Chương 18: Tới Trần Gia Làm Khách
Thỏ Con Đi Lạc
12/11/2019
Giang Quán khoát tay áo, hộ vệ lui xuống.
Quay đầu lại, nhìn thoáng qua Đỗ quản gia.
"Đỗ Lão, ngươi thấy thực lực của A Bắc như thế nào? "
Đỗ lão sững sờ, hai mắt đều là tràn đầy kinh hỉ.
"Hồn chưởng cấp Huyền cấp, rất mạnh. "
"Cảnh giới tu vi của hắn? " Giang Quán tiếp tục hỏi.
Đỗ lão có chút đau đầu, thực lực của hắn cùng Giang Quán căn bản là không cách nào so sánh được được không nào!
Nhưng lãi vẫn hồi đáp.
"Ít nhất là Huyền Cảnh nhất tầng! "
"Nói nhảm......Cảnh giới không đến Huyền Cảnh, làm sao có thể thi triển ra Huyền cấp hồn chưởng? "
Đỗ lão không nói lời nào, người ta nói có đạo lý.
Giang Bắc ngược bên kia lại hơi sững sờ.
Tại sao cha hắn lại đến, không phải là hắn muốn đánh mình sao?
Cây trúc cũng không có mang theo, chẳng lẽ là muốn trắc trắc thực lực(khảo nghiệm thực lực)?
Nghĩ vậy.
"Đem đại anh đào mới hái xuống lấy ra đây cho ta! "
"Vâng, thiếu gia. "
Người hầu hấp tấp đi ngay, hắn nhìn ra được, tâm trạng của thiếu gia đang rất tốt.
"Đông đông đông! "
"Vào đi! "
Đại anh đào đã đến!
Ngẩng đầu nhìn lên, không phải người hầu của hắn, mà là hộ vệ Lão Đồng.
"Tiểu thiếu gia, lão gia sảnh chờ ngươi. "
Giang Bắc có chút mộng, đại anh đào của ta đang ở chờ ta ăn a...
Xoắn xuýt, được rồi, đi đến chỗ cha trước.
Không thể tiếp tục chọc giận cha.
"Ngươi nói cho Nhị Lăng, đem đại anh đào của ta để lên trên bàn, buổi tối ta trở về sẽ ăn! "
Nhị Lăng là người làm cục cưng của Giang Bắc.
"Vâng, thiếu gia. "
Nói xong, Giang Bắc đi ra ngoài.
Vừa đến phòng trước, chứng kiến mặt mũi Giang Quán tràn đầy băng sương.
"Nhận được từ Giang Quán: 66〘Điểm Cà Khịa〙
Coi cũng ổn.
"Cha! " Giang Bắc kiên trì hô một tiếng
"Bại gia ngoạn ý, mấy ngày nay ngươi đã làm những gì! "
Giang Quán tức giận hô.
"Cái này......Ta làm rất nhiều chuyện tốt, ta trợ giúp lưu dân. "
Giang Bắc trong lúc nhất thời không nghĩ được gì, chỉ biết gãi gãi đầu.
"Còn gì nữa không! "
"Còn có, ta thấy Thượng Quan Minh Châu khi dễ người khác, ta cản nàng lại. "
"Cản lại? "
"Đánh cho hai cái......"
"Hai cái? "
"Cho vài cước vào mắt......"
Giang Bắc kiên trì đáp.
"〘Điểm Cà Khịa〙: +66"
"Trừ cái đó ra, còn ai nữa? "
"Trần Cúc, và cả Lương Hợp Xuyên. "
"Cũng đánh cho hai cái? "
"Không, đánh cho hơn hai mươi cái. "
"〘Điểm Cà Khịa〙: +66"
"Đi thôi, đi với ta đến Trần gia. "
"Ta không đi! " Giang Bắc co rụt cổ lại, cái này không thể đi a...!
Đi thì rất dễ dàng bị chết lềnh bà lềnh bềnh!
"Đi! "
Giang Quán sải bước ra, mang theo Giang Bắc đi.
Trên "đường đi"(thực ra là bị cha bắn kéo bay lên)Giang Bắc có chút mê mang! Đến nơi nên nói như thế nào? Nên làm như thế nào?
Hắn không thể không lo lắng a...!
Nhưng mà, có cha hắn ở đây!
Hắn nhìn thấy ánh mắt của cha hắn tràn đầy vẻ cương nghị, hắn cũng phải có một chút khí thế.
Mà nếu có gây ra chuyện gì, đã có cha hắn đỡ, lại vừa thuận tiện có được 〘Điểm Cà Khịa〙
Trần gia, phòng khách.
Ba lão đầu, ba cái đầu heo, có vẻ như là kiểu "đoàn kết, chung sức và làm nên sức mạnh, tạo nên huyề..." (THÔI NGAY!) vậy!
Bây giờ, đã không thể nào nhận ra Trần Cúc và Lương Hợp Xuyên nữa rồi.
Thượng Quan Minh Châu nhìn mà muốn cười. Không có biện pháp a, mấy tên này còn bị đánh thảm hơn nàng.
Nhưng mà phải nhịn xuống, cười lúc này rất dễ gặp chuyện không hay.
Trần Cúc bây giờ tốt hơn một chút.
Hắn được Giang Bắc để cho cầm răng mà về, còn được cha hắn (bằng một cách vi diệu nào đó mà ta cũng không biết) gắn răng lại cho.
Còn phần Lương Hợp Xuyên, hắn phải khảm răng giả.
Ừm, màu sắc rực rỡ, màu vàng kim óng ánh, rất "cao sang phú quý. "
Hắn, không dám mở miệng nói chuyện, rất mất mặt.
"Lão gia! Giang gia người đến! "
"Áp giải đến! "
Trần Sơn Hải lập tức liền đứng lên.
Hộ vệ mộng bức, áp giải đến?
Kể cả ngài, có dám áp giải họ đi không......
Nhưng mà hắn không có cách nào cả, chỉ có thể cắn răng đi ra.
Một lúc lâu sau, một tên canh cổng khác mang theo Giang Quán, một cái lão giả cùng một người còn trẻ tuổi đến.
Lương Văn Tề biết được, đó là Giang Bắc, tiểu nhi tử của Giang Quán.
Lão giả kia tất nhiên là Đỗ quản gia.
Mà hai cái lão đầu lại không nhận ra Giang Bắc, mấy ngày nay Giang Bắc có biến hóa hơi lớn một chút.
Lần trước nhìn thấy hắn là khi hắn còn bé, hắn còn thử nước tiểu của mình đâu.
Lúc trước đã cảm thấy hắn không phải cái dạng tốt lành gì. Mà hiện tại trưởng thành, thì lại càng không thể nào mà khá hơn được.
Kể cả hài tử của mình cũng không thể ăn cơm được...
Ở ngoài cửa, hộ vệ ôn tồn đưa bọn vào, sau đó lập tức quay người bỏ chạy.
Lúc trước, một tên đồng sự của hắn cũng đã từng căn dặn: " Đi vào cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cũng đừng nói, đưa người đến lập tức bỏ chạy ngay! '
Người tới.
Ba cái lão đầu lập tức liền đứng lên.
"Nhận được :666+666+666+211+185+200 〘Điểm Cà Khịa〙
Nội tâm Giang Bắc lập tức liền bành trướng lên:"Lại giàu rồi. "
Một đám lão đầu trừng mắt như muốn nứt ra,đám đầu heo kia cũng như vậy.
Giang Bắc co rụt cái cổ lại.
Tranh thủ nhanh!
Lập tức, hơn hai ngàn điểm đã ra đi.
Huyền Cảnh tầng ba.
Thực lực thăng lên không cảm nhận được quá rõ ràng a..., nhưng trong nội tâm vẫn cảm nhận được một chút lực lượng.
"Các người đứng đã lâu rồi a? Mọi người ngồi xuống đi, không nên khách khí. "
Giang Quán nói chuyện.
Lại đến thêm cả một lớp〘Điểm Cà Khịa〙, Giang Bắc cảm thấy rất thoải mái.
Tuy cha hắn là mục tiêu hàng đầu, nhưng mà Giang Bắc cũng không tránh được, chỉ là sớm muộn mà thôi.
Dù sao cũng là do hắn đưa tới.
Giang Bắc yên tâm, cha hắn chính là như vậy.
Ngày hôm nay chắc chắn Giang Quán cũng sẽ không muốn bỏ qua!
Giang Quán lôi Giang Bắc, đặt mông ngồi ở trên ghế.
Đỗ lão cung kính đứng ở phía sau.
Âm thầm chuẩn bị vào trạng thái chiến đấu.
Khẽ thở dài một cái, Giang Quán muốn xem ba cái đại gia tộc bỏ đi này có hiểu chuyện hay không.
Nếu ngày hôm nay đánh nhau, Liễu Vân thành chẳng phải là sẽ chỉ còn lại hai đại gia tộc hay sao...
Quay đầu lại, nhìn thoáng qua Đỗ quản gia.
"Đỗ Lão, ngươi thấy thực lực của A Bắc như thế nào? "
Đỗ lão sững sờ, hai mắt đều là tràn đầy kinh hỉ.
"Hồn chưởng cấp Huyền cấp, rất mạnh. "
"Cảnh giới tu vi của hắn? " Giang Quán tiếp tục hỏi.
Đỗ lão có chút đau đầu, thực lực của hắn cùng Giang Quán căn bản là không cách nào so sánh được được không nào!
Nhưng lãi vẫn hồi đáp.
"Ít nhất là Huyền Cảnh nhất tầng! "
"Nói nhảm......Cảnh giới không đến Huyền Cảnh, làm sao có thể thi triển ra Huyền cấp hồn chưởng? "
Đỗ lão không nói lời nào, người ta nói có đạo lý.
Giang Bắc ngược bên kia lại hơi sững sờ.
Tại sao cha hắn lại đến, không phải là hắn muốn đánh mình sao?
Cây trúc cũng không có mang theo, chẳng lẽ là muốn trắc trắc thực lực(khảo nghiệm thực lực)?
Nghĩ vậy.
"Đem đại anh đào mới hái xuống lấy ra đây cho ta! "
"Vâng, thiếu gia. "
Người hầu hấp tấp đi ngay, hắn nhìn ra được, tâm trạng của thiếu gia đang rất tốt.
"Đông đông đông! "
"Vào đi! "
Đại anh đào đã đến!
Ngẩng đầu nhìn lên, không phải người hầu của hắn, mà là hộ vệ Lão Đồng.
"Tiểu thiếu gia, lão gia sảnh chờ ngươi. "
Giang Bắc có chút mộng, đại anh đào của ta đang ở chờ ta ăn a...
Xoắn xuýt, được rồi, đi đến chỗ cha trước.
Không thể tiếp tục chọc giận cha.
"Ngươi nói cho Nhị Lăng, đem đại anh đào của ta để lên trên bàn, buổi tối ta trở về sẽ ăn! "
Nhị Lăng là người làm cục cưng của Giang Bắc.
"Vâng, thiếu gia. "
Nói xong, Giang Bắc đi ra ngoài.
Vừa đến phòng trước, chứng kiến mặt mũi Giang Quán tràn đầy băng sương.
"Nhận được từ Giang Quán: 66〘Điểm Cà Khịa〙
Coi cũng ổn.
"Cha! " Giang Bắc kiên trì hô một tiếng
"Bại gia ngoạn ý, mấy ngày nay ngươi đã làm những gì! "
Giang Quán tức giận hô.
"Cái này......Ta làm rất nhiều chuyện tốt, ta trợ giúp lưu dân. "
Giang Bắc trong lúc nhất thời không nghĩ được gì, chỉ biết gãi gãi đầu.
"Còn gì nữa không! "
"Còn có, ta thấy Thượng Quan Minh Châu khi dễ người khác, ta cản nàng lại. "
"Cản lại? "
"Đánh cho hai cái......"
"Hai cái? "
"Cho vài cước vào mắt......"
Giang Bắc kiên trì đáp.
"〘Điểm Cà Khịa〙: +66"
"Trừ cái đó ra, còn ai nữa? "
"Trần Cúc, và cả Lương Hợp Xuyên. "
"Cũng đánh cho hai cái? "
"Không, đánh cho hơn hai mươi cái. "
"〘Điểm Cà Khịa〙: +66"
"Đi thôi, đi với ta đến Trần gia. "
"Ta không đi! " Giang Bắc co rụt cổ lại, cái này không thể đi a...!
Đi thì rất dễ dàng bị chết lềnh bà lềnh bềnh!
"Đi! "
Giang Quán sải bước ra, mang theo Giang Bắc đi.
Trên "đường đi"(thực ra là bị cha bắn kéo bay lên)Giang Bắc có chút mê mang! Đến nơi nên nói như thế nào? Nên làm như thế nào?
Hắn không thể không lo lắng a...!
Nhưng mà, có cha hắn ở đây!
Hắn nhìn thấy ánh mắt của cha hắn tràn đầy vẻ cương nghị, hắn cũng phải có một chút khí thế.
Mà nếu có gây ra chuyện gì, đã có cha hắn đỡ, lại vừa thuận tiện có được 〘Điểm Cà Khịa〙
Trần gia, phòng khách.
Ba lão đầu, ba cái đầu heo, có vẻ như là kiểu "đoàn kết, chung sức và làm nên sức mạnh, tạo nên huyề..." (THÔI NGAY!) vậy!
Bây giờ, đã không thể nào nhận ra Trần Cúc và Lương Hợp Xuyên nữa rồi.
Thượng Quan Minh Châu nhìn mà muốn cười. Không có biện pháp a, mấy tên này còn bị đánh thảm hơn nàng.
Nhưng mà phải nhịn xuống, cười lúc này rất dễ gặp chuyện không hay.
Trần Cúc bây giờ tốt hơn một chút.
Hắn được Giang Bắc để cho cầm răng mà về, còn được cha hắn (bằng một cách vi diệu nào đó mà ta cũng không biết) gắn răng lại cho.
Còn phần Lương Hợp Xuyên, hắn phải khảm răng giả.
Ừm, màu sắc rực rỡ, màu vàng kim óng ánh, rất "cao sang phú quý. "
Hắn, không dám mở miệng nói chuyện, rất mất mặt.
"Lão gia! Giang gia người đến! "
"Áp giải đến! "
Trần Sơn Hải lập tức liền đứng lên.
Hộ vệ mộng bức, áp giải đến?
Kể cả ngài, có dám áp giải họ đi không......
Nhưng mà hắn không có cách nào cả, chỉ có thể cắn răng đi ra.
Một lúc lâu sau, một tên canh cổng khác mang theo Giang Quán, một cái lão giả cùng một người còn trẻ tuổi đến.
Lương Văn Tề biết được, đó là Giang Bắc, tiểu nhi tử của Giang Quán.
Lão giả kia tất nhiên là Đỗ quản gia.
Mà hai cái lão đầu lại không nhận ra Giang Bắc, mấy ngày nay Giang Bắc có biến hóa hơi lớn một chút.
Lần trước nhìn thấy hắn là khi hắn còn bé, hắn còn thử nước tiểu của mình đâu.
Lúc trước đã cảm thấy hắn không phải cái dạng tốt lành gì. Mà hiện tại trưởng thành, thì lại càng không thể nào mà khá hơn được.
Kể cả hài tử của mình cũng không thể ăn cơm được...
Ở ngoài cửa, hộ vệ ôn tồn đưa bọn vào, sau đó lập tức quay người bỏ chạy.
Lúc trước, một tên đồng sự của hắn cũng đã từng căn dặn: " Đi vào cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cũng đừng nói, đưa người đến lập tức bỏ chạy ngay! '
Người tới.
Ba cái lão đầu lập tức liền đứng lên.
"Nhận được :666+666+666+211+185+200 〘Điểm Cà Khịa〙
Nội tâm Giang Bắc lập tức liền bành trướng lên:"Lại giàu rồi. "
Một đám lão đầu trừng mắt như muốn nứt ra,đám đầu heo kia cũng như vậy.
Giang Bắc co rụt cái cổ lại.
Tranh thủ nhanh!
Lập tức, hơn hai ngàn điểm đã ra đi.
Huyền Cảnh tầng ba.
Thực lực thăng lên không cảm nhận được quá rõ ràng a..., nhưng trong nội tâm vẫn cảm nhận được một chút lực lượng.
"Các người đứng đã lâu rồi a? Mọi người ngồi xuống đi, không nên khách khí. "
Giang Quán nói chuyện.
Lại đến thêm cả một lớp〘Điểm Cà Khịa〙, Giang Bắc cảm thấy rất thoải mái.
Tuy cha hắn là mục tiêu hàng đầu, nhưng mà Giang Bắc cũng không tránh được, chỉ là sớm muộn mà thôi.
Dù sao cũng là do hắn đưa tới.
Giang Bắc yên tâm, cha hắn chính là như vậy.
Ngày hôm nay chắc chắn Giang Quán cũng sẽ không muốn bỏ qua!
Giang Quán lôi Giang Bắc, đặt mông ngồi ở trên ghế.
Đỗ lão cung kính đứng ở phía sau.
Âm thầm chuẩn bị vào trạng thái chiến đấu.
Khẽ thở dài một cái, Giang Quán muốn xem ba cái đại gia tộc bỏ đi này có hiểu chuyện hay không.
Nếu ngày hôm nay đánh nhau, Liễu Vân thành chẳng phải là sẽ chỉ còn lại hai đại gia tộc hay sao...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.