Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 16:
Cẩm Chanh
17/05/2024
Nuôi heo trưởng thành?
Bầu bạn với heo?
Mỗi từ đều khiến người ta phát điên, nhưng người nhà họ Giang lại không cách nào phản bác.
Thành thật mà nói, bọn họ có áy náy với Giang Lê Thanh.
Nhưng trước giờ, cha mẹ không bao giờ thừa nhận lỗi lầm của mình với con cái, thế là trong năm tháng dài đằng đẵng, sự xấu hổ này dần dần bị hao mòn, trở thành không kiên nhẫn và oán trách.
Bây giờ Giang Lê Thanh lại nói thẳng chuyện này ra, khiến cho bọn họ nghẹn lời.
Khóe miệng cha Giang giật giật, cố nén cơn giận: “Tao chỉ thuận miệng nói, mày lại mang hẳn một con heo về cho tao, vậy giờ tao đòi tên lửa, có phải mày cũng sẽ tạo ra một cái không hả?”
Giang Lê Thanh im lặng, hình như đang suy nghĩ về tính khả thi của việc này.
Cuối cùng, cô trịnh trọng gật đầu: “Trong kiếp này thì có thể.”
Cha Giang: “...”
Mẹ Giang thực sự không chịu nổi cảnh gà bay chó chạy như này, bèn dịu giọng nói với Giang Lê Thanh: “Cha con nói linh tinh đó, nhà họ Triệu và nhà chúng ta đã chơi với nhau nhiều năm, trên phương diện làm ăn cũng có qua lại, con nghe lời mẹ đi, hôm nay con đi cùng cha tới nhà họ Triệu xin lỗi, việc này coi như bỏ qua, còn về con heo này…”
Bà ta ngừng lại: “Đưa cho phòng bếp làm heo quay đi.”
Giang Lê Thanh trừng to mắt, ôm chặt con heo vào ngực: “Mẹ nói gì thế? Nó chỉ là một đứa nhỏ…”
Heo con kêu éc một tiếng.
Mẹ Giang im lặng: “Vậy con muốn…”
Giang Lê Thanh thản nhiên nói: “Đương nhiên là nuôi rồi.”
Sắc mặt mẹ Giang tái đi.
Nuôi heo? Làm gì có nhà giàu nào nuôi heo?
Giang Lê Thanh nhẹ nhàng nói: “Mẹ, em gái và anh trai muốn gì cũng có, con chỉ muốn giúp cha nuôi một đứa con gái, chẳng lẽ cha mẹ sẽ không đồng ý? Hai người sẽ bất công như thế sao? Nhất định là không thể nào…”
Giúp cha nuôi một đứa con gái?
Lời này không chỉ đơn thuần là mắng ông bà Giang, mà ngay cả bản thân cô cũng bị mắng.
Bây giờ cha Giang không muốn dây dưa nữa, ông ta cảm thấy rất đau đầu, bực bội xua tay: “Chỉ cần mày đi cùng tao đến xin lỗi người ta, nuôi heo hay nuôi vịt cũng tùy mày.”
Giang Lê Thanh tươi cười: “Được ạ, vậy bây giờ chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô đưa heo cho người hầu, vui vẻ lên lầu thay quần áo.
Trong suốt quá trình, hệ thống luôn giữ im lặng, Giang Lê Thanh tiện tay cầm bộ đồ thể thao màu trắng trong tủ ra thay: “Hệ thống, trong cốt truyện có đoạn tao đánh người như này không?”
Hệ thống: [Có, nhưng hơi khác biệt một xíu.]
Hệ thống: [Trong nguyên tác, thiết lập của cô là đáng thương yếu đuối, căn bản không có chuyện một chọi ba.]
Còn suýt nữa đánh người ta tới chết nữa…
Nguyên nhân chính vì hành động đó quá trái với thiết lập nhân vật nên hệ thống chủ thần mới kiểm tra, phát hiện cốt truyện sắp thay đổi, bèn cưỡng ép tước đoạt cơ thể của Giang Lê Thanh, cho các linh hồn khác tiến vào để thay đổi, kết quả vẫn không được như ý.
Bầu bạn với heo?
Mỗi từ đều khiến người ta phát điên, nhưng người nhà họ Giang lại không cách nào phản bác.
Thành thật mà nói, bọn họ có áy náy với Giang Lê Thanh.
Nhưng trước giờ, cha mẹ không bao giờ thừa nhận lỗi lầm của mình với con cái, thế là trong năm tháng dài đằng đẵng, sự xấu hổ này dần dần bị hao mòn, trở thành không kiên nhẫn và oán trách.
Bây giờ Giang Lê Thanh lại nói thẳng chuyện này ra, khiến cho bọn họ nghẹn lời.
Khóe miệng cha Giang giật giật, cố nén cơn giận: “Tao chỉ thuận miệng nói, mày lại mang hẳn một con heo về cho tao, vậy giờ tao đòi tên lửa, có phải mày cũng sẽ tạo ra một cái không hả?”
Giang Lê Thanh im lặng, hình như đang suy nghĩ về tính khả thi của việc này.
Cuối cùng, cô trịnh trọng gật đầu: “Trong kiếp này thì có thể.”
Cha Giang: “...”
Mẹ Giang thực sự không chịu nổi cảnh gà bay chó chạy như này, bèn dịu giọng nói với Giang Lê Thanh: “Cha con nói linh tinh đó, nhà họ Triệu và nhà chúng ta đã chơi với nhau nhiều năm, trên phương diện làm ăn cũng có qua lại, con nghe lời mẹ đi, hôm nay con đi cùng cha tới nhà họ Triệu xin lỗi, việc này coi như bỏ qua, còn về con heo này…”
Bà ta ngừng lại: “Đưa cho phòng bếp làm heo quay đi.”
Giang Lê Thanh trừng to mắt, ôm chặt con heo vào ngực: “Mẹ nói gì thế? Nó chỉ là một đứa nhỏ…”
Heo con kêu éc một tiếng.
Mẹ Giang im lặng: “Vậy con muốn…”
Giang Lê Thanh thản nhiên nói: “Đương nhiên là nuôi rồi.”
Sắc mặt mẹ Giang tái đi.
Nuôi heo? Làm gì có nhà giàu nào nuôi heo?
Giang Lê Thanh nhẹ nhàng nói: “Mẹ, em gái và anh trai muốn gì cũng có, con chỉ muốn giúp cha nuôi một đứa con gái, chẳng lẽ cha mẹ sẽ không đồng ý? Hai người sẽ bất công như thế sao? Nhất định là không thể nào…”
Giúp cha nuôi một đứa con gái?
Lời này không chỉ đơn thuần là mắng ông bà Giang, mà ngay cả bản thân cô cũng bị mắng.
Bây giờ cha Giang không muốn dây dưa nữa, ông ta cảm thấy rất đau đầu, bực bội xua tay: “Chỉ cần mày đi cùng tao đến xin lỗi người ta, nuôi heo hay nuôi vịt cũng tùy mày.”
Giang Lê Thanh tươi cười: “Được ạ, vậy bây giờ chúng ta đi thôi.”
Nói xong, cô đưa heo cho người hầu, vui vẻ lên lầu thay quần áo.
Trong suốt quá trình, hệ thống luôn giữ im lặng, Giang Lê Thanh tiện tay cầm bộ đồ thể thao màu trắng trong tủ ra thay: “Hệ thống, trong cốt truyện có đoạn tao đánh người như này không?”
Hệ thống: [Có, nhưng hơi khác biệt một xíu.]
Hệ thống: [Trong nguyên tác, thiết lập của cô là đáng thương yếu đuối, căn bản không có chuyện một chọi ba.]
Còn suýt nữa đánh người ta tới chết nữa…
Nguyên nhân chính vì hành động đó quá trái với thiết lập nhân vật nên hệ thống chủ thần mới kiểm tra, phát hiện cốt truyện sắp thay đổi, bèn cưỡng ép tước đoạt cơ thể của Giang Lê Thanh, cho các linh hồn khác tiến vào để thay đổi, kết quả vẫn không được như ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.