Hệ Thống Buộc Ta Thân Đối Thủ Một Mất Một Còn Giáo Thảo
Chương 41
Thanh Cơ Lệnh
16/11/2022
edit: tiểu khê
Nhìn thấy biểu tình bị làm khó của Hạ Duẫn, Giang Chấp rất có thân sĩ phong độ nói, "Không sao, tớ có thể ngủ ở đất."
Hạ Duẫn nhìn sàn gỗ ở dưới, đã hơi cũ, hơn nữa mùa hè nước trong hồ lại nhiều, không biết có sâu hay không, Giang Chấp là một đại thiếu gia tốt không chừng ngủ giấc xong lăn đùng ra bệnh luôn.
Cậu vung vung tay nói, "Chúng mình cứ ngủ trên giường đi! Đều là nam sẽ chả sao đâu."
Vừa nói xong cậu mới hậu tri hậu giấc phát hiện lời mình có chỗ hở, nào có cặp tình nhân nào ngủ chung giường mà không xảy ra chuyện gì đâu.
Hạ Duẫn ho khan một tiếng đang muốn giải thích, liền thấy Giang Chấp rất tự nhiên ngồi ở mép giường, như là đã nói rồi hắn sẽ đồng ý.
Thấy Hạ Duẫn nhìn sang, Giang Chấp còn rất vô tội nói câu cảm tạ, khiến gương mặt lạnh băng kia sinh động lên không ít.
Hạ Duẫn nhìn Giang Chấp liền hết cách rồi, nhận mệnh ngồi xuống, "Tớ ngủ bên trong."
Giang Chấp gật đầu, "Được."
Kể từ khi quen Giang Chấp, Hạ Duẫn phát hiện mình rất hay bị bó tay bó chân, không có cách nào nói nhiều với Giang Chấp như trước, còn động chút là đỏ mặt nữa.
Cũng như lúc này, Giang Chấp chỉ hỏi cậu là muốn tắm trước hay tắm sau, mặt Hạ Duẫn liền hoảng loạn đỏ bừng cách khó hiểu.
Cậu khinh bỉ bản thân, vì vậy nhanh chóng nói mình tắm trước, lấy xong đồ liền chạy vào nhà vệ sinh.
Mãi tới khi bức tường ngăn cách Giang Chấp, lúc này Hạ Duẫn mới có cơ hội thở lấy hơi.
Trời ạ, cậu không nhịn được che mặt, một đêm này sao mà qua nổi chứ.
Cậu thật sự là không có chút kinh nghiệm yêu đương nào, càng khỏi nói mới vừa quen nhau liền ngủ chung giường, tư thế ngủ cậu kém như vậy, Giang Chấp sẽ không chia tay cậu vào hôm sau chứ!
Không đúng, Giang Chấp ngủ chung với cậu ròi, phỏng chừng đã miễn dịch.
Hạ Duẫn một bên tắm rửa một bên nghĩ bậy bạ, còn cố ý đổi đồ ngủ thành áo quần dài, chờ cậu dây dây dưa dưa ra ngoài đã là nửa tiếng sau rồi.
Giang Chấp không biết từ đâu lấy ra một quyển sách, đang cúi đầu yên tĩnh đọc, mặt mày ôn hòa có loại cảm giác năm tháng yên tĩnh.
Hạ Duẫn không đành lòng quấy rối hắn đọc sách, ngược lại là Giang Chấp nhìn cậu trước, sau đó đem sách khép lại, "Tắm xong rồi à?"
Giang Chấp hiếm thấy hỏi một câu phí lời.
Hạ Duẫn cũng nhạt nhẽo trả lời, "Ừm, tắm xong rồi."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều không nhịn cười được.
Hạ Duẫn ôm tay đi lại gần Giang Chấp, cảm giác lúng túng kia giảm dần sau nụ cười của hai người, giơ tay vỗ vỗ vai Giang Chấp, "Đi thôi lớp trưởng, tớ thay cậu đọc sách nhá."
Giang Chấp nhướng mày, "Vậy thì làm phiền bạn học Hạ thay tớ đọc một lát."
"Dễ mà dễ mà." Hạ Duẫn xua tay.
Chờ Giang Chấp tiến vào phòng vệ sinh, Hạ Duẫn cầm sách Giang Chấp vừa đọc lên, sau đó trợn to hai mắt.
"Đặc điểm án giết người xẻ xác!" Hạ Duẫn đọc tiêu đề, sợ đến mức tóc gáy đều dựng lên, vội vàng ném sách xuống.
Hạ Duẫn cạn lời, sao lại có bạn trai khi đi du lịch xem loại sách này chứ, không phải muốn lên kế hoạch giết người chứ.
Có điều qua một hồi sợ hãi như thế Hạ Duẫn liền thấy không khẩn trương nữa, cậu nghĩ đều là con trai lớn cả rồi, cho dù là người yêu cũng đâu có sao, con trai đều như nhua cả, chả lẽ còn mọc ra đóa hoa hay sao?
Nghĩ thông suốt, Hạ Duẫn thích ý nằm lên giường chơi điện thoại, mai là về nhà rồi, nếu cậu quyết định lên đại học thì cần phải lên lịch học tập sớm chút.
Không bao lâu Giang Chấp liền đi ra, Hạ Duẫn cũng không ngẩng đầu tiếp tục nhìn điện thoại, cảm giác tại có người nằm xuống bên cạnh cậu.
Hạ Duẫn nhớ tới quyển sách giết người xẻ xác kia, quay đầu muốn hỏi Giang Chấp vì sao lại xem cái này, kết quả là thấy Giang Chấp mặc áo ngủ màu đen, vóc người Giang Chấp rất đẹp, mặc quần áo hơi gầy nhưng cởi ra thì có thịt, cách cậu rất gần nên có thể nhìn thấy đường viền cơ bắp.
Cậu cố gắng thử coi Giang Chấp như bạn bè, nhưng hoàn toàn không thể làm nổi, ánh mắt không nhịn được cứ nhìn về ngực Giang Chấp, so sánh sự khác biệt giữa làn da trắng nõn cùng áo ngủ đen kịt, hầu kết trắng nõn cực kỳ khêu gợi, Hạ Duẫn nhịn không được nuốt nước miếng, lần đầu nhận ra bản thân sẽ hứng thú với thân thể con trai.
Hình như cậu bị Giang Chấp bẻ cong rồi....
Giang Chấp không bỏ qua động tác liếc trộm ngực mình của Hạ Duẫn, vì thế hắn trực tiếp nghiêng người đối mặt với Hạ Duẫn, nhíu mày nói: "Muốn nhìn thì cứ nhìn thôi! Tớ còn có thể không để cho bạn trai mình xem sao?"
Theo động tác của hắn, cổ áo Giang Chấp liền lộ ra phần lớn lồng ngực trắng như tuyết, hoàn toàn đối lập với quần áo tay dài của Hạ Duẫn.
Hạ Duẫn nỗ lực dời tầm mắt, cậu không lo lắng Giang Chấp sẽ làm gì với cậu, trái lại lo lắng mình sẽ ra tay với Giang Chấp.
"Tớ muốn hỏi cậu, sao cậu lại đột nhiên xem loại sách giết người xẻ xác kia thế?" Cậu chậm rì rì giải thích.
Giang Chấp hỏi ngược lại cậu, "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tớ thấy mình nên cách cậu xa một chút." Hạ Duẫn nói liền dịch vào bên trong một chút, nhưng cái giường này đối với hai nam sinh mét tám mà nói thì quá nhỏ, chỏ dù vai cậu đã dán tường rồi nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần, đưa tay ra là có thể chạm tới nhau
Giang Chấp bị dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí cậu chọc buồn cười, "Đây là do tớ thấy trong ngăn kéo mà thôi, không biết do ai để nên tiện tay cầm lên đọc."
Hạ Duẫn thở phào nhẹ nhõm, "Nhưng sao trong phòng lại để cuốn sách như thế, có điều ai đặt cuốn sách này cũng quá lợi hại rồi."
Cậu vừa nghĩ liền cảm thấy hơi sợ sởn cả tóc gyas, căn phòng này sẽ không có người chết chứ....Còn là loại giết người xẻ xác kia chứ.
Lá gan Hạ Duẫn siêu nhỏ, đặc biệt là sợ quỷ, cậu ngẫm lại hình ảnh kia liền không nhịn được co rúm lại.
Giang Chấp giơ tay ôm lấy cậu vùi tròng lòng, cằm để đỉnh đầu cậu,, giọng trầm thấp từ tính, "Đừng sợ, có tớ ở đây."
Nửa mặt Hạ Duẫn đang kề sát với lồng ngực mới nhìn lén lúc nãy, khóe miệng còn đặt trên cơ ngực Giang Chấp, có thể cảm nhận rõ ràng cơ ngực co dãn của hắn, mặt Hạ Duẫn liền đỏ bừng kéo tới tận tai, qua da thịt trắng nõn càng thêm rõ ràng.
Lần này Hạ Duẫn liền không sợ nữa, cậu quanh co suy nghĩ muốn ra khỏi lồng ngực Giang Chấp, nhưng tay lại tương phản ôm chặt lấy eo Giang Chấp.
Áo ngủ rất mỏng, bắp thịt dưới tay rất hoàn mỹ, eo Giang Chấp rất nhỏ, nhưng vai lại rộng, cho người khác cảm giác rất an toàn.
Không khí ẩm ướt bao quanh hai người, hai người ôm nhau một lúc lâu, cả người đều ngập tràn khí tức đối phương, cuối cùng vẫn là Hạ Duẫn đá nhẹ Giang Chấp, "Tớ muốn đi ngủ."
Giang Chấp quyến luyến không nỡ buông cậu ra, nhìn chằm chằm cái tai đỏ bừng của Hạ Duẫn hồi lâu, mới đứng dậy đi tắt đèn.
Khiến họ bất ngờ là trong phòng có một cái đèn ngủ nhỏ, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khiến Hạ Duẫn vẫn có thể thấy rõ mặt Giang Chấp như trước.
Cậu không nhịn được đỡ trán, Giang Chấp cách cậu gần như vậy, cậu chỉ cần mở mắt ra là thấy thì so mà ngủ được chứ.
Giang Chấp trở lại nằm xuống bên cạnh cậu, Hạ Duẫn muốn làm như lúc hai người ngủ cạnh giường nhau như hôm qua, nhưng cậu không làm nổi, giữa bọn họ chỉ là khoảng cách chưa tới một cánh tay, cậu hoàn toàn không thể lơ Giang Chấp được.
Cậu xoay lưng lại với Giang Chấp, trong đầu loạn lung tung không cách nào ngủ được.
Không khí rất yên tĩnh, tiếng hít thở từ từ quấn quýt, Hạ Duẫn nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng lại bất đắc dĩ mở điện thoại lên, giờ mới là chín giờ tối thôi, cậu nghi chắc cả đêm không ngủ nổi quá.
Lúc này đột nhiên có người muốn thêm bạn với cậu.
Mặt cậu lập tức trầm lại, là Hạ Đường.
Sao vẫn chưa hết hi vọng chứ? Hạ Duẫn chả hề quen với Hạ Đường tí nào, Hạ Đường là do Hạ Bằng sau khi kết hôn với nữ nhân kia sinh ra, hai người chỉ gặp một lần, hơn nữa còn là lúc còn rất nhỏ.
Hạ Duẫn trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không thể hiểu nổi, có điều cậu sợ Hạ Đường nghĩ ra cái chủ ý dơ bẩn gì quấn lấy Giang Chấp cho nên chỉ đành đồng ý.
Tâm tình Hạ Duẫn rất bình tĩnh, cùng lắm thì nói thật với Giang Chấp thôi, để Giang Chấp đối phó với đám Hạ Bằng, có điều nếu có thể thì nên cố gắng không nói, cậu không muốn Giang Chấp dây dưa với đám người đó.
Hạ Đường rất nhanh chóng nhắn tin cho cậu, "Hạ Duẫn, mày đang ở nhà ven hồ đúng không!"
Hạ Duẫn mày nhăn thật chặt, "Cô hỏi làm gì?"
Bên kia im lặng một lúc lâu.
"Tao đang đứng trước cửa."
Một tiếng vang ầm ầm, da đầu Hạ Duẫn thiếu chút nữa nổ tung.
Cậu liền bật dậy ngay, Giang Chấp cũng ngồi dậy, "Cậu làm sao vậy?"
Hạ Duẫn cổ họng phát khô, "Tớ muốn ra ngoài một chút."
Giang Chấp thấy thần sắc cậu không đúng, giơ tay đè cậu lại, "Đến cùng làm sao vậy?"
"Tớ đột nhiên biết một người bạn cũng tới cổ trấn du lịch, tớ ra ngoài tán gẫu với người ta một chút rồi sẽ trở về thôi." Hạ Duẫn tận lực làm bộ thoải mái nói.
Giang Chấp không biết tin hay không, ngược lại là thả tay ra nói, "Mang theo điện thoại, cẩn thận một chút, tớ đi cùng cậu."
"Đừng, đừng, đừng, cậu sẽ dọa hắn mất, không có chuyện gì đâu, nói mấy câu thôi tớ sẽ trở về ngay mà."
Lúc này Hạ Duẫn đột nhiên thấy may mình mặc quần áo tay dài, cậu có thể trực tiếp ra ngoài luôn. Trong lòng cậu cực kỳ không muốn để Giang Chấp thấy Hạ Đường, cậu thà rằng mình đi cãi nhau với cô ta cũng không muốn để Giang Chấp thấy.
Loại tâm tình này giống như... Phi thường không muốn để cho bạn trai mình đi gặp người có ý đồ xấu với hắn.
Nhìn thấy biểu tình bị làm khó của Hạ Duẫn, Giang Chấp rất có thân sĩ phong độ nói, "Không sao, tớ có thể ngủ ở đất."
Hạ Duẫn nhìn sàn gỗ ở dưới, đã hơi cũ, hơn nữa mùa hè nước trong hồ lại nhiều, không biết có sâu hay không, Giang Chấp là một đại thiếu gia tốt không chừng ngủ giấc xong lăn đùng ra bệnh luôn.
Cậu vung vung tay nói, "Chúng mình cứ ngủ trên giường đi! Đều là nam sẽ chả sao đâu."
Vừa nói xong cậu mới hậu tri hậu giấc phát hiện lời mình có chỗ hở, nào có cặp tình nhân nào ngủ chung giường mà không xảy ra chuyện gì đâu.
Hạ Duẫn ho khan một tiếng đang muốn giải thích, liền thấy Giang Chấp rất tự nhiên ngồi ở mép giường, như là đã nói rồi hắn sẽ đồng ý.
Thấy Hạ Duẫn nhìn sang, Giang Chấp còn rất vô tội nói câu cảm tạ, khiến gương mặt lạnh băng kia sinh động lên không ít.
Hạ Duẫn nhìn Giang Chấp liền hết cách rồi, nhận mệnh ngồi xuống, "Tớ ngủ bên trong."
Giang Chấp gật đầu, "Được."
Kể từ khi quen Giang Chấp, Hạ Duẫn phát hiện mình rất hay bị bó tay bó chân, không có cách nào nói nhiều với Giang Chấp như trước, còn động chút là đỏ mặt nữa.
Cũng như lúc này, Giang Chấp chỉ hỏi cậu là muốn tắm trước hay tắm sau, mặt Hạ Duẫn liền hoảng loạn đỏ bừng cách khó hiểu.
Cậu khinh bỉ bản thân, vì vậy nhanh chóng nói mình tắm trước, lấy xong đồ liền chạy vào nhà vệ sinh.
Mãi tới khi bức tường ngăn cách Giang Chấp, lúc này Hạ Duẫn mới có cơ hội thở lấy hơi.
Trời ạ, cậu không nhịn được che mặt, một đêm này sao mà qua nổi chứ.
Cậu thật sự là không có chút kinh nghiệm yêu đương nào, càng khỏi nói mới vừa quen nhau liền ngủ chung giường, tư thế ngủ cậu kém như vậy, Giang Chấp sẽ không chia tay cậu vào hôm sau chứ!
Không đúng, Giang Chấp ngủ chung với cậu ròi, phỏng chừng đã miễn dịch.
Hạ Duẫn một bên tắm rửa một bên nghĩ bậy bạ, còn cố ý đổi đồ ngủ thành áo quần dài, chờ cậu dây dây dưa dưa ra ngoài đã là nửa tiếng sau rồi.
Giang Chấp không biết từ đâu lấy ra một quyển sách, đang cúi đầu yên tĩnh đọc, mặt mày ôn hòa có loại cảm giác năm tháng yên tĩnh.
Hạ Duẫn không đành lòng quấy rối hắn đọc sách, ngược lại là Giang Chấp nhìn cậu trước, sau đó đem sách khép lại, "Tắm xong rồi à?"
Giang Chấp hiếm thấy hỏi một câu phí lời.
Hạ Duẫn cũng nhạt nhẽo trả lời, "Ừm, tắm xong rồi."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều không nhịn cười được.
Hạ Duẫn ôm tay đi lại gần Giang Chấp, cảm giác lúng túng kia giảm dần sau nụ cười của hai người, giơ tay vỗ vỗ vai Giang Chấp, "Đi thôi lớp trưởng, tớ thay cậu đọc sách nhá."
Giang Chấp nhướng mày, "Vậy thì làm phiền bạn học Hạ thay tớ đọc một lát."
"Dễ mà dễ mà." Hạ Duẫn xua tay.
Chờ Giang Chấp tiến vào phòng vệ sinh, Hạ Duẫn cầm sách Giang Chấp vừa đọc lên, sau đó trợn to hai mắt.
"Đặc điểm án giết người xẻ xác!" Hạ Duẫn đọc tiêu đề, sợ đến mức tóc gáy đều dựng lên, vội vàng ném sách xuống.
Hạ Duẫn cạn lời, sao lại có bạn trai khi đi du lịch xem loại sách này chứ, không phải muốn lên kế hoạch giết người chứ.
Có điều qua một hồi sợ hãi như thế Hạ Duẫn liền thấy không khẩn trương nữa, cậu nghĩ đều là con trai lớn cả rồi, cho dù là người yêu cũng đâu có sao, con trai đều như nhua cả, chả lẽ còn mọc ra đóa hoa hay sao?
Nghĩ thông suốt, Hạ Duẫn thích ý nằm lên giường chơi điện thoại, mai là về nhà rồi, nếu cậu quyết định lên đại học thì cần phải lên lịch học tập sớm chút.
Không bao lâu Giang Chấp liền đi ra, Hạ Duẫn cũng không ngẩng đầu tiếp tục nhìn điện thoại, cảm giác tại có người nằm xuống bên cạnh cậu.
Hạ Duẫn nhớ tới quyển sách giết người xẻ xác kia, quay đầu muốn hỏi Giang Chấp vì sao lại xem cái này, kết quả là thấy Giang Chấp mặc áo ngủ màu đen, vóc người Giang Chấp rất đẹp, mặc quần áo hơi gầy nhưng cởi ra thì có thịt, cách cậu rất gần nên có thể nhìn thấy đường viền cơ bắp.
Cậu cố gắng thử coi Giang Chấp như bạn bè, nhưng hoàn toàn không thể làm nổi, ánh mắt không nhịn được cứ nhìn về ngực Giang Chấp, so sánh sự khác biệt giữa làn da trắng nõn cùng áo ngủ đen kịt, hầu kết trắng nõn cực kỳ khêu gợi, Hạ Duẫn nhịn không được nuốt nước miếng, lần đầu nhận ra bản thân sẽ hứng thú với thân thể con trai.
Hình như cậu bị Giang Chấp bẻ cong rồi....
Giang Chấp không bỏ qua động tác liếc trộm ngực mình của Hạ Duẫn, vì thế hắn trực tiếp nghiêng người đối mặt với Hạ Duẫn, nhíu mày nói: "Muốn nhìn thì cứ nhìn thôi! Tớ còn có thể không để cho bạn trai mình xem sao?"
Theo động tác của hắn, cổ áo Giang Chấp liền lộ ra phần lớn lồng ngực trắng như tuyết, hoàn toàn đối lập với quần áo tay dài của Hạ Duẫn.
Hạ Duẫn nỗ lực dời tầm mắt, cậu không lo lắng Giang Chấp sẽ làm gì với cậu, trái lại lo lắng mình sẽ ra tay với Giang Chấp.
"Tớ muốn hỏi cậu, sao cậu lại đột nhiên xem loại sách giết người xẻ xác kia thế?" Cậu chậm rì rì giải thích.
Giang Chấp hỏi ngược lại cậu, "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Tớ thấy mình nên cách cậu xa một chút." Hạ Duẫn nói liền dịch vào bên trong một chút, nhưng cái giường này đối với hai nam sinh mét tám mà nói thì quá nhỏ, chỏ dù vai cậu đã dán tường rồi nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần, đưa tay ra là có thể chạm tới nhau
Giang Chấp bị dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí cậu chọc buồn cười, "Đây là do tớ thấy trong ngăn kéo mà thôi, không biết do ai để nên tiện tay cầm lên đọc."
Hạ Duẫn thở phào nhẹ nhõm, "Nhưng sao trong phòng lại để cuốn sách như thế, có điều ai đặt cuốn sách này cũng quá lợi hại rồi."
Cậu vừa nghĩ liền cảm thấy hơi sợ sởn cả tóc gyas, căn phòng này sẽ không có người chết chứ....Còn là loại giết người xẻ xác kia chứ.
Lá gan Hạ Duẫn siêu nhỏ, đặc biệt là sợ quỷ, cậu ngẫm lại hình ảnh kia liền không nhịn được co rúm lại.
Giang Chấp giơ tay ôm lấy cậu vùi tròng lòng, cằm để đỉnh đầu cậu,, giọng trầm thấp từ tính, "Đừng sợ, có tớ ở đây."
Nửa mặt Hạ Duẫn đang kề sát với lồng ngực mới nhìn lén lúc nãy, khóe miệng còn đặt trên cơ ngực Giang Chấp, có thể cảm nhận rõ ràng cơ ngực co dãn của hắn, mặt Hạ Duẫn liền đỏ bừng kéo tới tận tai, qua da thịt trắng nõn càng thêm rõ ràng.
Lần này Hạ Duẫn liền không sợ nữa, cậu quanh co suy nghĩ muốn ra khỏi lồng ngực Giang Chấp, nhưng tay lại tương phản ôm chặt lấy eo Giang Chấp.
Áo ngủ rất mỏng, bắp thịt dưới tay rất hoàn mỹ, eo Giang Chấp rất nhỏ, nhưng vai lại rộng, cho người khác cảm giác rất an toàn.
Không khí ẩm ướt bao quanh hai người, hai người ôm nhau một lúc lâu, cả người đều ngập tràn khí tức đối phương, cuối cùng vẫn là Hạ Duẫn đá nhẹ Giang Chấp, "Tớ muốn đi ngủ."
Giang Chấp quyến luyến không nỡ buông cậu ra, nhìn chằm chằm cái tai đỏ bừng của Hạ Duẫn hồi lâu, mới đứng dậy đi tắt đèn.
Khiến họ bất ngờ là trong phòng có một cái đèn ngủ nhỏ, trong bóng tối tỏa ra ánh sáng dịu dàng, khiến Hạ Duẫn vẫn có thể thấy rõ mặt Giang Chấp như trước.
Cậu không nhịn được đỡ trán, Giang Chấp cách cậu gần như vậy, cậu chỉ cần mở mắt ra là thấy thì so mà ngủ được chứ.
Giang Chấp trở lại nằm xuống bên cạnh cậu, Hạ Duẫn muốn làm như lúc hai người ngủ cạnh giường nhau như hôm qua, nhưng cậu không làm nổi, giữa bọn họ chỉ là khoảng cách chưa tới một cánh tay, cậu hoàn toàn không thể lơ Giang Chấp được.
Cậu xoay lưng lại với Giang Chấp, trong đầu loạn lung tung không cách nào ngủ được.
Không khí rất yên tĩnh, tiếng hít thở từ từ quấn quýt, Hạ Duẫn nhắm mắt lại muốn ngủ, nhưng lại bất đắc dĩ mở điện thoại lên, giờ mới là chín giờ tối thôi, cậu nghi chắc cả đêm không ngủ nổi quá.
Lúc này đột nhiên có người muốn thêm bạn với cậu.
Mặt cậu lập tức trầm lại, là Hạ Đường.
Sao vẫn chưa hết hi vọng chứ? Hạ Duẫn chả hề quen với Hạ Đường tí nào, Hạ Đường là do Hạ Bằng sau khi kết hôn với nữ nhân kia sinh ra, hai người chỉ gặp một lần, hơn nữa còn là lúc còn rất nhỏ.
Hạ Duẫn trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không thể hiểu nổi, có điều cậu sợ Hạ Đường nghĩ ra cái chủ ý dơ bẩn gì quấn lấy Giang Chấp cho nên chỉ đành đồng ý.
Tâm tình Hạ Duẫn rất bình tĩnh, cùng lắm thì nói thật với Giang Chấp thôi, để Giang Chấp đối phó với đám Hạ Bằng, có điều nếu có thể thì nên cố gắng không nói, cậu không muốn Giang Chấp dây dưa với đám người đó.
Hạ Đường rất nhanh chóng nhắn tin cho cậu, "Hạ Duẫn, mày đang ở nhà ven hồ đúng không!"
Hạ Duẫn mày nhăn thật chặt, "Cô hỏi làm gì?"
Bên kia im lặng một lúc lâu.
"Tao đang đứng trước cửa."
Một tiếng vang ầm ầm, da đầu Hạ Duẫn thiếu chút nữa nổ tung.
Cậu liền bật dậy ngay, Giang Chấp cũng ngồi dậy, "Cậu làm sao vậy?"
Hạ Duẫn cổ họng phát khô, "Tớ muốn ra ngoài một chút."
Giang Chấp thấy thần sắc cậu không đúng, giơ tay đè cậu lại, "Đến cùng làm sao vậy?"
"Tớ đột nhiên biết một người bạn cũng tới cổ trấn du lịch, tớ ra ngoài tán gẫu với người ta một chút rồi sẽ trở về thôi." Hạ Duẫn tận lực làm bộ thoải mái nói.
Giang Chấp không biết tin hay không, ngược lại là thả tay ra nói, "Mang theo điện thoại, cẩn thận một chút, tớ đi cùng cậu."
"Đừng, đừng, đừng, cậu sẽ dọa hắn mất, không có chuyện gì đâu, nói mấy câu thôi tớ sẽ trở về ngay mà."
Lúc này Hạ Duẫn đột nhiên thấy may mình mặc quần áo tay dài, cậu có thể trực tiếp ra ngoài luôn. Trong lòng cậu cực kỳ không muốn để Giang Chấp thấy Hạ Đường, cậu thà rằng mình đi cãi nhau với cô ta cũng không muốn để Giang Chấp thấy.
Loại tâm tình này giống như... Phi thường không muốn để cho bạn trai mình đi gặp người có ý đồ xấu với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.