Hệ Thống Cướp Đoạt Chư Thiên Nữ Nhân
Chương 2: Mẹ Kế
Mộng Xuyên
07/02/2022
Trong nhà tắm, trước gương, Trần Nam hai mắt trợn thật to, khó có thể tin vào mắt mình mình, đứng trước gương lúc này vẫn là hắn, nhưng không phải là dáng vẻ lão thanh niên thành thục, quanh miệng có vài cọng râu ria thưa thớt do lười biếng cạo, mà là một khuôn mắt hơi có vẻ non nớt hơn, đầu tóc cũng là một bộ tóc ngắn đơn giản không phải kiểu để dài để buộc lên như mọi khi. Cơ thể cũng gầy hơn rất nhiều, người cũng thấp hơn một ít.
Trần Nam một lần nữa quay trở lại phòng, cầm chiếc điện di động thế hệ năm vừa nãy ra xem, nhìn đến thời gian, ngày 28 tháng 3 năm 2029, 6 giờ 35 phút.
“ Năm 2029 ”
Trần Nam nhìn có chút thất thần, hiện tại hắn đã có thể khẳng định mình đã xuyên không về thời gian về quá khứ, năm 2029, tính đến thời điểm hiện tại của hắn đang sống là 2039, tròn mười năm, ngay cả ngày tháng cũng trùng khớp.
Trần Nam ngay sau đó điều chỉnh lại tâm tình, tự nói bản thân phải bình tĩnh lại, thầm nghĩ trong này ắt hẳn có gì mờ ám, không lí nào một người đang yên đang lành lại xuyên không về quá khứ như vậy, ở tương lai cũng không có người phát minh ra máy du hành thời gian a, du hành về quá khứ, quả thức khó tưởng tượng nổi, khoa học tiên tiến nhân loại cũng không thể làm đến bước này, đây quả thực là nghịch thiên.
Trần Nam vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh, thầm nghĩ xuyên qua rồi thì xuyên đi, cũng không có gì phải nuối tiếc, cũng coi như trải nghiệm lại một lần nhân sinh, năm 2029 nếu nhớ không lầm thì bây giờ hắn đang học cấp ba, chính xác hơn là cao trung năm hai cũng chính là lớp 11.
Lại nhìn thời gian, hôm nay là thứ hai, đầu tuần, có lẽ hôm nay phải đi học, bèn đi đánh răng, vệ sinh rửa mặt, sau đó thay một bộ đồng phục học sinh, vừa nãy hắn vẫn là mặc một bộ quần áo bình thường ở nhà.
Trần Nam bước xuống lầu một, phòng của hắn là ở lầu hai.
Trần Nam vừa bước xuống lầu, vừa miên man suy nghĩ, lão ba chắc hẳn là không ở nhà, chắc trong nhà chỉ có mình và người phụ nữ kia.
Ba của Trần Nam do vấn đề công việc mà thường xuyên không ở nhà, nhưng Trần Nam biết là lí do không chỉ như vậy, còn người phụ nữ kia chính là người mẹ kế của Trần Nam hiện tại, nàng ta và ba của Trần Nam kết hôn lúc Trần Nam bảy tuổi, mẫu thân của Trần Nam qua đời lúc hắn sáu tuổi, sau hai năm ba của Trần Nam đi bước nữa, Trần Nam biết là ba của hắn muốn tìm một người chăm sóc hắn khi ông ta đi vắng, muốn Trần Nam lớn lên với đầy đủ cả cha và mẹ.
Trần Nam vẫn nhớ khi trước hắn không thích người mẹ kế này cho lắm vì lúc đó hắn cảm thấy nàng ta muốn thay thế người mẹ hiền lành của hắn, đối xử tốt với hắn chỉ là giả dối, nhằm chiếm đoạt được niềm tin của ba hắn mà thôi.
Nhưng sau này hắn mới biết là mình đã nhìn lầm, nàng ta quả thực là một người phụ nữ tốt, nhưng lúc đó đã muộn.
Hai người sau đó ly hôn cũng có một phần nguyên nhân là do thái độ của hắn, tuy hắn biết lão ba của hắn mới là nguyên nhân chính của việc này, ông ta không hề yêu người phụ này, người phụ nữ duy nhất trong trái tim cằn cỗi của ông ta chính là người vợ đã qua đời do bệnh nan y.
Phòng bếp.
Liễu Tình lúc này đang bận rộn làm bữa sáng cho Trần Nam, đến Trần Nam đi xuống lầu cũng không biết.
Trần Nam nhìn thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc này, rất lâu hắn đã không được nhìn thấy, Trần Nam có chút thổn thức.
Hắn còn nhớ như in khuôn mặt đầy thương cảm cùng ánh mắt vô hồn nhìn hắn khi nàng bước ra khỏi căn nhà này.
“ Tiểu Nam, con hài lòng rồi chứ ? Từ này ta sẽ biến mất khỏi cuộc đời của hai người , có lẽ trong mắt con ta chỉ là người thừa thãi trong cái gia đình này, không, nó không phải là gia đình, từ đầu nó chỉ là một cuộc sắp đặt giả dối” Liễu Tình tự giễu một tiếng, lau đi khóe mắt ngấn lệ, xoay người rời đi. Lúc đó Trần Nam nhìn theo bóng lưng mềm mại đầy đau khổ của nàng, không hiểu sao lòng chợt hơi hơi nhói đau. Sau đó nhiều năm, Trần Nam cũng không thấy tin tức của nàng, hắn tuy cảm thấy hối hận nhưng cũng coi như đây là kết quả tốt nhất cho nàng ta, cả cha con hắn, có lẽ sự ra đi đối với nàng ta cũng là một sự giải thoát.
“ Kiếp này có lẽ nên đối xử với nàng ta tốt một chút, cũng coi như ông trời cho mình bù đắp những sai lầm trong quá khứ đi ” Trần Nam trong lòng suy nghĩ.
“ Tiểu Nam sao vẫn chưa dậy nhỉ, chắc có lẽ còn ngủ nướng, làm xong phải lên gọi thằng bé mới được, nếu không lại muộn học của thằng bé mất” Liễu Tình lẩm bẩm.
Liễu Tình tuy lấy ba của Trần Nam, tuy nhiên nàng so với ba của Trần Nam trẻ hơn khá nhiều, thậm chí so với mẹ hắn còn ít hơn vài tuổi, nhưng năm nay chí ít cũng ngoài ba mươi.
Liễu Tình hôm nay mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, có lẽ là đã mặc từ đêm qua, đem thân hình thành thục đầy đặn của nàng bao khỏa, Liễu Tình tuy đã ngoài ba mươi nhưng làn da bảo dưỡng rất tốt, thập phần xinh đẹp, lông mi dài cong vút, sống mũi cao cao, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người, kết hợp với thân hình vũ mị được bao khỏa dưới lớp váy kia, quả thức khiến người khó rời mắt.
Trần Nam ánh mắt thổn thức, nhìn thân ảnh yểu điệu của nàng quay lưng về phía hắn, thầm nghĩ, hận lúc trước tại sao hắn lại không nhận ra nàng thật xinh đẹp, thật tốt bụng biết bao nhiêu, vậy mà kiếp trước chính hắn lại xa lánh nàng, chính một tay hắn đã đẩy nàng rời đi.
Liễu Tình sau khi làm xong một món cuối cùng thì lúc này mới mỉm cười vui mừng, nàng hôm nay dậy sớm, nấu mấy món mà Trần Nam thích ăn, thầm nghĩ ắt hẳn hắn sẽ thích, mặc dù xưa nay Trần Nam không cho nàng sắc mặt tốt, cũng chưa bao giờ gọi nàng là mẹ nhưng nàng vẫn luôn đối tốt với hắn, thầm nghĩ chỉ là do Trần Nam mất mẫu thân từ nhỏ cho nên vẫn chưa chấp nhận người mẹ kế như nàng, cho nên nàng cảm thấy chỉ cần đối xử tốt với hắn thì có một ngày nhất định hắn sẽ chấp nhận nàng nhưng có thế nói người muốn nhưng ông trời không thương, kiếp trước đến tận khi ra đi nàng cũng chưa nghe được một tiếng gọi “mẹ” từ hắn.
Liễu Tình kéo ra tạp dề, đang chuẩn bị xoay người, nàng định lên gọi Trần Nam.
Liễu Tình xoay người, khi nhìn thấy Trần Nam đang nhìn về phía nàng thì có chút giật mình, hơi vỗ vỗ bộ ngực sữa.
“ Tiểu Nam con dậy rồi à, dì đã nấu xong bữa sáng cho con rồi, con ngồi xuống để dì dọn thức ăn lên nhé ” Liễu Tình có chút vui mừng nói.
“ Cảm ơn dì ” Trần Nam gật gật đầu, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, trong lòng có chút xúc động, đây là lần đầu tiên hắn nói câu này với đối phương.
“ Dì không ăn sao ? Sao cứ lải nhải như vậy ” “A ” Liễu Tình có chút giật mình, nhưng sau đó rất nhanh thay vào là vui mừng khôn siết, khóe mắt như có nước mắt chảy xuống.
Liễu Tình đưa tay lau lau khóe mắt, không được để cho Tiểu Nam thấy, nếu không thằng bé sẽ chê cười mình mất.
Trần Nam làm sao không nhìn được hành động nhỏ này của nàng, thầm nghĩ nàng ta cũng thật dễ xúc động.
Trần Nam sau đó cùng Liễu Tình dọn thức ăn lên bàn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, phải nói là Liễu Tình nói còn Trần Nam ăn thì đúng hơn, nàng luôn miệng hỏi thăm Trần Nam, mỗi lúc Trần Nam gắp lên một món ăn đưa vào miệng là nàng lại hỏi ăn có ngon không, bộ mặt như rất sợ Trần Nam không hài lòng.
“ Tiểu Nam, món này ăn được chứ? ”
“ Tiểu Nam, món thịt kho tàu này có ngon không, dì đã dậy sớm để chuẩn bị, dì biết con thích ăn món này ”
“ Còn món canh này nữa, ngọt hay mặn ? ” Liễu Tình luôn miệng hỏi.
Trần Nam có chút không chịu được cái tính này của nàng, ngắt lời nàng, Liễu Tình nghe hắn nói lớn tiếng có chút giật mình, thầm hận cái miệng của mình, vừa nãy do cứ nghĩ Trần Nam đã có ấn tượng tốt với mình hơi có chút kích động cho nên mới nói nhiều thêm một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ thằng bé lại ghét mình rồi, nếu lại như vậy thì mọi công sức coi như đổ bể, hận không thể xẻo cái miệng tai vạ của mình, ánh mắt hơi hơi có chút ủy khuất nhìn hắn.
Trần Nam nói xong thầy mình cũng có hơi chút lớn tiếng, vội sửa lại, dùng âm thanh nhẹ nhàng nói
“ Dì nấu ăn rất ngon, ta rất thích ” Nói xong cúi đầu xuống tiếp tục ăn.
Liễu Tình nghe xong rất vui mừng, vậy là thằng bé lại không ghét mình, nước mắt sắp chảy ra lại thu lại, khóe miệng ngậm ý cười nhìn hắn đang ăn như hổ đói.
Trần Nam ăn xong, liếc nhìn đồng hồ trên tay, đồng hồ là casio kiểu cũ mà học sinh hay đeo, thấy thời gian không còn sớm liền lấy ba lô đựng sách để sẵn bên cạnh lên.
“ Tiểu Nam con không ăn nữa à ? ” Liễu Tình thấy hắn đứng lên thì hỏi.
“ Ăn no rồi, bây giờ con phải đi học ”
Trần Nam gật đầu nói, trước khi đi cũng không quên cầm miếng dưa hấu ăn ngấu nghiến.
“ Tiểu Nam, đợi đã ”
Trần Nam tay sách theo ba lô sắp sửa đi ra khỏi cửa thì một tiếng kêu vọng đến.
“ Con để quên đồ sao ? ” Trần Nam có chút thắc mắc, hắn là trở về từ hiện tại ho nên những thứ ở quá khứ cũng không nhớ cho lắm.
“ Không, miệng con còn dính đồ ăn kìa ” Liễu Tình có chút hốt hoảng chạy đến, trên tay còn cầm theo khăn giấy.
Nàng ôn nhu lau đi vệt mỡ còn dính trên miệng cho hắn, Trần Nam có chút sững sờ.
“ Con đó, sau khi ăn phải lau miệng đi chứ, để các bạn học nhìn thấy chẳng phải chê cười sao ? ”
Liễu Tình hơi hơi mở miệng trách cứ.
Trần Nam một lần nữa quay trở lại phòng, cầm chiếc điện di động thế hệ năm vừa nãy ra xem, nhìn đến thời gian, ngày 28 tháng 3 năm 2029, 6 giờ 35 phút.
“ Năm 2029 ”
Trần Nam nhìn có chút thất thần, hiện tại hắn đã có thể khẳng định mình đã xuyên không về thời gian về quá khứ, năm 2029, tính đến thời điểm hiện tại của hắn đang sống là 2039, tròn mười năm, ngay cả ngày tháng cũng trùng khớp.
Trần Nam ngay sau đó điều chỉnh lại tâm tình, tự nói bản thân phải bình tĩnh lại, thầm nghĩ trong này ắt hẳn có gì mờ ám, không lí nào một người đang yên đang lành lại xuyên không về quá khứ như vậy, ở tương lai cũng không có người phát minh ra máy du hành thời gian a, du hành về quá khứ, quả thức khó tưởng tượng nổi, khoa học tiên tiến nhân loại cũng không thể làm đến bước này, đây quả thực là nghịch thiên.
Trần Nam vứt bỏ những suy nghĩ linh tinh, thầm nghĩ xuyên qua rồi thì xuyên đi, cũng không có gì phải nuối tiếc, cũng coi như trải nghiệm lại một lần nhân sinh, năm 2029 nếu nhớ không lầm thì bây giờ hắn đang học cấp ba, chính xác hơn là cao trung năm hai cũng chính là lớp 11.
Lại nhìn thời gian, hôm nay là thứ hai, đầu tuần, có lẽ hôm nay phải đi học, bèn đi đánh răng, vệ sinh rửa mặt, sau đó thay một bộ đồng phục học sinh, vừa nãy hắn vẫn là mặc một bộ quần áo bình thường ở nhà.
Trần Nam bước xuống lầu một, phòng của hắn là ở lầu hai.
Trần Nam vừa bước xuống lầu, vừa miên man suy nghĩ, lão ba chắc hẳn là không ở nhà, chắc trong nhà chỉ có mình và người phụ nữ kia.
Ba của Trần Nam do vấn đề công việc mà thường xuyên không ở nhà, nhưng Trần Nam biết là lí do không chỉ như vậy, còn người phụ nữ kia chính là người mẹ kế của Trần Nam hiện tại, nàng ta và ba của Trần Nam kết hôn lúc Trần Nam bảy tuổi, mẫu thân của Trần Nam qua đời lúc hắn sáu tuổi, sau hai năm ba của Trần Nam đi bước nữa, Trần Nam biết là ba của hắn muốn tìm một người chăm sóc hắn khi ông ta đi vắng, muốn Trần Nam lớn lên với đầy đủ cả cha và mẹ.
Trần Nam vẫn nhớ khi trước hắn không thích người mẹ kế này cho lắm vì lúc đó hắn cảm thấy nàng ta muốn thay thế người mẹ hiền lành của hắn, đối xử tốt với hắn chỉ là giả dối, nhằm chiếm đoạt được niềm tin của ba hắn mà thôi.
Nhưng sau này hắn mới biết là mình đã nhìn lầm, nàng ta quả thực là một người phụ nữ tốt, nhưng lúc đó đã muộn.
Hai người sau đó ly hôn cũng có một phần nguyên nhân là do thái độ của hắn, tuy hắn biết lão ba của hắn mới là nguyên nhân chính của việc này, ông ta không hề yêu người phụ này, người phụ nữ duy nhất trong trái tim cằn cỗi của ông ta chính là người vợ đã qua đời do bệnh nan y.
Phòng bếp.
Liễu Tình lúc này đang bận rộn làm bữa sáng cho Trần Nam, đến Trần Nam đi xuống lầu cũng không biết.
Trần Nam nhìn thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc này, rất lâu hắn đã không được nhìn thấy, Trần Nam có chút thổn thức.
Hắn còn nhớ như in khuôn mặt đầy thương cảm cùng ánh mắt vô hồn nhìn hắn khi nàng bước ra khỏi căn nhà này.
“ Tiểu Nam, con hài lòng rồi chứ ? Từ này ta sẽ biến mất khỏi cuộc đời của hai người , có lẽ trong mắt con ta chỉ là người thừa thãi trong cái gia đình này, không, nó không phải là gia đình, từ đầu nó chỉ là một cuộc sắp đặt giả dối” Liễu Tình tự giễu một tiếng, lau đi khóe mắt ngấn lệ, xoay người rời đi. Lúc đó Trần Nam nhìn theo bóng lưng mềm mại đầy đau khổ của nàng, không hiểu sao lòng chợt hơi hơi nhói đau. Sau đó nhiều năm, Trần Nam cũng không thấy tin tức của nàng, hắn tuy cảm thấy hối hận nhưng cũng coi như đây là kết quả tốt nhất cho nàng ta, cả cha con hắn, có lẽ sự ra đi đối với nàng ta cũng là một sự giải thoát.
“ Kiếp này có lẽ nên đối xử với nàng ta tốt một chút, cũng coi như ông trời cho mình bù đắp những sai lầm trong quá khứ đi ” Trần Nam trong lòng suy nghĩ.
“ Tiểu Nam sao vẫn chưa dậy nhỉ, chắc có lẽ còn ngủ nướng, làm xong phải lên gọi thằng bé mới được, nếu không lại muộn học của thằng bé mất” Liễu Tình lẩm bẩm.
Liễu Tình tuy lấy ba của Trần Nam, tuy nhiên nàng so với ba của Trần Nam trẻ hơn khá nhiều, thậm chí so với mẹ hắn còn ít hơn vài tuổi, nhưng năm nay chí ít cũng ngoài ba mươi.
Liễu Tình hôm nay mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, có lẽ là đã mặc từ đêm qua, đem thân hình thành thục đầy đặn của nàng bao khỏa, Liễu Tình tuy đã ngoài ba mươi nhưng làn da bảo dưỡng rất tốt, thập phần xinh đẹp, lông mi dài cong vút, sống mũi cao cao, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mê người, kết hợp với thân hình vũ mị được bao khỏa dưới lớp váy kia, quả thức khiến người khó rời mắt.
Trần Nam ánh mắt thổn thức, nhìn thân ảnh yểu điệu của nàng quay lưng về phía hắn, thầm nghĩ, hận lúc trước tại sao hắn lại không nhận ra nàng thật xinh đẹp, thật tốt bụng biết bao nhiêu, vậy mà kiếp trước chính hắn lại xa lánh nàng, chính một tay hắn đã đẩy nàng rời đi.
Liễu Tình sau khi làm xong một món cuối cùng thì lúc này mới mỉm cười vui mừng, nàng hôm nay dậy sớm, nấu mấy món mà Trần Nam thích ăn, thầm nghĩ ắt hẳn hắn sẽ thích, mặc dù xưa nay Trần Nam không cho nàng sắc mặt tốt, cũng chưa bao giờ gọi nàng là mẹ nhưng nàng vẫn luôn đối tốt với hắn, thầm nghĩ chỉ là do Trần Nam mất mẫu thân từ nhỏ cho nên vẫn chưa chấp nhận người mẹ kế như nàng, cho nên nàng cảm thấy chỉ cần đối xử tốt với hắn thì có một ngày nhất định hắn sẽ chấp nhận nàng nhưng có thế nói người muốn nhưng ông trời không thương, kiếp trước đến tận khi ra đi nàng cũng chưa nghe được một tiếng gọi “mẹ” từ hắn.
Liễu Tình kéo ra tạp dề, đang chuẩn bị xoay người, nàng định lên gọi Trần Nam.
Liễu Tình xoay người, khi nhìn thấy Trần Nam đang nhìn về phía nàng thì có chút giật mình, hơi vỗ vỗ bộ ngực sữa.
“ Tiểu Nam con dậy rồi à, dì đã nấu xong bữa sáng cho con rồi, con ngồi xuống để dì dọn thức ăn lên nhé ” Liễu Tình có chút vui mừng nói.
“ Cảm ơn dì ” Trần Nam gật gật đầu, khóe miệng hơi hơi mỉm cười, trong lòng có chút xúc động, đây là lần đầu tiên hắn nói câu này với đối phương.
“ Dì không ăn sao ? Sao cứ lải nhải như vậy ” “A ” Liễu Tình có chút giật mình, nhưng sau đó rất nhanh thay vào là vui mừng khôn siết, khóe mắt như có nước mắt chảy xuống.
Liễu Tình đưa tay lau lau khóe mắt, không được để cho Tiểu Nam thấy, nếu không thằng bé sẽ chê cười mình mất.
Trần Nam làm sao không nhìn được hành động nhỏ này của nàng, thầm nghĩ nàng ta cũng thật dễ xúc động.
Trần Nam sau đó cùng Liễu Tình dọn thức ăn lên bàn, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, phải nói là Liễu Tình nói còn Trần Nam ăn thì đúng hơn, nàng luôn miệng hỏi thăm Trần Nam, mỗi lúc Trần Nam gắp lên một món ăn đưa vào miệng là nàng lại hỏi ăn có ngon không, bộ mặt như rất sợ Trần Nam không hài lòng.
“ Tiểu Nam, món này ăn được chứ? ”
“ Tiểu Nam, món thịt kho tàu này có ngon không, dì đã dậy sớm để chuẩn bị, dì biết con thích ăn món này ”
“ Còn món canh này nữa, ngọt hay mặn ? ” Liễu Tình luôn miệng hỏi.
Trần Nam có chút không chịu được cái tính này của nàng, ngắt lời nàng, Liễu Tình nghe hắn nói lớn tiếng có chút giật mình, thầm hận cái miệng của mình, vừa nãy do cứ nghĩ Trần Nam đã có ấn tượng tốt với mình hơi có chút kích động cho nên mới nói nhiều thêm một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ thằng bé lại ghét mình rồi, nếu lại như vậy thì mọi công sức coi như đổ bể, hận không thể xẻo cái miệng tai vạ của mình, ánh mắt hơi hơi có chút ủy khuất nhìn hắn.
Trần Nam nói xong thầy mình cũng có hơi chút lớn tiếng, vội sửa lại, dùng âm thanh nhẹ nhàng nói
“ Dì nấu ăn rất ngon, ta rất thích ” Nói xong cúi đầu xuống tiếp tục ăn.
Liễu Tình nghe xong rất vui mừng, vậy là thằng bé lại không ghét mình, nước mắt sắp chảy ra lại thu lại, khóe miệng ngậm ý cười nhìn hắn đang ăn như hổ đói.
Trần Nam ăn xong, liếc nhìn đồng hồ trên tay, đồng hồ là casio kiểu cũ mà học sinh hay đeo, thấy thời gian không còn sớm liền lấy ba lô đựng sách để sẵn bên cạnh lên.
“ Tiểu Nam con không ăn nữa à ? ” Liễu Tình thấy hắn đứng lên thì hỏi.
“ Ăn no rồi, bây giờ con phải đi học ”
Trần Nam gật đầu nói, trước khi đi cũng không quên cầm miếng dưa hấu ăn ngấu nghiến.
“ Tiểu Nam, đợi đã ”
Trần Nam tay sách theo ba lô sắp sửa đi ra khỏi cửa thì một tiếng kêu vọng đến.
“ Con để quên đồ sao ? ” Trần Nam có chút thắc mắc, hắn là trở về từ hiện tại ho nên những thứ ở quá khứ cũng không nhớ cho lắm.
“ Không, miệng con còn dính đồ ăn kìa ” Liễu Tình có chút hốt hoảng chạy đến, trên tay còn cầm theo khăn giấy.
Nàng ôn nhu lau đi vệt mỡ còn dính trên miệng cho hắn, Trần Nam có chút sững sờ.
“ Con đó, sau khi ăn phải lau miệng đi chứ, để các bạn học nhìn thấy chẳng phải chê cười sao ? ”
Liễu Tình hơi hơi mở miệng trách cứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.