Hệ Thống Cẩu Lương, Nam Sinh Phất Nhanh Sau Khi Bị Vị Hôn Thê Nữ Minh Tinh Ép Cưới
Chương 17: Giang Gia Bán Nhựa
Võ Gia Vân Bắc
20/11/2024
Bà tất nhiên hy vọng con gái tìm được một người đàn ông môn đăng hộ đối, tương lai giàu sang phú quý không phải chịu khổ.
Nhưng nghĩ lại, Hàn gia bọn họ vốn dĩ là hào môn.
Cho dù con gái có gả cho một tên ăn mày, nhà mẹ đẻ cũng sẽ bảo đảm cho con bé và con cái cả đời giàu sang phú quý.
So với tiền tài, bà là phận làm mẹ càng hy vọng con gái có thể gả cho một người yêu thương chiều chuộng, nâng niu con bé trong lòng bàn tay.
Tên công tử bột nhà họ Uông kia, bà căn bản không hề coi trọng.
Hôm nay con gái lặng lẽ đi đăng ký kết hôn, mặc dù bà tức giận, nhưng cũng phải nói một câu: Làm tốt lắm!
Hàn Đồng Lương không nói gì, ngược lại vẫn nhìn chằm chằm Giang Phàm.
"Cậu tên là Giang Phàm? Cậu có quan hệ gì với Giang gia bán nhựa không?"
"Con..."
Giang Phàm vừa định nói, Hàn Hân Nguyệt liền tiếp lời, "Đúng vậy, anh ấy chính là con trai của bác cả nhà họ Giang, Giang Phàm, chúng con đã đính hôn từ nhỏ, cho nên việc chúng con kết hôn là lẽ đương nhiên. Cha không đồng ý, là muốn chọc giận ông nội đến sống lại sao?"
"Lại là cậu?"
Hàn Đồng Lương chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống.
Giang Phàm này nếu vẫn là đại thiếu gia Giang gia, anh kết hôn với con gái ông tất nhiên là lẽ đương nhiên, cũng là một cuộc hôn nhân hoàn hảo.
Nhưng cả nhà bọn họ đã bị đuổi ra khỏi Giang gia mười mấy năm trước, hiện tại Giang gia do nhị gia làm chủ, Giang Phàm chỉ là một tên nghèo kiết xác, sau này lấy gì cho con gái ông hạnh phúc?
Lúc này, một người đàn ông mặc vest tím đi tới, trông anh ta có vẻ bằng tuổi Giang Phàm.
"Anh là Giang Phàm? Con trai của bác cả bị Giang gia chúng tôi đuổi cổ ra ngoài à?"
Giang Phàm nhìn anh ta, biết người này chắc chắn là Giang Phong, em họ của mình.
"Phải..."
"Hơ hơ hơ... ha ha..." Giang Phong không hề che giấu sự chế giễu của mình, "Tôi nói này anh họ à, bác cả bây giờ chỉ là một thợ sửa xe, bác gái cả là người bán bún. Còn anh, là một sinh viên năm cuối nghèo rớt mồng tơi, anh cưới đại tiểu thư Hàn gia chẳng phải là cố tình hại cô ấy cả đời sao?"
Hàn Hân Nguyệt tuy tính tình hơi ngang bướng, nhưng nhan sắc của cô đặt trong giới giải trí cũng là hạng nhất.
Thân hình cũng rất thanh tú, anh ta đã thèm muốn cô từ lâu.
Thời gian trước, anh ta bảo mẹ mình thử nói với Bạch Linh Ngọc xem có thể để Bạch Linh Ngọc mai mối cho hai người hay không, không ngờ Bạch Linh Ngọc lại từ chối thẳng thừng.
Người phụ nữ mà người thừa kế tương lai của Giang gia như anh ta cũng không có được.
Giang Phàm, một tên nghèo kiết xác bị đuổi khỏi nhà họ Giang, anh dựa vào cái gì?
Hàn Hân Nguyệt trừng mắt nhìn Giang Phong, vẻ mặt chán ghét, "Sinh viên nghèo thì sao? Đó cũng là đại học mà Tiểu Phàm Phàm nhà tôi dựa vào bản lĩnh thi đậu, là học bá! Còn anh, một tên cún con bỏ học từ cấp hai, biết học bá là gì không?”
“Học bá cho dù không có một xu dính túi, cũng có khí chất ngạo nghễ của một người đàn ông chân chính, hơn nữa Tiểu Phàm Phàm nhà tôi không chỉ có khí chất ngạo nghễ mà còn có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, tôi nhìn anh ấy thôi là đã no rồi."
Nhưng nghĩ lại, Hàn gia bọn họ vốn dĩ là hào môn.
Cho dù con gái có gả cho một tên ăn mày, nhà mẹ đẻ cũng sẽ bảo đảm cho con bé và con cái cả đời giàu sang phú quý.
So với tiền tài, bà là phận làm mẹ càng hy vọng con gái có thể gả cho một người yêu thương chiều chuộng, nâng niu con bé trong lòng bàn tay.
Tên công tử bột nhà họ Uông kia, bà căn bản không hề coi trọng.
Hôm nay con gái lặng lẽ đi đăng ký kết hôn, mặc dù bà tức giận, nhưng cũng phải nói một câu: Làm tốt lắm!
Hàn Đồng Lương không nói gì, ngược lại vẫn nhìn chằm chằm Giang Phàm.
"Cậu tên là Giang Phàm? Cậu có quan hệ gì với Giang gia bán nhựa không?"
"Con..."
Giang Phàm vừa định nói, Hàn Hân Nguyệt liền tiếp lời, "Đúng vậy, anh ấy chính là con trai của bác cả nhà họ Giang, Giang Phàm, chúng con đã đính hôn từ nhỏ, cho nên việc chúng con kết hôn là lẽ đương nhiên. Cha không đồng ý, là muốn chọc giận ông nội đến sống lại sao?"
"Lại là cậu?"
Hàn Đồng Lương chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống.
Giang Phàm này nếu vẫn là đại thiếu gia Giang gia, anh kết hôn với con gái ông tất nhiên là lẽ đương nhiên, cũng là một cuộc hôn nhân hoàn hảo.
Nhưng cả nhà bọn họ đã bị đuổi ra khỏi Giang gia mười mấy năm trước, hiện tại Giang gia do nhị gia làm chủ, Giang Phàm chỉ là một tên nghèo kiết xác, sau này lấy gì cho con gái ông hạnh phúc?
Lúc này, một người đàn ông mặc vest tím đi tới, trông anh ta có vẻ bằng tuổi Giang Phàm.
"Anh là Giang Phàm? Con trai của bác cả bị Giang gia chúng tôi đuổi cổ ra ngoài à?"
Giang Phàm nhìn anh ta, biết người này chắc chắn là Giang Phong, em họ của mình.
"Phải..."
"Hơ hơ hơ... ha ha..." Giang Phong không hề che giấu sự chế giễu của mình, "Tôi nói này anh họ à, bác cả bây giờ chỉ là một thợ sửa xe, bác gái cả là người bán bún. Còn anh, là một sinh viên năm cuối nghèo rớt mồng tơi, anh cưới đại tiểu thư Hàn gia chẳng phải là cố tình hại cô ấy cả đời sao?"
Hàn Hân Nguyệt tuy tính tình hơi ngang bướng, nhưng nhan sắc của cô đặt trong giới giải trí cũng là hạng nhất.
Thân hình cũng rất thanh tú, anh ta đã thèm muốn cô từ lâu.
Thời gian trước, anh ta bảo mẹ mình thử nói với Bạch Linh Ngọc xem có thể để Bạch Linh Ngọc mai mối cho hai người hay không, không ngờ Bạch Linh Ngọc lại từ chối thẳng thừng.
Người phụ nữ mà người thừa kế tương lai của Giang gia như anh ta cũng không có được.
Giang Phàm, một tên nghèo kiết xác bị đuổi khỏi nhà họ Giang, anh dựa vào cái gì?
Hàn Hân Nguyệt trừng mắt nhìn Giang Phong, vẻ mặt chán ghét, "Sinh viên nghèo thì sao? Đó cũng là đại học mà Tiểu Phàm Phàm nhà tôi dựa vào bản lĩnh thi đậu, là học bá! Còn anh, một tên cún con bỏ học từ cấp hai, biết học bá là gì không?”
“Học bá cho dù không có một xu dính túi, cũng có khí chất ngạo nghễ của một người đàn ông chân chính, hơn nữa Tiểu Phàm Phàm nhà tôi không chỉ có khí chất ngạo nghễ mà còn có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, tôi nhìn anh ấy thôi là đã no rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.