Chương 63: 8 triệu tới tay(2)
Thanh Sơn Đào Cốc
29/08/2020
"Ồ?" Ngụy Phó lập tức nhìn sang Ngụy Băng Khanh, hắn tưởng Ngụy Băng Khanh đã giao tiền thuốc.
"Gia gia, ngài đừng nhìn ta, là đám người Nhị thúc. . ." Ngụy Băng Khanh ngay sau đó đã giảng thuật lại chuyện lúc nãy một lần.
"Chờ chút, tuy rằng lão gia tử đã tỉnh, nhưng cũng không thể chứng minh được viên thuốc kia cho lão gia tử nửa năm tuổi thọ a!" Ngụy Trường Công đột nhiên nghĩ đến điểm ấy, gấp giọng nói.
"Đúng a, biết đâu Hứa lão gia tử là hồi quang phản chiếu. . ." Nói đến đây Ngụy Tử Bình vội vàng ngậm miệng lại, tiếp theo rất muốn cho mình một cái bạt tai.
(hồi quang phản chiếu:1 hiện tượng đặc biệt, tình trạng của người đau ốm bệnh tật đột nhiên trở nên tốt hơn nhưng ngay sau đó sẽ lăn ra chết =_= )
Lý Phong cười, bọn họ đang muốn quỵt nợ sao? Có chút ý tứ!
"Hừ, ta tự nhiên là rõ ràng thân thể của mình hơn bất cứ ai!" Ngụy Phó cười lạnh một tiếng, càng thêm bất mãn với đám con cháu, bất quá vì lý do cẩn thận, Ngụy Phó vẫn để Triệu Tể đến bắt mạch.
"Mạch rất bình ổn. . . Cơ thể Ngụy lão bây giờ xác thực rất tốt, trong ngắn hạn không có vấn đề gì." Triệu Tể rút tay về, lộ vẻ không thể tin nổi.
Tới bây giờ hắn vẫn không dám tin tưởng hết thảy trước mắt, một viên thuốc có thể khiến người hấp hối sắp chết biến thành sinh long hoạt hổ, không chút nào khoa trương mà nói, đây chính là kỳ tích trong lịch sử y học a!
Chỉ tiếc không có viên thuốc thứ hai cho hắn nghiên cứu, nếu không nói không chừng hắn có thể nghiên cứu ngược ra một loại thần dược có công hiệu ngang ngửa , đến lúc đó, danh lợi chẳng phải dễ kiếm như trở bàn tay?
Nghĩ tới đây Triệu Tể cũng có chút hối hận, nếu lúc đó hắn tin lời Lý Phong, rồi cắt xuống một mảnh nhỏ trong viên thuốc mang về nghiên cứu, vậy chẳng phải là tốt rồi?
Có kết luận của Triệu Tể, đám người Ngụy Trường Công tự nhiên không còn lời nào để nói, dưới ánh mắt nghiêm khắc của lão gia tử, mỗi người bọn họ đưa cho Lý Phong một tấm chi phiếu 1 triệu.
Cùng lúc đó, Triệu Bằng kéo Triệu Tể đến một bên nhỏ giọng thầm thì vài câu, sau khi Lý Phong thu xong chi phiếu, Triệu Tể một lần nữa đi đến trước giường.
"Ngụy lão, có chuyện này ta muốn thương lượng với ngươi một chút, Bằng nhi nhà ta một lòng một dạ với Ngụy Băng Khanh tiểu thư, muốn được kết lá liền cành với Ngụy tiểu thư, không biết ý của Ngụy lão như thế nào?" Triệu Tể cười mỉm nói.
Trong phòng ngủ nhất thời yên tĩnh, sắc mặt đám người Ngụy Trường Công đều biến thành quái dị, Triệu Bằng muốn cưới Ngụy Băng Khanh? Chuyện tốt a! Chỉ cần Ngụy Băng Khanh đến Triệu gia, lão gia tử liền không còn lý do để cho nàng đảm nhiệm chức vị Tổng giám đốc nữa a!
"Triệu Bằng là nhân tài một phương, y thuật cao siêu, xác thực xứng với Băng Khanh nhà ta!" Ngụy Trường Công cười ha hả nói .
"Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp a, cái hôn sự này người làm cô cô như ta nguyện giơ hai tay tán thành!" Ngụy Trường Lệ vỗ tay, hưng phấn tựa như nghe được đại hỷ sự vậy.
"Gia gia, Triệu ca thật sự rất không tệ, có thể gả cho Triệu ca là phúc khí của tỷ tỷ a!" Ngụy Tử Bình vừa cười vừa nói.
"Là như vậy sao. . . Nhưng ta vẫn muốn hỏi ý tứ của Băng Khanh trước." Ngụy Phó cười cười, trực tiếp đá chuyện này sang chỗ Ngụy Băng Khanh, thật ra hắn chướng mắt với Triệu Bằng, chẳng qua là vì nể mặt Triệu Tể đã từng mấy lần cứu mạng mình, nên hắn không tiện trực tiếp cự tuyệt.
Người khác đều nhìn về phía Ngụy Băng Khanh, Triệu Bằng càng là khẩn trương tới mức tay ngập trong mồ hôi, hiện tại Ngụy Băng Khanh đã giữ được cổ phần, chính là nhân tuyển tốt nhất để cưới làm vợ, nếu như Ngụy Băng Khanh đáp ứng, mỹ nữ, tiền tài, địa vị toàn bộ đều về tay hắn!
Lý Phong bề ngoài thì bất động thanh sắc, nhưng trong lòng khẩn trương tới cực điểm, tuy hắn chưa thể nói là ưa thích Ngụy Băng Khanh, nhưng cũng không muốn Ngụy Băng Khanh bị con lợn Triệu Bằng này đè xuống mà nắc mỗi ngày a!
Hiện tại vấn đề là, Ngụy Băng Khanh. . . Có đồng ý không?
(Đọc tới đoạn y thuật mình cảm thấy mấy phần cảm khái, mọi người muốn mạnh khỏe thì phải học dưỡng sinh, dưỡng mắt dưỡng miệng dưỡng dạ dày. Ngoài ra thì trạm trang công cũng rất tốt, dù đã bị hạ bậc nhưng đó là công phu chân thật, một vị thầy mình rất kính trọng từng kể rằng có người sống tới 90t vẫn còn đi xe đạp được nhờ tập nó, đương nhiên nếu chỉ tập bình thường thì sẽ mất thời gian khá lâu mới cảm nhận được khí chạy quanh người, mình có cách để tăng tốc độ lên nhiều. Nếu mọi người có hứng thú thì hãy ib fb https://www.facebook.com/profile.php?id=100047475040773 để nói thêm, à nếu thấy truyện hay thì hãy chia sẻ donate hoặc là sau này mua để ủng hộ người editor nghèo hèn này, cảm ơn các bạn)
"Gia gia, ngài đừng nhìn ta, là đám người Nhị thúc. . ." Ngụy Băng Khanh ngay sau đó đã giảng thuật lại chuyện lúc nãy một lần.
"Chờ chút, tuy rằng lão gia tử đã tỉnh, nhưng cũng không thể chứng minh được viên thuốc kia cho lão gia tử nửa năm tuổi thọ a!" Ngụy Trường Công đột nhiên nghĩ đến điểm ấy, gấp giọng nói.
"Đúng a, biết đâu Hứa lão gia tử là hồi quang phản chiếu. . ." Nói đến đây Ngụy Tử Bình vội vàng ngậm miệng lại, tiếp theo rất muốn cho mình một cái bạt tai.
(hồi quang phản chiếu:1 hiện tượng đặc biệt, tình trạng của người đau ốm bệnh tật đột nhiên trở nên tốt hơn nhưng ngay sau đó sẽ lăn ra chết =_= )
Lý Phong cười, bọn họ đang muốn quỵt nợ sao? Có chút ý tứ!
"Hừ, ta tự nhiên là rõ ràng thân thể của mình hơn bất cứ ai!" Ngụy Phó cười lạnh một tiếng, càng thêm bất mãn với đám con cháu, bất quá vì lý do cẩn thận, Ngụy Phó vẫn để Triệu Tể đến bắt mạch.
"Mạch rất bình ổn. . . Cơ thể Ngụy lão bây giờ xác thực rất tốt, trong ngắn hạn không có vấn đề gì." Triệu Tể rút tay về, lộ vẻ không thể tin nổi.
Tới bây giờ hắn vẫn không dám tin tưởng hết thảy trước mắt, một viên thuốc có thể khiến người hấp hối sắp chết biến thành sinh long hoạt hổ, không chút nào khoa trương mà nói, đây chính là kỳ tích trong lịch sử y học a!
Chỉ tiếc không có viên thuốc thứ hai cho hắn nghiên cứu, nếu không nói không chừng hắn có thể nghiên cứu ngược ra một loại thần dược có công hiệu ngang ngửa , đến lúc đó, danh lợi chẳng phải dễ kiếm như trở bàn tay?
Nghĩ tới đây Triệu Tể cũng có chút hối hận, nếu lúc đó hắn tin lời Lý Phong, rồi cắt xuống một mảnh nhỏ trong viên thuốc mang về nghiên cứu, vậy chẳng phải là tốt rồi?
Có kết luận của Triệu Tể, đám người Ngụy Trường Công tự nhiên không còn lời nào để nói, dưới ánh mắt nghiêm khắc của lão gia tử, mỗi người bọn họ đưa cho Lý Phong một tấm chi phiếu 1 triệu.
Cùng lúc đó, Triệu Bằng kéo Triệu Tể đến một bên nhỏ giọng thầm thì vài câu, sau khi Lý Phong thu xong chi phiếu, Triệu Tể một lần nữa đi đến trước giường.
"Ngụy lão, có chuyện này ta muốn thương lượng với ngươi một chút, Bằng nhi nhà ta một lòng một dạ với Ngụy Băng Khanh tiểu thư, muốn được kết lá liền cành với Ngụy tiểu thư, không biết ý của Ngụy lão như thế nào?" Triệu Tể cười mỉm nói.
Trong phòng ngủ nhất thời yên tĩnh, sắc mặt đám người Ngụy Trường Công đều biến thành quái dị, Triệu Bằng muốn cưới Ngụy Băng Khanh? Chuyện tốt a! Chỉ cần Ngụy Băng Khanh đến Triệu gia, lão gia tử liền không còn lý do để cho nàng đảm nhiệm chức vị Tổng giám đốc nữa a!
"Triệu Bằng là nhân tài một phương, y thuật cao siêu, xác thực xứng với Băng Khanh nhà ta!" Ngụy Trường Công cười ha hả nói .
"Trai tài gái sắc, ông trời tác hợp a, cái hôn sự này người làm cô cô như ta nguyện giơ hai tay tán thành!" Ngụy Trường Lệ vỗ tay, hưng phấn tựa như nghe được đại hỷ sự vậy.
"Gia gia, Triệu ca thật sự rất không tệ, có thể gả cho Triệu ca là phúc khí của tỷ tỷ a!" Ngụy Tử Bình vừa cười vừa nói.
"Là như vậy sao. . . Nhưng ta vẫn muốn hỏi ý tứ của Băng Khanh trước." Ngụy Phó cười cười, trực tiếp đá chuyện này sang chỗ Ngụy Băng Khanh, thật ra hắn chướng mắt với Triệu Bằng, chẳng qua là vì nể mặt Triệu Tể đã từng mấy lần cứu mạng mình, nên hắn không tiện trực tiếp cự tuyệt.
Người khác đều nhìn về phía Ngụy Băng Khanh, Triệu Bằng càng là khẩn trương tới mức tay ngập trong mồ hôi, hiện tại Ngụy Băng Khanh đã giữ được cổ phần, chính là nhân tuyển tốt nhất để cưới làm vợ, nếu như Ngụy Băng Khanh đáp ứng, mỹ nữ, tiền tài, địa vị toàn bộ đều về tay hắn!
Lý Phong bề ngoài thì bất động thanh sắc, nhưng trong lòng khẩn trương tới cực điểm, tuy hắn chưa thể nói là ưa thích Ngụy Băng Khanh, nhưng cũng không muốn Ngụy Băng Khanh bị con lợn Triệu Bằng này đè xuống mà nắc mỗi ngày a!
Hiện tại vấn đề là, Ngụy Băng Khanh. . . Có đồng ý không?
(Đọc tới đoạn y thuật mình cảm thấy mấy phần cảm khái, mọi người muốn mạnh khỏe thì phải học dưỡng sinh, dưỡng mắt dưỡng miệng dưỡng dạ dày. Ngoài ra thì trạm trang công cũng rất tốt, dù đã bị hạ bậc nhưng đó là công phu chân thật, một vị thầy mình rất kính trọng từng kể rằng có người sống tới 90t vẫn còn đi xe đạp được nhờ tập nó, đương nhiên nếu chỉ tập bình thường thì sẽ mất thời gian khá lâu mới cảm nhận được khí chạy quanh người, mình có cách để tăng tốc độ lên nhiều. Nếu mọi người có hứng thú thì hãy ib fb https://www.facebook.com/profile.php?id=100047475040773 để nói thêm, à nếu thấy truyện hay thì hãy chia sẻ donate hoặc là sau này mua để ủng hộ người editor nghèo hèn này, cảm ơn các bạn)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.