Hệ Thống Cẩu Lương, Nam Sinh Phất Nhanh Sau Khi Bị Vị Hôn Thê Nữ Minh Tinh Ép Cưới
Chương 39: Cô Ấy Là Vợ Tôi
Võ Gia Vân Bắc
21/11/2024
Trước đây bọn họ cứ gọi Hàn Hân Nguyệt là vợ trong ký túc xá, anh thấy rất phiền.
Bây giờ nghe bọn họ gọi, anh lại thấy muốn tức điên lên.
Hàn Hân Nguyệt cũng méo miệng, cô biết fan nam của mình rất đông.
Nhưng trước mặt chồng mình, anh gọi cô là vợ, điều này... thật sự có chút khiến cô ngượng ngùng…
Lưu Hạo Nhiên: "Giang Phàm, cậu có bị bệnh không đấy?"
Vương Chấn Cương: "Cậu dám nói người phụ nữ khác là vợ cậu trước mặt bạn gái cậu, tôi kính cậu là một trang nam tử!"
Mạnh Quân: "Anh bạn, tự cầu phúc đi, dỗ dành bạn gái cậu xong rồi hãy đến tranh vợ với bọn tôi."
Giang Phàm kéo Hàn Hân Nguyệt vào lòng. "Hàn Hân Nguyệt chính là vợ tôi, sau này ai còn nói cô ấy, tôi sẽ trở mặt với người đó!"
Nói xong, anh ôm Hàn Hân Nguyệt đi xếp hàng chuẩn bị vào phòng chiếu.
Để lại ba người bạn cùng phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Đến khi phim kết thúc, Giang Phàm vẫn chưa hết giận.
Hàn Hân Nguyệt thấy anh mặt lạnh như tiền, trong lòng lại thấy vui vui.
"Cười lên nào." Cô véo má Giang Phàm, nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Khiến khóe miệng Giang Phàm cũng vô thức nhếch lên.
Sau đó, cô nắm tay Giang Phàm đi đến trước mặt Lưu Hạo Nhiên và những người khác. "Chào mọi người, mọi người đều là bạn cùng phòng của Tiểu Phàm Phàm nhà em đúng không? Để cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tiểu Phàm Phàm nhà em, em mời mọi người đi ăn."
Lúc này mới hơn tám giờ, vừa đúng lúc ăn tối.
"Được thôi!" Mạnh Quân không hề khách sáo.
Mấy người bạn cùng phòng bọn họ thân thiết như anh em ruột, bình thường ai có bạn gái cũng phải mời mọi người ăn cơm.
Nhưng Giang Phàm theo bản năng nói: "Hôm nay không mời!"
Mời bọn họ ăn cơm, chẳng lẽ để bọn họ ăn còn Hàn Hân Nguyệt ngồi nhìn sao?
Lưu Hạo Nhiên đẩy vai anh. "Nhìn cậu keo kiệt chưa kìa, chúng ta còn là anh em không?"
Vương Chấn Cương: "Đúng đấy, còn không bằng người đẹp hào phóng."
Hàn Hân Nguyệt cũng trêu chọc Giang Phàm: "Giang đồng học, anh đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi, dù sao cũng nên mời bạn cùng phòng ăn một bữa chứ!"
"Không phải em nói em mời sao?"
"Là em mời, anh trả tiền!"
Đối với yêu cầu của Hàn Hân Nguyệt, Giang Phàm luôn không có sức chống cự. "Được rồi, anh mời, anh mời."
Hàn Hân Nguyệt lái xe, đưa bọn họ đến một khách sạn hải sản sáu sao.
Vừa xuống xe, ba người bạn cùng phòng của Giang Phàm đã mềm nhũn chân.
Lưu Hạo Nhiên: "Chúng ta ăn ở đây sao? Đắt quá!"
Mặc dù nhà cậu ta làm kinh doanh nhỏ, cuộc sống của cậu ta tốt hơn nhiều so với các bạn học bình thường.
Nhưng bữa cơm mấy chục ngàn tệ này, cậu ta cũng chưa từng ăn.
Mạnh Quân: "Chúng ta vẫn nên đi ăn ở quán vỉa hè đi."
Vương Chấn Cương: "Khách sạn sáu sao, tôi không dám vào đâuuu!"
Lúc này Giang Phàm đột nhiên cảm thấy mình đã sai.
Lúc anh khó khăn, ba người anh em này đều giúp đỡ anh.
Bây giờ anh có tiền rồi, lại chưa từng mời bọn họ ăn một bữa nào.
Giang Phàm vỗ vai Lưu Hạo Nhiên, anh nói: "Hôm nay chúng ta cứ ăn ở khách sạn này, các cậu cứ gọi thoải mái. Lần sau chúng ta còn phải đến khách sạn bảy sao nữa."
Lưu Hạo Nhiên cười: "Được, chúng tôi được nhờ phúc của cậu rồi."
Bây giờ nghe bọn họ gọi, anh lại thấy muốn tức điên lên.
Hàn Hân Nguyệt cũng méo miệng, cô biết fan nam của mình rất đông.
Nhưng trước mặt chồng mình, anh gọi cô là vợ, điều này... thật sự có chút khiến cô ngượng ngùng…
Lưu Hạo Nhiên: "Giang Phàm, cậu có bị bệnh không đấy?"
Vương Chấn Cương: "Cậu dám nói người phụ nữ khác là vợ cậu trước mặt bạn gái cậu, tôi kính cậu là một trang nam tử!"
Mạnh Quân: "Anh bạn, tự cầu phúc đi, dỗ dành bạn gái cậu xong rồi hãy đến tranh vợ với bọn tôi."
Giang Phàm kéo Hàn Hân Nguyệt vào lòng. "Hàn Hân Nguyệt chính là vợ tôi, sau này ai còn nói cô ấy, tôi sẽ trở mặt với người đó!"
Nói xong, anh ôm Hàn Hân Nguyệt đi xếp hàng chuẩn bị vào phòng chiếu.
Để lại ba người bạn cùng phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Đến khi phim kết thúc, Giang Phàm vẫn chưa hết giận.
Hàn Hân Nguyệt thấy anh mặt lạnh như tiền, trong lòng lại thấy vui vui.
"Cười lên nào." Cô véo má Giang Phàm, nụ cười vô cùng ngọt ngào.
Khiến khóe miệng Giang Phàm cũng vô thức nhếch lên.
Sau đó, cô nắm tay Giang Phàm đi đến trước mặt Lưu Hạo Nhiên và những người khác. "Chào mọi người, mọi người đều là bạn cùng phòng của Tiểu Phàm Phàm nhà em đúng không? Để cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tiểu Phàm Phàm nhà em, em mời mọi người đi ăn."
Lúc này mới hơn tám giờ, vừa đúng lúc ăn tối.
"Được thôi!" Mạnh Quân không hề khách sáo.
Mấy người bạn cùng phòng bọn họ thân thiết như anh em ruột, bình thường ai có bạn gái cũng phải mời mọi người ăn cơm.
Nhưng Giang Phàm theo bản năng nói: "Hôm nay không mời!"
Mời bọn họ ăn cơm, chẳng lẽ để bọn họ ăn còn Hàn Hân Nguyệt ngồi nhìn sao?
Lưu Hạo Nhiên đẩy vai anh. "Nhìn cậu keo kiệt chưa kìa, chúng ta còn là anh em không?"
Vương Chấn Cương: "Đúng đấy, còn không bằng người đẹp hào phóng."
Hàn Hân Nguyệt cũng trêu chọc Giang Phàm: "Giang đồng học, anh đã kiếm được nhiều tiền như vậy rồi, dù sao cũng nên mời bạn cùng phòng ăn một bữa chứ!"
"Không phải em nói em mời sao?"
"Là em mời, anh trả tiền!"
Đối với yêu cầu của Hàn Hân Nguyệt, Giang Phàm luôn không có sức chống cự. "Được rồi, anh mời, anh mời."
Hàn Hân Nguyệt lái xe, đưa bọn họ đến một khách sạn hải sản sáu sao.
Vừa xuống xe, ba người bạn cùng phòng của Giang Phàm đã mềm nhũn chân.
Lưu Hạo Nhiên: "Chúng ta ăn ở đây sao? Đắt quá!"
Mặc dù nhà cậu ta làm kinh doanh nhỏ, cuộc sống của cậu ta tốt hơn nhiều so với các bạn học bình thường.
Nhưng bữa cơm mấy chục ngàn tệ này, cậu ta cũng chưa từng ăn.
Mạnh Quân: "Chúng ta vẫn nên đi ăn ở quán vỉa hè đi."
Vương Chấn Cương: "Khách sạn sáu sao, tôi không dám vào đâuuu!"
Lúc này Giang Phàm đột nhiên cảm thấy mình đã sai.
Lúc anh khó khăn, ba người anh em này đều giúp đỡ anh.
Bây giờ anh có tiền rồi, lại chưa từng mời bọn họ ăn một bữa nào.
Giang Phàm vỗ vai Lưu Hạo Nhiên, anh nói: "Hôm nay chúng ta cứ ăn ở khách sạn này, các cậu cứ gọi thoải mái. Lần sau chúng ta còn phải đến khách sạn bảy sao nữa."
Lưu Hạo Nhiên cười: "Được, chúng tôi được nhờ phúc của cậu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.