Chương 78: Nói ra có thể các ngươi không tin
Thanh Sơn Đào Cốc
29/08/2020
Lý Phong quan tâm 800 ngàn kia sao? Hắn là quan tâm cảm thụ của Tần tỷ! Chỉ bằng những lời Ngô Bưu nói với Tần tỷ, Lý Phong đã không có khả năng để bọn hắn tiếp tục lưu lại thành phố Minh Châu! Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cũng không có tác dụng!
Đương nhiên, đây chỉ là trạng thái lý tưởng, quan trọng còn phải xem Tống Uyển Quân có thể làm được không, sau đó Lý Phong hỏi: "Tỷ tỷ, yêu cầu này ngươi thấy thế nào?"
"Việc nhỏ, Hà Cừu, không cần ta dạy cách làm cho ngươi chứ?" Tống Uyển Quân búng tay cái chóc, cũng không quay đầu lại nói.
Nàng muốn Lý Phong giúp mình làm việc, đương nhiên phải bỏ ra thành ý trước, thu thập mấy con tôm nhỏ cho vay nặng lãi mà thôi, không có gì to tát!
"Lão bản, ngài chỉ cần đứng xem kịch hay là được!" Hà Cừu dữ tợn cười một tiếng, ra hiệu với đám tiểu đệ sau lưng, nhất thời một đám tiểu đệ vọt tới trước mặt đám người Trần Hải, muốn kéo bọn hắn ra ngoài.
"Lý thiếu, ta nguyện ý trả ngươi 100. . . Không, 10 triệu, ta nguyện ý trả ngươi ngươi 10 triệu, cầu ngươi đừng để Tống lão đại đuổi ta ra khỏi Minh Châu, xin ngươi đó!" Trần Hải rống to, cơ nghiệp của hắn đều tại Minh Châu, rời khỏi Minh Châu tương đương với chặt đứt tài lộ của hắn!
Huống hồ Tống Uyển Quân sẽ chỉ đơn giản là đuổi hắn ra khỏi Minh Châu? Không lột một lớp da mới là lạ!
10 triệu dù là đối với Trần Hải cũng là một khoản rất lớn, nhưng so với việc bị đuổi ra khỏi Minh Châu, dùng 10 triệu đổi lấy sự tha thứ của Lý Phong cũng không tính là gì!
"Tiền với ta chỉ là một con số mà thôi, khiêng bọn hắn đi." Lý Phong cười lạnh một tiếng, mặc kệ Trần Hải cầu xin!
Tần Mộng, Vương Cường bị chấn kinh đến tột đỉnh, chỉ cần gật đầu là có thể lấy về 10 triệu, đây là chuyện bọn họ nằm mơ cũng không dám suy nghĩ, Lý Phong có lực lượng lớn như vậy? Trước kia sao không hề phát hiện? Càng đáng sợ là Lý Phong còn cự tuyệt, đây chính là 10 triệu a, toàn bộ Hoa Hạ mới có bao nhiêu triệu phú?
Giờ khắc này, hâm mộ, ghen ghét, không cam lòng, hoảng sợ, đủ loại tâm tình cắn nuốt Vương Cường!
Dù là Tống Uyển Quân cũng nhíu mày, lộ vẻ mặt kinh ngạc, mấy ngày nay nàng đã điều tra Lý Phong, biết rõ 10 triệu này có ý vị thế nào với Lý Phong, nhưng hắn vậy mà cự tuyệt.
"Xem ra muốn thu phục hắn không phải chuyện dễ dàng. . ." Tống Uyển Quân âm thầm nói.
Đám người Hà Cừu dữ tợn cười một tiếng, mặc cho mấy tên Trần Hải, Ngô Bưu phản kháng thế nào cũng vô dụng, trực tiếp kéo bọn hắn ra ngoài, để lại tiếng cầu xin vẫn còn vang vọng xung quanh. . .
"Vương Cường, có nhớ lúc nãy ngươi mới nói cái gì không?" Lý Phong quay đầu nhìn về phía Vương Cường, đùa cợt hỏi.
"Lý ca, ta sai rồi, ngươi cứ coi lời ta nói là... cái đánh rắm đi." Vương Cường cố nở ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Hắn bây giờ có thể nói cái gì? Vốn tưởng Lý Phong giống như hắn đều là con tốt nhỏ, nhưng ai biết Lý Phong lắc mình biến thành con vua a!
"Đừng sợ, ta là người tốt, không có khả năng làm ra sự tình vi phạm pháp luật, bất quá ngươi cũng phải giữ lời mới được a, êy ngươi lại đây, người bạn cùng phòng này của ta có một nguyện vọng, phiền ngươi giúp hắn thực hiện nhé." Lý Phong chỉ vào một người trong Thập Nhị Thái Bảo, lộ vẻ mặt trêu tức nói.
Thanh niên được Lý Phong gọi tên là Lý Cương, hắn mang theo vẻ mặt mờ mịt đi tới, không phải chứ. . . Cái nguyện vọng gì a, tại sao vừa nghe đã biết không phải chuyện gì tốt, không phải là muốn để hắn dâng lên hoa cúc chứ?
(hoa cúc:chỉ lỗ ass =_= )
"Đại đệ đệ, ngươi đừng dọa Lý Cương, bạn cùng phòng của ngươi đến cùng là có nguyện vọng gì, nói thẳng đi." Tống Uyển Quân che miệng cười nói, nụ cười của gia hỏa Lý Phong này thật là xấu xa, không biết hắn đang có chủ ý gì trong đầu nữa.
"Nói ra các ngươi có khả năng không tin, người bạn cùng phòng của ta có mộng tưởng làm người nổi tiếng, vì thực hiện mộng tưởng, hắn muốn trực tiếp ăn cứt nóng a." Lý Phong lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Tống Uyển Quân: "? ? ?"
Không phải chứ. . . Hiện tại người trẻ tuổi vì nổi danh mà không từ thủ đoạn như vậy sao? Tôn nghiêm cũng không cần?
Vương Cường: "? ? ?"
Ai có mộng tưởng làm người nổi tiếng? Ai muốn ăn cứt a! Nhìn mặt ta ngu ngốc như vậy sao? Đại ca, van cầu ngươi đừng đùa ta được không, ta thật sự biết lỗi rồi!
"Cho nên a Lý Cương, ngươi nhất định phải giúp người bạn cùng phòng này của ta, kiếm một bình phân thật lớn, hơn nữa cũng phải mới mẻ nóng hổi, ngươi có thể làm được không?" Lý Phong trịnh trọng nói.
"Có thể, yên tâm đi Lý thiếu, ta nhất định sẽ giúp hắn thực hiện mộng tưởng!" Lý Cương cảm động đến mức lệ nóng tràn đầy, vì mộng tưởng của bạn cùng phòng mà dùng hết toàn lực như vậy thì phải có tình nghĩa huynh đệ dạt dào cỡ nào? Không hổ là Lý thiếu!
Tần Mộng vốn định mở miệng khuyên can, nhưng nghĩ đến hành vi trước đó của Vương Cường, ngàn vạn lời nói chỉ có thể hóa thành một hơi thở dài.
Bị Lý Cương bắt giữ, Vương Cường không có bất kỳ sức phản kháng nào liền bị mang đi.
"Cạch cạch."
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ lớn mở ra, một tiểu nữ hài rụt rè đi tới.
"Mẹ. . . Oa oa. . ." Tiểu nữ nhi chớp chớp mắt to, bi bô nói, ngay sau đó nàng liền thấy trong phòng xuất hiện rất nhiều người xa lạ, nhất thời hoảng sợ khóc lớn.
"A, Hinh Hinh, đừng khóc đừng khóc, bọn họ đều là bằng hữu của Lý thúc." Tần Mộng liền vội vàng đi tới ôm lấy con gái, khuôn mặt đầy vẻ thương yêu.
"Ài, đánh thức vị tiểu tổ tông này rồi." Lý Phong lắc đầu, tiếp theo quay đầu nói với thủ hạ của Tống Uyển Quân: "Các ngươi mau cười lên!"
Lý Phong ra lệnh một tiếng, những hán tử hung ác lập tức mạnh mẽ nở ra một nụ cười, mặc dù có chút khó coi, nhưng dù sao so với nghiêm mặt cũng đẹp hơn nhiều.
"Hinh Hinh, thúc thúc đánh thức ngươi à? Xin lỗi nhé, thúc thúc chơi cưỡi ngựa với ngươi được không?" Lý Phong vội vàng đi tới ôn nhu nói.
Lưu Hinh đầu tiên là vụng trộm nhìn những thúc thúc lạ lẫm, thấy bọn họ đều bày ra khuôn mặt vui cười, sợ hãi liền tiêu tán không ít, sau đó mới dừng khóc, giang cánh tay ra nhìn Lý Phong, bi bô nói : "Ôm ta một cái ~ "
Lý Phong vui vẻ ôm tiểu cô nương vào lòng, sau đó đặt ở trên cổ, để tiểu cô nương chơi cưỡi ngựa, lát sau tiểu cô nương đã bị Lý Phong chọc cho cười "ha ha" không ngừng.
Hình ảnh đầy từ ái này làm cho thủ hạ của Tống Uyển Quân không bình tĩnh nổi.
Không phải chứ. . . Đây là Lý thiếu một quyền đánh nát bàn đá cẩm thạch sao? Nếu như nói khi đó Lý thiếu là con sư tử oai hùng, vậy giờ Lý thiếu chính là một con mèo nhỏ dễ gần a!
Người không rõ tình huống có khi còn tưởng lầm Lưu Hinh là con gái của Lý Phong!
"Gia hỏa này. . . Rất có lòng trắc ẩn nha." Ánh mắt Tống Uyển Quân lóe lên ánh sáng kỳ lạ, âm thầm nói.
Chơi đùa với Lưu Hinh một lát, Lý Phong đưa nàng cho Tần Mộng ôm , sau đó nháy mắt với Tống Uyển Quân một cái, ra ngoài cửa.
Dưới lầu, trong chiếc xe Audi A8.
"Cám ơn đã tới giúp ta, để báo đáp ngươi, về sau ngươi gặp phải phiền phức gì thì có thể tìm ta." Lý Phong nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính, chậm rãi nói.
"Vì sao ngươi không thèm ngắm ta, do tỷ tỷ không đẹp à?" Tống Uyển Quân nhìn sang Lý Phong, nửa đùa nửa thật mà hỏi.
Nàng ngồi ngay cạnh Lý Phong, đôi chân dài ẩn sau lớp tất da báo đặt ở ngay bên tay phải Lý Phong, chỉ cần Lý Phong hơi chuyển động là có thể sờ đến.
"Hoàn toàn ngược lại, là tỷ tỷ quá đẹp, khiến lòng ta ngứa ngáy khó nhịn, nếu như nhìn ngươi thêm vài lần ta sợ tối nay sẽ ngủ không nổi." Lý Phong quay đầu nhìn lướt qua bầu ngực đầy đặn của Tống Uyển Quân, ra vẻ nghiền ngẫm nói. .
"Hóa ra là như vậy. . . Thế thì tỷ tỷ cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi có thể đoán được tỷ tỷ hôm nay mặc quần lót màu gì, tỷ tỷ sẽ dùng tay giúp ngươi. . . giải tỏa." Đôi mắt đẹp của Tống Uyển Quân ngập nước, khẽ cắn môi đỏ nói.
"Đinh, kí chủ, ngài có nhiệm vụ mới, có muốn lập tức xem xét?"
Đương nhiên, đây chỉ là trạng thái lý tưởng, quan trọng còn phải xem Tống Uyển Quân có thể làm được không, sau đó Lý Phong hỏi: "Tỷ tỷ, yêu cầu này ngươi thấy thế nào?"
"Việc nhỏ, Hà Cừu, không cần ta dạy cách làm cho ngươi chứ?" Tống Uyển Quân búng tay cái chóc, cũng không quay đầu lại nói.
Nàng muốn Lý Phong giúp mình làm việc, đương nhiên phải bỏ ra thành ý trước, thu thập mấy con tôm nhỏ cho vay nặng lãi mà thôi, không có gì to tát!
"Lão bản, ngài chỉ cần đứng xem kịch hay là được!" Hà Cừu dữ tợn cười một tiếng, ra hiệu với đám tiểu đệ sau lưng, nhất thời một đám tiểu đệ vọt tới trước mặt đám người Trần Hải, muốn kéo bọn hắn ra ngoài.
"Lý thiếu, ta nguyện ý trả ngươi 100. . . Không, 10 triệu, ta nguyện ý trả ngươi ngươi 10 triệu, cầu ngươi đừng để Tống lão đại đuổi ta ra khỏi Minh Châu, xin ngươi đó!" Trần Hải rống to, cơ nghiệp của hắn đều tại Minh Châu, rời khỏi Minh Châu tương đương với chặt đứt tài lộ của hắn!
Huống hồ Tống Uyển Quân sẽ chỉ đơn giản là đuổi hắn ra khỏi Minh Châu? Không lột một lớp da mới là lạ!
10 triệu dù là đối với Trần Hải cũng là một khoản rất lớn, nhưng so với việc bị đuổi ra khỏi Minh Châu, dùng 10 triệu đổi lấy sự tha thứ của Lý Phong cũng không tính là gì!
"Tiền với ta chỉ là một con số mà thôi, khiêng bọn hắn đi." Lý Phong cười lạnh một tiếng, mặc kệ Trần Hải cầu xin!
Tần Mộng, Vương Cường bị chấn kinh đến tột đỉnh, chỉ cần gật đầu là có thể lấy về 10 triệu, đây là chuyện bọn họ nằm mơ cũng không dám suy nghĩ, Lý Phong có lực lượng lớn như vậy? Trước kia sao không hề phát hiện? Càng đáng sợ là Lý Phong còn cự tuyệt, đây chính là 10 triệu a, toàn bộ Hoa Hạ mới có bao nhiêu triệu phú?
Giờ khắc này, hâm mộ, ghen ghét, không cam lòng, hoảng sợ, đủ loại tâm tình cắn nuốt Vương Cường!
Dù là Tống Uyển Quân cũng nhíu mày, lộ vẻ mặt kinh ngạc, mấy ngày nay nàng đã điều tra Lý Phong, biết rõ 10 triệu này có ý vị thế nào với Lý Phong, nhưng hắn vậy mà cự tuyệt.
"Xem ra muốn thu phục hắn không phải chuyện dễ dàng. . ." Tống Uyển Quân âm thầm nói.
Đám người Hà Cừu dữ tợn cười một tiếng, mặc cho mấy tên Trần Hải, Ngô Bưu phản kháng thế nào cũng vô dụng, trực tiếp kéo bọn hắn ra ngoài, để lại tiếng cầu xin vẫn còn vang vọng xung quanh. . .
"Vương Cường, có nhớ lúc nãy ngươi mới nói cái gì không?" Lý Phong quay đầu nhìn về phía Vương Cường, đùa cợt hỏi.
"Lý ca, ta sai rồi, ngươi cứ coi lời ta nói là... cái đánh rắm đi." Vương Cường cố nở ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Hắn bây giờ có thể nói cái gì? Vốn tưởng Lý Phong giống như hắn đều là con tốt nhỏ, nhưng ai biết Lý Phong lắc mình biến thành con vua a!
"Đừng sợ, ta là người tốt, không có khả năng làm ra sự tình vi phạm pháp luật, bất quá ngươi cũng phải giữ lời mới được a, êy ngươi lại đây, người bạn cùng phòng này của ta có một nguyện vọng, phiền ngươi giúp hắn thực hiện nhé." Lý Phong chỉ vào một người trong Thập Nhị Thái Bảo, lộ vẻ mặt trêu tức nói.
Thanh niên được Lý Phong gọi tên là Lý Cương, hắn mang theo vẻ mặt mờ mịt đi tới, không phải chứ. . . Cái nguyện vọng gì a, tại sao vừa nghe đã biết không phải chuyện gì tốt, không phải là muốn để hắn dâng lên hoa cúc chứ?
(hoa cúc:chỉ lỗ ass =_= )
"Đại đệ đệ, ngươi đừng dọa Lý Cương, bạn cùng phòng của ngươi đến cùng là có nguyện vọng gì, nói thẳng đi." Tống Uyển Quân che miệng cười nói, nụ cười của gia hỏa Lý Phong này thật là xấu xa, không biết hắn đang có chủ ý gì trong đầu nữa.
"Nói ra các ngươi có khả năng không tin, người bạn cùng phòng của ta có mộng tưởng làm người nổi tiếng, vì thực hiện mộng tưởng, hắn muốn trực tiếp ăn cứt nóng a." Lý Phong lộ vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Tống Uyển Quân: "? ? ?"
Không phải chứ. . . Hiện tại người trẻ tuổi vì nổi danh mà không từ thủ đoạn như vậy sao? Tôn nghiêm cũng không cần?
Vương Cường: "? ? ?"
Ai có mộng tưởng làm người nổi tiếng? Ai muốn ăn cứt a! Nhìn mặt ta ngu ngốc như vậy sao? Đại ca, van cầu ngươi đừng đùa ta được không, ta thật sự biết lỗi rồi!
"Cho nên a Lý Cương, ngươi nhất định phải giúp người bạn cùng phòng này của ta, kiếm một bình phân thật lớn, hơn nữa cũng phải mới mẻ nóng hổi, ngươi có thể làm được không?" Lý Phong trịnh trọng nói.
"Có thể, yên tâm đi Lý thiếu, ta nhất định sẽ giúp hắn thực hiện mộng tưởng!" Lý Cương cảm động đến mức lệ nóng tràn đầy, vì mộng tưởng của bạn cùng phòng mà dùng hết toàn lực như vậy thì phải có tình nghĩa huynh đệ dạt dào cỡ nào? Không hổ là Lý thiếu!
Tần Mộng vốn định mở miệng khuyên can, nhưng nghĩ đến hành vi trước đó của Vương Cường, ngàn vạn lời nói chỉ có thể hóa thành một hơi thở dài.
Bị Lý Cương bắt giữ, Vương Cường không có bất kỳ sức phản kháng nào liền bị mang đi.
"Cạch cạch."
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ lớn mở ra, một tiểu nữ hài rụt rè đi tới.
"Mẹ. . . Oa oa. . ." Tiểu nữ nhi chớp chớp mắt to, bi bô nói, ngay sau đó nàng liền thấy trong phòng xuất hiện rất nhiều người xa lạ, nhất thời hoảng sợ khóc lớn.
"A, Hinh Hinh, đừng khóc đừng khóc, bọn họ đều là bằng hữu của Lý thúc." Tần Mộng liền vội vàng đi tới ôm lấy con gái, khuôn mặt đầy vẻ thương yêu.
"Ài, đánh thức vị tiểu tổ tông này rồi." Lý Phong lắc đầu, tiếp theo quay đầu nói với thủ hạ của Tống Uyển Quân: "Các ngươi mau cười lên!"
Lý Phong ra lệnh một tiếng, những hán tử hung ác lập tức mạnh mẽ nở ra một nụ cười, mặc dù có chút khó coi, nhưng dù sao so với nghiêm mặt cũng đẹp hơn nhiều.
"Hinh Hinh, thúc thúc đánh thức ngươi à? Xin lỗi nhé, thúc thúc chơi cưỡi ngựa với ngươi được không?" Lý Phong vội vàng đi tới ôn nhu nói.
Lưu Hinh đầu tiên là vụng trộm nhìn những thúc thúc lạ lẫm, thấy bọn họ đều bày ra khuôn mặt vui cười, sợ hãi liền tiêu tán không ít, sau đó mới dừng khóc, giang cánh tay ra nhìn Lý Phong, bi bô nói : "Ôm ta một cái ~ "
Lý Phong vui vẻ ôm tiểu cô nương vào lòng, sau đó đặt ở trên cổ, để tiểu cô nương chơi cưỡi ngựa, lát sau tiểu cô nương đã bị Lý Phong chọc cho cười "ha ha" không ngừng.
Hình ảnh đầy từ ái này làm cho thủ hạ của Tống Uyển Quân không bình tĩnh nổi.
Không phải chứ. . . Đây là Lý thiếu một quyền đánh nát bàn đá cẩm thạch sao? Nếu như nói khi đó Lý thiếu là con sư tử oai hùng, vậy giờ Lý thiếu chính là một con mèo nhỏ dễ gần a!
Người không rõ tình huống có khi còn tưởng lầm Lưu Hinh là con gái của Lý Phong!
"Gia hỏa này. . . Rất có lòng trắc ẩn nha." Ánh mắt Tống Uyển Quân lóe lên ánh sáng kỳ lạ, âm thầm nói.
Chơi đùa với Lưu Hinh một lát, Lý Phong đưa nàng cho Tần Mộng ôm , sau đó nháy mắt với Tống Uyển Quân một cái, ra ngoài cửa.
Dưới lầu, trong chiếc xe Audi A8.
"Cám ơn đã tới giúp ta, để báo đáp ngươi, về sau ngươi gặp phải phiền phức gì thì có thể tìm ta." Lý Phong nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính, chậm rãi nói.
"Vì sao ngươi không thèm ngắm ta, do tỷ tỷ không đẹp à?" Tống Uyển Quân nhìn sang Lý Phong, nửa đùa nửa thật mà hỏi.
Nàng ngồi ngay cạnh Lý Phong, đôi chân dài ẩn sau lớp tất da báo đặt ở ngay bên tay phải Lý Phong, chỉ cần Lý Phong hơi chuyển động là có thể sờ đến.
"Hoàn toàn ngược lại, là tỷ tỷ quá đẹp, khiến lòng ta ngứa ngáy khó nhịn, nếu như nhìn ngươi thêm vài lần ta sợ tối nay sẽ ngủ không nổi." Lý Phong quay đầu nhìn lướt qua bầu ngực đầy đặn của Tống Uyển Quân, ra vẻ nghiền ngẫm nói. .
"Hóa ra là như vậy. . . Thế thì tỷ tỷ cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi có thể đoán được tỷ tỷ hôm nay mặc quần lót màu gì, tỷ tỷ sẽ dùng tay giúp ngươi. . . giải tỏa." Đôi mắt đẹp của Tống Uyển Quân ngập nước, khẽ cắn môi đỏ nói.
"Đinh, kí chủ, ngài có nhiệm vụ mới, có muốn lập tức xem xét?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.