Chương 42: Quyển 4 - Chương 42
Thảo Trần
01/06/2021
( Tui xóa đi để up lại c6 mà lại thấy nó không những không bị xóa mà còn bị lặp huhu. Lập tức up c7 bù vô để những người mong làm muỗi hối hận.)
_____________________
Mạt Lị suy nghĩ cách dẫn dụ tang thi. Cô ta chỉ là một sinh viên bình thường không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu với tang thi, cũng không biết phải dẫn dụ thế nào. Nhưng mà tang thi chắc sẽ có các giác quan vô cùng nhạy bén nhỉ. Thế là Mạt Lị liền nghĩ ra một cách.
Xe đang chạy trên đèo Phổ Quang, Mạt Lị dùng bấm móng tay cắt một cái lên tay mình rồi dí sát bấm móng dính máu lên cánh cửa. Mùi máu tanh bay nhẹ trong không khí, Diệp Sở Ly giật mình nhìn ra phía sau. Đồ ngu kia định làm gì?
Lạc Sở Thiên nhíu chặt mày, đem cơ thể Diệp Sở Ly ôm thật chặt. Hắn nghĩ mình có thể đoán ra được cô ta muốn gì, hắn vốn không thích lắm Mạt Lị, mấy ngày nay nhìn vào biểu hiện của cô ta cũng đoán được vài phần. Cô gái này tâm tư không tốt lại còn thường xuyên có ý đồ xấu với Diệp Sở Ly. Cô ta đã muốn làm, vậy Lạc Sở Thiên liền đẩy thêm một chút xem cô ta muốn làm gì!
Xe chạy chầm chậm, mùi máu cực loãng lan tràn từ trong xe ra ngoài không khí, nếu là máu tang thi thì không có chuyện gì cả nhưng đây là máu người, dù chỉ một giọt cũng có thể kéo đến hàng ngàn tang thi.
Lũ tang thi phía xa theo mùi gió ngửi thấy vị con người liền điên cuồng gào thét từng con từng con lao trên đường đuổi theo chiếc xe quân dụng. Tiếng gầm vang trời đằng sau xe khiến tấy cả không thể tiếp tục làm ngơ được nữa. Lương Bình nhìn ra phía sau bỗng chốc bị cảnh tượng làm cho run rẩy.
" Tang... tang thi đang đuổi đến... Nam Kha chạy nhanh lên.!"
" Cái gì?" Mọi người đều hốt hoảng.
" Không được, đằng trước cũng có một đám đang đuổi đến kìa!" Nam Kha bất lực lắc đầu, sợ hãi trong lòng ngày càng dâng cao, tang thi nhiều như vậy, bọn họ liệu có cơ hội sống sót hay không?!
Lạc Sở Thiên bình tĩnh, hóa ra là như vậy, hóa ra cô ta muốn kéo tang thi đến, đâu là muốn giết hết tất cả. Ha vậy phải xem cô ta có thể sống hay không đã.
" Tăng tốc độ lao vào trong đám tang thi, tôi sẽ khống chế mở đường máu!"
Lạc Sở Thiên hạ lệnh, Diệp Sở Ly cũng tán thành, hắn vừa thi triển lôi Diệp Sở Ly liền đồng thời điều khiển nước, hai người cũng âm thầm thả ra khí tức của tang thi. Đàm tang thi sợ hãi những vẫn chậm rãi lao đến, Lạc Sở Thiên mở ra một đường máu cho xe chạy, sao đó mở cửa xe, hắn cũng Diệp Sở nhảy xuống. Mặc dù hắn có khả năng ngăn cản nhưng không thể làm quá lố được nếu không sẽ bị nghi ngờ. Lạc Sở Thiên làm như bị cạn kiệt năng lượng dị năng, bắt buộc phải xuống xe chiến đấu, Tiểu An ở lại trên xe cùng với Nam Kha và Mạt Lị, còn Lương Bình và Hà ca cùng xuống xe chiến đấu, mỗi người một góc cố gắng mở đường.
Đám tang thi bị tiêu diệt ngày càng nhiều, người cũng càng tốn sức, nhìn thấy phía trước tang thi đã ít đi, Nam Kha trên xe nhấn mạnh ga.
" Lập tức lên xe!" mọi người thật nhanh chân chạy lại, Lạc Sở Thiên và Diệp Sở Ly chạy sau cùng để đảm bảo hai người kia đã lên xe, Lạc Sở Thiên nhảy lên xe, Nam Kha cố gắng lái nhanh hơn, Diệp Sở Ly chạy vội lên.
Nhưng khi cậu còn chưa kịp trèo lên, một cánh tay vươn ra đem cậu đẩy xuống. Tất cả giống như một cuốn băng quay chậm trước mắt tất cả mọi người. Diệp Sở Ly bị đẩy về phía đán tang thi đang điên cuồng lao đến.
Trong nháy mắt đó Lạc Sở Thiên nhảy ra theo, tiện thể cầm tóc Mạt Lị kéo luôn cô ta nhảy khỏi xe.
" Tiểu Diệp! "
'" Thiếu tướng! "
Tiếng hét của mọi người trên xe vang lên, Lạc Sở Thiên làm một thủ thế ra hiệu mọi người tiếp tục đi sau đó liền quay người đối nghịch với đám tang thi đang đi đến.
Nam Kha không còn cách nào, ây ha kịch đóng cũng mệt ghê không. Thật ra Thiếu tướng đã nói với bọn họ rồi, cứ việc đi tiếp, Thiếu tướng và Tiểu Diệp đều có dị năng, còn có không gian để trốn sẽ không có việc gì. Chỉ là muốn cho Mạt Lị một bài học mà thôi.
Mọi người sau khi cố gắng đau lòng liền trở lại trạng thái bình thường, thong dong từ từ mà qua đèo Phổ Quang đến mấy tiếng sau liền an toàn mà vào được căn cứ Lam Châu.
Lạc Sở Thiên kéo được Mạt Lị xuống xe, đồng thời phóng tích khí thế tang thi cấp cao khống chế đám tang thi không tiếp tục tiến lên.
Mạt Lị sợ mất mật, cô ta bị Lạc Sở Thiên giữ chặt, sợ đến cố họng không thể phát ra âm thanh nào.
Diệp Sở Ly tâm bình khí ổn bước ra từ đám tang thi nhìn cô ta cười. " Cô ác thật đó!"
Mạt Lị nghe thấy giọng nói quen thuộc, nỗi sợ trong lòng cô ta tràn bờ đê " Cậu... cậu... sao có thể?"
" Cái gì mà không thể chứ! Ác như vậy coi chừng ế chồng á!" Diệp Sở Ly cười đến là tươi tắn.
Lạc Sở Thiên cũng cười. Mạt Lị nhận ra Lạc Sở Thiên còn ở bên cạnh, tức thì nước mắt soạt một cái chảy ra. Cô ta nức nở đánh thương nhìn Lạc Sở Thiên.
" Tiên sinh, cậu ấy sao lại có thể tự nhiên đi lại trong đám tang thi như vậy? Có... có phải cậu ấy trở thành thứ bẩn thỉu gì rồi?"
Hai tay Mạt Lị bám lấy vạt áo quân nhân của Lạc Sở Thiên, Lạc Sở Thiên vứt bỏ hất tay cô ta ra.
" Cô không nên tìm cách giết em ấy. "
Lạc Sở Thiên đi đến bên cạnh Diệp Sở Ly, đem cậu ôm vào trong lòng. Giả sử hai người họ không phải tang thi, vậy bây giờ liền bỏ mạng rồi.
" Không có, em không có đẩy cậu ấy, là do Diệp Sở Ly tự mình không thể đuổi kịp thôi!"
" Ồ! Tôi còn không biết bản thân kém cỏi vậy đó!" Diệp Sở Ly cười tươi nhìn cô ta.
Mạt Lị run rẩy cố gắng bước đến gần Lạc Sở Thiên, Lạc Sở Thiên là người tốt, nhất định sẽ tin cô, nhất định sẽ bảo vệ chăm sóc cô.
" Đứng lại đó đi. Tôi không thích cô!" Lạc Sở Thiên buông một câu, sau đó liền gọi một nhóm nhỏ tang thi đến, cho bọn chúng đến gần cô ta.
" Cô gái đó, muốn làm gì thì làm nha!"
Lạc Sở Thiên thả một chỉ thị rồi vác Diệp Sở Ly lên vai chạy thẳng lên rừng Phổ Quang mặc kệ đằng sau là tiếng hét thảm thiết của Mạt Lị. Cô ta bị lũ tang thi xé xác không còn một mảnh.
'' Làm thế có được không!" Diệp Sở Ly ở trên vai Lạc Sở Thiên hỏi.
" Được không được cũng phải được. Dù sao tôi cũng làm thế rồi!"
" Được rồi, vậy giờ chúng ta đang đi đâu vậy?"
Lạc Sở Thiên tặng cho Diệp Sở Ly một nụ cười dê xồm. Ây... cái thư đen tôi.
Sâu trong rừng có ít tang thi, thi thoảng sẽ có vài con đi ngang qua. Đến một gốc cây lớn, Lạc Sở Thiên thả cậu xuống. Diệp Sở Ly đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
" Chúng ta đến đây làm.... a ưm!"
Lạc Sở Thiên đưa tay ấn Diệp Sở Ly vào thân cây, cúi đầu điên cuồng hôn xuống. Môi lưỡi cuốn quýt kéo ra một sợi chỉ bạc quyến rũ rồi lại tiếp tục quấn lấy nhau.
Lạc Sở Thiên nhâm nhi mỹ vị, từng đợt mạnh mẽ mà mút lấy môi lưỡi Diệp Sở Ly nuốt luôn cả nước bọt, hút cả dưỡng khí của cậu.
Tang thi thì vẫn cần phải thở, chỏ là virus không phải xác chết cho nên bị thiếu khí, khóe mắt hồng hồng chớp nháy nhìn Lạc Sở Thiên. Lạc Sở Thiên thích chết đi được sao lại có thứ ngon như vậy chứ.
Bàn tay không tự chủ luồn vào trong áo xoa nắn *** *** *** trước ngực. Lạc Sở Thiên hôn rời xuống, cắn một cái lên tai, lại ra sức cắn mút lên cần cổ thon dài kia để lại mấy hàng dấu răng thật đậm.
" Ư ưm... a đau!"
Lạc Sở Thiên đưa tay tháo ra cúc áo, lại để lại mấy cái ở giữa, áo sơ mi mới được thay lỏng lẽo trễ xuống hở ra bả vai cũng xương quai xanh tinh xảo. Hai hại đậu nhỏ hở ra trong không khí, hơi sưng phồng đánh yêu. Lạc Sở Thiên nhịn không nổi cúi xuống mút mạnh một cái.
" A... cút ra!"
Lạc Sở Thiên nhét hai ngón tay vào miệng Diệp Sở Ly, kẹp lấy lưỡi cậu khuấy đảo.
" Anh... ưm...ư..."
Hai ngón tay dính nước bọt ướt nhẹp. hắn lại càng không nhân nhượng lột quần bò xanh xuống, cặp giò mơ ước của biết bao cô gái cứ thế mà lộ ra trước mắt hắn. Lạc Sở Thiên nâng lên một chân Diệp Sở Ly gác lên vai mình, ngón tay đã được làm ướt vòng ra phía sau, bắt đầu làm động tác chuẩn bị. Bên trong mềm mại mà ấm áp húy lấp ngón tay hắn. Lạc Sở Thiên ôm chặt lấy Diệp Sở Ly ghì cậu vào người mình, bên tai là tiếng rên rỉ nho nhỏ của Diệp Sở Ly khiêu chiến giới hạn của hắn.
" A... chỗ đó!" Diệp Sở Ly mị thanh kêu nhẹ một tiếng.
Lời rót vào tai Lạc Sở Thiên chạy xuống bụng dưới làm hắn lớn thêm một vòng.
Diệp Sở Ly đem hai tay vòng lên cổ hắn, rướn người muốn hôn. Lạc Sở Thiên hôn cậu, đồng thời kéo xuống quần vướng víu, hướng thẳng nơi tiêu hồn lạc phách kia tiến vào.
" Ứm... ưm.. a!"
Lạc Sở Thiên ban đầu khẽ chút đưa đẩy, một lúc sau liền tăng nhanh tốc độ. Từng tiếng va chạm ba ba vang lên trong rừng sâu.
Một còn tang thi thân thể rách nát vô hồn đi qua đây, nó đứng im nhìn hai thứ đang không ngừng va chạm trước mắt, nó không biết đây là gì. Chỉ là muốn nhìn không nỡ rời mắt.
" A... Chậm... chậm thôi mà! Ưm... có tang thi đang nhìn!"
Diệp Sở Ly giọng nói mềm mại nói với Lạc Sở Thiên, phía dưới lại thít chặt lại. Lạc Sở Thiên khẽ hít một ngụm khí, chặt quá đi, hắn liếc mắt phát hiện có một con tang thi đang nhìn chằm chằm về phía này, lại nhìn người kia đang có chút cứng ngắc. Lạc Sở Thiên liền biết hắn phát hiện ra một thứ chơi thật vui.
Lạc Sở Thiên cười xấu xa nhìn Diệp Sở Ly một cái, Diệp Sở Ly có dự cảm không tốt. Dự cảm đúng rồi, Lạc Sở Thiên sau đó không những hằn hơn mà còn ra lệnh cho mấy con tang thi tiến lại đây đi vòng quanh nơi hai người vận động làm Diệp Sở Ly chỉ có thể không ngừng chặt lại, thỏa mãn được tâm của ai đó.
Haizzz chơi dã chiến cũng không yên nữa (ㄒoㄒ)
____________________
Để xin lỗi về việc up lỗi, thế giới tiếp theo sẽ bất ngờ. Tung hoa. Chương màu đã đủ bất ngờ chưa???
_____________________
Mạt Lị suy nghĩ cách dẫn dụ tang thi. Cô ta chỉ là một sinh viên bình thường không có quá nhiều kinh nghiệm chiến đấu với tang thi, cũng không biết phải dẫn dụ thế nào. Nhưng mà tang thi chắc sẽ có các giác quan vô cùng nhạy bén nhỉ. Thế là Mạt Lị liền nghĩ ra một cách.
Xe đang chạy trên đèo Phổ Quang, Mạt Lị dùng bấm móng tay cắt một cái lên tay mình rồi dí sát bấm móng dính máu lên cánh cửa. Mùi máu tanh bay nhẹ trong không khí, Diệp Sở Ly giật mình nhìn ra phía sau. Đồ ngu kia định làm gì?
Lạc Sở Thiên nhíu chặt mày, đem cơ thể Diệp Sở Ly ôm thật chặt. Hắn nghĩ mình có thể đoán ra được cô ta muốn gì, hắn vốn không thích lắm Mạt Lị, mấy ngày nay nhìn vào biểu hiện của cô ta cũng đoán được vài phần. Cô gái này tâm tư không tốt lại còn thường xuyên có ý đồ xấu với Diệp Sở Ly. Cô ta đã muốn làm, vậy Lạc Sở Thiên liền đẩy thêm một chút xem cô ta muốn làm gì!
Xe chạy chầm chậm, mùi máu cực loãng lan tràn từ trong xe ra ngoài không khí, nếu là máu tang thi thì không có chuyện gì cả nhưng đây là máu người, dù chỉ một giọt cũng có thể kéo đến hàng ngàn tang thi.
Lũ tang thi phía xa theo mùi gió ngửi thấy vị con người liền điên cuồng gào thét từng con từng con lao trên đường đuổi theo chiếc xe quân dụng. Tiếng gầm vang trời đằng sau xe khiến tấy cả không thể tiếp tục làm ngơ được nữa. Lương Bình nhìn ra phía sau bỗng chốc bị cảnh tượng làm cho run rẩy.
" Tang... tang thi đang đuổi đến... Nam Kha chạy nhanh lên.!"
" Cái gì?" Mọi người đều hốt hoảng.
" Không được, đằng trước cũng có một đám đang đuổi đến kìa!" Nam Kha bất lực lắc đầu, sợ hãi trong lòng ngày càng dâng cao, tang thi nhiều như vậy, bọn họ liệu có cơ hội sống sót hay không?!
Lạc Sở Thiên bình tĩnh, hóa ra là như vậy, hóa ra cô ta muốn kéo tang thi đến, đâu là muốn giết hết tất cả. Ha vậy phải xem cô ta có thể sống hay không đã.
" Tăng tốc độ lao vào trong đám tang thi, tôi sẽ khống chế mở đường máu!"
Lạc Sở Thiên hạ lệnh, Diệp Sở Ly cũng tán thành, hắn vừa thi triển lôi Diệp Sở Ly liền đồng thời điều khiển nước, hai người cũng âm thầm thả ra khí tức của tang thi. Đàm tang thi sợ hãi những vẫn chậm rãi lao đến, Lạc Sở Thiên mở ra một đường máu cho xe chạy, sao đó mở cửa xe, hắn cũng Diệp Sở nhảy xuống. Mặc dù hắn có khả năng ngăn cản nhưng không thể làm quá lố được nếu không sẽ bị nghi ngờ. Lạc Sở Thiên làm như bị cạn kiệt năng lượng dị năng, bắt buộc phải xuống xe chiến đấu, Tiểu An ở lại trên xe cùng với Nam Kha và Mạt Lị, còn Lương Bình và Hà ca cùng xuống xe chiến đấu, mỗi người một góc cố gắng mở đường.
Đám tang thi bị tiêu diệt ngày càng nhiều, người cũng càng tốn sức, nhìn thấy phía trước tang thi đã ít đi, Nam Kha trên xe nhấn mạnh ga.
" Lập tức lên xe!" mọi người thật nhanh chân chạy lại, Lạc Sở Thiên và Diệp Sở Ly chạy sau cùng để đảm bảo hai người kia đã lên xe, Lạc Sở Thiên nhảy lên xe, Nam Kha cố gắng lái nhanh hơn, Diệp Sở Ly chạy vội lên.
Nhưng khi cậu còn chưa kịp trèo lên, một cánh tay vươn ra đem cậu đẩy xuống. Tất cả giống như một cuốn băng quay chậm trước mắt tất cả mọi người. Diệp Sở Ly bị đẩy về phía đán tang thi đang điên cuồng lao đến.
Trong nháy mắt đó Lạc Sở Thiên nhảy ra theo, tiện thể cầm tóc Mạt Lị kéo luôn cô ta nhảy khỏi xe.
" Tiểu Diệp! "
'" Thiếu tướng! "
Tiếng hét của mọi người trên xe vang lên, Lạc Sở Thiên làm một thủ thế ra hiệu mọi người tiếp tục đi sau đó liền quay người đối nghịch với đám tang thi đang đi đến.
Nam Kha không còn cách nào, ây ha kịch đóng cũng mệt ghê không. Thật ra Thiếu tướng đã nói với bọn họ rồi, cứ việc đi tiếp, Thiếu tướng và Tiểu Diệp đều có dị năng, còn có không gian để trốn sẽ không có việc gì. Chỉ là muốn cho Mạt Lị một bài học mà thôi.
Mọi người sau khi cố gắng đau lòng liền trở lại trạng thái bình thường, thong dong từ từ mà qua đèo Phổ Quang đến mấy tiếng sau liền an toàn mà vào được căn cứ Lam Châu.
Lạc Sở Thiên kéo được Mạt Lị xuống xe, đồng thời phóng tích khí thế tang thi cấp cao khống chế đám tang thi không tiếp tục tiến lên.
Mạt Lị sợ mất mật, cô ta bị Lạc Sở Thiên giữ chặt, sợ đến cố họng không thể phát ra âm thanh nào.
Diệp Sở Ly tâm bình khí ổn bước ra từ đám tang thi nhìn cô ta cười. " Cô ác thật đó!"
Mạt Lị nghe thấy giọng nói quen thuộc, nỗi sợ trong lòng cô ta tràn bờ đê " Cậu... cậu... sao có thể?"
" Cái gì mà không thể chứ! Ác như vậy coi chừng ế chồng á!" Diệp Sở Ly cười đến là tươi tắn.
Lạc Sở Thiên cũng cười. Mạt Lị nhận ra Lạc Sở Thiên còn ở bên cạnh, tức thì nước mắt soạt một cái chảy ra. Cô ta nức nở đánh thương nhìn Lạc Sở Thiên.
" Tiên sinh, cậu ấy sao lại có thể tự nhiên đi lại trong đám tang thi như vậy? Có... có phải cậu ấy trở thành thứ bẩn thỉu gì rồi?"
Hai tay Mạt Lị bám lấy vạt áo quân nhân của Lạc Sở Thiên, Lạc Sở Thiên vứt bỏ hất tay cô ta ra.
" Cô không nên tìm cách giết em ấy. "
Lạc Sở Thiên đi đến bên cạnh Diệp Sở Ly, đem cậu ôm vào trong lòng. Giả sử hai người họ không phải tang thi, vậy bây giờ liền bỏ mạng rồi.
" Không có, em không có đẩy cậu ấy, là do Diệp Sở Ly tự mình không thể đuổi kịp thôi!"
" Ồ! Tôi còn không biết bản thân kém cỏi vậy đó!" Diệp Sở Ly cười tươi nhìn cô ta.
Mạt Lị run rẩy cố gắng bước đến gần Lạc Sở Thiên, Lạc Sở Thiên là người tốt, nhất định sẽ tin cô, nhất định sẽ bảo vệ chăm sóc cô.
" Đứng lại đó đi. Tôi không thích cô!" Lạc Sở Thiên buông một câu, sau đó liền gọi một nhóm nhỏ tang thi đến, cho bọn chúng đến gần cô ta.
" Cô gái đó, muốn làm gì thì làm nha!"
Lạc Sở Thiên thả một chỉ thị rồi vác Diệp Sở Ly lên vai chạy thẳng lên rừng Phổ Quang mặc kệ đằng sau là tiếng hét thảm thiết của Mạt Lị. Cô ta bị lũ tang thi xé xác không còn một mảnh.
'' Làm thế có được không!" Diệp Sở Ly ở trên vai Lạc Sở Thiên hỏi.
" Được không được cũng phải được. Dù sao tôi cũng làm thế rồi!"
" Được rồi, vậy giờ chúng ta đang đi đâu vậy?"
Lạc Sở Thiên tặng cho Diệp Sở Ly một nụ cười dê xồm. Ây... cái thư đen tôi.
Sâu trong rừng có ít tang thi, thi thoảng sẽ có vài con đi ngang qua. Đến một gốc cây lớn, Lạc Sở Thiên thả cậu xuống. Diệp Sở Ly đưa mắt nhìn ngó xung quanh.
" Chúng ta đến đây làm.... a ưm!"
Lạc Sở Thiên đưa tay ấn Diệp Sở Ly vào thân cây, cúi đầu điên cuồng hôn xuống. Môi lưỡi cuốn quýt kéo ra một sợi chỉ bạc quyến rũ rồi lại tiếp tục quấn lấy nhau.
Lạc Sở Thiên nhâm nhi mỹ vị, từng đợt mạnh mẽ mà mút lấy môi lưỡi Diệp Sở Ly nuốt luôn cả nước bọt, hút cả dưỡng khí của cậu.
Tang thi thì vẫn cần phải thở, chỏ là virus không phải xác chết cho nên bị thiếu khí, khóe mắt hồng hồng chớp nháy nhìn Lạc Sở Thiên. Lạc Sở Thiên thích chết đi được sao lại có thứ ngon như vậy chứ.
Bàn tay không tự chủ luồn vào trong áo xoa nắn *** *** *** trước ngực. Lạc Sở Thiên hôn rời xuống, cắn một cái lên tai, lại ra sức cắn mút lên cần cổ thon dài kia để lại mấy hàng dấu răng thật đậm.
" Ư ưm... a đau!"
Lạc Sở Thiên đưa tay tháo ra cúc áo, lại để lại mấy cái ở giữa, áo sơ mi mới được thay lỏng lẽo trễ xuống hở ra bả vai cũng xương quai xanh tinh xảo. Hai hại đậu nhỏ hở ra trong không khí, hơi sưng phồng đánh yêu. Lạc Sở Thiên nhịn không nổi cúi xuống mút mạnh một cái.
" A... cút ra!"
Lạc Sở Thiên nhét hai ngón tay vào miệng Diệp Sở Ly, kẹp lấy lưỡi cậu khuấy đảo.
" Anh... ưm...ư..."
Hai ngón tay dính nước bọt ướt nhẹp. hắn lại càng không nhân nhượng lột quần bò xanh xuống, cặp giò mơ ước của biết bao cô gái cứ thế mà lộ ra trước mắt hắn. Lạc Sở Thiên nâng lên một chân Diệp Sở Ly gác lên vai mình, ngón tay đã được làm ướt vòng ra phía sau, bắt đầu làm động tác chuẩn bị. Bên trong mềm mại mà ấm áp húy lấp ngón tay hắn. Lạc Sở Thiên ôm chặt lấy Diệp Sở Ly ghì cậu vào người mình, bên tai là tiếng rên rỉ nho nhỏ của Diệp Sở Ly khiêu chiến giới hạn của hắn.
" A... chỗ đó!" Diệp Sở Ly mị thanh kêu nhẹ một tiếng.
Lời rót vào tai Lạc Sở Thiên chạy xuống bụng dưới làm hắn lớn thêm một vòng.
Diệp Sở Ly đem hai tay vòng lên cổ hắn, rướn người muốn hôn. Lạc Sở Thiên hôn cậu, đồng thời kéo xuống quần vướng víu, hướng thẳng nơi tiêu hồn lạc phách kia tiến vào.
" Ứm... ưm.. a!"
Lạc Sở Thiên ban đầu khẽ chút đưa đẩy, một lúc sau liền tăng nhanh tốc độ. Từng tiếng va chạm ba ba vang lên trong rừng sâu.
Một còn tang thi thân thể rách nát vô hồn đi qua đây, nó đứng im nhìn hai thứ đang không ngừng va chạm trước mắt, nó không biết đây là gì. Chỉ là muốn nhìn không nỡ rời mắt.
" A... Chậm... chậm thôi mà! Ưm... có tang thi đang nhìn!"
Diệp Sở Ly giọng nói mềm mại nói với Lạc Sở Thiên, phía dưới lại thít chặt lại. Lạc Sở Thiên khẽ hít một ngụm khí, chặt quá đi, hắn liếc mắt phát hiện có một con tang thi đang nhìn chằm chằm về phía này, lại nhìn người kia đang có chút cứng ngắc. Lạc Sở Thiên liền biết hắn phát hiện ra một thứ chơi thật vui.
Lạc Sở Thiên cười xấu xa nhìn Diệp Sở Ly một cái, Diệp Sở Ly có dự cảm không tốt. Dự cảm đúng rồi, Lạc Sở Thiên sau đó không những hằn hơn mà còn ra lệnh cho mấy con tang thi tiến lại đây đi vòng quanh nơi hai người vận động làm Diệp Sở Ly chỉ có thể không ngừng chặt lại, thỏa mãn được tâm của ai đó.
Haizzz chơi dã chiến cũng không yên nữa (ㄒoㄒ)
____________________
Để xin lỗi về việc up lỗi, thế giới tiếp theo sẽ bất ngờ. Tung hoa. Chương màu đã đủ bất ngờ chưa???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.