Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới (Bản Dịch)
Chương 8: Võ Tông (1)
Âu Dương Vựng
03/10/2024
Nhìn thấy Thái Thượng trưởng lão Ngụy Phách Thiên cũng có mặt, Triệu Thế Phương và Triệu Tung Minh vội vàng hành lễ: "Thiên thúc." "Thiên gia gia."
Ngụy Phách Thiên phất tay nói: "Miễn lễ, mau ngồi đi. Ngụy Phúc, đóng cửa lại."
Nhìn thấy trận仗 này, Triệu Tung Minh và Triệu Thế Phương thầm nghĩ, xem ra chuyện lần này không hề đơn giản.
Sau khi mọi người an vị, Ngụy Khiếu Đình kể lại đầu đuôi câu chuyện, mấy vị trưởng lão Ngụy gia tuy đã được nghe qua, nhưng khi được Ngụy Khiếu Đình xác nhận, bọn họ vẫn không khỏi chấn động.
Ngụy Khiếu Đình lấy đan dược ra, đặt lên bàn, sau đó giới thiệu công dụng của từng loại cho mọi người, mọi người nghe xong đều cảm thán không thôi, những loại đan dược này bọn họ nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Ngụy Khiếu Đình cầm một bình Bạo Khí Đan lên, mở nắp bình, một mùi thuốc thơm ngát tỏa ra.
"Không biết có vị nào nguyện ý thử nghiệm công hiệu của Bạo Khí Đan hay không?"
Ngụy Khiếu Đình nhìn các vị trưởng lão và quản sự hỏi.
Mấy người bọn họ tu vi đều ở dưới Võ Linh cảnh, mà loại đan dược cấp thấp như vậy chỉ có tác dụng với những người có tu vi dưới Võ Linh cảnh, còn Ngụy Khiếu Đình và Triệu Thế Phương đều có tu vi Võ Linh nhị giai, Triệu Tung Minh tu vi Võ Linh lục giai, còn Ngụy Phách Thiên chính là người có tu vi cao nhất Thiên Phong thành, đạt tới Võ Linh cửu giai đỉnh phong, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đột phá đến Võ Tông cảnh.
"Thái gia gia, các ngươi đều nói cái kia cửa hàng nhỏ sau lưng có đại thế lực, có siêu cấp cường giả tồn tại, chắc hẳn cũng có để ngài đột phá đến Võ Tông đan dược, Dương chưởng quỹ cũng đã nói về sau còn sẽ có cao cấp hơn đan dược bán ra." Lúc này thời điểm Ngụy Thư Tuấn ra tới nói.
"Ta, ta thử." Một vị quản sự xung phong nhận việc, hắn tên là Ngụy Khiếu Vân, là đường đệ của Ngụy Khiếu Đình, nhị quản sự phụ trách mảng buôn bán của Ngụy gia, tu vi Võ Sư ngũ giai.
Ngụy Khiếu Vân nhận lấy Bạo Khí Đan, không chút do dự nuốt vào, đan dược vừa vào miệng lập tức hóa thành dòng nước ấm nóng chảy vào bụng, hai nhịp thở sau, dược lực bộc phát, tu vi của Ngụy Khiếu Vân từ Võ Sư ngũ giai tăng vọt lên Võ Sư bát giai, sau một trăm nhịp thở, dược lực hoàn toàn biến mất, tu vi của hắn trở về Võ Sư ngũ giai.
"Khiếu Vân, ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu hay không?" Ngụy Khiếu Đình lo lắng hỏi.
"Bẩm gia chủ, ta không cảm thấy khó chịu gì cả."
"Đây là công hiệu của Bạo Khí Đan, quả nhiên không khác gì lời Dương chưởng quỹ giới thiệu, công hiệu của những loại đan dược khác cũng không khác gì trong lời đồn." Nói xong, Ngụy Khiếu Đình đặt bình ngọc xuống, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra hộp gỗ đựng võ kỹ lúc trước.
Mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, bọn họ đều biết, thứ được cất giữ bên trong rốt cuộc là bảo vật gì. Ngụy Khiếu Đình đặt hộp gỗ lên bàn, mọi người không hẹn mà cùng đứng dậy, vây quanh cái bàn.
Ngụy Khiếu Đình chậm rãi mở hộp gỗ ra, bên trong là một quyển trục và một ngọc giản phát ra hào quang màu vàng, mọi người nghe Ngụy Khiếu Đình giải thích, lúc này mới biết, thì ra trên thế giới còn có một loại bảo vật thần kỳ dùng để ghi chép công pháp, võ kỹ như vậy.
Ngụy Phách Thiên bước tới, nói với Ngụy Khiếu Đình: "Ngươi là gia chủ, ngọc giản này ngươi cứ cầm lấy tu luyện, còn những thứ khác, chúng ta thương lượng xem nên phân chia như thế nào."
"Gia gia, hay là người cầm lấy tu luyện đi, người là người có tu vi cao nhất, ngộ tính tốt nhất trong tộc." Ngụy Khiếu Đình vội vàng nói.
"Không được, ta đã sắp gần đất xa trời rồi, dùng trên người ta chẳng khác nào lãng phí." Ngụy Phách Thiên lắc đầu, trong giọng nói lộ ra vài phần cô đơn.
Ngụy Phách Thiên lúc trẻ tuổi cũng là một tiểu thiên tài vang danh khắp chốn, tuổi còn trẻ đã bước vào cảnh giới Võ Linh, thời điểm ở cảnh giới Võ Linh cửu giai đỉnh phong tiến vào sâu trong Huyễn Nguyệt ma lâm tìm kiếm cơ hội đột phá, bất quá vận khí không tốt đụng phải Nhân giai ma thú, tuy rằng sau đó may mắn chạy thoát, nhưng mà bản thân bị trọng thương, sau này tuy rằng khỏi hẳn, nhưng cả đời cũng vô vọng đột phá Võ Tông.
“Thái gia gia, ai cũng nói tiệm nhỏ đó có thế lực lớn chống lưng, có siêu cường giả hiện diện, chắc chắn cũng phải có đan dược giúp ông đột phá đến Võ Tông. Dương chưởng quầy cũng nói sau này còn có đan dược cấp cao hơn nữa." Lúc này, Ngụy Thư Tuấn bước ra nói.
Ngụy Khiếu Đình đáp: "Đúng vậy gia gia, ngọc giản này vẫn nên để ông dùng, thứ nhất, cho chúng con dùng thì tăng thực lực cũng có hạn, nếu ông dùng thì khác, có thêm võ kỹ Hoàng giai tiểu thành thì ông có cơ hội đối chọi với Võ Tông vừa đột phá rồi."
Thứ hai, Dương chưởng quỹ kia đã có bán đan dược thần kỳ như vậy, nhất định có đan dược có thể giúp cho lão gia đột phá đến Võ Tông."
Nói xong, y cầm lấy ngọc giản nhét vào trong tay Ngụy Phách Thiên.
"Đúng, Dương chưởng quỹ nơi đó nhất định có đan dược có thể tăng lên đại cảnh giới."
Ngụy Phách Thiên nghĩ như thế, nắm chặt ngọc giản.
"Thái gia gia, người hiện tại sử dụng để chúng con xem võ kỹ Hoàng giai của Tiểu Thành là cái vângng gì."
Ngụy Thư Tuấn hưng phấn nói, mọi người cũng phụ họa theo.
"Được, lão phu cũng muốn biết uy lực của võ kỹ Hoàng giai."
Nói xong, tâm thần Ngụy Phách Thiên tiến vào trong ngọc giản.
Sau khi tâm thần tiến vào ngọc giản, Ngụy Phách Thiên phát hiện mình đang ở trong một không gian không rõ, bốn phía đều là bóng tối vô biên vô tận, có một nam tử không thấy rõ bộ dáng tay cầm kiếm, tựa hồ biết có người tiến vào không gian này, rút kiếm ra bắt đầu diễn luyện kiếm pháp.
Ngụy Phách Thiên phất tay nói: "Miễn lễ, mau ngồi đi. Ngụy Phúc, đóng cửa lại."
Nhìn thấy trận仗 này, Triệu Tung Minh và Triệu Thế Phương thầm nghĩ, xem ra chuyện lần này không hề đơn giản.
Sau khi mọi người an vị, Ngụy Khiếu Đình kể lại đầu đuôi câu chuyện, mấy vị trưởng lão Ngụy gia tuy đã được nghe qua, nhưng khi được Ngụy Khiếu Đình xác nhận, bọn họ vẫn không khỏi chấn động.
Ngụy Khiếu Đình lấy đan dược ra, đặt lên bàn, sau đó giới thiệu công dụng của từng loại cho mọi người, mọi người nghe xong đều cảm thán không thôi, những loại đan dược này bọn họ nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Ngụy Khiếu Đình cầm một bình Bạo Khí Đan lên, mở nắp bình, một mùi thuốc thơm ngát tỏa ra.
"Không biết có vị nào nguyện ý thử nghiệm công hiệu của Bạo Khí Đan hay không?"
Ngụy Khiếu Đình nhìn các vị trưởng lão và quản sự hỏi.
Mấy người bọn họ tu vi đều ở dưới Võ Linh cảnh, mà loại đan dược cấp thấp như vậy chỉ có tác dụng với những người có tu vi dưới Võ Linh cảnh, còn Ngụy Khiếu Đình và Triệu Thế Phương đều có tu vi Võ Linh nhị giai, Triệu Tung Minh tu vi Võ Linh lục giai, còn Ngụy Phách Thiên chính là người có tu vi cao nhất Thiên Phong thành, đạt tới Võ Linh cửu giai đỉnh phong, chỉ cần tiến thêm một bước là có thể đột phá đến Võ Tông cảnh.
"Thái gia gia, các ngươi đều nói cái kia cửa hàng nhỏ sau lưng có đại thế lực, có siêu cấp cường giả tồn tại, chắc hẳn cũng có để ngài đột phá đến Võ Tông đan dược, Dương chưởng quỹ cũng đã nói về sau còn sẽ có cao cấp hơn đan dược bán ra." Lúc này thời điểm Ngụy Thư Tuấn ra tới nói.
"Ta, ta thử." Một vị quản sự xung phong nhận việc, hắn tên là Ngụy Khiếu Vân, là đường đệ của Ngụy Khiếu Đình, nhị quản sự phụ trách mảng buôn bán của Ngụy gia, tu vi Võ Sư ngũ giai.
Ngụy Khiếu Vân nhận lấy Bạo Khí Đan, không chút do dự nuốt vào, đan dược vừa vào miệng lập tức hóa thành dòng nước ấm nóng chảy vào bụng, hai nhịp thở sau, dược lực bộc phát, tu vi của Ngụy Khiếu Vân từ Võ Sư ngũ giai tăng vọt lên Võ Sư bát giai, sau một trăm nhịp thở, dược lực hoàn toàn biến mất, tu vi của hắn trở về Võ Sư ngũ giai.
"Khiếu Vân, ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu hay không?" Ngụy Khiếu Đình lo lắng hỏi.
"Bẩm gia chủ, ta không cảm thấy khó chịu gì cả."
"Đây là công hiệu của Bạo Khí Đan, quả nhiên không khác gì lời Dương chưởng quỹ giới thiệu, công hiệu của những loại đan dược khác cũng không khác gì trong lời đồn." Nói xong, Ngụy Khiếu Đình đặt bình ngọc xuống, sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra hộp gỗ đựng võ kỹ lúc trước.
Mọi người đều nín thở nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, bọn họ đều biết, thứ được cất giữ bên trong rốt cuộc là bảo vật gì. Ngụy Khiếu Đình đặt hộp gỗ lên bàn, mọi người không hẹn mà cùng đứng dậy, vây quanh cái bàn.
Ngụy Khiếu Đình chậm rãi mở hộp gỗ ra, bên trong là một quyển trục và một ngọc giản phát ra hào quang màu vàng, mọi người nghe Ngụy Khiếu Đình giải thích, lúc này mới biết, thì ra trên thế giới còn có một loại bảo vật thần kỳ dùng để ghi chép công pháp, võ kỹ như vậy.
Ngụy Phách Thiên bước tới, nói với Ngụy Khiếu Đình: "Ngươi là gia chủ, ngọc giản này ngươi cứ cầm lấy tu luyện, còn những thứ khác, chúng ta thương lượng xem nên phân chia như thế nào."
"Gia gia, hay là người cầm lấy tu luyện đi, người là người có tu vi cao nhất, ngộ tính tốt nhất trong tộc." Ngụy Khiếu Đình vội vàng nói.
"Không được, ta đã sắp gần đất xa trời rồi, dùng trên người ta chẳng khác nào lãng phí." Ngụy Phách Thiên lắc đầu, trong giọng nói lộ ra vài phần cô đơn.
Ngụy Phách Thiên lúc trẻ tuổi cũng là một tiểu thiên tài vang danh khắp chốn, tuổi còn trẻ đã bước vào cảnh giới Võ Linh, thời điểm ở cảnh giới Võ Linh cửu giai đỉnh phong tiến vào sâu trong Huyễn Nguyệt ma lâm tìm kiếm cơ hội đột phá, bất quá vận khí không tốt đụng phải Nhân giai ma thú, tuy rằng sau đó may mắn chạy thoát, nhưng mà bản thân bị trọng thương, sau này tuy rằng khỏi hẳn, nhưng cả đời cũng vô vọng đột phá Võ Tông.
“Thái gia gia, ai cũng nói tiệm nhỏ đó có thế lực lớn chống lưng, có siêu cường giả hiện diện, chắc chắn cũng phải có đan dược giúp ông đột phá đến Võ Tông. Dương chưởng quầy cũng nói sau này còn có đan dược cấp cao hơn nữa." Lúc này, Ngụy Thư Tuấn bước ra nói.
Ngụy Khiếu Đình đáp: "Đúng vậy gia gia, ngọc giản này vẫn nên để ông dùng, thứ nhất, cho chúng con dùng thì tăng thực lực cũng có hạn, nếu ông dùng thì khác, có thêm võ kỹ Hoàng giai tiểu thành thì ông có cơ hội đối chọi với Võ Tông vừa đột phá rồi."
Thứ hai, Dương chưởng quỹ kia đã có bán đan dược thần kỳ như vậy, nhất định có đan dược có thể giúp cho lão gia đột phá đến Võ Tông."
Nói xong, y cầm lấy ngọc giản nhét vào trong tay Ngụy Phách Thiên.
"Đúng, Dương chưởng quỹ nơi đó nhất định có đan dược có thể tăng lên đại cảnh giới."
Ngụy Phách Thiên nghĩ như thế, nắm chặt ngọc giản.
"Thái gia gia, người hiện tại sử dụng để chúng con xem võ kỹ Hoàng giai của Tiểu Thành là cái vângng gì."
Ngụy Thư Tuấn hưng phấn nói, mọi người cũng phụ họa theo.
"Được, lão phu cũng muốn biết uy lực của võ kỹ Hoàng giai."
Nói xong, tâm thần Ngụy Phách Thiên tiến vào trong ngọc giản.
Sau khi tâm thần tiến vào ngọc giản, Ngụy Phách Thiên phát hiện mình đang ở trong một không gian không rõ, bốn phía đều là bóng tối vô biên vô tận, có một nam tử không thấy rõ bộ dáng tay cầm kiếm, tựa hồ biết có người tiến vào không gian này, rút kiếm ra bắt đầu diễn luyện kiếm pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.