[ Hệ Thống ] -Công Lược Nam Chủ
Chương 74: Baby Đừng Chạy ( 14 )
Bé Yo
04/01/2021
Hắn tiến đến mà luân động, hai người lăn lộn cho đến khi không còn một chút sức lực, hắn vùi đầu tiểu Hào nhỏ của mình vào trong Mẫn Du, cô ấy cũng không phản kháng mà còn yêu chiều mặc cho hắn làm trò.
Hai người quấn quýt lấy nhau, hàng ngày vẫn cứ ân ái nên tình cảm của họ đã đạt đến tới điểm yêu sâu đậm, cứ như thế trong suốt 4 năm qua họ sống cũng nhau, chảy qua bao nhiêu sống gió thì cũng đã hiểu nhau.
Một cuộc tình bi ai cuối cùng cũng có hồi kết, nhưng họ không biết mình đã quên đi thứ gì đó, Tử Nhiên cô hiện tại bên nước K là một người mẫu trong giới giải trí các nhà thời trang lớn điều muốn mời cô.
Hình ảnh của cô đã lan truyền khắp trên tạp trí quốc tế, một cô nhóc có gương mặt tựa như ánh ban mai, đôi mắt trong suốt như thạch anh, làn da mịn như giấy quyến làm biết bao người yêu thích.
Hình của cô cũng đã lan truyền vào trong nước, cô đại diện cho sự mai mắn của những công ty thời trang hàng đầu Châu Á, một vẻ đẹp xuất sắc.
" Cậu chủ…mời cậu ăn sáng ạ…". Người quản gia lớn tuổi bưng một khay trái cây để lên mặt bàn.
" Bác cứ để đấy đi…".Một thiếu niên khoản chừng 19 tuổi đang ngồi cầm tờ báo đọc trên tay, hắn nhâm nhi tách cafe rồi để xuống mặt bàn.
Đôi chân vắt chéo ngang gương mặt điển trai thu hút, đôi mắt lạnh lùng khẽ lướt qua từng dòng chữ trên tờ báo, đôi mắt hắn dừng lại một chút vào hình ảnh bìa trên báo trí, suy nghĩ gì đó rồi đóng úp tờ báo lại ném sang một bên.
Dáng người cao lớn bước đi thông thả, hắn lấy xe rồi chạy vụt đi\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Chào…anh có thể ngồi đây được chứ…???". Mái tóc vàng cùng màu mắt than nổi bật, một vẻ đẹp rất hoàn mỹ hắn bước đến chỗ cô.
" Được…anh cứ ngồi ".Giọng nói cô phát ta nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn hộp kẹo trong tay, lấy từng viên kẹo nhỏ bỏ vào miệng, đôi môi chúm chím nhỏ của cô không ngừng mút lấy viên kẹo.
Trên người Tử Nhiên hiện tại cô đang mặc một chiếc váy lolita màu trắng nhẹ nhàng, tóc được cột cao hai chùm nho nhỏ, nhìn cô lúc này rất khả ái, cô không biết mọi hành động của mình câu nhân đến cỡ nào.
Lãnh Thần hắn nhìn cô nhóc này cứ như là mình vừa bị ăn thính, mà thính này lại rất nặng, sau khi hắn tốt nghiệp thì lập tức tham gia vào giới giải trí, cũng coi thứ là chơi cho vui hắn cũng không có yêu thích gì mấy.
Còn cái tên bạn thân của hắn Luân Dật ,lại lựa trọn thừa kế sản nghiệp của gia tộc, còn hắn thì không muốn bản thân bị gò bó nên quyết định làm điều mình cho là đúng.
Hắn được ba mẹ cho đi du học, không ngờ lại gặp cô nhóc này từng học chung trường với hắn hồi cấp 3, nhưng có lẽ nhóc con này không biết hắn.
Cô không quan tâm tới hắn làm gì, chỉ lo chăm chú mà ăn…ăn là quan trọng nhất nhá, không ăn lấy sức đâu mà làm.
" Nhiên Nhiên em mau chuẩn bị đi…chút nữa tới lượt em rồi đó…".Tiểu Vũ hớt hãi chạy đến chỗ cô, nhưng khi nhìn đến con nhóc nhà mình, cô thì làm tấp mặt còn nhóc lại ngồi ăn thanh thản ghê ha…
" Dạ…đợi em ăn xong rồi đi luôn ạ…".Cô luyến tiếc nhìn vài viên kẹo nhỏ xinh đáng yêu, các bảo bối đợi ta đi xong rồi về sủng các nàng nha…moa…moa.
Thế là cô còn chưa kịp chia tay bọn họ thì đã bị bà chị quản lý kéo đi, Lãnh Thần hắn ngồi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hai người họ, đây là coi hắn như không khí à.
Tách…tách…!!!
Tiếng lách tách chụp hình vang lên, Tử Nhiên ngồi giữa đám mây nhỏ chơi cùng những bong bóng đủ màu lấp lánh.
" Đúng rồi…Nhiên Nhiên nghiêng về phía này một chút ".Hình đẹp như thiên sứ nhỏ giữa trốn thiên đường, cô như một bông hoa nhỏ lúc nào cũng có thể tan biến.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Nè…em mau uống nước đi…"
Cô cầm uống một hơi, hôm nay cô đã chụp cả ngày cũng thấy khá là mệt, lâu rồi không được nghỉ ngơi vừa học lại làm việc thật vất vả a…thời gian trôi qua rất nhanh cô cũng đã sống như một đứa trẻ trong suốt thời gian qua.
Ngoan ngoãn vâng lời một vỏ bọc hoàn hảo mọi thứ, có lẽ cảm xúc của cô đã nhập vai diễn quá sâu, khiến cho người khác khó mà phân biệt được đâu là thật…còn đâu là giả tạo.
Cuối cùng cô cũng có thời gian mà trốn đi chơi, hôm nay cô nhất quyết phải đi cho đã, không thể để cái bà cô già quản lý kia bắt gặp nữa, cô lén lút dòm ngó xung quanh, không thấy chị ta đâu thì mới chạy đi.
Cô đi khắp nơi chạy nhảy tới lui tới những cửa hàng đồ ngọt, một lúc sau đến khi cảm thấy chán thì mới chịu.
Két !!!
Tiếng xe phanh gấp tạo nên âm thanh chói tai, Tử Nhiên cô ngã ra sau tay chân bị trầy tới đỏ hết cả lên, đôi mắt sắc lạnh của cô nhìn chúng coi như bình thường, nhưng mà hiện tại cô chỉ là một đứa trẻ nên phải diễn cho giống.
Hốc mắt cô đỏ hết cả lên, gương mặt kiểu như ta đây kiêng cường không sợ đau, chiếc xe đụng trúng cô mãi đến một lúc sau mới có người bước ra.
Cô ngồi bệt trên đường cảm nhận đôi chân tê dại đau đớn, tiếng bước chân từ xa bắt đầu trở nên gần hơn, nhìn thấy đôi giày da màu đen bóng loáng, cô ngước mặt lên nhìn người đó.
Đôi mắt lạnh lùng như quét nhìn toàn bộ thân thể cô, làm cô cảm thấy lành lạnh, đây là biến thái à…nhìn gì mà ghê vậy, cô còn phải tranh thủ chạy về nhà, nếu không bà chị Tiểu Vũ kia lại nói tới lỗ tai cô điếc luôn quá.
Hắn bước đến lạnh lùng nhìn vật nhỏ ngã phía dưới, lúc nãy là do hắn gấp gáp quá nên mới không nhìn rõ vật phía trước, cũng may là hắn đã thắng kịp thời, đôi mắt sắc bén đánh giá trên người cô.
Tử Nhiên khó chịu khi bị người khác dùng ánh mắt đó nhìn mình, cô cố gắng chống tay ngồi vậy, chân truyền đến cảm giác đau đớn khó tả, đôi mắt to tròn khẽ nhíu chặt lại vì đau.
Nhìn vết thương còn rỉ cả máu nhưng cô lại cứ bước đi, vết thương gì đó cứ quăng ra sau đầu đi, cô đây còn phải về nhà nếu không bà chị đó lại nhảy dựng lên cho mà coi.
Chân cô bước lắn lư từng chút, lết cái thân bơ phờ mà về nhà, Luân Dật hắn nhìn nhóc con cứng đầu thì đôi mắt hiện lên sự tức giận, lập tức bước tới bế cô lên theo kiểu công chúa.
Cô đang đi lại cảm nhận cơ thể mình bị nhấc bỗng lên, gương mặt lạnh lùng của hắn lúc này lại phóng sát gần cô, từng góc cạnh trên gương mặt đều hoàn mỹ.
" Anh là ai mau buông em ra…".Tử Nhiên bâng khuâng thằng cha này từ đâu vào mà dám bế cô chứ.
Người nào đó đã quên trước kia mình từng đi nhờ người ta, có lẽ phải nói cô quá vô tâm chẳng xem ai là quan trọng, trái tim có lẽ cũng thế một người vô tâm… sắc đá tàn nhẫn xa cách ngàn dặm.
Bịch !!!
" Ngồi im đi…". Hắn ném cô vào xe mà chạy đi, sau khi một hồi suy nghĩ thì cô cũng im.
Thấy cũng đúng có người trở cô đi thì ngu sao mà không đi, mà hiện tại chân cô cũng khá đau nên cũng chẳng phản kháng làm gì cho mệt.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Dừng xe trước nhà hắn tháo dây an toàn mở cửa bước ra, đi vòng ra sau mở cửa xe cho cô, khi nhìn bóng dáng nhỏ bé không biết cô đã ngủ từ lúc nào, đây là cô không phòng bị hắn à.
Hắn bế cô lên nhà của mình, rồi nhìn lại vết thương trên người cô có lẽ nó rất đau, hắn bế cô để lên giường đi đến hộp tủ lấy ra hộp sơ cứu, cẩn thận lau đi rồi sát trùng vết thương băng bó cẩn thận cho cô.Lần đầu hắn băng bó cho người khác nên nhìn rất sấu.
Buổi chiều !!!
Cô lờ mờ tỉnh lại…có lẽ là do vết thương đau quá nên ngất đi lúc nào cũng không hay, nhìn một lượt căn phong xa lạ, cô bước đến phía cánh cửa mở bật ra đi loanh quanh xem có ai không.
Cô bước đi chân trần rồi bước đến phòng đối diện, nhìn cánh cửa phòng không đóng, nên cô bước vào liền nhìn thấy cái tên lúc sáng bế mình, cô đi lắc lư vì vết thương còn đau, bước đến trước mặt hắn mà đứng đó.
" Anh là ai ??? tại sao lại đưa em đến đây !!!".Cô ngốc manh bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
" Tôi chỉ là thấy mình đụng trúng nhóc…nên đưa về thôi ". Giọng nói thờ ơ của hắn vang lên…tay cầm tách cafe nhâm nhi rồi bỏ xuống nhìn cô.
" Em không sao…đến lúc em nên về rồi……"
" Không được…!!!"
" Em không sao……không có bị gãy chân đâu mà cần anh chịu trách nhiệm…"
" Nhưng là tôi đã đụng phải nhóc trước…". Đầu hắn dựa ra sau thành ghế, đôi chân vắt chéo phong thái lạnh lùng khó gần nhìn cô như vật chết.
Cô có thể thấy trong đôi mắt của hắn không có sự yêu thích gì cô cả, hình như cô nhìn thấy cái tên này cứ quen quen ,mà không nhớ ra được…chắc là cô nhớ lầm.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Các bạn đọc giả nhớ like nha nha…cảm ơn các bạn♡♡♡
Chúc các bạn buổi tối vui vẻ…(@\_@)
.
.
.
tác giả: Bé yo
Hai người quấn quýt lấy nhau, hàng ngày vẫn cứ ân ái nên tình cảm của họ đã đạt đến tới điểm yêu sâu đậm, cứ như thế trong suốt 4 năm qua họ sống cũng nhau, chảy qua bao nhiêu sống gió thì cũng đã hiểu nhau.
Một cuộc tình bi ai cuối cùng cũng có hồi kết, nhưng họ không biết mình đã quên đi thứ gì đó, Tử Nhiên cô hiện tại bên nước K là một người mẫu trong giới giải trí các nhà thời trang lớn điều muốn mời cô.
Hình ảnh của cô đã lan truyền khắp trên tạp trí quốc tế, một cô nhóc có gương mặt tựa như ánh ban mai, đôi mắt trong suốt như thạch anh, làn da mịn như giấy quyến làm biết bao người yêu thích.
Hình của cô cũng đã lan truyền vào trong nước, cô đại diện cho sự mai mắn của những công ty thời trang hàng đầu Châu Á, một vẻ đẹp xuất sắc.
" Cậu chủ…mời cậu ăn sáng ạ…". Người quản gia lớn tuổi bưng một khay trái cây để lên mặt bàn.
" Bác cứ để đấy đi…".Một thiếu niên khoản chừng 19 tuổi đang ngồi cầm tờ báo đọc trên tay, hắn nhâm nhi tách cafe rồi để xuống mặt bàn.
Đôi chân vắt chéo ngang gương mặt điển trai thu hút, đôi mắt lạnh lùng khẽ lướt qua từng dòng chữ trên tờ báo, đôi mắt hắn dừng lại một chút vào hình ảnh bìa trên báo trí, suy nghĩ gì đó rồi đóng úp tờ báo lại ném sang một bên.
Dáng người cao lớn bước đi thông thả, hắn lấy xe rồi chạy vụt đi\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Chào…anh có thể ngồi đây được chứ…???". Mái tóc vàng cùng màu mắt than nổi bật, một vẻ đẹp rất hoàn mỹ hắn bước đến chỗ cô.
" Được…anh cứ ngồi ".Giọng nói cô phát ta nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn hộp kẹo trong tay, lấy từng viên kẹo nhỏ bỏ vào miệng, đôi môi chúm chím nhỏ của cô không ngừng mút lấy viên kẹo.
Trên người Tử Nhiên hiện tại cô đang mặc một chiếc váy lolita màu trắng nhẹ nhàng, tóc được cột cao hai chùm nho nhỏ, nhìn cô lúc này rất khả ái, cô không biết mọi hành động của mình câu nhân đến cỡ nào.
Lãnh Thần hắn nhìn cô nhóc này cứ như là mình vừa bị ăn thính, mà thính này lại rất nặng, sau khi hắn tốt nghiệp thì lập tức tham gia vào giới giải trí, cũng coi thứ là chơi cho vui hắn cũng không có yêu thích gì mấy.
Còn cái tên bạn thân của hắn Luân Dật ,lại lựa trọn thừa kế sản nghiệp của gia tộc, còn hắn thì không muốn bản thân bị gò bó nên quyết định làm điều mình cho là đúng.
Hắn được ba mẹ cho đi du học, không ngờ lại gặp cô nhóc này từng học chung trường với hắn hồi cấp 3, nhưng có lẽ nhóc con này không biết hắn.
Cô không quan tâm tới hắn làm gì, chỉ lo chăm chú mà ăn…ăn là quan trọng nhất nhá, không ăn lấy sức đâu mà làm.
" Nhiên Nhiên em mau chuẩn bị đi…chút nữa tới lượt em rồi đó…".Tiểu Vũ hớt hãi chạy đến chỗ cô, nhưng khi nhìn đến con nhóc nhà mình, cô thì làm tấp mặt còn nhóc lại ngồi ăn thanh thản ghê ha…
" Dạ…đợi em ăn xong rồi đi luôn ạ…".Cô luyến tiếc nhìn vài viên kẹo nhỏ xinh đáng yêu, các bảo bối đợi ta đi xong rồi về sủng các nàng nha…moa…moa.
Thế là cô còn chưa kịp chia tay bọn họ thì đã bị bà chị quản lý kéo đi, Lãnh Thần hắn ngồi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng hai người họ, đây là coi hắn như không khí à.
Tách…tách…!!!
Tiếng lách tách chụp hình vang lên, Tử Nhiên ngồi giữa đám mây nhỏ chơi cùng những bong bóng đủ màu lấp lánh.
" Đúng rồi…Nhiên Nhiên nghiêng về phía này một chút ".Hình đẹp như thiên sứ nhỏ giữa trốn thiên đường, cô như một bông hoa nhỏ lúc nào cũng có thể tan biến.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Nè…em mau uống nước đi…"
Cô cầm uống một hơi, hôm nay cô đã chụp cả ngày cũng thấy khá là mệt, lâu rồi không được nghỉ ngơi vừa học lại làm việc thật vất vả a…thời gian trôi qua rất nhanh cô cũng đã sống như một đứa trẻ trong suốt thời gian qua.
Ngoan ngoãn vâng lời một vỏ bọc hoàn hảo mọi thứ, có lẽ cảm xúc của cô đã nhập vai diễn quá sâu, khiến cho người khác khó mà phân biệt được đâu là thật…còn đâu là giả tạo.
Cuối cùng cô cũng có thời gian mà trốn đi chơi, hôm nay cô nhất quyết phải đi cho đã, không thể để cái bà cô già quản lý kia bắt gặp nữa, cô lén lút dòm ngó xung quanh, không thấy chị ta đâu thì mới chạy đi.
Cô đi khắp nơi chạy nhảy tới lui tới những cửa hàng đồ ngọt, một lúc sau đến khi cảm thấy chán thì mới chịu.
Két !!!
Tiếng xe phanh gấp tạo nên âm thanh chói tai, Tử Nhiên cô ngã ra sau tay chân bị trầy tới đỏ hết cả lên, đôi mắt sắc lạnh của cô nhìn chúng coi như bình thường, nhưng mà hiện tại cô chỉ là một đứa trẻ nên phải diễn cho giống.
Hốc mắt cô đỏ hết cả lên, gương mặt kiểu như ta đây kiêng cường không sợ đau, chiếc xe đụng trúng cô mãi đến một lúc sau mới có người bước ra.
Cô ngồi bệt trên đường cảm nhận đôi chân tê dại đau đớn, tiếng bước chân từ xa bắt đầu trở nên gần hơn, nhìn thấy đôi giày da màu đen bóng loáng, cô ngước mặt lên nhìn người đó.
Đôi mắt lạnh lùng như quét nhìn toàn bộ thân thể cô, làm cô cảm thấy lành lạnh, đây là biến thái à…nhìn gì mà ghê vậy, cô còn phải tranh thủ chạy về nhà, nếu không bà chị Tiểu Vũ kia lại nói tới lỗ tai cô điếc luôn quá.
Hắn bước đến lạnh lùng nhìn vật nhỏ ngã phía dưới, lúc nãy là do hắn gấp gáp quá nên mới không nhìn rõ vật phía trước, cũng may là hắn đã thắng kịp thời, đôi mắt sắc bén đánh giá trên người cô.
Tử Nhiên khó chịu khi bị người khác dùng ánh mắt đó nhìn mình, cô cố gắng chống tay ngồi vậy, chân truyền đến cảm giác đau đớn khó tả, đôi mắt to tròn khẽ nhíu chặt lại vì đau.
Nhìn vết thương còn rỉ cả máu nhưng cô lại cứ bước đi, vết thương gì đó cứ quăng ra sau đầu đi, cô đây còn phải về nhà nếu không bà chị đó lại nhảy dựng lên cho mà coi.
Chân cô bước lắn lư từng chút, lết cái thân bơ phờ mà về nhà, Luân Dật hắn nhìn nhóc con cứng đầu thì đôi mắt hiện lên sự tức giận, lập tức bước tới bế cô lên theo kiểu công chúa.
Cô đang đi lại cảm nhận cơ thể mình bị nhấc bỗng lên, gương mặt lạnh lùng của hắn lúc này lại phóng sát gần cô, từng góc cạnh trên gương mặt đều hoàn mỹ.
" Anh là ai mau buông em ra…".Tử Nhiên bâng khuâng thằng cha này từ đâu vào mà dám bế cô chứ.
Người nào đó đã quên trước kia mình từng đi nhờ người ta, có lẽ phải nói cô quá vô tâm chẳng xem ai là quan trọng, trái tim có lẽ cũng thế một người vô tâm… sắc đá tàn nhẫn xa cách ngàn dặm.
Bịch !!!
" Ngồi im đi…". Hắn ném cô vào xe mà chạy đi, sau khi một hồi suy nghĩ thì cô cũng im.
Thấy cũng đúng có người trở cô đi thì ngu sao mà không đi, mà hiện tại chân cô cũng khá đau nên cũng chẳng phản kháng làm gì cho mệt.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Dừng xe trước nhà hắn tháo dây an toàn mở cửa bước ra, đi vòng ra sau mở cửa xe cho cô, khi nhìn bóng dáng nhỏ bé không biết cô đã ngủ từ lúc nào, đây là cô không phòng bị hắn à.
Hắn bế cô lên nhà của mình, rồi nhìn lại vết thương trên người cô có lẽ nó rất đau, hắn bế cô để lên giường đi đến hộp tủ lấy ra hộp sơ cứu, cẩn thận lau đi rồi sát trùng vết thương băng bó cẩn thận cho cô.Lần đầu hắn băng bó cho người khác nên nhìn rất sấu.
Buổi chiều !!!
Cô lờ mờ tỉnh lại…có lẽ là do vết thương đau quá nên ngất đi lúc nào cũng không hay, nhìn một lượt căn phong xa lạ, cô bước đến phía cánh cửa mở bật ra đi loanh quanh xem có ai không.
Cô bước đi chân trần rồi bước đến phòng đối diện, nhìn cánh cửa phòng không đóng, nên cô bước vào liền nhìn thấy cái tên lúc sáng bế mình, cô đi lắc lư vì vết thương còn đau, bước đến trước mặt hắn mà đứng đó.
" Anh là ai ??? tại sao lại đưa em đến đây !!!".Cô ngốc manh bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
" Tôi chỉ là thấy mình đụng trúng nhóc…nên đưa về thôi ". Giọng nói thờ ơ của hắn vang lên…tay cầm tách cafe nhâm nhi rồi bỏ xuống nhìn cô.
" Em không sao…đến lúc em nên về rồi……"
" Không được…!!!"
" Em không sao……không có bị gãy chân đâu mà cần anh chịu trách nhiệm…"
" Nhưng là tôi đã đụng phải nhóc trước…". Đầu hắn dựa ra sau thành ghế, đôi chân vắt chéo phong thái lạnh lùng khó gần nhìn cô như vật chết.
Cô có thể thấy trong đôi mắt của hắn không có sự yêu thích gì cô cả, hình như cô nhìn thấy cái tên này cứ quen quen ,mà không nhớ ra được…chắc là cô nhớ lầm.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Các bạn đọc giả nhớ like nha nha…cảm ơn các bạn♡♡♡
Chúc các bạn buổi tối vui vẻ…(@\_@)
.
.
.
tác giả: Bé yo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.