Hệ Thống Cẩu Lương, Nam Sinh Phất Nhanh Sau Khi Bị Vị Hôn Thê Nữ Minh Tinh Ép Cưới
Chương 29: Ai Cũng Muốn Mai Mối
Võ Gia Vân Bắc
20/11/2024
Trong bữa tiệc, không ít người đến cụng ly với Giang Phàm.
Hơn nữa đều tranh nhau giới thiệu đối tượng cho anh.
"Con gái tôi năm nay 20 tuổi, là du học sinh Harvard, xinh đẹp như minh tinh điện ảnh."
"Cháu gái tôi 18 tuổi, vừa mới thi đậu đại học 985, da trắng nõn, chân dài, gia đình còn có năm căn nhà, ba chiếc xe."
"Đó có là gì, con gái nhà bà thím tôi, 21 tuổi đã học lên tiến sĩ rồi, còn dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được mấy trăm vạn, xứng đôi vừa lứa với Giang Phàm."
"Giang Phàm, chọn con gái tôi đi!"
"Giang Phàm, chọn cháu gái tôi đi!"
...
Giang Phàm nuốt nước miếng, trời ạ, chỉ vì mấy món đồ nhỏ hệ thống thưởng mà anh đã trở thành "hàng hot" rồi.
Nốc cạn mấy ly rượu, anh tỉnh táo lại, anh phải chạy nhanh thôi.
Nếu bị cô nhóc Hàn Hân Nguyệt biết anh đang xem mắt ở đây, cô sẽ giết anh mất.
Nghĩ vậy, anh chào ông bà ngoại, vội vàng kéo cha mẹ và em gái rời khỏi khách sạn như chạy trốn.
Phía sau vẫn còn văng vẳng tiếng mọi người bàn tán.
"Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, chàng trai trẻ có thể tùy tiện lấy ra bộ sứ xanh trắng trị giá hàng chục triệu tệ, còn dễ dàng tặng vàng cho người khác như vậy, làm sao mà cô gái bình thường có thể xứng đôi được chứ?"
"Ít nhất cũng phải là thiên kim tiểu thư nhà thủ phủ."
"Nhà lão Miêu đúng là tổ tiên phù hộ, có được một người cháu ngoại ưu tú như vậy."
...
Giang Thanh Kiến nhịn không được hỏi con trai mình, "Tiểu Phàm, đồ con tặng mọi người là vàng thật sao?"
Giang Phàm giả vờ thở dài, "Cha, tình hình của con, người khác không biết chẳng lẽ cha còn không biết sao? Con vừa mới kiếm được chút tiền đã đưa hai vạn cho cha rồi, những thứ đó đều là giả hết."
Sau đó anh lại lấy ra bốn năm chiếc mặt dây chuyền từ trong túi nhét vào tay cha mình, "Nếu cha thích, mấy cái này cho cha chơi, dùng làm móc chìa khóa cũng được."
Giang Thanh Kiến nhìn khối mặt dây chuyền vàng óng ánh trong tay, cầm lên cắn thử một cái. "Cảm giác này, thật sự giống vàng thật, đủ để tưởng giả thành thật, thảo nào đám người kia đều tưởng con trai phát tài rồi."
Miêu Thái Vân cười nói: "Thôi được rồi, con trai có thể kiếm đủ tiền tiêu vặt là tốt rồi, anh còn thật sự mong nó giàu nhanh à? Mau về nhà thôi."
Buổi tối, Giang Phàm nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy anh thật sự cần phải có một ngành nghề chính đáng, nếu không thì không thể giải thích anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Những ngành nghề khác anh cũng không rành lắm, chỉ quen thuộc với xe cộ, đều là những kiến thức học được trước đây khi thường xuyên cùng cha anh đến xưởng sửa chữa.
Vậy mua lại cửa hàng 4S?
Đúng vậy, việc này khả thi, một cửa hàng không đủ thì mua hai cửa hàng.
Ting ting.
Đột nhiên điện thoại báo tin nhắn đến, lại là Hàn Hân Nguyệt.
[Em đang ở Thời Thượng Đại Đạo, ra ngoài uống với em một chút.]
Giang Phàm: "Đã hơn chín giờ rồi, uống gì nữa, em mau về nhà ngủ đi."
Hàn Hân Nguyệt: "Không, mọi công việc của em tạm thời đã xong, có thể nghỉ phép một tháng, tâm trạng tốt, em nhất định phải uống!"
Giang Phàm cắn răng, bất đắc dĩ bò dậy, cô nàng này thật biết làm nũng.
Lúc anh bắt xe đến Thời Thượng Đại Đạo, Hàn Hân Nguyệt đã chọn xong một quán ăn vỉa hè, gọi món xong xuôi.
"Em cũng đến nơi này ăn à?"
Giang Phàm có chút bất ngờ.
Hơn nữa đều tranh nhau giới thiệu đối tượng cho anh.
"Con gái tôi năm nay 20 tuổi, là du học sinh Harvard, xinh đẹp như minh tinh điện ảnh."
"Cháu gái tôi 18 tuổi, vừa mới thi đậu đại học 985, da trắng nõn, chân dài, gia đình còn có năm căn nhà, ba chiếc xe."
"Đó có là gì, con gái nhà bà thím tôi, 21 tuổi đã học lên tiến sĩ rồi, còn dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được mấy trăm vạn, xứng đôi vừa lứa với Giang Phàm."
"Giang Phàm, chọn con gái tôi đi!"
"Giang Phàm, chọn cháu gái tôi đi!"
...
Giang Phàm nuốt nước miếng, trời ạ, chỉ vì mấy món đồ nhỏ hệ thống thưởng mà anh đã trở thành "hàng hot" rồi.
Nốc cạn mấy ly rượu, anh tỉnh táo lại, anh phải chạy nhanh thôi.
Nếu bị cô nhóc Hàn Hân Nguyệt biết anh đang xem mắt ở đây, cô sẽ giết anh mất.
Nghĩ vậy, anh chào ông bà ngoại, vội vàng kéo cha mẹ và em gái rời khỏi khách sạn như chạy trốn.
Phía sau vẫn còn văng vẳng tiếng mọi người bàn tán.
"Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, chàng trai trẻ có thể tùy tiện lấy ra bộ sứ xanh trắng trị giá hàng chục triệu tệ, còn dễ dàng tặng vàng cho người khác như vậy, làm sao mà cô gái bình thường có thể xứng đôi được chứ?"
"Ít nhất cũng phải là thiên kim tiểu thư nhà thủ phủ."
"Nhà lão Miêu đúng là tổ tiên phù hộ, có được một người cháu ngoại ưu tú như vậy."
...
Giang Thanh Kiến nhịn không được hỏi con trai mình, "Tiểu Phàm, đồ con tặng mọi người là vàng thật sao?"
Giang Phàm giả vờ thở dài, "Cha, tình hình của con, người khác không biết chẳng lẽ cha còn không biết sao? Con vừa mới kiếm được chút tiền đã đưa hai vạn cho cha rồi, những thứ đó đều là giả hết."
Sau đó anh lại lấy ra bốn năm chiếc mặt dây chuyền từ trong túi nhét vào tay cha mình, "Nếu cha thích, mấy cái này cho cha chơi, dùng làm móc chìa khóa cũng được."
Giang Thanh Kiến nhìn khối mặt dây chuyền vàng óng ánh trong tay, cầm lên cắn thử một cái. "Cảm giác này, thật sự giống vàng thật, đủ để tưởng giả thành thật, thảo nào đám người kia đều tưởng con trai phát tài rồi."
Miêu Thái Vân cười nói: "Thôi được rồi, con trai có thể kiếm đủ tiền tiêu vặt là tốt rồi, anh còn thật sự mong nó giàu nhanh à? Mau về nhà thôi."
Buổi tối, Giang Phàm nằm trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy anh thật sự cần phải có một ngành nghề chính đáng, nếu không thì không thể giải thích anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Những ngành nghề khác anh cũng không rành lắm, chỉ quen thuộc với xe cộ, đều là những kiến thức học được trước đây khi thường xuyên cùng cha anh đến xưởng sửa chữa.
Vậy mua lại cửa hàng 4S?
Đúng vậy, việc này khả thi, một cửa hàng không đủ thì mua hai cửa hàng.
Ting ting.
Đột nhiên điện thoại báo tin nhắn đến, lại là Hàn Hân Nguyệt.
[Em đang ở Thời Thượng Đại Đạo, ra ngoài uống với em một chút.]
Giang Phàm: "Đã hơn chín giờ rồi, uống gì nữa, em mau về nhà ngủ đi."
Hàn Hân Nguyệt: "Không, mọi công việc của em tạm thời đã xong, có thể nghỉ phép một tháng, tâm trạng tốt, em nhất định phải uống!"
Giang Phàm cắn răng, bất đắc dĩ bò dậy, cô nàng này thật biết làm nũng.
Lúc anh bắt xe đến Thời Thượng Đại Đạo, Hàn Hân Nguyệt đã chọn xong một quán ăn vỉa hè, gọi món xong xuôi.
"Em cũng đến nơi này ăn à?"
Giang Phàm có chút bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.