Chương 52: Hào môn bẩn thỉu
Thanh Sơn Đào Cốc
29/08/2020
"Cha, tại sao lại từ bỏ truy cứu? Thằng chó kia phá nát siêu xe của ta, còn ở trước mặt mọi người nhục nhã ta, ta muốn giết hắn!" Trong một gian phòng ở biệt thự xa hoa, Ngụy Tử Bình tựa như một con chó sói nổi giận, gầm lên.
Hơn mười phút trước hắn về đến nhà chuẩn bị thay quần áo khác liền đi thành phân cục Đông phân cục để ghi chép, ai ngờ Ngụy Trường Công lại tự chủ trương gọi điện thoại cho sở cảnh sát, nói hắn từ bỏ truy cứu Lý Phong.
"Tử Bình, cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô." Ngụy Trường Công bình chân như vại, cầm cốc trà lên uống một ngụm, cười nói.
"Cái gì mà thả con săn sắt bắt con cá rô? Lý Phong chỉ là tên làm thuê cho nhà chúng ta mà thôi, trên thân hắn có cái gì đáng giá để chúng ta làm vậy?" Ngụy Tử Bình lộ vẻ mặt không hiểu.
"Không phải Lý Phong, mà chính là Ngụy Băng Khanh, trước khi ngươi trở về nàng đã gọi điện thoại cho ta, nói ta khuyên ngươi từ bỏ truy cứu, ngươi nói xem nàng hành động như vậy có tính chất thế nào?" Ngụy Trường Công đặt chén trà xuống, ra vẻ thâm ý sâu sắc nói.
"Đó là tay ngoài dài hơn tay trong a !" Ngụy Tử Bình nổi giận, Ngụy Băng Khanh đầu tiên là bảo Lý Phong ném hắn ra khỏi văn phòng, lại gọi điện thoại cầu tình cho Lý Phong, tựa như hắn mới là người ngoài vậy!
Ngụy Băng Khanh cùng Lý Phong đến cùng có quan hệ thế nào, tại sao Ngụy Băng Khanh muốn che chở Lý Phong như vậy? !
"Không sai, chính là “tay ngoài dài hơn tay trong” a! Ngươi nói xem lão gia tử biết được chuyện này sẽ nghĩ như thế nào?" Ngụy Trường Công cầm lấy xì gà để vào miệng, phun ra một hơi thuốc rồi đắc ý hỏi.
(lão gia tử:gọi kính trọng với ông nội)
"Cha nói là. . ." Hai mắt Ngụy Tử Bình sáng lên, bừng tỉnh đại ngộ!
"Hừ, chỉ cần có thể phân nhiều thêm chút tài sản, ngươi nhẫn nhịn nhất thời thì có làm sao? Chờ đi, ngày mai chúng ta sẽ làm cho Ngụy Băng Khanh phải trả giá đắt!" Ngụy Trường Công nói xong liền cười như điên, tiếng cười quanh quẩn trong phòng khách. . .
Sau khi đi ra khỏi phân cục cảnh sát thành Đông, Lý Phong mới biết được Trương Hoành Mậu tự mình đi tới cứu hắn là bởi vì được Ngụy Băng Khanh gọi điện thoại cầu tình, trong lúc nhất thời, cảm giác của Lý Phong đối với Ngụy Băng Khanh lại phức tạp hơn mấy phần.
Một lát sau, Lý Phong tìm một chỗ để ăn cơm tối với Tô Đồng.
"Ngươi định bao giờ thì tới ở căn nhà kia?" Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, Tô Đồng làm bộ tùy ý hỏi.
Sự tình nàng ở ngay đối diện khẳng định không giấu diếm được bao lâu, nhưng nàng hiện tại đang thẹn thùng, cho nên rất xoắn xuýt.
"Chắc chừng hai ngày nữa." Lý Phong suy nghĩ một chút, thuận miệng nói.
Đồ vật ở phòng cũ cũng không nhiều, một chuyến liền chuyển xong, bất quá tối nay hắn thấy hơi lười.
"A. . ." Tô Đồng thở phào đồng thời lại ẩn ẩn có mấy phần chờ mong, đợi tới lúc Lý Phong thấy được nàng ở ngay đối diện sẽ có phản ứng như thế nào?
Tô Đồng không biết là, Lý Phong chính bởi vì nàng ở đối diện mới thuê phòng kia, nếu Tô Đồng biết việc này, không biết sẽ có phản ứng như thế nào . .
Ngày hôm sau Lý Phong đi tới công ty, hắn vốn cho rằng Ngụy Băng Khanh sẽ kêu hắn tới nói một chút về sự tình hôm qua, thế mà không hề có.
Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng Lý Phong cũng không có khả năng chủ động tìm Ngụy Băng Khanh hỏi thăm, chỉ có thể đè xuống nghi ngờ trong lòng.
Trong văn phòng trợ lý, Tô Đồng đang giúp Lý Phong làm quen với công việc, đột nhiên một đôi vợ chồng trung niên mang theo sát khí xông tới, sau lưng bọn họ, khuôn mặt Ngụy Băng Khanh lạnh lùng như phủ một tầng sương mỏng.
"Ngươi chính là Lý Phong? Hiện tại ta lấy danh nghĩa phó tổng giám đốc tập đoàn tuyên bố, ngươi bị khai trừ, thu dọn đồ đạc rồi cút ngay!" Nam tử trung niên đi vào trong phòng, khinh miệt dò xét Lý Phong một chút, cười lạnh nói.
Lông mày Lý Phong khẽ nhướng lên một cái, trầm mặc dò xét hai người này.
Nam nhân chừng bốn mươi năm mươi tuổi, mặt chữ quốc (囶), dáng người tầm trung, mặc một thân tây trang màu đen, tóc tai chải chuốt bóng loáng vuốt ngược, khí thế mười phần, chính là phó tổng giám đốc tập đoàn Ngụy Trường Công!
Nữ thì tuổi chừng hơn bốn mươi, mặc một thân áo dài màu trắng, trang điểm rất đậm, phong vận vẫn còn, trang sức đẹp đẽ, rất có phong cách của quý phụ, chính là mẹ của Ngụy Tử Bình, Phương Vi.
Tô Đồng vội vàng đứng lên gọi một tiếng "Ngụy tổng", tiếp theo lo lắng nhìn sang Lý Phong, lại thấy Lý Phong không có bất kỳ ý tứ nói chuyện gì, trong lúc nhất thời càng gấp hơn.
Hai vợ chồng Ngụy Trường Công rõ ràng là đến lấy lại danh dự cho Ngụy Tử Bình, Lý Phong trầm mặc như vậy có ổn không đây?
"Ta đang cùng ngươi nói chuyện đấy, lỗ tai bị điếc à? !" Lý Phong trầm mặc làm cho Ngụy Trường Công càng thêm phẫn nộ, gần như gào rú lên.
Lý Phong trợn to mắt, khinh miệt bĩu môi, phó tổng giám đốc có gì hơn người? Làm hắn khó chịu thì hắn vẫn mặc kệ, không cần biết ngươi là loại nhân vật gì!
Hơn mười phút trước hắn về đến nhà chuẩn bị thay quần áo khác liền đi thành phân cục Đông phân cục để ghi chép, ai ngờ Ngụy Trường Công lại tự chủ trương gọi điện thoại cho sở cảnh sát, nói hắn từ bỏ truy cứu Lý Phong.
"Tử Bình, cái này gọi là thả con săn sắt bắt con cá rô." Ngụy Trường Công bình chân như vại, cầm cốc trà lên uống một ngụm, cười nói.
"Cái gì mà thả con săn sắt bắt con cá rô? Lý Phong chỉ là tên làm thuê cho nhà chúng ta mà thôi, trên thân hắn có cái gì đáng giá để chúng ta làm vậy?" Ngụy Tử Bình lộ vẻ mặt không hiểu.
"Không phải Lý Phong, mà chính là Ngụy Băng Khanh, trước khi ngươi trở về nàng đã gọi điện thoại cho ta, nói ta khuyên ngươi từ bỏ truy cứu, ngươi nói xem nàng hành động như vậy có tính chất thế nào?" Ngụy Trường Công đặt chén trà xuống, ra vẻ thâm ý sâu sắc nói.
"Đó là tay ngoài dài hơn tay trong a !" Ngụy Tử Bình nổi giận, Ngụy Băng Khanh đầu tiên là bảo Lý Phong ném hắn ra khỏi văn phòng, lại gọi điện thoại cầu tình cho Lý Phong, tựa như hắn mới là người ngoài vậy!
Ngụy Băng Khanh cùng Lý Phong đến cùng có quan hệ thế nào, tại sao Ngụy Băng Khanh muốn che chở Lý Phong như vậy? !
"Không sai, chính là “tay ngoài dài hơn tay trong” a! Ngươi nói xem lão gia tử biết được chuyện này sẽ nghĩ như thế nào?" Ngụy Trường Công cầm lấy xì gà để vào miệng, phun ra một hơi thuốc rồi đắc ý hỏi.
(lão gia tử:gọi kính trọng với ông nội)
"Cha nói là. . ." Hai mắt Ngụy Tử Bình sáng lên, bừng tỉnh đại ngộ!
"Hừ, chỉ cần có thể phân nhiều thêm chút tài sản, ngươi nhẫn nhịn nhất thời thì có làm sao? Chờ đi, ngày mai chúng ta sẽ làm cho Ngụy Băng Khanh phải trả giá đắt!" Ngụy Trường Công nói xong liền cười như điên, tiếng cười quanh quẩn trong phòng khách. . .
Sau khi đi ra khỏi phân cục cảnh sát thành Đông, Lý Phong mới biết được Trương Hoành Mậu tự mình đi tới cứu hắn là bởi vì được Ngụy Băng Khanh gọi điện thoại cầu tình, trong lúc nhất thời, cảm giác của Lý Phong đối với Ngụy Băng Khanh lại phức tạp hơn mấy phần.
Một lát sau, Lý Phong tìm một chỗ để ăn cơm tối với Tô Đồng.
"Ngươi định bao giờ thì tới ở căn nhà kia?" Sau khi đi ra khỏi nhà hàng, Tô Đồng làm bộ tùy ý hỏi.
Sự tình nàng ở ngay đối diện khẳng định không giấu diếm được bao lâu, nhưng nàng hiện tại đang thẹn thùng, cho nên rất xoắn xuýt.
"Chắc chừng hai ngày nữa." Lý Phong suy nghĩ một chút, thuận miệng nói.
Đồ vật ở phòng cũ cũng không nhiều, một chuyến liền chuyển xong, bất quá tối nay hắn thấy hơi lười.
"A. . ." Tô Đồng thở phào đồng thời lại ẩn ẩn có mấy phần chờ mong, đợi tới lúc Lý Phong thấy được nàng ở ngay đối diện sẽ có phản ứng như thế nào?
Tô Đồng không biết là, Lý Phong chính bởi vì nàng ở đối diện mới thuê phòng kia, nếu Tô Đồng biết việc này, không biết sẽ có phản ứng như thế nào . .
Ngày hôm sau Lý Phong đi tới công ty, hắn vốn cho rằng Ngụy Băng Khanh sẽ kêu hắn tới nói một chút về sự tình hôm qua, thế mà không hề có.
Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng Lý Phong cũng không có khả năng chủ động tìm Ngụy Băng Khanh hỏi thăm, chỉ có thể đè xuống nghi ngờ trong lòng.
Trong văn phòng trợ lý, Tô Đồng đang giúp Lý Phong làm quen với công việc, đột nhiên một đôi vợ chồng trung niên mang theo sát khí xông tới, sau lưng bọn họ, khuôn mặt Ngụy Băng Khanh lạnh lùng như phủ một tầng sương mỏng.
"Ngươi chính là Lý Phong? Hiện tại ta lấy danh nghĩa phó tổng giám đốc tập đoàn tuyên bố, ngươi bị khai trừ, thu dọn đồ đạc rồi cút ngay!" Nam tử trung niên đi vào trong phòng, khinh miệt dò xét Lý Phong một chút, cười lạnh nói.
Lông mày Lý Phong khẽ nhướng lên một cái, trầm mặc dò xét hai người này.
Nam nhân chừng bốn mươi năm mươi tuổi, mặt chữ quốc (囶), dáng người tầm trung, mặc một thân tây trang màu đen, tóc tai chải chuốt bóng loáng vuốt ngược, khí thế mười phần, chính là phó tổng giám đốc tập đoàn Ngụy Trường Công!
Nữ thì tuổi chừng hơn bốn mươi, mặc một thân áo dài màu trắng, trang điểm rất đậm, phong vận vẫn còn, trang sức đẹp đẽ, rất có phong cách của quý phụ, chính là mẹ của Ngụy Tử Bình, Phương Vi.
Tô Đồng vội vàng đứng lên gọi một tiếng "Ngụy tổng", tiếp theo lo lắng nhìn sang Lý Phong, lại thấy Lý Phong không có bất kỳ ý tứ nói chuyện gì, trong lúc nhất thời càng gấp hơn.
Hai vợ chồng Ngụy Trường Công rõ ràng là đến lấy lại danh dự cho Ngụy Tử Bình, Lý Phong trầm mặc như vậy có ổn không đây?
"Ta đang cùng ngươi nói chuyện đấy, lỗ tai bị điếc à? !" Lý Phong trầm mặc làm cho Ngụy Trường Công càng thêm phẫn nộ, gần như gào rú lên.
Lý Phong trợn to mắt, khinh miệt bĩu môi, phó tổng giám đốc có gì hơn người? Làm hắn khó chịu thì hắn vẫn mặc kệ, không cần biết ngươi là loại nhân vật gì!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.