[ Hệ Thống ] -Công Lược Nam Chủ
Chương 44: Công Lược Thúc Thúc Đại Nhân ( 18 )
Bé Yo
04/01/2021
Tần Vân Nguyệt ra chiêu thức nhanh nhẹn , thì dù gì cũng là sát thủ mà, tên kia lực lưỡng cơ bắp cuồn cuộn, hai người đánh nhau xi nê.
Nữ chủ do là sát thủ nên biết điểm yếu của người khác, cô ta nhảy vụt lên đưa chân đá vào cổ hắn, chân kia cũng đưa lên thúc một cú vào hạ bộ hắn.
" Aaaa...."
Tên kia ăn khụy xuống ôm hạ bộ khóc thét, Tử Nhiên nhìn cú đá đó nữ chủ cô ta ác ghê ta, cho một cú đó chắc cũng tuyệt hậu luôn rồi.
Coi kìa cô ta còn ra vẻ ngầu lòi nữa kìa, gì gì dáng vẻ băng lảnh, lạnh lùng đó là sao, lần trước Tử Nhiên nhớ rất gõ lúc cô ta quyến rũ cái tên Đại Tướng yêu chiều nũng nịu lắm mà, sao cô cảm thấy là nữ chủ gì mà giả tạo phết nhỉ.
Sau một hồi đánh đấm nữ chủ nhà ta đã thắng , tuy vẻ ngoài thì vẫn lạnh lùng nhưng Tử Nhiên ánh mắt cô ta vừa xẹt qua tia đắc ý
Cuộc đấu ở khán đài cũng kết thúc Tử Nhiên chuẩn bị bước đi, thì đột nhiên có vật gì đó va vào cô, cảm giác mềm mại vừa chạm vào tay mình, cái cảm giác ghê tởm lại hiện lên.
Ánh mắt cô lướt xuống nhìn vật phía dưới vừa đụng chạm vào mình, ha là nữ chủ cô ta định ám sát ta hay gì.
" a...xin lỗi tôi không cố ý ".Tần Vân Nguyệt hôm nay không ngờ lại gặp được anh ấy ở đây, lần trước gặp ở hộp đêm thì cô cũng đã để ý anh ấy, lúc này mới có cơ hội nhìn gần thật đẹp.
Ngực của cô ta còn cọ cọ vào người Tử Nhiên, nữ chủ đây là sao không lẽ tính dùng mỹ nhân kế với ta hay gì, nhưng rất tiếc ta đây chỉ thích cái đẹp mà sạch.
Còn cô ta thôi thôi tránh ra giùm đi làm ơn, cảm giác như mình sắp nôn nhưng cô vẫn cố gắng đưa tay đỡ nữ chủ.
" cô không sao chứ...????"
" không sao...a...".Nữ chủ cô ta vừa nói không sao, nhưng chân hình như lại bị trẹo rồi.
" cô sao vậy.."
" chắc tôi bị trẹo chân...."
Nữ chủ cô vẻ mặt vẫn lạnh, nhưng cái biểu cảm trong đôi mắt hình như đang cố gắng kiên cường nhịn đau.
' ôi...nữ chủ cô ta diễn nhìn y như thật luôn kìa..'
\[...\] kí chủ thông cảm....người ta là nữ chủ thì đương nhiên diễn xuất cũng là một tầm cao mới.
' mi nói xem...đây là cô ta định ám sát bổn soái ca như ta hay gì'
\[...\] ách..cái này thì kí chủ tự đối phó đi..ta không biết nha...nhưng kí chủ cố gắng đừng để cô ta hắc hóa nhá.
' ê....mi nói gì !!! nói cho gõ đi chứ"
\[...\] \(hệ thống offline \)
' hừ.. vây mà nó lại trốn '
Cô phải làm sao để đối phó mà nữ chủ cô ta không hắc hóa đây, không thôi nãy giờ cô đã ném cô ta đi rồi đó.
" cô không sao thật chứ "
" à... cảm ơn anh tôi không sao...ưm đau"
Nữ chủ cô ta ngoài miệng thì nói không nhưng chân cô ta không đi được, nếu như mà Tử Nhiên bỏ đi lúc này không biết cô ta có hắc hóa trực tiếp luôn không, thế là Tử Nhiên cô đành kiềm chế sự kinh tởm xuống mà bế cô ta đi.
" áaa...anh bỏ tôi xuống...tôi tự đi được a ".Ha không ngờ kế hoạch tiếp cận anh ấy lại dễ như vây.
Tần Vân Nguyệt cô ta thấy kế hoạch của mình thành công, trong lòng cũng vui vẻ hơn, nhìn kỹ khuôn mặt chàng trai này thật đẹp, mỗi đường nét điều quyến rũ chết người, đôi môi hồng hào đó không biết nếu như cô ta được hôn vào sẽ như thế nào.
Tử Nhiên bỏ qua ánh mắt của nữ chủ nhìn mình, cô mà không gì sợ cô ta hắc hóa bất thường, thì đã ném cô ta xuống liền nhá.
Tần Vân Nguyệt cũng phối hợp với người đàn ông đang bế mình, cô ta đưa tay vòng qua cổ Tử Nhiên, cảm thụ cảm giác được người đàn ông ưu tú này.
Nhịn nhịn , Tử Nhiên mặc nệm trong lòng không được quăng cô ta, ừm không được đánh cô ta, bà nó phải kiềm chế aaa.
Tử Nhiên bế cô ta ngồi lên ghế , còn cô đi mua đá về tròm chân cho nữ chủ, cô thật muốn bỏ đi luôn cho rồi, lỡ như cô ta lên cơn hắc hóa lại tiêu, thế nên cô đành ngậm ngùi mà đi.
Tần Vân Nguyệt cô ta còn ngơ ngác nhìn bóng lưng đi khuất, anh ấy lại bỏ mình ở lại đây ư, mắt cô ta nỗi lên một cổ tức giận nhưng khi nhìn thấy bóng dáng yêu nghiệt kia cầm túi đá đi đến , trong lòng cô ta lại diệu xuống.
Tử Nhiên đi đến khom người xem chân cho cô ta , rồi lấy túi đá lăn lên.
" ưm...để tôi tự làm được rồi"
" ngồi yên"
Tần Vân Nguyệt cô ta vui sướng , thấy không chàng trai ưu tú vừa lạnh lùng như thế cũng phải xiêu lòng với cô ta,
" a... anh nhẹ tay thôi"
" ừm...xin lỗi lỡ tay ".He he cô không nói là cô cố ý đâu nhá, ngu sao nói ,còn bất bà đây phục vụ cho cô ta à, phi...ta đây không gì sợ cô ta hắc hóa mà làm hư kế hoạch của ta, thì còn lâu nhá.
Tần Vân Nguyệt cô ta cứ tưởng đâu mình đã làm anh ta chú ý ,nên trong lòng vui sướng tới tận 9 tầng mây rồi, cô ta mà biết được suy nghĩ của Tử Nhiên chắc tức hộc máu quá, nhưng mà cô ta thì làm gì mà biết được, cứ ở đó mà mơ mộng hảo huyền đi.
" a...đau "
" ờ ...lỡ tay ".He he cho cô ta chừa nữa nè...cố ý kiếm chuyện với bà đây à hứ!!!.
Nhìn khung cảnh hai người lúc này hết sức là lãng mạn , trai xinh gái đẹp, chàng trai diệu dàng với cô gái, còn cô gái thẹn thùng yêu sâu đậm chàng trai.
Phi...ta phi lãng mạn cái con khỉ mốc á, nghĩ sao không thấy ta nhẫn nại à, còn cô ta thì ta không biết, chứ ta là đang bị ép buộc nhá, con nào thằng nào, nói lãng mạn ngon bước vô đây coi, bà đây đánh cho chúng bây chạy không kịp bây giờ.
" tôi còn có việc...cô nên cẩn thận"
" a...anh đi sao....có thể để lại số điện thoại để liên lạc không ???"
" ừ...tôi không mang theo điện thoai... sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại "
" này...anh" .Không đợi cô ta nói hết Tử Nhiên tiêu soái bước đi.
Tần Vân Nguyệt cô ta luyến tiếc nhìn bóng hình đẹp đến siêu lòng đó, nhất quyết cô ta phải có bằng được người đàn ông này, đúng người đó phải là của cô ta.
Lúc này Tử Nhiên cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta , haizzz...cái thân bé nhỏ của ta này mà gần nữ chủ cô ta thêm nữa chắc chết quá.
Cô ghé vào một shop quần áo ,thay bỏ đồ của mình vừa nãy bị nữ chủ chạm vào, đem ném vào sọt rác hết luôn, thay vào bộ tây trang ,cô nhìn vào gương ôi con nhà ai đẹp trai chết đi được, là ta sao cứ nhìn hoài mà vẫn cứ thấy mình đẹp ghê á.
Mọi người đừng nhìn bề ngoài của kí chủ nhà nó mà bị lừa nha, kí chủ nó có bệnh thần kinh đó, vừa tự luyến max, lại còn là sắc lang , nhan khống nữa đó ai ngu thì cứ va vào, còn nó đành lặng lẽ chuồn trước đây.
Thế là sau khi cô đi khỏi shop quần áo, một bộ dạng anh tuấn khí thế làm đốn tim bao nhiêu thiếu nữ, cô đi đến đâu thì mua đồ ăn đến đó, phải có chút ngọt ngào với đồ ăn chứ.
Dù sao thì hảo cảm công lược cũng cao rồi, thời gian lúc này của cô phải biết hưởng thụ a~ đồ ăn yêu dấu dấu hới... chị đến vơi các bảo bối đây.
Thế là trên đường xuất hiện chàng trai đẹp yêu nghiệt hành hạ con dân người ta, làm người ta chỉ ngắm chứ nào dám đụng chạm vào.
Sao bọn họ nhìn anh kiểu nào cũng giống bé thụ ghê he~ có điều lạnh lùng quá, nên đáng yêu tí xíu nữa thôi là vô địch thiên hạ luôn.
Nhưng đời cứ thế mà không để cô yên, đang lo ăn uống đi thì có cái bọn không biết sống chết đi ra chặn đường cô, cô ngơ ngác như con nai vàng nhìn mấy tên ngu ngốc này, ăn cũng không yên là sao, ta nhớ mình ở đời đâu có ác gì đầu , sao mà toàn gặp phiền phức không vậy.
" Này cậu nhóc...mau đưa tiền đây...".Ha ha bọn chúng hôm nay lời to rồi, nhìn tên này ăn mặc đẹp thế chắc chắn là người có tiền.
" ta không có...vừa mua đồ ăn hết rồi...lần sau đi, ta sẽ chừa tiền cho các người"
" ồ...còn biết cả trả treo nữa à !!!". hắn thấy tên này trong đẹp thế ,không cái kia sẽ ra sao nhỉ.
Cô không nói gì chỉ định quay người đi thì bị tên đó chặn lại.
" này bọn tao có cho cậu mày đi à...không có tiền thì cũng được...hay là chú mày phục vụ bọn anh đi ha ha..."
" hửm !!! phục vụ các người à...ta khinh "
" mày..mày đúng là không biết tốt xấu...tụi bây bắt nó lại cho tao.... cùng hưởng thụ nào"
Mấy tên kia tiến lên định bắt cô lại, Tử Nhiên định động thủ đánh bọn chúng thành đầu heo thì...
" dừng tay...các ngươi lại làm gì ở đây !!!".Đúng lúc Khổng Minh hắn đì về, khu này bọn côn đồ ưa chắn lột người khác, hắn đã nhiều lần cảnh cáo bọn kia rồi, thế mà hôm nay lại dám.
" anh...Minh à tụi em chỉ hỏi thăm cậu ta chút thôi mà".Cái bà nó hôm nay xui thế không biết, thế mà lại gặp tên Khổng Minh này, đi cho chắc , không muốn bị ăn đánh bầm dập như mấy lần trước đâu.
Thế là bọn kia chạy mất dạng, Khổng Minh hắn không còn là thằng nhóc hay bị bắt nạt nữa, ở khu này mấy tên côn đồ điều sợ hãi hắn.
" này anh không sau chứ...".Hắn nhìn Tử Nhiên hỏi han, người này hình như là người đã cược hắn thắng lúc nãy thì phải.
" ừm...không sao.Cảm ơn cậu...."
" à..thì không có gì...mà lúc nãy tại sao anh lại đặt cược là tôi sẽ thắng thế..."
" thì vốn dĩ cậu cũng sẽ thắng thôi"
" sao anh biết tôi sẽ thắng "
" thì cậu nhanh nhẹn hơn tên kia nhiều ".Tên này làm gì cứ hỏi cô miết thế không biết.
" vậy à...".Khổng Minh cúi đầu xuống gãi tai ngại ngùng.
Cô nhìn thấy tai hắn hơi đỏ , tên này cũng đáng yêu đó chứ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_////\_ \_\_
Các bạn đọc giả ❤nhớ like
Nữ chủ do là sát thủ nên biết điểm yếu của người khác, cô ta nhảy vụt lên đưa chân đá vào cổ hắn, chân kia cũng đưa lên thúc một cú vào hạ bộ hắn.
" Aaaa...."
Tên kia ăn khụy xuống ôm hạ bộ khóc thét, Tử Nhiên nhìn cú đá đó nữ chủ cô ta ác ghê ta, cho một cú đó chắc cũng tuyệt hậu luôn rồi.
Coi kìa cô ta còn ra vẻ ngầu lòi nữa kìa, gì gì dáng vẻ băng lảnh, lạnh lùng đó là sao, lần trước Tử Nhiên nhớ rất gõ lúc cô ta quyến rũ cái tên Đại Tướng yêu chiều nũng nịu lắm mà, sao cô cảm thấy là nữ chủ gì mà giả tạo phết nhỉ.
Sau một hồi đánh đấm nữ chủ nhà ta đã thắng , tuy vẻ ngoài thì vẫn lạnh lùng nhưng Tử Nhiên ánh mắt cô ta vừa xẹt qua tia đắc ý
Cuộc đấu ở khán đài cũng kết thúc Tử Nhiên chuẩn bị bước đi, thì đột nhiên có vật gì đó va vào cô, cảm giác mềm mại vừa chạm vào tay mình, cái cảm giác ghê tởm lại hiện lên.
Ánh mắt cô lướt xuống nhìn vật phía dưới vừa đụng chạm vào mình, ha là nữ chủ cô ta định ám sát ta hay gì.
" a...xin lỗi tôi không cố ý ".Tần Vân Nguyệt hôm nay không ngờ lại gặp được anh ấy ở đây, lần trước gặp ở hộp đêm thì cô cũng đã để ý anh ấy, lúc này mới có cơ hội nhìn gần thật đẹp.
Ngực của cô ta còn cọ cọ vào người Tử Nhiên, nữ chủ đây là sao không lẽ tính dùng mỹ nhân kế với ta hay gì, nhưng rất tiếc ta đây chỉ thích cái đẹp mà sạch.
Còn cô ta thôi thôi tránh ra giùm đi làm ơn, cảm giác như mình sắp nôn nhưng cô vẫn cố gắng đưa tay đỡ nữ chủ.
" cô không sao chứ...????"
" không sao...a...".Nữ chủ cô ta vừa nói không sao, nhưng chân hình như lại bị trẹo rồi.
" cô sao vậy.."
" chắc tôi bị trẹo chân...."
Nữ chủ cô vẻ mặt vẫn lạnh, nhưng cái biểu cảm trong đôi mắt hình như đang cố gắng kiên cường nhịn đau.
' ôi...nữ chủ cô ta diễn nhìn y như thật luôn kìa..'
\[...\] kí chủ thông cảm....người ta là nữ chủ thì đương nhiên diễn xuất cũng là một tầm cao mới.
' mi nói xem...đây là cô ta định ám sát bổn soái ca như ta hay gì'
\[...\] ách..cái này thì kí chủ tự đối phó đi..ta không biết nha...nhưng kí chủ cố gắng đừng để cô ta hắc hóa nhá.
' ê....mi nói gì !!! nói cho gõ đi chứ"
\[...\] \(hệ thống offline \)
' hừ.. vây mà nó lại trốn '
Cô phải làm sao để đối phó mà nữ chủ cô ta không hắc hóa đây, không thôi nãy giờ cô đã ném cô ta đi rồi đó.
" cô không sao thật chứ "
" à... cảm ơn anh tôi không sao...ưm đau"
Nữ chủ cô ta ngoài miệng thì nói không nhưng chân cô ta không đi được, nếu như mà Tử Nhiên bỏ đi lúc này không biết cô ta có hắc hóa trực tiếp luôn không, thế là Tử Nhiên cô đành kiềm chế sự kinh tởm xuống mà bế cô ta đi.
" áaa...anh bỏ tôi xuống...tôi tự đi được a ".Ha không ngờ kế hoạch tiếp cận anh ấy lại dễ như vây.
Tần Vân Nguyệt cô ta thấy kế hoạch của mình thành công, trong lòng cũng vui vẻ hơn, nhìn kỹ khuôn mặt chàng trai này thật đẹp, mỗi đường nét điều quyến rũ chết người, đôi môi hồng hào đó không biết nếu như cô ta được hôn vào sẽ như thế nào.
Tử Nhiên bỏ qua ánh mắt của nữ chủ nhìn mình, cô mà không gì sợ cô ta hắc hóa bất thường, thì đã ném cô ta xuống liền nhá.
Tần Vân Nguyệt cũng phối hợp với người đàn ông đang bế mình, cô ta đưa tay vòng qua cổ Tử Nhiên, cảm thụ cảm giác được người đàn ông ưu tú này.
Nhịn nhịn , Tử Nhiên mặc nệm trong lòng không được quăng cô ta, ừm không được đánh cô ta, bà nó phải kiềm chế aaa.
Tử Nhiên bế cô ta ngồi lên ghế , còn cô đi mua đá về tròm chân cho nữ chủ, cô thật muốn bỏ đi luôn cho rồi, lỡ như cô ta lên cơn hắc hóa lại tiêu, thế nên cô đành ngậm ngùi mà đi.
Tần Vân Nguyệt cô ta còn ngơ ngác nhìn bóng lưng đi khuất, anh ấy lại bỏ mình ở lại đây ư, mắt cô ta nỗi lên một cổ tức giận nhưng khi nhìn thấy bóng dáng yêu nghiệt kia cầm túi đá đi đến , trong lòng cô ta lại diệu xuống.
Tử Nhiên đi đến khom người xem chân cho cô ta , rồi lấy túi đá lăn lên.
" ưm...để tôi tự làm được rồi"
" ngồi yên"
Tần Vân Nguyệt cô ta vui sướng , thấy không chàng trai ưu tú vừa lạnh lùng như thế cũng phải xiêu lòng với cô ta,
" a... anh nhẹ tay thôi"
" ừm...xin lỗi lỡ tay ".He he cô không nói là cô cố ý đâu nhá, ngu sao nói ,còn bất bà đây phục vụ cho cô ta à, phi...ta đây không gì sợ cô ta hắc hóa mà làm hư kế hoạch của ta, thì còn lâu nhá.
Tần Vân Nguyệt cô ta cứ tưởng đâu mình đã làm anh ta chú ý ,nên trong lòng vui sướng tới tận 9 tầng mây rồi, cô ta mà biết được suy nghĩ của Tử Nhiên chắc tức hộc máu quá, nhưng mà cô ta thì làm gì mà biết được, cứ ở đó mà mơ mộng hảo huyền đi.
" a...đau "
" ờ ...lỡ tay ".He he cho cô ta chừa nữa nè...cố ý kiếm chuyện với bà đây à hứ!!!.
Nhìn khung cảnh hai người lúc này hết sức là lãng mạn , trai xinh gái đẹp, chàng trai diệu dàng với cô gái, còn cô gái thẹn thùng yêu sâu đậm chàng trai.
Phi...ta phi lãng mạn cái con khỉ mốc á, nghĩ sao không thấy ta nhẫn nại à, còn cô ta thì ta không biết, chứ ta là đang bị ép buộc nhá, con nào thằng nào, nói lãng mạn ngon bước vô đây coi, bà đây đánh cho chúng bây chạy không kịp bây giờ.
" tôi còn có việc...cô nên cẩn thận"
" a...anh đi sao....có thể để lại số điện thoại để liên lạc không ???"
" ừ...tôi không mang theo điện thoai... sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại "
" này...anh" .Không đợi cô ta nói hết Tử Nhiên tiêu soái bước đi.
Tần Vân Nguyệt cô ta luyến tiếc nhìn bóng hình đẹp đến siêu lòng đó, nhất quyết cô ta phải có bằng được người đàn ông này, đúng người đó phải là của cô ta.
Lúc này Tử Nhiên cuối cùng cũng thoát khỏi cô ta , haizzz...cái thân bé nhỏ của ta này mà gần nữ chủ cô ta thêm nữa chắc chết quá.
Cô ghé vào một shop quần áo ,thay bỏ đồ của mình vừa nãy bị nữ chủ chạm vào, đem ném vào sọt rác hết luôn, thay vào bộ tây trang ,cô nhìn vào gương ôi con nhà ai đẹp trai chết đi được, là ta sao cứ nhìn hoài mà vẫn cứ thấy mình đẹp ghê á.
Mọi người đừng nhìn bề ngoài của kí chủ nhà nó mà bị lừa nha, kí chủ nó có bệnh thần kinh đó, vừa tự luyến max, lại còn là sắc lang , nhan khống nữa đó ai ngu thì cứ va vào, còn nó đành lặng lẽ chuồn trước đây.
Thế là sau khi cô đi khỏi shop quần áo, một bộ dạng anh tuấn khí thế làm đốn tim bao nhiêu thiếu nữ, cô đi đến đâu thì mua đồ ăn đến đó, phải có chút ngọt ngào với đồ ăn chứ.
Dù sao thì hảo cảm công lược cũng cao rồi, thời gian lúc này của cô phải biết hưởng thụ a~ đồ ăn yêu dấu dấu hới... chị đến vơi các bảo bối đây.
Thế là trên đường xuất hiện chàng trai đẹp yêu nghiệt hành hạ con dân người ta, làm người ta chỉ ngắm chứ nào dám đụng chạm vào.
Sao bọn họ nhìn anh kiểu nào cũng giống bé thụ ghê he~ có điều lạnh lùng quá, nên đáng yêu tí xíu nữa thôi là vô địch thiên hạ luôn.
Nhưng đời cứ thế mà không để cô yên, đang lo ăn uống đi thì có cái bọn không biết sống chết đi ra chặn đường cô, cô ngơ ngác như con nai vàng nhìn mấy tên ngu ngốc này, ăn cũng không yên là sao, ta nhớ mình ở đời đâu có ác gì đầu , sao mà toàn gặp phiền phức không vậy.
" Này cậu nhóc...mau đưa tiền đây...".Ha ha bọn chúng hôm nay lời to rồi, nhìn tên này ăn mặc đẹp thế chắc chắn là người có tiền.
" ta không có...vừa mua đồ ăn hết rồi...lần sau đi, ta sẽ chừa tiền cho các người"
" ồ...còn biết cả trả treo nữa à !!!". hắn thấy tên này trong đẹp thế ,không cái kia sẽ ra sao nhỉ.
Cô không nói gì chỉ định quay người đi thì bị tên đó chặn lại.
" này bọn tao có cho cậu mày đi à...không có tiền thì cũng được...hay là chú mày phục vụ bọn anh đi ha ha..."
" hửm !!! phục vụ các người à...ta khinh "
" mày..mày đúng là không biết tốt xấu...tụi bây bắt nó lại cho tao.... cùng hưởng thụ nào"
Mấy tên kia tiến lên định bắt cô lại, Tử Nhiên định động thủ đánh bọn chúng thành đầu heo thì...
" dừng tay...các ngươi lại làm gì ở đây !!!".Đúng lúc Khổng Minh hắn đì về, khu này bọn côn đồ ưa chắn lột người khác, hắn đã nhiều lần cảnh cáo bọn kia rồi, thế mà hôm nay lại dám.
" anh...Minh à tụi em chỉ hỏi thăm cậu ta chút thôi mà".Cái bà nó hôm nay xui thế không biết, thế mà lại gặp tên Khổng Minh này, đi cho chắc , không muốn bị ăn đánh bầm dập như mấy lần trước đâu.
Thế là bọn kia chạy mất dạng, Khổng Minh hắn không còn là thằng nhóc hay bị bắt nạt nữa, ở khu này mấy tên côn đồ điều sợ hãi hắn.
" này anh không sau chứ...".Hắn nhìn Tử Nhiên hỏi han, người này hình như là người đã cược hắn thắng lúc nãy thì phải.
" ừm...không sao.Cảm ơn cậu...."
" à..thì không có gì...mà lúc nãy tại sao anh lại đặt cược là tôi sẽ thắng thế..."
" thì vốn dĩ cậu cũng sẽ thắng thôi"
" sao anh biết tôi sẽ thắng "
" thì cậu nhanh nhẹn hơn tên kia nhiều ".Tên này làm gì cứ hỏi cô miết thế không biết.
" vậy à...".Khổng Minh cúi đầu xuống gãi tai ngại ngùng.
Cô nhìn thấy tai hắn hơi đỏ , tên này cũng đáng yêu đó chứ.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_////\_ \_\_
Các bạn đọc giả ❤nhớ like
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.