Chương 146
TTTM
25/07/2021
Đợi đến lúc Ân Vũ xuống được giường, cậu ta vừa ra khỏi cửa thì đã thấy mấy ánh mắt tò mò chăm chăm nhìn mình.
- Ừm, có chuyện gì sao?
Một con tang thi có chút ngáo ngơ lắc đầu, bước chân không tự chủ cách cậu ta xa một chút nhỏ giọng hỏi thăm,
- Nơi đó của cậu hết sưng rồi chứ.
- Hả?
Mặt Ân Vũ hết xanh lại đỏ, cậu ta lắp bắp,
- Ngươi nói cái gì vậy, ta...ta không hiểu.
Con tang thi ngây thơ tưởng cậu ta thật sự không hiểu nên nhìn xuống phần thân dưới chỉ chỉ,
- Mấy người bạn của ta bảo với ta là b*ng hoa của cậu bị thương, phải nghỉ ngơi thật tốt mới không để lại di chứng.
Nói xong con tang thi còn tri kỉ đẩy cậu ta vào trong phòng,
- Nghỉ ngơi đi, ta thấy bước chân của cậu không vững lắm, đợi khỏe hắn muốn đi đâu thì đi.
Con tang thi hiên ngang lẫm liệt nói, Ân Vũ há hốc mồm nhìn cánh cửa bị đóng lại, đợi đến khi cậu ta phản ứng lại thì ánh mắt bừng lên lửa giận ngập trời,
- GIANG DIỆC PHONG, NGƯƠI CÚT VỀ ĐÂY CHO TA.
Ân Vũ hét ầm lên, Giang Diệc Phong đang đi với mấy người Thẩm Nhạc bàn bạc việc cải tạo căn cứ giật mình. Hắn cười gượng,
- Ừm, vợ ta gọi, ta đi trước, các người cứ tiếp tục.
Nói xong liền nhanh chóng chạy về tìm Ân Vũ, một con tang lắc đầu,
- Nghe giọng hình như tiểu Ân Vũ đang phát điên thì phải, chậc, chúng ta có nên cầu phúc cho hắn không a.
Mấy con tang thi khác bật cười, Thẩm Nhạc nhún vai,
- Chuyện nhà hắn tốt nhất đừng xen vào, dấm mà đổ ra thì chúng ta chắc chắn chết trước.
Mấy người khác cũng đồng ý, bọn họ tiếp tục làm công việc của mình chẳng quan tâm Giang Diệc Phong nữa.
Trong phòng thí nghiệm,
- A Dư, ta...ta.
Quân Minh Tịch không tin nhìn hai bàn tay của mình, hắn run rẩy đặt tay lên ngực,
- Ha ha.
Quân Minh Tịch cười, hắn ôm chặt Lạc Dư đang đứng bên cạnh vào lòng nói:
- Bảo bối, em nghe thấy không, tim..tim ta đang đập...đang đập đó.
Lạc Dư nhìn bộ dạng luống cuống của hắn nước mắt không nhịn được chảy xuống,
- Ta cảm nhận được, Minh Tịch, ngươi không còn là tang thi nữa.
Lạc Dư biết hắn vì bản thân là tang thi vương nên có rất nhiều thứ không dám làm. Hắn không dám làm cái gì quá mức, sợ cậu sẽ bị nhiễm độc, hắn cũng không dám nhắc quá nhiều đến chuyện tình cảm của hai người, sợ bị từ chối, tang thi với con người làm sao có thể có được kết quả tốt chứ.
- A Dư..
Cổ họng Quân Minh Tịch nghèn nghẹn,
- A Dư.
- Ta đây.
- A Dư.. A Dư.
Lạc Dư vỗ lưng hắn,
- Bên ngoài còn mấy vạn người đang chờ thuốc, Minh Tịch cùng ta làm, được không.
- Ừm, em dạy ta.
- Được.
Hai người bắt tay vào điều chế một lượng lớn thuốc giải thi độc.
Một tháng sau,
- LÃO ĐẠI, CHỊ DÂU, HAI NGƯỜI MUỐN TẠO EM BÉ THÌ CŨNG PHẢI GIÀNH CHÚT THỜI GIAN GIẢI QUYẾT CÔNG VIỆC BÊN NGOÀI CHỨ.
Thẩm Nhạc thở hồng hộc hét ầm lên, tất cả cứ giao hết cho hắn cùng Giang Diệc Phong làm, vậy lão đại để làm gì a.
- LÃO...
Thẩm Nhạc đang định gọi tiếp thì cánh cửa trước mặt mở ra, Quân Minh Tịch lạnh nhạt nhìn hắn nói:
- Tập hợp mọi người đến phòng nghị sự.
- Ơ..Dạ.
Thẩm Nhạc gãi đầu, không lẽ bên trong nghe được âm thanh bên ngoài thật à, lần trước không nói, nhưng lần này chắc không phải trùng hợp đâu nhỉ.
Mọi người nhanh chóng đến phòng nghị sự, Quân Minh Tịch đặt lọ dung dịch lên bàn, những người có mặt nghi hoặc,
- Lão đại, đây là...
Một người lên tiếng nói, Quân Minh Tịch nhếch môi,
- Nó có thể khiến chúng ta trở lại làm người bình thường.
- ....
Không gian đột nhiên im lặng đến đáng sợ, Thẩm Nhạc nắm chặt tay,
- Lão đại, ngài..nói thật sao.
Mọi người đồng loạt nhìn Quân Minh Tịch, họ muốn có một lời chắc chắn của hắn.
Quân Minh Tịch không nói, hắn lấy một thanh chủy thủ rạch một đường trên cổ tay,
Tí tách
Dòng máu nóng hổi, đỏ thẫm chảy xuống, nó thơm đến nỗi mấy người cấp 4, cấp 5 suýt nữa thì mất khống chế.
- Như vậy đủ rồi chứ.
- Đủ rồi.
Thẩm Nhạc mím môi:
- Lão đại, chúng tôi phải làm thế nào?
Quân Minh Tịch lắc lắc lọ chất lỏng nói:
- Chuẩn bị mỗi người một cốc nước.
Rất nhanh nước đã được đưa đến, Quân Minh Tịch làm theo lời Lạc Dư, ba giọt một cốc,
- Được rồi, uống đi.
Thẩm Nhạc là người đầu tiên uống cạn, hắn tin tưởng lão đại của hắn. Quân Minh Tịch thấy hắn ngay cả một chút do dự cũng không có ý cười trong mắt càng sâu, người hắn chọn quả nhiên rất có tố chất.
"Ực"
Những người khác cũng một ngụm uống hết, cơ thể bọn họ dần nóng lên, cơn đau thấu xương ập tới,
- A a a.
Tiếng hét thảm thiết khiến người khác sởn tóc gáy vang lên suốt một tiếng đồng hồ. Quân Minh Tịch mặc kệ bọn họ kêu la, hắn còn phải về ôm vợ a, lại nhớ rồi.
- Ưm.
Giang Diệc Phong đứng một bên nhìn từ đầu đến cuối, nếu thứ chất lỏng này thật sự chữa được bệnh độc, vậy thì...
Thẩm Nhạc tỉnh dậy, Giang Diệc Phong đi qua kiểm tra cơ thể hắn,
Thình thịch
Thành công rồi. Giang Diệc Phong đứng bên cạnh kích động, Ân Vũ không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắn,
- Vui như vậy sao.
- Đương nhiên.
Ân Vũ hừ lạnh, một tay bắt lấy tai Giang Diệc Phong nhéo mạnh,
- Vì nam nhân khác?
- A a a....đau..đau.
Giang Diệc Phong lúc này mới để ý đến Ân Vũ, hắn cười nịnh nọt,
- Ta không có mà.
- Đi về.
Ân Vũ nhướn mày nói, Giang Diệc Phong có chút không muốn, hắn muốn đợi mấy người kia tỉnh lại a.
- Không tình nguyện?
Giang Diệc Phong vội vàng phủ nhận,
- Không có, về, về thôi.
- Hừ.
- Ừm, có chuyện gì sao?
Một con tang thi có chút ngáo ngơ lắc đầu, bước chân không tự chủ cách cậu ta xa một chút nhỏ giọng hỏi thăm,
- Nơi đó của cậu hết sưng rồi chứ.
- Hả?
Mặt Ân Vũ hết xanh lại đỏ, cậu ta lắp bắp,
- Ngươi nói cái gì vậy, ta...ta không hiểu.
Con tang thi ngây thơ tưởng cậu ta thật sự không hiểu nên nhìn xuống phần thân dưới chỉ chỉ,
- Mấy người bạn của ta bảo với ta là b*ng hoa của cậu bị thương, phải nghỉ ngơi thật tốt mới không để lại di chứng.
Nói xong con tang thi còn tri kỉ đẩy cậu ta vào trong phòng,
- Nghỉ ngơi đi, ta thấy bước chân của cậu không vững lắm, đợi khỏe hắn muốn đi đâu thì đi.
Con tang thi hiên ngang lẫm liệt nói, Ân Vũ há hốc mồm nhìn cánh cửa bị đóng lại, đợi đến khi cậu ta phản ứng lại thì ánh mắt bừng lên lửa giận ngập trời,
- GIANG DIỆC PHONG, NGƯƠI CÚT VỀ ĐÂY CHO TA.
Ân Vũ hét ầm lên, Giang Diệc Phong đang đi với mấy người Thẩm Nhạc bàn bạc việc cải tạo căn cứ giật mình. Hắn cười gượng,
- Ừm, vợ ta gọi, ta đi trước, các người cứ tiếp tục.
Nói xong liền nhanh chóng chạy về tìm Ân Vũ, một con tang lắc đầu,
- Nghe giọng hình như tiểu Ân Vũ đang phát điên thì phải, chậc, chúng ta có nên cầu phúc cho hắn không a.
Mấy con tang thi khác bật cười, Thẩm Nhạc nhún vai,
- Chuyện nhà hắn tốt nhất đừng xen vào, dấm mà đổ ra thì chúng ta chắc chắn chết trước.
Mấy người khác cũng đồng ý, bọn họ tiếp tục làm công việc của mình chẳng quan tâm Giang Diệc Phong nữa.
Trong phòng thí nghiệm,
- A Dư, ta...ta.
Quân Minh Tịch không tin nhìn hai bàn tay của mình, hắn run rẩy đặt tay lên ngực,
- Ha ha.
Quân Minh Tịch cười, hắn ôm chặt Lạc Dư đang đứng bên cạnh vào lòng nói:
- Bảo bối, em nghe thấy không, tim..tim ta đang đập...đang đập đó.
Lạc Dư nhìn bộ dạng luống cuống của hắn nước mắt không nhịn được chảy xuống,
- Ta cảm nhận được, Minh Tịch, ngươi không còn là tang thi nữa.
Lạc Dư biết hắn vì bản thân là tang thi vương nên có rất nhiều thứ không dám làm. Hắn không dám làm cái gì quá mức, sợ cậu sẽ bị nhiễm độc, hắn cũng không dám nhắc quá nhiều đến chuyện tình cảm của hai người, sợ bị từ chối, tang thi với con người làm sao có thể có được kết quả tốt chứ.
- A Dư..
Cổ họng Quân Minh Tịch nghèn nghẹn,
- A Dư.
- Ta đây.
- A Dư.. A Dư.
Lạc Dư vỗ lưng hắn,
- Bên ngoài còn mấy vạn người đang chờ thuốc, Minh Tịch cùng ta làm, được không.
- Ừm, em dạy ta.
- Được.
Hai người bắt tay vào điều chế một lượng lớn thuốc giải thi độc.
Một tháng sau,
- LÃO ĐẠI, CHỊ DÂU, HAI NGƯỜI MUỐN TẠO EM BÉ THÌ CŨNG PHẢI GIÀNH CHÚT THỜI GIAN GIẢI QUYẾT CÔNG VIỆC BÊN NGOÀI CHỨ.
Thẩm Nhạc thở hồng hộc hét ầm lên, tất cả cứ giao hết cho hắn cùng Giang Diệc Phong làm, vậy lão đại để làm gì a.
- LÃO...
Thẩm Nhạc đang định gọi tiếp thì cánh cửa trước mặt mở ra, Quân Minh Tịch lạnh nhạt nhìn hắn nói:
- Tập hợp mọi người đến phòng nghị sự.
- Ơ..Dạ.
Thẩm Nhạc gãi đầu, không lẽ bên trong nghe được âm thanh bên ngoài thật à, lần trước không nói, nhưng lần này chắc không phải trùng hợp đâu nhỉ.
Mọi người nhanh chóng đến phòng nghị sự, Quân Minh Tịch đặt lọ dung dịch lên bàn, những người có mặt nghi hoặc,
- Lão đại, đây là...
Một người lên tiếng nói, Quân Minh Tịch nhếch môi,
- Nó có thể khiến chúng ta trở lại làm người bình thường.
- ....
Không gian đột nhiên im lặng đến đáng sợ, Thẩm Nhạc nắm chặt tay,
- Lão đại, ngài..nói thật sao.
Mọi người đồng loạt nhìn Quân Minh Tịch, họ muốn có một lời chắc chắn của hắn.
Quân Minh Tịch không nói, hắn lấy một thanh chủy thủ rạch một đường trên cổ tay,
Tí tách
Dòng máu nóng hổi, đỏ thẫm chảy xuống, nó thơm đến nỗi mấy người cấp 4, cấp 5 suýt nữa thì mất khống chế.
- Như vậy đủ rồi chứ.
- Đủ rồi.
Thẩm Nhạc mím môi:
- Lão đại, chúng tôi phải làm thế nào?
Quân Minh Tịch lắc lắc lọ chất lỏng nói:
- Chuẩn bị mỗi người một cốc nước.
Rất nhanh nước đã được đưa đến, Quân Minh Tịch làm theo lời Lạc Dư, ba giọt một cốc,
- Được rồi, uống đi.
Thẩm Nhạc là người đầu tiên uống cạn, hắn tin tưởng lão đại của hắn. Quân Minh Tịch thấy hắn ngay cả một chút do dự cũng không có ý cười trong mắt càng sâu, người hắn chọn quả nhiên rất có tố chất.
"Ực"
Những người khác cũng một ngụm uống hết, cơ thể bọn họ dần nóng lên, cơn đau thấu xương ập tới,
- A a a.
Tiếng hét thảm thiết khiến người khác sởn tóc gáy vang lên suốt một tiếng đồng hồ. Quân Minh Tịch mặc kệ bọn họ kêu la, hắn còn phải về ôm vợ a, lại nhớ rồi.
- Ưm.
Giang Diệc Phong đứng một bên nhìn từ đầu đến cuối, nếu thứ chất lỏng này thật sự chữa được bệnh độc, vậy thì...
Thẩm Nhạc tỉnh dậy, Giang Diệc Phong đi qua kiểm tra cơ thể hắn,
Thình thịch
Thành công rồi. Giang Diệc Phong đứng bên cạnh kích động, Ân Vũ không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng hắn,
- Vui như vậy sao.
- Đương nhiên.
Ân Vũ hừ lạnh, một tay bắt lấy tai Giang Diệc Phong nhéo mạnh,
- Vì nam nhân khác?
- A a a....đau..đau.
Giang Diệc Phong lúc này mới để ý đến Ân Vũ, hắn cười nịnh nọt,
- Ta không có mà.
- Đi về.
Ân Vũ nhướn mày nói, Giang Diệc Phong có chút không muốn, hắn muốn đợi mấy người kia tỉnh lại a.
- Không tình nguyện?
Giang Diệc Phong vội vàng phủ nhận,
- Không có, về, về thôi.
- Hừ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.