Chương 50: Quyển 4 - Chương 50
Thảo Trần
01/06/2021
Diệp Sở Ly đến sáng hôm sau tỉnh lại trở về quân khu mới nhớ ra chưa nói chuyện của đại ca cùng Thẩm Miễn cho Lạc Sở Thiên, hai cái người này làm người khác mệt mỏi theo luôn.
“ Em chưa nói chuyện của đại ca với Thẩm Miễn cho anh nhỉ?”
“ Giờ em nói đi” Lạc Sở Thiên bẻ tay lái cua vào cổng khu quân sự.
“ Chính là nếu cứ để cho hai người họ như vậy liệu có ổn không đó?”
“ Em muốn đánh cược một chút không em yêu?” Lạc Sở Thiên tung mồi dụ.
“ Cược kiểu gì?” Diệp Sở Ly bật người khỏi ghế nhất thời nơi bé nhỏ nào kia truyền đến đau nhức làm cậu lập tức ngồi yên trở lại.
Lạc Sở Thiên liếc thấy, trong mắt chàn đầy ý cười “ Không phải người ta có câu say rượu nói thật sao?” hắn nhướn mày, vợ nên thực tế một chút, giống như lúc ngồi trên người hắn vậy.
“ Anh nha ~~~. Già đầu rồi mà không nghiêm túc gì hết à. Người ta còn có câu say rượu loạn tính nữa!” Diệp Sở Ly ầm thầm suy tính đến đống rượu trong không gian, hình như có một bình rượu cậu lấy trong kho tài bảo cả Vong Xuyên Cốc cậu vẫn luôn giữ lại, làn trước sếp đồ để ở đâu ấy nhỉ???
Lạc Sở Thiên nhìn thấy khuôn mặt suy tính của vợ mình rồi. Haizzzz, hai cái con người kia tốt nhất tửu lượng tốt một chút
____________________
‘Nó’ ngồi trên ghế, ngắm nghía nghiên cứu của bản thân, bỗng chốc ‘nó’ nở một nụ cười quỷ dị, khuôn mặt tím tái vặn vẹo đến đáng sợ, ‘nó’ cười thật lớn làm đám tang thi cấp cao đứng đằng sau nó run rẩy sợ hãi.
“ Vương, hai tên kia không thành công, chúng ta…”
“ Không sao, ta biết không thể thành công nhanh như vậy được, các ngươi không cần phải cảm thấy sợ hãi, mọi chyện cứ tiến hành như kế hoạch là được.”
“ Vâng.” Đám tang thi cấp cao chầm chậm lui ra đằng sau.
‘Nó’ thấy tất cả đã đi hết, khuôn mặt đang tươi cười biến thành một bộ mặt âm u đầy tử khí, trong đôi mắt là lạnh lẽo cùng sát khí và hận thù.
“ Diệp Sở Ly, Lạc Sở Thiên, là các ngươi ép ta, là các ngươi ép ta, các ngươi đáng chết, đáng chết”
‘Nó phóng ra một luồng khói đen, đồ vật xung quanh bị khói đen chạm vào nháy mắt bị ăn mòn đến không còn một mảnh vụn kèm theo một mùi hắc đến nồng nặc.
______________
Diệp Sở Ly đang nghĩ cớ để hai người kia say một bữa bất chợt cảm thấy nhói một cái, rõ ràng cậu cảm nhận được ác ý từ một thứ gì đó với cậu, còn là một thứ vô cùng nguy hiểm. Không được, cậu phải đi kiểm tra, Diệp Sở Ly lập tức lấy xe đi ra khỏi căn cứ, cậu cảm giác nó ở ngay đây, rất gần với cậu. Là thứ gì? Ngẩng đầu nhìn núi Phù Quang rậm rạp um tùm, Diệp Sở Ly đột nhiên có linh cảm, cậu nhất định phải lên đây kiểm tra.
Lấy bộ đàm liên lạc lại với Lạc Sở Thiên, Diệp Sở Ly cất bước đi lên trên núi. Ngọn núi này trước đó đã đi rồi, cậu thuộc từng ngóc ngách của nó, cơ mà không hiểu so vẫn cảm thấy có chút khác biệt nhưng khác biệt chỗ nào cậu lại không thể nói rõ được.
Càng gần đỉnh núi, Diệp Sở Ly càng cảm nhận được bầu không khí áp bách, núi Phù Quang vốn không phải là thế này, chắc chắn có chuyện gì đó. Diệp Sở Ly nhảy lên một cái cây cao, đưa mắt nhìn ra xung quanh. Tang thi ở dưới chân núi rất nhiều nhưng trên núi lại rất ít, quan sát thấy mấy con tang thi kia giống như cố gắng tránh đi lên đỉnh núi, có gì ở đó khiến chúng sợ hãi đến nỗi phải tránh đi.
Diệp Sở Ly xác định lại vị trí ngày hôm nay mình đến rồi vội quay trở về. Nếu cậu cố gắng ở lại một chút nữa nhất định sẽ thấy được trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cửa hầm, một đám tang thi cấp cao đã che giấu đi khí tức chạy ra ngoài.
“ Em vừa đi đâu vậy?” Lạc Sở Thiên có chút vội vàng thấy Diệp Sở Ly quay về liền vội vã kéo cậu đến phòng họp, nơi này là phòng họp của các chỉ huy cấp cao, Diệp Sở Ly cũng có một ghé trong này.
“ Có chuyện gì vậy?”
“ Chuyện lớn là đằng khác. Thượng tướng không muốn để lộ chuyện này ra ngoài nên bảo hai chúng ta đi giải quyết.”
Cánh cửa phòng mở ra, hai người nhanh chóng vào trong rồi đóng cửa lại. “ Thượng tướng”
Tôn thượng tướng thở dài thườn thượt, khuôn mặt già nua nhăn lại “ ta vừa nhận được báo cáo, phát hiện căn cứ Thuẫn Châu đột nhiên xuất hiện dị trạng.”
“ Dị trạng?” Diệp Sở Ly cũng nhíu lại. Cái này không xuất hiện trong kịch bản.
“ Đúng vậy, có bằng chứng cho thấy xuất hiện rất nhiều tang thi cấp cao đang ở đó. Chưa biết là cấp nào nhưng số lượng lại rất lớn. Nếu không xử lý chúng có khả năng sẽ điều khiển những tang thi bình thường khác tấn công chúng ta.”
Căn cứ Thuẫn Châu đã bị hủy, bây giờ lại thấy xuất hiện tang thi cấp cao ở đó, còn cả sự việc ở núi Phù Quang hôm nay, cậu cảm thấy vẫn là có chút trùng hợp, nếu tính cả chuyện tang thi triều vừa rồi, Diệp Sở Ly không thể dừng lại suy đoán đây là tác phẩm của ‘nó’.
“ Được, để chúng tôi xử lý đi.” Hai người đồng ý với thượng tướng, quay về chọn lấy một vài người đi cùng.
“ Quá trùng hợp rồi. Em yêu, anh nghĩ chúng ta phải đi kiểm tra lại một vài thứ.”
“ Còn nữa, hôm nay em phát hiện ra một chuyện, Thiên, núi Phù Quang giống như có gì đó.”
“ Em lúc nãy chính là lên núi Phù Quang à? Nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao, em lại không gọi anh …”
“ Không sao, chính là đột nhiên có cảm giác không tốt muốn đi xem một chút. Anh nói có khi nào trên đó thật sự có gì…”
Lạc Sở Thiên cũng nghĩ, nếu thật sự có sẽ rất nguy hiểm, núi Phù Quang rất gần căn cứ Lam Châu, nếu trên đó có gì không tốt căn cứ sẽ gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra.
“ Vậy đêm nay đi xem một chút, anh lén đưa em ra ngoài chắc chắn không ai phát hiện.”
Hai người thỏa thuận, đến khi đêm muộn, khi tất cả các sinh hoạt ngừng lại, trên đường đi và cổng căn cứ có số lượng lớn lính gác, Diệp Sở Ly và Lạc Sở Thiên âm thầm chuồn ra ngoài không gây nên động tĩnh gì. Hai người chạy nhanh trên đường, thoáng cái ngọn núi Phù Quang đã ở ngay trước mắt.
“ Trước tiên chia ra kiểm tra một hồi, em sợ bỏ đi một chi tiết nào đó.” Diệp Sở Ly đi theo, một hướng, Lạc Sở Thiên lại chạy theo một hướng khác. Diệp Sở Ly kiểm tra một vòng quanh chân núi rồi mới lại chạy ngược lên. Vào ban đêm, không khí âm u lạnh lẽo, đặc biệt là trong rừng rậm ẩm ướt càng làm cho khung cảnh có chut đáng sợ. Sương mù che phủ tầm nhìn khiến người ta khó mà phân biệt được phương hướng xunh quanh. Diệp Sở Ly theo cách cũ nhảy lên cành cây, bắt đàu nhảy từ cành này sang cành khác. Giống như lúc sáng, cảm giác áp bách khi dần lên đến đỉnh núi vẫn không có giấu hiệu mờ đi mà hình như còn ngày càng cường đại. Đám tang thi bình thường trong miệng không ngừng phát ra những tiếng gào nho nhỏ nhưng cậu có thể cảm nhận được sự sợ hãi không dám phản kháng của chúng.
Dừng lại quan sát, Lạc Sở Thiên vừa lúc đuổi đến đứng trên một cái cây gần đó, hai người lặng yên theo dõi. Bất chợt, một tang thi cấp cao lọt vào tầm mắt, nó lén lút thăm dò xung quanh đồng thời thả ra một chút khí tức của tang thi cấp cao điều khiển mấy tang thi xung quanh tìm kiếm gì đó. Diệp Sở Ly nheo mắt, chúng đây là đang chuẩn bị tấn công căn cứ hay làm cái gì.
Lạc Sở Thiên lại không nghĩ đơn giản như thế, ‘nó’ là tồn tại rất quyền lực trong đàn tang thi dường như có một sư hận thù sâu sắc nào đó với hắn cùng Diệp Sở Ly, tang thi cấp cao đều dưới quyền khống chế của ‘nó’ và tất nhiên cách ‘nó’ trả thù hắn cũng sẽ không đơn giản là phá căn cứ thôi đâu. Hắn cảm giác đây nhất định có ẩn chứa mưu đồ của ‘nó’.
Mắt thấy tang thi cấp cao kia sau một hồi tìm kiếm liền rời đi, hai người ra hiệu cùng quay trở về.
“ Anh thấy sao?” Diệp Sở Ly vừa chăm chút mấy thanh kiếm yêu của mình vừa nói chuyện.
“ Căn cứ Thuẫn Châu bên kia liền để anh đi thôi, em phải tìm cách bí mật quay trở lại, anh nghĩ chỉ cần chúng ta rời đi căn cứ nhất định tang thi triều sẽ đến. Thuẫn Châu bên kia có khi chỉ là lớp lá chắn ngụy trang cho đợt tấn công lần này. Chỉ sợ ‘nó’ sẽ phái đến càng nhiều tang thi cấp cao mạnh hơn, lúc đó có khi sẽ nguy hiểm.”
“ Không có chuyện gì. Như vậy cũng được, chúng ta bây giờ không biết ‘nó’ rốt cuộc có mục đích gì, ‘nó’ làm vậy là trả thù chúng ta hay là còn gì khác nữa, em có chút rối…”
“ Không sao, chúng ta chống lại được” Lạc Sở Thiên ôm chặt cậu, hắn bắt đầu có chút lưu luyến người này. Chính là không hiểu sao không muốn cậu rời khỏi mình nửa bước, từ khi mạt thế hai người mạc dù dính nhau suốt ngày nhưng lại chẳng có cơ hội ở riêng, hắn rất muốn mạt thế mau mau hết lúc đó hai người liền nhàn nhã mà ở cùng với nhau rồi. Hắn thật sự rất yêu rất yêu cậu, rất rất yêu.
_________________
Thuẫn Châu cách Lam Châu khá xa, đi đường cũng phải mất năm ngày, đoàn quân khởi hành được một ngày, Diệp Sở Ly đã bí mật quay lại căn cứ Lam Châu, cậu sống ở khu dân thường tồi tàn nhất điều kiện nguy hiểm nhất để tiện theo dõi biến cố. Cứ như vậy qua ba ngày, đội Lạc Sở Thiên bên kia đã đến nơi, chuẩn bị rà soát tấn công, phát hiện căn cứ Thuẫn Châu đúng là có lượng lớn tang thi cấp hai ba, không có nhiều ảnh hưởng có thể dễ dàng giải quyết. Sang đến ngày thứ năm, căn cứ Thuẫn Châu xuất hiện tang thi triều cỡ nhỏ nhưng bên này Lam Châu lại bị đe dọa cực lớn.
Đội quân tang thi đông gấp năm lần lần trước cùng với rất nhiều tang thi cấp cao là cấp 6,7 và một ít cấp 8. Đừng nói là dị năng giả có rất ít người đạt đến cấp 7. Cấp 8 chỉ có gần 10 người và hai người cấp 12 là cặp phu phu nổi tiếng kia. Đội quân tang thi lần nay thế nhưng mấy chục tang thi cấp 6, 7. Ha ha, Diệp Sở Ly theo dõi bọn chúng liền muốn cười lạnh, ha, thế này là muốn làm cái gì đây.
Bất chợt, cỗ khí tức quen thuộc khiến Diệp Sở Ly ngẩng đầu tập chung quan sát, khí tức áp bác khổng lồ khiến người khác nặng nề này rất quen … giống ở đó.
________________
Xin lỗi... rất xin lỗi bởi vì... bí quá không biết viết kiểu gì tiếp nữa. Huhu, khó như đi thi vậy, sau này nhất định phải nghĩ cái tình tiết ngắn mà viết
(っ- ‸ – ς)
“ Em chưa nói chuyện của đại ca với Thẩm Miễn cho anh nhỉ?”
“ Giờ em nói đi” Lạc Sở Thiên bẻ tay lái cua vào cổng khu quân sự.
“ Chính là nếu cứ để cho hai người họ như vậy liệu có ổn không đó?”
“ Em muốn đánh cược một chút không em yêu?” Lạc Sở Thiên tung mồi dụ.
“ Cược kiểu gì?” Diệp Sở Ly bật người khỏi ghế nhất thời nơi bé nhỏ nào kia truyền đến đau nhức làm cậu lập tức ngồi yên trở lại.
Lạc Sở Thiên liếc thấy, trong mắt chàn đầy ý cười “ Không phải người ta có câu say rượu nói thật sao?” hắn nhướn mày, vợ nên thực tế một chút, giống như lúc ngồi trên người hắn vậy.
“ Anh nha ~~~. Già đầu rồi mà không nghiêm túc gì hết à. Người ta còn có câu say rượu loạn tính nữa!” Diệp Sở Ly ầm thầm suy tính đến đống rượu trong không gian, hình như có một bình rượu cậu lấy trong kho tài bảo cả Vong Xuyên Cốc cậu vẫn luôn giữ lại, làn trước sếp đồ để ở đâu ấy nhỉ???
Lạc Sở Thiên nhìn thấy khuôn mặt suy tính của vợ mình rồi. Haizzzz, hai cái con người kia tốt nhất tửu lượng tốt một chút
____________________
‘Nó’ ngồi trên ghế, ngắm nghía nghiên cứu của bản thân, bỗng chốc ‘nó’ nở một nụ cười quỷ dị, khuôn mặt tím tái vặn vẹo đến đáng sợ, ‘nó’ cười thật lớn làm đám tang thi cấp cao đứng đằng sau nó run rẩy sợ hãi.
“ Vương, hai tên kia không thành công, chúng ta…”
“ Không sao, ta biết không thể thành công nhanh như vậy được, các ngươi không cần phải cảm thấy sợ hãi, mọi chyện cứ tiến hành như kế hoạch là được.”
“ Vâng.” Đám tang thi cấp cao chầm chậm lui ra đằng sau.
‘Nó’ thấy tất cả đã đi hết, khuôn mặt đang tươi cười biến thành một bộ mặt âm u đầy tử khí, trong đôi mắt là lạnh lẽo cùng sát khí và hận thù.
“ Diệp Sở Ly, Lạc Sở Thiên, là các ngươi ép ta, là các ngươi ép ta, các ngươi đáng chết, đáng chết”
‘Nó phóng ra một luồng khói đen, đồ vật xung quanh bị khói đen chạm vào nháy mắt bị ăn mòn đến không còn một mảnh vụn kèm theo một mùi hắc đến nồng nặc.
______________
Diệp Sở Ly đang nghĩ cớ để hai người kia say một bữa bất chợt cảm thấy nhói một cái, rõ ràng cậu cảm nhận được ác ý từ một thứ gì đó với cậu, còn là một thứ vô cùng nguy hiểm. Không được, cậu phải đi kiểm tra, Diệp Sở Ly lập tức lấy xe đi ra khỏi căn cứ, cậu cảm giác nó ở ngay đây, rất gần với cậu. Là thứ gì? Ngẩng đầu nhìn núi Phù Quang rậm rạp um tùm, Diệp Sở Ly đột nhiên có linh cảm, cậu nhất định phải lên đây kiểm tra.
Lấy bộ đàm liên lạc lại với Lạc Sở Thiên, Diệp Sở Ly cất bước đi lên trên núi. Ngọn núi này trước đó đã đi rồi, cậu thuộc từng ngóc ngách của nó, cơ mà không hiểu so vẫn cảm thấy có chút khác biệt nhưng khác biệt chỗ nào cậu lại không thể nói rõ được.
Càng gần đỉnh núi, Diệp Sở Ly càng cảm nhận được bầu không khí áp bách, núi Phù Quang vốn không phải là thế này, chắc chắn có chuyện gì đó. Diệp Sở Ly nhảy lên một cái cây cao, đưa mắt nhìn ra xung quanh. Tang thi ở dưới chân núi rất nhiều nhưng trên núi lại rất ít, quan sát thấy mấy con tang thi kia giống như cố gắng tránh đi lên đỉnh núi, có gì ở đó khiến chúng sợ hãi đến nỗi phải tránh đi.
Diệp Sở Ly xác định lại vị trí ngày hôm nay mình đến rồi vội quay trở về. Nếu cậu cố gắng ở lại một chút nữa nhất định sẽ thấy được trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cửa hầm, một đám tang thi cấp cao đã che giấu đi khí tức chạy ra ngoài.
“ Em vừa đi đâu vậy?” Lạc Sở Thiên có chút vội vàng thấy Diệp Sở Ly quay về liền vội vã kéo cậu đến phòng họp, nơi này là phòng họp của các chỉ huy cấp cao, Diệp Sở Ly cũng có một ghé trong này.
“ Có chuyện gì vậy?”
“ Chuyện lớn là đằng khác. Thượng tướng không muốn để lộ chuyện này ra ngoài nên bảo hai chúng ta đi giải quyết.”
Cánh cửa phòng mở ra, hai người nhanh chóng vào trong rồi đóng cửa lại. “ Thượng tướng”
Tôn thượng tướng thở dài thườn thượt, khuôn mặt già nua nhăn lại “ ta vừa nhận được báo cáo, phát hiện căn cứ Thuẫn Châu đột nhiên xuất hiện dị trạng.”
“ Dị trạng?” Diệp Sở Ly cũng nhíu lại. Cái này không xuất hiện trong kịch bản.
“ Đúng vậy, có bằng chứng cho thấy xuất hiện rất nhiều tang thi cấp cao đang ở đó. Chưa biết là cấp nào nhưng số lượng lại rất lớn. Nếu không xử lý chúng có khả năng sẽ điều khiển những tang thi bình thường khác tấn công chúng ta.”
Căn cứ Thuẫn Châu đã bị hủy, bây giờ lại thấy xuất hiện tang thi cấp cao ở đó, còn cả sự việc ở núi Phù Quang hôm nay, cậu cảm thấy vẫn là có chút trùng hợp, nếu tính cả chuyện tang thi triều vừa rồi, Diệp Sở Ly không thể dừng lại suy đoán đây là tác phẩm của ‘nó’.
“ Được, để chúng tôi xử lý đi.” Hai người đồng ý với thượng tướng, quay về chọn lấy một vài người đi cùng.
“ Quá trùng hợp rồi. Em yêu, anh nghĩ chúng ta phải đi kiểm tra lại một vài thứ.”
“ Còn nữa, hôm nay em phát hiện ra một chuyện, Thiên, núi Phù Quang giống như có gì đó.”
“ Em lúc nãy chính là lên núi Phù Quang à? Nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra thì sao, em lại không gọi anh …”
“ Không sao, chính là đột nhiên có cảm giác không tốt muốn đi xem một chút. Anh nói có khi nào trên đó thật sự có gì…”
Lạc Sở Thiên cũng nghĩ, nếu thật sự có sẽ rất nguy hiểm, núi Phù Quang rất gần căn cứ Lam Châu, nếu trên đó có gì không tốt căn cứ sẽ gặp nguy hiểm, hắn nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra.
“ Vậy đêm nay đi xem một chút, anh lén đưa em ra ngoài chắc chắn không ai phát hiện.”
Hai người thỏa thuận, đến khi đêm muộn, khi tất cả các sinh hoạt ngừng lại, trên đường đi và cổng căn cứ có số lượng lớn lính gác, Diệp Sở Ly và Lạc Sở Thiên âm thầm chuồn ra ngoài không gây nên động tĩnh gì. Hai người chạy nhanh trên đường, thoáng cái ngọn núi Phù Quang đã ở ngay trước mắt.
“ Trước tiên chia ra kiểm tra một hồi, em sợ bỏ đi một chi tiết nào đó.” Diệp Sở Ly đi theo, một hướng, Lạc Sở Thiên lại chạy theo một hướng khác. Diệp Sở Ly kiểm tra một vòng quanh chân núi rồi mới lại chạy ngược lên. Vào ban đêm, không khí âm u lạnh lẽo, đặc biệt là trong rừng rậm ẩm ướt càng làm cho khung cảnh có chut đáng sợ. Sương mù che phủ tầm nhìn khiến người ta khó mà phân biệt được phương hướng xunh quanh. Diệp Sở Ly theo cách cũ nhảy lên cành cây, bắt đàu nhảy từ cành này sang cành khác. Giống như lúc sáng, cảm giác áp bách khi dần lên đến đỉnh núi vẫn không có giấu hiệu mờ đi mà hình như còn ngày càng cường đại. Đám tang thi bình thường trong miệng không ngừng phát ra những tiếng gào nho nhỏ nhưng cậu có thể cảm nhận được sự sợ hãi không dám phản kháng của chúng.
Dừng lại quan sát, Lạc Sở Thiên vừa lúc đuổi đến đứng trên một cái cây gần đó, hai người lặng yên theo dõi. Bất chợt, một tang thi cấp cao lọt vào tầm mắt, nó lén lút thăm dò xung quanh đồng thời thả ra một chút khí tức của tang thi cấp cao điều khiển mấy tang thi xung quanh tìm kiếm gì đó. Diệp Sở Ly nheo mắt, chúng đây là đang chuẩn bị tấn công căn cứ hay làm cái gì.
Lạc Sở Thiên lại không nghĩ đơn giản như thế, ‘nó’ là tồn tại rất quyền lực trong đàn tang thi dường như có một sư hận thù sâu sắc nào đó với hắn cùng Diệp Sở Ly, tang thi cấp cao đều dưới quyền khống chế của ‘nó’ và tất nhiên cách ‘nó’ trả thù hắn cũng sẽ không đơn giản là phá căn cứ thôi đâu. Hắn cảm giác đây nhất định có ẩn chứa mưu đồ của ‘nó’.
Mắt thấy tang thi cấp cao kia sau một hồi tìm kiếm liền rời đi, hai người ra hiệu cùng quay trở về.
“ Anh thấy sao?” Diệp Sở Ly vừa chăm chút mấy thanh kiếm yêu của mình vừa nói chuyện.
“ Căn cứ Thuẫn Châu bên kia liền để anh đi thôi, em phải tìm cách bí mật quay trở lại, anh nghĩ chỉ cần chúng ta rời đi căn cứ nhất định tang thi triều sẽ đến. Thuẫn Châu bên kia có khi chỉ là lớp lá chắn ngụy trang cho đợt tấn công lần này. Chỉ sợ ‘nó’ sẽ phái đến càng nhiều tang thi cấp cao mạnh hơn, lúc đó có khi sẽ nguy hiểm.”
“ Không có chuyện gì. Như vậy cũng được, chúng ta bây giờ không biết ‘nó’ rốt cuộc có mục đích gì, ‘nó’ làm vậy là trả thù chúng ta hay là còn gì khác nữa, em có chút rối…”
“ Không sao, chúng ta chống lại được” Lạc Sở Thiên ôm chặt cậu, hắn bắt đầu có chút lưu luyến người này. Chính là không hiểu sao không muốn cậu rời khỏi mình nửa bước, từ khi mạt thế hai người mạc dù dính nhau suốt ngày nhưng lại chẳng có cơ hội ở riêng, hắn rất muốn mạt thế mau mau hết lúc đó hai người liền nhàn nhã mà ở cùng với nhau rồi. Hắn thật sự rất yêu rất yêu cậu, rất rất yêu.
_________________
Thuẫn Châu cách Lam Châu khá xa, đi đường cũng phải mất năm ngày, đoàn quân khởi hành được một ngày, Diệp Sở Ly đã bí mật quay lại căn cứ Lam Châu, cậu sống ở khu dân thường tồi tàn nhất điều kiện nguy hiểm nhất để tiện theo dõi biến cố. Cứ như vậy qua ba ngày, đội Lạc Sở Thiên bên kia đã đến nơi, chuẩn bị rà soát tấn công, phát hiện căn cứ Thuẫn Châu đúng là có lượng lớn tang thi cấp hai ba, không có nhiều ảnh hưởng có thể dễ dàng giải quyết. Sang đến ngày thứ năm, căn cứ Thuẫn Châu xuất hiện tang thi triều cỡ nhỏ nhưng bên này Lam Châu lại bị đe dọa cực lớn.
Đội quân tang thi đông gấp năm lần lần trước cùng với rất nhiều tang thi cấp cao là cấp 6,7 và một ít cấp 8. Đừng nói là dị năng giả có rất ít người đạt đến cấp 7. Cấp 8 chỉ có gần 10 người và hai người cấp 12 là cặp phu phu nổi tiếng kia. Đội quân tang thi lần nay thế nhưng mấy chục tang thi cấp 6, 7. Ha ha, Diệp Sở Ly theo dõi bọn chúng liền muốn cười lạnh, ha, thế này là muốn làm cái gì đây.
Bất chợt, cỗ khí tức quen thuộc khiến Diệp Sở Ly ngẩng đầu tập chung quan sát, khí tức áp bác khổng lồ khiến người khác nặng nề này rất quen … giống ở đó.
________________
Xin lỗi... rất xin lỗi bởi vì... bí quá không biết viết kiểu gì tiếp nữa. Huhu, khó như đi thi vậy, sau này nhất định phải nghĩ cái tình tiết ngắn mà viết
(っ- ‸ – ς)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.