Hệ Thống: Bàn Tay Vàng Nổ Mạnh
Chương 120: Tác giả tiểu kịch trường
Thu Thiên Linh Âm
10/01/2020
Màn thứ nhất:
Quản gia theo gót nam tước phu nhân Meggie rời đi, khi đi còn không quên xách theo quản sự. Hôm nay phu nhân đột ngột ghé thăm cửa hàng, nhất định phải chiêu đãi chu đáo.
Cũng may phu nhân không phải dạng người khó ở chung, chỉ cần đúng lúc nêu ý kiến là được. Gần nhất mới lưu hành một số mẫu váy đầm, nhất định phải cho phu nhân nhìn mẫu. Những chuyện này có quản sự là đủ. Quản gia nhanh chân đi mời thợ may.
Làm xong việc, quản gia tung tăng đi trở về, hôm nay lại làm việc rất tốt, cảm giác chính mình manh manh đát!
“Yên tâm, ta chỉ là nhìn xem. Sẽ không mất gì! Chỉ nhìn mà thôi!” Lâm Y Thần nhẹ giọng dụ dỗ.
Đột nhiên giọng nói của tiểu thư Anna vang lên bên tai quản gia khiến lão già mấy chục tuổi này nhịn không được sững sờ. Thực ra giọng nói của Lâm Y Thần cũng không lớn, chỉ là nhiều năm bôn ba bên ngoài cùng Nam tước Firmance khiến quản gia cũng học được không ít bản lĩnh, trong đó sở trường giúp sống sót lại là tai thính mắt tinh. Ngay cả những âm thanh nhỏ nhất, chỉ cần lưu ý, quản gia đều có thể dễ dàng phát hiện.
Mà giọng nói của Lâm Y Thần lúc này thực sự tương đối kỳ quái.
Quản gia muốn đẩy cửa bước vào bàn tay liền cứ như vậy treo giữa không trung, đẩy cửa hay không đẩy cửa đều lúng túng.
“Không… không được… không thể xem!” Nam tước Firmance lắc đầu.
Quản gia thề, ông ta nghe được Nam tước Firmance giọng nói nghẹn ngào lại sợ hãi.
Thật sự khó có thể tưởng tượng hình ảnh một người đàn ông vừa béo vừa xấu run rẩy lẩy bẩy mang theo khóc âm, bất lực từ chối. Chính là quản gia nghe nghe trong lòng liền chua xót!
Nam tước tôn quý của ta nha, sao ngài lại có giọng nói bất lực như vậy? Chuyện gì đã xảy ra?
Quản gia tay giương lên chạm đến cánh cửa…
“Ta thật sự chỉ nhìn một chút, liền nhìn một cái!”
Giọng nói của Lâm Y Thần lần nữa vang lên.
Quản gia trong đầu bất tri bất giác hiện lên hình ảnh của một con yêu râu xanh ra sức dụ dỗ phụ nữ nhà lành. Cảm giác tràn đầy ác ý dụ dỗ.
“Không được!”
Đúng vậy, khi gặp trường hợp này nhất định phải kiên định từ chối, không cho đối phương đắc thủ. Không những vậy còn phải cho yêu râu xanh xuất ăn thượng hạng: Túm tóc tạt tai tát tới tấp!
Cho chết, tên khốn nạn.
Chính là hiển nhiên diễn biến không theo hướng quản gia suy nghĩ. Giọng nói của yêu râu xanh “Lâm Y Thần” lại vang lên.
“Không sao, chỉ cần vạch lên một chút…”
Vạch? Vạch cái gì?
Váy?
Tư tưởng của quản gia giống như chấn kinh con ngựa hoang, phi một đi không trở lại.
Trong đầu ông, Lâm Y Thần vẻ mặt dâm dê vươn móng vuốt dụ dỗ thuần lương Nam tước Firmance làm chuyện xấu. Nam tước, đừng nghe cô ta!
“Như… như thế này sao?”
Nam tước Firmance giọng nói rụt rè e lệ khiến quản gia đỉnh đầu vang lên một tiếng sấm rền vang.
Nam tước…
Nam tước vậy mà lại tin tưởng cô ta…
Nam tước chẳng lẽ không biết đối phương nguy hiểm thế nào hay sao? Thuần khiết như nam tước rơi vào tay của một kẻ nguy hiểm như vậy…
Không được! Ta phải cứu nam tước!
“Đem vải nhấc lên chút nữa, ta muốn nhìn kỹ hơn một chút!”
Một lần nữa, bàn tay định đẩy cửa mà vào cứng đờ.
Xong, xong, xong!
Nam tước đều đã cởi đồ!
Nếu như ta xông vào lúc này chẳng khác nào hủy diệt thanh danh của nam tước!
Nam tước, ô ô ô, ta phải làm sao để giải cứu ngài bây giờ?
“Không… như thế nhiều quá…”
Nam tước Firmance đứt quãng nức nở, có chút nghẹn ngào dồn dập khiến quản gia trái tim nhảy lên đến tận cổ họng!
Hai người đó… làm?
Giọng của Nam tước Firmance nghẹn ngào như vậy…
Anna tiểu thư chẳng lẽ làm như vậy với nam tước?
Trong đầu quản gia lúc này bá bình toàn bộ đều là cảnh trẻ con không được xem, người lớn nhìn đều phải e lệ, ứ hừ. Nhất là những cảnh này lại còn lẫn lộn rất nhiều đồ vật kỳ quái trà trộn vào.
Nhưng tất cả, đều là nam tước mới là người bị hại!
“Thiếu chút nữa… ở trong… sắp đến rồi….”
Cái gì?
Đều… đã vào trong?
Chẳng lẽ sắp chạm đến điểm đó?
Quản gia đáng xấu hổ mặt đỏ. Ánh mắt nhịn không được phiêu xung quanh phát hiện người hầu đều đứng có một khoảng cách xa xa, hẳn là nghe không đến.
Nam tước nha, chú ý, chú ý, hiện tại vẫn còn là ban ngày đâu.
“Ta… không được… ngươi tránh ra…”
Nghe giọng nói của Nam tước Firmance chống đẩy, quản gia kinh sợ. Mới… mới như vậy liền không được… Tiểu thư Anna này có phải là quá sinh mãnh rồi không?
“Lúc này rồi còn có thế tránh ra sao?”
Ách, mặc dù Anna tiểu thư không có xung động như nam nhân nhưng đến lúc quan trọng như vậy, hẳn là, không dừng được đi…
Quản gia nuốt nước miếng.
“Nhưng… A, không, đừng…”
Quản gia nhịn không được run lên.
Mặc dù nam tước cùng tiểu thư Anna đang làm chuyện riêng tư nhưng hẳn là… nên chú ý chút đi… nói thế nào thì nam tước cũng có một phen tuổi… khụ khụ...
“Chính là nó rồi!”
Nghe lời này, bất tri bất giác quản gia đều hưng phấn.
“A… người làm cái gì? Tránh ra!”
Ách!
Quản gia chớp chớp mắt, giọng này trung khí mười phần…
Chẳng lẽ bên trong không phải như vậy?
….
Bên trong, Lâm Y Thần dụ dỗ Nam tước Firmance lật miếng vải phủ lên khối thủy tinh liền nhanh chóng đem đồ cướp được. Đồ vật đến tay nhịn không được hắt xì, Lâm Y Thần nhìn quanh.
Thật kỳ lạ, có ai nói xấu mình sao?
Quản gia theo gót nam tước phu nhân Meggie rời đi, khi đi còn không quên xách theo quản sự. Hôm nay phu nhân đột ngột ghé thăm cửa hàng, nhất định phải chiêu đãi chu đáo.
Cũng may phu nhân không phải dạng người khó ở chung, chỉ cần đúng lúc nêu ý kiến là được. Gần nhất mới lưu hành một số mẫu váy đầm, nhất định phải cho phu nhân nhìn mẫu. Những chuyện này có quản sự là đủ. Quản gia nhanh chân đi mời thợ may.
Làm xong việc, quản gia tung tăng đi trở về, hôm nay lại làm việc rất tốt, cảm giác chính mình manh manh đát!
“Yên tâm, ta chỉ là nhìn xem. Sẽ không mất gì! Chỉ nhìn mà thôi!” Lâm Y Thần nhẹ giọng dụ dỗ.
Đột nhiên giọng nói của tiểu thư Anna vang lên bên tai quản gia khiến lão già mấy chục tuổi này nhịn không được sững sờ. Thực ra giọng nói của Lâm Y Thần cũng không lớn, chỉ là nhiều năm bôn ba bên ngoài cùng Nam tước Firmance khiến quản gia cũng học được không ít bản lĩnh, trong đó sở trường giúp sống sót lại là tai thính mắt tinh. Ngay cả những âm thanh nhỏ nhất, chỉ cần lưu ý, quản gia đều có thể dễ dàng phát hiện.
Mà giọng nói của Lâm Y Thần lúc này thực sự tương đối kỳ quái.
Quản gia muốn đẩy cửa bước vào bàn tay liền cứ như vậy treo giữa không trung, đẩy cửa hay không đẩy cửa đều lúng túng.
“Không… không được… không thể xem!” Nam tước Firmance lắc đầu.
Quản gia thề, ông ta nghe được Nam tước Firmance giọng nói nghẹn ngào lại sợ hãi.
Thật sự khó có thể tưởng tượng hình ảnh một người đàn ông vừa béo vừa xấu run rẩy lẩy bẩy mang theo khóc âm, bất lực từ chối. Chính là quản gia nghe nghe trong lòng liền chua xót!
Nam tước tôn quý của ta nha, sao ngài lại có giọng nói bất lực như vậy? Chuyện gì đã xảy ra?
Quản gia tay giương lên chạm đến cánh cửa…
“Ta thật sự chỉ nhìn một chút, liền nhìn một cái!”
Giọng nói của Lâm Y Thần lần nữa vang lên.
Quản gia trong đầu bất tri bất giác hiện lên hình ảnh của một con yêu râu xanh ra sức dụ dỗ phụ nữ nhà lành. Cảm giác tràn đầy ác ý dụ dỗ.
“Không được!”
Đúng vậy, khi gặp trường hợp này nhất định phải kiên định từ chối, không cho đối phương đắc thủ. Không những vậy còn phải cho yêu râu xanh xuất ăn thượng hạng: Túm tóc tạt tai tát tới tấp!
Cho chết, tên khốn nạn.
Chính là hiển nhiên diễn biến không theo hướng quản gia suy nghĩ. Giọng nói của yêu râu xanh “Lâm Y Thần” lại vang lên.
“Không sao, chỉ cần vạch lên một chút…”
Vạch? Vạch cái gì?
Váy?
Tư tưởng của quản gia giống như chấn kinh con ngựa hoang, phi một đi không trở lại.
Trong đầu ông, Lâm Y Thần vẻ mặt dâm dê vươn móng vuốt dụ dỗ thuần lương Nam tước Firmance làm chuyện xấu. Nam tước, đừng nghe cô ta!
“Như… như thế này sao?”
Nam tước Firmance giọng nói rụt rè e lệ khiến quản gia đỉnh đầu vang lên một tiếng sấm rền vang.
Nam tước…
Nam tước vậy mà lại tin tưởng cô ta…
Nam tước chẳng lẽ không biết đối phương nguy hiểm thế nào hay sao? Thuần khiết như nam tước rơi vào tay của một kẻ nguy hiểm như vậy…
Không được! Ta phải cứu nam tước!
“Đem vải nhấc lên chút nữa, ta muốn nhìn kỹ hơn một chút!”
Một lần nữa, bàn tay định đẩy cửa mà vào cứng đờ.
Xong, xong, xong!
Nam tước đều đã cởi đồ!
Nếu như ta xông vào lúc này chẳng khác nào hủy diệt thanh danh của nam tước!
Nam tước, ô ô ô, ta phải làm sao để giải cứu ngài bây giờ?
“Không… như thế nhiều quá…”
Nam tước Firmance đứt quãng nức nở, có chút nghẹn ngào dồn dập khiến quản gia trái tim nhảy lên đến tận cổ họng!
Hai người đó… làm?
Giọng của Nam tước Firmance nghẹn ngào như vậy…
Anna tiểu thư chẳng lẽ làm như vậy với nam tước?
Trong đầu quản gia lúc này bá bình toàn bộ đều là cảnh trẻ con không được xem, người lớn nhìn đều phải e lệ, ứ hừ. Nhất là những cảnh này lại còn lẫn lộn rất nhiều đồ vật kỳ quái trà trộn vào.
Nhưng tất cả, đều là nam tước mới là người bị hại!
“Thiếu chút nữa… ở trong… sắp đến rồi….”
Cái gì?
Đều… đã vào trong?
Chẳng lẽ sắp chạm đến điểm đó?
Quản gia đáng xấu hổ mặt đỏ. Ánh mắt nhịn không được phiêu xung quanh phát hiện người hầu đều đứng có một khoảng cách xa xa, hẳn là nghe không đến.
Nam tước nha, chú ý, chú ý, hiện tại vẫn còn là ban ngày đâu.
“Ta… không được… ngươi tránh ra…”
Nghe giọng nói của Nam tước Firmance chống đẩy, quản gia kinh sợ. Mới… mới như vậy liền không được… Tiểu thư Anna này có phải là quá sinh mãnh rồi không?
“Lúc này rồi còn có thế tránh ra sao?”
Ách, mặc dù Anna tiểu thư không có xung động như nam nhân nhưng đến lúc quan trọng như vậy, hẳn là, không dừng được đi…
Quản gia nuốt nước miếng.
“Nhưng… A, không, đừng…”
Quản gia nhịn không được run lên.
Mặc dù nam tước cùng tiểu thư Anna đang làm chuyện riêng tư nhưng hẳn là… nên chú ý chút đi… nói thế nào thì nam tước cũng có một phen tuổi… khụ khụ...
“Chính là nó rồi!”
Nghe lời này, bất tri bất giác quản gia đều hưng phấn.
“A… người làm cái gì? Tránh ra!”
Ách!
Quản gia chớp chớp mắt, giọng này trung khí mười phần…
Chẳng lẽ bên trong không phải như vậy?
….
Bên trong, Lâm Y Thần dụ dỗ Nam tước Firmance lật miếng vải phủ lên khối thủy tinh liền nhanh chóng đem đồ cướp được. Đồ vật đến tay nhịn không được hắt xì, Lâm Y Thần nhìn quanh.
Thật kỳ lạ, có ai nói xấu mình sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.