Chương 19: Đại Chiến Thanh Long Phần 1
ĐH
14/01/2020
Trong trời đất có tứ linh bao gồm Long, Lân, Quy, Phụng... Thanh Long là một trong số đó
[Master, mau đi làm nhiệm Vụ đi]
"Không ta không đi... "
[Master, rốt cuộc là chuyện gì? ]
"Ngươi kêu ta đánh với con Thần thú, đánh chết ta cũng không đi... Ta còn yêu đời lắm... "
[Master, đừng giỡn nữa mà...]
"Phi, ai giỡn với ngươi... Ăn trộm cũng phải tới đêm mới đi... Có tên nào trộm ngày không."
[...] Gì chứ, ngài đang tìm cớ để mua đồ chủng bị đấu với Thanh Long kia kìa... Cái gì không đấu với Thần Thú, Tiểu Nguyệt thấy ngài con nông hơn...
Vương Minh lui cui với cửa hàng hệ thống hết nửa ngày hắn lại lăn ra ngủ... Mặt trời nhanh chống nhường chỗ lại cho bóng tối, Vương Minh hắn chưa tỉnh nhưng trên chán lại mồ hôi như mưa không biết hắn mơ thấy gì.
Trong giấc mơ của hắn lúc mờ lúc ảo, với hình bóng một người tóc trắng dài mặc Hắc y giáp tay cầm song kiếm dạng katana xong pha chém giết... Nhưng đôi lúc lại là hình dáng một cô gái khuôn mặt tuyệt trần, tóc đen dài thước tha, đôi mắt có hồn vô cùng, khoác trên người một bộ hồng y, trên chán có một đoá hoa đỏ khuôn ra là hoa gì dạng một cái bớt, đôi môi đỏ mọng, dóc dáng yêu kiều, tay cầm chiếc dù hồng...
"Một đỉnh núi, hoa rơi... Thiếu nữ... Máu nhộm... Đầy đâu... Có đánh nhau... Tại sao cô ta lại khóc..."
"Vương Minh... Ta hận chàng... Vương Minh... Tại sao?... Vương Minh... Đừng bỏ ta... Vương Minh... Hoa thật đẹp... Vương Minh... Vương Minh... Vương Minh... Vương Minh... "
Trong căn phòng trọ Vương Minh chợt bật thẳng vậy... Tay đưa lên chán, đây chính là thứ hắn ghét nhất khi ngủ say hắn mơ nhưng khi thức vậy lại chẳng nhớ được gì...
[...] Ngày đó xem ra cũng chẳng còn xa nữa rồi...
Vương Minh ngồi vậy khoác áo hôm nay hắn sẽ đánh với Thanh Long.
Thánh địa Thiên Vân Tông, rộng lớn nhưng chả ai ở cửa lại có Nguyên Anh canh giữ tất nhiên hai kẻ canh giữ này không phải là đối thủ của Vương Minh rất nhanh chống hắn tiếng vào phía trong tuy nhiên hắn phải làm càng nhanh càng tốt việc mở phong ấn đi vào kết giới nơi nhốt và giam giữ Thanh Long gì trận đánh với hai tên gác cổng đã động đám người kia không sớm thì muộn cũng sẽ đến đây mà thôi, lúc đó lại thêm phiền phức.
Thiên Vân Tông, Phòng Tông chủ bỗng xuất hiện một kẻ mặc áo đen trùm kính đầu mặt lại đeo mặc nạ, từ hư không xuất hiện khuỵ một gối nói.
"Tông Chủ có kẻ đột nhập vào thánh địa."
"Hử.. Thực Lực kẻ này thế nào? " Vị Tông chủ nhíu mày nói. Kẻ này không già không trẻ tuổi tầm 40 tuổi thật thì không biết tu vi đạt đến Phân Thần trung kì.
"Không rõ... Nhìn qua thì không thấy tu vi nhưng ra tay rất nhanh gọn hai Nguyên Anh rác cổng đều bị giết" Người áo đen nói.
"Hừ, lại dám đến Thiên Vân Tông gây chuyện... Tập hợp tất cả trưởng lão, hộ pháp và đệ tử trong tông bao vây thánh địa lại ta thật muốn xem kẻ nào lại dám đến đây gây chuyện. " Vị Chưởng Môn ra lệnh.
"Thuộc hạ rõ! " Biến mất.
Ở trong thánh địa Vương Minh đang cố gắng mở phong ấn cửa thánh địa.
"Phong Ấn ở cửa rất mạnh... Không ngờ một Thiên Vân Tông lại có thể phong ấn cả một tứ linh. " Vương Minh tò mò nói.
Tứ Linh là hiện diện có thể nói nửa bước Thần tuy nhiên việc con người có thể phong ấn tứ linh có phần hơi lạ.
[Là do 10 cường giả cấp Độ kiếp phong ấn nó còn về tại sao thì chưa rõ... Thiên Vân Tông vốn là môn phái của 1 trong 10 cường giả đó được giao sứ mệnh trong coi phong ấn]
"Này có khi nào ta giết nó rồi 10 lão bất hữu kia ra mặt đánh ta không?"
[Cái này Tiểu Nguyệt không rõ]
"Xong..." Vương Minh cũng vừa xong phá giải phong Ấn ở cửa.
Ở một nơi khác trong Thiên Vân Tông.
"Có kẻ mở phong ấn ở cửa, rốt cuộc là ai..."
Sau khi Vương Minh phá giải xong phong ấn một cánh cổng như cánh cổng không gian xuất hiện hiện với lớp màng màu xanh lam mờ mờ ảo ảo, Vương Minh không một chút suy nghỉ bước vào cảnh tưởng ngay lập tức hiện trước mặt hắn.
Một không gian thứ nguyên, tất cả đều một màu đen với đất đá bay trong hư không hắn đang đứng ở nơi tạm gọi là một hòn đảo lớn với 8 cột trụ màu đen bao quanh thành hình tròn với những sợ xích to lớn mà trung tâm là một còn rồng màu xanh lục đang uống mình nằm giữa trung tâm, cảm nhận được sự hiện diện của còn người nó nhanh chống mở mắt đứng vậy lúc này Vương Minh mới biết con này to khủng bố.
"Đã 10 000 năm qua chưa kẻ nào dám bước chân vào nơi này ngươi là kẻ đầu tiên, sau? Ngươi đến để giết ta?" Thanh Long chợt nói.
"Chính Xác ta đến để giết ngươi... Đồng thời giải thoát cho ngươi khỏi xuyền xích kia" Vương Minh cười nói.
"Ha ha ha... Ta bị lũ ruồi mũi nhốt đây hơn 10 000 năm đã chán gần chết rồi, không ngờ hôm nay gặp được tiểu tử thú dị như ngươi, được đến đây chiến với ta một trận thật thống khoái nào!" Thanh Long cười lớn rung đông cả không gian.
"Nhiệm Vụ bắt đầu!" Vương Minh cười nói.
[Master, mau đi làm nhiệm Vụ đi]
"Không ta không đi... "
[Master, rốt cuộc là chuyện gì? ]
"Ngươi kêu ta đánh với con Thần thú, đánh chết ta cũng không đi... Ta còn yêu đời lắm... "
[Master, đừng giỡn nữa mà...]
"Phi, ai giỡn với ngươi... Ăn trộm cũng phải tới đêm mới đi... Có tên nào trộm ngày không."
[...] Gì chứ, ngài đang tìm cớ để mua đồ chủng bị đấu với Thanh Long kia kìa... Cái gì không đấu với Thần Thú, Tiểu Nguyệt thấy ngài con nông hơn...
Vương Minh lui cui với cửa hàng hệ thống hết nửa ngày hắn lại lăn ra ngủ... Mặt trời nhanh chống nhường chỗ lại cho bóng tối, Vương Minh hắn chưa tỉnh nhưng trên chán lại mồ hôi như mưa không biết hắn mơ thấy gì.
Trong giấc mơ của hắn lúc mờ lúc ảo, với hình bóng một người tóc trắng dài mặc Hắc y giáp tay cầm song kiếm dạng katana xong pha chém giết... Nhưng đôi lúc lại là hình dáng một cô gái khuôn mặt tuyệt trần, tóc đen dài thước tha, đôi mắt có hồn vô cùng, khoác trên người một bộ hồng y, trên chán có một đoá hoa đỏ khuôn ra là hoa gì dạng một cái bớt, đôi môi đỏ mọng, dóc dáng yêu kiều, tay cầm chiếc dù hồng...
"Một đỉnh núi, hoa rơi... Thiếu nữ... Máu nhộm... Đầy đâu... Có đánh nhau... Tại sao cô ta lại khóc..."
"Vương Minh... Ta hận chàng... Vương Minh... Tại sao?... Vương Minh... Đừng bỏ ta... Vương Minh... Hoa thật đẹp... Vương Minh... Vương Minh... Vương Minh... Vương Minh... "
Trong căn phòng trọ Vương Minh chợt bật thẳng vậy... Tay đưa lên chán, đây chính là thứ hắn ghét nhất khi ngủ say hắn mơ nhưng khi thức vậy lại chẳng nhớ được gì...
[...] Ngày đó xem ra cũng chẳng còn xa nữa rồi...
Vương Minh ngồi vậy khoác áo hôm nay hắn sẽ đánh với Thanh Long.
Thánh địa Thiên Vân Tông, rộng lớn nhưng chả ai ở cửa lại có Nguyên Anh canh giữ tất nhiên hai kẻ canh giữ này không phải là đối thủ của Vương Minh rất nhanh chống hắn tiếng vào phía trong tuy nhiên hắn phải làm càng nhanh càng tốt việc mở phong ấn đi vào kết giới nơi nhốt và giam giữ Thanh Long gì trận đánh với hai tên gác cổng đã động đám người kia không sớm thì muộn cũng sẽ đến đây mà thôi, lúc đó lại thêm phiền phức.
Thiên Vân Tông, Phòng Tông chủ bỗng xuất hiện một kẻ mặc áo đen trùm kính đầu mặt lại đeo mặc nạ, từ hư không xuất hiện khuỵ một gối nói.
"Tông Chủ có kẻ đột nhập vào thánh địa."
"Hử.. Thực Lực kẻ này thế nào? " Vị Tông chủ nhíu mày nói. Kẻ này không già không trẻ tuổi tầm 40 tuổi thật thì không biết tu vi đạt đến Phân Thần trung kì.
"Không rõ... Nhìn qua thì không thấy tu vi nhưng ra tay rất nhanh gọn hai Nguyên Anh rác cổng đều bị giết" Người áo đen nói.
"Hừ, lại dám đến Thiên Vân Tông gây chuyện... Tập hợp tất cả trưởng lão, hộ pháp và đệ tử trong tông bao vây thánh địa lại ta thật muốn xem kẻ nào lại dám đến đây gây chuyện. " Vị Chưởng Môn ra lệnh.
"Thuộc hạ rõ! " Biến mất.
Ở trong thánh địa Vương Minh đang cố gắng mở phong ấn cửa thánh địa.
"Phong Ấn ở cửa rất mạnh... Không ngờ một Thiên Vân Tông lại có thể phong ấn cả một tứ linh. " Vương Minh tò mò nói.
Tứ Linh là hiện diện có thể nói nửa bước Thần tuy nhiên việc con người có thể phong ấn tứ linh có phần hơi lạ.
[Là do 10 cường giả cấp Độ kiếp phong ấn nó còn về tại sao thì chưa rõ... Thiên Vân Tông vốn là môn phái của 1 trong 10 cường giả đó được giao sứ mệnh trong coi phong ấn]
"Này có khi nào ta giết nó rồi 10 lão bất hữu kia ra mặt đánh ta không?"
[Cái này Tiểu Nguyệt không rõ]
"Xong..." Vương Minh cũng vừa xong phá giải phong Ấn ở cửa.
Ở một nơi khác trong Thiên Vân Tông.
"Có kẻ mở phong ấn ở cửa, rốt cuộc là ai..."
Sau khi Vương Minh phá giải xong phong ấn một cánh cổng như cánh cổng không gian xuất hiện hiện với lớp màng màu xanh lam mờ mờ ảo ảo, Vương Minh không một chút suy nghỉ bước vào cảnh tưởng ngay lập tức hiện trước mặt hắn.
Một không gian thứ nguyên, tất cả đều một màu đen với đất đá bay trong hư không hắn đang đứng ở nơi tạm gọi là một hòn đảo lớn với 8 cột trụ màu đen bao quanh thành hình tròn với những sợ xích to lớn mà trung tâm là một còn rồng màu xanh lục đang uống mình nằm giữa trung tâm, cảm nhận được sự hiện diện của còn người nó nhanh chống mở mắt đứng vậy lúc này Vương Minh mới biết con này to khủng bố.
"Đã 10 000 năm qua chưa kẻ nào dám bước chân vào nơi này ngươi là kẻ đầu tiên, sau? Ngươi đến để giết ta?" Thanh Long chợt nói.
"Chính Xác ta đến để giết ngươi... Đồng thời giải thoát cho ngươi khỏi xuyền xích kia" Vương Minh cười nói.
"Ha ha ha... Ta bị lũ ruồi mũi nhốt đây hơn 10 000 năm đã chán gần chết rồi, không ngờ hôm nay gặp được tiểu tử thú dị như ngươi, được đến đây chiến với ta một trận thật thống khoái nào!" Thanh Long cười lớn rung đông cả không gian.
"Nhiệm Vụ bắt đầu!" Vương Minh cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.