Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ
Chương 5: Xấu hổ.
thiên thiết chi nhân
19/09/2022
Sau khi Nguyên Quân Bạch tỉnh lại từ cơn hôn mê, tính tình của y nhanh chóng thay đổi đến chóng mặt khiến người khác tò mò Nguyên Quân Bạch có phải bị tẩu hỏa nhập ma không?
Từ một con người rắn độc khiến ai cũng phải khiếp sợ vậy mà sau khi tỉnh lại trở thành một người hoàn toàn khác, không hành hạ. Suốt ngày chỉ ngồi trong phòng đọc sách hoặc dạy Cố Phong viết chữ và đọc sách.
Đám người Trịnh Phong Điền thấy y thay đổi liền cảm thấy trong lòng trở nên tốt hơn nhưng có người lại không vừa ý với tính tình hiện tại của Nguyên Quân Bạch. Người này luôn gây ra phiền phức cho Nguyên Quân Bạch, người mà đám người Trịnh Phong Điền không ưa nổi là Chấp Pháp trưởng lão.
Ông ta lúc nào cũng kiếm mọi lý do để Trịnh Phong Điền phạt Nguyên Quân Bạch nhưng lần nào Trịnh Phong Điền cũng nhắm mắt bỏ qua sư đệ của mình. Bởi hắn biết chỉ còn mấy sư đệ, muội này là người thân mà người thân thì hắn lại không nỡ ra tay.
Đến bây giờ, Chấp Pháp trưởng lão cũng không bỏ qua Nguyên Quân Bạch luôn lên kế hoạch hại y thân bại danh liệt nhưng đối với Nguyên Quân Bạch, y chẳng có hứng thú gì với chuyện của ông ta. Y mặc kệ ông ta thích làm gì thì làm nhưng bây giờ có chuyện khiến y đau đầu hơn.
Chính là Cố Phong, từ lúc về chỗ y ở. Y không hiểu đứa nhỏ này nổi chứng gì, suốt ngày đi phá khắp nơi trong Thanh Phong môn. Ngày nào cũng có người đến chỗ y mách về chuyện của Cố Phong, ngày nào y cũng đau đầu về chuyện của Cố Phong. Y không hiểu rốt cuộc đứa trẻ này vì sao lại đi phá khắp nơi trong Thanh Phong môn.
Đến một ngày, Nguyên Quân Bạch ngồi trong phòng cầm quyển sách đọc. Tiêu Ca đẩy cửa đi vào đập bàn tức giận quát:"Nguyên Quân Bạch!!"
Nguyên Quân Bạch bỏ quyển sách trên tay xuống, y ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Y ra hiệu "ngừng" không cảm xúc nói:"Có phải lại là Cố Phong không?"
Tiêu Ca cười lạnh nhìn Nguyên Quân Bạch nói:"Ngươi còn biết điều đấy, ngươi xem đồ đệ của ngươi đã làm gì kìa. Nó đi đánh nhau với đồ đệ của ta khiến đồ đệ ta trọng thương nằm liệt giường kìa. Ngươi có biết đồ đệ đó của ta là hạt giống tốt nhất không?"
Nguyên Quân Bạch vươn tay xoa thái dương nói:"Được rồi. Ta sẽ dạy lại đồ đệ của ta, còn chuyện đồ đệ của ngươi. Nếu đồ đệ ngươi cần gì thì nói ta, ta sẽ đền bù cho."
Tiêu Ca nghe xong mới thỏa mãn, hắn "hừ" một tiếng rồi quay người rời đi. Nguyên Quân Bạch nhìn bóng lưng hắn rời đi, y lắc đầu xoa thái dương.
Đến ráng chiều, Cố Phong mới trở về. Khắp người hắn dính đầy bùn, hắn bước vào phòng thì thấy Nguyên Quân Bạch đang ngồi đọc sách. Nguyên Quân Bạch bỏ quyển sách trên tay xuống, y đứng dậy đi đến trước mặt Cố Phong.
Nhìn bộ dạng này của Cố Phong khiến Nguyên Quân Bạch đau đầu với đứa trẻ này. Cố Phong ngẩng đầu nhìn người trước mặt, y không lộ ra bất cứ cảm xúc gì khiến hắn khó biết được người trước mặt đang tức giận hay đang lo lắng.
Hắn chỉ thấy tay áo của y giơ lên.
Đồng tử Cố Phong hơi co lại, đáy mắt hiện lên tia chờ mong.
Tới, tới, tới!
Cố Phong lạnh lùng cười, chỉ chờ tay Nguyên Quân Bạch hung hăng tát trên mặt mình, lại không thể nghĩ tới…
“Ngốc.”
Cố Phong nghe người trước mắt lạnh lùng nói, bạt tai theo dự đoán có thể tát người gần chết cũng không có, nghênh đón hắn chính là cánh tay thô lỗ của người này.
Cố Phong nhịn không được trừng to mắt.
Nguyên Quân Bạch xoa đầu Cố Phong thở dài, nhìn đứa trẻ trước mặt dính đầy bùn đất. Y lo lắng hỏi:"Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Cố Phong thất vọng, hắn không ngờ người này thật sự thay đổi. Mấy ngày qua, hắn vẫn luôn tìm cách chọc giận y để y trục xuất hắn nhưng lần nào trở về hắn cũng chỉ nhận được một câu nói từ y "Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Nguyên Quân Bạch khom lưng bế Cố Phong lên, còn là loại tư thế đại nhân ôm tiểu hài nhi, một cánh tay vòng dưới chân, để Cố Phong ngồi vững vàng trong khuỷu tay y, còn không thể không ôm cổ của y.
Đất bùn trên người Cố Phong liền dính vào y phục của Nguyên Quân Bạch, Cố Phong thấy vậy tưởng y sẽ tức giận, bởi vì hắn biết Nguyên Quân Bạch là một người rất thích sạch sẽ nhưng hắn lại không ngờ, Nguyên Quân Bạch thấy đất bùn dính vào y phục cũng không cảm thấy gì.
Tiểu đồng thấy Nguyên Quân Bạch bế Cố Phong hoảng sợ không ít, mọi người ở xung quanh đều bị cảnh tượng này dọa sợ.
Nguyên Quân Bạch bảo tiểu đồng chuẩn bị nước ấm, tiểu đồng nhanh chóng chuẩn bị nước ấm.
Tay Cố Phong bị buộc ôm cổ Nguyên Quân Bạch cương đến phát đau, ngửi lãnh hương nhàn nhạt trên người Nguyên Quân Bạch, một cảm giác luống cuống và xấu hổ đập vào mặt.
Ma đản không đúng chỗ nào?!
Hắn, hắn bỗng nhiên cảm thấy, cái mông thật nóng!
Nguyên Quân Bạch bế Cố Phong đi một mạch.
“Sư, sư tôn…”
Bên tai là âm thanh hơi có vẻ quẫn bách của đồ đệ, Nguyên Quân Bạch cúi đầu nhìn xuống, thấy Cố Phong trừng to mắt, dưới lông mi thật dài là sự luống cuống và ngượng ngùng, tâm tình của y có chút tốt hơn.
Từ một con người rắn độc khiến ai cũng phải khiếp sợ vậy mà sau khi tỉnh lại trở thành một người hoàn toàn khác, không hành hạ. Suốt ngày chỉ ngồi trong phòng đọc sách hoặc dạy Cố Phong viết chữ và đọc sách.
Đám người Trịnh Phong Điền thấy y thay đổi liền cảm thấy trong lòng trở nên tốt hơn nhưng có người lại không vừa ý với tính tình hiện tại của Nguyên Quân Bạch. Người này luôn gây ra phiền phức cho Nguyên Quân Bạch, người mà đám người Trịnh Phong Điền không ưa nổi là Chấp Pháp trưởng lão.
Ông ta lúc nào cũng kiếm mọi lý do để Trịnh Phong Điền phạt Nguyên Quân Bạch nhưng lần nào Trịnh Phong Điền cũng nhắm mắt bỏ qua sư đệ của mình. Bởi hắn biết chỉ còn mấy sư đệ, muội này là người thân mà người thân thì hắn lại không nỡ ra tay.
Đến bây giờ, Chấp Pháp trưởng lão cũng không bỏ qua Nguyên Quân Bạch luôn lên kế hoạch hại y thân bại danh liệt nhưng đối với Nguyên Quân Bạch, y chẳng có hứng thú gì với chuyện của ông ta. Y mặc kệ ông ta thích làm gì thì làm nhưng bây giờ có chuyện khiến y đau đầu hơn.
Chính là Cố Phong, từ lúc về chỗ y ở. Y không hiểu đứa nhỏ này nổi chứng gì, suốt ngày đi phá khắp nơi trong Thanh Phong môn. Ngày nào cũng có người đến chỗ y mách về chuyện của Cố Phong, ngày nào y cũng đau đầu về chuyện của Cố Phong. Y không hiểu rốt cuộc đứa trẻ này vì sao lại đi phá khắp nơi trong Thanh Phong môn.
Đến một ngày, Nguyên Quân Bạch ngồi trong phòng cầm quyển sách đọc. Tiêu Ca đẩy cửa đi vào đập bàn tức giận quát:"Nguyên Quân Bạch!!"
Nguyên Quân Bạch bỏ quyển sách trên tay xuống, y ngẩng đầu nhìn người trước mặt. Y ra hiệu "ngừng" không cảm xúc nói:"Có phải lại là Cố Phong không?"
Tiêu Ca cười lạnh nhìn Nguyên Quân Bạch nói:"Ngươi còn biết điều đấy, ngươi xem đồ đệ của ngươi đã làm gì kìa. Nó đi đánh nhau với đồ đệ của ta khiến đồ đệ ta trọng thương nằm liệt giường kìa. Ngươi có biết đồ đệ đó của ta là hạt giống tốt nhất không?"
Nguyên Quân Bạch vươn tay xoa thái dương nói:"Được rồi. Ta sẽ dạy lại đồ đệ của ta, còn chuyện đồ đệ của ngươi. Nếu đồ đệ ngươi cần gì thì nói ta, ta sẽ đền bù cho."
Tiêu Ca nghe xong mới thỏa mãn, hắn "hừ" một tiếng rồi quay người rời đi. Nguyên Quân Bạch nhìn bóng lưng hắn rời đi, y lắc đầu xoa thái dương.
Đến ráng chiều, Cố Phong mới trở về. Khắp người hắn dính đầy bùn, hắn bước vào phòng thì thấy Nguyên Quân Bạch đang ngồi đọc sách. Nguyên Quân Bạch bỏ quyển sách trên tay xuống, y đứng dậy đi đến trước mặt Cố Phong.
Nhìn bộ dạng này của Cố Phong khiến Nguyên Quân Bạch đau đầu với đứa trẻ này. Cố Phong ngẩng đầu nhìn người trước mặt, y không lộ ra bất cứ cảm xúc gì khiến hắn khó biết được người trước mặt đang tức giận hay đang lo lắng.
Hắn chỉ thấy tay áo của y giơ lên.
Đồng tử Cố Phong hơi co lại, đáy mắt hiện lên tia chờ mong.
Tới, tới, tới!
Cố Phong lạnh lùng cười, chỉ chờ tay Nguyên Quân Bạch hung hăng tát trên mặt mình, lại không thể nghĩ tới…
“Ngốc.”
Cố Phong nghe người trước mắt lạnh lùng nói, bạt tai theo dự đoán có thể tát người gần chết cũng không có, nghênh đón hắn chính là cánh tay thô lỗ của người này.
Cố Phong nhịn không được trừng to mắt.
Nguyên Quân Bạch xoa đầu Cố Phong thở dài, nhìn đứa trẻ trước mặt dính đầy bùn đất. Y lo lắng hỏi:"Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Cố Phong thất vọng, hắn không ngờ người này thật sự thay đổi. Mấy ngày qua, hắn vẫn luôn tìm cách chọc giận y để y trục xuất hắn nhưng lần nào trở về hắn cũng chỉ nhận được một câu nói từ y "Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
Nguyên Quân Bạch khom lưng bế Cố Phong lên, còn là loại tư thế đại nhân ôm tiểu hài nhi, một cánh tay vòng dưới chân, để Cố Phong ngồi vững vàng trong khuỷu tay y, còn không thể không ôm cổ của y.
Đất bùn trên người Cố Phong liền dính vào y phục của Nguyên Quân Bạch, Cố Phong thấy vậy tưởng y sẽ tức giận, bởi vì hắn biết Nguyên Quân Bạch là một người rất thích sạch sẽ nhưng hắn lại không ngờ, Nguyên Quân Bạch thấy đất bùn dính vào y phục cũng không cảm thấy gì.
Tiểu đồng thấy Nguyên Quân Bạch bế Cố Phong hoảng sợ không ít, mọi người ở xung quanh đều bị cảnh tượng này dọa sợ.
Nguyên Quân Bạch bảo tiểu đồng chuẩn bị nước ấm, tiểu đồng nhanh chóng chuẩn bị nước ấm.
Tay Cố Phong bị buộc ôm cổ Nguyên Quân Bạch cương đến phát đau, ngửi lãnh hương nhàn nhạt trên người Nguyên Quân Bạch, một cảm giác luống cuống và xấu hổ đập vào mặt.
Ma đản không đúng chỗ nào?!
Hắn, hắn bỗng nhiên cảm thấy, cái mông thật nóng!
Nguyên Quân Bạch bế Cố Phong đi một mạch.
“Sư, sư tôn…”
Bên tai là âm thanh hơi có vẻ quẫn bách của đồ đệ, Nguyên Quân Bạch cúi đầu nhìn xuống, thấy Cố Phong trừng to mắt, dưới lông mi thật dài là sự luống cuống và ngượng ngùng, tâm tình của y có chút tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.