Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi
Chương 103
TG
09/07/2023
Cuối năm lớp 12, Dương Vũ vui vẻ cùng ôn tập các môn tự nhiên với Trương Gia Bảo. Chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông toàn quốc.
Vì tỉ lệ những học sinh chọn vào khoa học tự nhiên chỉ bằng 1/3 của khoa học xã hội, nên trường có 6 lớp sẽ gộp lại làm 3 lớp để tiết kiệm thời gian nghỉ ngơi cho giáo viên và cả học sinh.
Thế là Dương Vũ được như ý không bị tách lớp với cậu nữa, cũng chẳng có bóng đèn di động Bạch Vi phá rối. Vì Bạch Vi giờ đang vật lộn với các môn xã hội đến ngươi chết ta sống.
Mặc dù ngày thường học tập Dương Vũ luôn than thở bài học khó khăn và mất chất xám, nhưng hắn lại là học sinh xuất sắc nhất của trường, không đề khó nào không giải được.
Vì vậy nên hôm nay thay vì được ngồi cưng nựng Trương Gia Bảo thì hắn lại được thầy toán giao nhiệm vụ giảng bài cho các bạn trong khi thầy đi vắng.
Nên đầu tiết cả lớp đã được thấy thầy giáo họ của mình mặt mày lạnh băng giảng bài mà không ngừng tạo sát khí.
Qua hai tiết toán, cô vật lí vào dạy hai tiết cuối thì các học sinh trong lớp mới được thả lỏng thần kinh mà yên bình học bài.
Dương Vũ lại trở về trạng thái vui vẻ lúc đầu, tay phải cầm viết xem sơ qua bài rồi lại viết đáp án, tay trái đang nắm tay Trương Gia Bảo lâu lâu lại sờ lên mu bàn tay một chút.
May mắn là phía sau hai người không có ai, nếu không sẽ cảm thấy không còn hứng thú mà học bài nữa. Vì đây chính là đang ngược cún độc thân mà, nói không được mà đi cũng không xong.
Đến khi kết thúc tiết học, hắn tung tăng dắt cậu đến hàng cơm tấm đối điện trường chuẩn bị cho buổi cơm trưa.
Cô chủ cũng khá quen thuộc hai người, vừa thấy người đến đã cất tiếng: " Vũ đó hả? Hai phần kèm súp như bình thường phải không?".
Dương Vũ gật gật đầu: " Dạ. Đúng rồi ạ".
Cô chủ: " Được rồi có liền đây. Hai đứa ngồi đợi cô một chút".
Đến khi cơm vừa lên tới thì hai người đã nghe tiếng ầm ĩ từ xa đến: " Này này cái tên công tử bột kia, suốt ngày rảnh rỗi thì lo học bài đi, đừng cứ kiếm chuyện với ông".
Võ Phong: " Ôi trời tưởng tôi muốn nói chuyện với cậu sao? Tại nhìn cậu ngứa mắt nhịn không được thôi".
Bạch Vi tức đến bốc khói, quyết định mặc kệ gã nhìn về phía trước. Bỗng thấy bóng dáng của Trương Gia Bảo, y phi nhanh đến ngồi ôm cánh tay cậu: " Bảo ơi, tớ nhớ cậu quá à. Bữa giờ chẳng gặp được cậu, đã vậy còn phải học bài nữa. Tớ sắp thăng thiên luôn rồi".
Võ Phong thấy vậy không hiểu sao lại thực sự bực tức trong lòng, quay đầu bỏ đi hướng khác.
Còn Dương Vũ thấy cậu đang dịu dàng xoa đầu cái bóng đèn nào đó thì cảm thấy miệng mình hơi chua chua. Ánh mắt sát khí như có như không nhìn thẳng Bạch Vi mà không ngừng toả hơi lạnh.
Đánh một cái rùng mình, Bạch Vi xoa xoa hai bên tay khó hiểu nói: " Quái lại, đang là mùa hè. Tại sao lại lạnh thế này?".
Trương Gia Bảo nghe vậy, lo lắng: " Có phải bị cảm không? Về phòng nhớ uống thuốc cảm nha".
Y cười cười: " Gõ. Papa đại nhân".
Cậu cười chỉ trán y nói: " Cái gì mà papa, tớ không có con trai lớn như thế này. Thôi đi gọi cơm đến ăn cùng mình đi".
Nhân lúc Bạch Vi đi gọi cơm, Dương Vũ nhanh nhảu chiếm chỗ kế bên cậu ngồi ăn ngon lành. Còn rất săn sóc cắt từng miếng thịt nướng đưa cho cậu rồi mới tới bản thân.
Đến khi Bạch Vi bưng phần ăn của mình đến đã thấy hắn làm vẻ mặt chiến thắng nhìn mình. Y cũng chẳng buồn bã gì quay qua Trương Gia Bảo, hỏi: " Nè, Bảo. Cậu có ngửi thấy mùi gì không? Khó chịu quá đi".
Trương Gia Bảo ngửi ngửi thử xung quanh không có mùi khó chịu gì, khó hiểu nói: " Đâu có đâu. Tớ thấy bình thường mà".
Bạch Vi vẫn nhăn mặt nói: " Lạ vậy ta, tớ ngửi thấy chua lắm. Đúng rồi, đây là mùi giấm chứ đâu".
Cậu: " Hả ". Một tiếng rồi khó hiểu ngửi lại nhưng chẳng có mùi gì, lắc lắc đầu.
Y cười ra tiếng nói: " Không biết ai làm đổ lu giấm, mà tớ ngửi nghe chua quá trời. Đúng không? Vũ".
Dương Vũ cười tươi nhẹ nhàng nói: " Nếu còn muốn yên bình ăn cơm thì ngậm miệng lại. Không thì tớ trộn lại hết đút cậu ăn một lượt ".
Bạch Vi biết đã chọc đến ác quỷ, bèn im lặng thông dông ăn cơm. Lâu lâu lại ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với Trương Gia Bảo.
Kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông cuối cùng cũng được kết thúc. Đánh dấu kết thúc cho 12 năm đèn sách của thế hệ mới.
Và mở ra con đường học tập mới của thế hệ mới, chính là nơi sau này sẽ cho họ những tấm bằng khen cùng với kinh nghiệm để vào đời.
Mà Trương Gia Bảo và Dương Vũ lúc này cũng đã thành công được tuyển thẳng vào đại học top đầu của nước.
Còn hai người thì đang thư giãn nghỉ mát cùng cả nhà và bạn bè ở nơi được xưng là thành phố biển của cả nước XX.
Trương Gia Bảo lúc này vẫn chưa biết chuyện gì mà cùng bạn bè, anh chị cùng nhau đánh bóng chuyền trên bãi biển. Vì sắp tới đây, một điều bất ngờ sẽ đến với cậu.
Vì tỉ lệ những học sinh chọn vào khoa học tự nhiên chỉ bằng 1/3 của khoa học xã hội, nên trường có 6 lớp sẽ gộp lại làm 3 lớp để tiết kiệm thời gian nghỉ ngơi cho giáo viên và cả học sinh.
Thế là Dương Vũ được như ý không bị tách lớp với cậu nữa, cũng chẳng có bóng đèn di động Bạch Vi phá rối. Vì Bạch Vi giờ đang vật lộn với các môn xã hội đến ngươi chết ta sống.
Mặc dù ngày thường học tập Dương Vũ luôn than thở bài học khó khăn và mất chất xám, nhưng hắn lại là học sinh xuất sắc nhất của trường, không đề khó nào không giải được.
Vì vậy nên hôm nay thay vì được ngồi cưng nựng Trương Gia Bảo thì hắn lại được thầy toán giao nhiệm vụ giảng bài cho các bạn trong khi thầy đi vắng.
Nên đầu tiết cả lớp đã được thấy thầy giáo họ của mình mặt mày lạnh băng giảng bài mà không ngừng tạo sát khí.
Qua hai tiết toán, cô vật lí vào dạy hai tiết cuối thì các học sinh trong lớp mới được thả lỏng thần kinh mà yên bình học bài.
Dương Vũ lại trở về trạng thái vui vẻ lúc đầu, tay phải cầm viết xem sơ qua bài rồi lại viết đáp án, tay trái đang nắm tay Trương Gia Bảo lâu lâu lại sờ lên mu bàn tay một chút.
May mắn là phía sau hai người không có ai, nếu không sẽ cảm thấy không còn hứng thú mà học bài nữa. Vì đây chính là đang ngược cún độc thân mà, nói không được mà đi cũng không xong.
Đến khi kết thúc tiết học, hắn tung tăng dắt cậu đến hàng cơm tấm đối điện trường chuẩn bị cho buổi cơm trưa.
Cô chủ cũng khá quen thuộc hai người, vừa thấy người đến đã cất tiếng: " Vũ đó hả? Hai phần kèm súp như bình thường phải không?".
Dương Vũ gật gật đầu: " Dạ. Đúng rồi ạ".
Cô chủ: " Được rồi có liền đây. Hai đứa ngồi đợi cô một chút".
Đến khi cơm vừa lên tới thì hai người đã nghe tiếng ầm ĩ từ xa đến: " Này này cái tên công tử bột kia, suốt ngày rảnh rỗi thì lo học bài đi, đừng cứ kiếm chuyện với ông".
Võ Phong: " Ôi trời tưởng tôi muốn nói chuyện với cậu sao? Tại nhìn cậu ngứa mắt nhịn không được thôi".
Bạch Vi tức đến bốc khói, quyết định mặc kệ gã nhìn về phía trước. Bỗng thấy bóng dáng của Trương Gia Bảo, y phi nhanh đến ngồi ôm cánh tay cậu: " Bảo ơi, tớ nhớ cậu quá à. Bữa giờ chẳng gặp được cậu, đã vậy còn phải học bài nữa. Tớ sắp thăng thiên luôn rồi".
Võ Phong thấy vậy không hiểu sao lại thực sự bực tức trong lòng, quay đầu bỏ đi hướng khác.
Còn Dương Vũ thấy cậu đang dịu dàng xoa đầu cái bóng đèn nào đó thì cảm thấy miệng mình hơi chua chua. Ánh mắt sát khí như có như không nhìn thẳng Bạch Vi mà không ngừng toả hơi lạnh.
Đánh một cái rùng mình, Bạch Vi xoa xoa hai bên tay khó hiểu nói: " Quái lại, đang là mùa hè. Tại sao lại lạnh thế này?".
Trương Gia Bảo nghe vậy, lo lắng: " Có phải bị cảm không? Về phòng nhớ uống thuốc cảm nha".
Y cười cười: " Gõ. Papa đại nhân".
Cậu cười chỉ trán y nói: " Cái gì mà papa, tớ không có con trai lớn như thế này. Thôi đi gọi cơm đến ăn cùng mình đi".
Nhân lúc Bạch Vi đi gọi cơm, Dương Vũ nhanh nhảu chiếm chỗ kế bên cậu ngồi ăn ngon lành. Còn rất săn sóc cắt từng miếng thịt nướng đưa cho cậu rồi mới tới bản thân.
Đến khi Bạch Vi bưng phần ăn của mình đến đã thấy hắn làm vẻ mặt chiến thắng nhìn mình. Y cũng chẳng buồn bã gì quay qua Trương Gia Bảo, hỏi: " Nè, Bảo. Cậu có ngửi thấy mùi gì không? Khó chịu quá đi".
Trương Gia Bảo ngửi ngửi thử xung quanh không có mùi khó chịu gì, khó hiểu nói: " Đâu có đâu. Tớ thấy bình thường mà".
Bạch Vi vẫn nhăn mặt nói: " Lạ vậy ta, tớ ngửi thấy chua lắm. Đúng rồi, đây là mùi giấm chứ đâu".
Cậu: " Hả ". Một tiếng rồi khó hiểu ngửi lại nhưng chẳng có mùi gì, lắc lắc đầu.
Y cười ra tiếng nói: " Không biết ai làm đổ lu giấm, mà tớ ngửi nghe chua quá trời. Đúng không? Vũ".
Dương Vũ cười tươi nhẹ nhàng nói: " Nếu còn muốn yên bình ăn cơm thì ngậm miệng lại. Không thì tớ trộn lại hết đút cậu ăn một lượt ".
Bạch Vi biết đã chọc đến ác quỷ, bèn im lặng thông dông ăn cơm. Lâu lâu lại ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với Trương Gia Bảo.
Kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông cuối cùng cũng được kết thúc. Đánh dấu kết thúc cho 12 năm đèn sách của thế hệ mới.
Và mở ra con đường học tập mới của thế hệ mới, chính là nơi sau này sẽ cho họ những tấm bằng khen cùng với kinh nghiệm để vào đời.
Mà Trương Gia Bảo và Dương Vũ lúc này cũng đã thành công được tuyển thẳng vào đại học top đầu của nước.
Còn hai người thì đang thư giãn nghỉ mát cùng cả nhà và bạn bè ở nơi được xưng là thành phố biển của cả nước XX.
Trương Gia Bảo lúc này vẫn chưa biết chuyện gì mà cùng bạn bè, anh chị cùng nhau đánh bóng chuyền trên bãi biển. Vì sắp tới đây, một điều bất ngờ sẽ đến với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.