Hệ Thống Cướp Đoạt Chư Thiên Nữ Nhân
Chương 13: Nghi Ngờ
Mộng Xuyên
21/02/2022
“ Uyển Uyển, hôm nay sao lại rảnh rỗi cùng mình đi chơi vậy, Vương Chí Kiệt không rủ bạn đi đâu à ? ” Từ Hiểu Khê tay cầm một que kem, đưa lên miệng nhấm nháp, ánh mắt nhìn Lí Phương Uyển bên cạnh hỏi.
Lí Phương Uyển trong tay cầm một cốc trà sữa, cũng đưa lên miệng nhấp một ngụm, gương mặt có chút thỏa mãn, nghe vậy thì lắc lắc đầu “ Bạn ấy bảo ở nhà học bài ”
“ Ồ ” Từ Hiểu Khê ồ lên một tiếng.
“ Vậy là Vương Chí Kiệt thật sự thay đổi rồi ? ” Từ Hiểu Khê kinh ngạc nói.
“ Ừ, Chí Kiệt bạn ấy nói muốn cố gắng để ở lại lớp cùng với mình ” Lí Phương Uyển hơi gật đầu.
Từ Hiểu Khê nhíu nhíu mày.
“ Làm sao vậy ” Lí Phương Uyển nghi hoặc hỏi.
“ Nói như vậy thì có vẻ Vương Chí Kiệt thật sự rất thích bạn, nhưng mình có điều không hiểu ” Từ Hiểu Khê nói.
“ Điều gì ? ” Lí Phương Uyển hỏi.
Từ Hiểu Khê lắc lắc đầu “ Không chỉ mình, mà mọi người đều nghĩ lúc đó người mà bạn đồng ý là Trần Nam chứ không phải Vương Chí Kiệt, dù sao trong mắt mọi người hai người mới là một đôi ”
“ Là Vương Chí Kiệt đã từng cứu mình ”
Lí Phương Uyển hơi hơi cúi đầu nhìn mũi chân, nhẹ nhàng nói.
“ Cứu bạn? ” Từ Hiểu Khê chấm hỏi một tiếng.
“ Ừ ” Lí Phương Uyển khẽ gật đầu.
Sau một lúc.
“ Ý bạn là vào cái ngày trước cái ngày sinh nhật của bạn, trên đường về bạn đã gặp phải hai tên lưu manh, bọn chúng có ý đồ xấu với bạn nhưng đúng lúc Vương Chí Kiệt tình cờ đi qua đánh cho hai tên đó bỏ chạy ” Từ Hiểu Khê có chút ngạc nhiên hỏi, nghe cứ như là chuyện trong phim vậy.
“ Chậc chậc,thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân, thảo nào bạn lại đồng ý lời tỏ tình của Vương Chí Kiệt chứ không phải Trần Nam” Từ Hiểu Khê chậc một tiếng.
“ Ai, đáng thương cho Trần Nam a, cậu ấy cũng rất thích bạn, có lẽ đến bây giờ cũng vẫn không biết mình tại sao lại thua ”
Lí Phương Uyển hơi cúi đầu suy tư.
“ Mà kì lạ, dạo gần đây cũng không thấy bóng dáng Trần Nam, trước đây cậu ta không phải vẫn hay làm phiền bạn sao, Uyển Uyển ” Từ Hiểu Khê nghi hoặc nói.
“ Mình cũng không biết ” Lí Phương Uyển hơi vuốt mái tóc dài nói.
“ Cũng có thể là Trần Nam cảm thấy theo đuổi bạn hết hi vọng rồi, cho nên tìm mục tiêu mới, đám con trai là vậy, có mới nới cũ, rất dễ thay đổi ” Từ Hiểu Khê bát quái, trước đây trong lớp bên cạnh cũng có một nam sinh muốn tỏ tình với Từ Hiểu Khê, nhưng ba lần bốn lượt bị nàng từ chối, Từ Hiểu Khê sau đó cũng có chút động lòng muốn đồng ý cho đối phương một cơ hội nhưng nam sinh đó sau đó đã đối hướng truy đuổi sang đối tượng khác cùng lớp với nàng và đã tỏ tình thành công, điều này khiến Từ Hiểu Khê sau khi biết thì trong lòng có chút ê ẩm.
Con gái là như vậy, người khác tỏ tình thì cứ khư khư từ chối, ra vẻ là mình không thích bạn, nhưng đến khi người ta bỏ qua mình, chuyển đối tượng đi thích người con gái khác thì trong lòng lại không vui.
Quả nhiên, Lí Phương Uyển sau khi nghe xong thì trong lòng không hiểu sao dâng lên một trận kì lạ.
“ A, Uyển Uyển, bạn nhìn xem, kia có phải là Tôn Hiểu Mạn không, còn người đi cùng nàng ta nữa, nhìn có chút quen quen, không phải là Trần Nam chứ ? ” Từ Hiểu Khê chợt la lên, chỉ tay nói.
Lí Phương Uyển đang suy tư chợt giật mình, ánh mắt nhìn theo hướng Từ Hiểu Khê nói, chỉ thấy một trai một gái đang nắm tay, người con gái thì thỉnh thoảng quay mặt sang cười với người con trai, khóe miệng chứa ý cười ngọt ngào, người con trai không quay đầu lại nên không thấy rõ mặt, nhưng nhìn từ vóc dáng đằng sau trông rất cao lớn, chí ít có 1m78.
Hai người sau đó đi qua cửa lớn của trung tâm thương mại, biến mất trong tầm mắt của Từ Hiểu Khê và Lí Phương Uyển.
“ Đúng là Tôn Hiểu Mạn rồi, còn nam tử kia là ai, không phải đúng là Trần Nam chứ? ” Từ Hiểu Khê có chút nghi ngờ nói.
“ Chắc không phải đâu, có thể là người khác, Tiểu…à Trần Nam cũng không cao như vậy ” Lí Phương Uyển tay vuốt sợi tóc lắc đầu nói, dường như nàng cũng không tin tưởng chuyện này.
“ Ồ, cũng phải, mới có nửa tháng không gặp sao cậu ta lớn nhanh như vậy được, nhìn từ đằng sau còn cao hơn cả Vương Chí Kiệtc ” Từ Hiểu nghe vậy cũng gật gật đầu.
“ Chỉ là có cảm giác nhìn bóng lưng rất giống Trần Nam ” Từ Hiểu Khê sau đó vẫn vừa đi vừa lẩm bẩm về chuyện này.
Lí Phương Uyển không hiểu trong lòng cảm giác không thoải mái, khẽ nói “ Hiểu Khê, chúng ta về thôi, mình có chút chán ”
“ Ừ ” Từ Hiểu Khê gật đầu.
Trần Nam sau khi dắt Tôn Hiểu Mạn đi chơi, ăn uống thì đến tầm xế chiều mới trở về, sau đó Trần Nam đưa Tôn Hiểu Mạn trở về nhà.
“ Bạn về đi ” Tôn Hiểu Mạn đứng trước cửa nhà, nói với Trần Nam trước khi chia tay.
“ Ừ “ Trần Nam cười cười, buông ra cánh tay đang nắm tay nàng.
Tôn Hiểu Mạn cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của hắn biến mất, có chút tiếc nuối, nhìn Trần Nam quay người rời đi, ánh mắt hơi hơi mong đợi.
Chỉ là Trần Nam cũng không quay lại như nàng mong đợi, Tôn Hiểu Mạn thấy vậy hơi hơi chu môi.
Đang trong lúc Tôn Hiểu Mạn hờn dỗi thì Trần Nam quay người lại vỗ đầu nói“ Mình quên mất một việc ”
“ Bạn muốn nói gì à? ” Tôn Hiểu Mạn trong lòng vui vẻ, như có con hươu chạy loạn, thầm nghĩ chẳng lẽ muốn tỏ tình với mình rồi.
Trần Nam cười gian, đi đến phía trước mặt nàng, hai tay vòng qua eo nàng, cúi đầu hôn xuống đôi môi anh đào.
“ Ưm….. ” Tôn Hiểu Mạn chỉ kịp kêu lên một tiếng ưm, miệng nhỏ đã bị Trần Nam chiếm đoạt.
“ Đinh, kí chủ cưỡng hôn Tôn Hiểu Mạn, ban thưởng 500 điểm cướp đoạt ”
“ Đinh, kí chủ cướp mất nụ hôn đầu của Tôn Hiểu Mạn, ban thưởng 1000 điểm cướp đoạt ”
Sau một lúc, Trần Nam mới buông tha cái miệng nhỏ, môi rời môi, kéo theo một sợi bạc óng ánh ướt át.
Tôn Hiểu Mạn hơi thở gấp, hai má đỏ hồng, cánh tay bấu víu lấy hai cánh tay Trần Nam.
Cạch một tiếng, lúc này tiếng mở cửa vang lên.
Ninh Hinh nhìn thấy hai người thì khẽ nói “ Hai đứa về rồi à, Mạn Mạn sao hai đứa không vào nhà ”
“ Mẹ ” Tôn Hiểu Mạn giật mình, xấu hổ mà buông ra cánh tay, lập tức như con thỏ chui vào trong nhà.
Ninh Hinh liếc nhìn bộ dáng thẹn thùng như bị bắt quả tang của con gái, chợt hiểu ra, khóe miệng chứa ý cười.
“ Tiểu Nam, cháu phải về sao? Ở lại đây ăn cơm tối với chú dì ” Ninh Hinh nhìn Trần Nam cười nói.
Trần Nam từ chối nói “ Xin lỗi dì, cháu phải về rồi, để hôm khác cháu sẽ ở lại, nhất định sẽ nếm thử tay nghề của dì ”
“ Ừ, vậy để khi khác vậy” Ninh Hinh cười gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối.
“ Chào dì ” Trần Nam nói một tiếng rồi rời đi.
Ninh Hinh nhìn theo bóng dáng Trần Nam rời đi, ánh mắt có chút thất thần.
“ Sao mình cứ có cảm giác Tiểu Nam hay để ý trước ngực mình nhỉ? Chắc do mình đa nghi rồi, thằng bé nhìn tuấn tú lịch sự như vậy với lại còn hình như đang yêu đương với con gái mình ” Ninh Hinh một tay bưng gò má hơi nóng, một tay đặt trước bộ ngực miệng khẽ lẩm bẩm.
“ Phi, ta đang nghĩ cái gì vậy chứ ”
“ Hắt xì ” Trần Nam đang đi xe bỗng hắt xì hơi một tiếng, hắn lấy tay trái xoa xoa mũi.
Trần Nam nếu mà biết được suy nghĩ của Ninh Hinh thì chắc chắn hắn sẽ phải nhảy dựng, trực giác của phụ nữ quả thực rất lợi hại, hắn đúng là rất để ý đến Ninh Hinh, đặc biệt là bộ ngực của nàng, không thể trách Trần Nam, bởi vì cái đó của nàng quá là vĩ đại đi, Trần Nam ước chừng chí ít bằng thậm chí hơn của Tôn Hiểu Mạn, quả thật đúng là mẹ nào con nấy, Tôn Hiểu Mạn phát triển như vậy một nửa là do nàng uống nhiều sữa đậu nành nửa còn lại là do thừa hưởng từ Ninh Hinh.
“ Lão Tôn thật có phúc ” Trần Nam thì thầm.
“ Con về rồi ” Trần Nam vừa về đến nhà liền lên tiếng, đi vào phòng bếp thì thấy Liễu Tình đang chuẩn bị nấu ăn.
“ Con về rồi đấy à, đi tắm đi, dì đang nấu cơm khi nào xong thì dì gọi nhé ” Liễu Tình khẽ ngẩng mặt lên nói.
“ Vâng ”
Trần Nam gật đầu một tiếng, bước chân đi lên lầu vừa đi miệng còn hơi huýt sáo.
“ Tiểu Nam hôm nay có việc gì vui à, đã vậy mình phải nấu mấy món thằng bé thích để nó vui hơn mới được, biết đâu thằng bé vui lên lại gọi mình là mẹ ” Liễu Tình thì thào nói, khóe miệng có chút ước ao.
Ào ào ào.
Trần Nam vừa tắm vừa mở ra hệ thống.
Ký chủ : Trần Nam
Tuổi tác : 17
Nhan sắc : 8 ( ưa nhìn)
Vũ lực : 490
Mị lực : 150 ( trung bình 100 )
Điểm cướp đoạt : 1500
Kĩ năng : Nhìn xuyên quần áo ( phụ nữ ), Đại sư cấp cách đấu.
Vật phẩm : Thẻ tập luyện thể thao tăng phúc x30 lần hiệu quả ( 15 )
Điểm cướp đoạt giờ đã là 1500, Trần Nam có chút suy nghĩ, không biết nên mua vật phẩm hay kĩ năng, với số điểm này có thể mua được kha khá các loại vật phẩm, kĩ năng thì hiện có thể mua được kĩ năng cao cấp, kĩ năng cao cấp giá bán mới chỉ là 1000 điểm.
“ Mua vật phẩm tăng thuộc tính đi ”
Trần Nam quyết định mua thuốc tăng điểm điểm mị lực trước, liền ấn chọn, hắn muốn xác định một việc.
“ Thuốc gia tăng mị lực loại cao cấp một lọ, giá bán 300 điểm cướp đoạt, kí chủ có chắc chắn muốn mua ? ”
“ Mua đi ” Trần Nam phân phó nói.
“ Đinh, kí chủ tiêu phí 300 điểm cướp đoạt ”
Trần Nam chưa sử dụng vội mà cất vào trong hệ thống.
Sau một lúc Trần Nam tắm xong, hắn khẽ nhìn trước gương, cơ thể của Trần Nam càng ngày càng trở nên hoàn mỹ, các múi cơ hiện lên không có vẻ thô tục mà tràn đầy cuốn hút.
Trần Nam sau đó trở về phòng, từ trong hệ thống lấy ra thuốc gia tăng mị lực vừa mua, lọ này khác với lọ lần trước mà hắn mua, đây là bản cao cấp hơn, có thể gia tăng 30 điểm mị lực.
Lí Phương Uyển trong tay cầm một cốc trà sữa, cũng đưa lên miệng nhấp một ngụm, gương mặt có chút thỏa mãn, nghe vậy thì lắc lắc đầu “ Bạn ấy bảo ở nhà học bài ”
“ Ồ ” Từ Hiểu Khê ồ lên một tiếng.
“ Vậy là Vương Chí Kiệt thật sự thay đổi rồi ? ” Từ Hiểu Khê kinh ngạc nói.
“ Ừ, Chí Kiệt bạn ấy nói muốn cố gắng để ở lại lớp cùng với mình ” Lí Phương Uyển hơi gật đầu.
Từ Hiểu Khê nhíu nhíu mày.
“ Làm sao vậy ” Lí Phương Uyển nghi hoặc hỏi.
“ Nói như vậy thì có vẻ Vương Chí Kiệt thật sự rất thích bạn, nhưng mình có điều không hiểu ” Từ Hiểu Khê nói.
“ Điều gì ? ” Lí Phương Uyển hỏi.
Từ Hiểu Khê lắc lắc đầu “ Không chỉ mình, mà mọi người đều nghĩ lúc đó người mà bạn đồng ý là Trần Nam chứ không phải Vương Chí Kiệt, dù sao trong mắt mọi người hai người mới là một đôi ”
“ Là Vương Chí Kiệt đã từng cứu mình ”
Lí Phương Uyển hơi hơi cúi đầu nhìn mũi chân, nhẹ nhàng nói.
“ Cứu bạn? ” Từ Hiểu Khê chấm hỏi một tiếng.
“ Ừ ” Lí Phương Uyển khẽ gật đầu.
Sau một lúc.
“ Ý bạn là vào cái ngày trước cái ngày sinh nhật của bạn, trên đường về bạn đã gặp phải hai tên lưu manh, bọn chúng có ý đồ xấu với bạn nhưng đúng lúc Vương Chí Kiệt tình cờ đi qua đánh cho hai tên đó bỏ chạy ” Từ Hiểu Khê có chút ngạc nhiên hỏi, nghe cứ như là chuyện trong phim vậy.
“ Chậc chậc,thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân, thảo nào bạn lại đồng ý lời tỏ tình của Vương Chí Kiệt chứ không phải Trần Nam” Từ Hiểu Khê chậc một tiếng.
“ Ai, đáng thương cho Trần Nam a, cậu ấy cũng rất thích bạn, có lẽ đến bây giờ cũng vẫn không biết mình tại sao lại thua ”
Lí Phương Uyển hơi cúi đầu suy tư.
“ Mà kì lạ, dạo gần đây cũng không thấy bóng dáng Trần Nam, trước đây cậu ta không phải vẫn hay làm phiền bạn sao, Uyển Uyển ” Từ Hiểu Khê nghi hoặc nói.
“ Mình cũng không biết ” Lí Phương Uyển hơi vuốt mái tóc dài nói.
“ Cũng có thể là Trần Nam cảm thấy theo đuổi bạn hết hi vọng rồi, cho nên tìm mục tiêu mới, đám con trai là vậy, có mới nới cũ, rất dễ thay đổi ” Từ Hiểu Khê bát quái, trước đây trong lớp bên cạnh cũng có một nam sinh muốn tỏ tình với Từ Hiểu Khê, nhưng ba lần bốn lượt bị nàng từ chối, Từ Hiểu Khê sau đó cũng có chút động lòng muốn đồng ý cho đối phương một cơ hội nhưng nam sinh đó sau đó đã đối hướng truy đuổi sang đối tượng khác cùng lớp với nàng và đã tỏ tình thành công, điều này khiến Từ Hiểu Khê sau khi biết thì trong lòng có chút ê ẩm.
Con gái là như vậy, người khác tỏ tình thì cứ khư khư từ chối, ra vẻ là mình không thích bạn, nhưng đến khi người ta bỏ qua mình, chuyển đối tượng đi thích người con gái khác thì trong lòng lại không vui.
Quả nhiên, Lí Phương Uyển sau khi nghe xong thì trong lòng không hiểu sao dâng lên một trận kì lạ.
“ A, Uyển Uyển, bạn nhìn xem, kia có phải là Tôn Hiểu Mạn không, còn người đi cùng nàng ta nữa, nhìn có chút quen quen, không phải là Trần Nam chứ ? ” Từ Hiểu Khê chợt la lên, chỉ tay nói.
Lí Phương Uyển đang suy tư chợt giật mình, ánh mắt nhìn theo hướng Từ Hiểu Khê nói, chỉ thấy một trai một gái đang nắm tay, người con gái thì thỉnh thoảng quay mặt sang cười với người con trai, khóe miệng chứa ý cười ngọt ngào, người con trai không quay đầu lại nên không thấy rõ mặt, nhưng nhìn từ vóc dáng đằng sau trông rất cao lớn, chí ít có 1m78.
Hai người sau đó đi qua cửa lớn của trung tâm thương mại, biến mất trong tầm mắt của Từ Hiểu Khê và Lí Phương Uyển.
“ Đúng là Tôn Hiểu Mạn rồi, còn nam tử kia là ai, không phải đúng là Trần Nam chứ? ” Từ Hiểu Khê có chút nghi ngờ nói.
“ Chắc không phải đâu, có thể là người khác, Tiểu…à Trần Nam cũng không cao như vậy ” Lí Phương Uyển tay vuốt sợi tóc lắc đầu nói, dường như nàng cũng không tin tưởng chuyện này.
“ Ồ, cũng phải, mới có nửa tháng không gặp sao cậu ta lớn nhanh như vậy được, nhìn từ đằng sau còn cao hơn cả Vương Chí Kiệtc ” Từ Hiểu nghe vậy cũng gật gật đầu.
“ Chỉ là có cảm giác nhìn bóng lưng rất giống Trần Nam ” Từ Hiểu Khê sau đó vẫn vừa đi vừa lẩm bẩm về chuyện này.
Lí Phương Uyển không hiểu trong lòng cảm giác không thoải mái, khẽ nói “ Hiểu Khê, chúng ta về thôi, mình có chút chán ”
“ Ừ ” Từ Hiểu Khê gật đầu.
Trần Nam sau khi dắt Tôn Hiểu Mạn đi chơi, ăn uống thì đến tầm xế chiều mới trở về, sau đó Trần Nam đưa Tôn Hiểu Mạn trở về nhà.
“ Bạn về đi ” Tôn Hiểu Mạn đứng trước cửa nhà, nói với Trần Nam trước khi chia tay.
“ Ừ “ Trần Nam cười cười, buông ra cánh tay đang nắm tay nàng.
Tôn Hiểu Mạn cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của hắn biến mất, có chút tiếc nuối, nhìn Trần Nam quay người rời đi, ánh mắt hơi hơi mong đợi.
Chỉ là Trần Nam cũng không quay lại như nàng mong đợi, Tôn Hiểu Mạn thấy vậy hơi hơi chu môi.
Đang trong lúc Tôn Hiểu Mạn hờn dỗi thì Trần Nam quay người lại vỗ đầu nói“ Mình quên mất một việc ”
“ Bạn muốn nói gì à? ” Tôn Hiểu Mạn trong lòng vui vẻ, như có con hươu chạy loạn, thầm nghĩ chẳng lẽ muốn tỏ tình với mình rồi.
Trần Nam cười gian, đi đến phía trước mặt nàng, hai tay vòng qua eo nàng, cúi đầu hôn xuống đôi môi anh đào.
“ Ưm….. ” Tôn Hiểu Mạn chỉ kịp kêu lên một tiếng ưm, miệng nhỏ đã bị Trần Nam chiếm đoạt.
“ Đinh, kí chủ cưỡng hôn Tôn Hiểu Mạn, ban thưởng 500 điểm cướp đoạt ”
“ Đinh, kí chủ cướp mất nụ hôn đầu của Tôn Hiểu Mạn, ban thưởng 1000 điểm cướp đoạt ”
Sau một lúc, Trần Nam mới buông tha cái miệng nhỏ, môi rời môi, kéo theo một sợi bạc óng ánh ướt át.
Tôn Hiểu Mạn hơi thở gấp, hai má đỏ hồng, cánh tay bấu víu lấy hai cánh tay Trần Nam.
Cạch một tiếng, lúc này tiếng mở cửa vang lên.
Ninh Hinh nhìn thấy hai người thì khẽ nói “ Hai đứa về rồi à, Mạn Mạn sao hai đứa không vào nhà ”
“ Mẹ ” Tôn Hiểu Mạn giật mình, xấu hổ mà buông ra cánh tay, lập tức như con thỏ chui vào trong nhà.
Ninh Hinh liếc nhìn bộ dáng thẹn thùng như bị bắt quả tang của con gái, chợt hiểu ra, khóe miệng chứa ý cười.
“ Tiểu Nam, cháu phải về sao? Ở lại đây ăn cơm tối với chú dì ” Ninh Hinh nhìn Trần Nam cười nói.
Trần Nam từ chối nói “ Xin lỗi dì, cháu phải về rồi, để hôm khác cháu sẽ ở lại, nhất định sẽ nếm thử tay nghề của dì ”
“ Ừ, vậy để khi khác vậy” Ninh Hinh cười gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối.
“ Chào dì ” Trần Nam nói một tiếng rồi rời đi.
Ninh Hinh nhìn theo bóng dáng Trần Nam rời đi, ánh mắt có chút thất thần.
“ Sao mình cứ có cảm giác Tiểu Nam hay để ý trước ngực mình nhỉ? Chắc do mình đa nghi rồi, thằng bé nhìn tuấn tú lịch sự như vậy với lại còn hình như đang yêu đương với con gái mình ” Ninh Hinh một tay bưng gò má hơi nóng, một tay đặt trước bộ ngực miệng khẽ lẩm bẩm.
“ Phi, ta đang nghĩ cái gì vậy chứ ”
“ Hắt xì ” Trần Nam đang đi xe bỗng hắt xì hơi một tiếng, hắn lấy tay trái xoa xoa mũi.
Trần Nam nếu mà biết được suy nghĩ của Ninh Hinh thì chắc chắn hắn sẽ phải nhảy dựng, trực giác của phụ nữ quả thực rất lợi hại, hắn đúng là rất để ý đến Ninh Hinh, đặc biệt là bộ ngực của nàng, không thể trách Trần Nam, bởi vì cái đó của nàng quá là vĩ đại đi, Trần Nam ước chừng chí ít bằng thậm chí hơn của Tôn Hiểu Mạn, quả thật đúng là mẹ nào con nấy, Tôn Hiểu Mạn phát triển như vậy một nửa là do nàng uống nhiều sữa đậu nành nửa còn lại là do thừa hưởng từ Ninh Hinh.
“ Lão Tôn thật có phúc ” Trần Nam thì thầm.
“ Con về rồi ” Trần Nam vừa về đến nhà liền lên tiếng, đi vào phòng bếp thì thấy Liễu Tình đang chuẩn bị nấu ăn.
“ Con về rồi đấy à, đi tắm đi, dì đang nấu cơm khi nào xong thì dì gọi nhé ” Liễu Tình khẽ ngẩng mặt lên nói.
“ Vâng ”
Trần Nam gật đầu một tiếng, bước chân đi lên lầu vừa đi miệng còn hơi huýt sáo.
“ Tiểu Nam hôm nay có việc gì vui à, đã vậy mình phải nấu mấy món thằng bé thích để nó vui hơn mới được, biết đâu thằng bé vui lên lại gọi mình là mẹ ” Liễu Tình thì thào nói, khóe miệng có chút ước ao.
Ào ào ào.
Trần Nam vừa tắm vừa mở ra hệ thống.
Ký chủ : Trần Nam
Tuổi tác : 17
Nhan sắc : 8 ( ưa nhìn)
Vũ lực : 490
Mị lực : 150 ( trung bình 100 )
Điểm cướp đoạt : 1500
Kĩ năng : Nhìn xuyên quần áo ( phụ nữ ), Đại sư cấp cách đấu.
Vật phẩm : Thẻ tập luyện thể thao tăng phúc x30 lần hiệu quả ( 15 )
Điểm cướp đoạt giờ đã là 1500, Trần Nam có chút suy nghĩ, không biết nên mua vật phẩm hay kĩ năng, với số điểm này có thể mua được kha khá các loại vật phẩm, kĩ năng thì hiện có thể mua được kĩ năng cao cấp, kĩ năng cao cấp giá bán mới chỉ là 1000 điểm.
“ Mua vật phẩm tăng thuộc tính đi ”
Trần Nam quyết định mua thuốc tăng điểm điểm mị lực trước, liền ấn chọn, hắn muốn xác định một việc.
“ Thuốc gia tăng mị lực loại cao cấp một lọ, giá bán 300 điểm cướp đoạt, kí chủ có chắc chắn muốn mua ? ”
“ Mua đi ” Trần Nam phân phó nói.
“ Đinh, kí chủ tiêu phí 300 điểm cướp đoạt ”
Trần Nam chưa sử dụng vội mà cất vào trong hệ thống.
Sau một lúc Trần Nam tắm xong, hắn khẽ nhìn trước gương, cơ thể của Trần Nam càng ngày càng trở nên hoàn mỹ, các múi cơ hiện lên không có vẻ thô tục mà tràn đầy cuốn hút.
Trần Nam sau đó trở về phòng, từ trong hệ thống lấy ra thuốc gia tăng mị lực vừa mua, lọ này khác với lọ lần trước mà hắn mua, đây là bản cao cấp hơn, có thể gia tăng 30 điểm mị lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.