Hệ Thống Của Nữ Chủ Lại Trói Định Nhầm Vai Ác
Chương 4:
Nhật Nhật Phục Nhật Nhật
29/08/2023
Từ cửa sổ chỗ nàng ngồi, Ngu Ý nhìn ra, quả nhiên nhìn thấy trên đất trống phái sau tửu lầu có hai thất ngựa đen đang đứng. Hai thất ngựa đen kia cao lớn, chắc nịch, gân cốt cứng rắng, cả người đầy linh khí lưu chuyển. Ngu Ý vừa nhìn thấy đã biết hai thất ngựa này được nuôi nấng bằng linh thảo, linh đan. Hai thất ngựa này khác hoàn toàn với những thất ngựa hình dáng bình thường khác.
Trên mảnh đất trống đó, ngoài hai thất ngựa đen kia còn có hai xe hàng hoá lớn. Trên xe hàng hoá có những rương gỗ lớn được đóng kín bằng sơn đỏ.
“Tốt nhất là càng nhanh càng tốt, chúng ta này đó làm buôn bán nhỏ, chính là muốn thừa dịp nhiều người náo nhiệt có thể kiếm thêm vài nét bút mua bán. Nếu đến muộn quá đã có thể không đuổi kịp thời gian tốt nhất.”
“Đó là đó là, ta đã biết.” Người nói chuyện là chủ của hai thất linh ngựa kia, hắn ta dựa vào việc cho thuê linh ngựa kéo hàng hoá kiếm thu nhập. Hắn ta mở một bàn tay to ra nói, “ Ngayf đại hôn của Bùi đạo quân cùng Dục Tú tiên tử còn có năm ngày, khi chúng ta tới thành Ly Sơn thì người đến xem náo nhiệt cũng không sai biệt lắm đều đã tới rồi. Xe hàng này của ngài bán hai ngày không lo bán không ra.”
“Muốn ta nói, một việc trọng đại lớn như vậy, tu sĩ ở tứ hải cửu châu chắc chắn đều sẽ đến thành Ly Sơn. Ngài lúc này mới kéo đi hai xe hàng hoá ta còn xem như ít.”
Kẻ buôn bán nói: “Ngươi là không biết có bao nhiêu kẻ buôn bán nhỏ cũng đang chạy tới nơi đó, ai cũng muốn chia một bát canh. Những kẻ làm buôn bán nhỏ như chúng ta đều chỉ dám nhặt của hời ở kẽ ngón tay của Tiết thị mà thôi. Nếu quá tham lam, hàng hoá nện ở trong tay, vậy thì mất nhiều hơn được.”
Tay của Ngu Ý đang cầm ly nước đã bắt đầu run lên, sự hưng phấn làm cho hô hấp của nàng cũng trở nên thô nặng.
Nàng nghe được cái gì? Lễ đại hôn của Bùi đạo quân cùng Dục Tú tiên tử?
Dục Tú tiên tử còn không phải là nữ phụ độc ác trong nguyên văn cốt truyện, kẻ bởi vì ái mộ Bùi Kinh Triều mà điên cuồng ghen ghét nữ chủ sao? Chúc mừng nàng ta rốt cuộc đã được như ý nguyện.
Bùi Kinh Triều cùng người khác thành thân, có phải chính là nghiệt duyên giữa hai người bọn họ đã chấm dứt? Ngu Ý hốt hoảng đến lỗi nàng có thể nghe được âm thanh vỡ vụn của hào quang nữ chính đang phát ra trên đầu mình, âm thanh này quả thực đặc biệt dễ nghe.
Chỉ có 5 ngày! Chờ sau đại hôn của Bùi Kinh Triều, hết thảy chính là trần ai lạc định, nàng liền có thể muốn đi nơi nào liền đi nơi nào!
Ngu Ý cao hứng nhào qua ôm hạc trắng, dùng sức vỗ vỗ lông trên lưng của nó, vui rạo rực nói : “Thật tốt quá, Hạc sư huynh, thế giới rộng lớn như vậy, chúng ta rốt cuộc có thể đi ra ngoài ngắm nhìn!”
Lúc này hạc sư huynh đang ngửa đầu ngậm một con cá nướng nuốt xuống bụng liền bị Ngu Ý ôm một cái bất ngờ như vậy toàn bộ con cá nướng bị vướng ở giữa chiếc cổ thon dài của nó, thiếu chút nữa làm cho nó chết vì sặc.
Ngu Ý vội vàng buông nó ra, hai tay nắm lấy cổ hạc trắng, giúp nó đem cá nướng đang mắc giữa cổ dịch xuống dưới.
Hạc sư huynh nuốt xong cá nướng, phẫn nổ mổ cho Ngu Ý một ngụm, rồi nhanh chóng ngậm con cá cuối cùng trên bàn vào mỏ. Với hai chân mảnh dài, hạc trắng nhẹ nhàng nhảy nhảy, rồi từ cửa sổ nó nhảy ra ngoài. Sau khi chạy lấy đà, hạc trắng mở cánh bay đi.
Ngu Ý vươn tay, chỉ phí công cố giữ lại bóng dáng nó, “Ai, Hạc sư huynh, ta sai rồi, ngươi đừng nóng giận a……”
Hạc sư huynh giận dỗi bay đi, Ngu Ý cũng không vội vã đi tìm nó. Nàng ở lại trong thành nhằm tiếp tục hỏi thăm một ít tin tức về đại hôn của Bùi Kinh Triều.
Trên mảnh đất trống đó, ngoài hai thất ngựa đen kia còn có hai xe hàng hoá lớn. Trên xe hàng hoá có những rương gỗ lớn được đóng kín bằng sơn đỏ.
“Tốt nhất là càng nhanh càng tốt, chúng ta này đó làm buôn bán nhỏ, chính là muốn thừa dịp nhiều người náo nhiệt có thể kiếm thêm vài nét bút mua bán. Nếu đến muộn quá đã có thể không đuổi kịp thời gian tốt nhất.”
“Đó là đó là, ta đã biết.” Người nói chuyện là chủ của hai thất linh ngựa kia, hắn ta dựa vào việc cho thuê linh ngựa kéo hàng hoá kiếm thu nhập. Hắn ta mở một bàn tay to ra nói, “ Ngayf đại hôn của Bùi đạo quân cùng Dục Tú tiên tử còn có năm ngày, khi chúng ta tới thành Ly Sơn thì người đến xem náo nhiệt cũng không sai biệt lắm đều đã tới rồi. Xe hàng này của ngài bán hai ngày không lo bán không ra.”
“Muốn ta nói, một việc trọng đại lớn như vậy, tu sĩ ở tứ hải cửu châu chắc chắn đều sẽ đến thành Ly Sơn. Ngài lúc này mới kéo đi hai xe hàng hoá ta còn xem như ít.”
Kẻ buôn bán nói: “Ngươi là không biết có bao nhiêu kẻ buôn bán nhỏ cũng đang chạy tới nơi đó, ai cũng muốn chia một bát canh. Những kẻ làm buôn bán nhỏ như chúng ta đều chỉ dám nhặt của hời ở kẽ ngón tay của Tiết thị mà thôi. Nếu quá tham lam, hàng hoá nện ở trong tay, vậy thì mất nhiều hơn được.”
Tay của Ngu Ý đang cầm ly nước đã bắt đầu run lên, sự hưng phấn làm cho hô hấp của nàng cũng trở nên thô nặng.
Nàng nghe được cái gì? Lễ đại hôn của Bùi đạo quân cùng Dục Tú tiên tử?
Dục Tú tiên tử còn không phải là nữ phụ độc ác trong nguyên văn cốt truyện, kẻ bởi vì ái mộ Bùi Kinh Triều mà điên cuồng ghen ghét nữ chủ sao? Chúc mừng nàng ta rốt cuộc đã được như ý nguyện.
Bùi Kinh Triều cùng người khác thành thân, có phải chính là nghiệt duyên giữa hai người bọn họ đã chấm dứt? Ngu Ý hốt hoảng đến lỗi nàng có thể nghe được âm thanh vỡ vụn của hào quang nữ chính đang phát ra trên đầu mình, âm thanh này quả thực đặc biệt dễ nghe.
Chỉ có 5 ngày! Chờ sau đại hôn của Bùi Kinh Triều, hết thảy chính là trần ai lạc định, nàng liền có thể muốn đi nơi nào liền đi nơi nào!
Ngu Ý cao hứng nhào qua ôm hạc trắng, dùng sức vỗ vỗ lông trên lưng của nó, vui rạo rực nói : “Thật tốt quá, Hạc sư huynh, thế giới rộng lớn như vậy, chúng ta rốt cuộc có thể đi ra ngoài ngắm nhìn!”
Lúc này hạc sư huynh đang ngửa đầu ngậm một con cá nướng nuốt xuống bụng liền bị Ngu Ý ôm một cái bất ngờ như vậy toàn bộ con cá nướng bị vướng ở giữa chiếc cổ thon dài của nó, thiếu chút nữa làm cho nó chết vì sặc.
Ngu Ý vội vàng buông nó ra, hai tay nắm lấy cổ hạc trắng, giúp nó đem cá nướng đang mắc giữa cổ dịch xuống dưới.
Hạc sư huynh nuốt xong cá nướng, phẫn nổ mổ cho Ngu Ý một ngụm, rồi nhanh chóng ngậm con cá cuối cùng trên bàn vào mỏ. Với hai chân mảnh dài, hạc trắng nhẹ nhàng nhảy nhảy, rồi từ cửa sổ nó nhảy ra ngoài. Sau khi chạy lấy đà, hạc trắng mở cánh bay đi.
Ngu Ý vươn tay, chỉ phí công cố giữ lại bóng dáng nó, “Ai, Hạc sư huynh, ta sai rồi, ngươi đừng nóng giận a……”
Hạc sư huynh giận dỗi bay đi, Ngu Ý cũng không vội vã đi tìm nó. Nàng ở lại trong thành nhằm tiếp tục hỏi thăm một ít tin tức về đại hôn của Bùi Kinh Triều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.