Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
Chương 39
Dòng Sông Nhỏ
30/10/2022
"Hay là...mình trở về ha"
Tuệ Phong đi sát người Nhất Hàn mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh, tay xiết chặt áo choàng trên người, y hối hận rồi đi dạo cái gì chứ nơi này có cái vẹo gì hay để thưởng thức đâu
'Hú hú'
Tiếng gió hú cao đem theo khí lạnh chạm vào gáy Tuệ Phong khiến y giật mình mà ôm chặt người hắn
Lang Nhất Hàn đưa tay che miệng nhịn cười, Phong ca của hắn đúng là nhát gan a, hắn không nhịn được mà giở giọng trêu chọc y
"Phong ca sao vậy, không phải là muốn đi dạo sao?"
"Đi...đi như vậy đủ...đủ rồi a"
Tuệ Phong tuy có chút sợ cái không gian tĩnh lăng u tối như dọa ma thế này nhưng cái y sợ hơn chính là một đôi mắt nào đó lấp lóe quanh đây, đúng vậy, y chính là cảm nhận được có ai đó đang đi theo hai người
Lang Nhất Hàn dĩ nhiên cảm nhận được là y đanh cảnh giác cái gì, hắn dịu dàng ôm người vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng y an ủi
"Không cần sợ, có ta ai ở đây không ai dám làm hại huynh"
Giọng hắn vừa trầm vừa ấm rót vào tai y như mật ngọt, Tuệ Phong khẽ siết chặt tay, thật ấm, là hơi ấm từ hắn, y biết mình rất tin tưởng người này, vì sao lại vậy y cũng không biết, y chỉ cảm nhận được rằng mình sẽ vô thức mà dựa dẫm vào người này, đối với một người mới gặp qua vài lần mà y có thể cảm nhận như vậy thì quả thật kỳ lạ, nhưng mà y thấy chuyện này có lẽ không xấu
Mà lúc này, gương mặt đặt trên đầu y lại thập phần lạnh lẽo, độ mắt ánh lên sắc đỏ nhìn chằm chằm vào một khoảng không nào đó như muốn xé toạc nó ra
"Phong ca, đệ đưa huynh về"
"Được"
Tuệ Phong tách khỏi người hắn, vào chính khoảnh khắc hai người xoay người đi bước thứ nhất, sương mù từ tứ phía lập tức vây tới, theo đó là vô số xích xắt lao tới
Tuệ Phong kinh ngạc đôi chút nhưng cũng không hề chậm trễ mà triệu Dương Nguyệt ra, tay khẽ vuốt nhẹ thân kiếm, lập tức thanh kiếm được bao bọc bởi một ánh sáng xanh dịu nhẹ
'Leng keng'
Tuệ Phong một bên đánh bay những ngọn xích lao đến, một bên ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng của hắn
"Lang Hàn, đệ ổn chứ?" Y nói lớn
Phải mất khoảng 3 giật sau y mới nghe được giọng hắn đáp lại
"Đệ không sao, Phong ca huynh ở đâu?"
"Ta ở đây, đệ có nhìn thấy ánh sáng của Dương Nguyệt không?"
Mặc dù nói vậy nhưng sương mù dày đặc như thế này thì rất là khó để nhìn thấy
Quả nhiên Lang Nhất Hàn phải dùng đến nhãn lực của mình mới có thể thấy cái ánh sáng yếu ớt kia, hắn chau mày, chỉ trong giây lát mà có thể tách hai người bọn họ ra xa như vậy, xem ra tên này cũng không đơn giản
"Phong ca, đợi một chút, đệ đến chỗ huynh ngay"
Không biết Tuệ Phong có nghe thấy lời hắn hay không nhưng hắn không hề nghe thấy tiếng y đáp lại, nỗi lo âu trong người dâng cao
Hắn nhắm mắt lại đem Vô Minh triệu ra, thanh trường kiếm một thân đen huyền lơ lửng trên không, trên thân kiếm là hoa văn màu vàng kim uốn lượn, nơi chuôi kiếm là viên ngọc đỏ như máu không ngừng phát ra ánh sáng
"Phá!!"
Vô Minh nhận lệnh của chủ nhân như một con hắc báo mà lao thẳng đến, đem màn sương chẻ ra làm đôi
Lang Nhất Hàn theo đường mở mà lao nhanh đến, khi thấp thoáng thấy được bóng dáng quen thuộc hắn liền cầm Vô Minh đánh bay những ngọn xích đang lao đến tấn công y
Âm thanh hỗn loạn vang lên khắp nơi, Lang Nhất Hàn buông tay để Vô Minh tự chiến đấu với đám xích kia, còn mình thì đáp xuống xem xét Tuệ Phong
(Vô Minh: Một thanh kiếm như ta làm gì biết buồn cơ chứ? Với lại việc bị bỏ rơi như thế này.....ta quen rồi a
Dương Nguyệt: Haizzz ngươi có một chủ nhân thực tốt a)
"Phong ca, huynh không sao chứ?"
Tuệ Phong bị hắn xoay vòng vòng kiểm tra mà chỉ biết bất đắc dĩ cười
"Ta không sao đâu, cám ơn đệ đã lo lắng"
Lang Nhất Hàn ngượng ngùng xoa đầu mũi, là hắn lo lắng quá mà thất lễ rồi
Bị hành động của hắn làm cho chọc cười, Tuệ Phong vui vẻ đưa tay xoa đầu hắn, đệ đệ này thật đáng yêu
Vị đệ đệ nào đấy đang chìm đắm trong hạnh phúc được ca ca mình xoa đầu, nào có quan tâm đến thanh kiếm tội nghiệp của mình đang chống lại cả đàn xích chỉ để tạo không gian cho hai người tình cảm
Vô Minh tỏ ý, nó đúng thật là một thanh kiếm hiểu chuyện mà, nhưng mà làm ơn làm cái gì thì nhanh dùm cái nó sắp không chịu nổ rồi a
"Lang Hàn này, kiếm của đệ...."
Tuệ Phong vẻ mặt khó xử nhìn hắn, xem chừng thanh kiếm kia sắp bị đè bẹp rồi a
Lang Nhất Hàn bây giờ mới liếc qua nhìn nó một cái, lạnh nhạt ồ lên một tiếng, từ tay phóng ra một chưởng đánh bay đám xích kia đi
Tuệ Phong trợn mắt nhìn hắn, mạnh ghê ta ơi, vậy sao nãy giờ không làm vậy đi, tính câu giờ hay gì
Vô Minh thoát nạn vui vẻ lao thẳng về chỗ hắn, thân kiếm không ngừng run lên như rất phấn khích, chủ nhân mau khen ta, ta giúp tạo không gian cho hai người tình cảm a
Rất tiếc, Lang Nhất Hàn lại rất thẳng thừng mà dội nước vào người nó
"Xong việc rồi thì quay về vỏ, hí ha hí hửng cái gì"
Vô Minh cả thân kiếm cứng đờ trước mặt hắn, nó muốn đổi chủ nhân, cái tên hách dịch khốn nạn, đã làm ơn mà còn mắc oán, hừ nếu không phải nó đỡ cái đám xích thối tha kia hai người đừng hòng mà có thời gian tâm tình
Tuệ Phong bất đắc dĩ cười nói với hắn
"Lang Hàn, kiếm của đệ tên gì thế?"
"Vô Minh, tên rất xấu huynh đừng nhớ" Nhớ tên ta được rồi
"....."
Vô Minh tức run cả thân, hận không thể lao đến băm nát tên chủ nhân hách dịch này của mình, tên nó đẹp thế cơ mà, do chính tiền của tiền của tiền của tiền Ma Tôn đặt cho nó đấy, cái tên vừa ngầu vừa đẹp như thế, xấu là xấu chỗ nào?
"Ta lại thấy đẹp mà"
Vô Minh lắc nhẹ thân sung sướng bay qua người y cọ cọ, vị mỹ nhân này mắt nhìn thật tốt a, không như cái con sói đần nào đấy
"Vô Minh, ngươi làm rất tốt, cám ơn ngươi nhé"
Tuệ Phong nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên người nó, Vô Minh được khen đến vui vẻ hoa văn vàng kim trên người cứ thế mà sáng lên khiến Tuệ Phong trầm trồ
"Đẹp thật đấy"
Y không nhịn được mà sờ thêm vài cái, vì quá tò mò cùng với hiếu kỳ y nào để ý đến cái mặt đen thui của ai kia
Lang Nhất Hàn hậm hực nhìn Vô Minh đang thỏa mãn được Tuệ Phong vuốt ve, hắn lập tức âm thầm truyền lệnh đến thanh kiếm vô sĩ kia
'Ngươi chắc hẳn là muốn vào lò luyện nhỉ'
Cả ngươi Vô Minh cứng đờ, ánh sáng cũng tắt lịm đi, nó lập tức bay ra khỏi tay y trở về vỏ của mình nằm im thin thít trong đấy, cái nơi đáng sợ đó nó không muốn vào chút nào, mặc dù vào đó sẽ đẹp hơn với mạnh hơn nhưng nó vẫn không muốn vào cái nơi toàn lửa ấy đâu, nóng lắm đấy
Tuệ Phong đầy tiếc nuối nhìn thanh kiếm đã chui vào trong vỏ trên tay hắn, sờ chưa đã a
Lại nhìn xuống Dương Nguyệt trên tay mình, y không khỏi thở dài, sao cùng là kiếm linh như nhau mà khác biệt thế, bên kia vui vẻ năng động biết bao, còn bên này haizzz tĩnh lặng chả khác gì ông cụ non, chán muốn chết
Dương Nguyệt:...........ai nói kiếm linh phải năng động như con điên, nó muốn làm mỹ nhân an tĩnh có được không
Tuệ Phong đi sát người Nhất Hàn mắt không ngừng liếc nhìn xung quanh, tay xiết chặt áo choàng trên người, y hối hận rồi đi dạo cái gì chứ nơi này có cái vẹo gì hay để thưởng thức đâu
'Hú hú'
Tiếng gió hú cao đem theo khí lạnh chạm vào gáy Tuệ Phong khiến y giật mình mà ôm chặt người hắn
Lang Nhất Hàn đưa tay che miệng nhịn cười, Phong ca của hắn đúng là nhát gan a, hắn không nhịn được mà giở giọng trêu chọc y
"Phong ca sao vậy, không phải là muốn đi dạo sao?"
"Đi...đi như vậy đủ...đủ rồi a"
Tuệ Phong tuy có chút sợ cái không gian tĩnh lăng u tối như dọa ma thế này nhưng cái y sợ hơn chính là một đôi mắt nào đó lấp lóe quanh đây, đúng vậy, y chính là cảm nhận được có ai đó đang đi theo hai người
Lang Nhất Hàn dĩ nhiên cảm nhận được là y đanh cảnh giác cái gì, hắn dịu dàng ôm người vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng y an ủi
"Không cần sợ, có ta ai ở đây không ai dám làm hại huynh"
Giọng hắn vừa trầm vừa ấm rót vào tai y như mật ngọt, Tuệ Phong khẽ siết chặt tay, thật ấm, là hơi ấm từ hắn, y biết mình rất tin tưởng người này, vì sao lại vậy y cũng không biết, y chỉ cảm nhận được rằng mình sẽ vô thức mà dựa dẫm vào người này, đối với một người mới gặp qua vài lần mà y có thể cảm nhận như vậy thì quả thật kỳ lạ, nhưng mà y thấy chuyện này có lẽ không xấu
Mà lúc này, gương mặt đặt trên đầu y lại thập phần lạnh lẽo, độ mắt ánh lên sắc đỏ nhìn chằm chằm vào một khoảng không nào đó như muốn xé toạc nó ra
"Phong ca, đệ đưa huynh về"
"Được"
Tuệ Phong tách khỏi người hắn, vào chính khoảnh khắc hai người xoay người đi bước thứ nhất, sương mù từ tứ phía lập tức vây tới, theo đó là vô số xích xắt lao tới
Tuệ Phong kinh ngạc đôi chút nhưng cũng không hề chậm trễ mà triệu Dương Nguyệt ra, tay khẽ vuốt nhẹ thân kiếm, lập tức thanh kiếm được bao bọc bởi một ánh sáng xanh dịu nhẹ
'Leng keng'
Tuệ Phong một bên đánh bay những ngọn xích lao đến, một bên ngó xung quanh tìm kiếm bóng dáng của hắn
"Lang Hàn, đệ ổn chứ?" Y nói lớn
Phải mất khoảng 3 giật sau y mới nghe được giọng hắn đáp lại
"Đệ không sao, Phong ca huynh ở đâu?"
"Ta ở đây, đệ có nhìn thấy ánh sáng của Dương Nguyệt không?"
Mặc dù nói vậy nhưng sương mù dày đặc như thế này thì rất là khó để nhìn thấy
Quả nhiên Lang Nhất Hàn phải dùng đến nhãn lực của mình mới có thể thấy cái ánh sáng yếu ớt kia, hắn chau mày, chỉ trong giây lát mà có thể tách hai người bọn họ ra xa như vậy, xem ra tên này cũng không đơn giản
"Phong ca, đợi một chút, đệ đến chỗ huynh ngay"
Không biết Tuệ Phong có nghe thấy lời hắn hay không nhưng hắn không hề nghe thấy tiếng y đáp lại, nỗi lo âu trong người dâng cao
Hắn nhắm mắt lại đem Vô Minh triệu ra, thanh trường kiếm một thân đen huyền lơ lửng trên không, trên thân kiếm là hoa văn màu vàng kim uốn lượn, nơi chuôi kiếm là viên ngọc đỏ như máu không ngừng phát ra ánh sáng
"Phá!!"
Vô Minh nhận lệnh của chủ nhân như một con hắc báo mà lao thẳng đến, đem màn sương chẻ ra làm đôi
Lang Nhất Hàn theo đường mở mà lao nhanh đến, khi thấp thoáng thấy được bóng dáng quen thuộc hắn liền cầm Vô Minh đánh bay những ngọn xích đang lao đến tấn công y
Âm thanh hỗn loạn vang lên khắp nơi, Lang Nhất Hàn buông tay để Vô Minh tự chiến đấu với đám xích kia, còn mình thì đáp xuống xem xét Tuệ Phong
(Vô Minh: Một thanh kiếm như ta làm gì biết buồn cơ chứ? Với lại việc bị bỏ rơi như thế này.....ta quen rồi a
Dương Nguyệt: Haizzz ngươi có một chủ nhân thực tốt a)
"Phong ca, huynh không sao chứ?"
Tuệ Phong bị hắn xoay vòng vòng kiểm tra mà chỉ biết bất đắc dĩ cười
"Ta không sao đâu, cám ơn đệ đã lo lắng"
Lang Nhất Hàn ngượng ngùng xoa đầu mũi, là hắn lo lắng quá mà thất lễ rồi
Bị hành động của hắn làm cho chọc cười, Tuệ Phong vui vẻ đưa tay xoa đầu hắn, đệ đệ này thật đáng yêu
Vị đệ đệ nào đấy đang chìm đắm trong hạnh phúc được ca ca mình xoa đầu, nào có quan tâm đến thanh kiếm tội nghiệp của mình đang chống lại cả đàn xích chỉ để tạo không gian cho hai người tình cảm
Vô Minh tỏ ý, nó đúng thật là một thanh kiếm hiểu chuyện mà, nhưng mà làm ơn làm cái gì thì nhanh dùm cái nó sắp không chịu nổ rồi a
"Lang Hàn này, kiếm của đệ...."
Tuệ Phong vẻ mặt khó xử nhìn hắn, xem chừng thanh kiếm kia sắp bị đè bẹp rồi a
Lang Nhất Hàn bây giờ mới liếc qua nhìn nó một cái, lạnh nhạt ồ lên một tiếng, từ tay phóng ra một chưởng đánh bay đám xích kia đi
Tuệ Phong trợn mắt nhìn hắn, mạnh ghê ta ơi, vậy sao nãy giờ không làm vậy đi, tính câu giờ hay gì
Vô Minh thoát nạn vui vẻ lao thẳng về chỗ hắn, thân kiếm không ngừng run lên như rất phấn khích, chủ nhân mau khen ta, ta giúp tạo không gian cho hai người tình cảm a
Rất tiếc, Lang Nhất Hàn lại rất thẳng thừng mà dội nước vào người nó
"Xong việc rồi thì quay về vỏ, hí ha hí hửng cái gì"
Vô Minh cả thân kiếm cứng đờ trước mặt hắn, nó muốn đổi chủ nhân, cái tên hách dịch khốn nạn, đã làm ơn mà còn mắc oán, hừ nếu không phải nó đỡ cái đám xích thối tha kia hai người đừng hòng mà có thời gian tâm tình
Tuệ Phong bất đắc dĩ cười nói với hắn
"Lang Hàn, kiếm của đệ tên gì thế?"
"Vô Minh, tên rất xấu huynh đừng nhớ" Nhớ tên ta được rồi
"....."
Vô Minh tức run cả thân, hận không thể lao đến băm nát tên chủ nhân hách dịch này của mình, tên nó đẹp thế cơ mà, do chính tiền của tiền của tiền của tiền Ma Tôn đặt cho nó đấy, cái tên vừa ngầu vừa đẹp như thế, xấu là xấu chỗ nào?
"Ta lại thấy đẹp mà"
Vô Minh lắc nhẹ thân sung sướng bay qua người y cọ cọ, vị mỹ nhân này mắt nhìn thật tốt a, không như cái con sói đần nào đấy
"Vô Minh, ngươi làm rất tốt, cám ơn ngươi nhé"
Tuệ Phong nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên người nó, Vô Minh được khen đến vui vẻ hoa văn vàng kim trên người cứ thế mà sáng lên khiến Tuệ Phong trầm trồ
"Đẹp thật đấy"
Y không nhịn được mà sờ thêm vài cái, vì quá tò mò cùng với hiếu kỳ y nào để ý đến cái mặt đen thui của ai kia
Lang Nhất Hàn hậm hực nhìn Vô Minh đang thỏa mãn được Tuệ Phong vuốt ve, hắn lập tức âm thầm truyền lệnh đến thanh kiếm vô sĩ kia
'Ngươi chắc hẳn là muốn vào lò luyện nhỉ'
Cả ngươi Vô Minh cứng đờ, ánh sáng cũng tắt lịm đi, nó lập tức bay ra khỏi tay y trở về vỏ của mình nằm im thin thít trong đấy, cái nơi đáng sợ đó nó không muốn vào chút nào, mặc dù vào đó sẽ đẹp hơn với mạnh hơn nhưng nó vẫn không muốn vào cái nơi toàn lửa ấy đâu, nóng lắm đấy
Tuệ Phong đầy tiếc nuối nhìn thanh kiếm đã chui vào trong vỏ trên tay hắn, sờ chưa đã a
Lại nhìn xuống Dương Nguyệt trên tay mình, y không khỏi thở dài, sao cùng là kiếm linh như nhau mà khác biệt thế, bên kia vui vẻ năng động biết bao, còn bên này haizzz tĩnh lặng chả khác gì ông cụ non, chán muốn chết
Dương Nguyệt:...........ai nói kiếm linh phải năng động như con điên, nó muốn làm mỹ nhân an tĩnh có được không
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.