Chương 86: Đại kết cục (1)
Nhất Mặc Đan Tâm
21/09/2021
Edit: Tagoon
Bóng ma của giấc mộng lúc trước vẫn luôn bao phủ Bạch Húc, khiến hắn hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh lực làm việc, về công tác cũng liên tiếp xảy ra sai lầm, thiếu chút nữa là bị sa thải.
"A Húc à, làm sao vậy?" Bà ngoại đang nói chuyện với hắn, lại phát hiện hắn căn bản không nghe vào tai, chỉ dại mặt ra nhìn chằm chằm một chỗ, con ngươi không hề có tiêu cự.
"Hả? Cháu không có việc gì bà ngoại." Bạch Húc phục hồi lại tinh thần cười cười, tiếp tục giúp bà ngoại hái rau, chỉ là không quá hai phút lại hồn bay lên cung trăng.
Bà ngoại nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của Bạch Húc bèn có chút lo lắng, nhưng lại không biết phải nên nói cái gì. Trên người đứa nhỏ này bao phủ một tầng buồn bực nồng đậm, quả thực u uất đến mức làm người khác giật mình.
Cuối cùng bà do dự nửa ngày mới thật cẩn thận hỏi, "A Húc có phải yêu đương rồi hay không? Thất tình hả?"
Bạch Húc đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, bờ môi run rẩy hé mở, lại không thốt ra nổi một chữ.
Vừa nãy bà ngoại nói cái gì? Yêu đương?
Đó là yêu sao?
Bạch Húc vô lực kéo kéo khóe miệng, "Bà ngoại, bà suy nghĩ nhiều rồi, cháu không có yêu đương, cháu sao có thể yêu y được......"
Đúng vậy, ta tuyệt không sẽ yêu y......
Bà ngoại lại cười, xoa xoa đầu hắn, vẻ mặt dịu dàng, "Đứa nhỏ ngốc, con thử tự vào soi gương nhìn vẻ mặt hiện tại của con xem. Gặp được người mình yêu thích không dễ dàng, nếu như thật sự động tâm rồi, vậy theo đuổi đi. Chúng ta đã già rồi, chẳng còn theo đuổi được cái gì nữa, nhưng con còn trẻ, tổng vẫn nên nỗ lực, điên cuồng một chút, miễn cho tương lai phải hối hận......"
Bà ngoại còn đang lải nhải gì đó, nhưng Bạch Húc đã nghe không vào nữa rồi. Trong đầu hắn một lần lại một lần hồi tưởng ánh mắt Dạ Vô Thương nhìn hắn khi ấy. Bộ dáng nửa quỳ trước mặt hắn, bộ dáng tình nguyện chính mình đau chết cũng không muốn đến gần hắn, cùng với...... Bộ dáng nói yêu hắn.
Vậy hắn thì sao?
Bạch Húc không biết, thật sự không biết. Hắn từ trước tới nay trong chuyện cảm tình luôn trì độn, không biết cái gì là thích cái gì là yêu. Nhưng hắn lại để ý người này. Ngoại trừ nhiệm vụ, hắn cũng từng vì sự an nguy của y mà lo lắng, thậm chí đã từng rung động trước lời thổ lộ của y. Chỉ là chút rung động nhỏ nhoi này thực mau đã bị hắn cưỡng bách chuyển thành oán hận. Hắn chỉ có thể một lần lại một lần không ngừng tự thôi miên chính mình, hắn sẽ không động tâm với người kia......
Nhưng thực tế thì sao?
Đau lòng lúc rời đi là chuyện như thế nào? Trống vắng sau khi tỉnh lại là chuyện như thế nào? Thậm chí còn không ngừng mơ thấy y, thấy y hỏng mất thì cũng cảm thấy thống khổ như là chính bản thân mình, tất cả đều vô cùng chân thật như vậy.
Hoá ra đây là yêu sao?
Hắn sớm đã yêu Dạ Vô Thương?
Vậy hắn vì sao lại phải rời khỏi y?
Bạch Húc ngẩn ngơ ngồi ở đó, tựa như trong nháy mắt mất đi sức sống, nước mắt bất tri bất giác rơi đầy mặt. Một trận khủng hoảng xưa nay chưa từng có thổi quét hắn, khiến hắn chìm sâu vào trong một loại tuyệt vọng khó có thể miêu tả.
Hắn đánh mất người yêu hắn sâu đậm, hơn nữa rốt cuộc đã không còn tìm lại được nữa......
"Ai nha, cái đứa nhỏ ngốc sao lại khóc chứ? Nếu đã thích như vậy thì đi tìm cô ấy đi. Lớn như vậy rồi còn xấu hổ gì nữa không biết......." Bà ngoại luống cuống tay chân nhét khăn giấy cho hắn, đau lòng lợi hại.
"Không kịp rồi, quá xa, cháu rốt cuộc không tìm được nữa, bà ngoại, cháu sẽ không còn được gặp lại y......" Bạch Húc rốt cuộc hỏng mất, cảm xúc mất khống chế khóc oà lên, cho dù năm đó cha mẹ hắn xảy ra tai nạn xe cộ, hắn cũng không khóc dữ dội như vậy.
"Lại xa thì còn có thể xa được tới đâu!" Bà ngoại dùng sức chọc chọc cái trán hắn, chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Không tiền đồ, bây giờ giao thông phát triển như vậy, muốn đi tới đâu chẳng được. Hai kẻ già chúng ta không cần con lo lắng, hoàn toàn có thể tự chiếu cố tốt cho mình, con chỉ cần đi làm chuyện con muốn làm là được rồi!"
"Không, không còn kịp rồi, hết thảy đều không còn kịp rồi......" Bạch Húc lại chỉ tiếp tục lắc đầu, vùi mặt vào đôi tay mình, để mặc cho nước mắt theo khe hở ngón tay chảy xuống.
Cứ như vậy hắn lại mơ màng hồ đồ qua mấy ngày. Có lẽ thời gian xác thật là phương thuốc tốt nhất để miệng vết thương khép lại, ngay sau khi hắn đã cố tình bỏ qua cùng quên đi, mỗi ngày trôi qua tựa hồ cũng không đến mức khổ sở như vậy.
Hôm nay, Bạch Húc đang xoát bình luận của 《 Tiên Đồ Lộ Dao Dao 》, nhìn từng dòng bình luận do chính tay mình viết rồi lại bắt đầu ngẩn người, trong đầu đột nhiên phát ra một giọng nói cực kỳ quen thuộc của hệ thống,
【 Đinh —— ký chủ rác rưởi, có nhớ bản hệ thống hay không! 】
Bạch Húc đột ngột đứng lên, không thể tưởng tượng mà nhìn quét khắp nơi, lại không phát hiện bóng dáng của tiểu nhân chibi kia, chẳng lẽ là do hắn suy nghĩ quá nhiều nên mới xuất hiện ảo giác?
Không đợi hắn thất vọng, thanh âm kia lần thứ hai thốt lên, 【 Đừng tìm nữa xuẩn ký chủ, bản hệ thống vì để tới gặp ngươi, năng lượng có chút không đủ, cho nên không có cách nào ngưng ra hình ảnh, hiện tại bên kia xuất hiện một chút vấn đề nhỏ......】
Thanh âm hệ thống bắt đầu trở nên hơi đứt quãng, sau một đoạn thời gian mới lần thứ hai trở nên rõ ràng, 【 Chính là vai ác đại nhân quyết định huyết tế Tam Thiên Giới để thu hoạch đủ năng lượng xé rách hư không, điều này đối với thiên đạo sinh ra uy hiếp cực đại, cho nên muốn thỉnh ngươi tới hỗ trợ, có thể trở về trấn an y hay không......】
Bạch Húc sững sờ tại chỗ, phản ứng đầu tiên lại là không thể tin nổi, trở về? Hắn có thể trở về?
Cần trở về ư?
Hắn thật sự nghĩ kỹ rồi sao?
Hệ thống lại coi sự trầm mặc của hắn tưởng lầm là không đồng ý, ngữ khí lược hiện nôn nóng, 【 Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý trở về, hệ thống có thể...... Đổi hai viên đan dược cực phẩm làm bồi thường, giúp cho người thân của ngươi bên này có thể sống lâu trăm tuổi, thế giới kia đã...... Tư...... Sắp hỏng mất, năng lượng của ta càng ngày càng yếu, thỉnh ký chủ mau chóng quyết định...... Tư......】
Bạch Húc cúi đầu, khẽ cười cười. Như vậy, có lẽ là lựa chọn tốt nhất nhỉ?
Hắn gọi điện cho ông bà ngoại, bảo bọn họ qua mấy ngày nữa tới phòng hắn lấy hai viên thuốc kia ăn, sau đó thuyết minh một chút nơi mình sẽ đi rồi mới hoàn toàn buông tâm, "Có thể, đi thôi......"
【 Đinh —— ký chủ một lần nữa trói định, định vị trung, truyền tống......】
Dường như chỉ qua một cái chớp mắt, Bạch Húc lần thứ hai mở trừng mắt. Vẫn là ở tẩm cư vô cùng xa hoa kia, dưới thân là chiếc giường băng hàn khí bức người. Hắn duỗi tay yên lặng cảm thụ, dùng huyền băng vạn năm chế tạo, nghĩ đến là để bảo tồn xác chết của hắn không bị hủ.
Hắn nhìn trái nhìn phải, không thấy thân ảnh của vai ác đại nhân. Nhớ tới trận đại chiến theo lời nói trong giấc mơ lần trước, hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài. Nhưng toàn bộ đại điện một đường đi tới hoàn toàn trống không, vắng tanh không một bóng người, loại tình huống quỷ dị này khiến dự cảm xấu trong lòng Bạch Húc càng thêm mãnh liệt.
Hành lang quanh quẩn chỉ có mỗi tiếng bước chân của chính hắn, cùng với từng trận hồi âm có vẻ phá lệ rợn người, con đường này tựa như không có điểm cuối.
Đột nhiên, nơi tối tăm phía trước xuất hiện một đôi giày đẹp đẽ quý giá, hướng về phía trước nhìn lại, từ trong bóng tối lộ ra một khuôn mặt quen thuộc. Bạch Húc dừng một chút, sau đó nở nụ cười đón chào, còn chưa kịp mở miệng, người nọ lại lập tức đi xuyên qua thân thể hắn.
"......" Bạch Húc nháy mắt ngây người tại chỗ, quay đầu lại nhìn về hướng người nọ rời đi, đột nhiên cảm giác trước ngực truyền đến từng trận đau âm ỉ, tựa như bị vô số hàm răng thật nhỏ cắn lên từng ngụm từng ngụm.
Hoá ra cảm giác bị bỏ qua là cái dạng này sao......
Bạch Húc cười khổ, cúi đầu, đây là có chuyện gì?
Tiểu Dạ không nhìn thấy hắn, hay là......
Hắn ngơ ngác nhìn đôi bàn tay mình, chỉ là nháy mắt tiếp theo, người biến mất vừa rồi lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn.
Dạ Vô Thương đứng cách hắn chưa đến 1 mét, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, đáy mắt là một tia kinh hỉ không dễ phát hiện, nhưng càng nhiều hơn lại là tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
Y vươn tay, tựa hồ muốn sờ mặt Bạch Húc, lại dừng ở khoảng cách chưa tới một tấc, đầu ngón tay hơi hơi cong lại, sợ rằng y chỉ cần chạm vào một cái, người trước mặt này sẽ biến mất tựa như bong bóng, mỹ lệ nhưng mỏng manh dễ vỡ.
Nhìn bộ dạng mười phần cẩn thận của người trước mặt, quả thực hèn mọn đến đau lòng, cái loại đau đớn tinh mịn này đột nhiên trở nên bén nhọn đâm vào tim Bạch Húc. Hắn chủ động nắm lấy tay Dạ Vô Thương áp lên mặt mình, nhẹ giọng nói, "Tiểu Dạ, là ta, ta đã trở về......"
"Sư huynh......" Dạ Vô Thương nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, da thịt dưới tay mềm mại ấm áp, chứ không phải cái lạnh băng thấu xương kia. Đôi mắt giờ phút này đã mở ra, bên trong phản chiếu lên bóng dáng của y. Sư huynh của y đã trở lại......
Hô hấp của Dạ Vô Thương nháy mắt trở nên thô nặng, xúc cảm ấm áp kích thích khiến đôi mắt y đều bắt đầu đỏ lên, hai tay vòng ra sau đầu, dùng sức ôm người vào trong lòng ngực, lực đạo lớn đến mức tưởng chừng như muốn nhào nát người này rồi nhét vào trong thân thể của mình vậy.
"Sư huynh......" y siết cánh tay thật chặt, vùi đầu ở cổ Bạch Húc. Ngửi mùi hương quen thuộc thoang thoảng kia, y có chút khó có thể ức chế phát run, nhưng trừ bỏ không ngừng gọi tên hắn, bất kể lời nào khác đều không thể nói thành câu.
Bạch Húc cảm thấy y ôm quá chặt, ngay cả lồng ngực cũng bị chèn ép, hô hấp có chút khó khăn, liền hơi hơi tránh né. Nhưng người nọ lại dường nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên buông tay lui về phía sau một bước, nét đỏ ửng do kích động trên mặt cũng rút đi, môi gắt gao mím chặt đến nhợt nhạt.
"Sư huynh, ngươi đã về rồi, là còn chuyện gì không yên lòng sao? Bạch Long Phủ ta bảo vệ, một người cũng không thiếu, sư tôn cũng ở nơi đó chờ ngươi, ta...... Bọn họ đều rất nhớ ngươi, ngươi muốn đi thăm bọn họ sao?"
"Sư huynh, ta biết ngươi còn giận ta, không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ không...... Sẽ không quấy rầy ngươi. Nhưng mà, nhưng mà cho ta đi theo ngươi được không? Ta bảo đảm ta sẽ không gây trở ngại đến ngươi, cũng sẽ không để ngươi nhìn thấy ta. Ngươi nếu như không muốn...... Vậy ít nhất để ta biết ngươi an toàn, được không...... Ta chỉ cần biết rằng ngươi không có việc gì là được, như vậy...... Là đủ rồi......"
Lời nói của Dạ Vô Thương tựa như một cây kim hung hăng đâm vào tim Bạch Húc, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Kẻ ăn nói khép nép lại tự ti như vậy, hoàn toàn điên đảo so với bộ dáng hăng hái khí phách không ai bì nổi trong trí nhớ của hắn.
Mà càng làm hắn khó có thể chịu đựng chính là, là hắn, là do chính tay hắn đã khiến cho người này trở thành như vậy.
Hắn trong lúc bất tri bất giác đã lừa gạt tấm chân tình của Dạ Vô Thương, lấy danh nghĩa nhiệm vụ không chút nào lưu tình mà tiêu xài tình yêu của y, rồi sau khi nhiệm vụ hoàn thành lại không hề lưu luyến rời khỏi.
Thật đúng là kỹ nữ......
Bạch Húc ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ chính mình, ngẩng đầu nhìn nam nhân đã hoàn toàn thành thục trước mặt, vẻ ngây ngô trong ký ức rút đi, giờ phút này lại toát ra ủy khuất cùng lấy lòng quen thuộc, tình yêu sâu đậm cùng khát vọng ngo ngoe rục rịch bị cực lực áp xuống, chỉ sợ hắn không hài lòng một cái là ngay lập tức lại sẽ rời đi mà không để lại một câu nào.
Hắn đem người này, sống sờ sờ kéo lên tận trên mây, rồi lại sinh sôi ném xuống bùn sâu.
Bạch Húc cảm giác đôi mắt chua xót đến lợi hại, vội vàng cúi đầu, sợ không chú ý một cái là nước mắt sẽ cứ như vậy chảy xuống. Hắn tình nguyện người này giống như trước kia bừa bãi bá đạo, mà không phải thật cẩn thận lấy lòng như bây giờ.
Hắn chủ động ghé sát Dạ Vô Thương, cảm giác được thân thể kia nháy mắt cứng đờ, lần đầu tiên ôm lấy eo y, thở dài nói, "Bọn họ đều nhớ ta, vậy còn ngươi thì sao? Ta là không yên lòng ngươi đó...... Thực xin lỗi, để ngươi đợi lâu như vậy, ta đã trở về......"
Âm cuối biến mất ở nơi đôi môi hai người tương dán. Dạ Vô Thương đột nhiên trừng lớn hai mắt, màu đỏ bên trong càng thêm đậm đặc, cơ hồ sắp lan ra toàn bộ tròng mắt.
Y vươn tay, tựa hồ muốn ôm lấy eo Bạch Húc, lại ngừng lại khi vừa chạm đến vải dệt lạnh lẽo, sau đó cảm nhận được trên môi ấm áp, đôi mắt liền nhắm chặt, dùng sức ôm lại.
Nháy mắt tiếp theo, hai người đã xuất hiện ở một nơi xa hoa khác trong cung điện, bất ngờ đó lại là nơi mà hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ, chỉ là đã không còn màu đỏ chói mắt kia nữa.
Dạ Vô Thương đè người lên trên giường, tay chân cùng sử dụng, lấy một loại tư thế cực kỳ biệt nữu gắt gao cuốn lấy người từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm người dưới thân, "Sư huynh vừa rồi, nói cái gì?"
Bạch Húc đỏ mặt, vừa định lừa gạt cho qua đi, nhưng nghĩ đến Dạ Vô Thương xưa nay vốn không có cảm giác an toàn, tính cách lại cố chấp liền trầm mặc xuống. Muốn thừa nhận thích một người, thật sự khó đến như vậy sao?
Hắn hít sâu một hơi, đối mặt với người nọ hai mắt sáng ngời, nhẹ giọng nói, "Ta nói, ta thích ngươi, trở về là bởi vì không bỏ xuống được ngươi......" Chỉ là giọng nhỏ như muỗi kêu.
Dạ Vô Thương đột nhiên cứng lại rồi, không thể tin tưởng nhìn vào đôi mắt mang ý cười đó, ấp úng hỏi, "Ngươi nói...... Cái gì?"
Bạch Húc mím môi, nhưng tình huống trước mắt hiển nhiên không cho phép hắn tiếp tục trốn tránh, đơn giản buông lỏng trái tim, chủ động câu lấy cổ Dạ Vô Thương kéo y tới gần mình, gằn từng chữ một nói, "Ta nói, ta thích ngươi, trở về là bởi vì......"
Nói còn chưa dứt lời, đã bị môi lưỡi nóng cháy đổ trở về, lực đạo tàn sát bừa bãi trên môi hắn thật sự quá mức hung mãnh, quả thực như là muốn sống sờ sờ xé nát hắn ra vậy, thực mau trong miệng hai người liền nếm được mùi máu tươi.
Dạ Vô Thương ngẩng đầu, trong mắt là dục vọng mãnh liệt cùng tàn nhẫn, như kiểu có thể phun được ra lửa vậy. Đối mặt với vai ác đại nhân như vậy, Bạch Húc thực xấu hổ lúng túng, còn chưa nghĩ xong nên thoát thân bằng cách nào thì đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, "Các đại tông môn lại đánh tới đây, đại trưởng lão thỉnh ngài qua đó."
Thân thể Dạ Vô Thương đột nhiên cứng đờ, hiếm thấy mà có chút lo sợ bất an, "Sư huynh...... Ta không có giết nhiều người lắm đâu, là bọn họ khai chiến trước, ta......" Nói nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, ngay cả chính y cũng nghe không nổi nữa, bàn tay lại không tự chủ được nắm chặt cánh tay Bạch Húc, sợ hắn tức giận rồi bỏ đi mất.
Nhìn vai ác đại nhân đầu sắp rụt xuống tận ngực, Bạch Húc có chút đau lòng xoa xoa đầu y, trấn an nói, "Ta biết, chúng ta đi kết thúc trận chiến tranh này được không? Sau đó ta liền ở lại cùng với ngươi, không đi đâu nữa."
Dạ Vô Thương mừng rỡ ngẩng đầu, trong mắt lập loè kinh hỉ, chờ mong, do dự, cuối cùng đều hóa thành kiên định.
Chẳng sợ đây chỉ là người này vì thoát khỏi y nên nói dối, chẳng sợ người này chỉ là muốn liên hợp với đám người bên ngoài cùng nhau giết chết y, y đều nhận.
Chỉ cần là sư huynh cho, là đắng là ngọt, y đều nhận!
Bên kia, ở bên bờ Vô Tẫn Thâm Uyên mênh mông một biển người. Nếu cẩn thận nhìn lại sẽ thấy, bọn họ khí tức bất phàm, trên người quay chung quanh các loại pháp bảo ngũ quang thập sắc, tu vi mạnh mẽ, trong đó ẩn ẩn lấy một đội người mặc bạch y làm đầu.
Đứng ở đằng trước đúng là Bạch Phong lần thứ hai xuất quan cùng với Bạch Uyên đã thăng cấp đến Luyện Hư kỳ, phía sau là người nhà họ Bạch mênh mông cuồn cuộn.
Còn lại các tu sĩ khác phân tán vây quanh đội người này, bày ra thái độ chúng tinh phủng nguyệt. Cơ mà nói đến cũng kỳ quái, người Bạch Long Phủ kia, tu vi cũng không phải tối cao ở đây, lại ẩn ẩn có loại địa vị siêu phàm, hơn nữa những kẻ phía sau nhìn thì như cung kính, kỳ thật trong nét mặt ẩn ẩn mang theo vẻ khinh thường.
Hơn hai trăm năm trước, tiên ma đại chiến, Ma tộc do Ma Tôn tân nhiệm Dạ Vô Thương chỉ huy, mà tiên tu bên này thì lại lấy Thiên Hoa Tông dẫn đầu. Chỉ là không biết Dạ Vô Thương kia đã phát điên cái gì, thế mà lại lấy sức của một người gần như đem toàn bộ Thiên Hoa Tông tàn sát sạch sẽ!
Lúc sau Tu chân giới như rắn mất đầu, nhân tâm đại loạn, Ma tộc nhân cơ hội tấn công mạnh mẽ, các đại tông môn thế gia toàn bộ thương vong thảm trọng, chỉ trừ mỗi Bạch Long Phủ.
Mới đầu mọi người tưởng Bạch Long Phủ ru rú trong nhà, vị trí lại hẻo lánh, nhưng một thời gian dài, loại khác biệt rõ ràng này dần dần đột hiện ra ngoài, cộng thêm có tiểu binh Ma tộc bị bắt giữ nói rõ, tôn chủ đã từng công đạo bọn họ, tuyệt đối không thể thương lấy một người của Bạch Long Phủ!
Tin tức này cơ hồ đã khiến cho toàn bộ Tu chân giới trải qua một hồi sóng to gió lớn, Bạch Long Phủ cư nhiên thông đồng với địch, là nội quỷ Ma tộc?!
Mà đang lúc bọn họ cùng chung kẻ địch chuẩn bị cùng nhau tiêu diệt Bạch Long Phủ, Dạ Vô Thương cư nhiên tự mình dẫn người tấn công, các đại gia tộc mười không còn một, sôi nổi chạy trốn. Chỉ là bước chân Ma tộc lại sinh sôi ngừng ở bên ngoài Bạch Long Phủ, thật giống như bên trong có thứ gì làm bọn chúng kiêng kị vậy.
Như thế, vì sinh tồn, bọn họ không thể không buông bỏ tự trọng, tới tìm kiếm Bạch Long Phủ xin thu lưu cùng chứa chấp. Bọn họ dùng loại tiểu tâm tư này nhưng lại giúp cho gia tộc của mình được bảo tồn, cho nên danh khí của Bạch Long Phủ bạo trướng, trong một đêm trở thành tiên đạo khôi thủ.
Tóm lại trong lòng mọi người tuy rằng khinh thường cùng hoài nghi rất nhiều, nhưng vì mạng sống lại vẫn không thể không bỏ mặt mũi đi thỉnh cầu bọn họ che chở, lại không có lúc nào là không mắng bọn họ, đây chính là nhân tính.
Nhưng mà lần đối chiến này lại chú định sẽ có điều bất đồng. Dạ Vô Thương che chở Bạch Húc xuất hiện ở phía sau đám người, sự cân bằng vi diệu giữa hai bên nháy mắt bị đánh vỡ.
Tôn sát thần này như thế nào lại tới!
Bọn họ chính là nghe nói Dạ Vô Thương không ở ma cung, mới dám dẫn người tiến đến, bằng không bao nhiêu người tới đây đều là uổng công rồi. Tên này căn bản không phải là người mà quả thực chính là ma quỷ. Một thân ma khí dùng không hết, một thanh thần binh có thể coi là Tiên Khí, thân thể cường hãn cùng tu vi nghịch thiên, quả thực chính là ác mộng của mọi người!
Ở đây không ít tu sĩ đã bắt đầu phát run, hai chân run rẩy, thậm chí cảm giác linh lực trong cơ thể chính mình cũng khó có thể điều động.
Bóng ma của giấc mộng lúc trước vẫn luôn bao phủ Bạch Húc, khiến hắn hoàn toàn không có cách nào tập trung tinh lực làm việc, về công tác cũng liên tiếp xảy ra sai lầm, thiếu chút nữa là bị sa thải.
"A Húc à, làm sao vậy?" Bà ngoại đang nói chuyện với hắn, lại phát hiện hắn căn bản không nghe vào tai, chỉ dại mặt ra nhìn chằm chằm một chỗ, con ngươi không hề có tiêu cự.
"Hả? Cháu không có việc gì bà ngoại." Bạch Húc phục hồi lại tinh thần cười cười, tiếp tục giúp bà ngoại hái rau, chỉ là không quá hai phút lại hồn bay lên cung trăng.
Bà ngoại nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của Bạch Húc bèn có chút lo lắng, nhưng lại không biết phải nên nói cái gì. Trên người đứa nhỏ này bao phủ một tầng buồn bực nồng đậm, quả thực u uất đến mức làm người khác giật mình.
Cuối cùng bà do dự nửa ngày mới thật cẩn thận hỏi, "A Húc có phải yêu đương rồi hay không? Thất tình hả?"
Bạch Húc đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, bờ môi run rẩy hé mở, lại không thốt ra nổi một chữ.
Vừa nãy bà ngoại nói cái gì? Yêu đương?
Đó là yêu sao?
Bạch Húc vô lực kéo kéo khóe miệng, "Bà ngoại, bà suy nghĩ nhiều rồi, cháu không có yêu đương, cháu sao có thể yêu y được......"
Đúng vậy, ta tuyệt không sẽ yêu y......
Bà ngoại lại cười, xoa xoa đầu hắn, vẻ mặt dịu dàng, "Đứa nhỏ ngốc, con thử tự vào soi gương nhìn vẻ mặt hiện tại của con xem. Gặp được người mình yêu thích không dễ dàng, nếu như thật sự động tâm rồi, vậy theo đuổi đi. Chúng ta đã già rồi, chẳng còn theo đuổi được cái gì nữa, nhưng con còn trẻ, tổng vẫn nên nỗ lực, điên cuồng một chút, miễn cho tương lai phải hối hận......"
Bà ngoại còn đang lải nhải gì đó, nhưng Bạch Húc đã nghe không vào nữa rồi. Trong đầu hắn một lần lại một lần hồi tưởng ánh mắt Dạ Vô Thương nhìn hắn khi ấy. Bộ dáng nửa quỳ trước mặt hắn, bộ dáng tình nguyện chính mình đau chết cũng không muốn đến gần hắn, cùng với...... Bộ dáng nói yêu hắn.
Vậy hắn thì sao?
Bạch Húc không biết, thật sự không biết. Hắn từ trước tới nay trong chuyện cảm tình luôn trì độn, không biết cái gì là thích cái gì là yêu. Nhưng hắn lại để ý người này. Ngoại trừ nhiệm vụ, hắn cũng từng vì sự an nguy của y mà lo lắng, thậm chí đã từng rung động trước lời thổ lộ của y. Chỉ là chút rung động nhỏ nhoi này thực mau đã bị hắn cưỡng bách chuyển thành oán hận. Hắn chỉ có thể một lần lại một lần không ngừng tự thôi miên chính mình, hắn sẽ không động tâm với người kia......
Nhưng thực tế thì sao?
Đau lòng lúc rời đi là chuyện như thế nào? Trống vắng sau khi tỉnh lại là chuyện như thế nào? Thậm chí còn không ngừng mơ thấy y, thấy y hỏng mất thì cũng cảm thấy thống khổ như là chính bản thân mình, tất cả đều vô cùng chân thật như vậy.
Hoá ra đây là yêu sao?
Hắn sớm đã yêu Dạ Vô Thương?
Vậy hắn vì sao lại phải rời khỏi y?
Bạch Húc ngẩn ngơ ngồi ở đó, tựa như trong nháy mắt mất đi sức sống, nước mắt bất tri bất giác rơi đầy mặt. Một trận khủng hoảng xưa nay chưa từng có thổi quét hắn, khiến hắn chìm sâu vào trong một loại tuyệt vọng khó có thể miêu tả.
Hắn đánh mất người yêu hắn sâu đậm, hơn nữa rốt cuộc đã không còn tìm lại được nữa......
"Ai nha, cái đứa nhỏ ngốc sao lại khóc chứ? Nếu đã thích như vậy thì đi tìm cô ấy đi. Lớn như vậy rồi còn xấu hổ gì nữa không biết......." Bà ngoại luống cuống tay chân nhét khăn giấy cho hắn, đau lòng lợi hại.
"Không kịp rồi, quá xa, cháu rốt cuộc không tìm được nữa, bà ngoại, cháu sẽ không còn được gặp lại y......" Bạch Húc rốt cuộc hỏng mất, cảm xúc mất khống chế khóc oà lên, cho dù năm đó cha mẹ hắn xảy ra tai nạn xe cộ, hắn cũng không khóc dữ dội như vậy.
"Lại xa thì còn có thể xa được tới đâu!" Bà ngoại dùng sức chọc chọc cái trán hắn, chỉ hận rèn sắt không thành thép, "Không tiền đồ, bây giờ giao thông phát triển như vậy, muốn đi tới đâu chẳng được. Hai kẻ già chúng ta không cần con lo lắng, hoàn toàn có thể tự chiếu cố tốt cho mình, con chỉ cần đi làm chuyện con muốn làm là được rồi!"
"Không, không còn kịp rồi, hết thảy đều không còn kịp rồi......" Bạch Húc lại chỉ tiếp tục lắc đầu, vùi mặt vào đôi tay mình, để mặc cho nước mắt theo khe hở ngón tay chảy xuống.
Cứ như vậy hắn lại mơ màng hồ đồ qua mấy ngày. Có lẽ thời gian xác thật là phương thuốc tốt nhất để miệng vết thương khép lại, ngay sau khi hắn đã cố tình bỏ qua cùng quên đi, mỗi ngày trôi qua tựa hồ cũng không đến mức khổ sở như vậy.
Hôm nay, Bạch Húc đang xoát bình luận của 《 Tiên Đồ Lộ Dao Dao 》, nhìn từng dòng bình luận do chính tay mình viết rồi lại bắt đầu ngẩn người, trong đầu đột nhiên phát ra một giọng nói cực kỳ quen thuộc của hệ thống,
【 Đinh —— ký chủ rác rưởi, có nhớ bản hệ thống hay không! 】
Bạch Húc đột ngột đứng lên, không thể tưởng tượng mà nhìn quét khắp nơi, lại không phát hiện bóng dáng của tiểu nhân chibi kia, chẳng lẽ là do hắn suy nghĩ quá nhiều nên mới xuất hiện ảo giác?
Không đợi hắn thất vọng, thanh âm kia lần thứ hai thốt lên, 【 Đừng tìm nữa xuẩn ký chủ, bản hệ thống vì để tới gặp ngươi, năng lượng có chút không đủ, cho nên không có cách nào ngưng ra hình ảnh, hiện tại bên kia xuất hiện một chút vấn đề nhỏ......】
Thanh âm hệ thống bắt đầu trở nên hơi đứt quãng, sau một đoạn thời gian mới lần thứ hai trở nên rõ ràng, 【 Chính là vai ác đại nhân quyết định huyết tế Tam Thiên Giới để thu hoạch đủ năng lượng xé rách hư không, điều này đối với thiên đạo sinh ra uy hiếp cực đại, cho nên muốn thỉnh ngươi tới hỗ trợ, có thể trở về trấn an y hay không......】
Bạch Húc sững sờ tại chỗ, phản ứng đầu tiên lại là không thể tin nổi, trở về? Hắn có thể trở về?
Cần trở về ư?
Hắn thật sự nghĩ kỹ rồi sao?
Hệ thống lại coi sự trầm mặc của hắn tưởng lầm là không đồng ý, ngữ khí lược hiện nôn nóng, 【 Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý trở về, hệ thống có thể...... Đổi hai viên đan dược cực phẩm làm bồi thường, giúp cho người thân của ngươi bên này có thể sống lâu trăm tuổi, thế giới kia đã...... Tư...... Sắp hỏng mất, năng lượng của ta càng ngày càng yếu, thỉnh ký chủ mau chóng quyết định...... Tư......】
Bạch Húc cúi đầu, khẽ cười cười. Như vậy, có lẽ là lựa chọn tốt nhất nhỉ?
Hắn gọi điện cho ông bà ngoại, bảo bọn họ qua mấy ngày nữa tới phòng hắn lấy hai viên thuốc kia ăn, sau đó thuyết minh một chút nơi mình sẽ đi rồi mới hoàn toàn buông tâm, "Có thể, đi thôi......"
【 Đinh —— ký chủ một lần nữa trói định, định vị trung, truyền tống......】
Dường như chỉ qua một cái chớp mắt, Bạch Húc lần thứ hai mở trừng mắt. Vẫn là ở tẩm cư vô cùng xa hoa kia, dưới thân là chiếc giường băng hàn khí bức người. Hắn duỗi tay yên lặng cảm thụ, dùng huyền băng vạn năm chế tạo, nghĩ đến là để bảo tồn xác chết của hắn không bị hủ.
Hắn nhìn trái nhìn phải, không thấy thân ảnh của vai ác đại nhân. Nhớ tới trận đại chiến theo lời nói trong giấc mơ lần trước, hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng đứng dậy chạy ra bên ngoài. Nhưng toàn bộ đại điện một đường đi tới hoàn toàn trống không, vắng tanh không một bóng người, loại tình huống quỷ dị này khiến dự cảm xấu trong lòng Bạch Húc càng thêm mãnh liệt.
Hành lang quanh quẩn chỉ có mỗi tiếng bước chân của chính hắn, cùng với từng trận hồi âm có vẻ phá lệ rợn người, con đường này tựa như không có điểm cuối.
Đột nhiên, nơi tối tăm phía trước xuất hiện một đôi giày đẹp đẽ quý giá, hướng về phía trước nhìn lại, từ trong bóng tối lộ ra một khuôn mặt quen thuộc. Bạch Húc dừng một chút, sau đó nở nụ cười đón chào, còn chưa kịp mở miệng, người nọ lại lập tức đi xuyên qua thân thể hắn.
"......" Bạch Húc nháy mắt ngây người tại chỗ, quay đầu lại nhìn về hướng người nọ rời đi, đột nhiên cảm giác trước ngực truyền đến từng trận đau âm ỉ, tựa như bị vô số hàm răng thật nhỏ cắn lên từng ngụm từng ngụm.
Hoá ra cảm giác bị bỏ qua là cái dạng này sao......
Bạch Húc cười khổ, cúi đầu, đây là có chuyện gì?
Tiểu Dạ không nhìn thấy hắn, hay là......
Hắn ngơ ngác nhìn đôi bàn tay mình, chỉ là nháy mắt tiếp theo, người biến mất vừa rồi lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn.
Dạ Vô Thương đứng cách hắn chưa đến 1 mét, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, đáy mắt là một tia kinh hỉ không dễ phát hiện, nhưng càng nhiều hơn lại là tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
Y vươn tay, tựa hồ muốn sờ mặt Bạch Húc, lại dừng ở khoảng cách chưa tới một tấc, đầu ngón tay hơi hơi cong lại, sợ rằng y chỉ cần chạm vào một cái, người trước mặt này sẽ biến mất tựa như bong bóng, mỹ lệ nhưng mỏng manh dễ vỡ.
Nhìn bộ dạng mười phần cẩn thận của người trước mặt, quả thực hèn mọn đến đau lòng, cái loại đau đớn tinh mịn này đột nhiên trở nên bén nhọn đâm vào tim Bạch Húc. Hắn chủ động nắm lấy tay Dạ Vô Thương áp lên mặt mình, nhẹ giọng nói, "Tiểu Dạ, là ta, ta đã trở về......"
"Sư huynh......" Dạ Vô Thương nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, da thịt dưới tay mềm mại ấm áp, chứ không phải cái lạnh băng thấu xương kia. Đôi mắt giờ phút này đã mở ra, bên trong phản chiếu lên bóng dáng của y. Sư huynh của y đã trở lại......
Hô hấp của Dạ Vô Thương nháy mắt trở nên thô nặng, xúc cảm ấm áp kích thích khiến đôi mắt y đều bắt đầu đỏ lên, hai tay vòng ra sau đầu, dùng sức ôm người vào trong lòng ngực, lực đạo lớn đến mức tưởng chừng như muốn nhào nát người này rồi nhét vào trong thân thể của mình vậy.
"Sư huynh......" y siết cánh tay thật chặt, vùi đầu ở cổ Bạch Húc. Ngửi mùi hương quen thuộc thoang thoảng kia, y có chút khó có thể ức chế phát run, nhưng trừ bỏ không ngừng gọi tên hắn, bất kể lời nào khác đều không thể nói thành câu.
Bạch Húc cảm thấy y ôm quá chặt, ngay cả lồng ngực cũng bị chèn ép, hô hấp có chút khó khăn, liền hơi hơi tránh né. Nhưng người nọ lại dường nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên buông tay lui về phía sau một bước, nét đỏ ửng do kích động trên mặt cũng rút đi, môi gắt gao mím chặt đến nhợt nhạt.
"Sư huynh, ngươi đã về rồi, là còn chuyện gì không yên lòng sao? Bạch Long Phủ ta bảo vệ, một người cũng không thiếu, sư tôn cũng ở nơi đó chờ ngươi, ta...... Bọn họ đều rất nhớ ngươi, ngươi muốn đi thăm bọn họ sao?"
"Sư huynh, ta biết ngươi còn giận ta, không muốn nhìn thấy ta, ta sẽ không...... Sẽ không quấy rầy ngươi. Nhưng mà, nhưng mà cho ta đi theo ngươi được không? Ta bảo đảm ta sẽ không gây trở ngại đến ngươi, cũng sẽ không để ngươi nhìn thấy ta. Ngươi nếu như không muốn...... Vậy ít nhất để ta biết ngươi an toàn, được không...... Ta chỉ cần biết rằng ngươi không có việc gì là được, như vậy...... Là đủ rồi......"
Lời nói của Dạ Vô Thương tựa như một cây kim hung hăng đâm vào tim Bạch Húc, đau đến mức ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn. Kẻ ăn nói khép nép lại tự ti như vậy, hoàn toàn điên đảo so với bộ dáng hăng hái khí phách không ai bì nổi trong trí nhớ của hắn.
Mà càng làm hắn khó có thể chịu đựng chính là, là hắn, là do chính tay hắn đã khiến cho người này trở thành như vậy.
Hắn trong lúc bất tri bất giác đã lừa gạt tấm chân tình của Dạ Vô Thương, lấy danh nghĩa nhiệm vụ không chút nào lưu tình mà tiêu xài tình yêu của y, rồi sau khi nhiệm vụ hoàn thành lại không hề lưu luyến rời khỏi.
Thật đúng là kỹ nữ......
Bạch Húc ở trong lòng yên lặng phỉ nhổ chính mình, ngẩng đầu nhìn nam nhân đã hoàn toàn thành thục trước mặt, vẻ ngây ngô trong ký ức rút đi, giờ phút này lại toát ra ủy khuất cùng lấy lòng quen thuộc, tình yêu sâu đậm cùng khát vọng ngo ngoe rục rịch bị cực lực áp xuống, chỉ sợ hắn không hài lòng một cái là ngay lập tức lại sẽ rời đi mà không để lại một câu nào.
Hắn đem người này, sống sờ sờ kéo lên tận trên mây, rồi lại sinh sôi ném xuống bùn sâu.
Bạch Húc cảm giác đôi mắt chua xót đến lợi hại, vội vàng cúi đầu, sợ không chú ý một cái là nước mắt sẽ cứ như vậy chảy xuống. Hắn tình nguyện người này giống như trước kia bừa bãi bá đạo, mà không phải thật cẩn thận lấy lòng như bây giờ.
Hắn chủ động ghé sát Dạ Vô Thương, cảm giác được thân thể kia nháy mắt cứng đờ, lần đầu tiên ôm lấy eo y, thở dài nói, "Bọn họ đều nhớ ta, vậy còn ngươi thì sao? Ta là không yên lòng ngươi đó...... Thực xin lỗi, để ngươi đợi lâu như vậy, ta đã trở về......"
Âm cuối biến mất ở nơi đôi môi hai người tương dán. Dạ Vô Thương đột nhiên trừng lớn hai mắt, màu đỏ bên trong càng thêm đậm đặc, cơ hồ sắp lan ra toàn bộ tròng mắt.
Y vươn tay, tựa hồ muốn ôm lấy eo Bạch Húc, lại ngừng lại khi vừa chạm đến vải dệt lạnh lẽo, sau đó cảm nhận được trên môi ấm áp, đôi mắt liền nhắm chặt, dùng sức ôm lại.
Nháy mắt tiếp theo, hai người đã xuất hiện ở một nơi xa hoa khác trong cung điện, bất ngờ đó lại là nơi mà hai người lần đầu tiên phát sinh quan hệ, chỉ là đã không còn màu đỏ chói mắt kia nữa.
Dạ Vô Thương đè người lên trên giường, tay chân cùng sử dụng, lấy một loại tư thế cực kỳ biệt nữu gắt gao cuốn lấy người từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm người dưới thân, "Sư huynh vừa rồi, nói cái gì?"
Bạch Húc đỏ mặt, vừa định lừa gạt cho qua đi, nhưng nghĩ đến Dạ Vô Thương xưa nay vốn không có cảm giác an toàn, tính cách lại cố chấp liền trầm mặc xuống. Muốn thừa nhận thích một người, thật sự khó đến như vậy sao?
Hắn hít sâu một hơi, đối mặt với người nọ hai mắt sáng ngời, nhẹ giọng nói, "Ta nói, ta thích ngươi, trở về là bởi vì không bỏ xuống được ngươi......" Chỉ là giọng nhỏ như muỗi kêu.
Dạ Vô Thương đột nhiên cứng lại rồi, không thể tin tưởng nhìn vào đôi mắt mang ý cười đó, ấp úng hỏi, "Ngươi nói...... Cái gì?"
Bạch Húc mím môi, nhưng tình huống trước mắt hiển nhiên không cho phép hắn tiếp tục trốn tránh, đơn giản buông lỏng trái tim, chủ động câu lấy cổ Dạ Vô Thương kéo y tới gần mình, gằn từng chữ một nói, "Ta nói, ta thích ngươi, trở về là bởi vì......"
Nói còn chưa dứt lời, đã bị môi lưỡi nóng cháy đổ trở về, lực đạo tàn sát bừa bãi trên môi hắn thật sự quá mức hung mãnh, quả thực như là muốn sống sờ sờ xé nát hắn ra vậy, thực mau trong miệng hai người liền nếm được mùi máu tươi.
Dạ Vô Thương ngẩng đầu, trong mắt là dục vọng mãnh liệt cùng tàn nhẫn, như kiểu có thể phun được ra lửa vậy. Đối mặt với vai ác đại nhân như vậy, Bạch Húc thực xấu hổ lúng túng, còn chưa nghĩ xong nên thoát thân bằng cách nào thì đã nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, "Các đại tông môn lại đánh tới đây, đại trưởng lão thỉnh ngài qua đó."
Thân thể Dạ Vô Thương đột nhiên cứng đờ, hiếm thấy mà có chút lo sợ bất an, "Sư huynh...... Ta không có giết nhiều người lắm đâu, là bọn họ khai chiến trước, ta......" Nói nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, ngay cả chính y cũng nghe không nổi nữa, bàn tay lại không tự chủ được nắm chặt cánh tay Bạch Húc, sợ hắn tức giận rồi bỏ đi mất.
Nhìn vai ác đại nhân đầu sắp rụt xuống tận ngực, Bạch Húc có chút đau lòng xoa xoa đầu y, trấn an nói, "Ta biết, chúng ta đi kết thúc trận chiến tranh này được không? Sau đó ta liền ở lại cùng với ngươi, không đi đâu nữa."
Dạ Vô Thương mừng rỡ ngẩng đầu, trong mắt lập loè kinh hỉ, chờ mong, do dự, cuối cùng đều hóa thành kiên định.
Chẳng sợ đây chỉ là người này vì thoát khỏi y nên nói dối, chẳng sợ người này chỉ là muốn liên hợp với đám người bên ngoài cùng nhau giết chết y, y đều nhận.
Chỉ cần là sư huynh cho, là đắng là ngọt, y đều nhận!
Bên kia, ở bên bờ Vô Tẫn Thâm Uyên mênh mông một biển người. Nếu cẩn thận nhìn lại sẽ thấy, bọn họ khí tức bất phàm, trên người quay chung quanh các loại pháp bảo ngũ quang thập sắc, tu vi mạnh mẽ, trong đó ẩn ẩn lấy một đội người mặc bạch y làm đầu.
Đứng ở đằng trước đúng là Bạch Phong lần thứ hai xuất quan cùng với Bạch Uyên đã thăng cấp đến Luyện Hư kỳ, phía sau là người nhà họ Bạch mênh mông cuồn cuộn.
Còn lại các tu sĩ khác phân tán vây quanh đội người này, bày ra thái độ chúng tinh phủng nguyệt. Cơ mà nói đến cũng kỳ quái, người Bạch Long Phủ kia, tu vi cũng không phải tối cao ở đây, lại ẩn ẩn có loại địa vị siêu phàm, hơn nữa những kẻ phía sau nhìn thì như cung kính, kỳ thật trong nét mặt ẩn ẩn mang theo vẻ khinh thường.
Hơn hai trăm năm trước, tiên ma đại chiến, Ma tộc do Ma Tôn tân nhiệm Dạ Vô Thương chỉ huy, mà tiên tu bên này thì lại lấy Thiên Hoa Tông dẫn đầu. Chỉ là không biết Dạ Vô Thương kia đã phát điên cái gì, thế mà lại lấy sức của một người gần như đem toàn bộ Thiên Hoa Tông tàn sát sạch sẽ!
Lúc sau Tu chân giới như rắn mất đầu, nhân tâm đại loạn, Ma tộc nhân cơ hội tấn công mạnh mẽ, các đại tông môn thế gia toàn bộ thương vong thảm trọng, chỉ trừ mỗi Bạch Long Phủ.
Mới đầu mọi người tưởng Bạch Long Phủ ru rú trong nhà, vị trí lại hẻo lánh, nhưng một thời gian dài, loại khác biệt rõ ràng này dần dần đột hiện ra ngoài, cộng thêm có tiểu binh Ma tộc bị bắt giữ nói rõ, tôn chủ đã từng công đạo bọn họ, tuyệt đối không thể thương lấy một người của Bạch Long Phủ!
Tin tức này cơ hồ đã khiến cho toàn bộ Tu chân giới trải qua một hồi sóng to gió lớn, Bạch Long Phủ cư nhiên thông đồng với địch, là nội quỷ Ma tộc?!
Mà đang lúc bọn họ cùng chung kẻ địch chuẩn bị cùng nhau tiêu diệt Bạch Long Phủ, Dạ Vô Thương cư nhiên tự mình dẫn người tấn công, các đại gia tộc mười không còn một, sôi nổi chạy trốn. Chỉ là bước chân Ma tộc lại sinh sôi ngừng ở bên ngoài Bạch Long Phủ, thật giống như bên trong có thứ gì làm bọn chúng kiêng kị vậy.
Như thế, vì sinh tồn, bọn họ không thể không buông bỏ tự trọng, tới tìm kiếm Bạch Long Phủ xin thu lưu cùng chứa chấp. Bọn họ dùng loại tiểu tâm tư này nhưng lại giúp cho gia tộc của mình được bảo tồn, cho nên danh khí của Bạch Long Phủ bạo trướng, trong một đêm trở thành tiên đạo khôi thủ.
Tóm lại trong lòng mọi người tuy rằng khinh thường cùng hoài nghi rất nhiều, nhưng vì mạng sống lại vẫn không thể không bỏ mặt mũi đi thỉnh cầu bọn họ che chở, lại không có lúc nào là không mắng bọn họ, đây chính là nhân tính.
Nhưng mà lần đối chiến này lại chú định sẽ có điều bất đồng. Dạ Vô Thương che chở Bạch Húc xuất hiện ở phía sau đám người, sự cân bằng vi diệu giữa hai bên nháy mắt bị đánh vỡ.
Tôn sát thần này như thế nào lại tới!
Bọn họ chính là nghe nói Dạ Vô Thương không ở ma cung, mới dám dẫn người tiến đến, bằng không bao nhiêu người tới đây đều là uổng công rồi. Tên này căn bản không phải là người mà quả thực chính là ma quỷ. Một thân ma khí dùng không hết, một thanh thần binh có thể coi là Tiên Khí, thân thể cường hãn cùng tu vi nghịch thiên, quả thực chính là ác mộng của mọi người!
Ở đây không ít tu sĩ đã bắt đầu phát run, hai chân run rẩy, thậm chí cảm giác linh lực trong cơ thể chính mình cũng khó có thể điều động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.