Chương 7: Tiểu Thiếu Gia...Xong Rồi
Thỏ Con Đi Lạc
06/11/2019
Lúc lâu sau, trưởng thon dẫn dắt một đám người từ trong kia ra.
"Vị này chính là Giang thiếu gia, người miễn cho chúng ta một năm thuế đó a...! "
Trần lão thở khóc lóc hô.
"Bịch, bịch. "
Đám người này lập tức liền quỳ xuống.
Lưu dân, có thói quen quỳ xuống.
"Làm gì, làm cái gì vậy! Nhanh đứng lên! " Giang Bắc tranh thủ thời gian nói ra.
Phú nhân trụ tại đại phòng tử lý, cùng nhân tử tại lộ thượng. (Người giàu sống trong căn nhà lớn, kẻ nghèo chết đi bên vệ đường. Ta cũng không biết tiếng hán. Dùng phần mềm cả đó ^.^)
Thế hệ này làm cái người giàu có, sao có để họ như vậy được(Ta cảm thấy mik thật quá tốt đi mà,)
"Đi, đi theo ta đến Vân Đô tửu lâu ăn thật ngon nào! "
Giang Bắc vung tay lên! Đi!
Giang Quán rời đi, ở nhà vì quá tức giận nên chém vài quả dưa dưa hấu.
Rốt cục, sau khi nộ khí tiêu tán, bắt đầu ăn chúng.
Mà ở bên phía Giang Bắc, hắn đã bỏ vài trăm ngân phiếu để cho bọn người lưu dân được ăn no.
Lại cho bọn họ thêm không ít các thứ đồ mang về nhà.
Không hiểu sao, Yên Lam tiểu thư lại bảo là muốn ở lại quán rượu chờ thêm mấy ngày.
Nhìn thấy Giang Bắc mang theo nhiều lưu dân như vậy tới quán ăn, Yên Lam nhìn hắn ta bằng ánh mắt kì lạ!
Mà ngay cả thị nữ cũng âm thầm ngạc nhiên, trên thế giới còn có này loại người ngu đến mức này sao?
Làm chúng ta nghỉ ngơi chậm trễ!
"Nhận được từ Trương Hoàn: 20 điểm"
Giang Bắc sững sờ, loại người ngu vợ nờ đi giận hắn
Mà không sao, có điểm là tốt rồi.
Sau đó......
"Nhận được từ Giang Quán: 666 điểm"
Giang Bắc rụt cổ lại, có lẽ tất cả những gì hắn làm cha hắn đều đã biết hết!
Biểu chiều quá nóng, mà hắn lại không dám đi đâu, chỉ có thể về nhà trong tâm thái "kinh hồn bạt vía. "
Đại sảnh Giang gia, mặt Giang Quán đen như đáy nồi.
Hắn đang nhìn chăm chú về phía trước, không biết hắn đang nhìn cái gì a!
"Lão gia, thiếu gia đã trở về. " Ngoài cửa, người hầu vội vàng chạy tới.
Giang Quán gia hiệu cho người hầu lui xuống.
"Nghịch tử, nghịch tử a...! "
"Thu thuế là ngươi nói miễn liền miễn sai! Lương gia, Thượng Quan gia thấy thế nào! Làm như thế nào! "
Lão quản gia ở bên kia lạnh run, xem ra lần này thiếu gia xong rồi.
"Lão gia, tiểu thiếu gia cũng là mềm lòng......" Lão quản gia thật sự là nhịn không được khuyên nhủ.
"Muốn làm người tốt, hắn không có tư cách làm như vậy! "
Giang Quán nói xong đứng người lên, đá gãy cái bàn!
Sau đó liền rời đi.
Lão quản gia đành đi theo sau.
.............
Giang gia nội viện, phòng Giang Bắc.
Còn chưa ngồi nóng đít.
"Thiếu gia, thiếu gia, lão gia đã đến! "
Ngọa tào! Nhanh như vậy!
Giang Bắc ngồi ở trên ghế, vội vàng đem hoa quả ăn không hết nhét vào trong miệng.
Không được.
Phải nghĩ biện pháp.
Phải giữ cái đầu lạnh.
Người hầu ở bên ngoài giương mắt nhìn, thiếu gia làm gì ở trong đó mà lâu như vậy?
"Bành! "
Người hầu vừa quay đầu lại, thiếu gia liền đóng cửa lại......
Trong phòng, Giang Bắc nhìn bảng thông tin, một nghìn bốn trăm điểm, liều mạng!
Tăng thêm cảnh giới!
Khai mở Khí cấp hai!
Đã đến khai mở khí cảnh, mỗi lần ngàn điểm, quả thật là hơi nhiều.
Còn thừa hơn bốn trăm, tăng cái gì, tăng cái gì bây giờ?
Đã có, U Bộ!
Nếu cha đánh hắn, khẳng định chạy sẽ rất nhanh!
U Bộ( tứ tầng)
[Điểm cà khịa : 25]
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét như sấm rền vang lên, xuyên qua cánh cửa phòng, truyền vào tai Giang Bắc.
"Nghịch tử, ngươi cút ra đây cho ta! "
Ừ, là cha hắn.
Mặc dù biết cha hắn có công lúc, nhưng cũng không nghĩ tới mạnh như vậy.
Hô một cái mà dọa người như vậy.
Giang Bắc rụt rụt cái cổ, cố nén e ngại trong nội tâm.
"Ta không ra! Ngươi tiến đến! "
Giang Bắc trả lời.
Ngoài hầu ở ngoài cửa nghe xong câu này liền trợn tròn mắt, ngã nhào trên đất.
Câu này của Thiếu gia, quả thực là bá đạo a!
Nhìn lại cái cây gậy trúc bóng loáng trong tay của lão gia, chắc hẳn hôm nay thiếu gia không được sống khá giá gì!
Thiếu gia muốn nghịch thiên a...!
"Nhận được từ Giang Quán: 100 điểm cà khịa. "
Đỗ quản gia cũng cảm thấy mộng bức, cần gì phải làm như vậy a! Hảo hảo nhận sai một phen là tốt rồi.
Giang Quán đi vào sân nhỏ, thời tiết đang nóng lực, bỗng trở nên lạnh như băng, lạnh đến nỗi như sắp cí tuyết rơi!
"Nghịch tử! Ngươi nói cái gì! "
Giang Quán thật sự nổi giận.
Giang Bắc cảm thấy đến cả lông mi cũng muốn đóng băng.
Thua......
Về mặt khí thế đã thua rồi.
"Không nói gì! "
Giang Bắc kiên trì.
Hơn phân nửa số điểm hôm nay hắn kiếm được đều là của cha hắn.
Nửa còn lại là hắn "liều chết" có được. ("Liều chết" ở đâu thì đọc lại sẽ rõ ^.^)
Kỳ thật hắn thật không phải là cố ý !
Hắn cũng muốn làm quai bảo bảo ( làm con ngoan) lắm chứ!
Giang Quán một cước đá văng cửa phòng, nhìn xem Giang Bắc đang ngây người đứng đó.
"Chuyện nộp nông thuế, ai cho phép ngươi làm chủ! "
Giang Quán chăm chú nhìn Giang Bắc, truyền cho Giang Bắc một ít áp lực.
"Ngươi thì có cái gì mà đồng cảm cho bọn lưu dân đó! Nếu như không phải ta! Ngươi còn có cái gì! "
Nhìn biểu lộ vô cảm của Giang Bắc, Giang Quán giận quá.
"Nghịch tử! Ngươi quỳ xuống cho ta! "
"Không quỳ. "
Giang Bắc lập tức đáp.
"Ngươi nói cái gì! "
"Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa! Ngươi lấy cái gì bắt ta quỳ? "
Giang Bắc khua lên dũng khí nói ra.
"Ha ha ha, tốt, ha ha ha! Võ Đạo Tứ Trọng, ngươi nặng bao nhiêu! Thực cho rằng khai mở khí cảnh là rất giỏi sao? Ngươi hôm nay nói cho ta nghe một chút đi, ngươi cầm cái gì đâm, ngươi lấy cái gì lập! "
Giang Quán cười lớn.
Nhưng rất rõ ràng, hắn là đang tức giận.
Bởi vì......"Nhận được từ Giang Quán: 159 điểm"
"Cầm đỉnh đầu, cầm chân lập. "
Giang Bắc nhỏ giọng lầm bầm.
Nhưng mà Giang Quán đã nghe được!
"Nghịch tử! Nghịch tử! "
Giang Bắc nhẹ nhàng lắc đầu nhìn cha hắn.
"Ngươi lắc đầu cái gì! "
Giang Quán hét lớn.
Đền lúc này, nghịch tử này lại vẫn lắc đầu, không biết nhận sai!
Giang Bắc do dự một chút: "Cha, ngươi có biết ngươi đã đả thương người khác băng lời bói của mình không, ngươi nghĩ như vậy thì ngươi xứng đáng làm một người cha tốt sao, ngươi đã làm thương tổn thương tâm hồn nhỏ bé của ta, làm tổn thương linh hồn thuần khiết của ta. "
Khi nói ra lời nói này.
Giang Bắc cũng thật sự rất đau đớn.
"A. " Giang Quán bất đắc dĩ.
Đây là nhi tử khiến hắn thất vọng.
Vì cái gì, ta đường đường là tông chủ Vô Cực Tông lại sinh ra tên hài tử như vậy!
Giang Quán khẽ động, giơ giơ cây gậy trúc trong tay lên...!
"Ta đã không muốn với ngươi nói thêm nữa! Nghịch tử, là mời nói của ngươi tự làm hại ngươi! Ta trước giờ cũng chưa từng bắt ngươi tu luyện, nhưng hôm nay, ta phải thật tốt giáo huấn ngươi! "
Nói xong, hung hăng mà đập một phát xuống đất.
"Nghịch tử, cho du là ai cũng không cứu được ngươi! "
Rất mạnh.
Gạch sứ men xanh đều vỡ vụn.
Cây trúc vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì.
Giang Bắc lăng thần.
Cha hắn vậy mà lại sử dụng linh khí. Xem ra, hôm nay cha hắn muốn cho hắn một bài học rồi.
Đỗ quản gia nhếch miệng, Giang tông chủ hơi kém về mặt kiểm xoáy cảm xúc.
Ít đọc sách, dễ tức giận. Mỗi lân hắn tức giận, đêu đập phá rất nhiều đồ đạc.
Xem ra, tiểu thiếu gia phải nằm giường ít nhất nửa tháng.
"Vị này chính là Giang thiếu gia, người miễn cho chúng ta một năm thuế đó a...! "
Trần lão thở khóc lóc hô.
"Bịch, bịch. "
Đám người này lập tức liền quỳ xuống.
Lưu dân, có thói quen quỳ xuống.
"Làm gì, làm cái gì vậy! Nhanh đứng lên! " Giang Bắc tranh thủ thời gian nói ra.
Phú nhân trụ tại đại phòng tử lý, cùng nhân tử tại lộ thượng. (Người giàu sống trong căn nhà lớn, kẻ nghèo chết đi bên vệ đường. Ta cũng không biết tiếng hán. Dùng phần mềm cả đó ^.^)
Thế hệ này làm cái người giàu có, sao có để họ như vậy được(Ta cảm thấy mik thật quá tốt đi mà,)
"Đi, đi theo ta đến Vân Đô tửu lâu ăn thật ngon nào! "
Giang Bắc vung tay lên! Đi!
Giang Quán rời đi, ở nhà vì quá tức giận nên chém vài quả dưa dưa hấu.
Rốt cục, sau khi nộ khí tiêu tán, bắt đầu ăn chúng.
Mà ở bên phía Giang Bắc, hắn đã bỏ vài trăm ngân phiếu để cho bọn người lưu dân được ăn no.
Lại cho bọn họ thêm không ít các thứ đồ mang về nhà.
Không hiểu sao, Yên Lam tiểu thư lại bảo là muốn ở lại quán rượu chờ thêm mấy ngày.
Nhìn thấy Giang Bắc mang theo nhiều lưu dân như vậy tới quán ăn, Yên Lam nhìn hắn ta bằng ánh mắt kì lạ!
Mà ngay cả thị nữ cũng âm thầm ngạc nhiên, trên thế giới còn có này loại người ngu đến mức này sao?
Làm chúng ta nghỉ ngơi chậm trễ!
"Nhận được từ Trương Hoàn: 20 điểm"
Giang Bắc sững sờ, loại người ngu vợ nờ đi giận hắn
Mà không sao, có điểm là tốt rồi.
Sau đó......
"Nhận được từ Giang Quán: 666 điểm"
Giang Bắc rụt cổ lại, có lẽ tất cả những gì hắn làm cha hắn đều đã biết hết!
Biểu chiều quá nóng, mà hắn lại không dám đi đâu, chỉ có thể về nhà trong tâm thái "kinh hồn bạt vía. "
Đại sảnh Giang gia, mặt Giang Quán đen như đáy nồi.
Hắn đang nhìn chăm chú về phía trước, không biết hắn đang nhìn cái gì a!
"Lão gia, thiếu gia đã trở về. " Ngoài cửa, người hầu vội vàng chạy tới.
Giang Quán gia hiệu cho người hầu lui xuống.
"Nghịch tử, nghịch tử a...! "
"Thu thuế là ngươi nói miễn liền miễn sai! Lương gia, Thượng Quan gia thấy thế nào! Làm như thế nào! "
Lão quản gia ở bên kia lạnh run, xem ra lần này thiếu gia xong rồi.
"Lão gia, tiểu thiếu gia cũng là mềm lòng......" Lão quản gia thật sự là nhịn không được khuyên nhủ.
"Muốn làm người tốt, hắn không có tư cách làm như vậy! "
Giang Quán nói xong đứng người lên, đá gãy cái bàn!
Sau đó liền rời đi.
Lão quản gia đành đi theo sau.
.............
Giang gia nội viện, phòng Giang Bắc.
Còn chưa ngồi nóng đít.
"Thiếu gia, thiếu gia, lão gia đã đến! "
Ngọa tào! Nhanh như vậy!
Giang Bắc ngồi ở trên ghế, vội vàng đem hoa quả ăn không hết nhét vào trong miệng.
Không được.
Phải nghĩ biện pháp.
Phải giữ cái đầu lạnh.
Người hầu ở bên ngoài giương mắt nhìn, thiếu gia làm gì ở trong đó mà lâu như vậy?
"Bành! "
Người hầu vừa quay đầu lại, thiếu gia liền đóng cửa lại......
Trong phòng, Giang Bắc nhìn bảng thông tin, một nghìn bốn trăm điểm, liều mạng!
Tăng thêm cảnh giới!
Khai mở Khí cấp hai!
Đã đến khai mở khí cảnh, mỗi lần ngàn điểm, quả thật là hơi nhiều.
Còn thừa hơn bốn trăm, tăng cái gì, tăng cái gì bây giờ?
Đã có, U Bộ!
Nếu cha đánh hắn, khẳng định chạy sẽ rất nhanh!
U Bộ( tứ tầng)
[Điểm cà khịa : 25]
Nhưng vào lúc này, một tiếng hét như sấm rền vang lên, xuyên qua cánh cửa phòng, truyền vào tai Giang Bắc.
"Nghịch tử, ngươi cút ra đây cho ta! "
Ừ, là cha hắn.
Mặc dù biết cha hắn có công lúc, nhưng cũng không nghĩ tới mạnh như vậy.
Hô một cái mà dọa người như vậy.
Giang Bắc rụt rụt cái cổ, cố nén e ngại trong nội tâm.
"Ta không ra! Ngươi tiến đến! "
Giang Bắc trả lời.
Ngoài hầu ở ngoài cửa nghe xong câu này liền trợn tròn mắt, ngã nhào trên đất.
Câu này của Thiếu gia, quả thực là bá đạo a!
Nhìn lại cái cây gậy trúc bóng loáng trong tay của lão gia, chắc hẳn hôm nay thiếu gia không được sống khá giá gì!
Thiếu gia muốn nghịch thiên a...!
"Nhận được từ Giang Quán: 100 điểm cà khịa. "
Đỗ quản gia cũng cảm thấy mộng bức, cần gì phải làm như vậy a! Hảo hảo nhận sai một phen là tốt rồi.
Giang Quán đi vào sân nhỏ, thời tiết đang nóng lực, bỗng trở nên lạnh như băng, lạnh đến nỗi như sắp cí tuyết rơi!
"Nghịch tử! Ngươi nói cái gì! "
Giang Quán thật sự nổi giận.
Giang Bắc cảm thấy đến cả lông mi cũng muốn đóng băng.
Thua......
Về mặt khí thế đã thua rồi.
"Không nói gì! "
Giang Bắc kiên trì.
Hơn phân nửa số điểm hôm nay hắn kiếm được đều là của cha hắn.
Nửa còn lại là hắn "liều chết" có được. ("Liều chết" ở đâu thì đọc lại sẽ rõ ^.^)
Kỳ thật hắn thật không phải là cố ý !
Hắn cũng muốn làm quai bảo bảo ( làm con ngoan) lắm chứ!
Giang Quán một cước đá văng cửa phòng, nhìn xem Giang Bắc đang ngây người đứng đó.
"Chuyện nộp nông thuế, ai cho phép ngươi làm chủ! "
Giang Quán chăm chú nhìn Giang Bắc, truyền cho Giang Bắc một ít áp lực.
"Ngươi thì có cái gì mà đồng cảm cho bọn lưu dân đó! Nếu như không phải ta! Ngươi còn có cái gì! "
Nhìn biểu lộ vô cảm của Giang Bắc, Giang Quán giận quá.
"Nghịch tử! Ngươi quỳ xuống cho ta! "
"Không quỳ. "
Giang Bắc lập tức đáp.
"Ngươi nói cái gì! "
"Nam tử hán đại trượng phu, đỉnh thiên lập địa! Ngươi lấy cái gì bắt ta quỳ? "
Giang Bắc khua lên dũng khí nói ra.
"Ha ha ha, tốt, ha ha ha! Võ Đạo Tứ Trọng, ngươi nặng bao nhiêu! Thực cho rằng khai mở khí cảnh là rất giỏi sao? Ngươi hôm nay nói cho ta nghe một chút đi, ngươi cầm cái gì đâm, ngươi lấy cái gì lập! "
Giang Quán cười lớn.
Nhưng rất rõ ràng, hắn là đang tức giận.
Bởi vì......"Nhận được từ Giang Quán: 159 điểm"
"Cầm đỉnh đầu, cầm chân lập. "
Giang Bắc nhỏ giọng lầm bầm.
Nhưng mà Giang Quán đã nghe được!
"Nghịch tử! Nghịch tử! "
Giang Bắc nhẹ nhàng lắc đầu nhìn cha hắn.
"Ngươi lắc đầu cái gì! "
Giang Quán hét lớn.
Đền lúc này, nghịch tử này lại vẫn lắc đầu, không biết nhận sai!
Giang Bắc do dự một chút: "Cha, ngươi có biết ngươi đã đả thương người khác băng lời bói của mình không, ngươi nghĩ như vậy thì ngươi xứng đáng làm một người cha tốt sao, ngươi đã làm thương tổn thương tâm hồn nhỏ bé của ta, làm tổn thương linh hồn thuần khiết của ta. "
Khi nói ra lời nói này.
Giang Bắc cũng thật sự rất đau đớn.
"A. " Giang Quán bất đắc dĩ.
Đây là nhi tử khiến hắn thất vọng.
Vì cái gì, ta đường đường là tông chủ Vô Cực Tông lại sinh ra tên hài tử như vậy!
Giang Quán khẽ động, giơ giơ cây gậy trúc trong tay lên...!
"Ta đã không muốn với ngươi nói thêm nữa! Nghịch tử, là mời nói của ngươi tự làm hại ngươi! Ta trước giờ cũng chưa từng bắt ngươi tu luyện, nhưng hôm nay, ta phải thật tốt giáo huấn ngươi! "
Nói xong, hung hăng mà đập một phát xuống đất.
"Nghịch tử, cho du là ai cũng không cứu được ngươi! "
Rất mạnh.
Gạch sứ men xanh đều vỡ vụn.
Cây trúc vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì.
Giang Bắc lăng thần.
Cha hắn vậy mà lại sử dụng linh khí. Xem ra, hôm nay cha hắn muốn cho hắn một bài học rồi.
Đỗ quản gia nhếch miệng, Giang tông chủ hơi kém về mặt kiểm xoáy cảm xúc.
Ít đọc sách, dễ tức giận. Mỗi lân hắn tức giận, đêu đập phá rất nhiều đồ đạc.
Xem ra, tiểu thiếu gia phải nằm giường ít nhất nửa tháng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.