Hệ Thống Cho Ta Làm Học Sinh Tiểu Học!
Chương 85: Giã từ
Lương Tuyết Băng Nhi
12/10/2019
Tiêu Phạm Nhạc để lại cái balo hồng công chúa
trong cái nhà kho cũ kỹ, khóa bên ngoài. Cô đứng chắp tay coi như là cảm ơn cũng như xin lỗi đứa bé đã chết cho cô mượn xác, thở dài.
Tiêu Phạm Nhạc sáng ngày trốn học bỏ đi, để lại một lá thư ở nhà. Nội dung đại khái là đi tìm mẹ, lời lẽ hơi vô lý nhưng cũng phù hợp với một đứa nhóc. Lúc cô đi có mang theo balo với ít nước và thức ăn, vừa rồi đã bỏ lại trong cái nhà kho. Cô cũng chế tác một con thỏ giống Mộ Mộ vứt giữa đường tới đây, để lại vài món đồ coi như manh mối.
Hiện tại đốt cái nhà kho này rồi bỏ đi là coi như xong, cô có thể giả chết thành công. Sau này nếu còn có nhiệm vụ quay về cũng an toàn để bịa chuyện. Trong phòng cô đã nhờ Tử Huyết dọn dẹp sạch sẽ, đảm bảo không có cái gì để kiểm tra ADN cả. Còn về việc xương răng của cái xác đứa bé kia, cô đã dùng một lượng lớn điểm trưởng thành để mua đạo cụ chỉnh cho giống răng của cô. Tuyệt đối sẽ không ai biết cái xác này không phải là cô. Sau đó chuyện gì xảy ra đều có thể nhờ người khác viết tiếp hộ.
Giờ chỉ còn đợi đám người Tiêu gia tìm thấy thôi.
Cũng phải cảm ơn đám thủ hạ của Lâm Phạm Nhạc tìm thấy cái nhà kho bỏ hoang này. Nó nằm gần khu biệt thử, khuất sau khu cây cối vắng người. Trước thì dùng để chứa mấy thứ đồ cắt cỏ làm vườn linh tinh, về sau khu biệt thự mọc lên không còn ai đi xa để lấy nữa nên bỏ hoang. Còn cái xác đứa bé kia, là một đứa trẻ bệnh chết, cái xác lấy ở khá xa nơi khu ổ chuột mà người chết không thiếu. Tuy thời điểm tử vong khác biệt nhưng đốt rồi thì không khám nghiệm được nữa cũng không cần lo.
Tiêu Phạm Nhạc nhìn nhà kho cháy, trong lòng có phần ảm đạm.
- Như thế nào? Cảm giác buồn à?
- Không, có hơi mông lung.
- Ồ.
Lâm Phạm Nhạc vứt luôn can xăng vào đám cháy, quay lưng.
- Đi khỏi đây thôi. Cái nhà kho này gần khu biệt thự, rất nhanh sẽ có người tới.
- Ừ.
Tiêu Phạm Nhạc lên xe ô tô, Lâm Phạm Nhạc lập tức lái xe rời đi. Lâm Phạm Nhạc đã có chuẩn bị sẵn. Tuy cô đã rút khỏi giới giải trí, không còn là người của công chúng nhưng cũng rất nổi tiếng. Sau khi cô tham gia làm giám khảo cho cuộc thi kia thì hơi khó dứt ra. Cô đã đăng trên cá nhân là đi du lịch một đoạn thời gian, rất nhiều fan đọc được bình luận còn bảo chụp nhiều hình một chút.
Còn về Tiêu Phạm Nhạc, trên mạng đã là một đứa trẻ rất nổi tiếng. Qua những đoạn video mà Lâm Phạm Nhạc đăng và Lâm Phạm Hoàng chia sẻ thì cô thành một đứa bé tài năng. Không chỉ hát hay còn biết diễn xuất, thông minh lanh lợi, biết lấy lòng người khác, biết làm nũng cũng biết gây chuyện nữa. Sau khi Tiêu gia tìm thấy cái xác giả kia sẽ tự lo liệu mấy cái tin đó.
Còn về nhóm nhạc của Lâm Phạm Hoàng, đám người Tiêu Chí Hào. Quả thật việc Lâm Phạm Hoàng mất tích sẽ khiến họ gặp nhiều khó khăn. Tuy nhiên cầm cự một hai tháng chắc vẫn ổn. Mọi chuyện Lâm Phạm Nhạc đã có tính toán sắp xếp về quan hệ công chúng, giấu việc Lâm Phạm Hoàng mất tích một đoạn thời gian.
- Cô chuẩn bị gì rồi?
Lâm Phạm Nhạc quay xe.
- Không có gì nhiều. Bây giờ cô hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta lập tức xuất phát. Tôi đã điều tra được chiếc xe kia rồi, là người của tổ chức tôi trước kia. Nếu tôi đoán không nhầm thì nó sẽ đưa Lâm Phạm Hoàng tới trụ sở chính ở thành phố A.
Tiêu Phạm Nhạc trầm ngâm. Thành phố A là một nơi sầm uất, vô cùng hỗn loạn. Tới chỗ đó có rất nhiều đường dây buôn bán trái phép, cũng là nơi có số lượng tội phạm rất cao. Nơi như thế, nói ra đi tới đó ngược lại cũng không phải không thể.
Tiêu Phạm Nhạc gật gù, vừa lúc về tới nhà của cô. Lâm Phạm Nhạc đỗ xe, sau, đi cùng Tiêu Phạm Nhạc lên nhà.
Trong phòng khách một đám mười mấy người mặt mũi bặm trợn nam nữ lẫn lộn ngồi yên vị.
- Ôi mẹ kiếp cái gì thế này...
Lâm Phạm Nhạc kéo Tiêu Phạm Nhạc đi vào.
- Thủ hạ của tôi đấy. Chỉ có mười sáu người thôi.
-...
Tiêu Phạm Nhạc mặc cho Lâm Phạm Nhạc kéo mình vào, dáng bộ rất không tình nguyện. Nhà của cô đâu phải để chứa cái đám đầu gấu này chứ!
- Lão đại, đây...?
- Bạn. Lần này cô bé này sẽ đi cùng chúng ta.
Một cô gái đập bàn đứng dậy.
- Lão đại! Tuy biết lão đại có sở thích kỳ dị, nhưng mà chúng ta không phải trông trẻ, càng không có đi chơi. Dẫn theo con nhóc này làm gì?
Tiêu Phạm Nhạc bực bội giật tay ra khỏi tay Lâm Phạm Nhạc, đi về phòng. Tuy là biết cần bọn họ nhưng cô có phần khó chịu. Khinh thường cô? Hừ hừ cô còn cần bọn họ công nhận chắc? Đám thiển cận!
Bởi vì trong lòng đang khó chịu nên Tiêu Phạm Nhạc suy nghĩ có phần qua loa. Cô đi về phòng, chán nản nằm xuống giường.
Hôm nay cô cảm thấy trống rỗng.
Tiêu Phạm Nhạc sáng ngày trốn học bỏ đi, để lại một lá thư ở nhà. Nội dung đại khái là đi tìm mẹ, lời lẽ hơi vô lý nhưng cũng phù hợp với một đứa nhóc. Lúc cô đi có mang theo balo với ít nước và thức ăn, vừa rồi đã bỏ lại trong cái nhà kho. Cô cũng chế tác một con thỏ giống Mộ Mộ vứt giữa đường tới đây, để lại vài món đồ coi như manh mối.
Hiện tại đốt cái nhà kho này rồi bỏ đi là coi như xong, cô có thể giả chết thành công. Sau này nếu còn có nhiệm vụ quay về cũng an toàn để bịa chuyện. Trong phòng cô đã nhờ Tử Huyết dọn dẹp sạch sẽ, đảm bảo không có cái gì để kiểm tra ADN cả. Còn về việc xương răng của cái xác đứa bé kia, cô đã dùng một lượng lớn điểm trưởng thành để mua đạo cụ chỉnh cho giống răng của cô. Tuyệt đối sẽ không ai biết cái xác này không phải là cô. Sau đó chuyện gì xảy ra đều có thể nhờ người khác viết tiếp hộ.
Giờ chỉ còn đợi đám người Tiêu gia tìm thấy thôi.
Cũng phải cảm ơn đám thủ hạ của Lâm Phạm Nhạc tìm thấy cái nhà kho bỏ hoang này. Nó nằm gần khu biệt thử, khuất sau khu cây cối vắng người. Trước thì dùng để chứa mấy thứ đồ cắt cỏ làm vườn linh tinh, về sau khu biệt thự mọc lên không còn ai đi xa để lấy nữa nên bỏ hoang. Còn cái xác đứa bé kia, là một đứa trẻ bệnh chết, cái xác lấy ở khá xa nơi khu ổ chuột mà người chết không thiếu. Tuy thời điểm tử vong khác biệt nhưng đốt rồi thì không khám nghiệm được nữa cũng không cần lo.
Tiêu Phạm Nhạc nhìn nhà kho cháy, trong lòng có phần ảm đạm.
- Như thế nào? Cảm giác buồn à?
- Không, có hơi mông lung.
- Ồ.
Lâm Phạm Nhạc vứt luôn can xăng vào đám cháy, quay lưng.
- Đi khỏi đây thôi. Cái nhà kho này gần khu biệt thự, rất nhanh sẽ có người tới.
- Ừ.
Tiêu Phạm Nhạc lên xe ô tô, Lâm Phạm Nhạc lập tức lái xe rời đi. Lâm Phạm Nhạc đã có chuẩn bị sẵn. Tuy cô đã rút khỏi giới giải trí, không còn là người của công chúng nhưng cũng rất nổi tiếng. Sau khi cô tham gia làm giám khảo cho cuộc thi kia thì hơi khó dứt ra. Cô đã đăng trên cá nhân là đi du lịch một đoạn thời gian, rất nhiều fan đọc được bình luận còn bảo chụp nhiều hình một chút.
Còn về Tiêu Phạm Nhạc, trên mạng đã là một đứa trẻ rất nổi tiếng. Qua những đoạn video mà Lâm Phạm Nhạc đăng và Lâm Phạm Hoàng chia sẻ thì cô thành một đứa bé tài năng. Không chỉ hát hay còn biết diễn xuất, thông minh lanh lợi, biết lấy lòng người khác, biết làm nũng cũng biết gây chuyện nữa. Sau khi Tiêu gia tìm thấy cái xác giả kia sẽ tự lo liệu mấy cái tin đó.
Còn về nhóm nhạc của Lâm Phạm Hoàng, đám người Tiêu Chí Hào. Quả thật việc Lâm Phạm Hoàng mất tích sẽ khiến họ gặp nhiều khó khăn. Tuy nhiên cầm cự một hai tháng chắc vẫn ổn. Mọi chuyện Lâm Phạm Nhạc đã có tính toán sắp xếp về quan hệ công chúng, giấu việc Lâm Phạm Hoàng mất tích một đoạn thời gian.
- Cô chuẩn bị gì rồi?
Lâm Phạm Nhạc quay xe.
- Không có gì nhiều. Bây giờ cô hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta lập tức xuất phát. Tôi đã điều tra được chiếc xe kia rồi, là người của tổ chức tôi trước kia. Nếu tôi đoán không nhầm thì nó sẽ đưa Lâm Phạm Hoàng tới trụ sở chính ở thành phố A.
Tiêu Phạm Nhạc trầm ngâm. Thành phố A là một nơi sầm uất, vô cùng hỗn loạn. Tới chỗ đó có rất nhiều đường dây buôn bán trái phép, cũng là nơi có số lượng tội phạm rất cao. Nơi như thế, nói ra đi tới đó ngược lại cũng không phải không thể.
Tiêu Phạm Nhạc gật gù, vừa lúc về tới nhà của cô. Lâm Phạm Nhạc đỗ xe, sau, đi cùng Tiêu Phạm Nhạc lên nhà.
Trong phòng khách một đám mười mấy người mặt mũi bặm trợn nam nữ lẫn lộn ngồi yên vị.
- Ôi mẹ kiếp cái gì thế này...
Lâm Phạm Nhạc kéo Tiêu Phạm Nhạc đi vào.
- Thủ hạ của tôi đấy. Chỉ có mười sáu người thôi.
-...
Tiêu Phạm Nhạc mặc cho Lâm Phạm Nhạc kéo mình vào, dáng bộ rất không tình nguyện. Nhà của cô đâu phải để chứa cái đám đầu gấu này chứ!
- Lão đại, đây...?
- Bạn. Lần này cô bé này sẽ đi cùng chúng ta.
Một cô gái đập bàn đứng dậy.
- Lão đại! Tuy biết lão đại có sở thích kỳ dị, nhưng mà chúng ta không phải trông trẻ, càng không có đi chơi. Dẫn theo con nhóc này làm gì?
Tiêu Phạm Nhạc bực bội giật tay ra khỏi tay Lâm Phạm Nhạc, đi về phòng. Tuy là biết cần bọn họ nhưng cô có phần khó chịu. Khinh thường cô? Hừ hừ cô còn cần bọn họ công nhận chắc? Đám thiển cận!
Bởi vì trong lòng đang khó chịu nên Tiêu Phạm Nhạc suy nghĩ có phần qua loa. Cô đi về phòng, chán nản nằm xuống giường.
Hôm nay cô cảm thấy trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.