Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ
Chương 52: Đại hội Minh Tiên
thiên thiết chi nhân
19/09/2022
Địa Vi Cốc.
Kỳ thật Địa Vi Cốc kéo dài qua bảy tòa núi nhấp nhô, cây xanh rậm rạp. Trong đó nước ngầm chảy mạnh, thác nước dốc đá, đỉnh cao cốc sâu giao nhau chằng chịt.
Giờ Mão, các đệ tử từ các môn phái lớn nhỏ không đếm hết, cuối cùng tụ lại trước cửa đá ở Địa Vi Cốc báo danh nếu đoán chắc cũng khoảng hơn ngàn người.
Cửa vào cốc ngày trước yên tĩnh lạnh lùng, bỗng nhiên tràn vào hơn một ngàn người, vô số động vật trong núi chưa từng thấy qua người đều bị kinh hãi.
Các tân tú tham dự được sắp xếp đứng thành một hành ngũ chỉnh tề, vây quanh một bãi đá thật lớn trước cửa sơn cốc.
Bốn phía cửa vào sơn cốc sớm dựng lên đài cao, là để các tu sĩ không tham dự đại hội xem cuộc chiến. Vị trí thượng đẳng của chư vị chưởng môn ở tầng cao nhất, một hàng Thanh Phong môn do Trịnh Phong Điền dẫn đầu, an vị ở đài cao.
Nguyên Quân Bạch ngồi xuống xong, Tần Dương ngồi bên cạnh y cũng gật đầu với y nói: “Nguyên tiên quân.”
Không lâu, một môn nhân của Thành Vạn môn đi lên bãi đá. Ngàn người dưới đài dần dần yên lặng, tập trung tinh thần, nghe hắn tuyên đọc thủ tục đại hội.
Bản lĩnh người này có chút thâm hậu, hơi thở dồi dào kéo dài, toàn bộ cốc khẩu bao gồm đài lâu trên cao đều có thể nghe được tiếng của hắn vô cùng rõ ràng.
“Đại hội kéo dài ba năm. Sau khi chư vị tiến vào cốc, sẽ khởi động kết giới cỡ lớn, bao lại toàn bộ Địa Vi Cốc. Trong vòng ba năm, toàn bộ người tham dự tiến vào Địa Vi Cốc sẽ đơn phương ngăn cách liên hệ với bên ngoài kết giới. Họ không thể biết được tình hình ngoài kết giới, còn những người xem cuộc chiến lại có thể thông qua linh ưng bay lượn tự do trên bầu trời sơn cốc mà biết hết nội tình bên trong."
“Trong cốc đã được an trí hơn trăm loại ma vật. Tổng số hơn năm trăm nghìn. Mỗi một ma vật bắt được, có thể lấy được một đan điền trên người chúng. Ma vật cấp bậc khác nhau, linh khí ẩn chứa trong đan điền cũng khác nhau. Trên cổ tay mỗi người đều buộc một sợi tơ đỏ."
Mọi người dưới đài lập tức đồng loạt giơ cổ tay lên, giơ ra tơ đỏ trên cổ tay. Xem ra có chút hoành tráng.
Người chủ trì tiếp tục nói: “Lấy được đan điền xong, xâu nó vào tơ đỏ, thành tích của chư vị sẽ được tự động sắp xếp thứ hạng dựa trên điều này.”
Bảng xếp hạng nằm ở đài cao đối diện. Tuy nói có tám tấm, nhưng văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, mọi người quan tâm, đương nhiên chỉ có một trăm cái tên đầu trong tấm bảng đỏ đầu tiên. Thậm chí chỉ có mười cái tên đứng đầu. Cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, chính là đạo lý này.
Cuối cùng, môn nhân Thành Vạn môn kia nghiêm khắc mà cường điệu nói: “Nghiêm cấm ẩu đả cướp đoạt đan điền giữa các môn phái! Một khi phát hiện có kẻ đấu đá ngầm, dùng thủ đoạn đê tiện cướp đoạt đan điền của người khác, lập tức hủy bỏ tư cách tham dự, trong vòng mười năm không có tư cách tham dự!”
Trong những tân tú này, có rất nhiều người trẻ tuổi chưa từng thấy sự đời, nhưng cũng có không ít lão làng, sợ chạm vào lại bị đánh cho không còn hình người, ngư long hỗn tạp, nếu không cấm ẩu đả, chỉ sợ cả đại hội sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn, thậm chí gây tai nạn chết người. Bởi vậy, quy định này là rất tất yếu.
Lúc này, bên cạnh có vài vị nữ nhân khe khẽ nói nhỏ.
“Đó là đệ tử phái nào? Trông thật là tuấn tú.”
Nguyên Quân Bạch liếc mắt một cái liền nhìn ra, người mà các nàng đang bàn luận là Cố Phong một thân lam y, thanh dật xuất trần đang đứng trong đám người.
Trên thực tế, không riêng các nàng đang lén bàn luận, ngay cả trong số đệ tử tham dự dưới bãi đá, cũng có không ít thiếu nữ đang lặng lẽ nhìn chăm chú Cố Phong, hai má các nàng hơi hơi ửng đỏ.
Tuy rằng âm thanh nén cực thấp, nhưng các tu giả đang ngồi đây là nhân vật cỡ nào, ngũ giác không có cái nào không tinh đến cực điểm, nào có chuyện không nghe được? Mấy vị nữ quyến tuổi quá nhỏ mới không để ý, bị người ta nghe thấy mấy lời riêng tư. Vẫn may tất cả mọi người rất nể tình, ai cũng làm bộ như không có nghe thấy, không dời ánh mắt.
Nguyên Quân Bạch cũng giả vờ như không nghe thấy, Vũ Học nhìn sang y thấy sắc mặt y không thay đổi tưởng là y không tức giận nhưng thật chất trong lòng y khác, tên nghiệp đồ này mới vừa xuất hiện đã mê hoặc thiếu nữ nhà lành rồi.
Có người để đánh tan không khí khó xử, ho khan hai tiếng, cười nói: “Các vị đạo hữu không giống như những năm trước, cũng tới tính thử xem, đại hội lần này có những tân tú nào sẽ xuất thế?”
Nguyên Quân Bạch chẳng thèm quan tâm đến chuyện "tính thử" gì đó nhưng bị Vũ Học quấy rối nên y đành phải chơi thử.
“Tính thử” của nơi này, cũng không phải là đếm ngón tay bấm lộn, mà là — đánh cược.
Nói trắng ra là, chính là hạ phiếu đặt cửa vào tân tú mà ngươi thấy tốt nhất.
Người tu chân cũng cần một chút gì giải trí mà. Huống hồ, vật cược không phải là mấy thứ dung tục trong mắt họ như vàng bạc gì đó, mà là pháp bảo, linh thạch,... Cũng sẽ không thực sự đánh cược đồ vật quan trọng gì, nhưng coi như là một tiết mục trợ hứng truyền thống của Đại Hội.
Trịnh Phong Điền nhất định cũng sẽ không chơi những cái này, có điều tất nhiên có người nguyện ý vô góp vui, chẳng bao lâu, trên khán đài liền sục sôi ngất trời đặt mấy chục phiếu. Không ít người đều đặt cược trên người đệ tử kiệt xuất của môn hạ nhà mình, như lão Chấp Pháp liền đặt cược vào Di Thanh.
Nguyên Quân Bạch chán nản căn bản không cần cân nhắc, trực tiếp đặt một ngàn khối linh thạch trên người Cố Phong!
Hào phóng như thế, khiến người bên cạnh cũng kinh sợ luôn.
Các chưởng môn đều đang kêu thầm ghê gớm, Vũ Học vừa nghe đã biết y chán nản nên đưa ra đặt đại. Còn dưới đài cao, người chủ trì rất sung khí thông báo xong quy tắc chi tiết của đại hội, để các tân tú đồng thanh tuyên thệ xong, liền chính thức bắt đầu vào cuộc.
Do nhân số đông, nên phải phân ra hai mươi cửa vào khác nhau, tráo loạn môn phái, từng nhóm tiến vào. Các tân tú tham dự căng thẳng vạn phần mà bước chân vào phạm vi của Địa Vi Cốc, bắt đầu hành trình. Trên đài cao, có vài tiền bối sớm công thành danh toại lại vẫn ung dung, luận bàn buôn chuyện cắn hạt dưa đều có đủ nhưng đang có vài người đang sôi nổi thì thầm sợ quái vật đó đến phá rối mặc dù khắp Địa Vi Cốc đã được lập lên vòng phòng thủ nhưng không thể xem thường.
Người ngoài kết giới làm sao biết được tình hình trong cuộc ở trong Địa Vi Cốc đây?
Có hơn trăm chú linh ưng bên trong kết giới. Linh ưng có nhân viên chuyên môn khống chế, vòng bạc đeo trên móng được khảm từ tinh thạch đặc thù, lúc bay lượn có thể thu hết tất cả người và cảnh phía dưới vào mắt, chiếu lên trên gương tinh thạch nhiều mặt trước đài cao. So với dụng cụ theo dõi hiệu quả cũng không khác là bao.
Kỳ thật Địa Vi Cốc kéo dài qua bảy tòa núi nhấp nhô, cây xanh rậm rạp. Trong đó nước ngầm chảy mạnh, thác nước dốc đá, đỉnh cao cốc sâu giao nhau chằng chịt.
Giờ Mão, các đệ tử từ các môn phái lớn nhỏ không đếm hết, cuối cùng tụ lại trước cửa đá ở Địa Vi Cốc báo danh nếu đoán chắc cũng khoảng hơn ngàn người.
Cửa vào cốc ngày trước yên tĩnh lạnh lùng, bỗng nhiên tràn vào hơn một ngàn người, vô số động vật trong núi chưa từng thấy qua người đều bị kinh hãi.
Các tân tú tham dự được sắp xếp đứng thành một hành ngũ chỉnh tề, vây quanh một bãi đá thật lớn trước cửa sơn cốc.
Bốn phía cửa vào sơn cốc sớm dựng lên đài cao, là để các tu sĩ không tham dự đại hội xem cuộc chiến. Vị trí thượng đẳng của chư vị chưởng môn ở tầng cao nhất, một hàng Thanh Phong môn do Trịnh Phong Điền dẫn đầu, an vị ở đài cao.
Nguyên Quân Bạch ngồi xuống xong, Tần Dương ngồi bên cạnh y cũng gật đầu với y nói: “Nguyên tiên quân.”
Không lâu, một môn nhân của Thành Vạn môn đi lên bãi đá. Ngàn người dưới đài dần dần yên lặng, tập trung tinh thần, nghe hắn tuyên đọc thủ tục đại hội.
Bản lĩnh người này có chút thâm hậu, hơi thở dồi dào kéo dài, toàn bộ cốc khẩu bao gồm đài lâu trên cao đều có thể nghe được tiếng của hắn vô cùng rõ ràng.
“Đại hội kéo dài ba năm. Sau khi chư vị tiến vào cốc, sẽ khởi động kết giới cỡ lớn, bao lại toàn bộ Địa Vi Cốc. Trong vòng ba năm, toàn bộ người tham dự tiến vào Địa Vi Cốc sẽ đơn phương ngăn cách liên hệ với bên ngoài kết giới. Họ không thể biết được tình hình ngoài kết giới, còn những người xem cuộc chiến lại có thể thông qua linh ưng bay lượn tự do trên bầu trời sơn cốc mà biết hết nội tình bên trong."
“Trong cốc đã được an trí hơn trăm loại ma vật. Tổng số hơn năm trăm nghìn. Mỗi một ma vật bắt được, có thể lấy được một đan điền trên người chúng. Ma vật cấp bậc khác nhau, linh khí ẩn chứa trong đan điền cũng khác nhau. Trên cổ tay mỗi người đều buộc một sợi tơ đỏ."
Mọi người dưới đài lập tức đồng loạt giơ cổ tay lên, giơ ra tơ đỏ trên cổ tay. Xem ra có chút hoành tráng.
Người chủ trì tiếp tục nói: “Lấy được đan điền xong, xâu nó vào tơ đỏ, thành tích của chư vị sẽ được tự động sắp xếp thứ hạng dựa trên điều này.”
Bảng xếp hạng nằm ở đài cao đối diện. Tuy nói có tám tấm, nhưng văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, mọi người quan tâm, đương nhiên chỉ có một trăm cái tên đầu trong tấm bảng đỏ đầu tiên. Thậm chí chỉ có mười cái tên đứng đầu. Cái gọi là văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, chính là đạo lý này.
Cuối cùng, môn nhân Thành Vạn môn kia nghiêm khắc mà cường điệu nói: “Nghiêm cấm ẩu đả cướp đoạt đan điền giữa các môn phái! Một khi phát hiện có kẻ đấu đá ngầm, dùng thủ đoạn đê tiện cướp đoạt đan điền của người khác, lập tức hủy bỏ tư cách tham dự, trong vòng mười năm không có tư cách tham dự!”
Trong những tân tú này, có rất nhiều người trẻ tuổi chưa từng thấy sự đời, nhưng cũng có không ít lão làng, sợ chạm vào lại bị đánh cho không còn hình người, ngư long hỗn tạp, nếu không cấm ẩu đả, chỉ sợ cả đại hội sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn, thậm chí gây tai nạn chết người. Bởi vậy, quy định này là rất tất yếu.
Lúc này, bên cạnh có vài vị nữ nhân khe khẽ nói nhỏ.
“Đó là đệ tử phái nào? Trông thật là tuấn tú.”
Nguyên Quân Bạch liếc mắt một cái liền nhìn ra, người mà các nàng đang bàn luận là Cố Phong một thân lam y, thanh dật xuất trần đang đứng trong đám người.
Trên thực tế, không riêng các nàng đang lén bàn luận, ngay cả trong số đệ tử tham dự dưới bãi đá, cũng có không ít thiếu nữ đang lặng lẽ nhìn chăm chú Cố Phong, hai má các nàng hơi hơi ửng đỏ.
Tuy rằng âm thanh nén cực thấp, nhưng các tu giả đang ngồi đây là nhân vật cỡ nào, ngũ giác không có cái nào không tinh đến cực điểm, nào có chuyện không nghe được? Mấy vị nữ quyến tuổi quá nhỏ mới không để ý, bị người ta nghe thấy mấy lời riêng tư. Vẫn may tất cả mọi người rất nể tình, ai cũng làm bộ như không có nghe thấy, không dời ánh mắt.
Nguyên Quân Bạch cũng giả vờ như không nghe thấy, Vũ Học nhìn sang y thấy sắc mặt y không thay đổi tưởng là y không tức giận nhưng thật chất trong lòng y khác, tên nghiệp đồ này mới vừa xuất hiện đã mê hoặc thiếu nữ nhà lành rồi.
Có người để đánh tan không khí khó xử, ho khan hai tiếng, cười nói: “Các vị đạo hữu không giống như những năm trước, cũng tới tính thử xem, đại hội lần này có những tân tú nào sẽ xuất thế?”
Nguyên Quân Bạch chẳng thèm quan tâm đến chuyện "tính thử" gì đó nhưng bị Vũ Học quấy rối nên y đành phải chơi thử.
“Tính thử” của nơi này, cũng không phải là đếm ngón tay bấm lộn, mà là — đánh cược.
Nói trắng ra là, chính là hạ phiếu đặt cửa vào tân tú mà ngươi thấy tốt nhất.
Người tu chân cũng cần một chút gì giải trí mà. Huống hồ, vật cược không phải là mấy thứ dung tục trong mắt họ như vàng bạc gì đó, mà là pháp bảo, linh thạch,... Cũng sẽ không thực sự đánh cược đồ vật quan trọng gì, nhưng coi như là một tiết mục trợ hứng truyền thống của Đại Hội.
Trịnh Phong Điền nhất định cũng sẽ không chơi những cái này, có điều tất nhiên có người nguyện ý vô góp vui, chẳng bao lâu, trên khán đài liền sục sôi ngất trời đặt mấy chục phiếu. Không ít người đều đặt cược trên người đệ tử kiệt xuất của môn hạ nhà mình, như lão Chấp Pháp liền đặt cược vào Di Thanh.
Nguyên Quân Bạch chán nản căn bản không cần cân nhắc, trực tiếp đặt một ngàn khối linh thạch trên người Cố Phong!
Hào phóng như thế, khiến người bên cạnh cũng kinh sợ luôn.
Các chưởng môn đều đang kêu thầm ghê gớm, Vũ Học vừa nghe đã biết y chán nản nên đưa ra đặt đại. Còn dưới đài cao, người chủ trì rất sung khí thông báo xong quy tắc chi tiết của đại hội, để các tân tú đồng thanh tuyên thệ xong, liền chính thức bắt đầu vào cuộc.
Do nhân số đông, nên phải phân ra hai mươi cửa vào khác nhau, tráo loạn môn phái, từng nhóm tiến vào. Các tân tú tham dự căng thẳng vạn phần mà bước chân vào phạm vi của Địa Vi Cốc, bắt đầu hành trình. Trên đài cao, có vài tiền bối sớm công thành danh toại lại vẫn ung dung, luận bàn buôn chuyện cắn hạt dưa đều có đủ nhưng đang có vài người đang sôi nổi thì thầm sợ quái vật đó đến phá rối mặc dù khắp Địa Vi Cốc đã được lập lên vòng phòng thủ nhưng không thể xem thường.
Người ngoài kết giới làm sao biết được tình hình trong cuộc ở trong Địa Vi Cốc đây?
Có hơn trăm chú linh ưng bên trong kết giới. Linh ưng có nhân viên chuyên môn khống chế, vòng bạc đeo trên móng được khảm từ tinh thạch đặc thù, lúc bay lượn có thể thu hết tất cả người và cảnh phía dưới vào mắt, chiếu lên trên gương tinh thạch nhiều mặt trước đài cao. So với dụng cụ theo dõi hiệu quả cũng không khác là bao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.