Chương 81: Ma Vực
Nhất Mặc Đan Tâm
21/09/2021
Edit: Tagoon
"Vậy ta nên làm như thế nào? Cái dạng này của ta, căn bản vào không được Ma giới." Bạch Húc ôm ngực nhìn hệ thống, trong mắt một mảnh lạnh lùng.
Nếu, lần này nó còn dám lừa hắn, vậy đồng quy vu tận đi? Dù sao hắn cũng không thể quay về hiện đại.
Tựa hồ cảm nhận được oán niệm cùng tâm tư càng thêm tàn nhẫn của Bạch Húc, hệ thống run bần bật mở ra thương thành, thậm chí không dám trêu đùa với hắn như ngày thường,
【 Đinh —— đổi chuyển ma đan, tích phân không đủ, mở ra tiêu hao quá mức! 】
【 Đinh —— đổi định hướng truyền tống phù, tích phân không đủ, mở ra tiêu hao quá mức! 】
Hệ thống kêu lên hai tiếng, trong tay Bạch Húc nhiều ra một viên đan dược ngăm đen cùng một tấm phù triện màu tím nhạt. Hắn cười như không cười nhìn về phía hệ thống, trào phúng nói, "Tiêu hao quá mức? Tiêu hao quá mức tích phân của ta, ngươi làm thật đúng là thuận tay! Lúc này sao không đề cập tới tích phân không đủ nữa?"
【 Hệ thống...... Hệ thống năng lượng không đủ, tạm thời đóng cửa, thỉnh ký chủ mau chóng trợ giúp Dạ Vô Thương khôi phục ký ức, kích phát tầng huyết mạch thứ ba! 】 hệ thống dưới ánh mắt hắn ngày càng co rụt lại, cuối cùng chỉ có thể run run rẩy rẩy bỏ xuống một câu rồi chạy trối chết.
Bạch Húc nghiền ngẫm nhìn phương hướng hệ thống biến mất. Bắt nạt kẻ yếu? A, hắn trước kia sao lại không phát hiện hệ thống này là một tên run m, đối tốt với nó ngược lại còn bị nó cưỡi lên trên đầu.
Hắn nhìn đồ vật trong tay, không sao cả cất vào trong lòng ngực, chạy về hướng Vô Tẫn Thâm Uyên. Hắn biết đó là lối vào Ma giới, khôi phục ký ức gì đó, không phải chỉ gấp trong chốc lát, cho nên hà tất phải vội vàng như vậy?
Hắn tuyệt sẽ không thừa nhận chỉ là bởi vì đối mặt Dạ Vô Thương có chút e ngại đâu!
Trải qua gần nửa tháng phi hành, hắn rốt cuộc tới được chỗ vách núi kia. Nhìn bên dưới khe hở sâu không thấy đáy giống hệt như một con cự thú ngoác rộng cái miệng đen ngòm, chỉ chờ con mồi chui đầu vào lưới. Trăm dặm chung quanh càng không có lấy một ngọn cỏ. Bởi vì có ma khí dật ra nên hoàn cảnh nơi này bị thay đổi hoàn toàn, hiện tại nhìn qua cằn cỗi đến lệnh người giận sôi.
Nói tới Dạ Vô Thương đã kích phát huyết mạch hai lần, hắn biết lần đó nhất định là y đã chủ động nhảy xuống Vô Tẫn Thâm Uyên này. Mà hắn, hiện tại cũng phải chạy lên vết xe đổ của y sao?
A, quả thật là Thiên Đạo hảo luân hồi!
Bạch Húc lấy lại bình tĩnh, từ trong lòng ngực móc viên chuyển ma đan ra nuốt xuống, hương vị cực độ khô khốc lại ghê tởm thiếu chút nữa làm hắn nôn ra ngoài, khuôn mặt trắng nõn trướng thành màu đỏ thẫm, linh lực trên người toàn bộ thoát thể mà ra, bồi hồi trên người hắn rồi dần dần đều biến thành một đoàn sương đen, một lần nữa trở lại trong cơ thể.
Bạch Húc mở mắt ra, một đôi ma đồng màu tím đậm rực rỡ lấp lánh, khiến cho khuôn mặt vốn tuấn mỹ của hắn gia tăng thêm một chút cảm giác yêu mị, đem sự cao khiết lăng nhiên không thể xâm phạm chuyển hóa thành vũ mị, tựa như một yêu tinh sa đọa trần gian.
Giơ tay ngưng ra một tấm gương băng nước, nhìn khuôn mặt thiên về âm nhu kia, Bạch Húc có chút không vui nhíu nhíu mày. Hắn tùy tay làm phép biến thành một người trung niên có tướng mạo thường thường, lúc này mới vừa lòng cong cong khóe môi, nhìn hắc ám phảng phất không có điểm cuối kia rồi thả người nhảy xuống.
Ống tay áo tung bay, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, hướng về tương lai không có ánh sáng kia, bi tráng nhưng chẳng chút e sợ.
Không biết đã rơi được bao lâu, thật giống như căn bản không có đáy. Xuyên qua một tầng lại một tầng chướng khí, hắn biết đây là trận pháp, nghĩ đến là để sàng chọn huyết mạch. Huyết mạch Ma tộc có thể dễ dàng thông qua, nếu là loại khác thì khả năng sẽ bị công kích đến chết, hoặc có lẽ sẽ bị mê choáng, tùy ý ma khí xâm nhập mà chết, thậm chí có lẽ còn sẽ bị lạc mất chính mình, sa đọa thành ma.
Bên dưới truyền đến lực hấp dẫn càng lúc càng lớn, Bạch Húc căn bản không có biện pháp khống chế thân thể, chỉ có thể mặc kệ mình tự do rơi xuống. Một cơn lốc ập tới trước mặt, làn da hắn dần dần bị phá ra từng vết rách, màu máu đỏ tươi bị sương mù chung quanh hấp thu. Tựa hồ kiểm tra đo lường được là đồng loại, sương mù nháy mắt tan biến, những lưỡi đao gió có mặt khắp nơi cũng đã biến mất, bên dưới dần dần thấy được đáy.
Bạch Húc duỗi tay chụp một chưởng trên mặt đất để giảm bớt lực rơi tự do, xoay người vững vàng đứng trên đất bằng. Hắn ngẩng đầu đảo qua, mười phần hoang vu.
Nơi này hết thảy đều có vẻ vô cùng âm u quỷ quyệt, trên mặt đất cằn cỗi không có bất cứ thảm thực vật bình thường nào, chỉ có một loại hoa nhỏ màu tím không biết tên, từng gốc một lác đác lưa thưa. Cây cối thì lại sinh trưởng phá lệ tươi tốt, chỉ là bị bao phủ trong một tầng sương đen, nhìn điềm xấu cực kỳ.
Nơi này chỉ là bên ngoài Ma Vực, cho nên nhìn qua thật hắc ám và hoang vắng. Bạch Húc chậm rãi bước về phía trước, dùng sức của đôi chân hắn cũng phải đi mất gần hai canh giờ mới nhìn thấy tường thành.
Tường thành màu đỏ thắm, đại môn đen nhánh, nhìn qua quỷ dị lại hoang đường. Hắn đang chuẩn bị vào cửa thì lại bị hai gã thủ vệ ngăn lại, "Vào thành giao ra năm ma tinh!"
Hai tên thị vệ thấy hắn một bộ tướng mạo thường thường, khí thế trên người cũng chẳng ra sao, hơn nữa còn có chút lạ mắt, nên mới công phu sư tử ngoạm, dù sao cũng không phải đại nhân vật gì cả, muốn lấy nhiều hơn ba ma tinh cũng chẳng sao.
"Ma tinh?" Bạch Húc nhướng mày, hắn sao có thể có loại đồ vật này được? Ở Huyền Thiên đại lục, ma tinh chỉ ở các phòng đấu giá ngầm mới có. Bởi vì chỉ Ma tộc có thể hấp thu nó, tương đương với linh thạch của tiên tu, còn người bình thường thì ai sẽ đi thu thập cái này làm gì?
Nhìn bộ dạng khinh thường rõ ràng của hai gã thủ vệ, Bạch Húc hơi cong cong khóe môi, "Nếu ta nói, không thì sao?" Dứt lời, uy áp cực lớn đè ép lên hai người, ngay tại trận áp cho bọn họ bò nhoài trên mặt đất. Không nghĩ lại có một ngày, hắn cũng sẽ làm ra cái loại chuyện lấy thế áp người.
"Đại...... Đại nhân tha mạng, thỉnh tha thứ chúng ta có mắt không tròng......" Hai gã thị vệ hối đến ruột cũng bắt đàu xanh. Đây sao có thể là tiểu nhân vật gì chứ? E rằng chính là vài vị nào đó trong ma điện đi?
Ma tộc ngang qua nơi này cũng sôi nổi đi đường vòng, sợ không cẩn thận một cái đắc tội với vị này thì xong.
Một trong hai thị vệ run run rẩy rẩy từ trong lòng ngực móc ra một cái túi trữ vật hai tay dâng lên, "Đây là...... Một chút hiếu kính của vãn bối, mong rằng tiền bối giơ cao đánh khẽ......"
Bạch Húc nhướng mày, thu uy áp, tiếp nhận đồ vật tra xét một phen. Ui, gần 300 ma tinh, xem ra công việc thủ thành này nước luộc cũng không ít ha? Bất quá xem ở phân thượng bọn họ còn có chút thức thời, hắn cũng không thật sự muốn giết người nên nhấc chân liền đi mất, không để ý tới phía sau hai thị vệ cười gần như a dua.
Càng đi, ánh sáng lại càng sung túc, chung quanh dần dần xuất hiện vô số ngọn đèn dầu cùng dạ minh châu, chiếu rọi toàn bộ đường phố rực rỡ lấp lánh. Bạch Húc hơi có chút tò mò nhìn ngó khắp nơi, lại phát hiện cư dân nơi này cùng người bình thường tựa hồ cũng không có gì khác nhau, sinh hoạt cũng y như vậy, chỉ là phóng khoáng hơn chút.
Hắn đã không chỉ một lần nhìn thấy tiết mục hai nam tranh một nữ, hai nữ tranh một nam, thậm chí bốn nam tranh một nữ. Hơn nữa Ma tộc tính cách thô bạo, thường thường một lời không hợp là sẽ trực tiếp động thủ, đánh đến đất trời u ám, mọi người xung quanh lại vẫn là một bộ tập mãi thành thói quen.
Ma tộc trọng dục, bản tính hiếu chiến hung tàn, cho nên hai việc lớn nhất của cuộc đời chính là tu luyện và giao phối, tựa hồ mấy chuyện này cũng là lạc thú nhân sinh của bọn họ.
Thâm nhập vào càng sâu, kiến trúc chung quanh cũng càng cao hơn, xem ra là phát triển theo hình thức cầu thang. Sườn bên ngoài chỉ là một ít Ma tộc cấp thấp, tu vi thấp, cũng không giữ chức trách gì lớn. Mà còn lại bên trong là Ma tộc cao đẳng, huyết mạch tinh thuần hơn, tu vi cao thâm hơn, thậm chí là tướng mạo xuất chúng hơn.
Đi tới đi lui, bước chân Bạch Húc chợt khựng lại, trước mặt hắn xuất hiện một toà cung điện rộng lớn khí phách màu đỏ sậm, dưới ánh nắng chiếu xuống cư nhiên lập loè một tầng ám kim sắc. Rõ ràng là màu sắc tràn ngập hy vọng, không hiểu sao lại lộ ra một loại quỷ quyệt, khiến tim người không khỏi đập loạn.
Bạch Húc cúi đầu, bình phục trái tim ngày càng thêm kịch liệt. Đây gọi là cái gì? Cận hương tình khiếp sao?
Ngay thời điểm hắn còn đang do dự, cửa đột nhiên mở, một đám người bị đuổi ra ngoài, bộ dáng hùng hùng hổ hổ dường như rất bất mãn. Có mấy kẻ còn muốn động thủ, bị thủ vệ trực tiếp rút kiếm chém giết.
Mấy người còn sót lại tựa hồ bị dọa, nháy mắt chạy nháo nhác, trong lúc nhất thời trước cửa ồn ào chỉ còn dư lại một mình Bạch Húc.
Hai gã thủ vệ thấy hắn, ánh mắt mang theo một chút hà khắc cùng thẩm vấn nhìn quét hắn từ đầu đến chân một lần, hỏi, "Ngươi cũng là tới hưởng ứng lệnh triệu tập thân vệ cho thiếu chủ?"
Thân vệ? Bạch Húc ngẩn người, thiếu chủ hẳn là chính là Dạ Vô Thương nhỉ? Thân vệ hẳn là có thể có cơ hội tiếp cận y?
Hắn mặt vô biểu tình gật gật đầu, hai thủ vệ tra xét một phen, phát hiện cư nhiên không nhìn thấu tu vi hắn, thần sắc khinh thường có điều thu liễm, lập tức đưa hắn theo vào trong.
Cho đến tận khi nhìn thấy người ngồi ở trên ngự tòa kia, Bạch Húc mới cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời. Khuôn mặt rõ ràng là vô cùng quen thuộc, lại hoàn toàn là hai loại khí chất tương phản. Dạ Vô Thương này, lạnh nhạt, cao ngạo, xa cách lại nhạt nhẽo, bộ dáng tựa như không có chuyện gì có thể khiến y đặt ở trong lòng, thiên hạ chỉ toàn con kiến, cư nhiên đáng chết lại vô cùng tương tự với Minh Hàn.
Bạch Húc vốn dĩ cho rằng hắn nhìn thấy Dạ Vô Thương sẽ có điều thất thố, nhưng mà từ đầu đến cuối hắn đều là một mảnh hờ hững, biểu tình trên mặt lại càng không hề thay đổi chút nào.
Đây không phải Tiểu Dạ của hắn, không phải đứa nhỏ hắn nuôi lớn, cho nên cảm xúc hắn không có bất cứ dao động nào.
Dạ Vô Thương cúi đầu nhấp một ngụm rượu ngon trong một cái cốc có đế dài. Đây là rượu dùng trái cây của thánh thụ để nhưỡng, ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, hiệu dụng này có thể coi là nghịch thiên, nhưng lại bị người nhấm nháp nó ghét bỏ phun ra.
Phía dưới sợ hãi một mảnh, tất cả đều quỳ xuống, đặc biệt là mỹ tì kính hiến rượu ngon, là một mỹ nữ Ma tộc thập phần xinh đẹp. Nàng bởi vì hoảng sợ mà kịch liệt thở dốc, đường cong đẫy đà lộ rõ đủ để kích khởi ý muốn bảo hộ cùng nhục dục của bất cứ nam nhân nào. Nhưng Dạ Vô Thương chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Băm, ném vào ma quật đi."
Thị vệ không quản mỹ nữ kia kêu đến tê tâm liệt phế, hai cánh tay cứng như thiết kiềm chế thân thể của nàng kéo nàng đi xuống, ngay cả ánh mắt cũng không dám chếch đi nửa phần, sợ sẽ trở thành người tiếp theo.
Bạch Húc nhìn hết thảy trước mắt, chỉ cảm thấy vớ vẩn.
Người nam nhân này thân cư thượng vị, khí thế nắm quyền sinh sát trong tay khiến cho mị lực toàn thân y thăng hoa đến mức tận cùng. Không thấy rằng người chung quanh tuy rất sợ y, nhưng đáy mắt đều là sùng bái cuồng nhiệt cùng thuận theo sao?
Mặt không đổi sắc nói lại khiến cho người ta sợ hãi, lại không làm cảm xúc y có nửa phần phập phồng, người như vậy... Người như vậy, không phải Tiểu Dạ của hắn, không phải Tiểu Dạ sẽ dịu dàng bôi thuốc cho hắn, không phải tiểu hài tử sẽ khuynh tẫn toàn bộ tu vi của mình để luyện chế binh khí cho hắn, không phải bánh bao nhỏ sẽ đầy mặt ỷ lại quyến luyến nhìn hắn.
Bạch Húc sắc mặt càng thêm lãnh đạm, ở trong một chúng người quỳ xuống có thể nói hạc trong bầy gà, rốt cuộc thành công hấp dẫn được tầm mắt của Dạ Vô Thương đến trên người mình.
Hai tên thị vệ đưa hắn tiến vào lá gan sắp bị dọa phá, liều mạng lôi kéo vạt áo Bạch Húc muốn hắn quỳ xuống, chớ có làm nam nhân tức giận. Nhưng Bạch Húc không chút nào dao động, chỉ tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm cặp ma đồng màu tím đậm kia, bên trong không hề có dịu dàng, có chỉ là phản cảm nhàn nhạt.
Dạ Vô Thương nhìn kẻ hoàn toàn xa lạ phía dưới, diện mạo chưa từng thấy qua, tu vi đảo cũng không tệ lắm, chỉ là kháng cự trong đôi mắt lại khiến cho y phải chú ý. Hơn nữa không biết vì cái gì, người này đối với y có một loại sức hút độc đáo, thật giống như là một bộ phận trong thân thể y vậy. Y thậm chí còn có thể cảm giác được vị trí và cảm xúc của người này, nhưng đây chẳng phải là quá mức vớ vẩn sao?
"Ngươi là người phương nào?" Dạ Vô Thương biếng nhác dựa vào lưng ghế. Bởi vì động tác này, cổ áo trước ngực y mở rộng ra để lộ lồng ngực tinh tráng, bóng loáng màu mật ong. Tất cả Ma tộc nhìn thấy một màn này đều đột nhiên cúi đầu, không dám ngước lên trên nhìn dù chỉ một cái.
Bạch Húc bình tĩnh nhìn chằm chằm y, không nói gì, vẫn là thị vệ kia không ngừng lau mồ hôi lạnh giải vây nói, "Hắn tới hưởng ứng lệnh triệu tập thân vệ của ngài, thuộc hạ thấy hắn tu vi còn tính không tồi, cho nên......"
"Thân vệ?" Dạ Vô Thương cười nhạt một tiếng, "Bản tôn chỗ nào yêu cầu cái gì thân vệ, quả thực buồn cười!" Ngữ khí y nói chuyện phóng đãng tự tin, lại khiến người khác không tự chủ cảm thấy vô cùng thuyết phục, mà y xác thật là có thực lực đó.
"Chẳng qua......" Dạ Vô Thương đứng lên, lần đầu tiên bước xuống ngự tòa, đi xung quanh Bạch Húc một vòng, thậm chí cầm lấy một lọn tóc của hắn đưa tới bên miệng, ngửi ngửi một chút cỗ hương khí có vẻ quen thuộc kia, hỏi, "Ngươi tên là gì?"
Bạch Húc vỗ tay giành lại tóc mình, có chút chán ghét phủi phủi, lạnh lùng nói, "Tại hạ Hứa Bạch."
"Hứa Bạch...... Bạch sao? Tên hay, ngươi liền lưu lại đi. Bản tôn không cần thị vệ, bất quá ngươi có thể đi theo bên người ta." Dạ Vô Thương nhìn hành động cự tuyệt rõ ràng của người nọ, nụ cười nơi khóe miệng hơi hơi cứng lại rồi. Không nên là cái dạng này, người này không nên đối xử với y như vậy......
Nếu không thì nên là như thế nào?
Vai ác đại nhân trước giờ không gì là không làm được cảm thấy mê mang. Nhưng ngay cả như vậy, y cũng không nghĩ thả ra người khiến y cực kỳ để ý này. Bây giờ chưa làm rõ được cũng chẳng quan hệ, chỉ cần người này ở bên cạnh, một ngày nào đó y nhất định sẽ tìm ra được chân tướng không phải sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Vô Thương: Băm, uy ma sủng!
Mỗ thị vệ: Băm kẻ nào?
Dạ Vô Thương: Ngươi nói xem băm kẻ nào?
Mỗ thị vệ rút đao, nhìn Bạch Húc: Băm...... Băm......
Mỗ Dạ một chân đá bay: Con mẹ ngươi dám động hắn thử xem!
"Vậy ta nên làm như thế nào? Cái dạng này của ta, căn bản vào không được Ma giới." Bạch Húc ôm ngực nhìn hệ thống, trong mắt một mảnh lạnh lùng.
Nếu, lần này nó còn dám lừa hắn, vậy đồng quy vu tận đi? Dù sao hắn cũng không thể quay về hiện đại.
Tựa hồ cảm nhận được oán niệm cùng tâm tư càng thêm tàn nhẫn của Bạch Húc, hệ thống run bần bật mở ra thương thành, thậm chí không dám trêu đùa với hắn như ngày thường,
【 Đinh —— đổi chuyển ma đan, tích phân không đủ, mở ra tiêu hao quá mức! 】
【 Đinh —— đổi định hướng truyền tống phù, tích phân không đủ, mở ra tiêu hao quá mức! 】
Hệ thống kêu lên hai tiếng, trong tay Bạch Húc nhiều ra một viên đan dược ngăm đen cùng một tấm phù triện màu tím nhạt. Hắn cười như không cười nhìn về phía hệ thống, trào phúng nói, "Tiêu hao quá mức? Tiêu hao quá mức tích phân của ta, ngươi làm thật đúng là thuận tay! Lúc này sao không đề cập tới tích phân không đủ nữa?"
【 Hệ thống...... Hệ thống năng lượng không đủ, tạm thời đóng cửa, thỉnh ký chủ mau chóng trợ giúp Dạ Vô Thương khôi phục ký ức, kích phát tầng huyết mạch thứ ba! 】 hệ thống dưới ánh mắt hắn ngày càng co rụt lại, cuối cùng chỉ có thể run run rẩy rẩy bỏ xuống một câu rồi chạy trối chết.
Bạch Húc nghiền ngẫm nhìn phương hướng hệ thống biến mất. Bắt nạt kẻ yếu? A, hắn trước kia sao lại không phát hiện hệ thống này là một tên run m, đối tốt với nó ngược lại còn bị nó cưỡi lên trên đầu.
Hắn nhìn đồ vật trong tay, không sao cả cất vào trong lòng ngực, chạy về hướng Vô Tẫn Thâm Uyên. Hắn biết đó là lối vào Ma giới, khôi phục ký ức gì đó, không phải chỉ gấp trong chốc lát, cho nên hà tất phải vội vàng như vậy?
Hắn tuyệt sẽ không thừa nhận chỉ là bởi vì đối mặt Dạ Vô Thương có chút e ngại đâu!
Trải qua gần nửa tháng phi hành, hắn rốt cuộc tới được chỗ vách núi kia. Nhìn bên dưới khe hở sâu không thấy đáy giống hệt như một con cự thú ngoác rộng cái miệng đen ngòm, chỉ chờ con mồi chui đầu vào lưới. Trăm dặm chung quanh càng không có lấy một ngọn cỏ. Bởi vì có ma khí dật ra nên hoàn cảnh nơi này bị thay đổi hoàn toàn, hiện tại nhìn qua cằn cỗi đến lệnh người giận sôi.
Nói tới Dạ Vô Thương đã kích phát huyết mạch hai lần, hắn biết lần đó nhất định là y đã chủ động nhảy xuống Vô Tẫn Thâm Uyên này. Mà hắn, hiện tại cũng phải chạy lên vết xe đổ của y sao?
A, quả thật là Thiên Đạo hảo luân hồi!
Bạch Húc lấy lại bình tĩnh, từ trong lòng ngực móc viên chuyển ma đan ra nuốt xuống, hương vị cực độ khô khốc lại ghê tởm thiếu chút nữa làm hắn nôn ra ngoài, khuôn mặt trắng nõn trướng thành màu đỏ thẫm, linh lực trên người toàn bộ thoát thể mà ra, bồi hồi trên người hắn rồi dần dần đều biến thành một đoàn sương đen, một lần nữa trở lại trong cơ thể.
Bạch Húc mở mắt ra, một đôi ma đồng màu tím đậm rực rỡ lấp lánh, khiến cho khuôn mặt vốn tuấn mỹ của hắn gia tăng thêm một chút cảm giác yêu mị, đem sự cao khiết lăng nhiên không thể xâm phạm chuyển hóa thành vũ mị, tựa như một yêu tinh sa đọa trần gian.
Giơ tay ngưng ra một tấm gương băng nước, nhìn khuôn mặt thiên về âm nhu kia, Bạch Húc có chút không vui nhíu nhíu mày. Hắn tùy tay làm phép biến thành một người trung niên có tướng mạo thường thường, lúc này mới vừa lòng cong cong khóe môi, nhìn hắc ám phảng phất không có điểm cuối kia rồi thả người nhảy xuống.
Ống tay áo tung bay, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, hướng về tương lai không có ánh sáng kia, bi tráng nhưng chẳng chút e sợ.
Không biết đã rơi được bao lâu, thật giống như căn bản không có đáy. Xuyên qua một tầng lại một tầng chướng khí, hắn biết đây là trận pháp, nghĩ đến là để sàng chọn huyết mạch. Huyết mạch Ma tộc có thể dễ dàng thông qua, nếu là loại khác thì khả năng sẽ bị công kích đến chết, hoặc có lẽ sẽ bị mê choáng, tùy ý ma khí xâm nhập mà chết, thậm chí có lẽ còn sẽ bị lạc mất chính mình, sa đọa thành ma.
Bên dưới truyền đến lực hấp dẫn càng lúc càng lớn, Bạch Húc căn bản không có biện pháp khống chế thân thể, chỉ có thể mặc kệ mình tự do rơi xuống. Một cơn lốc ập tới trước mặt, làn da hắn dần dần bị phá ra từng vết rách, màu máu đỏ tươi bị sương mù chung quanh hấp thu. Tựa hồ kiểm tra đo lường được là đồng loại, sương mù nháy mắt tan biến, những lưỡi đao gió có mặt khắp nơi cũng đã biến mất, bên dưới dần dần thấy được đáy.
Bạch Húc duỗi tay chụp một chưởng trên mặt đất để giảm bớt lực rơi tự do, xoay người vững vàng đứng trên đất bằng. Hắn ngẩng đầu đảo qua, mười phần hoang vu.
Nơi này hết thảy đều có vẻ vô cùng âm u quỷ quyệt, trên mặt đất cằn cỗi không có bất cứ thảm thực vật bình thường nào, chỉ có một loại hoa nhỏ màu tím không biết tên, từng gốc một lác đác lưa thưa. Cây cối thì lại sinh trưởng phá lệ tươi tốt, chỉ là bị bao phủ trong một tầng sương đen, nhìn điềm xấu cực kỳ.
Nơi này chỉ là bên ngoài Ma Vực, cho nên nhìn qua thật hắc ám và hoang vắng. Bạch Húc chậm rãi bước về phía trước, dùng sức của đôi chân hắn cũng phải đi mất gần hai canh giờ mới nhìn thấy tường thành.
Tường thành màu đỏ thắm, đại môn đen nhánh, nhìn qua quỷ dị lại hoang đường. Hắn đang chuẩn bị vào cửa thì lại bị hai gã thủ vệ ngăn lại, "Vào thành giao ra năm ma tinh!"
Hai tên thị vệ thấy hắn một bộ tướng mạo thường thường, khí thế trên người cũng chẳng ra sao, hơn nữa còn có chút lạ mắt, nên mới công phu sư tử ngoạm, dù sao cũng không phải đại nhân vật gì cả, muốn lấy nhiều hơn ba ma tinh cũng chẳng sao.
"Ma tinh?" Bạch Húc nhướng mày, hắn sao có thể có loại đồ vật này được? Ở Huyền Thiên đại lục, ma tinh chỉ ở các phòng đấu giá ngầm mới có. Bởi vì chỉ Ma tộc có thể hấp thu nó, tương đương với linh thạch của tiên tu, còn người bình thường thì ai sẽ đi thu thập cái này làm gì?
Nhìn bộ dạng khinh thường rõ ràng của hai gã thủ vệ, Bạch Húc hơi cong cong khóe môi, "Nếu ta nói, không thì sao?" Dứt lời, uy áp cực lớn đè ép lên hai người, ngay tại trận áp cho bọn họ bò nhoài trên mặt đất. Không nghĩ lại có một ngày, hắn cũng sẽ làm ra cái loại chuyện lấy thế áp người.
"Đại...... Đại nhân tha mạng, thỉnh tha thứ chúng ta có mắt không tròng......" Hai gã thị vệ hối đến ruột cũng bắt đàu xanh. Đây sao có thể là tiểu nhân vật gì chứ? E rằng chính là vài vị nào đó trong ma điện đi?
Ma tộc ngang qua nơi này cũng sôi nổi đi đường vòng, sợ không cẩn thận một cái đắc tội với vị này thì xong.
Một trong hai thị vệ run run rẩy rẩy từ trong lòng ngực móc ra một cái túi trữ vật hai tay dâng lên, "Đây là...... Một chút hiếu kính của vãn bối, mong rằng tiền bối giơ cao đánh khẽ......"
Bạch Húc nhướng mày, thu uy áp, tiếp nhận đồ vật tra xét một phen. Ui, gần 300 ma tinh, xem ra công việc thủ thành này nước luộc cũng không ít ha? Bất quá xem ở phân thượng bọn họ còn có chút thức thời, hắn cũng không thật sự muốn giết người nên nhấc chân liền đi mất, không để ý tới phía sau hai thị vệ cười gần như a dua.
Càng đi, ánh sáng lại càng sung túc, chung quanh dần dần xuất hiện vô số ngọn đèn dầu cùng dạ minh châu, chiếu rọi toàn bộ đường phố rực rỡ lấp lánh. Bạch Húc hơi có chút tò mò nhìn ngó khắp nơi, lại phát hiện cư dân nơi này cùng người bình thường tựa hồ cũng không có gì khác nhau, sinh hoạt cũng y như vậy, chỉ là phóng khoáng hơn chút.
Hắn đã không chỉ một lần nhìn thấy tiết mục hai nam tranh một nữ, hai nữ tranh một nam, thậm chí bốn nam tranh một nữ. Hơn nữa Ma tộc tính cách thô bạo, thường thường một lời không hợp là sẽ trực tiếp động thủ, đánh đến đất trời u ám, mọi người xung quanh lại vẫn là một bộ tập mãi thành thói quen.
Ma tộc trọng dục, bản tính hiếu chiến hung tàn, cho nên hai việc lớn nhất của cuộc đời chính là tu luyện và giao phối, tựa hồ mấy chuyện này cũng là lạc thú nhân sinh của bọn họ.
Thâm nhập vào càng sâu, kiến trúc chung quanh cũng càng cao hơn, xem ra là phát triển theo hình thức cầu thang. Sườn bên ngoài chỉ là một ít Ma tộc cấp thấp, tu vi thấp, cũng không giữ chức trách gì lớn. Mà còn lại bên trong là Ma tộc cao đẳng, huyết mạch tinh thuần hơn, tu vi cao thâm hơn, thậm chí là tướng mạo xuất chúng hơn.
Đi tới đi lui, bước chân Bạch Húc chợt khựng lại, trước mặt hắn xuất hiện một toà cung điện rộng lớn khí phách màu đỏ sậm, dưới ánh nắng chiếu xuống cư nhiên lập loè một tầng ám kim sắc. Rõ ràng là màu sắc tràn ngập hy vọng, không hiểu sao lại lộ ra một loại quỷ quyệt, khiến tim người không khỏi đập loạn.
Bạch Húc cúi đầu, bình phục trái tim ngày càng thêm kịch liệt. Đây gọi là cái gì? Cận hương tình khiếp sao?
Ngay thời điểm hắn còn đang do dự, cửa đột nhiên mở, một đám người bị đuổi ra ngoài, bộ dáng hùng hùng hổ hổ dường như rất bất mãn. Có mấy kẻ còn muốn động thủ, bị thủ vệ trực tiếp rút kiếm chém giết.
Mấy người còn sót lại tựa hồ bị dọa, nháy mắt chạy nháo nhác, trong lúc nhất thời trước cửa ồn ào chỉ còn dư lại một mình Bạch Húc.
Hai gã thủ vệ thấy hắn, ánh mắt mang theo một chút hà khắc cùng thẩm vấn nhìn quét hắn từ đầu đến chân một lần, hỏi, "Ngươi cũng là tới hưởng ứng lệnh triệu tập thân vệ cho thiếu chủ?"
Thân vệ? Bạch Húc ngẩn người, thiếu chủ hẳn là chính là Dạ Vô Thương nhỉ? Thân vệ hẳn là có thể có cơ hội tiếp cận y?
Hắn mặt vô biểu tình gật gật đầu, hai thủ vệ tra xét một phen, phát hiện cư nhiên không nhìn thấu tu vi hắn, thần sắc khinh thường có điều thu liễm, lập tức đưa hắn theo vào trong.
Cho đến tận khi nhìn thấy người ngồi ở trên ngự tòa kia, Bạch Húc mới cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời. Khuôn mặt rõ ràng là vô cùng quen thuộc, lại hoàn toàn là hai loại khí chất tương phản. Dạ Vô Thương này, lạnh nhạt, cao ngạo, xa cách lại nhạt nhẽo, bộ dáng tựa như không có chuyện gì có thể khiến y đặt ở trong lòng, thiên hạ chỉ toàn con kiến, cư nhiên đáng chết lại vô cùng tương tự với Minh Hàn.
Bạch Húc vốn dĩ cho rằng hắn nhìn thấy Dạ Vô Thương sẽ có điều thất thố, nhưng mà từ đầu đến cuối hắn đều là một mảnh hờ hững, biểu tình trên mặt lại càng không hề thay đổi chút nào.
Đây không phải Tiểu Dạ của hắn, không phải đứa nhỏ hắn nuôi lớn, cho nên cảm xúc hắn không có bất cứ dao động nào.
Dạ Vô Thương cúi đầu nhấp một ngụm rượu ngon trong một cái cốc có đế dài. Đây là rượu dùng trái cây của thánh thụ để nhưỡng, ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, hiệu dụng này có thể coi là nghịch thiên, nhưng lại bị người nhấm nháp nó ghét bỏ phun ra.
Phía dưới sợ hãi một mảnh, tất cả đều quỳ xuống, đặc biệt là mỹ tì kính hiến rượu ngon, là một mỹ nữ Ma tộc thập phần xinh đẹp. Nàng bởi vì hoảng sợ mà kịch liệt thở dốc, đường cong đẫy đà lộ rõ đủ để kích khởi ý muốn bảo hộ cùng nhục dục của bất cứ nam nhân nào. Nhưng Dạ Vô Thương chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Băm, ném vào ma quật đi."
Thị vệ không quản mỹ nữ kia kêu đến tê tâm liệt phế, hai cánh tay cứng như thiết kiềm chế thân thể của nàng kéo nàng đi xuống, ngay cả ánh mắt cũng không dám chếch đi nửa phần, sợ sẽ trở thành người tiếp theo.
Bạch Húc nhìn hết thảy trước mắt, chỉ cảm thấy vớ vẩn.
Người nam nhân này thân cư thượng vị, khí thế nắm quyền sinh sát trong tay khiến cho mị lực toàn thân y thăng hoa đến mức tận cùng. Không thấy rằng người chung quanh tuy rất sợ y, nhưng đáy mắt đều là sùng bái cuồng nhiệt cùng thuận theo sao?
Mặt không đổi sắc nói lại khiến cho người ta sợ hãi, lại không làm cảm xúc y có nửa phần phập phồng, người như vậy... Người như vậy, không phải Tiểu Dạ của hắn, không phải Tiểu Dạ sẽ dịu dàng bôi thuốc cho hắn, không phải tiểu hài tử sẽ khuynh tẫn toàn bộ tu vi của mình để luyện chế binh khí cho hắn, không phải bánh bao nhỏ sẽ đầy mặt ỷ lại quyến luyến nhìn hắn.
Bạch Húc sắc mặt càng thêm lãnh đạm, ở trong một chúng người quỳ xuống có thể nói hạc trong bầy gà, rốt cuộc thành công hấp dẫn được tầm mắt của Dạ Vô Thương đến trên người mình.
Hai tên thị vệ đưa hắn tiến vào lá gan sắp bị dọa phá, liều mạng lôi kéo vạt áo Bạch Húc muốn hắn quỳ xuống, chớ có làm nam nhân tức giận. Nhưng Bạch Húc không chút nào dao động, chỉ tiếp tục lạnh lùng nhìn chằm chằm cặp ma đồng màu tím đậm kia, bên trong không hề có dịu dàng, có chỉ là phản cảm nhàn nhạt.
Dạ Vô Thương nhìn kẻ hoàn toàn xa lạ phía dưới, diện mạo chưa từng thấy qua, tu vi đảo cũng không tệ lắm, chỉ là kháng cự trong đôi mắt lại khiến cho y phải chú ý. Hơn nữa không biết vì cái gì, người này đối với y có một loại sức hút độc đáo, thật giống như là một bộ phận trong thân thể y vậy. Y thậm chí còn có thể cảm giác được vị trí và cảm xúc của người này, nhưng đây chẳng phải là quá mức vớ vẩn sao?
"Ngươi là người phương nào?" Dạ Vô Thương biếng nhác dựa vào lưng ghế. Bởi vì động tác này, cổ áo trước ngực y mở rộng ra để lộ lồng ngực tinh tráng, bóng loáng màu mật ong. Tất cả Ma tộc nhìn thấy một màn này đều đột nhiên cúi đầu, không dám ngước lên trên nhìn dù chỉ một cái.
Bạch Húc bình tĩnh nhìn chằm chằm y, không nói gì, vẫn là thị vệ kia không ngừng lau mồ hôi lạnh giải vây nói, "Hắn tới hưởng ứng lệnh triệu tập thân vệ của ngài, thuộc hạ thấy hắn tu vi còn tính không tồi, cho nên......"
"Thân vệ?" Dạ Vô Thương cười nhạt một tiếng, "Bản tôn chỗ nào yêu cầu cái gì thân vệ, quả thực buồn cười!" Ngữ khí y nói chuyện phóng đãng tự tin, lại khiến người khác không tự chủ cảm thấy vô cùng thuyết phục, mà y xác thật là có thực lực đó.
"Chẳng qua......" Dạ Vô Thương đứng lên, lần đầu tiên bước xuống ngự tòa, đi xung quanh Bạch Húc một vòng, thậm chí cầm lấy một lọn tóc của hắn đưa tới bên miệng, ngửi ngửi một chút cỗ hương khí có vẻ quen thuộc kia, hỏi, "Ngươi tên là gì?"
Bạch Húc vỗ tay giành lại tóc mình, có chút chán ghét phủi phủi, lạnh lùng nói, "Tại hạ Hứa Bạch."
"Hứa Bạch...... Bạch sao? Tên hay, ngươi liền lưu lại đi. Bản tôn không cần thị vệ, bất quá ngươi có thể đi theo bên người ta." Dạ Vô Thương nhìn hành động cự tuyệt rõ ràng của người nọ, nụ cười nơi khóe miệng hơi hơi cứng lại rồi. Không nên là cái dạng này, người này không nên đối xử với y như vậy......
Nếu không thì nên là như thế nào?
Vai ác đại nhân trước giờ không gì là không làm được cảm thấy mê mang. Nhưng ngay cả như vậy, y cũng không nghĩ thả ra người khiến y cực kỳ để ý này. Bây giờ chưa làm rõ được cũng chẳng quan hệ, chỉ cần người này ở bên cạnh, một ngày nào đó y nhất định sẽ tìm ra được chân tướng không phải sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Vô Thương: Băm, uy ma sủng!
Mỗ thị vệ: Băm kẻ nào?
Dạ Vô Thương: Ngươi nói xem băm kẻ nào?
Mỗ thị vệ rút đao, nhìn Bạch Húc: Băm...... Băm......
Mỗ Dạ một chân đá bay: Con mẹ ngươi dám động hắn thử xem!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.