Chương 120: Sát Thủ (4)
ĐH
27/05/2020
"Sở dĩ ta đến đây là để giết hắn, mà giờ hẳn ngủm củ tỏi rồi ngươi tính sao đây?"
Mộc Phong tiến tới trước bộ thi thể ngồi xuống, hắn ngón tay chọc chọc cái trán nghịch ngợm nói.
"Ha Ha Ha! Ngươi giết người của ta, phá công ty của ta giờ lại hỏi ta tính sao đây? Kẻ tính sao là người mới đúng!?"
White Tiger đột nhiên biến mất, bất thình lình hắn xuất hiện trước mặt Mộc Phong một quyền đánh bay, Mộc Phong miệng phun ra ngụm máu nằm ngửa trên mặt đất.
Nằm trên đất Mộc Phong con mắt nhẹn liếc xéo, White Tiger thân ẩn hiện luồng bạch khí, cánh tay trái đã hóa trang bị một cái găng màu trắng xen lẫn màu tím nhìn sơ liền nhận ra là một cái chân Bạch Hổ.
"Này... Ngươi có thật sự là chủ nhân nơi này không?"
Mộc Phong thân nằm trên sàn khuôn mặt bình thản hỏi.
"Lắm lời!"
White Tiger một lần nữa bức tốc mà tiến tới chỗ Mộc Phong, chiếc găng tay White Tiger ẩn hiện một dòng điện màu tím, một quyền cuồng bạo mà đánh xuống.
"Cái gì...?!"
Mộc Phong một tay nhẹn đưa ra đã lấy quả đấm, đồng thời hắn cũng chặn đứng nó lại, trước sự kinh hãi của White Tiger. White Tiger thân không động, nói chắn ra lúc này hắn không thể lui cũng chả thể tiến.
Ngay lập tức Mộc Phong biến mất, hân chỉ để lại một tàn ảnh trên sàn, khi xuất hiện hắn đã ở phía ngang cái đầu của White Tiger một gói đánh thẳng.
White Tiger thân như quả bóng mà bay thẳng đập vào bức tường tạo nên một lỗ hổng lớn.
"Thật ra thì ta đã có chút mong đợi rằng ngươi mạnh hơn đấy."
Mộc Phong đôi mắt hướng đến thân ảnh đang nằm bất động trên sàn của White Tiger nói.
White Tiger đôi tay run rẩy khó khăn chống cơ thể đứng vậy lảo đảo, hắn đưa đôi mắt tức giận nhìn Mộc Phong. Kẻ đối diện với hắn rất mạnh và cao ngạo, bình sinh hắn ghét nhất những kẻ như thế này... Và ghét cay ghét đắng sự thua cuộc.
"Tao sẽ xé xác mày ra thằng nhóc láo toét!!!"
White Tiger hét lớn, thân hiện tia sáng màu trắng xen lẫn những tia điện màu tím bao quanh người.
Không mất quá 10s để một bộ chiến giáp trang bị toàn thân White Tiger. Hắn lúc này khoác trên mình một bộ giáp trắng với những vạch tím, đôi tay được trang bị một đôi vuốt màu tím, cái đầu được bao bọc bởi một chiếc mũ cùng cái kính màu tím.

(∆: Hình ảnh mang tính chất minh họa.)
...
Vũ trang toàn thân: Chiến Giáp White Tiger!
White Tiger thân ẩn hiện dòng điện màu tím, hắn lúc này ngời ngời bá khí.
Ngay lập tức biến mất hắn chỉ để lại một vạch sáng tím trong không khí.
Mộc Phong đôi chân mày có chút nhíu nhưng miệng lại nở nụ cười hưng phấn,
Oanh! Ầm!
Mộc Phong đôi tay chéo lại, ngay lập tức hắn phải hứng chịu một đấm 'Bá Vương Lôi Hổ' thân như quả bóng mà bay ngược về phía sau đụng thủng bức tường.
Tất cả chưa dừng lại khi Mộc Phong thân chỉ vừa nằm trên sàn một lần nữa thì hắn phải chịu một bàn tay túm lấy cái đầu mình ấn mạnh, Mộc Phong bị White Tiger ấn xuống thủng sàn từ tầng 20 xuống tận tầng cuối cùng dưới mặt đất.
Tòa nhà nhanh chóng sụp đổ tuy nhiên nó không đổ xuống mặt đất mà bay ngược lên trời bởi một cú đấm phá tưởng trừng xé rách hư không, tòa nhà bị đánh bay thành nhiều mảnh lớn nhỏ khác nhau, rồi thi nhau rời xuống mặt đất.
Trong đống đổ nát từ phía trên tới xuống, thân ảnh của White Tiger đang lơ lửng mà rơi tự do.
White Tiger đôi tay khè động sau con choáng váng, hắn chợt mồ hôi đổ ước trán. Thân nhanh chóng kích hoạt động cơ từ phía sau lưng mà bay trong không trung, từ phía trên nhìn xuống hắn liền nhận ra Mộc Phong cũng đang nhìn hắn, mọi thứ lại thêm đáng sợ hơn khi khuôn mặt Mộc Phong xuất hiện nụ cười méo mó.
"Ác Ma..."
White Tiger đôi môi sau cái mũ run rẩy thốt lên một lời, hắn lúc này kích hoạt toàn bộ sức mạnh của bộ giáp, nén tất cả sức mạnh vào hai tay hắn đôi đưa ra trước, ngay lập tức một tia sáng tím từ bầu trời hướng thẳng tới chỗ Mộc Phong.
Bùm!!!
Một tiếng nổ vang kèm một tia sáng khiến bầu trời đêm bừng sáng như ban ngày, nơi Mộc Phong đứng từ bao giờ đã thành một cái hố sâu với từng đợt lửa cùng nhiệt phát ra cực kỳ dữ dội.
[Cạn năng lượng!]
White Tiger thân thể mệt lử, một thông báo từ chiếc mũ đội của hắn chuyền tới mắt...
"Giết... Giết... Được rồi."
White Tiger đôi môi run run nói.
Tuy nhiên mọi thứ lại hoàn toàn đi ngược lại với những gì hắn thấy, Mộc Phong bất thình lình xuất hiện, đôi mắt hắn lúc này ẩn hiện tia sáng đen kì dị.
"Chào buổi tối... Và Tạm Biệt!"
Mộc Phong tay vung ra một quyền xé hư không, cú đấm trực tiếp xuyên qua ngực bộ giáp, lúc này không gian phía sau White Tiger bị một đấm của Mộc Phong mà nứt nẻ như một tấm kính bị vỡ.
"Ặc...!?"
White Tiger miệng phun ra ngụm máu lớn, đôi mắt trợn trừng nhìn Mộc Phong.
"Vô... Vô... Lý."
Mộc Phong miệng nở nụ cười nhìn White Tiger.
"Sự hiện diện của ta là sự vô lý nhất ở thế giới này."
Mộc Phong một câu rồi rút cánh tay ra khỏi người của White Tiger.
White Tiger thân từ trên không rời tự do xuống mặt đất, một cột đất cát bắn mạnh lên không khí White Tiger chạm đất.
Bộ giác của hắn lúc này cũng dần dần biến mất, khuôn mặt đau đớn dần lộ ra đôi mắt hướng thiên ngắm nhìn bầu trời đêm với những vì sao lấp lánh phát sáng.
"Cũng không tệ phải không?"
Lúc này ngần nơi White Tiger nằm một thân ảnh từ từ trong bóng đêm xuất hiện, kẻ này không rõ lai lịch không mặt như bị bóng tôi che lắp, thứ có thể thấy là mái tóc màu vàng có chút rối của người này.
White Tiger nhìn kẻ này đôi mắt mở to, nhưng cũng nhanh sự kinh ngạc của hắn biến mất mà thay váo đó là nụ cười mãn nguyện của kẻ sắp lìa đời.
"Boss... Tôi có lẽ không thể phục vụ ngài tiếp rồi."
White Tiger yếu ớt nói.
"Ừ, mà anh biết lỗi của mình chưa?"
Người thiếu niên thần bí hỏi.
"Lỗi của... Tôi, khụ... Là làm ngài thất vọng..."
"Sai rồi, lỗi của anh là chọc phải kẻ đáng sợ như Mộc Phong."
Người thiếu niên nói với giọng trầm trọng, xong thiếu niên tóc vàng nhìn về phía Mộc Phong đã đi mất từ lâu.
"Vậy tôi có bị trừ lương không...?"
"Có, anh bị trừ 3 tháng lương."
"Ác... Quá, Boss... Khụ!" (White Tiger)
"Boss... Tôi có thể nhờ cậu một việc không?" (White Tiger)
"Việc gì?"
"..... Cô ấy, nói... Cô ấy... Đừng trả thù-"
White Tiger thân nhẹn run rồi chút hơi thở cuối cùng.
Người thiếu niên thần bí tay nhẹn vuốt mắt White Tiger rồi đi mất.
"An nghỉ nhé!... Vũ Niên."
Thiếu niên thần bí miệng nói nhỏ rồi phức dạng trong bóng đêm, một nơi vắng vẻ thân ảnh của người thiếu niên thần bí một lần nữa xuất hiện.
Phía đôi diện là một người quản gia già với mái tóc và bộ râu bạc phơ.
"Rút tất cả cổ phần đã đầu tư vào Bạch Gia, thông báo với tất cả sát thủ quy định từ bây giờ là không được nhận bất cứ nhiệm vụ nào liên quan tới kẻ tên Mộc Phong."
"Rõ rồi thiếu gia."
"Bạch Gia, ơn cứu mạng cha ta năm đó cũng coi như trả đủ..."
Người thiếu niên tóc vàng khuôn mặt nhìn bầu trời nói.
Mộc Phong tiến tới trước bộ thi thể ngồi xuống, hắn ngón tay chọc chọc cái trán nghịch ngợm nói.
"Ha Ha Ha! Ngươi giết người của ta, phá công ty của ta giờ lại hỏi ta tính sao đây? Kẻ tính sao là người mới đúng!?"
White Tiger đột nhiên biến mất, bất thình lình hắn xuất hiện trước mặt Mộc Phong một quyền đánh bay, Mộc Phong miệng phun ra ngụm máu nằm ngửa trên mặt đất.
Nằm trên đất Mộc Phong con mắt nhẹn liếc xéo, White Tiger thân ẩn hiện luồng bạch khí, cánh tay trái đã hóa trang bị một cái găng màu trắng xen lẫn màu tím nhìn sơ liền nhận ra là một cái chân Bạch Hổ.
"Này... Ngươi có thật sự là chủ nhân nơi này không?"
Mộc Phong thân nằm trên sàn khuôn mặt bình thản hỏi.
"Lắm lời!"
White Tiger một lần nữa bức tốc mà tiến tới chỗ Mộc Phong, chiếc găng tay White Tiger ẩn hiện một dòng điện màu tím, một quyền cuồng bạo mà đánh xuống.
"Cái gì...?!"
Mộc Phong một tay nhẹn đưa ra đã lấy quả đấm, đồng thời hắn cũng chặn đứng nó lại, trước sự kinh hãi của White Tiger. White Tiger thân không động, nói chắn ra lúc này hắn không thể lui cũng chả thể tiến.
Ngay lập tức Mộc Phong biến mất, hân chỉ để lại một tàn ảnh trên sàn, khi xuất hiện hắn đã ở phía ngang cái đầu của White Tiger một gói đánh thẳng.
White Tiger thân như quả bóng mà bay thẳng đập vào bức tường tạo nên một lỗ hổng lớn.
"Thật ra thì ta đã có chút mong đợi rằng ngươi mạnh hơn đấy."
Mộc Phong đôi mắt hướng đến thân ảnh đang nằm bất động trên sàn của White Tiger nói.
White Tiger đôi tay run rẩy khó khăn chống cơ thể đứng vậy lảo đảo, hắn đưa đôi mắt tức giận nhìn Mộc Phong. Kẻ đối diện với hắn rất mạnh và cao ngạo, bình sinh hắn ghét nhất những kẻ như thế này... Và ghét cay ghét đắng sự thua cuộc.
"Tao sẽ xé xác mày ra thằng nhóc láo toét!!!"
White Tiger hét lớn, thân hiện tia sáng màu trắng xen lẫn những tia điện màu tím bao quanh người.
Không mất quá 10s để một bộ chiến giáp trang bị toàn thân White Tiger. Hắn lúc này khoác trên mình một bộ giáp trắng với những vạch tím, đôi tay được trang bị một đôi vuốt màu tím, cái đầu được bao bọc bởi một chiếc mũ cùng cái kính màu tím.

(∆: Hình ảnh mang tính chất minh họa.)
...
Vũ trang toàn thân: Chiến Giáp White Tiger!
White Tiger thân ẩn hiện dòng điện màu tím, hắn lúc này ngời ngời bá khí.
Ngay lập tức biến mất hắn chỉ để lại một vạch sáng tím trong không khí.
Mộc Phong đôi chân mày có chút nhíu nhưng miệng lại nở nụ cười hưng phấn,
Oanh! Ầm!
Mộc Phong đôi tay chéo lại, ngay lập tức hắn phải hứng chịu một đấm 'Bá Vương Lôi Hổ' thân như quả bóng mà bay ngược về phía sau đụng thủng bức tường.
Tất cả chưa dừng lại khi Mộc Phong thân chỉ vừa nằm trên sàn một lần nữa thì hắn phải chịu một bàn tay túm lấy cái đầu mình ấn mạnh, Mộc Phong bị White Tiger ấn xuống thủng sàn từ tầng 20 xuống tận tầng cuối cùng dưới mặt đất.
Tòa nhà nhanh chóng sụp đổ tuy nhiên nó không đổ xuống mặt đất mà bay ngược lên trời bởi một cú đấm phá tưởng trừng xé rách hư không, tòa nhà bị đánh bay thành nhiều mảnh lớn nhỏ khác nhau, rồi thi nhau rời xuống mặt đất.
Trong đống đổ nát từ phía trên tới xuống, thân ảnh của White Tiger đang lơ lửng mà rơi tự do.
White Tiger đôi tay khè động sau con choáng váng, hắn chợt mồ hôi đổ ước trán. Thân nhanh chóng kích hoạt động cơ từ phía sau lưng mà bay trong không trung, từ phía trên nhìn xuống hắn liền nhận ra Mộc Phong cũng đang nhìn hắn, mọi thứ lại thêm đáng sợ hơn khi khuôn mặt Mộc Phong xuất hiện nụ cười méo mó.
"Ác Ma..."
White Tiger đôi môi sau cái mũ run rẩy thốt lên một lời, hắn lúc này kích hoạt toàn bộ sức mạnh của bộ giáp, nén tất cả sức mạnh vào hai tay hắn đôi đưa ra trước, ngay lập tức một tia sáng tím từ bầu trời hướng thẳng tới chỗ Mộc Phong.
Bùm!!!
Một tiếng nổ vang kèm một tia sáng khiến bầu trời đêm bừng sáng như ban ngày, nơi Mộc Phong đứng từ bao giờ đã thành một cái hố sâu với từng đợt lửa cùng nhiệt phát ra cực kỳ dữ dội.
[Cạn năng lượng!]
White Tiger thân thể mệt lử, một thông báo từ chiếc mũ đội của hắn chuyền tới mắt...
"Giết... Giết... Được rồi."
White Tiger đôi môi run run nói.
Tuy nhiên mọi thứ lại hoàn toàn đi ngược lại với những gì hắn thấy, Mộc Phong bất thình lình xuất hiện, đôi mắt hắn lúc này ẩn hiện tia sáng đen kì dị.
"Chào buổi tối... Và Tạm Biệt!"
Mộc Phong tay vung ra một quyền xé hư không, cú đấm trực tiếp xuyên qua ngực bộ giáp, lúc này không gian phía sau White Tiger bị một đấm của Mộc Phong mà nứt nẻ như một tấm kính bị vỡ.
"Ặc...!?"
White Tiger miệng phun ra ngụm máu lớn, đôi mắt trợn trừng nhìn Mộc Phong.
"Vô... Vô... Lý."
Mộc Phong miệng nở nụ cười nhìn White Tiger.
"Sự hiện diện của ta là sự vô lý nhất ở thế giới này."
Mộc Phong một câu rồi rút cánh tay ra khỏi người của White Tiger.
White Tiger thân từ trên không rời tự do xuống mặt đất, một cột đất cát bắn mạnh lên không khí White Tiger chạm đất.
Bộ giác của hắn lúc này cũng dần dần biến mất, khuôn mặt đau đớn dần lộ ra đôi mắt hướng thiên ngắm nhìn bầu trời đêm với những vì sao lấp lánh phát sáng.
"Cũng không tệ phải không?"
Lúc này ngần nơi White Tiger nằm một thân ảnh từ từ trong bóng đêm xuất hiện, kẻ này không rõ lai lịch không mặt như bị bóng tôi che lắp, thứ có thể thấy là mái tóc màu vàng có chút rối của người này.
White Tiger nhìn kẻ này đôi mắt mở to, nhưng cũng nhanh sự kinh ngạc của hắn biến mất mà thay váo đó là nụ cười mãn nguyện của kẻ sắp lìa đời.
"Boss... Tôi có lẽ không thể phục vụ ngài tiếp rồi."
White Tiger yếu ớt nói.
"Ừ, mà anh biết lỗi của mình chưa?"
Người thiếu niên thần bí hỏi.
"Lỗi của... Tôi, khụ... Là làm ngài thất vọng..."
"Sai rồi, lỗi của anh là chọc phải kẻ đáng sợ như Mộc Phong."
Người thiếu niên nói với giọng trầm trọng, xong thiếu niên tóc vàng nhìn về phía Mộc Phong đã đi mất từ lâu.
"Vậy tôi có bị trừ lương không...?"
"Có, anh bị trừ 3 tháng lương."
"Ác... Quá, Boss... Khụ!" (White Tiger)
"Boss... Tôi có thể nhờ cậu một việc không?" (White Tiger)
"Việc gì?"
"..... Cô ấy, nói... Cô ấy... Đừng trả thù-"
White Tiger thân nhẹn run rồi chút hơi thở cuối cùng.
Người thiếu niên thần bí tay nhẹn vuốt mắt White Tiger rồi đi mất.
"An nghỉ nhé!... Vũ Niên."
Thiếu niên thần bí miệng nói nhỏ rồi phức dạng trong bóng đêm, một nơi vắng vẻ thân ảnh của người thiếu niên thần bí một lần nữa xuất hiện.
Phía đôi diện là một người quản gia già với mái tóc và bộ râu bạc phơ.
"Rút tất cả cổ phần đã đầu tư vào Bạch Gia, thông báo với tất cả sát thủ quy định từ bây giờ là không được nhận bất cứ nhiệm vụ nào liên quan tới kẻ tên Mộc Phong."
"Rõ rồi thiếu gia."
"Bạch Gia, ơn cứu mạng cha ta năm đó cũng coi như trả đủ..."
Người thiếu niên tóc vàng khuôn mặt nhìn bầu trời nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.