Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh
Chương 59: Đô thị thấu thị dị năng 57
Thu Thiên Linh Âm
17/11/2019
Gì?
Trần Minh giật mình không tin được nhìn màn hình điện thoại. Ngẩng đầu nhìn về phía Lý Giai, Trần Minh ánh mắt có chút quái dị.
Chỉ thấy lúc này Lý Giai khẽ cau mày, hay tay khoanh lại khẽ dựa vào cột đình ốn lượn các loại hoa lụa. Tóc mai của Lý Giai bị gió thổi bay lên mang theo một loại khác thường mỹ cảm, trầm lắng đạm bạc ẩn ẩn còn có một luồng thanh hương, giống mùi hoa sen lại có chút giống trầm hương.
Trần Minh cảm giác trái tim dường như thoáng nhói đau rồi sau đó là một loại bất quy tắc va đập.
Chính hắn lúc này cũng phân biệt không ra cái cảm giác đó là gì. Chỉ là dần dần trong mắt nổi lên một loại nhất định phải có được quang mang. Không riêng gì vì điểm dị năng mà còn vì người con gái trước mắt thực sự khiến hắn nổi lên hứng thú.
Lý Giai bản thân có lẽ không phải tuyệt sắc mỹ nữ gì, chính là cái loại này ôn nhu, trầm lắng mang chút Phật gia tường hòa khí chất lại khiến Lý Giai giống như là ánh đèn trong đêm. Nhu hòa, nhàn nhạt lại không dung bỏ qua, không ngừng hấp dẫn người khác đến gần.
Có thể trong mắt Trần Minh, Lý Giai là mỹ nữ khí chất đoan trang nhưng bản chất Lý Giai lúc này thật sự muốn rít gào!
Mẹ nó, ai giải thích hộ tại sao từ lúc Trần Minh xuất hiện nhiệt độ không khí lại đột nhiên giảm mạnh như vậy? Cảm giác như đứng cạnh khối băng sơn kia luôn!
Ặc, sẽ không lại là kế hoạch gì của mấy người kia chứ?
Không biết mấy người kia tính toán cái gì, Lý Giai lúc này thấy Trần Minh chỉ có thể căng da đầu đứng vững trận địa giết địch. Đừng quên, Lý Giai còn từng nhìn lén Trần Minh sau đó bị ánh mắt của hắn dọa cho mất ngủ một hồi. Hiện tại đứng mặt đối mặt, luôn có một loại quỷ dị chột dạ, không dám nhìn thẳng!
“Trần Minh, anh hiện tại không phải nên ở trong yến hội với Lâm Tuyết sao?” Lý Giai khẽ rũ mắt nhìn mặt đất.
Đột nhiên thực nhớ thương cái kính cận dày như tường thành bị đám người kia ném ở nhà. Kính áp tròng này tốt quá mức đi? Nhìn cái gì cũng rõ ràng cho nên càng thêm không dám nhìn thẳng.
Trong khi Lý Giai âm thầm oán giận thị lực tốt, Trần Minh lại vô cùng cảm tạ thị lực của bản thân siêu cấp bổng, đứng cách nhau vài mét, hắn vẫn có thể nhìn đến hàng mi dài cong vút của Lý Giai, khẽ run run. Mỗi một lần hàng mi của Lý Giai rung động, Trần Minh lại một lần cảm giác giống như có một cái bàn chải nhỏ ở trong lòng cọ xát, buồn buồn nhột nhột, lại thần kỳ rung động tâm can.
“Lâm Tuyết có chút chuyện cần giải quyết, lát nữa sẽ qua đây. Em là Lý Giai phải không? Anh nghe Lâm Tuyết nhắc rất nhiều về em!” Trần Minh đi đến gần Lý Giai ngồi xuống cười nói thản nhiên bắt chuyện.
Nói dối!
Nhìn theo dõi lâu như vậy, Lý Giai chỉ thấy Lâm Tuyết cùng Trần Minh vẫn luôn mải mê tán tỉnh, có lời nào nhắc đến người ngoài như cô đâu? Đương nhiên, có thể đây chỉ là lời khách sáo, ai cũng không tin được.
“Phải không? Cô ấy nói em là người như thế nào?” Lý Giai ánh mắt từ từ ngước nhìn Trần Minh, kính sát tròng đen láy ánh lên chút ánh sáng. Bình thường mắt của Lý Giai là có chút vô thần, lúc này lại tỏa ra một loại mị lực khác thường.
“Lâm Tuyết nói em là một người đoan trang, trầm tĩnh lại rất thấu hiểu lòng người đâu!”
Theo lời nói của Trần Minh chấm dứt cũng là cái khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn lại. Lý Giai hơi hơi ngả về phía sau,gương mặt có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của Trần Minh phất qua. Thoáng qua chút kinh sợ, Lý Giai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đưa tay đặt lên vai Trần Minh, một bên cười nhàn nhạt, một bên khẽ đẩy lùi Trần Minh về phía sau.
“Trần Minh anh vượt quá giới hạn! Đối với một người xa lạ tốt nhất nên giữ khoảng cách an toàn để bày tỏ sự tôn trọng chứ?”
Bị Lý Giai từ chối, chạm phải vách tường mềm như bông Trần Minh cũng không giận, hắn còn có chút dư vị áp má sát lại gần tay Lý Giai đặt trên vai, thấy Lý Giai muốn rụt tay về, Trần Minh nhanh chóng nắm lấy bàn tay Lý Giai. Đáng tiếc động tác của hắn có chút chậm, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay của Lý Giai vuột ra khỏi lòng bàn tay. Dù không bắt được tay nhưng lòng bàn tay vẫn lưu lại chút dư ôn làm người xao xuyến.
“Anh nghĩ đến, với quan hệ của chúng ta, cũng không tính là xa lạ!” Trần Minh khẽ nắm tay đưa lên mũi ngửi, lòng bàn tay có lưu lại chút mùi hương tựa đàn hương.
“Nói hay lắm! Bởi vì chúng ta không phải người xa lạ cho nên càng phải bảo trì khoảng cách an toàn tối ưu không phải sao? Nên biết, không phải ai cũng có thể chấp nhận người quen phá hư tình cảm của chính mình!” Lý Giai ưu nhã vén tóc mai lần nữa cảnh cáo.
Vẫn luôn biết người này không bình thường, thấy gái liền dính lên như keo da chó, nhưng Lý Giai không nghĩ đến chính mình còn có một ngày lọt vào mắt xanh của người này. Phải biết Lâm Tuyết hiện tại cũng không phải bạn thân của cô đơn thuần vô tri. Nếu để cô ta nhìn đến cảnh hai người ở chung, Lý Giai cơ hồ có thể xác định kết quả của bản thân tương lai không tốt đến chỗ nào đi.
…
“Phải xưng hô quý cô xinh đẹp thế nào đây?”
Trong lúc Lý Giai cùng Trần Minh không ngừng ngươi tới ta đi các loại đấu trí đấu dũng, vừa rửa tay xong Lâm Tuyết ngẩng đầu liền nhìn đến một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đứng sau lưng cô, không tiếng động. Nếu không phải người đó chủ động lên tiếng, cô thậm chí không nhận ra có người.
“Tôi nghĩ bản thân không đến mức tiểu tốt vô danh đến vậy chứ?”
Lâm Tuyết quay đầu nhìn người kia. Người này cả người lạnh băng, đeo mặt nạ quỷ lên có vẻ quỷ khí dày đặc, có một loại khí thế khó chịu ép đến lòng người phiền táo hoảng hốt chịu không nổi.
“Quý cô xinh đẹp của tôi… nói dối là một thói quen không tốt!” Rõ ràng thanh âm của hắn là loại trầm thấp như muốn tán tỉnh nhưng nói thật cái thanh âm này không dễ nghe! Có một loại sàn sạt như bị bóp yết hầu, quỷ dị lạnh lẽo.
“Ok, Ok! Anh thắng! Đừng có dọa người được không? Phải biết rằng tôi vẫn là một đứa trẻ! Vẫn cần được yêu thương, không thể dọa! Sẽ sợ!” Lâm Y Thần thở dài giơ hai tay trình trạng thái đầu hàng.
“Tên?” Quả nhiên lúc này thanh âm bình thường nhiều chỉ là vẫn rất lạnh.
“Lâm Y Thần!” Lâm Y Thần lúc này cũng biết điều không nháo. “Thời gian của tôi không nhiều, nhiều lắm là 5 phút cho nên anh muốn biết chuyện gì tận lực hỏi nhanh!”
“Cô biết gì về dị năng?”
“Có lẽ anh không tin thế nhưng dị năng của Trần Minh đến từ một cái app di động, nó không phụ thuộc vào di động nhất định, chỉ cần là di động của Trần Minh liền có nó! Công dụng có thể lên mạng search dị năng, mặc dù không đúng hết thế nhưng cũng đại loại như vậy. Hiện tại tôi chỉ biết rằng dị năng của Trần Minh là thông qua mua có được, đương nhiên muốn thăng cấp cũng cần mua. Điểm dị năng của hắn không nhiều. Thông qua công lược bạch phú mỹ nữ nhân liền có thể đạt được điểm dị năng.”
“Cô nói có thể nghiên cứu là lừa bọn tôi?” Dạ Xoa nghe Lâm Y Thần nói như vậy khẽ nhíu mày.
Phải biết rằng nếu dị năng của Trần Minh thật sự là mua đến vậy giá trị khai thác thật sự không lớn bởi đây không phải kết quả tự nhiên tiến hóa. Để khai thác được dị năng cần bỏ quá nhiều thời gian công sức, hơn nữa chuột thí nghiệm cũng chỉ có một con, Trần Minh chết liền gián đoạn.
“Cũng không thể nói như vậy, tôi phát hiện ngoài dị năng cơ bản của Trần Minh, có một loại dị năng toàn nhân loại đều có thể có được cho nên giá trị của Trần Minh vẫn có thể bảo đảm!”
“Là cái gì?” Nhìn Lâm Y Thần có định liệu trước Dạ Xoa vội hỏi.
“Là…”
Trần Minh giật mình không tin được nhìn màn hình điện thoại. Ngẩng đầu nhìn về phía Lý Giai, Trần Minh ánh mắt có chút quái dị.
Chỉ thấy lúc này Lý Giai khẽ cau mày, hay tay khoanh lại khẽ dựa vào cột đình ốn lượn các loại hoa lụa. Tóc mai của Lý Giai bị gió thổi bay lên mang theo một loại khác thường mỹ cảm, trầm lắng đạm bạc ẩn ẩn còn có một luồng thanh hương, giống mùi hoa sen lại có chút giống trầm hương.
Trần Minh cảm giác trái tim dường như thoáng nhói đau rồi sau đó là một loại bất quy tắc va đập.
Chính hắn lúc này cũng phân biệt không ra cái cảm giác đó là gì. Chỉ là dần dần trong mắt nổi lên một loại nhất định phải có được quang mang. Không riêng gì vì điểm dị năng mà còn vì người con gái trước mắt thực sự khiến hắn nổi lên hứng thú.
Lý Giai bản thân có lẽ không phải tuyệt sắc mỹ nữ gì, chính là cái loại này ôn nhu, trầm lắng mang chút Phật gia tường hòa khí chất lại khiến Lý Giai giống như là ánh đèn trong đêm. Nhu hòa, nhàn nhạt lại không dung bỏ qua, không ngừng hấp dẫn người khác đến gần.
Có thể trong mắt Trần Minh, Lý Giai là mỹ nữ khí chất đoan trang nhưng bản chất Lý Giai lúc này thật sự muốn rít gào!
Mẹ nó, ai giải thích hộ tại sao từ lúc Trần Minh xuất hiện nhiệt độ không khí lại đột nhiên giảm mạnh như vậy? Cảm giác như đứng cạnh khối băng sơn kia luôn!
Ặc, sẽ không lại là kế hoạch gì của mấy người kia chứ?
Không biết mấy người kia tính toán cái gì, Lý Giai lúc này thấy Trần Minh chỉ có thể căng da đầu đứng vững trận địa giết địch. Đừng quên, Lý Giai còn từng nhìn lén Trần Minh sau đó bị ánh mắt của hắn dọa cho mất ngủ một hồi. Hiện tại đứng mặt đối mặt, luôn có một loại quỷ dị chột dạ, không dám nhìn thẳng!
“Trần Minh, anh hiện tại không phải nên ở trong yến hội với Lâm Tuyết sao?” Lý Giai khẽ rũ mắt nhìn mặt đất.
Đột nhiên thực nhớ thương cái kính cận dày như tường thành bị đám người kia ném ở nhà. Kính áp tròng này tốt quá mức đi? Nhìn cái gì cũng rõ ràng cho nên càng thêm không dám nhìn thẳng.
Trong khi Lý Giai âm thầm oán giận thị lực tốt, Trần Minh lại vô cùng cảm tạ thị lực của bản thân siêu cấp bổng, đứng cách nhau vài mét, hắn vẫn có thể nhìn đến hàng mi dài cong vút của Lý Giai, khẽ run run. Mỗi một lần hàng mi của Lý Giai rung động, Trần Minh lại một lần cảm giác giống như có một cái bàn chải nhỏ ở trong lòng cọ xát, buồn buồn nhột nhột, lại thần kỳ rung động tâm can.
“Lâm Tuyết có chút chuyện cần giải quyết, lát nữa sẽ qua đây. Em là Lý Giai phải không? Anh nghe Lâm Tuyết nhắc rất nhiều về em!” Trần Minh đi đến gần Lý Giai ngồi xuống cười nói thản nhiên bắt chuyện.
Nói dối!
Nhìn theo dõi lâu như vậy, Lý Giai chỉ thấy Lâm Tuyết cùng Trần Minh vẫn luôn mải mê tán tỉnh, có lời nào nhắc đến người ngoài như cô đâu? Đương nhiên, có thể đây chỉ là lời khách sáo, ai cũng không tin được.
“Phải không? Cô ấy nói em là người như thế nào?” Lý Giai ánh mắt từ từ ngước nhìn Trần Minh, kính sát tròng đen láy ánh lên chút ánh sáng. Bình thường mắt của Lý Giai là có chút vô thần, lúc này lại tỏa ra một loại mị lực khác thường.
“Lâm Tuyết nói em là một người đoan trang, trầm tĩnh lại rất thấu hiểu lòng người đâu!”
Theo lời nói của Trần Minh chấm dứt cũng là cái khoảng cách giữa hai người càng ngày càng ngắn lại. Lý Giai hơi hơi ngả về phía sau,gương mặt có thể cảm thấy hơi thở ấm áp của Trần Minh phất qua. Thoáng qua chút kinh sợ, Lý Giai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đưa tay đặt lên vai Trần Minh, một bên cười nhàn nhạt, một bên khẽ đẩy lùi Trần Minh về phía sau.
“Trần Minh anh vượt quá giới hạn! Đối với một người xa lạ tốt nhất nên giữ khoảng cách an toàn để bày tỏ sự tôn trọng chứ?”
Bị Lý Giai từ chối, chạm phải vách tường mềm như bông Trần Minh cũng không giận, hắn còn có chút dư vị áp má sát lại gần tay Lý Giai đặt trên vai, thấy Lý Giai muốn rụt tay về, Trần Minh nhanh chóng nắm lấy bàn tay Lý Giai. Đáng tiếc động tác của hắn có chút chậm, chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay của Lý Giai vuột ra khỏi lòng bàn tay. Dù không bắt được tay nhưng lòng bàn tay vẫn lưu lại chút dư ôn làm người xao xuyến.
“Anh nghĩ đến, với quan hệ của chúng ta, cũng không tính là xa lạ!” Trần Minh khẽ nắm tay đưa lên mũi ngửi, lòng bàn tay có lưu lại chút mùi hương tựa đàn hương.
“Nói hay lắm! Bởi vì chúng ta không phải người xa lạ cho nên càng phải bảo trì khoảng cách an toàn tối ưu không phải sao? Nên biết, không phải ai cũng có thể chấp nhận người quen phá hư tình cảm của chính mình!” Lý Giai ưu nhã vén tóc mai lần nữa cảnh cáo.
Vẫn luôn biết người này không bình thường, thấy gái liền dính lên như keo da chó, nhưng Lý Giai không nghĩ đến chính mình còn có một ngày lọt vào mắt xanh của người này. Phải biết Lâm Tuyết hiện tại cũng không phải bạn thân của cô đơn thuần vô tri. Nếu để cô ta nhìn đến cảnh hai người ở chung, Lý Giai cơ hồ có thể xác định kết quả của bản thân tương lai không tốt đến chỗ nào đi.
…
“Phải xưng hô quý cô xinh đẹp thế nào đây?”
Trong lúc Lý Giai cùng Trần Minh không ngừng ngươi tới ta đi các loại đấu trí đấu dũng, vừa rửa tay xong Lâm Tuyết ngẩng đầu liền nhìn đến một người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đứng sau lưng cô, không tiếng động. Nếu không phải người đó chủ động lên tiếng, cô thậm chí không nhận ra có người.
“Tôi nghĩ bản thân không đến mức tiểu tốt vô danh đến vậy chứ?”
Lâm Tuyết quay đầu nhìn người kia. Người này cả người lạnh băng, đeo mặt nạ quỷ lên có vẻ quỷ khí dày đặc, có một loại khí thế khó chịu ép đến lòng người phiền táo hoảng hốt chịu không nổi.
“Quý cô xinh đẹp của tôi… nói dối là một thói quen không tốt!” Rõ ràng thanh âm của hắn là loại trầm thấp như muốn tán tỉnh nhưng nói thật cái thanh âm này không dễ nghe! Có một loại sàn sạt như bị bóp yết hầu, quỷ dị lạnh lẽo.
“Ok, Ok! Anh thắng! Đừng có dọa người được không? Phải biết rằng tôi vẫn là một đứa trẻ! Vẫn cần được yêu thương, không thể dọa! Sẽ sợ!” Lâm Y Thần thở dài giơ hai tay trình trạng thái đầu hàng.
“Tên?” Quả nhiên lúc này thanh âm bình thường nhiều chỉ là vẫn rất lạnh.
“Lâm Y Thần!” Lâm Y Thần lúc này cũng biết điều không nháo. “Thời gian của tôi không nhiều, nhiều lắm là 5 phút cho nên anh muốn biết chuyện gì tận lực hỏi nhanh!”
“Cô biết gì về dị năng?”
“Có lẽ anh không tin thế nhưng dị năng của Trần Minh đến từ một cái app di động, nó không phụ thuộc vào di động nhất định, chỉ cần là di động của Trần Minh liền có nó! Công dụng có thể lên mạng search dị năng, mặc dù không đúng hết thế nhưng cũng đại loại như vậy. Hiện tại tôi chỉ biết rằng dị năng của Trần Minh là thông qua mua có được, đương nhiên muốn thăng cấp cũng cần mua. Điểm dị năng của hắn không nhiều. Thông qua công lược bạch phú mỹ nữ nhân liền có thể đạt được điểm dị năng.”
“Cô nói có thể nghiên cứu là lừa bọn tôi?” Dạ Xoa nghe Lâm Y Thần nói như vậy khẽ nhíu mày.
Phải biết rằng nếu dị năng của Trần Minh thật sự là mua đến vậy giá trị khai thác thật sự không lớn bởi đây không phải kết quả tự nhiên tiến hóa. Để khai thác được dị năng cần bỏ quá nhiều thời gian công sức, hơn nữa chuột thí nghiệm cũng chỉ có một con, Trần Minh chết liền gián đoạn.
“Cũng không thể nói như vậy, tôi phát hiện ngoài dị năng cơ bản của Trần Minh, có một loại dị năng toàn nhân loại đều có thể có được cho nên giá trị của Trần Minh vẫn có thể bảo đảm!”
“Là cái gì?” Nhìn Lâm Y Thần có định liệu trước Dạ Xoa vội hỏi.
“Là…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.