Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới (Bản Dịch)
Chương 40: Ta Là Tới Xem Phong Cảnh 3
Âu Dương Vựng
05/10/2024
Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân ‘sa, sa, sa’, mấy người nhìn lại, một nam tử trẻ tuổi đang chậm rãi đi tới.
Là nam tử trẻ tuổi này cứu bọn họ sao? Đang lúc mọi người nghi hoặc, nam tử trẻ tuổi này cánh tay vung lên, hai con ma thú kia biến mất không thấy gì nữa.
- Ta kháo, cao nhân!!! Tuyệt đỉnh cường giả!!!
Nam tử trẻ tuổi này... Không, vị cao nhân tiền bối này, thực lực đến tột cùng đạt tới cảnh giới gì? Chỉ phất tay một cái đã khiến cho hai con yêu thú cấp bậc ma thú hôi phi yên diệt.
Sau khi mấy người hoàn hồn, vị trung niên Võ Linh cảnh dẫn đầu kia chắp tay nói cảm ơn:
- Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ, mấy huynh đệ chúng ta thân bị trọng thương, không thể hành lễ với tiền bối, kính xin tiền bối chớ trách.
Người tới không phải ai khác chính là Dương Phong, Dương Phong nhàn nhã dạo chơi trong bí cảnh đối với người khác mà nói nguy hiểm đến cực điểm.
Đột nhiên nghe thấy ở phía trước có tiếng đánh nhau, Dương Phong cũng không nghĩ tới chuyện khác liền đi qua xem, khi thấy mấy người sắp chết dưới móng vuốt của hai ma thú thì ra tay cứu bọn họ.
- Các ngươi có kim tệ không?
Dương Phong nhìn bọn họ cả người đều là vết thương, suy nghĩ một chút hỏi.
Mấy người ngẩn ra, vị cao nhân tiền bối này hỏi bọn họ có kim tệ là có ý gì? Người dẫn đầu cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu.
- Tốt, đây là Hồi Xuân đan, khôi phục thương thế, đây là Hồi Khí đan, khôi phục linh khí, đây là Tụ Khí đan, gia tăng linh lực, đây là...
Sau một nén nhang, mấy người nhìn thân thể vốn đầy thương tích, linh lực khô kiệt của mình, sau khi dùng đan dược của vị tiền bối kia, thương thế đã khỏi hẳn, linh lực cũng khôi phục đầy đủ, ai nấy đều ngạc nhiên.
Những gì vị tiền bối nói lại là sự thật, Thiên Phong thành, Thiên Ba hồ, cửa hàng Duyên Đến Duyên Đi, sau khi chuyện bí cảnh kết thúc nhất định phải đi cửa hàng của vị tiền bối xem thử.
Dương Phong nhìn thân thể tràn đầy thương tích của bọn họ, liền hỏi hệ thống, ở bên ngoài cửa hàng có bán ra vật phẩm hay không, hệ thống nói với hắn, trong lúc nhiệm vụ có thể, sau khi đạt được đáp án mình muốn, Dương Phong liền bắt đầu bán ra thương phẩm ở bí cảnh.
Trong bí cảnh có rất nhiều ma thú thực lực không đồng nhất, lớn nhỏ không đồng nhất, còn có hoa cỏ cây cối sinh mệnh mà thực lực bất phàm, có chỉ có Võ Đồ, cảnh giới Võ Sư, có cảnh giới Võ Linh, hơn nữa đây còn không phải bộ phận hạch tâm của bí cảnh.
Lúc này, đã có không ít võ giả đều có chút hối hận, chính mình vì sao không có việc gì đến bí cảnh tìm kiếm cái gọi là cơ duyên nhìn không thấy sờ không được?
Thành thành thật thật tu luyện trở nên mạnh mẽ, chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng cũng có chút may mắn, võ giả bọn họ cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, bởi vì ở trước mắt sống chết, một chưởng quầy tự xưng mở một cửa hàng gọi Duyên Lai Duyên ở bên cạnh hồ Thiên Ba, chưởng quầy này không chỉ cứu bọn họ mà còn bán cho bọn họ đan dược có hiệu quả thần kỳ.
Bọn họ không chỉ tò mò chưởng quầy tiền bối này rốt cuộc là ai, lại còn mở một cửa hàng, nhưng bọn họ không nghĩ nhiều, thực lực không cho phép bọn họ xâm nhập bí cảnh nữa, còn không bằng thành thành thật thật rời khỏi.
- Ồ, là các ngươi sao!
- A, Dương chưởng quỹ sao lại ở chỗ này?
Dương Phong ở trong bí cảnh thảnh thơi đi ba bốn ngày, đụng phải rất nhiều võ giả, cũng bán rất nhiều đan dược, cũng đánh ra danh khí cửa hàng của mình.
Khi đến bên cạnh một hồ nước lớn tương tự như hồ Thiên Ba, nhìn thấy có tầm mười người tụ tập ở đây, liền đi tới xem thử.
Đừng nói thật sự đụng phải người quen, ba người Triệu Tung Minh, Ngụy Phách Thiên, Trần Đỉnh Thiên, còn có rất nhiều người đi theo bọn họ ở Thiên Phong thành, bởi vì thực lực không đủ chỉ có thể rời khỏi, nên chỉ để lại ba người bọn họ ở đây.
- Ha ha, không có gì, ta chỉ là tới xem một chút phong cảnh nơi này, ừm... phong cảnh nơi này là rất không tệ, rất giống Thiên Ba Hồ.
Dương Phong đột nhiên đi ra nói chuyện, những người khác đều đưa mắt nhìn qua, đặc biệt là đám người Tần Càn.
- Thiếu chủ, người này tuyệt không đơn giản, lão nô thế mà nhìn không ra hắn có tu vi gì, mặc dù nhìn như trên người không có bất kỳ tu vi linh lực nào, nhưng, có thể đi vào nơi này cũng không phải phàm nhân.
- Ồ, Đức gia gia cũng nhìn không ra hắn là tu vi gì, người này trẻ tuổi như vậy, tu vi khẳng định không cao bằng ngài, có lẽ tu luyện công pháp nào đó ẩn nấp tu vi.
- Sao các ngươi đều tụ tập ở đây? Nơi này có gì đặc biệt?
Dương Phong đánh giá xung quanh, không có chỗ nào đặc biệt, muốn nói có gì đặc biệt thì chính là ở trung tâm hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo nhỏ có một tấm bia đá.
- Dương chưởng quỹ, nơi này hẳn là nơi trung tâm nhất của bí cảnh, ta cũng không rõ ràng lắm, chắc hẳn, người Sở Vương phủ bên kia phải rõ ràng hơn một chút!
Triệu Tung Minh chỉ chỉ bia đá trên đảo nhỏ cùng người Sở Vương phủ bên kia.
- Vừa rồi có võ sư, Võ Linh thậm chí Võ Tông cường giả muốn bay vọt đến trên đảo nhỏ, đều bị ma thú trong hồ nhảy ra nuốt chửng.
Ngụy Khiếu Huyên cũng kể lại một số chuyện vừa phát sinh cho Dương Phong nghe.
Là nam tử trẻ tuổi này cứu bọn họ sao? Đang lúc mọi người nghi hoặc, nam tử trẻ tuổi này cánh tay vung lên, hai con ma thú kia biến mất không thấy gì nữa.
- Ta kháo, cao nhân!!! Tuyệt đỉnh cường giả!!!
Nam tử trẻ tuổi này... Không, vị cao nhân tiền bối này, thực lực đến tột cùng đạt tới cảnh giới gì? Chỉ phất tay một cái đã khiến cho hai con yêu thú cấp bậc ma thú hôi phi yên diệt.
Sau khi mấy người hoàn hồn, vị trung niên Võ Linh cảnh dẫn đầu kia chắp tay nói cảm ơn:
- Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ, mấy huynh đệ chúng ta thân bị trọng thương, không thể hành lễ với tiền bối, kính xin tiền bối chớ trách.
Người tới không phải ai khác chính là Dương Phong, Dương Phong nhàn nhã dạo chơi trong bí cảnh đối với người khác mà nói nguy hiểm đến cực điểm.
Đột nhiên nghe thấy ở phía trước có tiếng đánh nhau, Dương Phong cũng không nghĩ tới chuyện khác liền đi qua xem, khi thấy mấy người sắp chết dưới móng vuốt của hai ma thú thì ra tay cứu bọn họ.
- Các ngươi có kim tệ không?
Dương Phong nhìn bọn họ cả người đều là vết thương, suy nghĩ một chút hỏi.
Mấy người ngẩn ra, vị cao nhân tiền bối này hỏi bọn họ có kim tệ là có ý gì? Người dẫn đầu cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu.
- Tốt, đây là Hồi Xuân đan, khôi phục thương thế, đây là Hồi Khí đan, khôi phục linh khí, đây là Tụ Khí đan, gia tăng linh lực, đây là...
Sau một nén nhang, mấy người nhìn thân thể vốn đầy thương tích, linh lực khô kiệt của mình, sau khi dùng đan dược của vị tiền bối kia, thương thế đã khỏi hẳn, linh lực cũng khôi phục đầy đủ, ai nấy đều ngạc nhiên.
Những gì vị tiền bối nói lại là sự thật, Thiên Phong thành, Thiên Ba hồ, cửa hàng Duyên Đến Duyên Đi, sau khi chuyện bí cảnh kết thúc nhất định phải đi cửa hàng của vị tiền bối xem thử.
Dương Phong nhìn thân thể tràn đầy thương tích của bọn họ, liền hỏi hệ thống, ở bên ngoài cửa hàng có bán ra vật phẩm hay không, hệ thống nói với hắn, trong lúc nhiệm vụ có thể, sau khi đạt được đáp án mình muốn, Dương Phong liền bắt đầu bán ra thương phẩm ở bí cảnh.
Trong bí cảnh có rất nhiều ma thú thực lực không đồng nhất, lớn nhỏ không đồng nhất, còn có hoa cỏ cây cối sinh mệnh mà thực lực bất phàm, có chỉ có Võ Đồ, cảnh giới Võ Sư, có cảnh giới Võ Linh, hơn nữa đây còn không phải bộ phận hạch tâm của bí cảnh.
Lúc này, đã có không ít võ giả đều có chút hối hận, chính mình vì sao không có việc gì đến bí cảnh tìm kiếm cái gọi là cơ duyên nhìn không thấy sờ không được?
Thành thành thật thật tu luyện trở nên mạnh mẽ, chẳng phải tốt hơn sao?
Nhưng cũng có chút may mắn, võ giả bọn họ cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, bởi vì ở trước mắt sống chết, một chưởng quầy tự xưng mở một cửa hàng gọi Duyên Lai Duyên ở bên cạnh hồ Thiên Ba, chưởng quầy này không chỉ cứu bọn họ mà còn bán cho bọn họ đan dược có hiệu quả thần kỳ.
Bọn họ không chỉ tò mò chưởng quầy tiền bối này rốt cuộc là ai, lại còn mở một cửa hàng, nhưng bọn họ không nghĩ nhiều, thực lực không cho phép bọn họ xâm nhập bí cảnh nữa, còn không bằng thành thành thật thật rời khỏi.
- Ồ, là các ngươi sao!
- A, Dương chưởng quỹ sao lại ở chỗ này?
Dương Phong ở trong bí cảnh thảnh thơi đi ba bốn ngày, đụng phải rất nhiều võ giả, cũng bán rất nhiều đan dược, cũng đánh ra danh khí cửa hàng của mình.
Khi đến bên cạnh một hồ nước lớn tương tự như hồ Thiên Ba, nhìn thấy có tầm mười người tụ tập ở đây, liền đi tới xem thử.
Đừng nói thật sự đụng phải người quen, ba người Triệu Tung Minh, Ngụy Phách Thiên, Trần Đỉnh Thiên, còn có rất nhiều người đi theo bọn họ ở Thiên Phong thành, bởi vì thực lực không đủ chỉ có thể rời khỏi, nên chỉ để lại ba người bọn họ ở đây.
- Ha ha, không có gì, ta chỉ là tới xem một chút phong cảnh nơi này, ừm... phong cảnh nơi này là rất không tệ, rất giống Thiên Ba Hồ.
Dương Phong đột nhiên đi ra nói chuyện, những người khác đều đưa mắt nhìn qua, đặc biệt là đám người Tần Càn.
- Thiếu chủ, người này tuyệt không đơn giản, lão nô thế mà nhìn không ra hắn có tu vi gì, mặc dù nhìn như trên người không có bất kỳ tu vi linh lực nào, nhưng, có thể đi vào nơi này cũng không phải phàm nhân.
- Ồ, Đức gia gia cũng nhìn không ra hắn là tu vi gì, người này trẻ tuổi như vậy, tu vi khẳng định không cao bằng ngài, có lẽ tu luyện công pháp nào đó ẩn nấp tu vi.
- Sao các ngươi đều tụ tập ở đây? Nơi này có gì đặc biệt?
Dương Phong đánh giá xung quanh, không có chỗ nào đặc biệt, muốn nói có gì đặc biệt thì chính là ở trung tâm hồ có một hòn đảo nhỏ, trên đảo nhỏ có một tấm bia đá.
- Dương chưởng quỹ, nơi này hẳn là nơi trung tâm nhất của bí cảnh, ta cũng không rõ ràng lắm, chắc hẳn, người Sở Vương phủ bên kia phải rõ ràng hơn một chút!
Triệu Tung Minh chỉ chỉ bia đá trên đảo nhỏ cùng người Sở Vương phủ bên kia.
- Vừa rồi có võ sư, Võ Linh thậm chí Võ Tông cường giả muốn bay vọt đến trên đảo nhỏ, đều bị ma thú trong hồ nhảy ra nuốt chửng.
Ngụy Khiếu Huyên cũng kể lại một số chuyện vừa phát sinh cho Dương Phong nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.