Hệ Thống Cướp Đoạt Khí Vận: Nhân Vật Phụ Phản Công
Chương 27: Chứa Đựng Không Gian
Lê Hoàng Long
07/03/2022
Những giọt mồ hôi rơi trên má Tần Quân, hắn thức dậy từ một giấc ngủ say
nồng. Tầm mắt Tần Quân mơ hồ không nhìn thấy rõ khung cảnh xung quanh,
nhưng trong trong lòng Tần Quân lại minh bạnh những gì mình đã trải qua. Hắn không bao giờ cho rằng mình đang nằm mơ, hắn biết những gì đã diễn
ra là sự thật, hoặc sẽ trở thành sự thật trong tương lai. Từng mảnh ký
ức dần được lắp ráp lại, hắn nhớ lại tất cả.
Cơn đói cồn cào bỗng nổi lên, phản ứng đầu tiên của Tần Quân không phải là tìm thứ gì để ăn uống cho đỡ đói, mà là hắn nhận ra rằng... hắn đã ngủ rất lâu.
Hắn hốt hoảng, giờ trong tâm trí hắn không còn gì khác, mà chỉ còn một hình bóng... Tiểu Phong.
“Keng! Chúc mừng chủ nhân vượt qua được mê hoặc của số mệnh, hoàn thành giai đoạn đầu tiên của quá trình thay đổi số mệnh, nhận được một phần thưởng đặc biệt, chủ nhân có mở nó hay không?”
Mê hoặc của số mệnh?
Tần Quân không khỏi trầm ngâm.
Vậy ra những hành động của hắn không đơn thuần là xúc động nhất thời ư? Mặc dù thế hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được.
Hắn đã làm ra, hắn phải chịu trách nhiệm.
Mê hoặc của số mệnh... con người ta có đôi khi sẽ làm ra một vài hành động vô cùng sai lầm mà nếu ở trạng thái bình thường sẽ không bao giờ làm ra những điều như thế. Những hành động sai lầm này người ta gọi là “xúc động nhất thời”. Xúc động nhất thời xảy ra khi đối diện với một vài hoàn cảnh tác động, như khi con người giận dữ, khi người ta nóng vội, khi người ta thất vọng, khi người ta chán nản, thậm chí khi người ta vui sướng, một vài hành động tiêu cực đã xảy ra bằng cách mà không ai tưởng tượng nổi.
Hay một cách tình cờ mà ta gọi là duyên phận? Phải chăng thật sự có sự ngẫu nhiên?
“Mở!” Tần Quân nhủ thầm trong lòng để thực hiện mở quà.
“Tinh! Chúc mừng chủ nhân mở ra phần thưởng đặc biệt – Vùng Không Gian Chứa Đựng – Chứa đựng không gian: Có thể chứa đựng bất cứ thứ gì không phải vật có sinh mệnh vào vùng không gian này. Kích cỡ tạm thời: 500. Kích cỡ sẽ tăng dần theo cảnh giới.”
“Tinh! Hệ thống tự động mở hồ sơ thuộc tính của chủ nhân!”
“Chủ nhân: Tần Quân
Tư chất: Hạ cấp Âm Dương thể
Cảnh giới: Luyện Khí cảnh tầng ba
Tâm pháp: Ngự Nữ Tâm Kinh
Bạn lữ: Tiểu Phong
Cướp đoạt điểm: 2000
Chứa đựng không gian: 500.”
Chứa đựng không gian... nó vốn cũng đã được liệt kê trong thuộc tính của Tần Quân trước kia, nhưng lại không được mở ra, giờ đã có thể sử dụng rồi.
Tần Quân nhắm mắt cảm nhận, vùng không gian chứa đựng có diện tích bằng một căn phòng nhỏ, có thể chứa đựng khá nhiều thứ.
Khi đang bận rộn với những thứ mới mẻ mà mình mới nhận được, Tần Quân không nhận ra rằng có những tia sáng len lỏi qua những khe hở đã tiến vào. Chỉ đến khi một cô bé nhỏ tuổi bước vào, Tần Quân mới chợt tỉnh rồi quan sát xung quanh, thì ra hắn đang nằm trong một căn lều nhỏ.
Cô bé mặc trên mình bộ trang phục Đột Quyết rách nát, trên mặt nhem nhuốc nhọ nội.
Con bé cứ nhìn chằm chằm Tần Quân làm Tần Quân không khỏi ngại ngùng. Thế là Tần Quân mới giơ tay lên “Chào...”
Chưa kịp nói hết câu thì con bé bỗng lao vút ra khỏi lêu, vừa chạy vừa hô lớn “Ông ơi! Ông ơi!...” Làm Tần Quân không khỏi gãi đầu.
Lúc sau một ông lão với khuôn mặt hiền lành chống gậy tiến vào...
Theo những gì ông lão kể thì nếu bắt đầu từ lúc ông ấy nhìn thấy cậu thì cậu đã ngủ lê liệt 7 ngày 7 đêm, điều này có nghĩa là Tần Quân có khi đã ngủ nhiều hơn thế nữa, Tần Quân vội vã hỏi về tình hình của Đột Quyết nhưng ông ấy không hề biết, cũng dễ hiểu bởi ông cũng chỉ là người bình thường. Nhưng có một thông tin quan trọng, ít nhất đã nửa tháng kể từ khi chiến tranh nổ ra đến nơi ông sinh sống. Đối diện với cuộc chiến lớn giữa 3 quốc gia, ông lão và rất nhiều người khác đã đi trú nạn để trốn tránh, bởi lẽ ông lão và cháu của ông gần như là những người yếu đuối nhất khi phải đối mặt với cuộc chiến này, gần như sẽ trở thành đối tượng bị tàn sát nếu không chạy trốn kịp.
Thực ra thì ông và cô bé kia là những người bị bỏ lại, trong khi chạy trốn những người kia đã bỏ lại người già và trẻ con bởi họ sẽ trở thành vướng víu. Sau đó họ đã xuyên qua vài ngọn núi rồi bất ngờ tìm thấy Tần Quân bị ngất ở đấy, nhưng đó không phải cốt lõi, cốt lõi là con ngựa của Tần Quân trên lưng đeo rất nhiều hành lý và lương khô. Ừm... họ nhìn thấy ngựa trước, sau đó đuổi theo ngựa và tìm thấy Tần Quân. Ông cháu họ đã bị bỏ đói vài ngày và họ đã ăn lương khô của Tần Quân. Thì ra đó là nguyên nhân cô bé đã bỏ chạy đi gọi ông ngay khi thấy Tần Quân tỉnh dậy.
Tần Quân tỏ ý rằng mình không sao bởi lẽ ông vốn cũng không cần phải mang theo Tần Quân, ông có thể lấy đi lương khô rồi rời đi, nhưng ông cháu họ đã không làm vậy, điều này chứng minh được họ là người tốt.
Bỏ qua tất cả...
Tần Quân không khỏi lẩm nhẩm, vậy là không phải là cuộc chiến tranh chớp nhoáng, mà là cuộc chiến tranh trường kỳ ư?
Có điều gì đó đã thay đổi, nhưng hắn cũng không còn quan tâm nữa, hắn đã không còn nhiệm vụ nào cả, bây giờ hắn có thể rời đi thế giới này bất cứ lúc nào, thế nhưng hắn không thể nào bỏ rơi Tiểu Phong một lần nữa.
Cơn đói cồn cào bỗng nổi lên, phản ứng đầu tiên của Tần Quân không phải là tìm thứ gì để ăn uống cho đỡ đói, mà là hắn nhận ra rằng... hắn đã ngủ rất lâu.
Hắn hốt hoảng, giờ trong tâm trí hắn không còn gì khác, mà chỉ còn một hình bóng... Tiểu Phong.
“Keng! Chúc mừng chủ nhân vượt qua được mê hoặc của số mệnh, hoàn thành giai đoạn đầu tiên của quá trình thay đổi số mệnh, nhận được một phần thưởng đặc biệt, chủ nhân có mở nó hay không?”
Mê hoặc của số mệnh?
Tần Quân không khỏi trầm ngâm.
Vậy ra những hành động của hắn không đơn thuần là xúc động nhất thời ư? Mặc dù thế hắn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được.
Hắn đã làm ra, hắn phải chịu trách nhiệm.
Mê hoặc của số mệnh... con người ta có đôi khi sẽ làm ra một vài hành động vô cùng sai lầm mà nếu ở trạng thái bình thường sẽ không bao giờ làm ra những điều như thế. Những hành động sai lầm này người ta gọi là “xúc động nhất thời”. Xúc động nhất thời xảy ra khi đối diện với một vài hoàn cảnh tác động, như khi con người giận dữ, khi người ta nóng vội, khi người ta thất vọng, khi người ta chán nản, thậm chí khi người ta vui sướng, một vài hành động tiêu cực đã xảy ra bằng cách mà không ai tưởng tượng nổi.
Hay một cách tình cờ mà ta gọi là duyên phận? Phải chăng thật sự có sự ngẫu nhiên?
“Mở!” Tần Quân nhủ thầm trong lòng để thực hiện mở quà.
“Tinh! Chúc mừng chủ nhân mở ra phần thưởng đặc biệt – Vùng Không Gian Chứa Đựng – Chứa đựng không gian: Có thể chứa đựng bất cứ thứ gì không phải vật có sinh mệnh vào vùng không gian này. Kích cỡ tạm thời: 500. Kích cỡ sẽ tăng dần theo cảnh giới.”
“Tinh! Hệ thống tự động mở hồ sơ thuộc tính của chủ nhân!”
“Chủ nhân: Tần Quân
Tư chất: Hạ cấp Âm Dương thể
Cảnh giới: Luyện Khí cảnh tầng ba
Tâm pháp: Ngự Nữ Tâm Kinh
Bạn lữ: Tiểu Phong
Cướp đoạt điểm: 2000
Chứa đựng không gian: 500.”
Chứa đựng không gian... nó vốn cũng đã được liệt kê trong thuộc tính của Tần Quân trước kia, nhưng lại không được mở ra, giờ đã có thể sử dụng rồi.
Tần Quân nhắm mắt cảm nhận, vùng không gian chứa đựng có diện tích bằng một căn phòng nhỏ, có thể chứa đựng khá nhiều thứ.
Khi đang bận rộn với những thứ mới mẻ mà mình mới nhận được, Tần Quân không nhận ra rằng có những tia sáng len lỏi qua những khe hở đã tiến vào. Chỉ đến khi một cô bé nhỏ tuổi bước vào, Tần Quân mới chợt tỉnh rồi quan sát xung quanh, thì ra hắn đang nằm trong một căn lều nhỏ.
Cô bé mặc trên mình bộ trang phục Đột Quyết rách nát, trên mặt nhem nhuốc nhọ nội.
Con bé cứ nhìn chằm chằm Tần Quân làm Tần Quân không khỏi ngại ngùng. Thế là Tần Quân mới giơ tay lên “Chào...”
Chưa kịp nói hết câu thì con bé bỗng lao vút ra khỏi lêu, vừa chạy vừa hô lớn “Ông ơi! Ông ơi!...” Làm Tần Quân không khỏi gãi đầu.
Lúc sau một ông lão với khuôn mặt hiền lành chống gậy tiến vào...
Theo những gì ông lão kể thì nếu bắt đầu từ lúc ông ấy nhìn thấy cậu thì cậu đã ngủ lê liệt 7 ngày 7 đêm, điều này có nghĩa là Tần Quân có khi đã ngủ nhiều hơn thế nữa, Tần Quân vội vã hỏi về tình hình của Đột Quyết nhưng ông ấy không hề biết, cũng dễ hiểu bởi ông cũng chỉ là người bình thường. Nhưng có một thông tin quan trọng, ít nhất đã nửa tháng kể từ khi chiến tranh nổ ra đến nơi ông sinh sống. Đối diện với cuộc chiến lớn giữa 3 quốc gia, ông lão và rất nhiều người khác đã đi trú nạn để trốn tránh, bởi lẽ ông lão và cháu của ông gần như là những người yếu đuối nhất khi phải đối mặt với cuộc chiến này, gần như sẽ trở thành đối tượng bị tàn sát nếu không chạy trốn kịp.
Thực ra thì ông và cô bé kia là những người bị bỏ lại, trong khi chạy trốn những người kia đã bỏ lại người già và trẻ con bởi họ sẽ trở thành vướng víu. Sau đó họ đã xuyên qua vài ngọn núi rồi bất ngờ tìm thấy Tần Quân bị ngất ở đấy, nhưng đó không phải cốt lõi, cốt lõi là con ngựa của Tần Quân trên lưng đeo rất nhiều hành lý và lương khô. Ừm... họ nhìn thấy ngựa trước, sau đó đuổi theo ngựa và tìm thấy Tần Quân. Ông cháu họ đã bị bỏ đói vài ngày và họ đã ăn lương khô của Tần Quân. Thì ra đó là nguyên nhân cô bé đã bỏ chạy đi gọi ông ngay khi thấy Tần Quân tỉnh dậy.
Tần Quân tỏ ý rằng mình không sao bởi lẽ ông vốn cũng không cần phải mang theo Tần Quân, ông có thể lấy đi lương khô rồi rời đi, nhưng ông cháu họ đã không làm vậy, điều này chứng minh được họ là người tốt.
Bỏ qua tất cả...
Tần Quân không khỏi lẩm nhẩm, vậy là không phải là cuộc chiến tranh chớp nhoáng, mà là cuộc chiến tranh trường kỳ ư?
Có điều gì đó đã thay đổi, nhưng hắn cũng không còn quan tâm nữa, hắn đã không còn nhiệm vụ nào cả, bây giờ hắn có thể rời đi thế giới này bất cứ lúc nào, thế nhưng hắn không thể nào bỏ rơi Tiểu Phong một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.