[Hệ Thống] : Xoay Người Của Uyển Nhi
Chương 56: Nàng Béo Nghịch Tập 9
Tiểu Đào Đào
28/08/2019
Đã một Tuần trôi qua. Từ khi bữa tiệc đóng máy... Một tháng nữa. Bộ phim sẽ bắt đầu công chiếu. Uyển nhi nhếch môi cười....
" Ai... Đến Lúc rồi nhỉ. Không để ai kia mắc công theo sớm về đêm nữa... Tra nam kia hẳn đã nghi ngờ rồi đi.
- Uyển nhi rất nhanh, tạo một tài khoản nhỏ. Đăng lên một cái video... Và một dòng stt tự bạch rất kín kẽ. Lên trang cá nhân ở dưới có ghi hẳn tên Lãnh Hạ Đường Và Hứa Đan Đan.
#bài viết được Dân Mạng Chia Sẽ Dầm dộ.
Với tựa đề..
#Bộ Mặt Thật Của CEO Tập Đoàn giải trí Hứa thị.
--- kia có phải là Lãnh tổng. Con nuôi từ bé của Hứa Gia không. Còn kia có phải Minh Tinh Đang nổi tiếng Hứa Đan Đan không?
--Ta thật không ngờ, Lãnh Hạ Đường lại là con người như vậy... Giết Thiên kim nhà họ Hứa.
---Ài ta thấy, hắn còn rất cầm thú.. Cho cô gái tội nghiệp đó ăn tới béo. Còn bắt uống thuốc an thần thời gian dài.
----Mọi người không nhìn kĩ à. Hắn còn vứt xác cô gái ấy đó. Đúng là một con sói mắt trắng.
---Dân mạng dậm dộ, chia sẽ điên cuồng
---Đồ cầm thú sao không chết đi.... Tội cho cô gái béo kia +n
---........+n
---Lãnh Hạ Đường đang xử lí văn kiện, thư kí hốt hoảng chạy vào.
"Lãnh tổng"
---Ngài đã đọc tin tức trên mạng chưa. Mọi chuyện đều viết về ngài và tiểu thư Hứa.
--Lãnh Hạ Đường : Có chuyện gì? cô từ từ nói.
- Thư kí rất nhanh đưa điện thoại cho anh xem.
Khắp người Lãnh Hạ Đường tê cứng. Đập điện thoại vào tường rống giận...
" Nhanh... nhanh ép tin xuống cho tôi"
" Bằng mọi việc gỡ hết bài viết xuống cho
tôi ""
BẰNG MỌI GIÁ! giỏi lắm Hứa Uyển Nhi... Giờ thì tôi biết rồi... Cô còn sống ,sao không chết theo hai ông bà già kia đi.
-thư kí Giật mình chạy vội ra ngoài. Ánh mắt luyến tiếc cái điện thoại.
" thư kí " Là điện thoại tôi mới mua.
" Nát... nát rồi... Nát điện thoại.. Mà vẫn không tăng lương.... Nước mắt chảy ròng ròng.
- Vương Lâm, thời Gian này cũng tra ra được một ít sự việc và việc làm đen tối Của Lãnh Hạ Đường... Nhưng Anh không ngờ Lãnh Hạ Đường lại làm việc tán tận lương Tâm như vậy... Anh có cảm giác mọi chuyện đều. Liên quan tới Bảo Bối nhà Anh. Ít ra linh cảm của anh là vậy...
Tức tốc anh chạy xe tới chung cư của Uyển nhi. Lúc này cô mới tắm xong... Tóc ướt át dịn vào da trắng nõn. Mặc một chiếc váy ngủ hai dây hờ hững. Có lẽ mới tắm xong nên da cô hồng hồng rất mê người.
--Vương Lâm bấm chuông rất lâu vẫn chưa có người mở. Hắn rất lo lắng đành gọi điện cho cô.
--Uyển nhi, mới tắm xong định ăn bữa khuya ra trò. Thì bị làm phiền.. Trong lòng bực bội đành bắt máy. Thấy người gọi là Vương Lâm.
- cô ngọt ngào lên tiếng "
" Alô.. Lâm tiền bối khuya rồi gọi tôi có chuyện gì "?
"" Bảo bảo. Em mau mở cửa cho anh? Nhanh lên.. Anh đang trước nhà em.
Uyển nhi "..."WTF... Không phải hắn thính Tới nỗi. Biết cô sắp ăn khuya mà tới giành chứ.
-Không thể nào?
- Hắn không phải chó của Dương tiễn đầu thai chứ?
- Uyển nhi, bực bội ra mở cửa.
Vừa mới mở cửa thì lập tức bị Vương Lâm ôm vào lòng lẩm bẩm
" Tốt tôt.. bảo Bối em không có chuyện gì.... Tốt tốt..
Uyển nhi nhíu mi"
"..." hôm nay anh ta bị thần kinh đi.. Lợi dụng ăn đậu hũ của lão nương.
"Uyển nhi đẩy Vương Lâm ra"
- Lâm tiền bối...Anh sao vậy... Không lẽ tới nhà tôi chỉ muốn ôm tôi?
--Vương Lâm Nghiêm túc hỏi cô.
- Uyển nhi... Có phải emm.. Emmm là Con Gái Của Tập Đoàn Giải Trí Hứa...
"Uyển nhi :"....im lặng
---Vương Lâm tiếp tục hỏi: có phải bài viết trên Mạng. Người con Gái bị vứt Xác đó là Em...
: Bảo bối. Em nói gì đi ...đừng im lặng như vậy..
"Uyển nhi thở dài sao tên này bình thường ngu ngốc. Sao hôm nay thông minh như vậy. ?
" không lẽ. Giành ăn với cô nhiều nên não hoạt động tốt hơn?
" chậc~~
" Lâm tiền bối... Anh định đứng ngoài cửa mà nói chuyện à"
" Ở ngoài, rất nhiều muỗi"
" Lại có ma... Anh vào trong nhà không?
--Vương Lâm: --Tới giờ phút này, mà bảo bối nhà hắn vẫn lo hắn bị muỗi đốt. Bị ma hù
"Yêu bảo bối chết mất thôi "
- Vương Lâm, rất nhanh vào trong phòng. Hắn quan sát. Phòng của cô bài trí rất đơn giản...cũng không mất đi phần thanh lịch.
- Hắn để ý , trên tủ có ảnh của một nhà ba người. Quây quần bên nhau.. Hai người nam nữ xinh đẹp và một cô bé mập. Như tiểu bánh bao.. Cười toét miệng... Nhìn vào hình ,thì hắn đã hiểu ra tất cả rồi.... Bỗng tim hắn đau thắt lại..
--Không ngờ. Bảo bối nhà hắn,,, lại chịu khổ đau... Tổn thương như vậy.. Không được, sau này hắn phải đối xử tốt với bảo bối.
- Đúng lúc này, Uyển nhi đã rót cho hắn một ly nước..
- Tiền bối Lâm... Anh uống đi.. Rồi ngồi nghe tôi kể lại một câu truyện xưa.
- Vương Lâm Nghiêm. Túc vểnh tai lên nghe.
- Ngày xưa. Có một đôi vợ chồng nọ. Hạ Sinh một cô công chúa nhỏ bé. Cô bé ấy lớn lên yế đuối. Lại mắc chứng tăng cân không thể kiểm xoát được.
Chồng vì đau lòng người vợ. Quyết định không sinh thêm nữa, nên họ nhận nuôi một bé trai thập phần thông minh. Bé trai vì tiền tài và tương lai nên rất sủng ái cô bé béo khiến hai vợ chồng kia hết lòng tin tưỡng.
Thời gian cứ thế trôi qua. Người con trai kia, vì phải lòng chị họ của cô gái béo. Cũng sợ mất đi tương lai, nên ra tay đâm chêt hai vợ chồng nhận nuôi hắn.. Hắn còn cho cô gái béo ăn đồ dễ tăng cân. Khiến cô ấy lên tới 200kg còn cho cô ấy uống thuốc an thần năng... Khiến cô ấy thần trí mơ hồ. Rồi anh ta thuê người vứt xác cô ấy ở bãi tha ma... Rồi sau đó.... Sau đó... Kể tới đây... Uyển nhi khóc nấc lên.... Cô khóc rất nhiều..
-Vương Lâm đau xót.. Ôm cô vào lòng dỗ dành. Hôn lên đôi môi ngập nước mắt kia.
- Nước mắt rất mặn.. Nhưng anh hôn cô, lại thấy ngọt ngào hơn bất cứ Viên. Kẹo đường nào trên đời.
" Bảo Bối. Em đừng khóc. Mọi chuyện đã Qua rồi, đã có anh ở đây.... Ngoan đừng khóc nữa.
- Uyển nhi nước mắt nhạt nhoà : Vương Lâm tại sao anh lại tốt với tôi như vậy.
" Vương Lâm Đờ đẫn người : Tại sao À? Tại vì anh yêu bảo bối. ANH muốn cả đời này được chở che. Bảo bệ cho bảo bối.
--Đôi tay anh vén tóc mai của cô ra đằng sau.. Hôn lên vầng trán nhỏ nhắn... Mùi hương sen làm anh say đắm... Khuôn ngực cao ngạo. Dán vào lồng ngực anh. Khiến Anh cảm nhận được..độ mềm và nhấp nhô theo từng nhịp thở.. Cả người anh khô nóng... Tê dần..
--Nhưng bảo bối của hắn không ngoan như vậy... Cô hôn lên môi hắn.. Chiếc lưỡi tách đôi Môi kia.luồn vào trong khoang miệng khuấy đảo.
-- chiếc lưỡi nham nhám kia của cô. Hôn dần lên vành tai của hắn. Khiến Hạ Bộ hắn bị trướng tới đau
- bàn tay bé xinh.. Cởi từng cúc áo một cửa hắn.. Sờ soạng lên cơ ngực rắn chắc kia.
-Vương Lâm cả người, rơi vào trầm luôn. Ánh mắt anh nhiễm đầy dục vọng... Nhưng một Tia lí trí mỏng manh trỗi dậy.
Bàn tay to kia. Ngăn cản cái tay nhỏ bé đang nghịch ngợm.. Hắn khàn khàn thở gấp lên tiếng .
" Bảo bối đừng náo "
" Uyển nhi.. Nước mắt tuôn rơi.
- Vương Lâm. Có phải anh chán ghét Uyển nhj . Anh muốn vứt Bỏ uyển nhi đj có phải không?
" Hay anh chê em béo.
- Vương Lâm ảo não. Bảo bối của hắn rất đẹp, rất câu người. Nhưng hắn không nỡ ăn bảo bối của hắn.
- Mặc dù hắn đã nhìn qua hình của bảo bối khi còn béo.. Trắng trắng tròn tròn rất đáng yêu.. Không có xấu.
- Hắn đành vồ về cô dỗ ngọt.
'' Bảo bối. Anh sẽ không vứt bỏ em. Cả đời này Anh sẽ bảo vệ bảo bối... Bảo bối ngoan nào.
" Uyển Nhi : "..." Mẹ nó.. Lão nương khóc đau cả mắt, mà không tăng lấy một ít hào cảm nào.
" không biết Hắn có phải đàn ông không?
-Thịt Dâng tận miệng lại không ăn.
-hay súng của hắn lâu ngày không sài nên hổng?
" -Không lẽ chê lão nương béo. Nên hắn không ăn.
- Dáng của ta. Rất đẹp.làm gì có mỡ đâu...
-Nhất định là cái kia của hắn không sài được đi.
" Ai... Đến Lúc rồi nhỉ. Không để ai kia mắc công theo sớm về đêm nữa... Tra nam kia hẳn đã nghi ngờ rồi đi.
- Uyển nhi rất nhanh, tạo một tài khoản nhỏ. Đăng lên một cái video... Và một dòng stt tự bạch rất kín kẽ. Lên trang cá nhân ở dưới có ghi hẳn tên Lãnh Hạ Đường Và Hứa Đan Đan.
#bài viết được Dân Mạng Chia Sẽ Dầm dộ.
Với tựa đề..
#Bộ Mặt Thật Của CEO Tập Đoàn giải trí Hứa thị.
--- kia có phải là Lãnh tổng. Con nuôi từ bé của Hứa Gia không. Còn kia có phải Minh Tinh Đang nổi tiếng Hứa Đan Đan không?
--Ta thật không ngờ, Lãnh Hạ Đường lại là con người như vậy... Giết Thiên kim nhà họ Hứa.
---Ài ta thấy, hắn còn rất cầm thú.. Cho cô gái tội nghiệp đó ăn tới béo. Còn bắt uống thuốc an thần thời gian dài.
----Mọi người không nhìn kĩ à. Hắn còn vứt xác cô gái ấy đó. Đúng là một con sói mắt trắng.
---Dân mạng dậm dộ, chia sẽ điên cuồng
---Đồ cầm thú sao không chết đi.... Tội cho cô gái béo kia +n
---........+n
---Lãnh Hạ Đường đang xử lí văn kiện, thư kí hốt hoảng chạy vào.
"Lãnh tổng"
---Ngài đã đọc tin tức trên mạng chưa. Mọi chuyện đều viết về ngài và tiểu thư Hứa.
--Lãnh Hạ Đường : Có chuyện gì? cô từ từ nói.
- Thư kí rất nhanh đưa điện thoại cho anh xem.
Khắp người Lãnh Hạ Đường tê cứng. Đập điện thoại vào tường rống giận...
" Nhanh... nhanh ép tin xuống cho tôi"
" Bằng mọi việc gỡ hết bài viết xuống cho
tôi ""
BẰNG MỌI GIÁ! giỏi lắm Hứa Uyển Nhi... Giờ thì tôi biết rồi... Cô còn sống ,sao không chết theo hai ông bà già kia đi.
-thư kí Giật mình chạy vội ra ngoài. Ánh mắt luyến tiếc cái điện thoại.
" thư kí " Là điện thoại tôi mới mua.
" Nát... nát rồi... Nát điện thoại.. Mà vẫn không tăng lương.... Nước mắt chảy ròng ròng.
- Vương Lâm, thời Gian này cũng tra ra được một ít sự việc và việc làm đen tối Của Lãnh Hạ Đường... Nhưng Anh không ngờ Lãnh Hạ Đường lại làm việc tán tận lương Tâm như vậy... Anh có cảm giác mọi chuyện đều. Liên quan tới Bảo Bối nhà Anh. Ít ra linh cảm của anh là vậy...
Tức tốc anh chạy xe tới chung cư của Uyển nhi. Lúc này cô mới tắm xong... Tóc ướt át dịn vào da trắng nõn. Mặc một chiếc váy ngủ hai dây hờ hững. Có lẽ mới tắm xong nên da cô hồng hồng rất mê người.
--Vương Lâm bấm chuông rất lâu vẫn chưa có người mở. Hắn rất lo lắng đành gọi điện cho cô.
--Uyển nhi, mới tắm xong định ăn bữa khuya ra trò. Thì bị làm phiền.. Trong lòng bực bội đành bắt máy. Thấy người gọi là Vương Lâm.
- cô ngọt ngào lên tiếng "
" Alô.. Lâm tiền bối khuya rồi gọi tôi có chuyện gì "?
"" Bảo bảo. Em mau mở cửa cho anh? Nhanh lên.. Anh đang trước nhà em.
Uyển nhi "..."WTF... Không phải hắn thính Tới nỗi. Biết cô sắp ăn khuya mà tới giành chứ.
-Không thể nào?
- Hắn không phải chó của Dương tiễn đầu thai chứ?
- Uyển nhi, bực bội ra mở cửa.
Vừa mới mở cửa thì lập tức bị Vương Lâm ôm vào lòng lẩm bẩm
" Tốt tôt.. bảo Bối em không có chuyện gì.... Tốt tốt..
Uyển nhi nhíu mi"
"..." hôm nay anh ta bị thần kinh đi.. Lợi dụng ăn đậu hũ của lão nương.
"Uyển nhi đẩy Vương Lâm ra"
- Lâm tiền bối...Anh sao vậy... Không lẽ tới nhà tôi chỉ muốn ôm tôi?
--Vương Lâm Nghiêm túc hỏi cô.
- Uyển nhi... Có phải emm.. Emmm là Con Gái Của Tập Đoàn Giải Trí Hứa...
"Uyển nhi :"....im lặng
---Vương Lâm tiếp tục hỏi: có phải bài viết trên Mạng. Người con Gái bị vứt Xác đó là Em...
: Bảo bối. Em nói gì đi ...đừng im lặng như vậy..
"Uyển nhi thở dài sao tên này bình thường ngu ngốc. Sao hôm nay thông minh như vậy. ?
" không lẽ. Giành ăn với cô nhiều nên não hoạt động tốt hơn?
" chậc~~
" Lâm tiền bối... Anh định đứng ngoài cửa mà nói chuyện à"
" Ở ngoài, rất nhiều muỗi"
" Lại có ma... Anh vào trong nhà không?
--Vương Lâm: --Tới giờ phút này, mà bảo bối nhà hắn vẫn lo hắn bị muỗi đốt. Bị ma hù
"Yêu bảo bối chết mất thôi "
- Vương Lâm, rất nhanh vào trong phòng. Hắn quan sát. Phòng của cô bài trí rất đơn giản...cũng không mất đi phần thanh lịch.
- Hắn để ý , trên tủ có ảnh của một nhà ba người. Quây quần bên nhau.. Hai người nam nữ xinh đẹp và một cô bé mập. Như tiểu bánh bao.. Cười toét miệng... Nhìn vào hình ,thì hắn đã hiểu ra tất cả rồi.... Bỗng tim hắn đau thắt lại..
--Không ngờ. Bảo bối nhà hắn,,, lại chịu khổ đau... Tổn thương như vậy.. Không được, sau này hắn phải đối xử tốt với bảo bối.
- Đúng lúc này, Uyển nhi đã rót cho hắn một ly nước..
- Tiền bối Lâm... Anh uống đi.. Rồi ngồi nghe tôi kể lại một câu truyện xưa.
- Vương Lâm Nghiêm. Túc vểnh tai lên nghe.
- Ngày xưa. Có một đôi vợ chồng nọ. Hạ Sinh một cô công chúa nhỏ bé. Cô bé ấy lớn lên yế đuối. Lại mắc chứng tăng cân không thể kiểm xoát được.
Chồng vì đau lòng người vợ. Quyết định không sinh thêm nữa, nên họ nhận nuôi một bé trai thập phần thông minh. Bé trai vì tiền tài và tương lai nên rất sủng ái cô bé béo khiến hai vợ chồng kia hết lòng tin tưỡng.
Thời gian cứ thế trôi qua. Người con trai kia, vì phải lòng chị họ của cô gái béo. Cũng sợ mất đi tương lai, nên ra tay đâm chêt hai vợ chồng nhận nuôi hắn.. Hắn còn cho cô gái béo ăn đồ dễ tăng cân. Khiến cô ấy lên tới 200kg còn cho cô ấy uống thuốc an thần năng... Khiến cô ấy thần trí mơ hồ. Rồi anh ta thuê người vứt xác cô ấy ở bãi tha ma... Rồi sau đó.... Sau đó... Kể tới đây... Uyển nhi khóc nấc lên.... Cô khóc rất nhiều..
-Vương Lâm đau xót.. Ôm cô vào lòng dỗ dành. Hôn lên đôi môi ngập nước mắt kia.
- Nước mắt rất mặn.. Nhưng anh hôn cô, lại thấy ngọt ngào hơn bất cứ Viên. Kẹo đường nào trên đời.
" Bảo Bối. Em đừng khóc. Mọi chuyện đã Qua rồi, đã có anh ở đây.... Ngoan đừng khóc nữa.
- Uyển nhi nước mắt nhạt nhoà : Vương Lâm tại sao anh lại tốt với tôi như vậy.
" Vương Lâm Đờ đẫn người : Tại sao À? Tại vì anh yêu bảo bối. ANH muốn cả đời này được chở che. Bảo bệ cho bảo bối.
--Đôi tay anh vén tóc mai của cô ra đằng sau.. Hôn lên vầng trán nhỏ nhắn... Mùi hương sen làm anh say đắm... Khuôn ngực cao ngạo. Dán vào lồng ngực anh. Khiến Anh cảm nhận được..độ mềm và nhấp nhô theo từng nhịp thở.. Cả người anh khô nóng... Tê dần..
--Nhưng bảo bối của hắn không ngoan như vậy... Cô hôn lên môi hắn.. Chiếc lưỡi tách đôi Môi kia.luồn vào trong khoang miệng khuấy đảo.
-- chiếc lưỡi nham nhám kia của cô. Hôn dần lên vành tai của hắn. Khiến Hạ Bộ hắn bị trướng tới đau
- bàn tay bé xinh.. Cởi từng cúc áo một cửa hắn.. Sờ soạng lên cơ ngực rắn chắc kia.
-Vương Lâm cả người, rơi vào trầm luôn. Ánh mắt anh nhiễm đầy dục vọng... Nhưng một Tia lí trí mỏng manh trỗi dậy.
Bàn tay to kia. Ngăn cản cái tay nhỏ bé đang nghịch ngợm.. Hắn khàn khàn thở gấp lên tiếng .
" Bảo bối đừng náo "
" Uyển nhi.. Nước mắt tuôn rơi.
- Vương Lâm. Có phải anh chán ghét Uyển nhj . Anh muốn vứt Bỏ uyển nhi đj có phải không?
" Hay anh chê em béo.
- Vương Lâm ảo não. Bảo bối của hắn rất đẹp, rất câu người. Nhưng hắn không nỡ ăn bảo bối của hắn.
- Mặc dù hắn đã nhìn qua hình của bảo bối khi còn béo.. Trắng trắng tròn tròn rất đáng yêu.. Không có xấu.
- Hắn đành vồ về cô dỗ ngọt.
'' Bảo bối. Anh sẽ không vứt bỏ em. Cả đời này Anh sẽ bảo vệ bảo bối... Bảo bối ngoan nào.
" Uyển Nhi : "..." Mẹ nó.. Lão nương khóc đau cả mắt, mà không tăng lấy một ít hào cảm nào.
" không biết Hắn có phải đàn ông không?
-Thịt Dâng tận miệng lại không ăn.
-hay súng của hắn lâu ngày không sài nên hổng?
" -Không lẽ chê lão nương béo. Nên hắn không ăn.
- Dáng của ta. Rất đẹp.làm gì có mỡ đâu...
-Nhất định là cái kia của hắn không sài được đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.