Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
Chương 11
Dòng Sông Nhỏ
30/10/2022
Hôm nay mặc dù thân thể còn hơi yếu nhưng Tuệ Phong vẫn như thường lệ mà vác kiếm ra sau núi tập luyện, khung cảnh vẫn như vậy chỉ là thiếu mất một cái đuôi nhỏ theo sau khiến y cảm thấy có chút mất mát
"Haizzzz.."
"Sao thế?"
Vu Bân đi song song với y thấy sư đệ mình bất chợt thở dài liền lên tiếng hỏi thăm, Tuệ Phong cũng chỉ cười gượng mà trả lời
"Không sao, chỉ cảm thấy không quen chút thôi"
Thường ngày đều có cục bông đi theo ríu rít bên cạnh nay bỗng nhiên yên tĩnh làm y có chút không quen
Tuệ Phong bỗng khựng lại, gương mặt có chút bất đắc dĩ, mình vậy mà nhớ đến một con chó cơ đấy, Tuệ Phong à không lẽ mày cô đơn đến mức đó sao
Thôi bỏ đi vẫn là tập luyện vậy, phải mạnh lên mới được, cái tên trộm chó đáng chết đó có ngày ta sẽ băm được ngươi trả thù cho cục bông
Tuệ Phong ngồi xếp bằng trên mặt đất, khí bắt đầu vận chuyển quanh người, Vu Bân ngồi cách đó không xa cũng làm động tác tương tự
"Gâu....."
Tuệ Phong nhíu mày ngừng vận khí, mắt khẽ liếc nhìn xung quanh, có phải y nghe nhầm hay không? Sao lại nghe thấy tiếng sủa của cục bông cơ chứ
Tuệ Phong vừa nghĩ vừa đưa mắt liếc nhìn xung quanh đến mọi ngóc ngách nhỏ nhất cũng không bỏ qua khiến vị nào đó đang núp sau bụi cây hơi rùng mình
"Có chuyện gì à?"
Vu Bân lo lắng hỏi, cảm thấy sư đệ của hắn hình như không ổn lắm thì phải
Tuệ Phong không nói gì chỉ lắc nhẹ đầu, y đúng điên thật rồi lại còn tưởng tượng ra tiếng của cục bông, nếu thật là tiếng của cục bông thì chắc chắn nó đã hớn hở chạy đến cạnh y rồi
"Hay hôm nay nghỉ một bữa đi, ta thấy đệ hình như chưa khỏe hẳn"
"Không sao, tiếp tục"
Mà tại một bụi cây nào đó nam nhân đeo mặt nạ trên mặt hai tay ôm chặt lấy cục bông âm thầm thở phào trong lòng, may là không bị phát hiện
Lại nhìn xuống cục bông đang cố gắng vùng vẫy, miệng gầm gừ vài tiếng không rõ ràng, lâu lâu lại nhe nanh muốn cắn tay mình Cố Dạ Thiên trong lòng gào thét, thiếu chủ à làm ơn đừng hành động giống.....như vậy được không
Hắn cực kỳ hoang mang, không lẽ thiếu chủ nhà hắn bị tên kia nuôi như cẩu nên nhận định mình là cẩu luôn sao?
"Thiếu chủ à, ngài là sói, là sói, là sói"
Điều quan trọng phải nhắc ba lần, thiếu chủ nhà hắn không được có cái nhận định lệch lạc về giống loài của mình như vậy được
"Đại sư huynh, huynh có nghe thấy gì không?"
Tuệ Phong nhỏ giọng hỏi, nghe y hỏi Vu Bân cũng đưa tai nghe xung quanh nhưng chả nghe thấy gì liền quay qua nhìn Tuệ Phong mà lắc đầu
Tuệ Phong khó hiểu nhíu mày, chẳng lẽ lại nghe nhầm?
Bên này Cố Dạ Thiên không khỏi chột dạ, hắn nhất thời quên mất rằng hiện giờ mình đang ở địa bàn của người ta, không thể ở lại lâu liền ôm thiếu chủ nhà mình rời đi
Mà trước khi rời đi hắn không quên ghé qua nhà bếp gom hết tất cả thức ăn ở trong đó mang về khiến cho cả đám đệ tử phải đói meo cả một buổi chiều
"Về rồi à.."
Bạch Âm đang ngồi uống trà thì thấy vị huynh đệ của mình trở về, trên tay là vị thiếu chủ nào đó, mà điều khiến hắn chú ý nhất là chiếc túi lớn ở sau lưng Dạ Thiên, bộ tên này vừa đi chôm đồ ở đâu à
Dạ Thiên đưa cục bông cùng chiếc túi cho hai tên thuộc hạ của mình sau đó dặn dò
"Trong đây là thức ăn, trộn thuốc rồi đem cho ngài ấy ăn"
"Vâng"
Hai tên thuộc hạ cúi đầu rồi rời đi
Dạ Thiên xoa vai mình vài cái rồi tiến tới bàn đá ngồi xuống, tự động rót cho mình chén trà rồi uống một hơi nhưng không may đây lại là trà nóng hắn uống vào chưa được một giây liền phun ra
'phụt'
Bạch Âm ngồi đối diện nhanh chóng nghiêng người qua né đi
"Ngươi chơi ta có phải không?"
Dạ Thiên trợn mắt nói với Bạch Âm, Bạch Âm cười cười rót cho mình chén khác đưa lên miệng thổi thổi
"Trà là ngươi tự rót sao lại nói là ta chơi ngươi?"
"Ngươi..."
"Mà này ta hỏi, bộ ngươi vừa đi trộm ở đâu về à?"
Vừa hỏi xong liền nhận lấy cái nhìn không mấy thiện cảm từ hắn
Dạ Thiên đang rất muốn chửi nhưng mà nghĩ lại hình như mình đúng là trộm thật...khụ...ta nói đây là tình huống bất đắc dĩ thôi, các ngươi thấy đấy là do thiếu chủ không chịu ăn cơm ở đây, có lẽ là do quen ăn ở kia đi nên ta mới đi "xin" một chút (nguyên cái bếp) thôi, đúng vậy là do thiếu chủ, do thiếu chủ hết, ta chỉ là bất đắc dĩ
Dạ Thiên trong lòng không ngừng đổ lỗi cho vị thiếu chủ nào đó mà không hề biết có một ánh mắt khó hiểu đang nhìn mình
Ta có cần khám cho hắn không? - nội tâm Bạch Âm
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Tuệ Phong đến thế giới này đã được ba năm
Vẫn là hình dáng thiếu niên ấy chỉ là hình như đã cao hơn một chút, vẫn là bộ lam y cùng mái tóc đen dài được buộc cao bởi dây màu ngọc, gương mặt đẹp tựa tranh vẽ nay có thêm phần chững chạc nhưng cũng không kém yêu mị
Tuệ Phong vươn vai một cái, khí lạnh của buổi sớm mai khẽ xuyên qua da thịt khiến y bất gác rùng mình, hình như đã vào đông rồi thì phải
"Nhị sư huynh, sáng hảo"
"Minh Tâm, sáng hảo"
Tuệ Phong cười đáp lại, mắt âm thầm đánh giá người trước mặt, tên nhóc Minh Tâm này hình như so với ba năm trước cũng không khác gì nhiều, vẫn là cái bản mặt lạnh nhạt đó cùng với chiều cao chả tăng được miếng nào
Đối lập hoàn toàn với tên dở hơi Tử Lâm kia, ba năm trước còn cao bằng Minh Tâm thế mà bây giờ cao hơn cả một cái đầu, điều này cũng khiến Minh Tâm mỗi lần đứng chung với hắn đều tỏ ra khó chịu
"Đệ tìm ta có việc gì sao?"
"Chưởng môn tìm huynh"
Tuệ Phong 'à' một tiếng rồi theo chân Minh Tâm rời đi
Đến nơi đã thấy mọi người có mặt đông đủ ở đấy, y cùng Minh Tâm tiến vào hành lễ
"Chưởng môn, sư phụ/đại trưởng lão, Tam trưởng lão"
"Um"
Ba vị trưởng lão gật nhẹ đầu, Minh Tâm tiến về vị trí của mình đứng cạnh Tử Lâm, còn y thì lùi về đứng cạnh Vu Bân khẽ gật đầu chào hắn một cái
"Đại sư huynh"
"Um sư đệ"
Vu Bân mỉm cười đáp lại, người này sau ba năm cũng đã trưởng thành hơn, trông đáng tin cậy hơn nhưng vẫn là ôn nhu với vị sư đệ của mình giống như trước
Thấy mọi người đã đến đủ, Tống Minh mới bắt đầu nói
"Các con có lẽ đã nghe đến tin đồn ở thôn Nguyên có thủy quái"
Bốn người họ nghe vậy cũng gật đầu, thấy thế Tống Minh nói tiếp
"Ta muốn các con xuống đó điều tra"
"Vâng"
Bọn họ nhanh chóng nhận lệnh rồi rời đi, vì chỉ đi điều tra xác minh tin đồn nên chỉ có nhóm bốn người đi, dù gì nếu tin đồn kia là thật thì có lẽ họ cũng có thể chống trả được
"Haizzzz.."
"Sao thế?"
Vu Bân đi song song với y thấy sư đệ mình bất chợt thở dài liền lên tiếng hỏi thăm, Tuệ Phong cũng chỉ cười gượng mà trả lời
"Không sao, chỉ cảm thấy không quen chút thôi"
Thường ngày đều có cục bông đi theo ríu rít bên cạnh nay bỗng nhiên yên tĩnh làm y có chút không quen
Tuệ Phong bỗng khựng lại, gương mặt có chút bất đắc dĩ, mình vậy mà nhớ đến một con chó cơ đấy, Tuệ Phong à không lẽ mày cô đơn đến mức đó sao
Thôi bỏ đi vẫn là tập luyện vậy, phải mạnh lên mới được, cái tên trộm chó đáng chết đó có ngày ta sẽ băm được ngươi trả thù cho cục bông
Tuệ Phong ngồi xếp bằng trên mặt đất, khí bắt đầu vận chuyển quanh người, Vu Bân ngồi cách đó không xa cũng làm động tác tương tự
"Gâu....."
Tuệ Phong nhíu mày ngừng vận khí, mắt khẽ liếc nhìn xung quanh, có phải y nghe nhầm hay không? Sao lại nghe thấy tiếng sủa của cục bông cơ chứ
Tuệ Phong vừa nghĩ vừa đưa mắt liếc nhìn xung quanh đến mọi ngóc ngách nhỏ nhất cũng không bỏ qua khiến vị nào đó đang núp sau bụi cây hơi rùng mình
"Có chuyện gì à?"
Vu Bân lo lắng hỏi, cảm thấy sư đệ của hắn hình như không ổn lắm thì phải
Tuệ Phong không nói gì chỉ lắc nhẹ đầu, y đúng điên thật rồi lại còn tưởng tượng ra tiếng của cục bông, nếu thật là tiếng của cục bông thì chắc chắn nó đã hớn hở chạy đến cạnh y rồi
"Hay hôm nay nghỉ một bữa đi, ta thấy đệ hình như chưa khỏe hẳn"
"Không sao, tiếp tục"
Mà tại một bụi cây nào đó nam nhân đeo mặt nạ trên mặt hai tay ôm chặt lấy cục bông âm thầm thở phào trong lòng, may là không bị phát hiện
Lại nhìn xuống cục bông đang cố gắng vùng vẫy, miệng gầm gừ vài tiếng không rõ ràng, lâu lâu lại nhe nanh muốn cắn tay mình Cố Dạ Thiên trong lòng gào thét, thiếu chủ à làm ơn đừng hành động giống.....như vậy được không
Hắn cực kỳ hoang mang, không lẽ thiếu chủ nhà hắn bị tên kia nuôi như cẩu nên nhận định mình là cẩu luôn sao?
"Thiếu chủ à, ngài là sói, là sói, là sói"
Điều quan trọng phải nhắc ba lần, thiếu chủ nhà hắn không được có cái nhận định lệch lạc về giống loài của mình như vậy được
"Đại sư huynh, huynh có nghe thấy gì không?"
Tuệ Phong nhỏ giọng hỏi, nghe y hỏi Vu Bân cũng đưa tai nghe xung quanh nhưng chả nghe thấy gì liền quay qua nhìn Tuệ Phong mà lắc đầu
Tuệ Phong khó hiểu nhíu mày, chẳng lẽ lại nghe nhầm?
Bên này Cố Dạ Thiên không khỏi chột dạ, hắn nhất thời quên mất rằng hiện giờ mình đang ở địa bàn của người ta, không thể ở lại lâu liền ôm thiếu chủ nhà mình rời đi
Mà trước khi rời đi hắn không quên ghé qua nhà bếp gom hết tất cả thức ăn ở trong đó mang về khiến cho cả đám đệ tử phải đói meo cả một buổi chiều
"Về rồi à.."
Bạch Âm đang ngồi uống trà thì thấy vị huynh đệ của mình trở về, trên tay là vị thiếu chủ nào đó, mà điều khiến hắn chú ý nhất là chiếc túi lớn ở sau lưng Dạ Thiên, bộ tên này vừa đi chôm đồ ở đâu à
Dạ Thiên đưa cục bông cùng chiếc túi cho hai tên thuộc hạ của mình sau đó dặn dò
"Trong đây là thức ăn, trộn thuốc rồi đem cho ngài ấy ăn"
"Vâng"
Hai tên thuộc hạ cúi đầu rồi rời đi
Dạ Thiên xoa vai mình vài cái rồi tiến tới bàn đá ngồi xuống, tự động rót cho mình chén trà rồi uống một hơi nhưng không may đây lại là trà nóng hắn uống vào chưa được một giây liền phun ra
'phụt'
Bạch Âm ngồi đối diện nhanh chóng nghiêng người qua né đi
"Ngươi chơi ta có phải không?"
Dạ Thiên trợn mắt nói với Bạch Âm, Bạch Âm cười cười rót cho mình chén khác đưa lên miệng thổi thổi
"Trà là ngươi tự rót sao lại nói là ta chơi ngươi?"
"Ngươi..."
"Mà này ta hỏi, bộ ngươi vừa đi trộm ở đâu về à?"
Vừa hỏi xong liền nhận lấy cái nhìn không mấy thiện cảm từ hắn
Dạ Thiên đang rất muốn chửi nhưng mà nghĩ lại hình như mình đúng là trộm thật...khụ...ta nói đây là tình huống bất đắc dĩ thôi, các ngươi thấy đấy là do thiếu chủ không chịu ăn cơm ở đây, có lẽ là do quen ăn ở kia đi nên ta mới đi "xin" một chút (nguyên cái bếp) thôi, đúng vậy là do thiếu chủ, do thiếu chủ hết, ta chỉ là bất đắc dĩ
Dạ Thiên trong lòng không ngừng đổ lỗi cho vị thiếu chủ nào đó mà không hề biết có một ánh mắt khó hiểu đang nhìn mình
Ta có cần khám cho hắn không? - nội tâm Bạch Âm
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Tuệ Phong đến thế giới này đã được ba năm
Vẫn là hình dáng thiếu niên ấy chỉ là hình như đã cao hơn một chút, vẫn là bộ lam y cùng mái tóc đen dài được buộc cao bởi dây màu ngọc, gương mặt đẹp tựa tranh vẽ nay có thêm phần chững chạc nhưng cũng không kém yêu mị
Tuệ Phong vươn vai một cái, khí lạnh của buổi sớm mai khẽ xuyên qua da thịt khiến y bất gác rùng mình, hình như đã vào đông rồi thì phải
"Nhị sư huynh, sáng hảo"
"Minh Tâm, sáng hảo"
Tuệ Phong cười đáp lại, mắt âm thầm đánh giá người trước mặt, tên nhóc Minh Tâm này hình như so với ba năm trước cũng không khác gì nhiều, vẫn là cái bản mặt lạnh nhạt đó cùng với chiều cao chả tăng được miếng nào
Đối lập hoàn toàn với tên dở hơi Tử Lâm kia, ba năm trước còn cao bằng Minh Tâm thế mà bây giờ cao hơn cả một cái đầu, điều này cũng khiến Minh Tâm mỗi lần đứng chung với hắn đều tỏ ra khó chịu
"Đệ tìm ta có việc gì sao?"
"Chưởng môn tìm huynh"
Tuệ Phong 'à' một tiếng rồi theo chân Minh Tâm rời đi
Đến nơi đã thấy mọi người có mặt đông đủ ở đấy, y cùng Minh Tâm tiến vào hành lễ
"Chưởng môn, sư phụ/đại trưởng lão, Tam trưởng lão"
"Um"
Ba vị trưởng lão gật nhẹ đầu, Minh Tâm tiến về vị trí của mình đứng cạnh Tử Lâm, còn y thì lùi về đứng cạnh Vu Bân khẽ gật đầu chào hắn một cái
"Đại sư huynh"
"Um sư đệ"
Vu Bân mỉm cười đáp lại, người này sau ba năm cũng đã trưởng thành hơn, trông đáng tin cậy hơn nhưng vẫn là ôn nhu với vị sư đệ của mình giống như trước
Thấy mọi người đã đến đủ, Tống Minh mới bắt đầu nói
"Các con có lẽ đã nghe đến tin đồn ở thôn Nguyên có thủy quái"
Bốn người họ nghe vậy cũng gật đầu, thấy thế Tống Minh nói tiếp
"Ta muốn các con xuống đó điều tra"
"Vâng"
Bọn họ nhanh chóng nhận lệnh rồi rời đi, vì chỉ đi điều tra xác minh tin đồn nên chỉ có nhóm bốn người đi, dù gì nếu tin đồn kia là thật thì có lẽ họ cũng có thể chống trả được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.