Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi
Chương 117
TG
29/07/2023
Trải qua đêm tân hôn mặn nồng sau đám cưới.
Dương Vũ theo bản kế hoạch cùng cậu đi hưởng tuần trăng mật. Bỏ lại tất cả mọi chuyện ở nhà cho mọi người như đã bàn từ trước.
Trương Gia Bảo ngồi trên ghế phó lái của xe mui trần cảm nhận từng luồng gió thôi vào mặt cho với đi cái nóng của mùa hè.
Chiếc xe chạy thẳng lên đường núi gần biển lên thẳng trên đỉnh và dừng lại ở một căn biệt thự rộng lớn. Cậu tò mò hỏi: " Anh kiếm ở đâu được chỗ này vậy? Đẹp thật đấy, còn có thể nhìn được khung cảnh ngoài biển nữa". Nói rồi cậu đứng trên ban công nhìn thẳng ra biển xanh.
Dương Vũ lúc này đang vừa đem đồ vào sắp xếp cẩn thận vừa trả lời: " Lúc đi công tác vô tình thấy được ngọn núi này, thấy phong cảnh đẹp nên mua về xây nhà chuẩn bị làm quà cho em đó. Rất đẹp phải không?".
Trương Gia Bảo mở to mắt: " Mua nguyên ngọn núi này hả? Chắc tốn khá nhiều tiền lắm ha".
Hắn cười xoa đầu cậu nói: " Không có đâu. Chỉ bằng 1/100 tiền lương của anh thôi. Mà nếu anh có nghèo đi chăng nữa thì vẫn còn giám đốc Trương nuôi anh mà, phải không?".
Trương Gia Bảo không nói gì chỉ cười mỉm chi, tay giơ ra không ai hay biết nhéo hông hắn một cái.
Dương Vũ bị nhéo tuy không đau nhưng vẫn hét lên: " Ai da, Bảo Bảo, em đang mưu sát chồng à. Á, anh biết sai rồi đừng nhéo nữa. Anh bị thương thì, kẻo tối nay không có ai làm ấm giường cho em đấy. Xin em hạ thủ lưu tình".
Và sau đó là chuỗi tiếng hét thê thảm của con người mà chi ra một số tiền ' ít ỏi ' để mua núi về cho vợ yêu.
Hệ thống 003 chép chép miệng: " Ít quá trời rồi ". Rồi nhìn chuỗi số không trên màn hình vừa mới tìm được đếm: " Một số 0, hai số 0,..., chín...chín s...số 0".
Hệ thống 003 nhìn lên số tiền lương ít ỏi của hệ thống thông thường mà cắn khăn tay khóc không thành tiếng: " Không công bằng. Thật không công bằng. Huhuhu...".
Bỏ qua cái con hệ thống 003 đang khóc lóc sướt mướt kia.
Thì đêm đầu tiên của hưởng tuần trăng mật của Dương Vũ và Trương Gia Bảo cũng đến.
Cuối cùng Dương Vũ cũng vẫn lết thân thể ngọc ngà có chút đóm đỏ đỏ ở bên hông nằm trên giường đợi chồng nhỏ của mình tắm rửa ra.
Đến khi Trương Gia Bảo đi ra đã thấy hắn nằm nghiên tay chống đầu cười tươi như hoa nhìn cậu mà cảm thấy chói mắt.
Thấy cậu bước ra, hắn dang tay ra nói: " Đến đây nào em yêu, hãy cùng nhau trải qua một đêm nồng choáy nào".
Cậu hỏi cảm thấy cạn lời: " Sau lớn lên anh lại như thế này nhỉ? Lúc nhỏ rõ rất ngây thơ và dễ thương mà". Nói rồi cậu ôm mặt hắn hết xoa xoa rồi lại nắn nắn.
Dương Vũ ôm cậu cười nói: "Vậy sao. Nhưng phải công nhận là anh của lúc đó thật là tuyệt vời. Vì đã tìm được chỗ bản thân một người bạn đời vô cùng đáng yêu và siêu cấp tuyệt vời này đây".
Xong hắn cười ra tiếng ôm cậu lăng trên giường đầy hạnh phúc. Bỗng dừng lại, Trương Gia Bảo bị đảo đến dưới người hắn.
Dương Vũ giọng khàn khàn phà vào tai cậu nói: " Bây giờ đã cưới rồi, có phải chúng ta nên tạo ra một bảo bối nhỏ không?".
Trương Gia Bảo mặt mày đỏ bừng nói: " Nếu... Nếu anh muốn, thì cứ làm đi". Rồi cậu lấy hết dũng khí hôn mạnh vào môi hắn.
Đáp lại cái hôn đấy, Dương Vũ cảm thấy hôm nay chồng nhỏ thật là mạnh bạo. Trong lòng vui sướng bừng lên, hắn lao về phía cậu quyết định hôm nay sẽ làm liền một ngày một đêm.
Đến chiều hôm sau, trong phòng tràn ngập mùi tin tức tố của cafe và sữa dâu đang không ngừng quấn lấy nhau như hai con người trên giường.
Từng tiếng thở dốc vang lên giữa không gian yên tĩnh, nếu như có người khác ở đây thì đã không khỏi đỏ mặt với cảnh tượng trước mắt.
Trương Gia Bảo ánh mắt mông lung mang theo sự ái muội hiếm thấy đang không ngừng ôm lấy Dương Vũ thở dốc nặng nề. Sau khi nhịn không được mà bắn ra lần thứ mấy không thể nhớ được.
Cậu cảm thấy mình không nên ở nơi nguy hiểm này nữa và nỗ lực bò về phía mép giường ý đồ muốn đi ra ngoài.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi tay Trương Gia Bảo vừa chạm mép giường thịt chân đã bất ngờ bị nắm chặt kéo về sau.
Dương Vũ cười khẽ, giọng khàn khàn tiếng: " Bảo Bảo, chưa xong mà muốn đi đâu vậy. Cho anh thêm một lần nữa đi, lần này sẽ là lần cuối cùng mà. Anh hứa".
Trương Gia Bảo bị kéo về mắt rưng rưng nói: " Nhưng anh đã nói cậu này từ tối qua rồi. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa xong".
Hắn hôn miệng cậu dỗ dành: " Lần này là lần cuối, hết lần này sẽ cho em nghỉ. Được không?".
Bị hắn liên tiếp hôn mấy cái liền, cậu không nhịn được đành đồng ý: " Được thôi. Chỉ một lần này nữa thôi đó".
Dương Vũ liếm môi: " Cảm ơn em. Bảo Bảo ".
Nói rồi hắn không nói nhiều, hướng đến hai hạt đậu trước ngực cậu đã đo đỏ **** *** tìm sữa như em bé.
Ở phía dưới cũng không rảnh rỗi mà theo nhịp điệu ra vào liên tục, chẳng mấy chốc căn phòng đã trở lại bầu không khí ái muội như ban đầu. Chỉ toàn tiếng thở dốc vang lên từng đợi.
Dương Vũ theo bản kế hoạch cùng cậu đi hưởng tuần trăng mật. Bỏ lại tất cả mọi chuyện ở nhà cho mọi người như đã bàn từ trước.
Trương Gia Bảo ngồi trên ghế phó lái của xe mui trần cảm nhận từng luồng gió thôi vào mặt cho với đi cái nóng của mùa hè.
Chiếc xe chạy thẳng lên đường núi gần biển lên thẳng trên đỉnh và dừng lại ở một căn biệt thự rộng lớn. Cậu tò mò hỏi: " Anh kiếm ở đâu được chỗ này vậy? Đẹp thật đấy, còn có thể nhìn được khung cảnh ngoài biển nữa". Nói rồi cậu đứng trên ban công nhìn thẳng ra biển xanh.
Dương Vũ lúc này đang vừa đem đồ vào sắp xếp cẩn thận vừa trả lời: " Lúc đi công tác vô tình thấy được ngọn núi này, thấy phong cảnh đẹp nên mua về xây nhà chuẩn bị làm quà cho em đó. Rất đẹp phải không?".
Trương Gia Bảo mở to mắt: " Mua nguyên ngọn núi này hả? Chắc tốn khá nhiều tiền lắm ha".
Hắn cười xoa đầu cậu nói: " Không có đâu. Chỉ bằng 1/100 tiền lương của anh thôi. Mà nếu anh có nghèo đi chăng nữa thì vẫn còn giám đốc Trương nuôi anh mà, phải không?".
Trương Gia Bảo không nói gì chỉ cười mỉm chi, tay giơ ra không ai hay biết nhéo hông hắn một cái.
Dương Vũ bị nhéo tuy không đau nhưng vẫn hét lên: " Ai da, Bảo Bảo, em đang mưu sát chồng à. Á, anh biết sai rồi đừng nhéo nữa. Anh bị thương thì, kẻo tối nay không có ai làm ấm giường cho em đấy. Xin em hạ thủ lưu tình".
Và sau đó là chuỗi tiếng hét thê thảm của con người mà chi ra một số tiền ' ít ỏi ' để mua núi về cho vợ yêu.
Hệ thống 003 chép chép miệng: " Ít quá trời rồi ". Rồi nhìn chuỗi số không trên màn hình vừa mới tìm được đếm: " Một số 0, hai số 0,..., chín...chín s...số 0".
Hệ thống 003 nhìn lên số tiền lương ít ỏi của hệ thống thông thường mà cắn khăn tay khóc không thành tiếng: " Không công bằng. Thật không công bằng. Huhuhu...".
Bỏ qua cái con hệ thống 003 đang khóc lóc sướt mướt kia.
Thì đêm đầu tiên của hưởng tuần trăng mật của Dương Vũ và Trương Gia Bảo cũng đến.
Cuối cùng Dương Vũ cũng vẫn lết thân thể ngọc ngà có chút đóm đỏ đỏ ở bên hông nằm trên giường đợi chồng nhỏ của mình tắm rửa ra.
Đến khi Trương Gia Bảo đi ra đã thấy hắn nằm nghiên tay chống đầu cười tươi như hoa nhìn cậu mà cảm thấy chói mắt.
Thấy cậu bước ra, hắn dang tay ra nói: " Đến đây nào em yêu, hãy cùng nhau trải qua một đêm nồng choáy nào".
Cậu hỏi cảm thấy cạn lời: " Sau lớn lên anh lại như thế này nhỉ? Lúc nhỏ rõ rất ngây thơ và dễ thương mà". Nói rồi cậu ôm mặt hắn hết xoa xoa rồi lại nắn nắn.
Dương Vũ ôm cậu cười nói: "Vậy sao. Nhưng phải công nhận là anh của lúc đó thật là tuyệt vời. Vì đã tìm được chỗ bản thân một người bạn đời vô cùng đáng yêu và siêu cấp tuyệt vời này đây".
Xong hắn cười ra tiếng ôm cậu lăng trên giường đầy hạnh phúc. Bỗng dừng lại, Trương Gia Bảo bị đảo đến dưới người hắn.
Dương Vũ giọng khàn khàn phà vào tai cậu nói: " Bây giờ đã cưới rồi, có phải chúng ta nên tạo ra một bảo bối nhỏ không?".
Trương Gia Bảo mặt mày đỏ bừng nói: " Nếu... Nếu anh muốn, thì cứ làm đi". Rồi cậu lấy hết dũng khí hôn mạnh vào môi hắn.
Đáp lại cái hôn đấy, Dương Vũ cảm thấy hôm nay chồng nhỏ thật là mạnh bạo. Trong lòng vui sướng bừng lên, hắn lao về phía cậu quyết định hôm nay sẽ làm liền một ngày một đêm.
Đến chiều hôm sau, trong phòng tràn ngập mùi tin tức tố của cafe và sữa dâu đang không ngừng quấn lấy nhau như hai con người trên giường.
Từng tiếng thở dốc vang lên giữa không gian yên tĩnh, nếu như có người khác ở đây thì đã không khỏi đỏ mặt với cảnh tượng trước mắt.
Trương Gia Bảo ánh mắt mông lung mang theo sự ái muội hiếm thấy đang không ngừng ôm lấy Dương Vũ thở dốc nặng nề. Sau khi nhịn không được mà bắn ra lần thứ mấy không thể nhớ được.
Cậu cảm thấy mình không nên ở nơi nguy hiểm này nữa và nỗ lực bò về phía mép giường ý đồ muốn đi ra ngoài.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi tay Trương Gia Bảo vừa chạm mép giường thịt chân đã bất ngờ bị nắm chặt kéo về sau.
Dương Vũ cười khẽ, giọng khàn khàn tiếng: " Bảo Bảo, chưa xong mà muốn đi đâu vậy. Cho anh thêm một lần nữa đi, lần này sẽ là lần cuối cùng mà. Anh hứa".
Trương Gia Bảo bị kéo về mắt rưng rưng nói: " Nhưng anh đã nói cậu này từ tối qua rồi. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa xong".
Hắn hôn miệng cậu dỗ dành: " Lần này là lần cuối, hết lần này sẽ cho em nghỉ. Được không?".
Bị hắn liên tiếp hôn mấy cái liền, cậu không nhịn được đành đồng ý: " Được thôi. Chỉ một lần này nữa thôi đó".
Dương Vũ liếm môi: " Cảm ơn em. Bảo Bảo ".
Nói rồi hắn không nói nhiều, hướng đến hai hạt đậu trước ngực cậu đã đo đỏ **** *** tìm sữa như em bé.
Ở phía dưới cũng không rảnh rỗi mà theo nhịp điệu ra vào liên tục, chẳng mấy chốc căn phòng đã trở lại bầu không khí ái muội như ban đầu. Chỉ toàn tiếng thở dốc vang lên từng đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.