Chương 67: Ngươi, bất lực(2)
Thanh Sơn Đào Cốc
29/08/2020
Lông mày Ngụy Băng Khanh cau lại, nàng có thể nhìn ra Lý Phong là đang cố ý đào hố cho Triệu Bằng nhảy vào, như vậy nghĩa là Lý Phong phải nắm chắc tất thắng mới đúng, nhưng tại sao cách làm của Lý Phong hiện tại giống như triệt để từ bỏ vậy, hắn đến cùng là đang làm cái gì?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đợi đến nửa giờ sau, hai người đều dừng lại động tác.
"Ngươi nhìn ra cái gì?" Triệu Bằng cầm lấy tờ giấy trắng tràn ngập chữ viết, đắc ý hỏi.
Sau một phen chẩn bệnh, hắn tra ra ba người có ẩn tật —— Ngụy Trường Công, Ngụy Tử Bình còn có Ngụy Băng Liên, những người Ngụy gia khác thì bởi vì thời gian nên hắn ko dám phán đoán thêm, bất quá có ba người đã đầy đủ, bởi vì Triệu Bằng tin tưởng Lý Phong đến một người cũng không nhìn ra!
"Sáu người." Lý Phong búng tờ giấy trắng trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nói.
"Không có khả năng, ta mới nhìn ra ba người, ngươi làm sao có thể nhìn ra sáu người?" Phản ứng đầu tiên của Triệu Bằng là không tin, Lý Phong mới chỉ nhìn mỗi người vài lần mà thôi, sao có thể chuẩn xác nhìn ra người nào có ẩn tật gì?
Mấy người Ngụy Trường Công cũng phụ họa không ngớt lời, dưới cái nhìn của bọn họ, Lý Phong chỉ là bí quá nói liều, bất quá không vấn đề, dù sao giấy trắng mực đen, muốn biết hắn chẩn bệnh chính xác hay không là chuyện rất đơn giản.
"Đây chính là chênh lệch giữa ngươi và ta a! Bỏ đi, ta cũng không câu giờ của độc giả nữa, hiện tại ta lập tức nói ra bọn họ mắc ẩn tật gì."
"Phương Vi, bụng lạnh, Ngụy Băng Liên, kinh nguyệt không đều, Ngụy Trường Nghiệp, hỏa khí quá vượng, Vương Cầm, táo bón, Ngụy Tử Bình, khí huyết thâm hụt, Ngụy Trường Công. . . thận hư bất lực." Lý Phong lắc đầu, lần lượt chỉ tay vào đám người Phương Vi, mỗi lần chỉ tay liền nói ra bọn họ mắc ẩn tật gì.
Sắc mặt Triệu Bằng nhất thời tái nhợt, ẩn tật của ba người Phương Vi, Ngụy Trường Nghiệp, Vương Cầm thì hắn không biết có chính xác hay không, bởi vì hắn không chẩn đoán được, nhưng mà ẩn tật của Ngụy Trường Công, Ngụy Tử Bình, Ngụy Băng Liên lại hoàn toàn tương tự với suy đoán của hắn!
Nhưng hắn là con cháu danh y, lại dùng phương pháp bắt mạch cẩn thận chẩn bệnh mới phán đoán ra, Lý Phong mới chỉ nhìn vài lần, làm sao lại kết luận được giống y như hắn?
Đám người Phương Vi vốn là bộ dáng chẳng hề để ý, nhưng khi bọn hắn nghe thấy lời nói của Lý Phong, hết kẻ này đến kẻ khác sắc mặt thay đổi!
Lý Phong nói đúng, bọn họ xác thực có bệnh này! Nhưng như vậy thật không khoa học a, hắn chỉ nhìn một chút mà thôi, làm sao có thể nhìn ra bọn họ có bệnh gì, mắt hắn là máy quét ra đa sao? !
"Ngươi bị điên à, lão tử rất đàn ông, ngươi mới bất lực đây, cả nhà ngươi đều bất lực, ngươi khẳng định là bất mãn với thái độ của ta, cho nên cố ý nhục nhã lão tử!" Ngụy Trường Công tựa như một con chó điên bị đạp trúng đuôi, nhảy ra chỉ vào mặt Lý Phong chửi ầm lên!
Ngụy Trường Công đã mắc bệnh bất lực hơn nửa năm, nhưng vì duy trì tôn nghiêm nam nhân, mỗi lần trả bài cho vợ hắn đều sẽ sử dụng thuốc kích dục, nói cách khác việc hắn bất lực đến cả lão bà hắn là Phương Vi cũng không biết!
Hiện tại Lý Phong ở trước mặt mọi người làm rõ việc này, mặt mũi của Ngụy Trường Công hắn biết để đâu? ! !
Lý Phong nhìn chằm chằm Ngụy Trường Công một hồi, sau cùng cười nhạo nói: "Ta vốn dự định chữa cho tốt ngươi, nhưng ngươi đã nói như vậy thì bỏ đi."
Sắc mặt Ngụy Trường Công cứng lại, trong nội tâm giống như có một vạn con ngựa lao nhanh qua. . .
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đợi đến nửa giờ sau, hai người đều dừng lại động tác.
"Ngươi nhìn ra cái gì?" Triệu Bằng cầm lấy tờ giấy trắng tràn ngập chữ viết, đắc ý hỏi.
Sau một phen chẩn bệnh, hắn tra ra ba người có ẩn tật —— Ngụy Trường Công, Ngụy Tử Bình còn có Ngụy Băng Liên, những người Ngụy gia khác thì bởi vì thời gian nên hắn ko dám phán đoán thêm, bất quá có ba người đã đầy đủ, bởi vì Triệu Bằng tin tưởng Lý Phong đến một người cũng không nhìn ra!
"Sáu người." Lý Phong búng tờ giấy trắng trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nói.
"Không có khả năng, ta mới nhìn ra ba người, ngươi làm sao có thể nhìn ra sáu người?" Phản ứng đầu tiên của Triệu Bằng là không tin, Lý Phong mới chỉ nhìn mỗi người vài lần mà thôi, sao có thể chuẩn xác nhìn ra người nào có ẩn tật gì?
Mấy người Ngụy Trường Công cũng phụ họa không ngớt lời, dưới cái nhìn của bọn họ, Lý Phong chỉ là bí quá nói liều, bất quá không vấn đề, dù sao giấy trắng mực đen, muốn biết hắn chẩn bệnh chính xác hay không là chuyện rất đơn giản.
"Đây chính là chênh lệch giữa ngươi và ta a! Bỏ đi, ta cũng không câu giờ của độc giả nữa, hiện tại ta lập tức nói ra bọn họ mắc ẩn tật gì."
"Phương Vi, bụng lạnh, Ngụy Băng Liên, kinh nguyệt không đều, Ngụy Trường Nghiệp, hỏa khí quá vượng, Vương Cầm, táo bón, Ngụy Tử Bình, khí huyết thâm hụt, Ngụy Trường Công. . . thận hư bất lực." Lý Phong lắc đầu, lần lượt chỉ tay vào đám người Phương Vi, mỗi lần chỉ tay liền nói ra bọn họ mắc ẩn tật gì.
Sắc mặt Triệu Bằng nhất thời tái nhợt, ẩn tật của ba người Phương Vi, Ngụy Trường Nghiệp, Vương Cầm thì hắn không biết có chính xác hay không, bởi vì hắn không chẩn đoán được, nhưng mà ẩn tật của Ngụy Trường Công, Ngụy Tử Bình, Ngụy Băng Liên lại hoàn toàn tương tự với suy đoán của hắn!
Nhưng hắn là con cháu danh y, lại dùng phương pháp bắt mạch cẩn thận chẩn bệnh mới phán đoán ra, Lý Phong mới chỉ nhìn vài lần, làm sao lại kết luận được giống y như hắn?
Đám người Phương Vi vốn là bộ dáng chẳng hề để ý, nhưng khi bọn hắn nghe thấy lời nói của Lý Phong, hết kẻ này đến kẻ khác sắc mặt thay đổi!
Lý Phong nói đúng, bọn họ xác thực có bệnh này! Nhưng như vậy thật không khoa học a, hắn chỉ nhìn một chút mà thôi, làm sao có thể nhìn ra bọn họ có bệnh gì, mắt hắn là máy quét ra đa sao? !
"Ngươi bị điên à, lão tử rất đàn ông, ngươi mới bất lực đây, cả nhà ngươi đều bất lực, ngươi khẳng định là bất mãn với thái độ của ta, cho nên cố ý nhục nhã lão tử!" Ngụy Trường Công tựa như một con chó điên bị đạp trúng đuôi, nhảy ra chỉ vào mặt Lý Phong chửi ầm lên!
Ngụy Trường Công đã mắc bệnh bất lực hơn nửa năm, nhưng vì duy trì tôn nghiêm nam nhân, mỗi lần trả bài cho vợ hắn đều sẽ sử dụng thuốc kích dục, nói cách khác việc hắn bất lực đến cả lão bà hắn là Phương Vi cũng không biết!
Hiện tại Lý Phong ở trước mặt mọi người làm rõ việc này, mặt mũi của Ngụy Trường Công hắn biết để đâu? ! !
Lý Phong nhìn chằm chằm Ngụy Trường Công một hồi, sau cùng cười nhạo nói: "Ta vốn dự định chữa cho tốt ngươi, nhưng ngươi đã nói như vậy thì bỏ đi."
Sắc mặt Ngụy Trường Công cứng lại, trong nội tâm giống như có một vạn con ngựa lao nhanh qua. . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.