Chương 168: Chương 168: Đệch mợ thằng nào dám động vào học sinh của tao?!
Thiên Cơ Đường Hồng Đậu
02/06/2018
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Cùng lúc đó, trong phòng Chu Tước.
- Thầy ơi thầy! – Một học sinh tên là Luật Khải Thần trong lớp ngồi bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, hỏi: - Khi đó sao thầy lại đánh nhau với Hắc Y bang? Bọn họ ghê gớm lắm à?
- Hắc Y bang? – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha: - Một đám rác rưởi mà thôi. Khi đó thầy đòi nợ giúp một người bạn, ai biết bọn nó lại ỷ vào nhiều người không chịu trả. Thầy có thể chiều bọn nó được sao? Cho nên khi đó thầy xông lên ngay. Thầy có nội lực mà, còn sợ mấy thằng ăn cắp vặt đó sao? Thấy đấm bên trái một phát đấm bên phải một phát, trái một phát phải một phát, mười hai người, hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng cho thầy đánh ấy chứ!
Nghe Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang chém gió, cả đám học sinh lập tức sùng ái:
- Thầy trâu bò quá! Sau đó thì sao?
- Sau á? Không phải đơn giản rồi sao? – Trương Tiểu Kiếm ăn một miếng thức ăn rồi nói: - Bọn nó bị thầy đánh cho thành đầu heo hết cả, còn dám không trả tiền nữa sao? Cho nên đòi được nợ, thầy thuận tiện cầm trăm ngàn tiền cảm tạ nhé, he he.
- Wow! – Một đám học sinh kinh ngạc kêu lên: - Một trăm ngàn? Không ít đấy!
- Chứ gì nữa. – Trương Tiểu Kiếm chém sướng mồm: - Còn thuận tiện nhận mười tám thằng đàn em, đó đều là những nhân vật nổi tiếng đánh nhau giỏi đấy nhé. Đúng rồi, cái thằng Đầu Đinh ca ở cổng trường học chúng ta, biết nó chứ? Cao 1m95, đứng thẳng cứ như là gấu chó ấy! Đó chính là đàn em của thầy đấy!
“Điểm số khiếp sợ +16! +13! +14! +18…”
Các học sinh đều bị Trương Tiểu Kiếm chém cho ngơ ngác, lập tức sốt ruột:
- Kiếm ca Kiếm ca, thế thầy dạy bọn em tu nội lực đi!
- OK! Một tháng ba ngàn! Đảm bảo học là biết!
- Tiền không phải là vấn đề! OK!
Woa ha ha ha ha ha ha ha! Lại có một đám đồ đệ vào tay!
Ai nha phải được tới mấy chục ngàn học phí ấy nhỉ?
Trương Tiểu Kiếm đang thổi sướng, chợt cửa phòng bị mở ra, Áo Ba Lư hoảng hốt chạy vào, vừa vào lập tức kêu lên:
- Thầy ơi không ổn rồi! Em mới đi toilet, thấy bọn Đại Đường không biết sao lại đánh nhau với người ta kìa!
- Đậu má! – Nghe thế, Trương Tiểu Kiếm lập tức nổi giận!
Mẹ kiếp! Đậu má thằng cờ hó nào dám động vào học sinh của tao?!
Tổ sư nó chứ không thể chấp nhận được!
Trương Tiểu Kiếm bùm một phát đứng dậy, lúc này, thần thái của hắn thay đổi trong nháy mắt!
“Bíp ----!! Pằng ----!!!”
Phong cách tối cao, lại xuất hiện!
Dòng điện màu lam xoắn xuýt quanh cơ thể, lúc này tóc của Trương Tiểu Kiếm đều dựng đứng hết lên, cứ như là Siêu Xayda luôn ý!
Đậu má nó còn có ánh điện lóe sáng!
- Nam sinh đi theo thầy! – Trương Tiểu Kiếm hơi híp mắt, nhìn khắp phòng, hắn mặc đồ đen áo Tôn Trung Sơn tay cầm ô Hắc Vũ, thoạt nhìn cứ như là tuyệt thế cao thủ, giọng nói lạnh lùng: - Tao muốn nhìn xem thử là thằng nào dám động vào học sinh của tao!
“Điểm số khiếp sợ +36! +38! +42! +29!...”
Cả đám học sinh bị khí thế võ công của Trương Tiểu Kiếm hù cho sững sờ!
Lần đầu tiên nhìn thấy Kiếm ca tức giận như thế đấy!
Sát… Sát khí thật là quá mãnh liệt!
Thật đáng sợ!
Mẹ ơi con muốn về nhà!
…
Trong hành lang.
- Chuyện gì vậy? – Phương Dịch Băng dẫn theo Tiêu Thần Tâm lại đây, thấy bộ dáng như thế lập tức hiểu không phải là chuyện nhỏ, cho nên hỏi ngay: - Sao lại đánh nhau với người ta?
Bình thường ở trong giới học sinh, Phương Dịch Băng tuyệt đối là chị đại. Đừng nhìn khuôn mặt của cô có vẻ ngơ ngác đáng yêu còn đeo mắt kiếng, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi.
Những ai quen thuộc với cô đều biết, khi chị đại nổi giận thì đáng sợ không ở mức bình thường đâu nhé. Đó tuyệt đối là nhân vật hung tàn quét ngang dăm ba người thường đấy!
- Sao tớ biết được! – Đường Văn Dương nhún vai: - Còn chưa nói đến chai rượu của tớ bị đụng bể đâu, thằng này còn dám bảo tớ đền tiền cho nó.
- Tao đệt! – Tính cách nóng nảy như Phương Dịch Băng làm sao có thể chịu được chuyện này, lập tức nổi giận, nói với mấy thằng thanh niên kia: - Bọn mày không phân rõ phải trái đúng không?
- Phân rõ phải trái? – Mấy thằng thanh niên nhìn Phương Dịch Băng rồi nhìn Tiêu Thần Tâm, không khỏi vui sướng hơn: - Hey yoo, hai con nhóc đều rất xinh đẹp nhỉ? Đến chơi với các anh nhé? Yên tâm! Giá cả không thành vấn đề!
Nói chứ, hôm nay không chỉ có Tiêu Thần Tâm ăn diện kỹ càng, mà ngay cả Phương Dịch Băng cũng không kém, mặc một bộ váy ngắn màu đen xinh đẹp, nhất là váy rất ngắn, chỉ qua mông thôi, lộ ra cặp đùi vừa thon vừa trắng…
Cho nên mấy thằng thanh niên này đương nhiên cho rằng Phương Dịch Băng với Tiêu Thần Tâm đều là PG A ở đây…
Nếu không thì tại sao trên đời này lại có định lí “nhân vật phản diện chết vì nói nhiều”? Người ta vốn là một cô công túa nhỏ im lặng giữ quy củ, mày lại coi người ta là gái tay vịn trong hộp đêm, thế không phải muốn chết thì là gì?
Thế cho nên Phương Dịch Băng không nói hai lời, bước lên giơ chân đá một phát thẳng vào chỗ hiểm giữa hai chân của thằng vừa nói chuyện.
- Đậu má mày mới là cave nhé! Cả nhà mày đều là cave!
Chị đại ra tay, chuyện tiếp theo đương nhiên là xảy ra hợp lý thôi ----
- Ra tay! – Đường Văn Dương, Nhậm Nghị, cộng thêm Phương Dịch Băng, ba đứa khá giỏi đánh nhau lập tức nhào tới. Quan Bằng Phi với Tiêu Thần Tâm thì đứng ở sau la hét cổ vũ ----
- Đại Đường! Bốp bốp bốp bốp bốp! Dùng sức! Đánh nó!
- Băng tỷ cẩn thận, đằng sau, đúng, đá chỗ hiểm của nó!
- Nhậm Nghị, đánh nó! Cẩn thận cẩn thận, đằng sau có thằng đánh lén!
Bên này, bọn họ quật ngã bốn thằng trong nháy mắt. Một trong ba thằng còn lại thấy không ổn, lập tức chạy đi gọi quân cứu viện. Còn hai thằng còn lại thì sinh lòng ác độc, trực tiếp lấy con dao tiện từ trong túi ra!
- Đậu má, không ổn! – Quan Bằng Phi là người đầu tiên phát hiện không thích hợp, kêu to: - Băng tỷ cẩn thận, bọn nó có dao!
Có dao!
Vừa nghe vậy, mấy người lập tức dựa vào gần nhau.
Hiển nhiên, người thường sẽ không mang dao tiện trong người khi đến đây chơi đùa. Một thằng trong số đó cầm dao chỉ vào năm người, hùng hổ nói:
- Mấy đứa mày rất trâu bò đúng không? Tiếp tục đi! Đậu má tụi mày đánh tiếp coi!
Đang nói, lại có chừng hai mười người từ mấy căn phòng chung quay lao tới, bao vây kín mít xung quanh năm người Đường Văn Dương!
- Chuyện gì? – Một thằng đầu trọc chui ra từ trong đám người, nhíu mày nói: - Sao lại đánh nhau?
Người trẻ tuổi ban đầu vừa thấy người này, lập tức kêu lên:
- Đầu Trọc ca, mấy đứa này vênh mặt với em! Không thể bỏ qua bọn nó được!
- Oh? – Thằng đầu trọc kia không khỏi cười rộ lên: - Còn có người dám xưng tên với Hắc Y bang chúng ta sao?
Hắn nói rồi bước lên một bước, vẻ mặt đắc ý:
- Bọn oắt con, thức thời thì đầu hàng đi. Đầu Trọc ca nể mặt tụi mày còn nhỏ nên có thể tha cho tụi mày một con đường sống. Lát nữa đi theo tao uống chén rượu giúp vui. Nếu không thì chuyện hôm nay sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu…
Nếu là bình thường, ai ở trong giang hồ nghe thấy danh hiệu Đầu Trọc ca Hắc Y bang mà chẳng sợ tới mức đái ra quần?
Nhưng không ngờ rằng, đúng vào lúc này, chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
- Mày vừa mới nói, mày muốn tha cho ai một con đường sống?
Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy một người thanh niên mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen tóc dựng đứng, trên tay còn cầm ô Hắc Vũ đang đứng ở đó!
Sợi tóc còn lóe ra ánh điện! Chỉ nhìn thôi đã thấy đáng sợ rồi!
Đám người Tiêu Thần Tâm lập tức vui sướng:
- Thầy!
- Thầy giáo? – Nghe thấy xưng hô này, Đầu Trọc ca không khỏi sửng sốt, rồi chợt cất tiếng cười to: - Ha ha ha ha ha ha! Dạo này thật đúng là thú vị quá! Thầy giáo dẫn học sinh đến hộp đêm! Ha ha ha ha ha ha!
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Cùng lúc đó, trong phòng Chu Tước.
- Thầy ơi thầy! – Một học sinh tên là Luật Khải Thần trong lớp ngồi bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, hỏi: - Khi đó sao thầy lại đánh nhau với Hắc Y bang? Bọn họ ghê gớm lắm à?
- Hắc Y bang? – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha: - Một đám rác rưởi mà thôi. Khi đó thầy đòi nợ giúp một người bạn, ai biết bọn nó lại ỷ vào nhiều người không chịu trả. Thầy có thể chiều bọn nó được sao? Cho nên khi đó thầy xông lên ngay. Thầy có nội lực mà, còn sợ mấy thằng ăn cắp vặt đó sao? Thấy đấm bên trái một phát đấm bên phải một phát, trái một phát phải một phát, mười hai người, hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng cho thầy đánh ấy chứ!
Nghe Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang chém gió, cả đám học sinh lập tức sùng ái:
- Thầy trâu bò quá! Sau đó thì sao?
- Sau á? Không phải đơn giản rồi sao? – Trương Tiểu Kiếm ăn một miếng thức ăn rồi nói: - Bọn nó bị thầy đánh cho thành đầu heo hết cả, còn dám không trả tiền nữa sao? Cho nên đòi được nợ, thầy thuận tiện cầm trăm ngàn tiền cảm tạ nhé, he he.
- Wow! – Một đám học sinh kinh ngạc kêu lên: - Một trăm ngàn? Không ít đấy!
- Chứ gì nữa. – Trương Tiểu Kiếm chém sướng mồm: - Còn thuận tiện nhận mười tám thằng đàn em, đó đều là những nhân vật nổi tiếng đánh nhau giỏi đấy nhé. Đúng rồi, cái thằng Đầu Đinh ca ở cổng trường học chúng ta, biết nó chứ? Cao 1m95, đứng thẳng cứ như là gấu chó ấy! Đó chính là đàn em của thầy đấy!
“Điểm số khiếp sợ +16! +13! +14! +18…”
Các học sinh đều bị Trương Tiểu Kiếm chém cho ngơ ngác, lập tức sốt ruột:
- Kiếm ca Kiếm ca, thế thầy dạy bọn em tu nội lực đi!
- OK! Một tháng ba ngàn! Đảm bảo học là biết!
- Tiền không phải là vấn đề! OK!
Woa ha ha ha ha ha ha ha! Lại có một đám đồ đệ vào tay!
Ai nha phải được tới mấy chục ngàn học phí ấy nhỉ?
Trương Tiểu Kiếm đang thổi sướng, chợt cửa phòng bị mở ra, Áo Ba Lư hoảng hốt chạy vào, vừa vào lập tức kêu lên:
- Thầy ơi không ổn rồi! Em mới đi toilet, thấy bọn Đại Đường không biết sao lại đánh nhau với người ta kìa!
- Đậu má! – Nghe thế, Trương Tiểu Kiếm lập tức nổi giận!
Mẹ kiếp! Đậu má thằng cờ hó nào dám động vào học sinh của tao?!
Tổ sư nó chứ không thể chấp nhận được!
Trương Tiểu Kiếm bùm một phát đứng dậy, lúc này, thần thái của hắn thay đổi trong nháy mắt!
“Bíp ----!! Pằng ----!!!”
Phong cách tối cao, lại xuất hiện!
Dòng điện màu lam xoắn xuýt quanh cơ thể, lúc này tóc của Trương Tiểu Kiếm đều dựng đứng hết lên, cứ như là Siêu Xayda luôn ý!
Đậu má nó còn có ánh điện lóe sáng!
- Nam sinh đi theo thầy! – Trương Tiểu Kiếm hơi híp mắt, nhìn khắp phòng, hắn mặc đồ đen áo Tôn Trung Sơn tay cầm ô Hắc Vũ, thoạt nhìn cứ như là tuyệt thế cao thủ, giọng nói lạnh lùng: - Tao muốn nhìn xem thử là thằng nào dám động vào học sinh của tao!
“Điểm số khiếp sợ +36! +38! +42! +29!...”
Cả đám học sinh bị khí thế võ công của Trương Tiểu Kiếm hù cho sững sờ!
Lần đầu tiên nhìn thấy Kiếm ca tức giận như thế đấy!
Sát… Sát khí thật là quá mãnh liệt!
Thật đáng sợ!
Mẹ ơi con muốn về nhà!
…
Trong hành lang.
- Chuyện gì vậy? – Phương Dịch Băng dẫn theo Tiêu Thần Tâm lại đây, thấy bộ dáng như thế lập tức hiểu không phải là chuyện nhỏ, cho nên hỏi ngay: - Sao lại đánh nhau với người ta?
Bình thường ở trong giới học sinh, Phương Dịch Băng tuyệt đối là chị đại. Đừng nhìn khuôn mặt của cô có vẻ ngơ ngác đáng yêu còn đeo mắt kiếng, nhưng đó chỉ là bề ngoài mà thôi.
Những ai quen thuộc với cô đều biết, khi chị đại nổi giận thì đáng sợ không ở mức bình thường đâu nhé. Đó tuyệt đối là nhân vật hung tàn quét ngang dăm ba người thường đấy!
- Sao tớ biết được! – Đường Văn Dương nhún vai: - Còn chưa nói đến chai rượu của tớ bị đụng bể đâu, thằng này còn dám bảo tớ đền tiền cho nó.
- Tao đệt! – Tính cách nóng nảy như Phương Dịch Băng làm sao có thể chịu được chuyện này, lập tức nổi giận, nói với mấy thằng thanh niên kia: - Bọn mày không phân rõ phải trái đúng không?
- Phân rõ phải trái? – Mấy thằng thanh niên nhìn Phương Dịch Băng rồi nhìn Tiêu Thần Tâm, không khỏi vui sướng hơn: - Hey yoo, hai con nhóc đều rất xinh đẹp nhỉ? Đến chơi với các anh nhé? Yên tâm! Giá cả không thành vấn đề!
Nói chứ, hôm nay không chỉ có Tiêu Thần Tâm ăn diện kỹ càng, mà ngay cả Phương Dịch Băng cũng không kém, mặc một bộ váy ngắn màu đen xinh đẹp, nhất là váy rất ngắn, chỉ qua mông thôi, lộ ra cặp đùi vừa thon vừa trắng…
Cho nên mấy thằng thanh niên này đương nhiên cho rằng Phương Dịch Băng với Tiêu Thần Tâm đều là PG A ở đây…
Nếu không thì tại sao trên đời này lại có định lí “nhân vật phản diện chết vì nói nhiều”? Người ta vốn là một cô công túa nhỏ im lặng giữ quy củ, mày lại coi người ta là gái tay vịn trong hộp đêm, thế không phải muốn chết thì là gì?
Thế cho nên Phương Dịch Băng không nói hai lời, bước lên giơ chân đá một phát thẳng vào chỗ hiểm giữa hai chân của thằng vừa nói chuyện.
- Đậu má mày mới là cave nhé! Cả nhà mày đều là cave!
Chị đại ra tay, chuyện tiếp theo đương nhiên là xảy ra hợp lý thôi ----
- Ra tay! – Đường Văn Dương, Nhậm Nghị, cộng thêm Phương Dịch Băng, ba đứa khá giỏi đánh nhau lập tức nhào tới. Quan Bằng Phi với Tiêu Thần Tâm thì đứng ở sau la hét cổ vũ ----
- Đại Đường! Bốp bốp bốp bốp bốp! Dùng sức! Đánh nó!
- Băng tỷ cẩn thận, đằng sau, đúng, đá chỗ hiểm của nó!
- Nhậm Nghị, đánh nó! Cẩn thận cẩn thận, đằng sau có thằng đánh lén!
Bên này, bọn họ quật ngã bốn thằng trong nháy mắt. Một trong ba thằng còn lại thấy không ổn, lập tức chạy đi gọi quân cứu viện. Còn hai thằng còn lại thì sinh lòng ác độc, trực tiếp lấy con dao tiện từ trong túi ra!
- Đậu má, không ổn! – Quan Bằng Phi là người đầu tiên phát hiện không thích hợp, kêu to: - Băng tỷ cẩn thận, bọn nó có dao!
Có dao!
Vừa nghe vậy, mấy người lập tức dựa vào gần nhau.
Hiển nhiên, người thường sẽ không mang dao tiện trong người khi đến đây chơi đùa. Một thằng trong số đó cầm dao chỉ vào năm người, hùng hổ nói:
- Mấy đứa mày rất trâu bò đúng không? Tiếp tục đi! Đậu má tụi mày đánh tiếp coi!
Đang nói, lại có chừng hai mười người từ mấy căn phòng chung quay lao tới, bao vây kín mít xung quanh năm người Đường Văn Dương!
- Chuyện gì? – Một thằng đầu trọc chui ra từ trong đám người, nhíu mày nói: - Sao lại đánh nhau?
Người trẻ tuổi ban đầu vừa thấy người này, lập tức kêu lên:
- Đầu Trọc ca, mấy đứa này vênh mặt với em! Không thể bỏ qua bọn nó được!
- Oh? – Thằng đầu trọc kia không khỏi cười rộ lên: - Còn có người dám xưng tên với Hắc Y bang chúng ta sao?
Hắn nói rồi bước lên một bước, vẻ mặt đắc ý:
- Bọn oắt con, thức thời thì đầu hàng đi. Đầu Trọc ca nể mặt tụi mày còn nhỏ nên có thể tha cho tụi mày một con đường sống. Lát nữa đi theo tao uống chén rượu giúp vui. Nếu không thì chuyện hôm nay sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu…
Nếu là bình thường, ai ở trong giang hồ nghe thấy danh hiệu Đầu Trọc ca Hắc Y bang mà chẳng sợ tới mức đái ra quần?
Nhưng không ngờ rằng, đúng vào lúc này, chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
- Mày vừa mới nói, mày muốn tha cho ai một con đường sống?
Mọi người quay đầu nhìn lại, đã thấy một người thanh niên mặc áo Tôn Trung Sơn màu đen tóc dựng đứng, trên tay còn cầm ô Hắc Vũ đang đứng ở đó!
Sợi tóc còn lóe ra ánh điện! Chỉ nhìn thôi đã thấy đáng sợ rồi!
Đám người Tiêu Thần Tâm lập tức vui sướng:
- Thầy!
- Thầy giáo? – Nghe thấy xưng hô này, Đầu Trọc ca không khỏi sửng sốt, rồi chợt cất tiếng cười to: - Ha ha ha ha ha ha! Dạo này thật đúng là thú vị quá! Thầy giáo dẫn học sinh đến hộp đêm! Ha ha ha ha ha ha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.