Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi
Chương 119: End
TG
29/07/2023
Hệ thống 003 phát ra tiếng vỗ tay, màn hình hiện lên pháo hoa tưng bừng: " Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành 5 thế giới nhiệm vụ tuyệt đỉnh. Bây giờ
cậu có thể đưa ra lựa chọn mà mình muốn rồi ạ".
Xong, trước mặt Trương Gia Bảo xuất hiện một màn hình, bên trên hiện lên một câu hỏi: ' Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ. Xin mời lựa chọn một trong hai phần thưởng sau: 1. Sống lại hoặc 2. Vào luân hồi sống cuộc đời mới.
Trương Gia Bảo trầm ngâm một lúc, nhớ đến câu nói mơ hồ kia. Cậu quyết định đặt cược một lần trong đời, tay giơ lên bấm vào lựa chọn đầu tiên ' Sống lại '.
Cả cơ thể Trương Gia Bảo như bị gì đó từ từ phân ra thành nhiều bong bóng lấp lánh ánh vàng bay đi. Trước khi hoàn toàn tan biến, hệ thống 003 đẩy đến tay cậu một chiếc hộp, nói lời cuối cùng: " Đây là món quà cuối cùng tui tặng cho cậu đó, nhớ đừng quên tui nha. Chúc kí chủ hạnh phúc".
Nói rồi hệ thống 003 đặt hộp đồ vào tay cậu. Sau đó cả không gian hệ thống như sụp đổ từ từ biến mất trong tầm mắt của Trương Gia Bảo.
Trương Gia Bảo dần chìm vào giấc ngủ sâu, cậu mơ thấy những thế giới cũ đã qua và mơ về thế giới cũ của mình như một bộ phim dài tập.
Nhìn những kí ức đã lâu gần như quên mất lại lần nữa được hiện lại, cậu cảm thấy thật nhạt nhẽo. Mãi đến khi ngày chiếu đến giây phút trước chết, cậu cũng chẳng còn cảm nhận được đau đớn, chỉ thốt lên: " Lớn như vậy. Chết cũng phải".
Đang chìm đắm trong u tối, bỗng bên tai cậu nghe thấy ai đó đang tên gọi mình: " Bảo, Bảo ơi".
Tiếng kêu như tia ánh sáng nhỏ trong bóng tối, Trương Gia Bảo cố gắng dùng hết sức mạnh mở mắt tìm kiếm nguồn gốc của tiếng kêu.
Cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấy chút ánh sáng chiếu vào. Đến khi mọi thứ trước mặt từ mờ mờ trở nên rõ ràng hơn, cậu mới đánh giá lại mọi thứ xung quanh.
Thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường trắng, nội thất và những thứ xung quanh cũng giống như của phòng bệnh. Trương Gia Bảo biết rõ bản thân đã được đưa đến bệnh viện cứu chữa sau trận tai nạn.
Đang tập trung vào suy nghĩ, bỗng cậu bị một ai đó nắm chặt lấy vai quay qua bên trái. Người đó không để cậu nói mà hét lên: " Con tỉnh rồi hả, Bảo? Con có thấy đau ở đâu không? Có thấy nhức đầu không? Đúng rồi, bác sĩ, bác sĩ ơi".
Định thần trở lại, thì cậu đã thấy người đó trở lại với bác sĩ. Trương Gia Bảo nhìn kĩ lại mới phát hiện người đó chính là mẹ Trần trọng cô nhi viện của mình.
Cậu nhấp nháy môi muốn hỏi, nhưng lại bị cảm giác khô khốc ở cổ mà không thể phát ra âm thanh. Bác sĩ chú ý tới biểu hiện của cậu, nhắc nhở mẹ Trần: " Phiền dì cho cậu ấy uống chút nước, bệnh nhân mới tỉnh lại sau 3 ngày có lẽ đã cảm thấy khác nước ".
Mẹ Trần vội vàng nghe theo đi lấy một cốc nước cho Trương Gia Bảo, theo chỉ dẫn của bác sĩ mà đút từng ngụm nước cho cậu.
Nước vào làm cổ họng khô khan của Trương Gia Bảo được vơi đi, cảm thấy đã uống đủ nước cậu gật gật đầu với mẹ Trần biểu hiện đã uống đủ.
Sau đó, ngồi dậy trên giường nói: " Cảm ơn mẹ. Con đã bất tỉnh 3 ngày như bác sĩ nói sao ạ?".
Mẹ Trần thấy cậu không có vẻ đau đớn gì thì thở phào nói: " Đúng là như vậy. Lúc nhận điện thoại của bác sĩ ta cũng hú hồn một phen. Sau này nhớ ra đường cẩn thận một chút, đừng như lần này.
May mắn là khi xe tông trúng con đã rơi vào một bụi cây dày, nên chỉ bị thương ở đầu và hai chân. Nếu không ta cũng không biết làm thế nào nữa, ôi Bảo à".
Thấy bà có dấu hiệu sắp khóc cậu vội vàng an ủi: " Mẹ à, người đừng khóc, chẳng phải con cũng đang toàn vẹn ở đây sao? À ba ngày rồi chưa ăn gì, con đói bụng quá người có gì để ăn không?".
Lúc này bà mới sực tỉnh, gõ đầu mình: " Ôi trời xem ta này, may mà sáng nay có nấu cháo đem đến". Vừa nói bà vừa múc cháo ra bát đưa đến bàn trên giường bệnh đã được dựng lên.
Sau khi ăn xong một bát cháo, bụng rỗng 3 ngày cũng trở nên yên tĩnh. Trương Gia Bảo mới nghĩ đến những ngày mình hô mê, hỏi mẹ Trần: " Mẹ này, Từ lúc con bị tai nạn có ai gọi gì không ạ?".
Mẹ Trần đưa điện thoại lại cho cậu, nói: " Có một vài người nhắn tin hỏi thăm sức khỏe, bảo con cứ tịnh dưỡng không cần lo lắng việc ở công ty. Còn lại không có ai khác nữa ".
Trương Gia Bảo gật đầu: " Dạ ".
Một tuần sau
Trương Gia Bảo được xuất viện, cậu trở lại căn nhà của mình. Đây là ngôi nhà cậu dùng 6 năm tích góp tiền làm thêm để mua được trong thời gian học tập.
Cậu dạo một vòng quanh nhà, rồi đi vào phòng ngủ ngã xuống giường. Trương Gia Bảo cảm thấy tất cả mọi chuyện trước đó như một giấc mơ vậy, giấc mơ trong 3 ngày cậu hôn mê do tai nạn.
Trương Gia Bảo sẽ vẫn nghĩ nó sẽ chỉ là giấc mơ, nếu không có cái hộp quà của hệ thống 003 tặng khi tạm biệt đang ở trên tay cậu đây.
Xong, trước mặt Trương Gia Bảo xuất hiện một màn hình, bên trên hiện lên một câu hỏi: ' Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ. Xin mời lựa chọn một trong hai phần thưởng sau: 1. Sống lại hoặc 2. Vào luân hồi sống cuộc đời mới.
Trương Gia Bảo trầm ngâm một lúc, nhớ đến câu nói mơ hồ kia. Cậu quyết định đặt cược một lần trong đời, tay giơ lên bấm vào lựa chọn đầu tiên ' Sống lại '.
Cả cơ thể Trương Gia Bảo như bị gì đó từ từ phân ra thành nhiều bong bóng lấp lánh ánh vàng bay đi. Trước khi hoàn toàn tan biến, hệ thống 003 đẩy đến tay cậu một chiếc hộp, nói lời cuối cùng: " Đây là món quà cuối cùng tui tặng cho cậu đó, nhớ đừng quên tui nha. Chúc kí chủ hạnh phúc".
Nói rồi hệ thống 003 đặt hộp đồ vào tay cậu. Sau đó cả không gian hệ thống như sụp đổ từ từ biến mất trong tầm mắt của Trương Gia Bảo.
Trương Gia Bảo dần chìm vào giấc ngủ sâu, cậu mơ thấy những thế giới cũ đã qua và mơ về thế giới cũ của mình như một bộ phim dài tập.
Nhìn những kí ức đã lâu gần như quên mất lại lần nữa được hiện lại, cậu cảm thấy thật nhạt nhẽo. Mãi đến khi ngày chiếu đến giây phút trước chết, cậu cũng chẳng còn cảm nhận được đau đớn, chỉ thốt lên: " Lớn như vậy. Chết cũng phải".
Đang chìm đắm trong u tối, bỗng bên tai cậu nghe thấy ai đó đang tên gọi mình: " Bảo, Bảo ơi".
Tiếng kêu như tia ánh sáng nhỏ trong bóng tối, Trương Gia Bảo cố gắng dùng hết sức mạnh mở mắt tìm kiếm nguồn gốc của tiếng kêu.
Cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, cuối cùng cậu cũng đã nhìn thấy chút ánh sáng chiếu vào. Đến khi mọi thứ trước mặt từ mờ mờ trở nên rõ ràng hơn, cậu mới đánh giá lại mọi thứ xung quanh.
Thấy bản thân đang nằm trên chiếc giường trắng, nội thất và những thứ xung quanh cũng giống như của phòng bệnh. Trương Gia Bảo biết rõ bản thân đã được đưa đến bệnh viện cứu chữa sau trận tai nạn.
Đang tập trung vào suy nghĩ, bỗng cậu bị một ai đó nắm chặt lấy vai quay qua bên trái. Người đó không để cậu nói mà hét lên: " Con tỉnh rồi hả, Bảo? Con có thấy đau ở đâu không? Có thấy nhức đầu không? Đúng rồi, bác sĩ, bác sĩ ơi".
Định thần trở lại, thì cậu đã thấy người đó trở lại với bác sĩ. Trương Gia Bảo nhìn kĩ lại mới phát hiện người đó chính là mẹ Trần trọng cô nhi viện của mình.
Cậu nhấp nháy môi muốn hỏi, nhưng lại bị cảm giác khô khốc ở cổ mà không thể phát ra âm thanh. Bác sĩ chú ý tới biểu hiện của cậu, nhắc nhở mẹ Trần: " Phiền dì cho cậu ấy uống chút nước, bệnh nhân mới tỉnh lại sau 3 ngày có lẽ đã cảm thấy khác nước ".
Mẹ Trần vội vàng nghe theo đi lấy một cốc nước cho Trương Gia Bảo, theo chỉ dẫn của bác sĩ mà đút từng ngụm nước cho cậu.
Nước vào làm cổ họng khô khan của Trương Gia Bảo được vơi đi, cảm thấy đã uống đủ nước cậu gật gật đầu với mẹ Trần biểu hiện đã uống đủ.
Sau đó, ngồi dậy trên giường nói: " Cảm ơn mẹ. Con đã bất tỉnh 3 ngày như bác sĩ nói sao ạ?".
Mẹ Trần thấy cậu không có vẻ đau đớn gì thì thở phào nói: " Đúng là như vậy. Lúc nhận điện thoại của bác sĩ ta cũng hú hồn một phen. Sau này nhớ ra đường cẩn thận một chút, đừng như lần này.
May mắn là khi xe tông trúng con đã rơi vào một bụi cây dày, nên chỉ bị thương ở đầu và hai chân. Nếu không ta cũng không biết làm thế nào nữa, ôi Bảo à".
Thấy bà có dấu hiệu sắp khóc cậu vội vàng an ủi: " Mẹ à, người đừng khóc, chẳng phải con cũng đang toàn vẹn ở đây sao? À ba ngày rồi chưa ăn gì, con đói bụng quá người có gì để ăn không?".
Lúc này bà mới sực tỉnh, gõ đầu mình: " Ôi trời xem ta này, may mà sáng nay có nấu cháo đem đến". Vừa nói bà vừa múc cháo ra bát đưa đến bàn trên giường bệnh đã được dựng lên.
Sau khi ăn xong một bát cháo, bụng rỗng 3 ngày cũng trở nên yên tĩnh. Trương Gia Bảo mới nghĩ đến những ngày mình hô mê, hỏi mẹ Trần: " Mẹ này, Từ lúc con bị tai nạn có ai gọi gì không ạ?".
Mẹ Trần đưa điện thoại lại cho cậu, nói: " Có một vài người nhắn tin hỏi thăm sức khỏe, bảo con cứ tịnh dưỡng không cần lo lắng việc ở công ty. Còn lại không có ai khác nữa ".
Trương Gia Bảo gật đầu: " Dạ ".
Một tuần sau
Trương Gia Bảo được xuất viện, cậu trở lại căn nhà của mình. Đây là ngôi nhà cậu dùng 6 năm tích góp tiền làm thêm để mua được trong thời gian học tập.
Cậu dạo một vòng quanh nhà, rồi đi vào phòng ngủ ngã xuống giường. Trương Gia Bảo cảm thấy tất cả mọi chuyện trước đó như một giấc mơ vậy, giấc mơ trong 3 ngày cậu hôn mê do tai nạn.
Trương Gia Bảo sẽ vẫn nghĩ nó sẽ chỉ là giấc mơ, nếu không có cái hộp quà của hệ thống 003 tặng khi tạm biệt đang ở trên tay cậu đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.