Hệ Thống Cướp Đoạt Chư Thiên Nữ Nhân

Chương 8: Đại Sư Cấp Cách Đấu

Mộng Xuyên

11/02/2022

“ Chúc mừng kí chủ nhận được năng lực nhìn xuyên quần áo ( chỉ hiệu quả với nữ nhân )

“ Chúc mừng kí chủ nhận thẻ tập luyện thể thao tăng phúc x30 lần hiệu quả ( 20 trương )

“ Chúc mừng kí chủ nhận được thẻ kĩ năng đặc biệt ( 1 lần rút )( ghi chú : thẻ kĩ năng đặc biệt, bên trong chứa các loại kĩ năng ngẫu nhiên, thấp nhất ở mức cao cấp, kí chủ rút thẻ không thể chỉ định loại kĩ năng )

Trần Nam mặt đen lại, năng lực nhìn xuyên quần áo ? Lão tử không phải loại người đó a.

Thẻ tập luyện thể thao ? Tăng phúc 30 ? Thôi cứ để sau, trước hết rút thẻ kĩ năng đặc biệt cái đó.

“ Hệ thống, mở ra thẻ kĩ năng đặc biệt ” Trần Nam gọi một tiếng hệ thống.

“ Thưa kí chủ, thẻ kĩ năng đặc biệt là phải rút, không thể chỉ định mở ” Thanh âm máy móc vang lên.

“ Được, rút đi ” Trần Nam gật gật đầu.

“ Thẻ kĩ năng đặc biệt đang tiến hành rút.. ” Trần Nam kiên nhẫn chờ đợi.

“ Đinh, chúc mừng kí chủ rút được kĩ năng, Đại sư cấp Cách đấu ”

“ Tông sư cấp ” Trần Nam giật nảy mình, cảm giác như có một dòng nước ấm tiến vào trong cơ thể mình.

Trần Nam tay hơi hơi nắm chặt, cảm giác bên trong vừa tiếp nhận một luồng sức mạnh nào đó, trong đầu dần xuất hiện các tri thức võ thuật, động tác chiến đấu, kỹ xảo, né đòn, vv

Trần Nam có cảm giác như đưa thân vào một loại vô địch trạng thái, khiến hắn vô cùng hoảng hốt.

Trần Nam sau đó chợp mắt một lúc, buổi chiều hắn còn phải đi học đây.

“ Tiểu Nam, phía dưới có bạn con rủ đi học kìa ” Liễu Tình hơi hơi gõ cửa phòng.

“ Vâng, con ra đây ” Trần Nam hơi hơi ngáp một tiếng, xách theo ba lô ra mở cửa, đập vào mắt là một thân thể thành thục hấp dẫn.

“ Vậy con đi cẩn thận nhé ” Liễu Tĩnh khẽ vuốt lọn tóc bên má, xoay người trở về phòng.

Trần Nam nhìn bóng lưng của nàng, khi di chuyển bờ mông đẫy đà của nàng trong lúc vô tình lắc qua lắc lại khiến hắn thích mắt.

Trần Nam thu hồi ánh mắt, mẹ kế của hắn thích màu đen sao ?

Trần Nam đi xuống lầu, dắt xe ra ngoài cửa, bên ngoài không phải ai khác, chính là Phạm Lai Đông.

“ Mày lề mề quá đấy ” Phạm Lai Đông đang huýt sáo, thấy hắn ra thì nói.

“ Mẹ kiếp, mày lại muốn đi nhờ tao đấy à ” Trần Nam tức giận mắng.

“ Mày cũng biết xe tao đang hỏng còn gì, huynh đệ với nhau, ngại ngùng cái gì ” Phạm Lai Đông leo lên xe, không để ý nói.

“ Ngại cái đầu mày, nhà mày không phải gần nhà Đới tử sao, sao không đi cùng nó ” Trần Nam liếc xéo hắn, bắt đầu cho xe chạy đi.

“ Má nó, nghĩ đến thằng này lại thấy tức, bỏ mặc anh em lại đi đèo gái, thằng chó ”

Phạm Lai Đông nghĩ đến chuyện ý lại liên tục chửi rủa.

Trần Nam cười sặc sụa, tay lái hơi hơi chuệnh choạng.

“ Uây, đi cẩn thận mày, chân tao vẫn chưa khỏi, không muốn nằm đường đâu ” Phạm Lai Đông la hét phía sau.

“ Được rồi, tay lái lụa mà mày lo gì ” Trần Nam cười cười.

“ Tao tin mày cái quỷ ”

Buổi chiều là tiết vật lí, giáo viên dạy môn này là một giáo viên nữ trung tuổi, mọi người thường gọi là cô Liên.



Việc quay trở lại thời học sinh, một trong những việc Trần Nam không thích nhất là việc học, tuy nhiên thời gian cũng khá cách xa, mớ kiến thức này hắn cũng không còn nhớ rõ nữa, vì vậy trong giờ học cũng khá tập trung nghe giảng, để tránh sau này điểm số quá xấu.

Phòng học lớp 11, ban b1.

“ Bạn học Vương Chí Kiệt vẫn chưa đến sao ? ” Giáo viên chủ nhiệm Tằng Giai Tuệ quét toàn lớp một lượt, thấy một chỗ còn trống, nàng nhớ đây là chỗ của Vương Chí Kiệt.

Tằng Giai Tuệ có chút cau mày, ánh mắt nhìn sang Lí Phương Uyển, nàng là lớp trưởng của lớp, đồng thời có quan hệ với Vương Chí Kiệt, nên theo bản năng Tằng Giai Tuệ hướng về phía của nàng, cả lớp cũng bắt đầu nhìn sang, quan hệ của lớp trưởng và Vương Chí Kiệt mọi người đều biết, bọn họ hay trêu đùa đây là cuộc tình của nam sinh hư hỏng và nữ thần trường học, có vài ánh mắt không hảo ý với hai người, lập tức muốn xem trò vui.

Lí Phương Uyển cảm nhận được ánh mắt của Tằng Giai Tuệ và các bạn học, trong lòng có chút chột dạ, khẽ cắn môi, đứng dậy, khuôn mặt không lộ rõ biểu hiện nói “ Thưa cô, bạn Chí Kiệt chiều nay đột ngột bị ốm cho nên không thể đi học ”

“ Phốc, xùy… ” Chợt có vài tiếng cười rất nhỏ vang lên, Lí Phương Uyển lòng bàn tay hơi hơi nắm chặt.

“ Thì ra là vậy, thôi, em ngồi xuống đi, chúng ta bắt đầu học bài ” Tằng Giai Tuệ thấy vậy, tuy hơi hơi nghi hoặc, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng lí do của Lí Phương Uyển, gật đầu nói.

“ Th

Lí Phương Uyển thầm thở phào một hơi ngồi xuống, vẫn cảm nhận được một vài ánh mắt phía sau, khuôn mặt thủy chung bình tĩnh.

“ Còn giả trang được, hay lắm ”

“ Không biết xấu hổ sao ? ”

“ Nữ thần cao lạnh làm gì biết xấu hổ ”

“ Không hiểu sao giáo viên lúc nào cũng tin tưởng Lí Phương Uyển như vậy ”

“ Còn sao nữa, thì người ta là lớp trưởng mà ” Vài tiếng rất nhỏ nghị luận vang lên.

“ Bạn không sao chứ Uyển Uyển, mặc kệ những lời như vậy đi, đều là một lũ ” Một nữ sinh bên cạnh Lí Phương Uyển thấp giọng an ủi.

“ Không sao, Hiểu Khê, mình không quan tâm ” Lí Phương Uyển tay vuốt mái tóc, khẽ mỉm cười nói, trong lớp nàng chỉ có Từ Hiểu Khê là đối tốt với nàng.

Trong một xó xỉnh góc phòng, một gương mặt hơi mập mạp xoa xoa trên bụng vết bầm tím, ánh mắt oán độc, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh.

Học buổi chiều thời gian kéo dài hơn hai tiếng, giữa lúc học cũng có tiết nghỉ giải lao, Trần Nam rảnh rỗi thì ra trêu đùa một chút Tôn Hiểu Mạn, khiến nàng mặt đỏ bừng.

Reng rengg reng

Tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh sau khi đợi giáo viên rời đi lục tục thu xếp sách vở.

“ Mạn Mạn, đi về thôi ” Khuê mật Tiểu Na hướng về phía Tôn Hiểu Mạn nói.

“ Tiểu Na bạn về trước đi, mình…có việc rồi ” Tôn Hiểu Mạn nhẹ nhàng nói.

“ A ” Phùng Tiểu Na có chút giật mình, chợt hiểu ra điều gì bèn cười duyên nói “ Mình biết rồi, đi cùng Trần Nam chứ gì, bạn thật là, có gì phải ngại ngùng chứ ”

“ Ưm, bạn đừng cười mình ” Tôn Hiểu Mạn mặt đỏ tới mang tai.

“ Mạn Mạn của ta biết yêu rồi, còn xấu hổi nữa cười ” Phùng Tiểu Na cười khúc khích, Tôn Hiểu Mạn đánh nàng một cái.

“ Thôi mình về đây ,bái bai” Phùng Tiểu Na vẫy tay.

“ Tạm biệt ”

“ Uây, đi thôi ” Trần Nam lúc này ở phía xa gọi lại, Tôn Hiểu Mạn gật nhẹ đầu, lẽo đẽo theo sau, hai cánh tai vẫn còn hồng hồng.

“ Uyển Uyển, chiều nay bạn không đi xe à, có muốn về cùng mình không ? ” Từ Hiểu Khê sóng vai cùng với Lí Phương Uyển nói.

Lí Phương Uyển cười lắc đầu, đưa tay gạt tóc mai “ Bạn về trước đi, mình đã hẹn ba mình qua đón ”

“ Vậy mình đi về trước đây, mai gặp, tạm biệt ” Từ Hiểu Khê thấy vậy nhìn nàng một cái rồi cười một tiếng rời đi.



“ Ừm, tạm biệt ” Lí Phương Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng.

“ Cô chủ nhiệm ”

Trên hành lang, một thân ảnh nặng nề đuổi theo Tằng Giai Tuệ, có chút thở phì phò nói.

“ Trịnh Đằng, em chưa đi về sao , em làm gì mà hớt ha hớt hải như vậy? ” Tằng Giai Tuệ có chút không cau mày nhìn Trịnh Đằng.

“ Cô chủ nhiệm, em có chuyện muốn báo cáo ” Trịnh Đặng khuôn mặt mập run run nói.

“ Chuyện gì ? ” Tằng Giai Tuệ dừng lại bước chân, hồ nghi nhìn hắn.

“ Là chuyện của bạn học Vương Chí Kiệt thưa cô ” Trịnh Đằng cắn răng nói.

“ Ồ, Vương Chí Kiệt ? Được rồi, em nói đi ”

Sau một lúc, Trịnh Đằng gương mặt hưng phấn đi, nhớ lại khuôn mặt lạnh lùng của cô chủ nhiệm vừa này, trong lòng cười lạnh.

“ Vương Chí Kiệt, mày chết chắc, dám rat ay với lão tử, để xem thằng ngu xuẩn như mày lởn vởn được bao lâu ”

“ Sắp có trò hay để nhìn ” Trình Đằng cười ha ha, ánh mắt ngước lên trời, bày ra một bộ cao nhân dáng vẻ.

Trình Đằng đi qua một chỗ hành lang, định rẽ sang trái để xuống dưới lầu, không may va phải một thân ảnh từ lâu trên đi xuống.

“ Thằng mập này, mày muốn chết sao, mày không có mắt à ” Người bị va phải là một thanh niên, một bên có đính bông tai, người kia giận dữ quát lớn, phía sau hắn là một vài thanh niên khác.

Trịnh Đặng biết mình gặp xui xẻo, gương mặt có chút sợ hãi nói “ Mình…mình xin lỗi.. tại mình không cố ý ”

“ Mẹ thằng mập, mày muốn chết à ” Thanh niên cả giận, định giơ tay đánh, nhưng bị đồng bọn giữ lại, ra hiệu.

“ Bác Tĩnh ” Một thanh niên nói.

“ Mấy thằng này, giờ này còn không về ở đây làm gì , lại định đánh nhau hả ” Bác Tĩnh lúc này vác cây gậy đánh chó đi đến.

“ Hề hề, đánh nhau gì chứ, bác Tĩnh cứ đùa ”

“ Về thôi bọn mày ” Có thằng ngay lập tức cười nó, mấy người khác lục tục vội ra về.

“ Chào bác Tĩnh ”

“ Bác Tĩnh tốt ”

Bác Tĩnh nhìn bọn chúng bước xuống lầu thì xoa xoa cây gậy trong tay “ Mấy thằng quỷ con ”

“ Còn không về thì ở đây làm gì? ” Bác Tĩnh nhìn Trịnh Đằng nói.

“ Vâng, vâng, cháu về đây, chào bác Tĩnh ” Trịnh Đằng vội vã nói, ánh mắt nhìn bóng lưng bác Tĩnh có chút sùng bái.

Bác Tĩnh từ nay là thần tượng của Trịnh gia ta.

Tiếp qua mấy ngày, Trần Nam tiếp tục cuộc sống sinh viên của mình, coi như đã dần dần thích nghi lại với hàng ngày đi học rồi về nhà, sáng hôm nau lại đi học cứ thế tiếp diễn, thoáng chốc đã đến Thứ Sáu, cũng chính là ngày thứ 5 hắn quay trở về.

Buổi chiều, Trần Nam đang tập thể dục, hắn trên người mồ hôi lấm tấm, thấm ướt cả cái áo ba lỗ.

Hắn hôm nay chỉ phải học buổi sáng, buổi chiều thì chỉ phải học vào các ngày thứ Hai, ba , năm cho nên chiều nay không có khóa học nào.

“ Sử dụng thẻ tập luyện thể thao ”

Trần Nam hoàn thành xong một bài chống đẩy, ra lệnh cho hệ thống một tiếng.

“ Đinh, kí chủ sử dụng thẻ tập luyện thể thao tăng phúc x30 lần số lượng 1 trương”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hệ Thống Cướp Đoạt Chư Thiên Nữ Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook