Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 37:
Cẩm Chanh
24/05/2024
Ngày hôm sau, Giang Lê Thanh dậy sớm đi ra chợ mua một ít đồ, chuẩn bị xây cái ổ heo ở vườn hoa cho heo con Tiểu Giang.
Nghĩ đến hình thể sau này của nó, lồng sắt của sủng vật bình thường nhất định sẽ không vừa.
Cô bèn dùng tiền thuê công nhân, dọn dẹp một phần ba vườn hoa, chuẩn bị dùng xi măng, gạch đá xây cái chuồng heo.
Công nhân tuy cũng là kẻ từng trải, nhưng còn chưa từng thấy biệt thự nào lại xây chuồng heo ở vườn sau, thật sự rất hiếm lạ.
Vì thuận tiện cho làm việc, Giang Lê Thanh còn cố ý mặc đồ rẻ tiền, chân đi dép nhựa, nhìn rất nhem nhuốc.
Công nhân làm việc rất nhanh gọn, tốc độ Giang Lê Thanh cũng không chậm, mấy phút sau đã xây được một đoạn.
Công nhân không nhịn được mà tán dương Giang Lê Thanh: “Tay nghề của cô không tệ.”
“Quen tay thôi.” Giang Lê Thanh thuận miệng đáp lời, động tác trên tay vẫn không ngừng lại.
Nhớ ngày đó, vì chiếc xe điện kia, cô còn cố tình đi tới công trường làm thêm ca đêm suốt một tuần lễ, tay nghề đều học từ thợ cả giàu kinh nghiệm, đương nhiên không tệ.
Nếu không phải vì thể lực không tốt, cô càng muốn đi chuyển xi măng hơn, lương của công nhân bốc vác còn cao hơn nhân viên đóng gạch 10 đồng.
Trong thời gian làm việc, heo con Tiểu Giang đã ở bên chân cô ị ba, bốn lần.
Ị xong thì nó tiếp tục đi vào chén tìm đồ ăn, không để cho dạ dày bị rỗng.
Không còn cách nào, Giang Lê Thanh chỉ có thể tháo găng xuống, kiểm tra phân và nước tiểu của heo con.
Phân heo vừa được dọn gọn, còn chưa kịp đổ đi, cô đã nghe thấy tiếng hét nhức óc của Giang Nặc Nặc.
“Giang Lê Thanh, chị đang làm gì đấy?”
Giang Lê Thanh nhìn sang.
Tiểu công chúa mặc váy trắng bồng bềnh đứng trong công trường nhơ nhuốc, không hề hợp cảnh chút nào.
Cô ta kinh ngạc tròn mắt, đợi heo Tiểu Giang chạy đến bên chân cô ta, Giang Nặc Nặc mới tái mặt lùi lại một bước, hiển nhiên là e sợ con heo này.
Sau khi xác định heo con sẽ không làm bẩn quần áo của cô ta, Giang Nặc Nặc mới có dũng khí nói chuyện với Giang Lê Thanh: “Chị chuyển phòng đàn của em đến vườn hoa còn chưa đủ, lại cố tình xây cái chuồng heo bên cạnh, chị muốn ngáng chân em, đuổi em ra khỏi cái nhà này, đúng không?”
Vừa nói, giọng cô ta vừa nghẹn ngào.
“Hừ.” Bên tai cô ta có tiếng hừ khẽ: “Khóc cái gì, phá đi là được.”
Giọng nói lười biếng của thiếu niên vang lên.
Giang Lê Thanh nhìn lại, một người bước ra từ ánh nắng, vóc người cao gầy, áo phông trắng bên trong, phối thêm áo da đen bên ngoài, hai tay đút túi, tay áo xắn lên một nửa, nhìn vô cùng bắt mắt.
Gương mặt anh ta cũng đẹp.
Mày rậm mũi cao, lông mi dài, mắt phượng.
Bởi vì đối phương thường dùng cằm nhìn người khác, cho nên trông vô cùng kiêu căng.
Hoắc Bạch.
Nam chính trong nguyên tác.
Giang Lê Thanh vừa tới nhà họ Giang đã biết mình có thanh mai trúc mã.
Nghĩ đến hình thể sau này của nó, lồng sắt của sủng vật bình thường nhất định sẽ không vừa.
Cô bèn dùng tiền thuê công nhân, dọn dẹp một phần ba vườn hoa, chuẩn bị dùng xi măng, gạch đá xây cái chuồng heo.
Công nhân tuy cũng là kẻ từng trải, nhưng còn chưa từng thấy biệt thự nào lại xây chuồng heo ở vườn sau, thật sự rất hiếm lạ.
Vì thuận tiện cho làm việc, Giang Lê Thanh còn cố ý mặc đồ rẻ tiền, chân đi dép nhựa, nhìn rất nhem nhuốc.
Công nhân làm việc rất nhanh gọn, tốc độ Giang Lê Thanh cũng không chậm, mấy phút sau đã xây được một đoạn.
Công nhân không nhịn được mà tán dương Giang Lê Thanh: “Tay nghề của cô không tệ.”
“Quen tay thôi.” Giang Lê Thanh thuận miệng đáp lời, động tác trên tay vẫn không ngừng lại.
Nhớ ngày đó, vì chiếc xe điện kia, cô còn cố tình đi tới công trường làm thêm ca đêm suốt một tuần lễ, tay nghề đều học từ thợ cả giàu kinh nghiệm, đương nhiên không tệ.
Nếu không phải vì thể lực không tốt, cô càng muốn đi chuyển xi măng hơn, lương của công nhân bốc vác còn cao hơn nhân viên đóng gạch 10 đồng.
Trong thời gian làm việc, heo con Tiểu Giang đã ở bên chân cô ị ba, bốn lần.
Ị xong thì nó tiếp tục đi vào chén tìm đồ ăn, không để cho dạ dày bị rỗng.
Không còn cách nào, Giang Lê Thanh chỉ có thể tháo găng xuống, kiểm tra phân và nước tiểu của heo con.
Phân heo vừa được dọn gọn, còn chưa kịp đổ đi, cô đã nghe thấy tiếng hét nhức óc của Giang Nặc Nặc.
“Giang Lê Thanh, chị đang làm gì đấy?”
Giang Lê Thanh nhìn sang.
Tiểu công chúa mặc váy trắng bồng bềnh đứng trong công trường nhơ nhuốc, không hề hợp cảnh chút nào.
Cô ta kinh ngạc tròn mắt, đợi heo Tiểu Giang chạy đến bên chân cô ta, Giang Nặc Nặc mới tái mặt lùi lại một bước, hiển nhiên là e sợ con heo này.
Sau khi xác định heo con sẽ không làm bẩn quần áo của cô ta, Giang Nặc Nặc mới có dũng khí nói chuyện với Giang Lê Thanh: “Chị chuyển phòng đàn của em đến vườn hoa còn chưa đủ, lại cố tình xây cái chuồng heo bên cạnh, chị muốn ngáng chân em, đuổi em ra khỏi cái nhà này, đúng không?”
Vừa nói, giọng cô ta vừa nghẹn ngào.
“Hừ.” Bên tai cô ta có tiếng hừ khẽ: “Khóc cái gì, phá đi là được.”
Giọng nói lười biếng của thiếu niên vang lên.
Giang Lê Thanh nhìn lại, một người bước ra từ ánh nắng, vóc người cao gầy, áo phông trắng bên trong, phối thêm áo da đen bên ngoài, hai tay đút túi, tay áo xắn lên một nửa, nhìn vô cùng bắt mắt.
Gương mặt anh ta cũng đẹp.
Mày rậm mũi cao, lông mi dài, mắt phượng.
Bởi vì đối phương thường dùng cằm nhìn người khác, cho nên trông vô cùng kiêu căng.
Hoắc Bạch.
Nam chính trong nguyên tác.
Giang Lê Thanh vừa tới nhà họ Giang đã biết mình có thanh mai trúc mã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.