Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi
Chương 95
TG
09/07/2023
Học xong 2 buổi học, Dương Vũ hớn hở kéo tay Trương Gia Bảo ra về. Hai
người chạy nhanh đến kí túc xá, rồi để đồ đạc và tắm rửa sạch sẽ phi
nhanh đến nhà ăn.
Nghe Tống Nhiên và Vũ Đình nói nhà ăn hôm nay có món gà chiên nước mắm và một ít sường rang mặn, thêm một ít trái cây tráng miệng nữa.
Toàn là những món mà Trương Gia Bảo thích, nên Dương Vũ nhanh nhanh mang cậu đến nhà ăn, để thừa lúc đồ ăn còn nóng ăn cho ngon.
Hắn tìm một cái bàn trống đặt Trương Gia Bảo vào chỗ ngồi rồi đưa cho cậu một hộp sữa socola, sau đó mới nhanh nhẹ đi xếp hàng lấy đồ ăn.
Trong lúc Trương Gia Bảo ôm hộp sữa vừa uống vừa lướt điện thoại. Cậu đang chăm chú xem tin tức thì bỗng ánh đèn chiếu sáng bị một cái bóng chen ngang làm cho tối đi.
Cậu ngước đầu lên nhìn thử thì thấy 3 thiếu niên lạ mặt đang đang khoanh tay đứng nhìn cậu. Thiếu niên đứng bên phải nhìn cậu đánh giá một lúc nói: " Tưởng thế nào? Cũng chỉ là một con người tầm thường".
Người bên trái cũng phụ hoạ theo: " Đúng đó. Xem kìa quần áo như này chắc toàn là mua ở ngoài chợ thôi".
Người ở giữa lúc này mới xen vào khuyên can hai người đang nói: " Các cậu đừng nói như vậy. Nói như vậy sẽ làm cậu ấy buồn đó".
Người bên trái hơi nhíu mày nói lại: " Kệ cậu ta, cậu nhìn đi vừa xấu xí lại còn mặt đồ rẻ tiền, làm sao xứng với anh Dương Vũ? Chỉ có một người vừa xinh đẹp, học giỏi và giàu có như cậu mới xứng đáng thôi".
Người còn lại cũng gật đầu phụ hoạ.
Trương Gia Bảo nhìn ba người trước mặt đang kẻ xướng người hoạ thì đầu đầy chấm hỏi chưa hiểu cái mô tê gì đang xảy ra.
Đang tính nói mở miệng nói thì người ở giữa đã hứng về phía cậu nói: " Anh Bảo tốt bụng như vậy. Chắc anh sẽ tha lỗi cho bọn em đúng không?".
Ngay sau đó, cậu nghe được tiến của Dương Vũ: " Có chuyện gì vậy?". Quay lại thì thấy hắn đang đi đến đặt hai phần cơm xuống chỗ của cậu và mình, mặt hơi khó chịu.
Chưa để Trương Gia Bảo kịp nói, người phía trước đã chen vào nói trước, còn tỏ vẻ đáng thương nói: " Không có chuyện gì ạ. Chỉ là bạn của em có chút lỡ lời với anh Bảo thôi ạ. Nên bọn em đang xin lỗi ạ, nhưng mà không nghe anh ấy nói gì hết. Chắc anh Bảo sẽ không để bụng bọn em phải không ạ?".
Thiếu niên ở giữa không ngừng nói, lâu lâu lại còn nhìn về phía Dương Vũ tỏ vẻ đáng thương.
Dương Vũ nhíu mày nhìn ba người trước mặt, từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn nhìn Trương Gia Bảo. Thấy cậu đang chuẩn bị thì bị cất ngang, mày hắn nhíu lại tỏ ý không vui.
Dương Vũ khác xa với dáng vẻ thường ngày, mặt lạnh tanh nói: " Làm sai thì tự chịu, xin lỗi có nhận được tha thứ hay không thì tùy vào mức độ hậu quả. Chứng tỏ các cậu đã làm gì quá đáng với cậu ấy, phải không?".
Nói rồi ánh mắt hắn u ám nhìn về phía bọn họ như muốn chém thành họ thành trăm mảnh.
Ba người đối diện cảm thấy không khí ngày càng thấp, nhịn không được mà run rẩy không thôi. Người ở giữa lúc này nước mắt rưng rưng nói: " Xin lỗi ạ, em không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Tụi em chỉ lỡ lời thôi, mong anh bỏ qua".
Dương Vũ còn đang muốn nói thêm đã bị Trương Gia Bảo kéo lại, mở miệng nói câu đầu tiên từ đầu tới giờ: " Không sao. Tôi không trách các cậu, có thể các cậu không biết quần áo của tôi toàn là đồ cặp với Vũ. Nếu có ý kiến gì hỏi cậu ấy, đừng làm tôi".
Nói xong cậu chỉ chỉ về phía hắn rồi tập trung ăn đồ ăn của mình.
Người kia cắn môi đang muốn nói tiếp, đã bị Dương Vũ trầm mặt nói: " Nếu đã không có chuyện gì thì các cậu đi đi, đừng để tôi biết các cậu lại tìm cậu ấy làm phiền lần thứ 2". Nói rồi hắn lấy đi hộp sữa đã uống cạn của cậu, thay bằng hộp mới và cúi đầu ăn cơm.
Những người kia thấy hắn không ngừng toả ra xác khí, đành run rẩy rời đi.
Dương Vũ trở về hình dáng ban đầu, lo lắng hỏi cậu: " Bọn họ có làm gì cậu không? Có bị thương ở đâu không?".
Trương Gia Bảo cũng không để chuyện mới nãy trong lòng nên lắc lắc đầu: " Không có gì cả. Chỉ là bọn họ lại đây nói mấy câu. Tớ còn chưa hiểu chuyện gì thì cậu đã đến rồi".
Dương Vũ thở phào, xem xét cậu một lượt mới nói: " Sau này có gặp lại, nhớ tránh xa những người đó ra".
Trương Gia Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu, tiếp tục bữa ăn.
Mọi chuyện yên bình, khoảng đến gần tốt nghiệp cấp 2. Trương Gia Bảo mới gặp lại nhóm thiếu niên này lần nữa.
Hôm nay, Trương Gia Bảo hoàn thành xong bài thi cuối cùng, đang cùng Bạch Vi vừa so đề vừa đi đến phòng thi của Dương Vũ.
Vì thi cuối kỳ học sinh của các lớp sẽ được bóc thăm vào một trong 6 phòng học của 1 khối. Mà Dương Vũ lại bóc trúng phòng số 3 và Trương Gia Bảo thì lại là phòng số 1 nên hai người đành bị tách ra trong lúc thi.
Hai người đi gần đến phòng thi của Dương Vũ thì bỗng thấy cái người khuyên nhủ bạn mình hôm bữa đang nói chuyện với hắn.
Bạch Vi thấy vậy nói: " Ây, đây không phải hoa khôi trường chúng ta sao? Đúng là tin đồn không phải lúc nào cũng là giả".
Nghe Tống Nhiên và Vũ Đình nói nhà ăn hôm nay có món gà chiên nước mắm và một ít sường rang mặn, thêm một ít trái cây tráng miệng nữa.
Toàn là những món mà Trương Gia Bảo thích, nên Dương Vũ nhanh nhanh mang cậu đến nhà ăn, để thừa lúc đồ ăn còn nóng ăn cho ngon.
Hắn tìm một cái bàn trống đặt Trương Gia Bảo vào chỗ ngồi rồi đưa cho cậu một hộp sữa socola, sau đó mới nhanh nhẹ đi xếp hàng lấy đồ ăn.
Trong lúc Trương Gia Bảo ôm hộp sữa vừa uống vừa lướt điện thoại. Cậu đang chăm chú xem tin tức thì bỗng ánh đèn chiếu sáng bị một cái bóng chen ngang làm cho tối đi.
Cậu ngước đầu lên nhìn thử thì thấy 3 thiếu niên lạ mặt đang đang khoanh tay đứng nhìn cậu. Thiếu niên đứng bên phải nhìn cậu đánh giá một lúc nói: " Tưởng thế nào? Cũng chỉ là một con người tầm thường".
Người bên trái cũng phụ hoạ theo: " Đúng đó. Xem kìa quần áo như này chắc toàn là mua ở ngoài chợ thôi".
Người ở giữa lúc này mới xen vào khuyên can hai người đang nói: " Các cậu đừng nói như vậy. Nói như vậy sẽ làm cậu ấy buồn đó".
Người bên trái hơi nhíu mày nói lại: " Kệ cậu ta, cậu nhìn đi vừa xấu xí lại còn mặt đồ rẻ tiền, làm sao xứng với anh Dương Vũ? Chỉ có một người vừa xinh đẹp, học giỏi và giàu có như cậu mới xứng đáng thôi".
Người còn lại cũng gật đầu phụ hoạ.
Trương Gia Bảo nhìn ba người trước mặt đang kẻ xướng người hoạ thì đầu đầy chấm hỏi chưa hiểu cái mô tê gì đang xảy ra.
Đang tính nói mở miệng nói thì người ở giữa đã hứng về phía cậu nói: " Anh Bảo tốt bụng như vậy. Chắc anh sẽ tha lỗi cho bọn em đúng không?".
Ngay sau đó, cậu nghe được tiến của Dương Vũ: " Có chuyện gì vậy?". Quay lại thì thấy hắn đang đi đến đặt hai phần cơm xuống chỗ của cậu và mình, mặt hơi khó chịu.
Chưa để Trương Gia Bảo kịp nói, người phía trước đã chen vào nói trước, còn tỏ vẻ đáng thương nói: " Không có chuyện gì ạ. Chỉ là bạn của em có chút lỡ lời với anh Bảo thôi ạ. Nên bọn em đang xin lỗi ạ, nhưng mà không nghe anh ấy nói gì hết. Chắc anh Bảo sẽ không để bụng bọn em phải không ạ?".
Thiếu niên ở giữa không ngừng nói, lâu lâu lại còn nhìn về phía Dương Vũ tỏ vẻ đáng thương.
Dương Vũ nhíu mày nhìn ba người trước mặt, từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn nhìn Trương Gia Bảo. Thấy cậu đang chuẩn bị thì bị cất ngang, mày hắn nhíu lại tỏ ý không vui.
Dương Vũ khác xa với dáng vẻ thường ngày, mặt lạnh tanh nói: " Làm sai thì tự chịu, xin lỗi có nhận được tha thứ hay không thì tùy vào mức độ hậu quả. Chứng tỏ các cậu đã làm gì quá đáng với cậu ấy, phải không?".
Nói rồi ánh mắt hắn u ám nhìn về phía bọn họ như muốn chém thành họ thành trăm mảnh.
Ba người đối diện cảm thấy không khí ngày càng thấp, nhịn không được mà run rẩy không thôi. Người ở giữa lúc này nước mắt rưng rưng nói: " Xin lỗi ạ, em không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Tụi em chỉ lỡ lời thôi, mong anh bỏ qua".
Dương Vũ còn đang muốn nói thêm đã bị Trương Gia Bảo kéo lại, mở miệng nói câu đầu tiên từ đầu tới giờ: " Không sao. Tôi không trách các cậu, có thể các cậu không biết quần áo của tôi toàn là đồ cặp với Vũ. Nếu có ý kiến gì hỏi cậu ấy, đừng làm tôi".
Nói xong cậu chỉ chỉ về phía hắn rồi tập trung ăn đồ ăn của mình.
Người kia cắn môi đang muốn nói tiếp, đã bị Dương Vũ trầm mặt nói: " Nếu đã không có chuyện gì thì các cậu đi đi, đừng để tôi biết các cậu lại tìm cậu ấy làm phiền lần thứ 2". Nói rồi hắn lấy đi hộp sữa đã uống cạn của cậu, thay bằng hộp mới và cúi đầu ăn cơm.
Những người kia thấy hắn không ngừng toả ra xác khí, đành run rẩy rời đi.
Dương Vũ trở về hình dáng ban đầu, lo lắng hỏi cậu: " Bọn họ có làm gì cậu không? Có bị thương ở đâu không?".
Trương Gia Bảo cũng không để chuyện mới nãy trong lòng nên lắc lắc đầu: " Không có gì cả. Chỉ là bọn họ lại đây nói mấy câu. Tớ còn chưa hiểu chuyện gì thì cậu đã đến rồi".
Dương Vũ thở phào, xem xét cậu một lượt mới nói: " Sau này có gặp lại, nhớ tránh xa những người đó ra".
Trương Gia Bảo ngoan ngoãn gật gật đầu, tiếp tục bữa ăn.
Mọi chuyện yên bình, khoảng đến gần tốt nghiệp cấp 2. Trương Gia Bảo mới gặp lại nhóm thiếu niên này lần nữa.
Hôm nay, Trương Gia Bảo hoàn thành xong bài thi cuối cùng, đang cùng Bạch Vi vừa so đề vừa đi đến phòng thi của Dương Vũ.
Vì thi cuối kỳ học sinh của các lớp sẽ được bóc thăm vào một trong 6 phòng học của 1 khối. Mà Dương Vũ lại bóc trúng phòng số 3 và Trương Gia Bảo thì lại là phòng số 1 nên hai người đành bị tách ra trong lúc thi.
Hai người đi gần đến phòng thi của Dương Vũ thì bỗng thấy cái người khuyên nhủ bạn mình hôm bữa đang nói chuyện với hắn.
Bạch Vi thấy vậy nói: " Ây, đây không phải hoa khôi trường chúng ta sao? Đúng là tin đồn không phải lúc nào cũng là giả".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.