Hệ Thống Bắt Tôi Làm Cá Ướp Muối Trong Truyện Ngược
Chương 62:
Cẩm Chanh
31/05/2024
Giang Nặc Nặc nhíu mày, hất tay Giang Lê Thanh ra: “Giang Lê Thanh, chị dám mắng em…”
Giang Lê Thanh lười biếng cụp mắt xuống: “Chị đang khen đầu óc của em quý giá như đồ cổ trong bảo tàng đó, chậc, Nặc Nặc, em cũng quá nhạy cảm rồi.”
Sau khi nói móc cô em gái ngoan, Giang Lê Thanh vui vẻ rời đi.
Cô liếc thấy mẹ Giang đang xuống lầu. Giang Lê Thanh xoay người, thuận miệng nói một câu: “Mẹ, mẹ và Nặc Nặc chỉ đi xem một buổi hòa nhạc thôi mà, cũng không phải là hai mẹ con đi chơi riêng, không cần cố ý tránh con đâu, trông như con cố tình gây chuyện với hai người vậy, chẳng hiểu ra sao cả.”
Chẳng hiểu ra sao?
Vừa ra khỏi phòng, mẹ Giang đã bị chụp cho cái mũ này, mẹ Giang cũng chẳng hiểu ra sao.
Lời nói này hơi khó nghe, khiến mẹ Giang suýt nữa không giữ nổi hình tượng.
Bà ta há miệng chưa kịp hỏi lại thì đã thấy Giang Lê Thanh đút tay vào túi, nghênh ngang rời đi.
Ánh mắt mẹ Giang rơi trên người Giang Nặc Nặc: “Con lại nói gì với nó à?”
Giang Nặc Nặc cúi đầu, vâng vâng dạ dạ: “Vâng… con hỏi chị có muốn đi nghe hòa nhạc với mẹ con mình không, chị ấy lại…”
Mẹ Giang vô cùng bực bội: “Cái tính của nó sao đi nghe hòa nhạc được? Sao con phải hỏi nó làm gì? Bây giờ thì hay rồi, nhất định nó lại nghĩ mẹ cố tình đối xử bất công.”
Mẹ Giang càng nghĩ càng giận.
Dưới cái nhìn của bà ta, khoảng thời gian này Giang Lê Thanh thật biết điều, cũng biết nghe lời hơn, không khí trong nhà cũng không ngột ngạt như trước, nhưng Giang Nặc Nặc cứ giở trò như vậy, không chừng Giang Lê Thanh lại làm ra trò thất thường gì đó thì hỏng.
Giang Nặc Nặc lúng túng siết chặt bàn tay: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, chắc chị không nghĩ vậy đâu, chúng ta đi nhanh đi…”
“Đi cái gì!” Mẹ Giang nhíu mày, đạp giày cao gót lộc cộc đi lên lầu: “Mẹ làm gì còn hứng mà đi nữa!”
Bóng mẹ Giang càng lúc càng xa, lưu lại Giang Nặc Nặc đứng lẻ loi tại chỗ.
Cô ta vô cùng tủi thân, không hiểu vì sao chỉ một câu của Giang Lê Thanh lại làm cho mẹ Giang giận dữ như thế.
Bây giờ buổi hòa nhạc không đi được, ở lại nhà cũng không vui vẻ gì, vậy chỉ có thể…
“Hoắc Bạch, bây giờ em có thể…”
Cô ta còn chưa kịp gõ chữ xong thì tin nhắn đã nhảy lên, Hoắc Bạch nhắn tin cho cô ta trước.
Hoắc Bạch: “Em cứ yên tâm nghe nhạc đi, hôm nay anh sẽ giúp em dạy dỗ Giang Lê Thanh, để cô ta biết thân biết phận!”
Giang Nặc Nặc: “...”
Con đường cuối cùng cũng bị phá hỏng rồi.
Giang Nặc Nặc thở dài, buồn bã cầm di động, càng chán ghét Giang Lê Thanh hơn.
Giang Lê Thanh lười biếng cụp mắt xuống: “Chị đang khen đầu óc của em quý giá như đồ cổ trong bảo tàng đó, chậc, Nặc Nặc, em cũng quá nhạy cảm rồi.”
Sau khi nói móc cô em gái ngoan, Giang Lê Thanh vui vẻ rời đi.
Cô liếc thấy mẹ Giang đang xuống lầu. Giang Lê Thanh xoay người, thuận miệng nói một câu: “Mẹ, mẹ và Nặc Nặc chỉ đi xem một buổi hòa nhạc thôi mà, cũng không phải là hai mẹ con đi chơi riêng, không cần cố ý tránh con đâu, trông như con cố tình gây chuyện với hai người vậy, chẳng hiểu ra sao cả.”
Chẳng hiểu ra sao?
Vừa ra khỏi phòng, mẹ Giang đã bị chụp cho cái mũ này, mẹ Giang cũng chẳng hiểu ra sao.
Lời nói này hơi khó nghe, khiến mẹ Giang suýt nữa không giữ nổi hình tượng.
Bà ta há miệng chưa kịp hỏi lại thì đã thấy Giang Lê Thanh đút tay vào túi, nghênh ngang rời đi.
Ánh mắt mẹ Giang rơi trên người Giang Nặc Nặc: “Con lại nói gì với nó à?”
Giang Nặc Nặc cúi đầu, vâng vâng dạ dạ: “Vâng… con hỏi chị có muốn đi nghe hòa nhạc với mẹ con mình không, chị ấy lại…”
Mẹ Giang vô cùng bực bội: “Cái tính của nó sao đi nghe hòa nhạc được? Sao con phải hỏi nó làm gì? Bây giờ thì hay rồi, nhất định nó lại nghĩ mẹ cố tình đối xử bất công.”
Mẹ Giang càng nghĩ càng giận.
Dưới cái nhìn của bà ta, khoảng thời gian này Giang Lê Thanh thật biết điều, cũng biết nghe lời hơn, không khí trong nhà cũng không ngột ngạt như trước, nhưng Giang Nặc Nặc cứ giở trò như vậy, không chừng Giang Lê Thanh lại làm ra trò thất thường gì đó thì hỏng.
Giang Nặc Nặc lúng túng siết chặt bàn tay: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, chắc chị không nghĩ vậy đâu, chúng ta đi nhanh đi…”
“Đi cái gì!” Mẹ Giang nhíu mày, đạp giày cao gót lộc cộc đi lên lầu: “Mẹ làm gì còn hứng mà đi nữa!”
Bóng mẹ Giang càng lúc càng xa, lưu lại Giang Nặc Nặc đứng lẻ loi tại chỗ.
Cô ta vô cùng tủi thân, không hiểu vì sao chỉ một câu của Giang Lê Thanh lại làm cho mẹ Giang giận dữ như thế.
Bây giờ buổi hòa nhạc không đi được, ở lại nhà cũng không vui vẻ gì, vậy chỉ có thể…
“Hoắc Bạch, bây giờ em có thể…”
Cô ta còn chưa kịp gõ chữ xong thì tin nhắn đã nhảy lên, Hoắc Bạch nhắn tin cho cô ta trước.
Hoắc Bạch: “Em cứ yên tâm nghe nhạc đi, hôm nay anh sẽ giúp em dạy dỗ Giang Lê Thanh, để cô ta biết thân biết phận!”
Giang Nặc Nặc: “...”
Con đường cuối cùng cũng bị phá hỏng rồi.
Giang Nặc Nặc thở dài, buồn bã cầm di động, càng chán ghét Giang Lê Thanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.