Hệ Thống Buộc Ta Thân Đối Thủ Một Mất Một Còn Giáo Thảo
Chương 48
Thanh Cơ Lệnh
16/11/2022
edit: tiểu khê
Ngày Hạ Duẫn xuất viện, không ít bạn học trong lớp đều đưa cậu về, mọi người đều ở lại nhà cậu ăn cơm, mà lúc này bọn họ mới biết Giang Chấp ở ngay đối diện phòng cậu.
"Đây là duyên phận tuyệt vời gì đâu chòi!" Mọi người không nhịn được thán phục, thậm chí còn có người nóng lòng muốn tìm thử phụ cận có ai cho thuê không, muốn thử làm hàng xóm với hai vị soái ca xem có gì khác.
Chẳng trách mỗi ngày Giang Chấp đều tới nhà Hạ Duẫn, hai tên con trai ở gần như thế, quan hệ lại tốt, hơn nữa trong nhà cũng chả có người lớn, thường xuyên qua lại rất bình thường thôi, cái tên kia nói lung tung trên diễn đàn!
Mấy ngày nay Hạ Duẫn thấy tâm trạng rất tốt, nếu nhà Giang Chấp không phản đối họ quen nhau, cậu không còn kiêng kị gì nữa, cục đá đè trong lòng triệt để không còn nữa, cậu định tự mình xuống bếp làm cho mọi người một bàn ăn ngon, kết quả mới vừa tới cửa bếp đã bị Giang Chấp ngăn lại.
"Em mới ra viện, không thể quá mệt mỏi."
Hạ Duẫn không đáng kể lắc đầu, "Không có chuyện gì đâu, anh xem em đã tốt như thế này rồi nè? Đã tháo băng gạc rồi nè, yên tâm không có việc gì đâu."
Giang Chấp vẫn không đồng ý nhìn cậu, còn quay người lại đóng luôn cửa bếp.
Hạ Duẫn cho là Giang Chấp muốn để cậu an tâm làm cơm, vì thế cậu xoay người lại định mở tủ lạnh, lúc đó Giang Chấp đột nhiên ôm cậu từ phía sau, còn vòng hai tay ôm chặt cậu lại trong lồng ngực.
Ngược lại vẻ ngoài lạnh như băng của hắn, người Giang Chấp lại rất nóng, hơn nữa mùa hè quần áo cũng mỏng, Hạ Duẫn bị hắn ôm trong lòng, mặt cũng không nhịn được nóng lên.
"Bọn họ vẫn còn bên ngoài đấy anh!" Cậu nhỏ giọng nói.
Các bạn học còn đang cãi nhau bên ngoài, chỉ cần có người mở cửa ra là có thể nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau.
Giang Chấp chôn đầu vào cổ cậu, "Không cho phép em làm cơm cho bọn họ ăn."
Hạ Duẫn đỏ bừng mặt lên, Giang Chấp còn lặp lại một lần, ngữ khí kiên định, "Em chỉ có thể làm cơm cho cơm anh ăn mà thôi."
Hạ Duẫn như được ăn một khối đường lớn, ngọt đến tận tim, cậu xoay người lại ôm chầm lấy Giang Chấp, khẽ hôn nhẹ lên cằm Giang Chấp một cái, "Vậy xin hỏi bây giờ chúng ta ăn gì đây?"
Giang Chấp nhướng mày, "Thức ăn ngoài."
Vì vậy nửa giờ sau, một đám người tụ lại trong phòng khách ăn đồ ăn ngoài.
Mọi người với việc này đều thấy chả ngoài ý muốn, nếu Hạ Duẫn làm cơm mới là chuyện lạ đấy! Cơm nước xong xuôi mọi người tràn đầy phấn khởi muốn tham quan nhà Hạ Duẫn, kết quả họ mới nói xong liền bị Giang Chấp vịn cớ muốn Hạ Duẫn nghỉ ngơi đuổi ra ngoài.
Những ngày kế tiếp Hạ Duẫn gần như là liều mạng học, tương lai cậu và Giang Chấp đều phụ thuộc về kết quả của cậu cả, cậu hoàn toàn không có chút lười biếng nào, lòng tràn đầy hứng khởi tưởng bọn họ cùng nhau lên B thị lên học đại học, như vậy cậu có thể thường xuyên đi tìm Giang Chấp.
Hệ thống cũng bị tinh thần của cậu làm cảm động, "Kí chủ, gần đây cậu thật sự đáng biểu dương đấy."
"Tất nhiên." Hạ Duẫn trên tay không ngừng bút, "Tao cũng không thể cản trở Giang Chấp được chứ."
"Hiện tại không nghĩ chia tay ư?" Hệ thống trêu đùa cậu.
Hạ Duẫn lườm một cái, "Tao lại không phải người ngu."
*
Triệu Hi ngồi tù, xử nặng ba mươi năm.
Lúc nghe tin này Hạ Duẫn chả cảm thấy gì cả, ba mẹ Triệu Hi tới tìm cậu mấy lần, lúc đầu còn cầu cậu buông tha Triệu Hi, sau không thấy cậu đồng ý liền bắt đầu chửi ầm lên, nói khắp nơi cậu vong ân phụ nghĩa.
Hạ Duẫn không để ý bọn họ nói thế nào, nếu Triệu Hi muốn hại cậu thi nên chấp nhận được trừng phạt của pháp luật, chuyện này không có gì đáng để nói chuyện cả.
Nếu ngày đó Giang Chấp không kịp đến thì cả đời này của cậu sẽ bị phá hủy, thậm chí nếu như Triệu Hi đăng tấm hình kia lên, Giang Chấp sẽ bị người khác chê trách, ngày trước cậu đã trả đủ tình nghĩa rồi, lần này cậu tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Sau đó chuyện này bị Giang Chấp biết, rồi cha mẹ Triệu Hi cũng không tìm cậu nữa.
Hạ Duẫn biết là Giang Chấp làm, nhưng hắn không nói Hạ Duẫn cũng không hỏi tới, hai người duy trì một sự hiểu ngầm hài hòa, Giang Chấp không thích Hạ Duẫn nói lời cảm ơn với hắn, Hạ Duẫn liền không nói mà chỉ yên lặng ghi dấu trong lòng, sau đó sẽ tốt với Giang Chấp hơn nữa.
Đêm đó, cậu nhận một cú điện thoại, là Hạ Bằng gọi cho cậu.
Ngữ khí Hạ Bằng phi thường phức tạp, "Thân thể không sao chứ."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, nghe lại thanh âm của ông ta khiến Hạ Duẫn cảm thấy có hơi xa lạ, người bố này rời khỏi cuộc sống cậu quá lâu rồi, lâu đến nỗi cậu cũng không cần ông ta nữa.
"Không có chuyện gì."
Kỳ thực hai người họ không có gì để nói với nhau cả, nói xong đầu bên kia liền trầm mặc.
Hạ Duẫn đang muốn cúp điện thoại, Hạ Bằng đột nhiên nói, "Mày cùng Giang Chấp... Giao quen nhau?"
"Làm sao ông biết?" Hạ Duẫn mím môi.
"Ta tìm Triệu Hi, nó nói vậy." Hạ Bằng cũng không gạt cậu, nói cả quá trình.
Hạ Duẫn gật đầu, trực tiếp thừa nhận, "Đúng vậy, chúng tôi quen nhau, cho nên ông đừng có mà lại muốn tôi giới thiệu Giang Chấp cho Hạ Đường nữa."
Hạ Bằng không nhịn được ho khan một hồi, lúng túng nói, "Nếu biết trước mấy đứa quen nhau, đánh chết ta cũng không làm chuyện này."
Hạ Duẫn bĩu môi, "Nếu ông biết sớm, chắc liền ép tôi đòi tiền Giang Chấp chớ gì!"
Lời của cậu là "Một đao thấy máu ", khiến Hạ Bằng không nói được câu nào.
Trầm mặc một lúc lâu, Hạ Bằng mới chậm rãi mở miệng, âm thanh có chút tang thương, "Xin lỗi."
Hạ Duẫn sững sờ.
Hạ Bằng: "Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng hoàn thành trách nhiệm của người bố, lại còn gây phiền hà đến cho con, đặc biệt là chuyện trước đó, thật sự xin lỗi, ta đã đưa bài vị mẹ con về nhà cũ rồi, về sau sẽ không quấy rầy con nữa."
Hạ Duẫn không nghĩ tới Hạ Bằng sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời không biết ông ta có tính toán gì, Giang Chấp cũng không động tới Hạ gia nữa rồi, lúc trước cũng chỉ là muốn dạy dỗ chứ không thật sự muốn đạp đổ Hạ gia, dựa theo tính cách Hạ Bằng thì bây giờ phải là hận không thể bám chặt lấy cậu chứ, sao lại đột nhiên tỉnh ngộ như vậy?
Nhưng cậu cảm thấy sự chân thành của Hạ Bằn, giống như là về sau sẽ thật sự không liên lạc lại nữa vậy.
Trong đầu vô số nghi vấn bay quanh, nhưng Hạ Duẫn đột nhiên không muốn nghĩ tới nữa,
Hạ Bằng nói về sau sẽ không tới quấy rầy nữa cũng tốt, cứ vậy đi, về sau không liên lạc nữa, từng người bình an sống.
"Được." Cậu chậm rãi trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, cậu nhìn nó trầm mặc rất lâu, cuối cùng xóa hết tin nhắn của Hạ Bằng trong điện thoại đi, tuổi thơ yêu hận phảng phất cách cậu ngày càng xa, xa dần cuối cùng tan biến mất.
Về sau, sẽ không bao giờ qua lại nữa.
*
Tháng bảy.
Hôm nay hiếm thấy có trận mưa rào, ngoài trời sét đánh ầm ầm, Hạ Duẫn căng thẳng ngồi trước máy tính, còn căng thẳng hơn khí trời bên ngoài.
Thành tích sau khi thi đại học của cậu và Giang Chấp đều tốt, Giang Chấp thì cực kỳ cực kỳ tốt, là trạng nguyên tỉnh, hoàn toàn không lo tới việc đậu đại học.
Nhưng điểm của Hạ Duẫn thì có hơi nguy hiểm, chỉ cao hơn năm trước có 4, 5 điểm, nguyện vọng một chưa chắc có thể đậu được, nếu không sai thì có thể đậu nguyện vọng hai hoặc trường khác, nhưng Hạ Duẫn không hề suy nghĩ tới việc học ở nơi khác, chỉ ghi danh mấy trường ở B thị cho nên lựa chọn của cậu cũng không nhiều.
Kỳ thực với thành tích của cậu chắc cũng có khả năng đậu được, nhưng cậu vẫn không thể nào thả lỏng, nắm chặt, mười ngón tay giao nhau với Giang Chấp, chit sợ một chút sai lầm nào xảy ra.
Giang Chấp an ủi hắn, "Không cần quá sốt sắng, dù em không đậu thì chúng ta cũng sẽ không chia tay đâu."
"Hả?" Hạ Duẫn quay đầu nhìn hắn.
Giang Chấp chăm chú nhìn mắt của cậu, "Vô luận xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không chia tay với em."
Hạ Duẫn ngơ ngác nhìn hắn, giống như có một cái lưới thật lớn thật tinh tế bao quanh lấy cậu vậy, làm cậu không thể rời bỏ sựu dịu dàng của hắn.
Hạ Duẫn mũi có chút chua, cậu ôm tay Giang Chấp vào lòng, đầu dựa vào trên bả vai hắn.
"Sao anh lại tốt như vậy chứ." Thanh âm cậu rầu rĩ.
Giang Chấp đẩy tóc mái Hạ Duẫn ra, hôn một cái lên cái trán trắng nõn của cậu, nhẹ giọng nói, "Bởi vì anh thích em đấy."
Qua nửa giờ, rốt cục cũng chạy được kết quả.
Hạ Duẫn trúng tuyển ngành kiến trúc đại học H.
"A a a!" Cậu kích động trực tiếp nhảy lên, điên cuồng lay tay Giang Chấp, "Anh xem! Chúng mình chung thành phố rồi!"
Tuy rằng Giang Chấp có thể đoán được kết quả từ lâu, nhưng nhìn thấy kết quả như vậy hắn vẫn rất vui, khóe môi hắn cong lên hôn lên gương mặt trắng mịn của Hạ Duẫn một cái.
"Em giỏi quá." Đây là hắn lời nói thật lòng, một năm này Hạ Duẫn nỗ lực bao nhiêu thì hắn đau lòng bấy nhiêu, may là khổ cực đều không uổng phí.
Lần đầu Hạ Duẫn được hắn khen như thế, mở to mắt nhìn hắn, vài vệt sáng chiếu qua khiến đôi mắt lấp lánh như chứa ngàn ngôi sao.
Giang Chấp rút đi vẻ lạnh lùng, mặt mày nhu hòa, môi đỏ da trắng, đẹp đến mức không nào tả nổi.
Bên ngoài mây đen sấm chớp vẫn vang ầm ầm, trong phòng lại vô cùng yên tĩnh ấm áp, thoang thoảng trong không khí là hương cỏ xanh thơm ngát, Hạ Duẫn nhắm hai mắt lại, hơi ngẩng đầu lên.
Hương bạc hà vương qua đầu chóp mũi, môi cậu chạm tới một nơi mềm mại, sau đó cả người bị ôm chặt lấy.
Bầu trời xẹt qua một tia chớp lớn, chiếu sáng lên hình ảnh hai người giao nhau, đẹp như một bức tranh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Duẫn liền lôi kéo Giang Chấp đi dạo phố.
Tâm trạng hai người đều đang rất tốt, hiếm khi không vướng bận chuyện thi cử, vui vẻ đi ăn một bữa lớn, sau đó đi xem phim.
Chạng vạng, bọn họ sóng vai đi dạo ở công viên, tổ hợp hai anh chàng đẹp trai không thường có, hấp dẫn không ít ánh mắt, còn có thể nghe loáng thoáng không ít nữ sinh nhỏ giọng kêu thật xứng.
"Thật giống như đi ra từ trong hoạt hình vậy! Mặt sao có thể đẹp như vậy chứ!"
"Trời ạ, bọn họ là người mà mị thấy đẹp nhất trong số những người gặp qua đấy, quả nhiên trai đẹp chơi với nhau thôi."
"Lần trước mị đi Hoành Điếm thấy không ít minh tinh, nhưng chẳng có ai có thể thực sự so được với bọn họ!"
"Đại soái ca cao to kia khí chất lạnh quá, mị không dám nhìn hắn a a a, người bên cạnh thật sự đẹp hết phần người ta rồi, trời ạ, bọn họ thật xứng!"
Lời nói của nữ sinh xung quanh truyền vào tai Hạ Duẫn, có điều bây giờ Hạ Duẫn có thể thản nhiên tiếp thu đánh giá của mấy cô nàng đó, bởi vì không có kiêng kị cho nên không sợ mọi người nói gì cả, thoải mái đi cùng Giang Chấp.
Đi dạo một lúc Hạ Duẫn thấy hơi mệt, hai người liền tới chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi.
Kết quả vừa mới tới liền thấy Thượng Vũ Tình đang đứng đối diện.
Thượng Vũ Tình đã sớm thấy hai người họ, lúc nãy đứng một bên nhìn lén bọn họ lúc lâu, nhỏ thật sự cảm thấy cảm giác cp trên hai người họ càng lúc càng mạnh, có loại từ trường đặc thù giữa hai người họ, rõ ràng chỉ sóng vai đi với nhau mà thôi nhưng không khí vẫn rất ngọt ngào, nhìn thôi cũng khiến người ta vui tai vui mắt.
Nhỏ đang nhìn lén, không ngờ hai người lại đi tới gần nhỏ, nhỏ vốn muốn tránh đi nhưng nghĩ đến vấn đề mình muốn biết, nên đứng im tại chỗ đợi bọn họ.
"Trùng hợp ghê á!" ánh mắt Hạ Duẫn sáng lên.
Thượng Vũ Tình cũng cười, "Đúng vậy, không nghĩ tới các cậu cũng tới đây, chúc mừng các cậu nha, không chỉ Giang Chấp là trạng nguyên tỉnh, mà nghe nói cậu cũng đậu đại học H!"
Hạ Duẫn gãi đầu một cái, "Ha ha, cậu thi thế nào rồi?"
"Tớ cũng thi đậu." Nhỏ thoải mái nhún vai, mọi người lập tức sẽ đi con đường của mình, nhỏ đột nhiên có cảm gíac thật thoải mái.
Nhỏ ngữ khí tùy ý nói, "Các cậu đây là... Ở cùng một chỗ?"
Nhỏ nói hàm hồ, nhưng Hạ Duẫn hiểu ý nhỏ, kỳ thực Hạ Duẫn đã sớm hoài nghi Thượng Vũ Tình đoán được bọn họ đang quen nhua rồi, chỉ là không ngờ sau khi tốt nghiệp Thượng Vũ Tình mới hỏi cậu.
Hạ Duẫn cùng Giang Chấp liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy mắt ý cười trong mắt của nhau.
Hai người không nói gì, tay đã từ từ nắm lại, mười ngón đan vào nhau.
Phía sau là mây trời hoàng hôn đỏ rực, ánh nắng đỏ hồng làm bật lên sắc thái cùng tình cảm sâu sắc bên trong.
Thượng Vũ Tình nhìn tình cảnh này khóe miệng không nhịn được cong lên, nhỏ lùi về sau để không quấy rầy cảnh tượng mỹ lệ này, âm thanh rất nhẹ, nhỏ.
"Nhất định phải hành phúc đấy nhé!"
Ngày Hạ Duẫn xuất viện, không ít bạn học trong lớp đều đưa cậu về, mọi người đều ở lại nhà cậu ăn cơm, mà lúc này bọn họ mới biết Giang Chấp ở ngay đối diện phòng cậu.
"Đây là duyên phận tuyệt vời gì đâu chòi!" Mọi người không nhịn được thán phục, thậm chí còn có người nóng lòng muốn tìm thử phụ cận có ai cho thuê không, muốn thử làm hàng xóm với hai vị soái ca xem có gì khác.
Chẳng trách mỗi ngày Giang Chấp đều tới nhà Hạ Duẫn, hai tên con trai ở gần như thế, quan hệ lại tốt, hơn nữa trong nhà cũng chả có người lớn, thường xuyên qua lại rất bình thường thôi, cái tên kia nói lung tung trên diễn đàn!
Mấy ngày nay Hạ Duẫn thấy tâm trạng rất tốt, nếu nhà Giang Chấp không phản đối họ quen nhau, cậu không còn kiêng kị gì nữa, cục đá đè trong lòng triệt để không còn nữa, cậu định tự mình xuống bếp làm cho mọi người một bàn ăn ngon, kết quả mới vừa tới cửa bếp đã bị Giang Chấp ngăn lại.
"Em mới ra viện, không thể quá mệt mỏi."
Hạ Duẫn không đáng kể lắc đầu, "Không có chuyện gì đâu, anh xem em đã tốt như thế này rồi nè? Đã tháo băng gạc rồi nè, yên tâm không có việc gì đâu."
Giang Chấp vẫn không đồng ý nhìn cậu, còn quay người lại đóng luôn cửa bếp.
Hạ Duẫn cho là Giang Chấp muốn để cậu an tâm làm cơm, vì thế cậu xoay người lại định mở tủ lạnh, lúc đó Giang Chấp đột nhiên ôm cậu từ phía sau, còn vòng hai tay ôm chặt cậu lại trong lồng ngực.
Ngược lại vẻ ngoài lạnh như băng của hắn, người Giang Chấp lại rất nóng, hơn nữa mùa hè quần áo cũng mỏng, Hạ Duẫn bị hắn ôm trong lòng, mặt cũng không nhịn được nóng lên.
"Bọn họ vẫn còn bên ngoài đấy anh!" Cậu nhỏ giọng nói.
Các bạn học còn đang cãi nhau bên ngoài, chỉ cần có người mở cửa ra là có thể nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau.
Giang Chấp chôn đầu vào cổ cậu, "Không cho phép em làm cơm cho bọn họ ăn."
Hạ Duẫn đỏ bừng mặt lên, Giang Chấp còn lặp lại một lần, ngữ khí kiên định, "Em chỉ có thể làm cơm cho cơm anh ăn mà thôi."
Hạ Duẫn như được ăn một khối đường lớn, ngọt đến tận tim, cậu xoay người lại ôm chầm lấy Giang Chấp, khẽ hôn nhẹ lên cằm Giang Chấp một cái, "Vậy xin hỏi bây giờ chúng ta ăn gì đây?"
Giang Chấp nhướng mày, "Thức ăn ngoài."
Vì vậy nửa giờ sau, một đám người tụ lại trong phòng khách ăn đồ ăn ngoài.
Mọi người với việc này đều thấy chả ngoài ý muốn, nếu Hạ Duẫn làm cơm mới là chuyện lạ đấy! Cơm nước xong xuôi mọi người tràn đầy phấn khởi muốn tham quan nhà Hạ Duẫn, kết quả họ mới nói xong liền bị Giang Chấp vịn cớ muốn Hạ Duẫn nghỉ ngơi đuổi ra ngoài.
Những ngày kế tiếp Hạ Duẫn gần như là liều mạng học, tương lai cậu và Giang Chấp đều phụ thuộc về kết quả của cậu cả, cậu hoàn toàn không có chút lười biếng nào, lòng tràn đầy hứng khởi tưởng bọn họ cùng nhau lên B thị lên học đại học, như vậy cậu có thể thường xuyên đi tìm Giang Chấp.
Hệ thống cũng bị tinh thần của cậu làm cảm động, "Kí chủ, gần đây cậu thật sự đáng biểu dương đấy."
"Tất nhiên." Hạ Duẫn trên tay không ngừng bút, "Tao cũng không thể cản trở Giang Chấp được chứ."
"Hiện tại không nghĩ chia tay ư?" Hệ thống trêu đùa cậu.
Hạ Duẫn lườm một cái, "Tao lại không phải người ngu."
*
Triệu Hi ngồi tù, xử nặng ba mươi năm.
Lúc nghe tin này Hạ Duẫn chả cảm thấy gì cả, ba mẹ Triệu Hi tới tìm cậu mấy lần, lúc đầu còn cầu cậu buông tha Triệu Hi, sau không thấy cậu đồng ý liền bắt đầu chửi ầm lên, nói khắp nơi cậu vong ân phụ nghĩa.
Hạ Duẫn không để ý bọn họ nói thế nào, nếu Triệu Hi muốn hại cậu thi nên chấp nhận được trừng phạt của pháp luật, chuyện này không có gì đáng để nói chuyện cả.
Nếu ngày đó Giang Chấp không kịp đến thì cả đời này của cậu sẽ bị phá hủy, thậm chí nếu như Triệu Hi đăng tấm hình kia lên, Giang Chấp sẽ bị người khác chê trách, ngày trước cậu đã trả đủ tình nghĩa rồi, lần này cậu tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.
Sau đó chuyện này bị Giang Chấp biết, rồi cha mẹ Triệu Hi cũng không tìm cậu nữa.
Hạ Duẫn biết là Giang Chấp làm, nhưng hắn không nói Hạ Duẫn cũng không hỏi tới, hai người duy trì một sự hiểu ngầm hài hòa, Giang Chấp không thích Hạ Duẫn nói lời cảm ơn với hắn, Hạ Duẫn liền không nói mà chỉ yên lặng ghi dấu trong lòng, sau đó sẽ tốt với Giang Chấp hơn nữa.
Đêm đó, cậu nhận một cú điện thoại, là Hạ Bằng gọi cho cậu.
Ngữ khí Hạ Bằng phi thường phức tạp, "Thân thể không sao chứ."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, nghe lại thanh âm của ông ta khiến Hạ Duẫn cảm thấy có hơi xa lạ, người bố này rời khỏi cuộc sống cậu quá lâu rồi, lâu đến nỗi cậu cũng không cần ông ta nữa.
"Không có chuyện gì."
Kỳ thực hai người họ không có gì để nói với nhau cả, nói xong đầu bên kia liền trầm mặc.
Hạ Duẫn đang muốn cúp điện thoại, Hạ Bằng đột nhiên nói, "Mày cùng Giang Chấp... Giao quen nhau?"
"Làm sao ông biết?" Hạ Duẫn mím môi.
"Ta tìm Triệu Hi, nó nói vậy." Hạ Bằng cũng không gạt cậu, nói cả quá trình.
Hạ Duẫn gật đầu, trực tiếp thừa nhận, "Đúng vậy, chúng tôi quen nhau, cho nên ông đừng có mà lại muốn tôi giới thiệu Giang Chấp cho Hạ Đường nữa."
Hạ Bằng không nhịn được ho khan một hồi, lúng túng nói, "Nếu biết trước mấy đứa quen nhau, đánh chết ta cũng không làm chuyện này."
Hạ Duẫn bĩu môi, "Nếu ông biết sớm, chắc liền ép tôi đòi tiền Giang Chấp chớ gì!"
Lời của cậu là "Một đao thấy máu ", khiến Hạ Bằng không nói được câu nào.
Trầm mặc một lúc lâu, Hạ Bằng mới chậm rãi mở miệng, âm thanh có chút tang thương, "Xin lỗi."
Hạ Duẫn sững sờ.
Hạ Bằng: "Từ nhỏ đến giờ ta chưa từng hoàn thành trách nhiệm của người bố, lại còn gây phiền hà đến cho con, đặc biệt là chuyện trước đó, thật sự xin lỗi, ta đã đưa bài vị mẹ con về nhà cũ rồi, về sau sẽ không quấy rầy con nữa."
Hạ Duẫn không nghĩ tới Hạ Bằng sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời không biết ông ta có tính toán gì, Giang Chấp cũng không động tới Hạ gia nữa rồi, lúc trước cũng chỉ là muốn dạy dỗ chứ không thật sự muốn đạp đổ Hạ gia, dựa theo tính cách Hạ Bằng thì bây giờ phải là hận không thể bám chặt lấy cậu chứ, sao lại đột nhiên tỉnh ngộ như vậy?
Nhưng cậu cảm thấy sự chân thành của Hạ Bằn, giống như là về sau sẽ thật sự không liên lạc lại nữa vậy.
Trong đầu vô số nghi vấn bay quanh, nhưng Hạ Duẫn đột nhiên không muốn nghĩ tới nữa,
Hạ Bằng nói về sau sẽ không tới quấy rầy nữa cũng tốt, cứ vậy đi, về sau không liên lạc nữa, từng người bình an sống.
"Được." Cậu chậm rãi trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, cậu nhìn nó trầm mặc rất lâu, cuối cùng xóa hết tin nhắn của Hạ Bằng trong điện thoại đi, tuổi thơ yêu hận phảng phất cách cậu ngày càng xa, xa dần cuối cùng tan biến mất.
Về sau, sẽ không bao giờ qua lại nữa.
*
Tháng bảy.
Hôm nay hiếm thấy có trận mưa rào, ngoài trời sét đánh ầm ầm, Hạ Duẫn căng thẳng ngồi trước máy tính, còn căng thẳng hơn khí trời bên ngoài.
Thành tích sau khi thi đại học của cậu và Giang Chấp đều tốt, Giang Chấp thì cực kỳ cực kỳ tốt, là trạng nguyên tỉnh, hoàn toàn không lo tới việc đậu đại học.
Nhưng điểm của Hạ Duẫn thì có hơi nguy hiểm, chỉ cao hơn năm trước có 4, 5 điểm, nguyện vọng một chưa chắc có thể đậu được, nếu không sai thì có thể đậu nguyện vọng hai hoặc trường khác, nhưng Hạ Duẫn không hề suy nghĩ tới việc học ở nơi khác, chỉ ghi danh mấy trường ở B thị cho nên lựa chọn của cậu cũng không nhiều.
Kỳ thực với thành tích của cậu chắc cũng có khả năng đậu được, nhưng cậu vẫn không thể nào thả lỏng, nắm chặt, mười ngón tay giao nhau với Giang Chấp, chit sợ một chút sai lầm nào xảy ra.
Giang Chấp an ủi hắn, "Không cần quá sốt sắng, dù em không đậu thì chúng ta cũng sẽ không chia tay đâu."
"Hả?" Hạ Duẫn quay đầu nhìn hắn.
Giang Chấp chăm chú nhìn mắt của cậu, "Vô luận xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối sẽ không chia tay với em."
Hạ Duẫn ngơ ngác nhìn hắn, giống như có một cái lưới thật lớn thật tinh tế bao quanh lấy cậu vậy, làm cậu không thể rời bỏ sựu dịu dàng của hắn.
Hạ Duẫn mũi có chút chua, cậu ôm tay Giang Chấp vào lòng, đầu dựa vào trên bả vai hắn.
"Sao anh lại tốt như vậy chứ." Thanh âm cậu rầu rĩ.
Giang Chấp đẩy tóc mái Hạ Duẫn ra, hôn một cái lên cái trán trắng nõn của cậu, nhẹ giọng nói, "Bởi vì anh thích em đấy."
Qua nửa giờ, rốt cục cũng chạy được kết quả.
Hạ Duẫn trúng tuyển ngành kiến trúc đại học H.
"A a a!" Cậu kích động trực tiếp nhảy lên, điên cuồng lay tay Giang Chấp, "Anh xem! Chúng mình chung thành phố rồi!"
Tuy rằng Giang Chấp có thể đoán được kết quả từ lâu, nhưng nhìn thấy kết quả như vậy hắn vẫn rất vui, khóe môi hắn cong lên hôn lên gương mặt trắng mịn của Hạ Duẫn một cái.
"Em giỏi quá." Đây là hắn lời nói thật lòng, một năm này Hạ Duẫn nỗ lực bao nhiêu thì hắn đau lòng bấy nhiêu, may là khổ cực đều không uổng phí.
Lần đầu Hạ Duẫn được hắn khen như thế, mở to mắt nhìn hắn, vài vệt sáng chiếu qua khiến đôi mắt lấp lánh như chứa ngàn ngôi sao.
Giang Chấp rút đi vẻ lạnh lùng, mặt mày nhu hòa, môi đỏ da trắng, đẹp đến mức không nào tả nổi.
Bên ngoài mây đen sấm chớp vẫn vang ầm ầm, trong phòng lại vô cùng yên tĩnh ấm áp, thoang thoảng trong không khí là hương cỏ xanh thơm ngát, Hạ Duẫn nhắm hai mắt lại, hơi ngẩng đầu lên.
Hương bạc hà vương qua đầu chóp mũi, môi cậu chạm tới một nơi mềm mại, sau đó cả người bị ôm chặt lấy.
Bầu trời xẹt qua một tia chớp lớn, chiếu sáng lên hình ảnh hai người giao nhau, đẹp như một bức tranh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hạ Duẫn liền lôi kéo Giang Chấp đi dạo phố.
Tâm trạng hai người đều đang rất tốt, hiếm khi không vướng bận chuyện thi cử, vui vẻ đi ăn một bữa lớn, sau đó đi xem phim.
Chạng vạng, bọn họ sóng vai đi dạo ở công viên, tổ hợp hai anh chàng đẹp trai không thường có, hấp dẫn không ít ánh mắt, còn có thể nghe loáng thoáng không ít nữ sinh nhỏ giọng kêu thật xứng.
"Thật giống như đi ra từ trong hoạt hình vậy! Mặt sao có thể đẹp như vậy chứ!"
"Trời ạ, bọn họ là người mà mị thấy đẹp nhất trong số những người gặp qua đấy, quả nhiên trai đẹp chơi với nhau thôi."
"Lần trước mị đi Hoành Điếm thấy không ít minh tinh, nhưng chẳng có ai có thể thực sự so được với bọn họ!"
"Đại soái ca cao to kia khí chất lạnh quá, mị không dám nhìn hắn a a a, người bên cạnh thật sự đẹp hết phần người ta rồi, trời ạ, bọn họ thật xứng!"
Lời nói của nữ sinh xung quanh truyền vào tai Hạ Duẫn, có điều bây giờ Hạ Duẫn có thể thản nhiên tiếp thu đánh giá của mấy cô nàng đó, bởi vì không có kiêng kị cho nên không sợ mọi người nói gì cả, thoải mái đi cùng Giang Chấp.
Đi dạo một lúc Hạ Duẫn thấy hơi mệt, hai người liền tới chỗ yên tĩnh nghỉ ngơi.
Kết quả vừa mới tới liền thấy Thượng Vũ Tình đang đứng đối diện.
Thượng Vũ Tình đã sớm thấy hai người họ, lúc nãy đứng một bên nhìn lén bọn họ lúc lâu, nhỏ thật sự cảm thấy cảm giác cp trên hai người họ càng lúc càng mạnh, có loại từ trường đặc thù giữa hai người họ, rõ ràng chỉ sóng vai đi với nhau mà thôi nhưng không khí vẫn rất ngọt ngào, nhìn thôi cũng khiến người ta vui tai vui mắt.
Nhỏ đang nhìn lén, không ngờ hai người lại đi tới gần nhỏ, nhỏ vốn muốn tránh đi nhưng nghĩ đến vấn đề mình muốn biết, nên đứng im tại chỗ đợi bọn họ.
"Trùng hợp ghê á!" ánh mắt Hạ Duẫn sáng lên.
Thượng Vũ Tình cũng cười, "Đúng vậy, không nghĩ tới các cậu cũng tới đây, chúc mừng các cậu nha, không chỉ Giang Chấp là trạng nguyên tỉnh, mà nghe nói cậu cũng đậu đại học H!"
Hạ Duẫn gãi đầu một cái, "Ha ha, cậu thi thế nào rồi?"
"Tớ cũng thi đậu." Nhỏ thoải mái nhún vai, mọi người lập tức sẽ đi con đường của mình, nhỏ đột nhiên có cảm gíac thật thoải mái.
Nhỏ ngữ khí tùy ý nói, "Các cậu đây là... Ở cùng một chỗ?"
Nhỏ nói hàm hồ, nhưng Hạ Duẫn hiểu ý nhỏ, kỳ thực Hạ Duẫn đã sớm hoài nghi Thượng Vũ Tình đoán được bọn họ đang quen nhua rồi, chỉ là không ngờ sau khi tốt nghiệp Thượng Vũ Tình mới hỏi cậu.
Hạ Duẫn cùng Giang Chấp liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy mắt ý cười trong mắt của nhau.
Hai người không nói gì, tay đã từ từ nắm lại, mười ngón đan vào nhau.
Phía sau là mây trời hoàng hôn đỏ rực, ánh nắng đỏ hồng làm bật lên sắc thái cùng tình cảm sâu sắc bên trong.
Thượng Vũ Tình nhìn tình cảnh này khóe miệng không nhịn được cong lên, nhỏ lùi về sau để không quấy rầy cảnh tượng mỹ lệ này, âm thanh rất nhẹ, nhỏ.
"Nhất định phải hành phúc đấy nhé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.