[ Hệ Thống ] -Công Lược Nam Chủ
Chương 72: Baby Đừng Chạy ( 12 )
Bé Yo
04/01/2021
Đôi mắt cô lóe lên sự tàn bạo nhưng rất nhanh đã biến mất, ha…cho dù cô có làm bao nhiêu sự khống chế thì khi mùi máu gần cô thì vẫn bị nó kích thích.
Thiên Vũ nhìn cô rồi gục đầu xuống bàn ngủ tiếp, Tử Nhiên cô cũng cảm thấy buồn ngủ cũng ngủ luôn, bà cô giáo trợn mắt nhìn cô liếc vài cái, cô ta định cho con oắt con nhãi ranh này, bị cái tên đó đánh vào mặt cho bỏ ghét.
Ai dè tên khó ưa đó lại cho con nhỏ đó ngồi vào, cô ta nghiến răng nghiến lợi hai tay nắm chặt tức tối.
Reng…reng…reng !!!
Âm thanh tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người điều tranh nhau ùa chạy ra khỏi lớp, riêng chỉ có hai người ngồi bàn cuối là không nhút nhích.
Một lúc sau Thiên Vũ hắn mới từ từ mở mắt ngước mặt lên nhìn xung quanh, thấy mọi người đã đi hết hắn định đứng dậy đi về, xoay mặt qua lại gặp cô nhóc ngồi cùng hắn, giờ hắn mới để ý kĩ.
Cô bé này lúc ngủ lại đáng yêu như thế, không hiểu sao tay hắn rất muốn chạm vào gương mặt tròn tròn đó, hắn đưa tay nhéo nhéo hai má mánh bao của cô.
Có vẻ hắn thích thú hừm…rất mềm lại mịn, hắn như tìm được món đồ chơi yêu thích, Tử Nhiên đang ngủ cô cảm nhận hai cái má của mình bị kéo căng ra, bực mình đấm cho một phát.
Bốp !!!
Thiên Vũ hắn trợn mắt như không hiểu gì, cảm nhận được gương mặt trở nên đau đớn thì hắn mới biết, cư nhiên hắn là bị cô nhóc này đánh.
Tử Nhiên đôi mắt cô hiện lên sát khí , nhưng khi nhìn lại là cái tên ngồi cạnh mình đã thu liễm đi, nhìn khóe môi hắn rỉ ra máu sưng hết cả lên, cô luýnh quýnh tay chân loạn xạ trưng ra gương mặt hối lỗi.
Suýt nữa thì lộ tẩy tính cách rồi, hốc mắt cô hơi đỏ cúi gằm mặt xuống ra vẻ ta đây rất không cố ý.
" Hức…oa…hức…hít hít…".Cô mếu máo khịt khịt mũi đáng thương nhìn hắn.
" Này !!! nhóc đừng khóc tôi… không sao…".Hắn lần đầu dỗ con nít nên không biết làm gì, nhìn không nỡ cô nhóc này khóc, cô đánh hắn…hắn không khóc …thì thôi mắc mớ gì cô khóc.
" Hu…hu em không cố ý a…anh có sao không???".Cô nhích người đến nhìn nhìn chỗ bị sưng do cô đánh, ôi nhìn giống bánh bao ghê ha.
Trong lòng cô cười hả hê, này thì phá giấc ngủ của bổn Quân này, cho mi biết tay, bên trong là thế nhưng bề ngoài vẫn là đứa trẻ hối lỗi.
" Tôi không sao…nhóc không cần quan tâm…".Giọng nói hắn lạnh lùng…rồi thở dài bước đi ra khỏi lớp.
Còn cô thấy hắn đi cũng chạy lẽo đẽo phía sau hắn, cô mua nước cho hắn rồi lại đưa bánh cho hắn, mấy ngày sao cũng thế ,cô cứ làm như thế đến khi nào hắn chịu tha lỗi cho cô.
" Em gọi anh là anh Thiên Vũ nha…".Cô quay qua nhìn hắn…gương mặt ngốc manh ngây thơ mong chờ sự đồng ý từ hắn.
" Tùy…". Thiên Vũ hắn ầm ừ một tiếng như không quan tâm.
Hai người đang đứng trên sân thượng của trường, cơn gió nhẹ nhàng thổi bay vài sợi tóc mai của Tử Nhiên, gương mặt trắng hồng hai má bánh bao tròn tròn, đôi mắt trong suốt hàng mi cong vút đen láy đẹp mê hồn.
Từng nét trên gương mặt non nớt bé nhỏ lại đáng yêu lạ thường, đôi mắt hắn khẽ lướt nhìn qua trong chớp mắt, nhìn cô tựa như thiên sứ bé nhỏ rơi lạc xuống nhân gian, lúc đó hắn như thất thần mấy giây.
Mấy tháng trôi qua cô vẫn cứ đeo bám lấy hắn, cuộc sống của hắn cũng không còn nhàm chán như trước kia, cô và hắn cũng trở thành bạn thân thiết hơn.
Nói thì nói thế chứ chỉ có cô đeo bám người ta, chứ hắn làm gì thèm đêm xỉa tới cô đâu, cô như cái đuôi nhỏ mà đi theo sau hắn.
" Anh Thiên Vũ……mau mau đi theo em đến nơi này…".Cô bất ngờ nắm chặt tay của hắn lôi đi.
Thiên Vũ: ""\_""…
Hắn nhìn bàn tay của mình bị cô nắm lấy, bàn tay nhỏ trắng mềm mại vô cùng còn rất ấm áp, hắn mặc cho cô nắm, cô kéo hắn đến một nơi…
" Anh thấy sao…có phải nơi này rất đẹp không ???".Cô cười tươi híp mắt nhìn hắn.
" Ừ…". Thời gian vừa qua với ý trí kiên cường của cô, thì cũng đã thuyết phục được hắn nói chuyện với cô, nhưng rất ít… chỉ vài ba câu thôi, cứ ậm…ừ cho qua.
Cô ngã ra sau nằm ngước nhìn bầu trời, tiếng chim kêu lảnh lót chít chít, những con bướm nhỏ bay lượn là xung quanh khu vườn, khó khăn lắm cô mới kiếm ra nơi này đó.
Nó ở ngay sau trường học những lúc cô chán nản học cùng tụi nhóc đó thì thường hay trốn ra đây, cô cũng không tốt gì mà đưa hắn cùng đi đâu, trốn hai người thì khi cô giáo la mắng, thì la hai đứa cho có bạn có đôi.
Hương hoa Mai Anh Thảo thơm ngát dịu dàng, hắn thấy cô nằm thì cũng bất đầu ngã ra sau nằm xuống, hai tay để lên đỉnh đầu ngắm nhìn bầu trời.
Hai ngươi hai suy nghĩ mọi thứ trôi qua thật nhanh, hắn sống cũng không dễ dàng gì, một đứa trẻ mồ côi được người khác nhận nuôi, bị khinh khi miệt thị mắng nhiếc.
Hắn luôn khâm phục Luân Dật, người anh trai trên danh nghĩa, anh ta là người con được ba mẹ nuôi của hắn thương yêu nhất, thành tích xuất sắc của anh ta được cả nhả yêu thích.
Còn hắn cố gắng để duy trì số điểm cao chung bình trong lớp A, hắn cũng muốn mình không quá nổi bật hơn anh ta, hắn và Luân Dật cũng chẳng thân thiết gì, mỗi người một cách sống khác nhau.
Anh ta siêng năng tài giỏi, còn hắn thích đánh nhau, nên cả nhà họ chẳng ai yêu thích hắn, chỉ có ông của Luân Dật là thương hắn, nhưng ông ấy đã mất 3 năm trước.
Hắn cũng chẳng muốn về cái nhà đó chút nào, họ luôn coi hắn là một thằng ngỗ nghịch, thì hắn sẽ cho bọn họ thấy một thằng nhóc như hắn hư đốn theo mong muốn của họ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Ưm…đừng mà…hức anh nhẹ một chút đi…". Mẫn Du đau nhói cầu xin hắn, Tam hào hắn xoa nắn mạnh mạo thúc.
" Muốn tôi tha cho cô à…cô nên nhớ cô vẫn còn là vợ của tôi…cô còn mong muốn cùng nam nhân khác sao !!!
" Không có !!!…tôi không có……anh đừng như thế mà…". Cô khóc nức nỡ trước sự táo bạo của hắn.
Hắn xoay ngươi Mẫn Du lại , kiểu nằm sấp xuống giường mông đưa lên trời, hắn nhấc hai chân cô ấy lên mà tiến đến, Mẫn Du đôi mắt trợn to trước hành động bất ngờ ập tới của hắn.
Như con nước thủy triều dân lên cao trào, sự khó tả mong lung mù mịch mê ly, tiếng âm ư…mê mang của cô càng khiến hắn nhiệt tình.
Hôm nay hắn thấy cô vợ của mình đi cùng người đàn ông khác, hắn lại tức điên lên mà tiếp tục hành hạ cô, tại sao hắn đã không cho cô đi cùng những tên khác mà cô cứ làm chứ.
Cô còn quay cảnh có hôn nhau, cũng may là hắn đã cho đạo diễn đổi kịch bản, nếu không thì cô đã cùng tên kia hôn nhau, cô chỉ là của hắn của mình hắn, hôn cũng là hắn nên hôn.
Không có sự cho phép của hắn cô không được tự ý tiếp xúc với nam nhân khác ngoại chừ hắn, Mẫn Du nắm chặt hai tay thành nấm đấm, khiến cho ga giường nhăn nheo.
Cô đau đớn đến nhức nhói bụng nhỏ căng đầy đến chướng đau.
" A…thật căng…đau hức…"
" Hừ…cô còn than à…không phải cô rất muốn được tên kia làm thế sao…"
Hắn tàn nhẫn thốt ra những lời nói như dao đâm vào tim cô, thì ra hắn nghĩ cô là người như vậy sao, bấy lâu nay cô không có ý định tiến tới với bất kì ai, gì trái tim cô đã có chỗ của người nào đó.
Nhưng không ngờ hắn lại nghĩ cô là hạng phụ nữ như thế, hắn đây là xem thường cô đến vậy sao, làn da trắng mịn của Mẫn Du lại chi chít dấu đỏ tím nhỏ khắp người.
Đôi gò bông cũng thế in cả dấu ngón tay nhào nặn còn sót lại.Tam Hào hắn không tiếc thương mà xoa mạnh bạo, như máy dã cày hung hăng mà tàn phá.
Mẫn Du cô ấy đáng thương đến khi mệt lừ đi thì ngất đi, mặc cho hắn vẫn hung tàn mà phá nát, cô ấy cứ tưởng chừng 2 năm qua rời xa hắn, thì cô ấy có thể kiên quyết mà chấm dứt, nhưng có lẽ đến tận hôm nay chuyện đó còn quá khó với cô.
Thứ được gọi là tình yêu có đôi lúc lại rất đẹp, cũng có lúc luôn khiến con người đau khổ, vì yêu mà sinh ra hận thù, yêu mà vui vẻ…có đôi lúc nước mắt không ngừng rơi , hạnh phúc một lúc…đổi lại đau thương một đời.
Vì yêu mà trả giá…có phải cái giá quá đắt, thế gian muôn ngàn đắng cai… hỏi mấy ai chưa từng yêu một lần, đời người hạnh phúc quá ít…thế sao đau thương lại nhiều.
Mấy ai chưa từng yêu……rồi cũng phải yêu một ai trong đời, tình yêu là thế đôi lúc hờn dỗi…cớ sao người quá phũ phàng, mong sao giấc mộng đau đớn mệt nhòa đi qua…em cứ đợi chờ hạnh phúc chớm nở từ ai.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Các bạn đọc giả nhớ like đánh gia5\* nha nha…cảm ơn các bạn♡♡♡
Làm thơ xíu làm gì căng……he~he Mấy ai trong đời mà chưa phải qua đau đớn, sau một nụ cười là hàng ngàn giọt nước mắt đã rơi………thế nên các bạn sống là gì chính mình…đừng gì người khác……đến khi hối hận cũng đã muộn.
Cuộc sống có đôi lúc lại quá khó khăn……vấp ngã rồi cứ đứng lên, chúng ta mạnh mẽ mà tin vào chính mình………sẽ làm được thứ mình muốn, kiên trì là tốt nhất.
Tạm biệt…hiện gặp lại mọi người chương sau……♡♡♡
Có một bạn kêu mình vi diện tiếp theo nên làm Đam Mỹ, cho chị nhà làm Công…mọi người nghĩ thế nào ???
.
.
.
.
tác giả: Bé yo
Thiên Vũ nhìn cô rồi gục đầu xuống bàn ngủ tiếp, Tử Nhiên cô cũng cảm thấy buồn ngủ cũng ngủ luôn, bà cô giáo trợn mắt nhìn cô liếc vài cái, cô ta định cho con oắt con nhãi ranh này, bị cái tên đó đánh vào mặt cho bỏ ghét.
Ai dè tên khó ưa đó lại cho con nhỏ đó ngồi vào, cô ta nghiến răng nghiến lợi hai tay nắm chặt tức tối.
Reng…reng…reng !!!
Âm thanh tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người điều tranh nhau ùa chạy ra khỏi lớp, riêng chỉ có hai người ngồi bàn cuối là không nhút nhích.
Một lúc sau Thiên Vũ hắn mới từ từ mở mắt ngước mặt lên nhìn xung quanh, thấy mọi người đã đi hết hắn định đứng dậy đi về, xoay mặt qua lại gặp cô nhóc ngồi cùng hắn, giờ hắn mới để ý kĩ.
Cô bé này lúc ngủ lại đáng yêu như thế, không hiểu sao tay hắn rất muốn chạm vào gương mặt tròn tròn đó, hắn đưa tay nhéo nhéo hai má mánh bao của cô.
Có vẻ hắn thích thú hừm…rất mềm lại mịn, hắn như tìm được món đồ chơi yêu thích, Tử Nhiên đang ngủ cô cảm nhận hai cái má của mình bị kéo căng ra, bực mình đấm cho một phát.
Bốp !!!
Thiên Vũ hắn trợn mắt như không hiểu gì, cảm nhận được gương mặt trở nên đau đớn thì hắn mới biết, cư nhiên hắn là bị cô nhóc này đánh.
Tử Nhiên đôi mắt cô hiện lên sát khí , nhưng khi nhìn lại là cái tên ngồi cạnh mình đã thu liễm đi, nhìn khóe môi hắn rỉ ra máu sưng hết cả lên, cô luýnh quýnh tay chân loạn xạ trưng ra gương mặt hối lỗi.
Suýt nữa thì lộ tẩy tính cách rồi, hốc mắt cô hơi đỏ cúi gằm mặt xuống ra vẻ ta đây rất không cố ý.
" Hức…oa…hức…hít hít…".Cô mếu máo khịt khịt mũi đáng thương nhìn hắn.
" Này !!! nhóc đừng khóc tôi… không sao…".Hắn lần đầu dỗ con nít nên không biết làm gì, nhìn không nỡ cô nhóc này khóc, cô đánh hắn…hắn không khóc …thì thôi mắc mớ gì cô khóc.
" Hu…hu em không cố ý a…anh có sao không???".Cô nhích người đến nhìn nhìn chỗ bị sưng do cô đánh, ôi nhìn giống bánh bao ghê ha.
Trong lòng cô cười hả hê, này thì phá giấc ngủ của bổn Quân này, cho mi biết tay, bên trong là thế nhưng bề ngoài vẫn là đứa trẻ hối lỗi.
" Tôi không sao…nhóc không cần quan tâm…".Giọng nói hắn lạnh lùng…rồi thở dài bước đi ra khỏi lớp.
Còn cô thấy hắn đi cũng chạy lẽo đẽo phía sau hắn, cô mua nước cho hắn rồi lại đưa bánh cho hắn, mấy ngày sao cũng thế ,cô cứ làm như thế đến khi nào hắn chịu tha lỗi cho cô.
" Em gọi anh là anh Thiên Vũ nha…".Cô quay qua nhìn hắn…gương mặt ngốc manh ngây thơ mong chờ sự đồng ý từ hắn.
" Tùy…". Thiên Vũ hắn ầm ừ một tiếng như không quan tâm.
Hai người đang đứng trên sân thượng của trường, cơn gió nhẹ nhàng thổi bay vài sợi tóc mai của Tử Nhiên, gương mặt trắng hồng hai má bánh bao tròn tròn, đôi mắt trong suốt hàng mi cong vút đen láy đẹp mê hồn.
Từng nét trên gương mặt non nớt bé nhỏ lại đáng yêu lạ thường, đôi mắt hắn khẽ lướt nhìn qua trong chớp mắt, nhìn cô tựa như thiên sứ bé nhỏ rơi lạc xuống nhân gian, lúc đó hắn như thất thần mấy giây.
Mấy tháng trôi qua cô vẫn cứ đeo bám lấy hắn, cuộc sống của hắn cũng không còn nhàm chán như trước kia, cô và hắn cũng trở thành bạn thân thiết hơn.
Nói thì nói thế chứ chỉ có cô đeo bám người ta, chứ hắn làm gì thèm đêm xỉa tới cô đâu, cô như cái đuôi nhỏ mà đi theo sau hắn.
" Anh Thiên Vũ……mau mau đi theo em đến nơi này…".Cô bất ngờ nắm chặt tay của hắn lôi đi.
Thiên Vũ: ""\_""…
Hắn nhìn bàn tay của mình bị cô nắm lấy, bàn tay nhỏ trắng mềm mại vô cùng còn rất ấm áp, hắn mặc cho cô nắm, cô kéo hắn đến một nơi…
" Anh thấy sao…có phải nơi này rất đẹp không ???".Cô cười tươi híp mắt nhìn hắn.
" Ừ…". Thời gian vừa qua với ý trí kiên cường của cô, thì cũng đã thuyết phục được hắn nói chuyện với cô, nhưng rất ít… chỉ vài ba câu thôi, cứ ậm…ừ cho qua.
Cô ngã ra sau nằm ngước nhìn bầu trời, tiếng chim kêu lảnh lót chít chít, những con bướm nhỏ bay lượn là xung quanh khu vườn, khó khăn lắm cô mới kiếm ra nơi này đó.
Nó ở ngay sau trường học những lúc cô chán nản học cùng tụi nhóc đó thì thường hay trốn ra đây, cô cũng không tốt gì mà đưa hắn cùng đi đâu, trốn hai người thì khi cô giáo la mắng, thì la hai đứa cho có bạn có đôi.
Hương hoa Mai Anh Thảo thơm ngát dịu dàng, hắn thấy cô nằm thì cũng bất đầu ngã ra sau nằm xuống, hai tay để lên đỉnh đầu ngắm nhìn bầu trời.
Hai ngươi hai suy nghĩ mọi thứ trôi qua thật nhanh, hắn sống cũng không dễ dàng gì, một đứa trẻ mồ côi được người khác nhận nuôi, bị khinh khi miệt thị mắng nhiếc.
Hắn luôn khâm phục Luân Dật, người anh trai trên danh nghĩa, anh ta là người con được ba mẹ nuôi của hắn thương yêu nhất, thành tích xuất sắc của anh ta được cả nhả yêu thích.
Còn hắn cố gắng để duy trì số điểm cao chung bình trong lớp A, hắn cũng muốn mình không quá nổi bật hơn anh ta, hắn và Luân Dật cũng chẳng thân thiết gì, mỗi người một cách sống khác nhau.
Anh ta siêng năng tài giỏi, còn hắn thích đánh nhau, nên cả nhà họ chẳng ai yêu thích hắn, chỉ có ông của Luân Dật là thương hắn, nhưng ông ấy đã mất 3 năm trước.
Hắn cũng chẳng muốn về cái nhà đó chút nào, họ luôn coi hắn là một thằng ngỗ nghịch, thì hắn sẽ cho bọn họ thấy một thằng nhóc như hắn hư đốn theo mong muốn của họ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Ưm…đừng mà…hức anh nhẹ một chút đi…". Mẫn Du đau nhói cầu xin hắn, Tam hào hắn xoa nắn mạnh mạo thúc.
" Muốn tôi tha cho cô à…cô nên nhớ cô vẫn còn là vợ của tôi…cô còn mong muốn cùng nam nhân khác sao !!!
" Không có !!!…tôi không có……anh đừng như thế mà…". Cô khóc nức nỡ trước sự táo bạo của hắn.
Hắn xoay ngươi Mẫn Du lại , kiểu nằm sấp xuống giường mông đưa lên trời, hắn nhấc hai chân cô ấy lên mà tiến đến, Mẫn Du đôi mắt trợn to trước hành động bất ngờ ập tới của hắn.
Như con nước thủy triều dân lên cao trào, sự khó tả mong lung mù mịch mê ly, tiếng âm ư…mê mang của cô càng khiến hắn nhiệt tình.
Hôm nay hắn thấy cô vợ của mình đi cùng người đàn ông khác, hắn lại tức điên lên mà tiếp tục hành hạ cô, tại sao hắn đã không cho cô đi cùng những tên khác mà cô cứ làm chứ.
Cô còn quay cảnh có hôn nhau, cũng may là hắn đã cho đạo diễn đổi kịch bản, nếu không thì cô đã cùng tên kia hôn nhau, cô chỉ là của hắn của mình hắn, hôn cũng là hắn nên hôn.
Không có sự cho phép của hắn cô không được tự ý tiếp xúc với nam nhân khác ngoại chừ hắn, Mẫn Du nắm chặt hai tay thành nấm đấm, khiến cho ga giường nhăn nheo.
Cô đau đớn đến nhức nhói bụng nhỏ căng đầy đến chướng đau.
" A…thật căng…đau hức…"
" Hừ…cô còn than à…không phải cô rất muốn được tên kia làm thế sao…"
Hắn tàn nhẫn thốt ra những lời nói như dao đâm vào tim cô, thì ra hắn nghĩ cô là người như vậy sao, bấy lâu nay cô không có ý định tiến tới với bất kì ai, gì trái tim cô đã có chỗ của người nào đó.
Nhưng không ngờ hắn lại nghĩ cô là hạng phụ nữ như thế, hắn đây là xem thường cô đến vậy sao, làn da trắng mịn của Mẫn Du lại chi chít dấu đỏ tím nhỏ khắp người.
Đôi gò bông cũng thế in cả dấu ngón tay nhào nặn còn sót lại.Tam Hào hắn không tiếc thương mà xoa mạnh bạo, như máy dã cày hung hăng mà tàn phá.
Mẫn Du cô ấy đáng thương đến khi mệt lừ đi thì ngất đi, mặc cho hắn vẫn hung tàn mà phá nát, cô ấy cứ tưởng chừng 2 năm qua rời xa hắn, thì cô ấy có thể kiên quyết mà chấm dứt, nhưng có lẽ đến tận hôm nay chuyện đó còn quá khó với cô.
Thứ được gọi là tình yêu có đôi lúc lại rất đẹp, cũng có lúc luôn khiến con người đau khổ, vì yêu mà sinh ra hận thù, yêu mà vui vẻ…có đôi lúc nước mắt không ngừng rơi , hạnh phúc một lúc…đổi lại đau thương một đời.
Vì yêu mà trả giá…có phải cái giá quá đắt, thế gian muôn ngàn đắng cai… hỏi mấy ai chưa từng yêu một lần, đời người hạnh phúc quá ít…thế sao đau thương lại nhiều.
Mấy ai chưa từng yêu……rồi cũng phải yêu một ai trong đời, tình yêu là thế đôi lúc hờn dỗi…cớ sao người quá phũ phàng, mong sao giấc mộng đau đớn mệt nhòa đi qua…em cứ đợi chờ hạnh phúc chớm nở từ ai.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Các bạn đọc giả nhớ like đánh gia5\* nha nha…cảm ơn các bạn♡♡♡
Làm thơ xíu làm gì căng……he~he Mấy ai trong đời mà chưa phải qua đau đớn, sau một nụ cười là hàng ngàn giọt nước mắt đã rơi………thế nên các bạn sống là gì chính mình…đừng gì người khác……đến khi hối hận cũng đã muộn.
Cuộc sống có đôi lúc lại quá khó khăn……vấp ngã rồi cứ đứng lên, chúng ta mạnh mẽ mà tin vào chính mình………sẽ làm được thứ mình muốn, kiên trì là tốt nhất.
Tạm biệt…hiện gặp lại mọi người chương sau……♡♡♡
Có một bạn kêu mình vi diện tiếp theo nên làm Đam Mỹ, cho chị nhà làm Công…mọi người nghĩ thế nào ???
.
.
.
.
tác giả: Bé yo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.