Chương 107
Tuyết Nguyên U Linh
06/08/2021
Mặt nạ và mặt của Thượng Khả vô cùng phù hợp, thế nhưng chúng không phải là một thể, chắc hẳn vẫn có cách tháo ra nhưng tạm thời chưa tìm được hoặc do cấp bậc không đủ mà thôi.
Thượng Khả nhìn thân thể nude lộ của mình, thử biến ảo ra quần áo, mấy ngôi sao xoay quanh người cậu, cuối cùng quấn lên hông hóa thành một cái.......váy da thú.
Bản thể tượng thần quyết định hình thái nguyên thủy của Thần Thánh, lúc Thượng Khả ngưng tụ thân thể thì đã dùng mặt nạ, chuỳ và váy da thú làm trang bị cố định, lấy hình thức năng lượng bám vào trên thân thể. Tà Thần vốn mặc váy da thú làm từ da của mãnh thú thượng cổ nào đó, nền đen hoa văn vàng kim, nước lửa bất xâm, là tượng trưng của sức mạnh và quyền lực.
Nhưng mà dù có khen nó cao quý đẹp đẽ hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật nó vẫn là một cái váy da thú.
Váy da thú trên eo Thượng Khả hình như cảm nhận được chủ nhân khinh bỉ và bất mãn với nó, sau khi bay vài cái rồi im lặng ẩn đi, khiến Thượng Khả lại rơi vào trạng thái khoe chim nhỏ.
Ngay lúc Thượng Khả chuyên tâm nghiên cứu thân thể của mình thì một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện phía sau cậu không xa.
Chiến Thần cảm nhận thấy thần lực của Thượng Khả dao động, biết cậu đã khôi phục nên dịch chuyển tức thời từ Vương Thành đến, ai ngờ lại nhìn thấy cậu đã hóa thành Thần Thánh.
Thần linh chỉ có thần lực chứ không có thân thể, trừ khi bọn họ có đầy đủ tình cảm và dục vọng thì mới có thể chuyển hóa thành Thần Thánh. Nhưng việc này cũng có không ý nghĩa là Thần Thánh mạnh hơn Thần Linh, ít nhất thì Thượng Khả không nằm trong đó.
Chiến Thần không biết vì sao cậu có thể trở thành Thần Thánh, nhưng thấy cậu đạt được thân thể lại khiến hắn có một loại cảm giác kỳ diệu.
Giữa hồ nước xanh lam, mặt Thượng Khả nhìn theo hướng mặt trời lặn xuống, đứng lửng lơ trên không, làn da màu đồng cổ dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi tỏa ra ánh sáng màu hoàng kim lấp lánh, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ đường cong cơ bắp đều đặn tràn ngập sức sống và năng lượng nhưng lại lộ ra vẻ gợi cảm khó có thể miêu tả, khiến người khác không thể dời mắt.
Sắc màu đồng tử của Chiến thần dần dần trở nên nồng đậm, thần uy cường đại không tự giác phóng thích ra ngoài tựa như một lồng giam bao vây Thượng Khả vào trong đó.
Thượng Khả cảm giác thân thể đột nhiên không thể nhúc nhích, quay đầu nhìn lại nhưng chưa kịp thấy rõ thì bóng người bên hồ đã xuất hiện bên cạnh cậu.
"Siva?" Thượng Khả nhìn người đàn ông trước mắt, dáng người cậu cũng tương đối cao mà vẫn thấp hơn hắn nửa cái đầu, thân thể cũng không cường tráng bằng hắn.
Thượng Khả kỳ quái hỏi: "Siva, mới mấy ngày không gặp hình như anh hơi béo lên thì phải?"
Siva: "......"
Thượng Khả khoa tay múa chân miêu tả: "Lúc trước rõ ràng tôi lùn hơn anh có một tí à, bây giờ sao lại chênh lệch nhiều như vậy?" (﹁ "﹁) "Không phải là anh muốn vượt qua tôi mà cố ý biến hình thể của mình to hơn đấy chứ?"
Siva không thèm nói gì chỉ dời tầm mắt xuống thân dưới của cậu, sau đó không dấu vết nhướng mày, cũng không biết là có ý gì nhưng dù sao Thượng Khả chẳng thể vui nổi.
Cậu xoay xoay ngón tay, một lần nữa triệu hồi váy da thú của mình ra, ngăn trở ánh mắt chăm chú của người nào đó.
Váy da thú bay bay trên eo cậu, khiến người ta có loại xúc động muốn giựt nó xuống.
Tầm mắt Siva chăm chú nhìn váy da thú của Thượng Khả thật lâu, sau đó đến vùng gần đùi rồi lại quét về ngực, bụng, xương quai xanh, hầu kết và cuối cùng dừng lại trên mặt nạ của cậu.
Hắn chậm rãi vươn tay, nắm lấy mặt nạ, có ý đồ muốn tháo nó xuống lần thứ hai.
Thượng Khả vẫn không nhúc nhích: "Vô dụng thôi, nó......"
Lời nói còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng "răng rắc", thế mà mặt nạ lại tách khỏi mặt cậu! Ngay cả cậu cũng không tháo ra được nhưng người đàn ông trước mắt này lại dễ như trở bàn tay mà tháo nó xuống! Không khoa học chút nào nha!
Siva cầm mặt nạ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thượng Khả, trong mắt chớp động ánh sáng kỳ lạ.
Thượng Khả bị hắn nhín có chút ngượng ngùng, nhịn không được sờ sờ mặt, cậu rất có tin tưởng với diện mạo của mình, nhưng chưa từng thấy nên trong lòng vẫn có chút lo lắng, ai biết được trên thân thể kiện mỹ có mọc ra một gương mặt thiếu nữ hay không chứ?
Lúc Thượng Khả định đến bên hồ để soi thử thì Siva đột nhiên vươn một tay ôm lấy eo cậu, sau đó tay còn lại gắn mặt nạ vào mặt cậu một lần nữa.
Chờ khi Thượng Khả tự mình gỡ lại phát hiện mặt nạ không gỡ ra được nữa!
Thượng Khả: ( °□°)!
Tốt xấu gì thì cũng để tui nhìn một cái chứ!
"Siva, tôi cảm thấy mặt nạ bị lệch rồi, anh giúp tôi điều chỉnh một chút đi." Thượng Khả thành khẩn nhìn hắn.
Siva xem xét rồi nói: "Vẫn tốt, không lệch."
"Mặt nạ ở trên mặt tôi, tôi nói bị lệch thì chính là bị lệch!"
Siva: "Vậy cậu tự điều chỉnh đi."
Thượng Khả: (▔﹏▔) Tên này chắc chắn đã biết rồi.
"Cùng ta về Vương Thành." Siva mở miệng nói, "Thú tộc đã quyết định chuyển nhà đến Vương Thành."
"Toàn bộ?"
"Đúng vậy." Siva nhìn về phía núi Atea, "Nhà cửa và đồng ruộng đều bị lửa thiêu hủy hết rồi, Thú tộc cần phải trùng kiến gia viên, tới gần thành thị phồn hoa an toàn và thuận lợi hơn vùng núi xa xôi hẻo lánh này."
Thượng Khả cũng không có dị nghị gì, dựa theo lịch sử vốn có thì Thú tộc đã chuyển nhà tới Vương Thành từ nửa năm trước rồi. Bởi vì cậu đến nên bọn họ mới có thể sinh hoạt an nhàn ở núi Atea, thế nên mới dời thời gian chuyển nhà lại.
Nếu không phải như thế thì bọn họ cũng sẽ không phát sinh xung đột với người thờ phụng của Hỏa Thần, rồi đưa tới trận tai bay vạ gió này. May mà không có ai chết chứ nếu không thì cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho Hỏa Thần.
Nghĩ đến đây, Thượng Khả đột nhiên ý thức được Tà Thần một ngàn năm trước không chỉ có hai địch nhân là Chiến Thần và Hỏa Thần mà còn có các thần linh lớn lớn bé bé khác, nói ít thì cũng phải mười mấy người. Mặc dù một ít người đã ngã xuống nhưng thực lực của những thần linh còn lại đều xưa đâu bằng nay. Mới một tên Hỏa Thần đã suýt chút nữa phong ấn được cậu, nếu nhiều thêm mấy tên chỉ sợ càng nguy hiểm.
Mấy thần linh đó hiện giờ đã chiếm giữ một phương, tuy rằng thế lực không bằng Chiến Thần nhưng cũng không thể khinh thường.
Thượng Khả dịch chuyển ánh mắt lên người siva, vốn định mở miệng xin giúp đỡ nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Cậu có nhiệm vụ trong người, nguy hiểm càng lớn thì tỉ lệ hoàn thành càng cao. Cậu không sợ gây thù chuốc oán, nhưng cậu phải tự mình trở nên mạnh mẽ hơn nữa, bởi vì thực lực chính là bảo đảm của cậu, quyết định cậu có thể sống sót trong nhiệm vụ tử vong hay không.
...
Thượng Khả một lần nữa chuyển thành linh thể, che chở Thú tộc an toàn tới thành Kansa. Tuy rằng Siva không hiện thân, nhưng cũng đang âm thầm lưu ý hướng đi của bọn họ, để phòng ngừa những thần linh khác đánh lén.
Hắn biết rõ Tà Thần là một tồn tại đáng sợ như thế nào đối với những thần linh khác, dù sao đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không cho Tà Thần có cơ hội trưởng thành. Nếu Tà Thần vẫn là Tà thần của trước kia, tất nhiên Siva sẽ không việc gì phải do dự, nhưng Tà Thần của bây giờ tựa như đã trọng sinh, nhiệt tình, rộng rãi, lý trí, đối với con dân của mình yêu quý có thừa, thậm chí không tiếc tiêu hao hết thần lực, thừa nhận đau đớn của bệnh tật vì họ, hơn nữa chưa bao giờ có ý định thương tổn đến bất cứ ai, mà ngược lại còn bị các thần linh khác bắt nạt.
Đối với một Tà Thần như vậy, Siva không muốn thương tổn, chỉ muốn canh giữ bên cạnh, tỉ mỉ chăm sóc.
Hừm, hình như đã 20 canh giờ chưa gặp cậu, phải đi nhìn một cái mới được.
Siva lần theo hơi thở của cậu đi vào tòa nhà nơi Thú tộc đang cư trú, phát hiện cậu đang ngồi cạnh Indarmo, hai người dựa vào nhau rất gần, tư thế ái muội cực kỳ.
Thượng Khả mặc trang phục tinh xảo, thân thể hơi nghiêng về trước, đưa mặt mình đến gần mặt Indarmo.
Indarmo cúi đầu, đôi tay ôm lấy mặt cậu như muốn hôn môi.
Ánh mắt Siva ngơ ngẩn một chốc, thần uy chợt phóng thích ra.
Indarmo chỉ cảm thấy xúc cảm trên tay không còn, Thượng Khả vốn ngồi bên cạnh anh cũng không báo trước mà biến mất theo, chỉ để lại quần áo rơi đầy đất.
Thân thể Thần Thánh của Thượng Khả vẫn chưa đủ hoàn chỉnh, do kinh sợ thần uy của Siva nên nói tan là tan.
Siva không cần thầy dạy cũng nắm giữ được tuyệt kỹ cởi đồ trong nháy mắt, Thượng Khả không đề phòng nên bị cởi sạch.
"Onus?" Indarmo đứng giữa khu vườn trống trải, mờ mịt nhìn chung quanh.
...
"Siva, anh làm gì thế?" Thượng Khả không hiểu sao bị Siva bắt đến Điện Chiến Thần, trong lòng không khỏi tức giận.
Siva hỏi lại: "Cậu và Indarmo đang làm cái gì?"
"Anh ta cảm thấy hứng thú với diện mạo của tôi, cho nên tôi bảo anh ta tháo mặt nạ xuống."
"Không cho tháo!" Siva ra lệnh.
"Vì sao?" Thượng Khả muốn thí nghiệm thử xem mặt nạ của cậu ai cũng có thể tháo xuống hay là chỉ có nhân tài mới làm được.
"Cậu rất xấu, phàm nhân nhìn thấy sẽ gặp ác mộng." Siva nói như chém đinh chặt sắt.
Thượng Khả:...... Nếu cậu không có hệ thống support thì nói không chừng đã tin là thật luôn rồi.
Siva lại nhấn mạnh: "Cậu là Tà Thần, trời sinh hung tướng, nếu bị phàm nhân nhìn thấy gương mặt thật của cậu tất nhiên sẽ gây tổn hại đến hình tượng cậu vất vả mới tạo dựng được."
Thượng Khả: ( 〒︿〒) Vì sao lại phải chê bai tui như thế......
"Vì thế không được tùy tiện lộ mặt trước phàm nhân." Siva tổng kết.
"Không được lộ mặt trước phàm nhân vậy tôi đi tìm Neel." Neel cũng là Thần Thánh, chắc chắc hai tụi tui sẽ có tiếng nói chung.
Vừa dứt lời, một cỗ thần uy hỗn loạn nóng nảy lao thẳng đến chỗ cậu, chặt chẽ giam cầm cậu lại.
"Onus." Siva đứng im trước người Thượng Khả, gằn từng chữ một, "Ngoại trừ ta ra, ta không cho phép cậu tháo mặt nạ trước mặt bất cứ tên phàm nhân hay thần linh nào."
Thượng Khả nhìn người đàn ông nói thay đổi là thay đổi trước mắt, im lặng cạn lời.
Siva vươn tay, chậm rãi tháo mặt nạ cậu xuống, ngón tay xẹt qua khuôn mặt cậu, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Onus, ta sẽ bảo vệ cậu, nhưng cậu phải phục tùng ta."
"Cho dù anh đưa ra yêu cầu vô lễ với tôi?" Thượng Khả hỏi.
"Đúng vậy." Giọng nói Siva cường ngạnh, "Ta muốn trở thành vị Thần duy nhất của cậu, dù cho tương lai cậu mạnh mẽ bao thì ta cũng sẽ càng mạnh mẽ hơn cậu, vĩnh viễn bao trùm trên người cậu."
"Vì sao?" Thượng Khả nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, "Vì sao lại là tôi?"
Thân thể Thần Linh của Siva dưới ánh mắt sâu thẳm của cậu, xuất hiện dao động rất nhỏ, tựa như có một loại sức mạng đang quay cuồng, sau đó dần dần trở nên ngưng tụ, bộ giáp trên người từ từ nhạt màu, lộ ra một thân thể cường tráng tràn ngập sức bật, cùng với một luồng hơi thở nóng cháy ập vào mặt cậu.
Thượng Khả kinh ngạc vô cùng, Siva lại chuyển hoá thành Thần Thánh trước mặt cậu!
Thượng Khả nhìn thân thể nude lộ của mình, thử biến ảo ra quần áo, mấy ngôi sao xoay quanh người cậu, cuối cùng quấn lên hông hóa thành một cái.......váy da thú.
Bản thể tượng thần quyết định hình thái nguyên thủy của Thần Thánh, lúc Thượng Khả ngưng tụ thân thể thì đã dùng mặt nạ, chuỳ và váy da thú làm trang bị cố định, lấy hình thức năng lượng bám vào trên thân thể. Tà Thần vốn mặc váy da thú làm từ da của mãnh thú thượng cổ nào đó, nền đen hoa văn vàng kim, nước lửa bất xâm, là tượng trưng của sức mạnh và quyền lực.
Nhưng mà dù có khen nó cao quý đẹp đẽ hơn nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật nó vẫn là một cái váy da thú.
Váy da thú trên eo Thượng Khả hình như cảm nhận được chủ nhân khinh bỉ và bất mãn với nó, sau khi bay vài cái rồi im lặng ẩn đi, khiến Thượng Khả lại rơi vào trạng thái khoe chim nhỏ.
Ngay lúc Thượng Khả chuyên tâm nghiên cứu thân thể của mình thì một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện phía sau cậu không xa.
Chiến Thần cảm nhận thấy thần lực của Thượng Khả dao động, biết cậu đã khôi phục nên dịch chuyển tức thời từ Vương Thành đến, ai ngờ lại nhìn thấy cậu đã hóa thành Thần Thánh.
Thần linh chỉ có thần lực chứ không có thân thể, trừ khi bọn họ có đầy đủ tình cảm và dục vọng thì mới có thể chuyển hóa thành Thần Thánh. Nhưng việc này cũng có không ý nghĩa là Thần Thánh mạnh hơn Thần Linh, ít nhất thì Thượng Khả không nằm trong đó.
Chiến Thần không biết vì sao cậu có thể trở thành Thần Thánh, nhưng thấy cậu đạt được thân thể lại khiến hắn có một loại cảm giác kỳ diệu.
Giữa hồ nước xanh lam, mặt Thượng Khả nhìn theo hướng mặt trời lặn xuống, đứng lửng lơ trên không, làn da màu đồng cổ dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi tỏa ra ánh sáng màu hoàng kim lấp lánh, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ đường cong cơ bắp đều đặn tràn ngập sức sống và năng lượng nhưng lại lộ ra vẻ gợi cảm khó có thể miêu tả, khiến người khác không thể dời mắt.
Sắc màu đồng tử của Chiến thần dần dần trở nên nồng đậm, thần uy cường đại không tự giác phóng thích ra ngoài tựa như một lồng giam bao vây Thượng Khả vào trong đó.
Thượng Khả cảm giác thân thể đột nhiên không thể nhúc nhích, quay đầu nhìn lại nhưng chưa kịp thấy rõ thì bóng người bên hồ đã xuất hiện bên cạnh cậu.
"Siva?" Thượng Khả nhìn người đàn ông trước mắt, dáng người cậu cũng tương đối cao mà vẫn thấp hơn hắn nửa cái đầu, thân thể cũng không cường tráng bằng hắn.
Thượng Khả kỳ quái hỏi: "Siva, mới mấy ngày không gặp hình như anh hơi béo lên thì phải?"
Siva: "......"
Thượng Khả khoa tay múa chân miêu tả: "Lúc trước rõ ràng tôi lùn hơn anh có một tí à, bây giờ sao lại chênh lệch nhiều như vậy?" (﹁ "﹁) "Không phải là anh muốn vượt qua tôi mà cố ý biến hình thể của mình to hơn đấy chứ?"
Siva không thèm nói gì chỉ dời tầm mắt xuống thân dưới của cậu, sau đó không dấu vết nhướng mày, cũng không biết là có ý gì nhưng dù sao Thượng Khả chẳng thể vui nổi.
Cậu xoay xoay ngón tay, một lần nữa triệu hồi váy da thú của mình ra, ngăn trở ánh mắt chăm chú của người nào đó.
Váy da thú bay bay trên eo cậu, khiến người ta có loại xúc động muốn giựt nó xuống.
Tầm mắt Siva chăm chú nhìn váy da thú của Thượng Khả thật lâu, sau đó đến vùng gần đùi rồi lại quét về ngực, bụng, xương quai xanh, hầu kết và cuối cùng dừng lại trên mặt nạ của cậu.
Hắn chậm rãi vươn tay, nắm lấy mặt nạ, có ý đồ muốn tháo nó xuống lần thứ hai.
Thượng Khả vẫn không nhúc nhích: "Vô dụng thôi, nó......"
Lời nói còn chưa nói xong, đã nghe thấy tiếng "răng rắc", thế mà mặt nạ lại tách khỏi mặt cậu! Ngay cả cậu cũng không tháo ra được nhưng người đàn ông trước mắt này lại dễ như trở bàn tay mà tháo nó xuống! Không khoa học chút nào nha!
Siva cầm mặt nạ, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thượng Khả, trong mắt chớp động ánh sáng kỳ lạ.
Thượng Khả bị hắn nhín có chút ngượng ngùng, nhịn không được sờ sờ mặt, cậu rất có tin tưởng với diện mạo của mình, nhưng chưa từng thấy nên trong lòng vẫn có chút lo lắng, ai biết được trên thân thể kiện mỹ có mọc ra một gương mặt thiếu nữ hay không chứ?
Lúc Thượng Khả định đến bên hồ để soi thử thì Siva đột nhiên vươn một tay ôm lấy eo cậu, sau đó tay còn lại gắn mặt nạ vào mặt cậu một lần nữa.
Chờ khi Thượng Khả tự mình gỡ lại phát hiện mặt nạ không gỡ ra được nữa!
Thượng Khả: ( °□°)!
Tốt xấu gì thì cũng để tui nhìn một cái chứ!
"Siva, tôi cảm thấy mặt nạ bị lệch rồi, anh giúp tôi điều chỉnh một chút đi." Thượng Khả thành khẩn nhìn hắn.
Siva xem xét rồi nói: "Vẫn tốt, không lệch."
"Mặt nạ ở trên mặt tôi, tôi nói bị lệch thì chính là bị lệch!"
Siva: "Vậy cậu tự điều chỉnh đi."
Thượng Khả: (▔﹏▔) Tên này chắc chắn đã biết rồi.
"Cùng ta về Vương Thành." Siva mở miệng nói, "Thú tộc đã quyết định chuyển nhà đến Vương Thành."
"Toàn bộ?"
"Đúng vậy." Siva nhìn về phía núi Atea, "Nhà cửa và đồng ruộng đều bị lửa thiêu hủy hết rồi, Thú tộc cần phải trùng kiến gia viên, tới gần thành thị phồn hoa an toàn và thuận lợi hơn vùng núi xa xôi hẻo lánh này."
Thượng Khả cũng không có dị nghị gì, dựa theo lịch sử vốn có thì Thú tộc đã chuyển nhà tới Vương Thành từ nửa năm trước rồi. Bởi vì cậu đến nên bọn họ mới có thể sinh hoạt an nhàn ở núi Atea, thế nên mới dời thời gian chuyển nhà lại.
Nếu không phải như thế thì bọn họ cũng sẽ không phát sinh xung đột với người thờ phụng của Hỏa Thần, rồi đưa tới trận tai bay vạ gió này. May mà không có ai chết chứ nếu không thì cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho Hỏa Thần.
Nghĩ đến đây, Thượng Khả đột nhiên ý thức được Tà Thần một ngàn năm trước không chỉ có hai địch nhân là Chiến Thần và Hỏa Thần mà còn có các thần linh lớn lớn bé bé khác, nói ít thì cũng phải mười mấy người. Mặc dù một ít người đã ngã xuống nhưng thực lực của những thần linh còn lại đều xưa đâu bằng nay. Mới một tên Hỏa Thần đã suýt chút nữa phong ấn được cậu, nếu nhiều thêm mấy tên chỉ sợ càng nguy hiểm.
Mấy thần linh đó hiện giờ đã chiếm giữ một phương, tuy rằng thế lực không bằng Chiến Thần nhưng cũng không thể khinh thường.
Thượng Khả dịch chuyển ánh mắt lên người siva, vốn định mở miệng xin giúp đỡ nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Cậu có nhiệm vụ trong người, nguy hiểm càng lớn thì tỉ lệ hoàn thành càng cao. Cậu không sợ gây thù chuốc oán, nhưng cậu phải tự mình trở nên mạnh mẽ hơn nữa, bởi vì thực lực chính là bảo đảm của cậu, quyết định cậu có thể sống sót trong nhiệm vụ tử vong hay không.
...
Thượng Khả một lần nữa chuyển thành linh thể, che chở Thú tộc an toàn tới thành Kansa. Tuy rằng Siva không hiện thân, nhưng cũng đang âm thầm lưu ý hướng đi của bọn họ, để phòng ngừa những thần linh khác đánh lén.
Hắn biết rõ Tà Thần là một tồn tại đáng sợ như thế nào đối với những thần linh khác, dù sao đi nữa thì bọn họ cũng sẽ không cho Tà Thần có cơ hội trưởng thành. Nếu Tà Thần vẫn là Tà thần của trước kia, tất nhiên Siva sẽ không việc gì phải do dự, nhưng Tà Thần của bây giờ tựa như đã trọng sinh, nhiệt tình, rộng rãi, lý trí, đối với con dân của mình yêu quý có thừa, thậm chí không tiếc tiêu hao hết thần lực, thừa nhận đau đớn của bệnh tật vì họ, hơn nữa chưa bao giờ có ý định thương tổn đến bất cứ ai, mà ngược lại còn bị các thần linh khác bắt nạt.
Đối với một Tà Thần như vậy, Siva không muốn thương tổn, chỉ muốn canh giữ bên cạnh, tỉ mỉ chăm sóc.
Hừm, hình như đã 20 canh giờ chưa gặp cậu, phải đi nhìn một cái mới được.
Siva lần theo hơi thở của cậu đi vào tòa nhà nơi Thú tộc đang cư trú, phát hiện cậu đang ngồi cạnh Indarmo, hai người dựa vào nhau rất gần, tư thế ái muội cực kỳ.
Thượng Khả mặc trang phục tinh xảo, thân thể hơi nghiêng về trước, đưa mặt mình đến gần mặt Indarmo.
Indarmo cúi đầu, đôi tay ôm lấy mặt cậu như muốn hôn môi.
Ánh mắt Siva ngơ ngẩn một chốc, thần uy chợt phóng thích ra.
Indarmo chỉ cảm thấy xúc cảm trên tay không còn, Thượng Khả vốn ngồi bên cạnh anh cũng không báo trước mà biến mất theo, chỉ để lại quần áo rơi đầy đất.
Thân thể Thần Thánh của Thượng Khả vẫn chưa đủ hoàn chỉnh, do kinh sợ thần uy của Siva nên nói tan là tan.
Siva không cần thầy dạy cũng nắm giữ được tuyệt kỹ cởi đồ trong nháy mắt, Thượng Khả không đề phòng nên bị cởi sạch.
"Onus?" Indarmo đứng giữa khu vườn trống trải, mờ mịt nhìn chung quanh.
...
"Siva, anh làm gì thế?" Thượng Khả không hiểu sao bị Siva bắt đến Điện Chiến Thần, trong lòng không khỏi tức giận.
Siva hỏi lại: "Cậu và Indarmo đang làm cái gì?"
"Anh ta cảm thấy hứng thú với diện mạo của tôi, cho nên tôi bảo anh ta tháo mặt nạ xuống."
"Không cho tháo!" Siva ra lệnh.
"Vì sao?" Thượng Khả muốn thí nghiệm thử xem mặt nạ của cậu ai cũng có thể tháo xuống hay là chỉ có nhân tài mới làm được.
"Cậu rất xấu, phàm nhân nhìn thấy sẽ gặp ác mộng." Siva nói như chém đinh chặt sắt.
Thượng Khả:...... Nếu cậu không có hệ thống support thì nói không chừng đã tin là thật luôn rồi.
Siva lại nhấn mạnh: "Cậu là Tà Thần, trời sinh hung tướng, nếu bị phàm nhân nhìn thấy gương mặt thật của cậu tất nhiên sẽ gây tổn hại đến hình tượng cậu vất vả mới tạo dựng được."
Thượng Khả: ( 〒︿〒) Vì sao lại phải chê bai tui như thế......
"Vì thế không được tùy tiện lộ mặt trước phàm nhân." Siva tổng kết.
"Không được lộ mặt trước phàm nhân vậy tôi đi tìm Neel." Neel cũng là Thần Thánh, chắc chắc hai tụi tui sẽ có tiếng nói chung.
Vừa dứt lời, một cỗ thần uy hỗn loạn nóng nảy lao thẳng đến chỗ cậu, chặt chẽ giam cầm cậu lại.
"Onus." Siva đứng im trước người Thượng Khả, gằn từng chữ một, "Ngoại trừ ta ra, ta không cho phép cậu tháo mặt nạ trước mặt bất cứ tên phàm nhân hay thần linh nào."
Thượng Khả nhìn người đàn ông nói thay đổi là thay đổi trước mắt, im lặng cạn lời.
Siva vươn tay, chậm rãi tháo mặt nạ cậu xuống, ngón tay xẹt qua khuôn mặt cậu, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Onus, ta sẽ bảo vệ cậu, nhưng cậu phải phục tùng ta."
"Cho dù anh đưa ra yêu cầu vô lễ với tôi?" Thượng Khả hỏi.
"Đúng vậy." Giọng nói Siva cường ngạnh, "Ta muốn trở thành vị Thần duy nhất của cậu, dù cho tương lai cậu mạnh mẽ bao thì ta cũng sẽ càng mạnh mẽ hơn cậu, vĩnh viễn bao trùm trên người cậu."
"Vì sao?" Thượng Khả nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, "Vì sao lại là tôi?"
Thân thể Thần Linh của Siva dưới ánh mắt sâu thẳm của cậu, xuất hiện dao động rất nhỏ, tựa như có một loại sức mạng đang quay cuồng, sau đó dần dần trở nên ngưng tụ, bộ giáp trên người từ từ nhạt màu, lộ ra một thân thể cường tráng tràn ngập sức bật, cùng với một luồng hơi thở nóng cháy ập vào mặt cậu.
Thượng Khả kinh ngạc vô cùng, Siva lại chuyển hoá thành Thần Thánh trước mặt cậu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.