Chương 28: Quyển 3 - Chương 28
Thảo Trần
01/06/2021
Giang hồ mấy ngày nay có toàn chuyện vui để hóng. Chiếm vị trí thứ nhất đã không phải là câu chuyện ta trốn ngươi truy của Dương Minh Ngọc và Địch Quốc Cường nữa, mà vị trí đầu chính là " HOT!!! Trang chủ Thanh Diệp Trang Lăng Tiêu giữa thanh thiên bạch nhật ôm đi Thần Sứ Diệp Sở Ly của Vong Xuyên Cốc đem về nhà!!!".
Vị trí thứ hai " Lăng Tiêu trang chủ là Quỷ Sai cùng với Thần Sứ Vong Xuyên Cốc Diệp Sở Ly tuyệt thế yêu nhân là một đôi???".
Vị trí thứ ba " Tra nam Quỷ Sai Lăng Tiêu bỏ nhà ra đi để Thần Sứ Diệp Sở Ly và con nhỏ ở nhà ngóng trông mòn mỏi!!!!!"
....
Đó, chuyện rất nóng rất nóng từ quán trà, quán thịt, hàng rong, ăn mày đều đang bàn về vấn đề Thần Sứ và Quỷ Sai. Rầm rộ đến thoại bản cũng đã trong một ngày xuất bản không biết bao nhiêu thể loại, lại còn bán rất chạy??? Diệp Sở Ly không biết gì hết, ngày ngày ở viện của Lăng Tiêu hết ăn lại nằm, rảnh rỗi thì quậy tanh bành lên xong cho Lăng Tiêu đi dọn. Ai bảo tên dê già kia bất chấp không dám kêu ca chứ, kêu một câu cút ra ngoài ngủ.
Diệp Sở Ly mặc vẫn là đồ đỏ lụa xinh đẹp, cơ mà dày hơn một chút, đây là do Lăng Tiêu tìm xong bắt cậu mặc, hắn nói cái gì mà vải quá mỏng mặc sẽ bị cảm lạnh. Tưởng ba ba đây ngu sao, còn không phải hắn sợ người khác nhìn cậu sao, trời nắng như vậy, áo lại dày lên một chút, nóng lắm có biết không.
Thế là mấy ngày nắng nóng, Diệp Sở Ly ở lỳ trong phòng mát của Lăng Tiêu, cởi hết, khoác nguyên lớp áo lụa mỏng mãi mãi là màu đỏ của hắn. Vừa ăn vặt vừa đọc đống thoại bản mới mua về.
" Cái gì đây??? Viết về mình luôn hả???" Diệp Sở Ly tò mò đập chết ruồi, mở ra mới đọc một chút mà không ngừng muốn chửi.
Đọc đến đoạn giới thiệu mình là do vương của yêu tộc là một con hồ ly chín đuôi tu luyện thành, lên thiên đình quyến rũ chiến thần của thiên giới Lăng Tiêu Tướng quân " Tại sao ta lại là hồ ly, sao hắn lại được làm tướng quân chứ, nói ta không khác hô ly tinh chứ gì, nói ta đê tiện phải không a, ta mới không có quyến rũ hắn là hắn tự lao vào mang ta đi. là hắn ép, ngươi người viết này viết sai sự....."
Đọc đến cảnh abc xyz " Sao có thể viết ta nằm dưới chứ, ta không thể nằm trên sao. Cái gì đây lại còn d** như vậy?? Có phải người không, rõ ràng không có như thế mà....A lại còn là ta ép hắn làm??? Điêu vừa thôi, ta mới là người bị bắt nạt, ta mới không nguyện ý...."
Đọc đến cảnh mình bởi vì thấy Lăng Tiêu tướng quân đi cùng một tiên tử mà tìm cách hãm hại tiên tử " Ta không phải, ta không có. Ai thèm quan tâm hắn đi cùng ai chứ. Ngươi mới ghen, cả nhà ngươi đều ghen. Đồ xấu xa dám bôi đen ta thành như vậy, tức quá aaaaa....."
Miệng thì nói tức nhưng mắt thì vẫn là đọc hết rồi. Lăng Tiêu quay lại đúng lúc nghe Diệp Sở Ly chửi ầm lên, rén quá đi hắn sợ hãi không dám vào luôn đó huhu.
" Ngươi! Lăng Tiêu ngu ngốc ngươi có vào hay không đây, đứng ở ngoài đó cho ai nhìn hả. Lại định câu dẫn đào hoa nhà ai hả?? Hả hả??"
Ây, hắn hình như không có sai mà nhỉ. Lăng Tiêu sợ chết khiếp cố gắng giữ mặt lạnh bước vào phòng.
" Ngươi sai lại tức giận vậy?"
Diệp Sở Ly tính mở miệng nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện. Cả hai thế giới trước anh chồng nhà cậu có tinh thần học hỏi cực kỳ tốt, mỗi lần Diệp Sở Ly nói cho hắn biết hai người được viết vào chuyện nào đó là nhất định mấy động tác vi diệu được viết trong truyện anh chồng áp dụng không thiếu một cái nào lên người cậu. Kết quả ý hả, không cần nói cũng biết, người thần thanh khí sảng thì không phải cậu rồi, nằm bẹp trên giường cả tuần chứ đùa. Diệp Sở Ly rùng mình một cái, tốt nhất nên ngậm miệng.
" Hừ" Diệp Sở Ly quay ngoắt vào trong không thèm nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vẻ mặt mộng bức, ây phu nhân sao lại dỗi rồi. " Ngươi, người đừng dỗi nữa. Ta đưa ngươi ra ngoài chơi..."
Vèo một cái, Lăng Tiêu thấy một con mèo đu chặt lên người hắn, gỡ không ra a. Diệp Sở Ly hai chân hai tay ôm chặt Lăng Tiêu. Đi ra ngoài đi ra ngoài, cậu sắp mốc meo ròi ứ hư.
Lăng Tiêu biết Diệp Sở Ly mặc mỗi một lớp áo mỏng, giờ đu lên người hắn như vậy, cúi xuống một cái là nhìn không sót thứ gì. Lăng Tiêu lại suýt thì mất máu, ây, phu nhân thật dụ người, hắn sắp không nhịn được rồi.
" Ngươi trước tiên mặc đồ vào, không cho phép mặc áo mỏng"
Diệp Sở Ly bĩu môi, hứ cái dục vọng chiếm hữu này của hắn kiểu gì cũng sẽ có ngày cậu đạp chết.
Diệp Sở Ly leo xuống, đứng im, dang hai tay ra.
" Ngươi, mặc cho ta!"
A, Lăng Tiêu nhìn thấy hết rồi. Hắn có thể ngất không.
" Mau lên!"
Lăng Tiêu quay đi lấy áo, tay run run, không thể run không thể run, phu nhân sẽ nghi ngờ năng lực của hắn.
Diệp Sở Ly được bọc lại cẩn thận, vừa đẹp vừa kín, lại còn không bị nóng, tóc đằng sau buộc lỏng lẻo bởi một sợi lụa đỏ. Diệp Sở Ly thỏa mãn gật gật đầu, cười một cái với Lăng Tiêu, hừ ta thưởng cho sự tận tụy của ngươi.
" Diệp Sở Ly tưng tửng đi ra ngoài, Lăng Tiêu thì khổ rồi, phải dùng nội lực áp chế chỗ nào đó sắp ngẩng cao. Thật là biết giày vò người khác mà.
Lăng Tiêu lập tức đuổi theo sau, không nhanh là sẽ bị phu nhân bỏ lại.
__________________
Diệp Sở Ly tâm trạng vui vẻ cười tươi như hoa tung tăng tung tăng dạo phố, hứ hưm, tâm trạng tốt thì phải tiêu tiền mới càng tốt. Diệp Sở Ly ngắm hết quán này đến quán khác, dừng lại ở một quán trang sức. Gánh hàng này tuy nhỏ nhưng trang sức thủ công lại tinh xảo xinh đẹp. Diệp Sở Ly ngắm đến thích thú, vẫy vẫy tay ra phía sau muốn gọi Lăng Tiêu.
" Lăng Tiêu ngươi tới đây a" Tay thì vẫy người ta mà mắt thì dán vào mấy cây trâm gỗ.
Diệp Sở Ly chờ một lúc không thấy Lăng Tiêu phản ứng, quay lại nhìn liền phát hiện phu quân đi đâu rồi ư hư, lạc mất phu quân rồi làm sao giờ.
Lăng Tiêu cũng thực bất đắc dĩ. Phu nhân đi quá nhanh hắn đuổi không kịp, lạc mất rồi. Lăng Tiêu giữa phố đông người ngó quanh đây, đang định phi thân lên mái nhà người ta tìm xem phu nhân ở đâu thì đột nhiên có giọng nói kéo hắn lại.
" Tiêu ca ca" Cái giọng lục trà biểu này không ai khác ngoài nữ chính của chúng ta Dương Minh Ngọc.
Dương Minh Ngọc cũng đi dạo phố, Địch Quốc Cường vẫn cứ bám theo nàng ta, Dương Minh Ngọc có chút khó chịu, nàng không thích gã, nàng đã thích người khác rồi. Dương Minh Ngọc đang buồn rầu liền thấy Lăng Tiêu ngó nghiêng trong đoàn người, nàng vui sướng vội gọi lại Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghiêm mặt nhìn Dương Minh Ngọc, hắn phải nói rõ ràng, giờ hắn là người đã có gia đình, phải biết giữ trinh tiết. ( Eo ~~~)
" Có chuyện gì sao Dương tiểu thư?"
" Cái kia, huynh đang làm gì vậy?"
Đây chính là người Dương Minh Ngọc thích, Lăng Tiêu người này rất mạnh, chỉ có người mạnh nhất mới xứng với đệ nhất mỹ nhân. Dương Minh Ngọc khuôn mặt ngại ngùng đối diện với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn Địch Quốc Cường từ phía sau đi đến, gã đang nhìn Lăng Tiêu, trong mắt toát ra sát khí. Lăng Tiêu không để ý đến gã, vẫn tiếp tục nhìn xung quanh đồng thời âm thầm dịch ra xa Dương Minh Ngọc một chút.
" Tiểu thư cứ làm việc của mình đi, ta đang tìm người không phải phiền Dương tiểu thư"
Dương Minh Ngọc nghe vậy thì có chút thất vọng, Lăng Tiêu không để ý đến nàng.
" Tiêu ca ca tìm ai, ta có thể giúp huynh tìm. Sao huynh không bảo người đi tìm?"
Lăng Tiêu có chút khó chịu " Dượng tiểu thư, Lăng ca ca không phải để cho cô gọi. Chúng ta không thân mật như vậy!"
Nàng ta bất ngờ đến trợn mắt, Dương Minh Ngọc ngước đôi mắt to tròn đáng thương nhìn Lăng Tiêu.
" Đừng mà, muội chỉ là muốn chúng ta thân thiết hơn mà thôi. Lăng ca ca chúng ta không phải là đang rất tốt sao, sao huynh lại không cho muội gọi như vậy nữa?"
Người xung quanh im lặng hóng hớt, cũng đồng thời im lặng nhường ra một đường.
Lăng Tiêu nhăn mặt khó chịu, sao cái vị tiểu thư này dai thế nhỉ, hắn đã nói thế rồi còn muốn gì nữa. Lăng Tiêu quyết định quay mặt đi tìm phu nhân, hắn mới lười quan tâm nàng ta.
Nhưng mà Lăng Tiêu muốn đi, Dương Minh Ngọc lại không muốn cho hắn đi. Dương Minh Ngọc thấy Lăng Tiêu muốn đi nàng liền nhanh một chút cầm tay hắn kéo lại. Lăng Tiêu đen mặt, Địch Quốc Cường đen mặt, người hóng hớt cũng đen mặt.
Địch Quốc Cường đen mặt là do Dương Minh Ngọc, người hóng hớt đen mặt là do có kịch hay. Còn Lăng Tiêu đen mặt là do vừa quay lại một cái hắn thấy Diệp Sở Ly khuôn mặt vô cảm nhìn về phía này.
" Ly nhi" Lăng Tiêu kêu một tiếng bước đi.
" Tiêu ca ca huynh định đi đâu?" Dương Minh Ngọc dùng hết sức kéo hắn lại.
Lúc này Lăng Tiêu mới để ý, nàng ta đang cầm tay hắn. Lăng Tiêu chột dạ đem tay nàng hất mạnh ra rồi vội đi về phía Diệp Sở Ly. Dương Minh Ngọc hét lên một tiếng lảo đảo chuẩn bị ngã xuống, Địch Quốc Cường nhanh tay đỡ lấy nàng lại bị nàng đẩy ra.
" Giỏi quá ha Lăng Tiêu! " Diệp Sở Ly lạnh giọng. Đùa gì chứ, cậu có biết sự thật nha, chẳng qua là lần này có có hội sả cơn tức giận. Cậu không ngại trêu hắn một chút, tiện thể làm nam nữ chính xấu mặt.
Lăng Tiêu thấy cậu như vậy có chút sợ rôi " Không phải, Ly nhi, không phải ta!"
Quần chúng ăn dưa thật thỏa mãn, cũng chả biết kiếm đâu ra túi hạt dưa, chuyền tay nhau ngồi vừa cắn hạt dưa vừa hóng hớt.
" Tiêu ca ca, gọi cũng thuận miệng nhỉ. Không biết đã gọi bao nhiêu lần rồi?" Diệp Sở Ly liếc Lăng Tiêu, lại liếc đến Dương Minh Ngọc mặt trắng bệch đứng ở đấy.
" Ngươi là ai, sao có thể nói như vậy chứ. " Dương Minh Ngọc vành mắt phiến đỏ nhìn Diệp Sở Ly.
Ha, cái thứ thủ đoạn đáng thương nho nhỏ vậy mà cũng đòi đấu với cậu. Cậu phải cho nàng ta biết ai mới là chính cung ha ha ha. ( mẹ mệt con ghê á. Con lây bệnh thần kinh đâu ra vậy???)
" Ngươi còn nói ta là ai, vậy ngươi là ai a. Ngươi và Lăng Tiêu có thân thiết sao, sao lại gọi hắn như vậy. Ta không cho phép"
" Ngươi..."
Diệp Sở Ly lườm nàng một cái hét vào mặt rồi quay qua nhìn Lăng Tiêu
" Ngươi cái gì mà ngươi, đến lượt ngươi lên tiếng sao. Ta không thèm nói ngươi. Lăng Tiêu ngươi lừa dối ta như vậy thấy mình hả dạ sao" Diệp Sở Ly bắt đầu thút thít " Ngươi lừa ta, cái gì mà yêu ta, lừa người, ngươi với nàng ta ở ngoài đường lôi lôi kéo kéo bỏ rơi ta ở chỗ nào rồi, ta còn phải đi tìm ngươi. Ta từ Vong Xuyên Cốc bất chấp sư phụ ngăn cản xuất cốc tìm ngươi ngươi lại còn lừa ta." Diệp Sở Ly lại quay ra nhìn Dương Minh Ngọc " Còn ngươi, ngươi sao có thể chia rẽ chúng ta, ở nhà vất vả lắm mới lo cho mấy đứa nhỏ thật tốt, đi tìm hắn còn thấy cảnh này, ngươi không thấy có lỗi sao?" Diệp Sở Ly ai oán nhìn nàng.
Dương Minh Ngọc mặt từ đen sang trắng từ trắng qua xanh thành một vòng tuần hoàn buồn cười chết. Dương Minh Ngọc tức giận.
" Ngươi ngậm máu phun người!"
" Vậy lúc nãy không phải ngươi khéo hắn sao, ngươi còn nói cái gì nữa" Diệp Sở Ly đáng thương nhìn lại Dương Minh Ngọc.
Hai đại mỹ nhân, một yêu nghiệt càng khóc càng yêu nghiệt, một bạch diên đen mặt đối địch tất nhiên sẽ có phần thương yêu nghiệt hơn.
Dương Minh Ngọc không cãi được, Diệp Sở Ly ai oán nhìn nàng ta, nước mắt tí tách tí tách rơi.
Lăng Tiêu thấy căng quá à " Ly nhi..."
" Câm miệng, QUỲ XUỐNG!"
Lăng Tiêu bụp một cái quỳ xuống bên chân Diệp Sở Ly.
Ai nha mù rồi, Diệp Sở Ly sợ hãi, Dương Minh Ngọc sợ hãi, dân ăn dưa sợ hãi. Người quân tủ chỉ được quỳ trước phụ mẫu sư phụ bây giờ Diệp Sở Ly Thần Sứ hét một tiếng. Lăng Tiêu trang chủ đẹp trai khí chất ngời ngời liền cứ thế...quỳ rồi. Ai nha dưa này ngon quá.
" Huhu, ngươi còn quỳ nữa có phải không cần ta nữa không?" Diệp Sở Ly khóc càng lợi hại.
Lăng Tiêu hãi rồi, lúc nãy nghe quát một tiếng hắn theo bản năng mà quỳ xuống rồi. Phu nhân thật uy vũ khí thế mạnh như vậy. Ấy ấy, phu nhân đừng khóc mà. Lăng Tiêu vội vã đứng lên ôm lấy Diệp Sở Ly bắt đầu dỗ dành.
" Đừng khóc đừng khóc. Ta sai rồi. Phu nhân đừng khóc!"
Phu nhân!!!!!!!!!! Thần Sứ và Quỷ Sai thành đôi rồi kìa!!!!!! Hôm nay có thật nhiều tin nóng, dưa này lại quá quá ngon rồi.
" Ngươi rõ ràng với nàng lôi kéo, ngươi không yêu ta nữa. Hôm qua rõ ràng ngươi ở trên giường...ưm ưm..."
Lăng Tiêu sợ Diệp Sở Ly nói lời gì không đâu liền trực tiếp chặn miệng cậu, Diệp Sở Ly nước mắt tèm lem dính lên y phục Lăng Tiêu, lại hôn giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn trước mắt nhiều người như vậy. Huhu mặt mũi của cậu mất hết rồi, sao hắn lại còn giữ chặt như vậy a.
Dương Minh Ngọc nghe từ phu nhân giống như sét đánh ngang tai, giờ thấy hai người cứ thế trước mặt bàn dân thiên hạ hôn nhau, nàng không còn mặt mũi nào đứng đây nữa. Dương Minh Ngọc bật khóc vội vã chạy đi. Địch Quốc Cường liếc nhìn đôi yêu đương kia rồi lập tức đuổi theo.
Diệp Sở Ly bị hôn đến xấu hổ chết đi được. Rời ra rồi liền kéo vạt áo Lăng Tiêu chui mặt vào, Lăng Tiêu thỏa mãn cười một cái, bể bổng Diệp Sở Ly lên, Diệp Sở Ly ôm chặt không dám lộ mặt ra. Cứ thế Lăng Tiêu tâm tình vi diệu bình tĩnh bế phu nhân về nhà. Quần chúng cũng vui lòng tránh đường cho hai người về nhà làm việc.
Chờ bóng dáng các nhân vật chính đi rồi cả phố xá đều điên rồi. Rầm rộ bàn luận, hưng phấn kỳ lạ, Tiêu Diệp có tư liệu sống để viết thoại bản, tiên sinh kể truyện lại có mối thêm tiền, dân chúng tinh thần giải trí hóng hớt được nâng lên một tầm cao mới. Bắc thành mấy ngày Thần Sứ Vong Xuyên đến đều vui chết đi được, nhàn nhã như vậy có chuyện hóng vui quá vui quá aaaaaaa.
_________________
Ây tiểu ly, mẹ muốn nói con còn mặt mũi sao???
Vị trí thứ hai " Lăng Tiêu trang chủ là Quỷ Sai cùng với Thần Sứ Vong Xuyên Cốc Diệp Sở Ly tuyệt thế yêu nhân là một đôi???".
Vị trí thứ ba " Tra nam Quỷ Sai Lăng Tiêu bỏ nhà ra đi để Thần Sứ Diệp Sở Ly và con nhỏ ở nhà ngóng trông mòn mỏi!!!!!"
....
Đó, chuyện rất nóng rất nóng từ quán trà, quán thịt, hàng rong, ăn mày đều đang bàn về vấn đề Thần Sứ và Quỷ Sai. Rầm rộ đến thoại bản cũng đã trong một ngày xuất bản không biết bao nhiêu thể loại, lại còn bán rất chạy??? Diệp Sở Ly không biết gì hết, ngày ngày ở viện của Lăng Tiêu hết ăn lại nằm, rảnh rỗi thì quậy tanh bành lên xong cho Lăng Tiêu đi dọn. Ai bảo tên dê già kia bất chấp không dám kêu ca chứ, kêu một câu cút ra ngoài ngủ.
Diệp Sở Ly mặc vẫn là đồ đỏ lụa xinh đẹp, cơ mà dày hơn một chút, đây là do Lăng Tiêu tìm xong bắt cậu mặc, hắn nói cái gì mà vải quá mỏng mặc sẽ bị cảm lạnh. Tưởng ba ba đây ngu sao, còn không phải hắn sợ người khác nhìn cậu sao, trời nắng như vậy, áo lại dày lên một chút, nóng lắm có biết không.
Thế là mấy ngày nắng nóng, Diệp Sở Ly ở lỳ trong phòng mát của Lăng Tiêu, cởi hết, khoác nguyên lớp áo lụa mỏng mãi mãi là màu đỏ của hắn. Vừa ăn vặt vừa đọc đống thoại bản mới mua về.
" Cái gì đây??? Viết về mình luôn hả???" Diệp Sở Ly tò mò đập chết ruồi, mở ra mới đọc một chút mà không ngừng muốn chửi.
Đọc đến đoạn giới thiệu mình là do vương của yêu tộc là một con hồ ly chín đuôi tu luyện thành, lên thiên đình quyến rũ chiến thần của thiên giới Lăng Tiêu Tướng quân " Tại sao ta lại là hồ ly, sao hắn lại được làm tướng quân chứ, nói ta không khác hô ly tinh chứ gì, nói ta đê tiện phải không a, ta mới không có quyến rũ hắn là hắn tự lao vào mang ta đi. là hắn ép, ngươi người viết này viết sai sự....."
Đọc đến cảnh abc xyz " Sao có thể viết ta nằm dưới chứ, ta không thể nằm trên sao. Cái gì đây lại còn d** như vậy?? Có phải người không, rõ ràng không có như thế mà....A lại còn là ta ép hắn làm??? Điêu vừa thôi, ta mới là người bị bắt nạt, ta mới không nguyện ý...."
Đọc đến cảnh mình bởi vì thấy Lăng Tiêu tướng quân đi cùng một tiên tử mà tìm cách hãm hại tiên tử " Ta không phải, ta không có. Ai thèm quan tâm hắn đi cùng ai chứ. Ngươi mới ghen, cả nhà ngươi đều ghen. Đồ xấu xa dám bôi đen ta thành như vậy, tức quá aaaaa....."
Miệng thì nói tức nhưng mắt thì vẫn là đọc hết rồi. Lăng Tiêu quay lại đúng lúc nghe Diệp Sở Ly chửi ầm lên, rén quá đi hắn sợ hãi không dám vào luôn đó huhu.
" Ngươi! Lăng Tiêu ngu ngốc ngươi có vào hay không đây, đứng ở ngoài đó cho ai nhìn hả. Lại định câu dẫn đào hoa nhà ai hả?? Hả hả??"
Ây, hắn hình như không có sai mà nhỉ. Lăng Tiêu sợ chết khiếp cố gắng giữ mặt lạnh bước vào phòng.
" Ngươi sai lại tức giận vậy?"
Diệp Sở Ly tính mở miệng nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện. Cả hai thế giới trước anh chồng nhà cậu có tinh thần học hỏi cực kỳ tốt, mỗi lần Diệp Sở Ly nói cho hắn biết hai người được viết vào chuyện nào đó là nhất định mấy động tác vi diệu được viết trong truyện anh chồng áp dụng không thiếu một cái nào lên người cậu. Kết quả ý hả, không cần nói cũng biết, người thần thanh khí sảng thì không phải cậu rồi, nằm bẹp trên giường cả tuần chứ đùa. Diệp Sở Ly rùng mình một cái, tốt nhất nên ngậm miệng.
" Hừ" Diệp Sở Ly quay ngoắt vào trong không thèm nhìn Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu vẻ mặt mộng bức, ây phu nhân sao lại dỗi rồi. " Ngươi, người đừng dỗi nữa. Ta đưa ngươi ra ngoài chơi..."
Vèo một cái, Lăng Tiêu thấy một con mèo đu chặt lên người hắn, gỡ không ra a. Diệp Sở Ly hai chân hai tay ôm chặt Lăng Tiêu. Đi ra ngoài đi ra ngoài, cậu sắp mốc meo ròi ứ hư.
Lăng Tiêu biết Diệp Sở Ly mặc mỗi một lớp áo mỏng, giờ đu lên người hắn như vậy, cúi xuống một cái là nhìn không sót thứ gì. Lăng Tiêu lại suýt thì mất máu, ây, phu nhân thật dụ người, hắn sắp không nhịn được rồi.
" Ngươi trước tiên mặc đồ vào, không cho phép mặc áo mỏng"
Diệp Sở Ly bĩu môi, hứ cái dục vọng chiếm hữu này của hắn kiểu gì cũng sẽ có ngày cậu đạp chết.
Diệp Sở Ly leo xuống, đứng im, dang hai tay ra.
" Ngươi, mặc cho ta!"
A, Lăng Tiêu nhìn thấy hết rồi. Hắn có thể ngất không.
" Mau lên!"
Lăng Tiêu quay đi lấy áo, tay run run, không thể run không thể run, phu nhân sẽ nghi ngờ năng lực của hắn.
Diệp Sở Ly được bọc lại cẩn thận, vừa đẹp vừa kín, lại còn không bị nóng, tóc đằng sau buộc lỏng lẻo bởi một sợi lụa đỏ. Diệp Sở Ly thỏa mãn gật gật đầu, cười một cái với Lăng Tiêu, hừ ta thưởng cho sự tận tụy của ngươi.
" Diệp Sở Ly tưng tửng đi ra ngoài, Lăng Tiêu thì khổ rồi, phải dùng nội lực áp chế chỗ nào đó sắp ngẩng cao. Thật là biết giày vò người khác mà.
Lăng Tiêu lập tức đuổi theo sau, không nhanh là sẽ bị phu nhân bỏ lại.
__________________
Diệp Sở Ly tâm trạng vui vẻ cười tươi như hoa tung tăng tung tăng dạo phố, hứ hưm, tâm trạng tốt thì phải tiêu tiền mới càng tốt. Diệp Sở Ly ngắm hết quán này đến quán khác, dừng lại ở một quán trang sức. Gánh hàng này tuy nhỏ nhưng trang sức thủ công lại tinh xảo xinh đẹp. Diệp Sở Ly ngắm đến thích thú, vẫy vẫy tay ra phía sau muốn gọi Lăng Tiêu.
" Lăng Tiêu ngươi tới đây a" Tay thì vẫy người ta mà mắt thì dán vào mấy cây trâm gỗ.
Diệp Sở Ly chờ một lúc không thấy Lăng Tiêu phản ứng, quay lại nhìn liền phát hiện phu quân đi đâu rồi ư hư, lạc mất phu quân rồi làm sao giờ.
Lăng Tiêu cũng thực bất đắc dĩ. Phu nhân đi quá nhanh hắn đuổi không kịp, lạc mất rồi. Lăng Tiêu giữa phố đông người ngó quanh đây, đang định phi thân lên mái nhà người ta tìm xem phu nhân ở đâu thì đột nhiên có giọng nói kéo hắn lại.
" Tiêu ca ca" Cái giọng lục trà biểu này không ai khác ngoài nữ chính của chúng ta Dương Minh Ngọc.
Dương Minh Ngọc cũng đi dạo phố, Địch Quốc Cường vẫn cứ bám theo nàng ta, Dương Minh Ngọc có chút khó chịu, nàng không thích gã, nàng đã thích người khác rồi. Dương Minh Ngọc đang buồn rầu liền thấy Lăng Tiêu ngó nghiêng trong đoàn người, nàng vui sướng vội gọi lại Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghiêm mặt nhìn Dương Minh Ngọc, hắn phải nói rõ ràng, giờ hắn là người đã có gia đình, phải biết giữ trinh tiết. ( Eo ~~~)
" Có chuyện gì sao Dương tiểu thư?"
" Cái kia, huynh đang làm gì vậy?"
Đây chính là người Dương Minh Ngọc thích, Lăng Tiêu người này rất mạnh, chỉ có người mạnh nhất mới xứng với đệ nhất mỹ nhân. Dương Minh Ngọc khuôn mặt ngại ngùng đối diện với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn Địch Quốc Cường từ phía sau đi đến, gã đang nhìn Lăng Tiêu, trong mắt toát ra sát khí. Lăng Tiêu không để ý đến gã, vẫn tiếp tục nhìn xung quanh đồng thời âm thầm dịch ra xa Dương Minh Ngọc một chút.
" Tiểu thư cứ làm việc của mình đi, ta đang tìm người không phải phiền Dương tiểu thư"
Dương Minh Ngọc nghe vậy thì có chút thất vọng, Lăng Tiêu không để ý đến nàng.
" Tiêu ca ca tìm ai, ta có thể giúp huynh tìm. Sao huynh không bảo người đi tìm?"
Lăng Tiêu có chút khó chịu " Dượng tiểu thư, Lăng ca ca không phải để cho cô gọi. Chúng ta không thân mật như vậy!"
Nàng ta bất ngờ đến trợn mắt, Dương Minh Ngọc ngước đôi mắt to tròn đáng thương nhìn Lăng Tiêu.
" Đừng mà, muội chỉ là muốn chúng ta thân thiết hơn mà thôi. Lăng ca ca chúng ta không phải là đang rất tốt sao, sao huynh lại không cho muội gọi như vậy nữa?"
Người xung quanh im lặng hóng hớt, cũng đồng thời im lặng nhường ra một đường.
Lăng Tiêu nhăn mặt khó chịu, sao cái vị tiểu thư này dai thế nhỉ, hắn đã nói thế rồi còn muốn gì nữa. Lăng Tiêu quyết định quay mặt đi tìm phu nhân, hắn mới lười quan tâm nàng ta.
Nhưng mà Lăng Tiêu muốn đi, Dương Minh Ngọc lại không muốn cho hắn đi. Dương Minh Ngọc thấy Lăng Tiêu muốn đi nàng liền nhanh một chút cầm tay hắn kéo lại. Lăng Tiêu đen mặt, Địch Quốc Cường đen mặt, người hóng hớt cũng đen mặt.
Địch Quốc Cường đen mặt là do Dương Minh Ngọc, người hóng hớt đen mặt là do có kịch hay. Còn Lăng Tiêu đen mặt là do vừa quay lại một cái hắn thấy Diệp Sở Ly khuôn mặt vô cảm nhìn về phía này.
" Ly nhi" Lăng Tiêu kêu một tiếng bước đi.
" Tiêu ca ca huynh định đi đâu?" Dương Minh Ngọc dùng hết sức kéo hắn lại.
Lúc này Lăng Tiêu mới để ý, nàng ta đang cầm tay hắn. Lăng Tiêu chột dạ đem tay nàng hất mạnh ra rồi vội đi về phía Diệp Sở Ly. Dương Minh Ngọc hét lên một tiếng lảo đảo chuẩn bị ngã xuống, Địch Quốc Cường nhanh tay đỡ lấy nàng lại bị nàng đẩy ra.
" Giỏi quá ha Lăng Tiêu! " Diệp Sở Ly lạnh giọng. Đùa gì chứ, cậu có biết sự thật nha, chẳng qua là lần này có có hội sả cơn tức giận. Cậu không ngại trêu hắn một chút, tiện thể làm nam nữ chính xấu mặt.
Lăng Tiêu thấy cậu như vậy có chút sợ rôi " Không phải, Ly nhi, không phải ta!"
Quần chúng ăn dưa thật thỏa mãn, cũng chả biết kiếm đâu ra túi hạt dưa, chuyền tay nhau ngồi vừa cắn hạt dưa vừa hóng hớt.
" Tiêu ca ca, gọi cũng thuận miệng nhỉ. Không biết đã gọi bao nhiêu lần rồi?" Diệp Sở Ly liếc Lăng Tiêu, lại liếc đến Dương Minh Ngọc mặt trắng bệch đứng ở đấy.
" Ngươi là ai, sao có thể nói như vậy chứ. " Dương Minh Ngọc vành mắt phiến đỏ nhìn Diệp Sở Ly.
Ha, cái thứ thủ đoạn đáng thương nho nhỏ vậy mà cũng đòi đấu với cậu. Cậu phải cho nàng ta biết ai mới là chính cung ha ha ha. ( mẹ mệt con ghê á. Con lây bệnh thần kinh đâu ra vậy???)
" Ngươi còn nói ta là ai, vậy ngươi là ai a. Ngươi và Lăng Tiêu có thân thiết sao, sao lại gọi hắn như vậy. Ta không cho phép"
" Ngươi..."
Diệp Sở Ly lườm nàng một cái hét vào mặt rồi quay qua nhìn Lăng Tiêu
" Ngươi cái gì mà ngươi, đến lượt ngươi lên tiếng sao. Ta không thèm nói ngươi. Lăng Tiêu ngươi lừa dối ta như vậy thấy mình hả dạ sao" Diệp Sở Ly bắt đầu thút thít " Ngươi lừa ta, cái gì mà yêu ta, lừa người, ngươi với nàng ta ở ngoài đường lôi lôi kéo kéo bỏ rơi ta ở chỗ nào rồi, ta còn phải đi tìm ngươi. Ta từ Vong Xuyên Cốc bất chấp sư phụ ngăn cản xuất cốc tìm ngươi ngươi lại còn lừa ta." Diệp Sở Ly lại quay ra nhìn Dương Minh Ngọc " Còn ngươi, ngươi sao có thể chia rẽ chúng ta, ở nhà vất vả lắm mới lo cho mấy đứa nhỏ thật tốt, đi tìm hắn còn thấy cảnh này, ngươi không thấy có lỗi sao?" Diệp Sở Ly ai oán nhìn nàng.
Dương Minh Ngọc mặt từ đen sang trắng từ trắng qua xanh thành một vòng tuần hoàn buồn cười chết. Dương Minh Ngọc tức giận.
" Ngươi ngậm máu phun người!"
" Vậy lúc nãy không phải ngươi khéo hắn sao, ngươi còn nói cái gì nữa" Diệp Sở Ly đáng thương nhìn lại Dương Minh Ngọc.
Hai đại mỹ nhân, một yêu nghiệt càng khóc càng yêu nghiệt, một bạch diên đen mặt đối địch tất nhiên sẽ có phần thương yêu nghiệt hơn.
Dương Minh Ngọc không cãi được, Diệp Sở Ly ai oán nhìn nàng ta, nước mắt tí tách tí tách rơi.
Lăng Tiêu thấy căng quá à " Ly nhi..."
" Câm miệng, QUỲ XUỐNG!"
Lăng Tiêu bụp một cái quỳ xuống bên chân Diệp Sở Ly.
Ai nha mù rồi, Diệp Sở Ly sợ hãi, Dương Minh Ngọc sợ hãi, dân ăn dưa sợ hãi. Người quân tủ chỉ được quỳ trước phụ mẫu sư phụ bây giờ Diệp Sở Ly Thần Sứ hét một tiếng. Lăng Tiêu trang chủ đẹp trai khí chất ngời ngời liền cứ thế...quỳ rồi. Ai nha dưa này ngon quá.
" Huhu, ngươi còn quỳ nữa có phải không cần ta nữa không?" Diệp Sở Ly khóc càng lợi hại.
Lăng Tiêu hãi rồi, lúc nãy nghe quát một tiếng hắn theo bản năng mà quỳ xuống rồi. Phu nhân thật uy vũ khí thế mạnh như vậy. Ấy ấy, phu nhân đừng khóc mà. Lăng Tiêu vội vã đứng lên ôm lấy Diệp Sở Ly bắt đầu dỗ dành.
" Đừng khóc đừng khóc. Ta sai rồi. Phu nhân đừng khóc!"
Phu nhân!!!!!!!!!! Thần Sứ và Quỷ Sai thành đôi rồi kìa!!!!!! Hôm nay có thật nhiều tin nóng, dưa này lại quá quá ngon rồi.
" Ngươi rõ ràng với nàng lôi kéo, ngươi không yêu ta nữa. Hôm qua rõ ràng ngươi ở trên giường...ưm ưm..."
Lăng Tiêu sợ Diệp Sở Ly nói lời gì không đâu liền trực tiếp chặn miệng cậu, Diệp Sở Ly nước mắt tèm lem dính lên y phục Lăng Tiêu, lại hôn giữa thanh thiên bạch nhật, lại còn trước mắt nhiều người như vậy. Huhu mặt mũi của cậu mất hết rồi, sao hắn lại còn giữ chặt như vậy a.
Dương Minh Ngọc nghe từ phu nhân giống như sét đánh ngang tai, giờ thấy hai người cứ thế trước mặt bàn dân thiên hạ hôn nhau, nàng không còn mặt mũi nào đứng đây nữa. Dương Minh Ngọc bật khóc vội vã chạy đi. Địch Quốc Cường liếc nhìn đôi yêu đương kia rồi lập tức đuổi theo.
Diệp Sở Ly bị hôn đến xấu hổ chết đi được. Rời ra rồi liền kéo vạt áo Lăng Tiêu chui mặt vào, Lăng Tiêu thỏa mãn cười một cái, bể bổng Diệp Sở Ly lên, Diệp Sở Ly ôm chặt không dám lộ mặt ra. Cứ thế Lăng Tiêu tâm tình vi diệu bình tĩnh bế phu nhân về nhà. Quần chúng cũng vui lòng tránh đường cho hai người về nhà làm việc.
Chờ bóng dáng các nhân vật chính đi rồi cả phố xá đều điên rồi. Rầm rộ bàn luận, hưng phấn kỳ lạ, Tiêu Diệp có tư liệu sống để viết thoại bản, tiên sinh kể truyện lại có mối thêm tiền, dân chúng tinh thần giải trí hóng hớt được nâng lên một tầm cao mới. Bắc thành mấy ngày Thần Sứ Vong Xuyên đến đều vui chết đi được, nhàn nhã như vậy có chuyện hóng vui quá vui quá aaaaaaa.
_________________
Ây tiểu ly, mẹ muốn nói con còn mặt mũi sao???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.