Chương 90: Phiên ngoại: Đại hôn
Nhất Mặc Đan Tâm
21/09/2021
Edit: Tagoon
Dạ Vô Thương ngồi trên đại điện rộng lớn khí phách, nghe người phía dưới bẩm tấu, ánh mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằm vào một góc bên phải y. Nơi đó có một tấm bình phong, Bạch Húc đang ngồi trên trường kỷ phía sau đọc một quyển sách. Từ góc độ này y có thể thu toàn bộ nhất cử nhất động của người nọ vào trong mắt, mà từ thị giác của đám người phía dưới thì hoàn toàn bị bình phong che đậy, ngay cả thần thức cũng vô pháp xuyên thấu.
"Tôn thượng......" Thượng Quan Duệ nhìn chủ nhân mình đã hoàn toàn như lạc vào cõi thần tiên, chỉ có thể căng da đầu gọi y. Hắn cũng không muốn chết đâu, nhưng mà chuyện này nhất thiết phải do chủ nhân tự mình định đoạt, đặc biệt là cái biểu tình si hán kia của chủ nhân, mặt trong mặt ngoài gì đó đều mất hết rồi!
Thật là, tự cổ hồng nhan đa hoạ thuỷ, khởi chỉ lam nhan diệc khả vi*......
*Từ xưa hồng nhan nhiều hoạ thuỷ, há ngăn lam nhan cũng như vậy
"Tôn thượng......" Thượng Quan Duệ run run rẩy rẩy lại gọi thêm một câu. Cảm nhận được ánh mắt chết chóc của chủ nhân phóng lại đây, cả người hắn run lên, quả thực muốn mệnh!!
"Tu chân giới gần đây...... Có chút loạn. Tin tức về ngài cùng tôn hậu truyền ra hơi điên khùng, ngài xem......" Hắn run run rẩy rẩy dưới tầm mắt cao áp kia bẩm báo xong xuôi mọi chuyện, cảm thấy dường như mình vừa mới dạo được một vòng qua quỷ môn rồi trở về. Trước kia là quân vương không lên triều sớm, hiện tại...... Người thì ở đây rồi, chỉ là cũng không tác dụng gì a!!
Cảm thụ được đủ loại cảm xúc của mọi người phía dưới cùng bộ dạng ngu ngốc của Dạ Vô Thương, Bạch Húc hơi bất đắc dĩ thở dài. Sự tình trở thành như thế này, còn phải bắt đầu kể từ lúc hắn vừa trở về.
Lúc ấy, Dạ Vô Thương một tấc cũng không rời hắn, thật sự có một đoạn thời gian rất dài đều căn bản không để cho hắn bước được xuống giường. Chính vụ ngày thường toàn bộ vứt sang một bên, có một ít chuyện cần cấp bách xử lý đều sẽ cho người dọn đến tẩm cung. Cần phải bảo đảm y vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy Bạch Húc, duỗi ra tay là có thể đụng tới hắn, mới có thể thanh thản ổn định xử lý sự vụ.
Nhưng cho dù như vậy, y cũng thường xuyên sẽ đem một nửa số chính vụ ném sang một bên rồi đến bên cạnh Bạch Húc, cho dù không làm gì cũng phải ôm hắn một cái, hoặc là trộm hôn một cái rồi mới có thể tiếp tục phê duyệt.
Bạch Húc đã từng đối với hành vi gần như giám thị như vậy cảm giác có chút hít thở không thông. Nhưng ngay khi hắn đưa ra mong muốn có một chút thời gian riêng tư, lại bị Dạ Vô Thương làm cho đến mức nằm liệt trên giường bảy ngày!
"Sư huynh, ta cảm thấy ta mắc phải một loại bệnh, mà ngươi chính là phương thuốc duy nhất. Ta nhất thiết phải bảo đảm thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy ngươi, chạm được vào ngươi, như vậy ta mới có thể cảm thấy ta đang tồn tại. Cho nên sư huynh đừng chê ta phiền, ngươi bực có thể đánh ta mắng ta, nhưng đừng đuổi ta đi. Rời khỏi ngươi, ta sống không nổi......" Y đã nói như thế.
Bạch Húc áy náy với hơn 200 năm chờ đợi cùng tuyệt vọng kia, cho nên đối với y phá lệ bao dung. Nhưng mà con người rốt cuộc vẫn nhất định phải có khoảng thời gian cho riêng mình, cứ như thế này, bị trói định hoàn toàn như sinh đôi liền thể, một ngày hai ngày còn được, nhưng mười năm hai mươi năm thì sao?
Huống chi lấy tình huống của bọn họ, ít nhất sẽ ở bên nhau hàng ngàn hàng vạn năm nữa. Nếu vẫn luôn như thế này, hắn sợ mình một ngày nào đó sẽ hỏng mất, đến lúc đó chắc hẳn sẽ lại làm ra chuyện gì mất lý trí rồi một lần nữa tổn thương trái tim người này.
Cho nên hắn tận tình khuyên bảo, gần như thề thốt khiến Dạ Vô Thương một lần nữa trở lại trên đại điện một mình xử lý công vụ. Là Ma Tôn, công vệc mỗi ngày y phải làm cũng không ít, cho dù chỉ là nửa khắc nhất thời, đối hai người mà nói đều là một cơ hội thở dốc.
Chỉ là, cũng không có tác dụng gì.
Ma Vực nghênh đón vị Ma Tôn kỳ ba nhất trong lịch sử, nhìn thì như bình tĩnh lắng nghe người phía dưới báo cáo, nhưng còn chưa được mười lăm phút sau sắc mặt sẽ lập tức đại biến, đứng ngồi không yên, sau đó liền phất tay áo rời đi. Đám người bên dưới chỉ biết hai mặt nhìn nhau, còn tưởng rằng là mình vừa nói điều gì đắc tội tới y.
Nhưng Dạ Vô Thương chỉ là trở lại tẩm cung, nhìn thấy người kia còn ngoan ngoãn ngốc tại nơi đó, mới có thể yên tâm lại, một lần nữa quay về xử lý chính vụ. Cứ thế lặp đi lặp lại, tất cả mọi người chậm rãi bình tĩnh, hai vị vai chính của trung tâm sự kiện lại càng thêm nôn nóng.
Bạch Húc là cảm thấy một trận tuyệt vọng, nếu y vẫn luôn như vậy, nhất thời nửa khắc đều không rời khỏi mình được, vậy cái gọi là độc lập kia có ích lợi gì? Căn bản không có bất cứ ý nghĩa nào!
Mà Dạ Vô Thương thì lại là càng thêm táo bạo, không thể vừa nhấc đầu đã nhìn thấy sư huynh, điều này làm cho y luôn có một loại sợ hãi, sư huynh lại đi mất, bỏ lại một mình y......
Như vậy khó có thể miêu tả mà thống khổ tra tấn y, khiến y cuối cùng quyết định, đưa luôn Bạch Húc tới đại điện. Chỉ cần bảo đảm mình có thể nhìn thấy hắn, bảo đảm hắn không hề rời đi, vậy thì ở đâu cũng chẳng sao.
Chỉ là mang theo người yêu của mình tới tham gia hội nghị, quả thực là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*. Cho nên ánh mắt mọi người nhìn Bạch Húc lại càng thêm kỳ quái. Ngoại trừ một số ít bộ hạ theo y ngay từ đầu, đám người còn lại vẫn luôn tò mò, một nam tử như vậy, rốt cuộc là làm thế nào lại có thể khiến cho tôn thượng anh minh thần võ của bọn họ mê đảo thành cái dáng vẻ kia?
*Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Trước chưa từng có ai, sau này cũng không ai làm được như vậy.
Chú ý tới tầm mắt của thuộc hạ, Dạ Vô Thương càng thêm âm lãnh. Y không thích có bất cứ kẻ nào dám mơ ước sư huynh, nhưng y lại không muốn rời xa hắn, làm sao bây giờ?
Vì thế sau khi một vài người kiến nghị, nghĩ ra một cái chủ ý như vậy. Vừa có thể thời khắc chú ý đến người nọ, lại có thể độc chiếm hắn, tựa hồ rất tốt đẹp, chỉ là lại xem nhẹ tâm tư cùng suy nghĩ của Bạch Húc.
Nhìn khuôn mặt lãnh ngạnh ngày càng thành thục của Dạ Vô Thương, Bạch Húc khẽ thở dài một cái. Hắn biết chính mình năm đó thật sự là chưa để lại được cho người này bất cứ một hồi ức tốt đẹp nào, chỉ là cứ tiếp tục phát triển như vậy, người này một ngày nào đó sẽ đi vào một con đường lầm lạc. Hắn tựa hồ vẫn luôn không có biện pháp cho người ta cảm giác an toàn, có phải bởi vì những điều hắn làm chưa đủ nhiều hay không?
Nếu là như thế này, vậy vì người mà mình để ý, thay đổi nhiều hơn chút, cũng hẳn là việc nên làm.
Hôm nay, Dạ Vô Thương bị Bạch Húc gần như cường ngạnh yêu cầu tự mình đi xử lý chính vụ, hơn nữa nói rõ, nếu như dám giữa chừng chạy về, vậy sẽ có một đoạn thời gian rất dài không được gặp hắn.
Sợ hãi chưa từng có thổi quét trong lòng, trái tim Dạ Vô Thương dần dần lạnh xuống. Y nhìn nam nhân như băng tuyết ngưng kết trước mặt, đôi mắt dần dần đỏ lên. Cầm tù hắn, hung hăng chiếm hữu hắn, làm cho hắn không có biện pháp tiếp tục rời khỏi ngươi!
Chỉ là đối diện với đôi con ngươi tràn ngập kiên quyết kia, y phát hiện mình đã không thể thốt ra được bất cứ lời cự tuyệt nào.
Đối với người này, y hoàn toàn chịu thua, cho dù biết hắn muốn cắm dao lên ngực mình, y cũng chỉ sẽ mỉm cười đem ngực dâng lên, còn dịu dàng nhắc nhở hắn cẩn thận không cứa vào tay.
Y yêu đến thâm trầm lại hèn mọn như thế, lại vẫn là không chiếm được trái tim người này....
Dạ Vô Thương cuối cùng thật sâu liếc nhìn Bạch Húc một cái, xoay người rời đi, mỗi một bước, đều cảm giác trái tim mình như bị xé rách ra một lỗ hổng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng đau, rồi sau đó thậm chí đã hoàn toàn vỡ thành bột mịn, đánh mất năng lực cảm giác.
Nguyên một buổi sáng, y đều ngồi yên trên ngự toà của mình, người phía dưới nói cái gì, y một câu cũng không nghe lọt vào tai. Thế giới của y, hiện tại chính là một mảnh xám xịt ảm đạm, tất cả mọi thứ đều phảng phất lâm vào yên lặng, không có thanh âm, không có chuyển động, không có màu sắc, cái gì cũng không có.
Chỉ riêng một mạt màu trắng trong đầu kia là ngày càng rõ. Ánh mắt y gắt gao lần theo ánh sáng duy nhất đó, thẳng đến khi toàn bộ đại điện đều chỉ còn lại một mình, y mới bừng tỉnh, thì ra đã đi suốt hai canh giờ.
Đây là một lần duy nhất y đã lâu như vậy không nhìn thấy sư huynh, thậm chí cường ngạnh khắc chế chính mình không cần suy nghĩ đến tồn tại đó, nhưng thực hiển nhiên đã thất bại.
Ngay khi tâm tình y gần như rơi vào tuyệt vọng đẩy cửa điện ra, lại lập tức ngây người tại chỗ.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đỏ rực chói mắt, mảnh rèm đỏ thẫm từ nóc nhà buông xuống tận mặt đất, chăn chiếu trên giường cũng cùng một màu đỏ thẫm, thậm chí ngay cả ngọn nến đều đổi hết thành nến đỏ, vì vậy cung điện âm trầm nháy mắt thêm một mạt sắc màu ấm áp.
Mà khiến y khiếp sợ nhất chính là, Bạch Húc cởi xuống áo gấm màu trắng xưa nay vẫn thường mặc, thay vào một thân hỉ phục đỏ thẫm, thậm chí hoa văn mặt trên đều giống hệt với bộ mà y từng tự tay mặc cho người nọ.
"Ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau lại đây!" Bạch Húc quay đầu, ý cười doanh doanh nhìn Dạ Vô Thương, vươn tay về phía y. Bàn tay vốn đã trắng tinh như ngọc, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, thậm chí hơi hơi phiếm quang, khiến y không tự chủ được nắm lấy.
Chỗ trống trong mắt y một lần nữa bị lấp đầy, phông nền màu xám dần dần thêm lên vô số màu sắc tươi sáng, đặc biệt là một mạt đỏ rực ở trung tâm kia làm y hoàn toàn vô pháp rời tầm mắt. Máu y một lần nữa bắt đầu lưu động, tựa hồ trong nháy mắt, thế giới thuộc về y một lần nữa sống lại.
Dạ Vô Thương hoảng hốt trong chớp mắt, trong đầu y hiện lên một đoạn ngắn, chính là nhiều năm trước ở Ngọc Lâm Phong Long Hổ đại hội, y đã từng trải qua một cái ảo cảnh như vậy. Tuy rằng y cuối cùng đã phá, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, đối với cảnh tượng như vậy y khát vọng đã lâu, lại một chút cũng không dám đụng vào, tựa như có được một tuyệt thế trân bảo nhưng chỉ dám từ xa nhìn lại, ngay cả duỗi tay sờ một chút cũng không dám.
Nhưng bây giờ, sư huynh lại chủ động làm chuyện này cho y, dù đã đến nước này nhưng y vẫn hơi có chút khó tin. Vì vậy y chỉ tiếp tục gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Húc, mặc cho hắn đùa nghịch chính mình, thay vào một bộ hỉ phục cùng màu.
Bạch Húc cảm nhận được thân hình dưới tay run nhè nhẹ, vuốt ve lên cơ thể hoàn mỹ kia, bất chợt quay đầu đi, thẳng đến khi giúp y mặc xong mới phát hiện Dạ Vô Thương vẫn đang ở trong trạng thái ngẩn ngơ. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, duỗi tay kéo cổ y xuống, trán của hai người dán vào nhau.
Trong nháy mắt, khoái cảm cực hạn từ nơi hai người tương tiếp lan tràn ra khắp nơi, kích thích khiến Dạ Vô Thương lập tức đỏ mắt, Bạch Húc cũng có chút khó có thể ức chế than nhẹ một tiếng.
Thần thức tương giao, là một loại song tu, nhưng lại càng thêm trực tiếp cùng thâm nhập, hoàn toàn mở ra thức hải của mình, đem hết thảy của mình mở ra với người nọ, thần thức tương triền, quá khứ hết thảy dù tốt hay xấu, tất cả đều không chỗ nào che giấu. Có thể nói, không phải tình lữ tuyệt đối tín nhiệm thì căn bản không dám làm như vậy. Bởi vì thần thức là căn bản của một người, một khi bên khác có một tia ác ý là có thể dễ dàng giết người này.
Nhưng Bạch Húc lại làm không chút do dự, thậm chí hoàn toàn rộng mở chính mình, nghênh đón thần thức còn cường thế bá đạo hơn kia của Dạ Vô Thương, "Con người của ta không biết cách ăn nói, ta cũng biết ngươi không có cách nào nhanh như vậy đã tin tưởng ta thiệt tình, cho nên tự ngươi xem, tự mình thể hội, cảm thụ tâm ý của ta đối với ngươi......"
Âm cuối biến mất giữa đôi môi hai người. Đêm nay, Dạ Vô Thương gần như điên cuồng, sau khi làm vài lần lại quấn lấy thần thức hắn một lần lại một lần nữa. Y chưa bao giờ dám tưởng tượng, thì ra có một ngày, quan hệ giữa y và sư huynh có thể trở thành như vậy, trở thành nông nỗi tất cả mọi người đều không có quyền ngăn cản cùng chen chân.
"Lòng ta tất cả đều là ngươi, cho nên không cần tiếp tục bất an. Ngươi cứ lo được lo mất như vậy sẽ làm ta đau lòng. Ngươi phải tin tưởng mị lực của mình, càng phải tin tưởng tầm quan trọng của ngươi đối với ta......"
Y nhớ rõ sư huynh đã nói như thế. Hoá ra, y thật sự có thể chờ được người này. Như vậy, sẽ không có bất cứ người nào hoặc chuyện gì có thể chia cắt được chúng ta......
Gần đây Tam Thiên Giới nổ mạnh duy nhất một tin tức chính là, Ma Tôn đại hôn!
Việc này nháo đến ồn ào huyên náo, không ai không biết. Lần này Ma Tôn Dạ Vô Thương chỉ là một tên mao đầu tiểu tử, người y yêu là một nam tu, hơn nữa còn từng là đệ nhất thiên tài của Thiên Hoa Tông đã bị huỷ diệt.
Năm đó cũng là một người kinh tài tuyệt diễm, hiện tại mỗi khi bị nhắc tới lại toàn là lắc đầu, thở dài hắn tự hạ thân phận, lấy sắc thờ người, không tiếc phụng dưỡng ma đầu để bảo mệnh.
Cho dù có không ít người tin tưởng theo cách nói cái gọi là chân ái kia, nhưng lại càng có nhiều người đối với chuyên này khịt mũi coi thường hơn. Không nói đến lập trường hai người bất đồng, thậm chí chủng tộc cũng bất đồng, đây có thể là thứ tình yêu chó má gì?
Cho nên mọi người đều đang cười nhạo hắn ngu xuẩn, chờ mong tin tức hắn sau này bị Ma Tôn ghét bỏ rồi xám xịt trở lại Tu chân giới.
Chỉ là đáng tiếc, Ma giới cư nhiên truyền đến tin tức Ma Tôn đại hôn, đối tượng đúng là nam nhân kia?
Hắn rốt cuộc có mị lực gì, cư nhiên có thể làm Ma Tôn công nhiên cùng Tu chân giới gọi nhịp, thậm chí đứng vững trước áp lực của thần dân để cưới một người nam nhân như vậy? Cho dù nhất thời luẩn quẩn trong lòng, mối quan hệ cùng cảm tình dị dạng như vậy có lẽ cũng không được lâu dài. Chỉ là thật đáng tiếc, theo thời gian trôi đi, thậm chí lâu đến mức đám tu sĩ bàn luận chuyện này đều đã ngã xuống, hai người lại vẫn luôn ân ái ngọt ngào như năm đó, thậm chí hình dung cũng chưa từng thay đổi nửa phần.
Trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thậm chí đời đời kiếp kiếp, không có gì, lại có thể chia cắt được chúng ta......
Dạ Vô Thương ngồi trên đại điện rộng lớn khí phách, nghe người phía dưới bẩm tấu, ánh mắt lại không hề chớp nhìn chằm chằm vào một góc bên phải y. Nơi đó có một tấm bình phong, Bạch Húc đang ngồi trên trường kỷ phía sau đọc một quyển sách. Từ góc độ này y có thể thu toàn bộ nhất cử nhất động của người nọ vào trong mắt, mà từ thị giác của đám người phía dưới thì hoàn toàn bị bình phong che đậy, ngay cả thần thức cũng vô pháp xuyên thấu.
"Tôn thượng......" Thượng Quan Duệ nhìn chủ nhân mình đã hoàn toàn như lạc vào cõi thần tiên, chỉ có thể căng da đầu gọi y. Hắn cũng không muốn chết đâu, nhưng mà chuyện này nhất thiết phải do chủ nhân tự mình định đoạt, đặc biệt là cái biểu tình si hán kia của chủ nhân, mặt trong mặt ngoài gì đó đều mất hết rồi!
Thật là, tự cổ hồng nhan đa hoạ thuỷ, khởi chỉ lam nhan diệc khả vi*......
*Từ xưa hồng nhan nhiều hoạ thuỷ, há ngăn lam nhan cũng như vậy
"Tôn thượng......" Thượng Quan Duệ run run rẩy rẩy lại gọi thêm một câu. Cảm nhận được ánh mắt chết chóc của chủ nhân phóng lại đây, cả người hắn run lên, quả thực muốn mệnh!!
"Tu chân giới gần đây...... Có chút loạn. Tin tức về ngài cùng tôn hậu truyền ra hơi điên khùng, ngài xem......" Hắn run run rẩy rẩy dưới tầm mắt cao áp kia bẩm báo xong xuôi mọi chuyện, cảm thấy dường như mình vừa mới dạo được một vòng qua quỷ môn rồi trở về. Trước kia là quân vương không lên triều sớm, hiện tại...... Người thì ở đây rồi, chỉ là cũng không tác dụng gì a!!
Cảm thụ được đủ loại cảm xúc của mọi người phía dưới cùng bộ dạng ngu ngốc của Dạ Vô Thương, Bạch Húc hơi bất đắc dĩ thở dài. Sự tình trở thành như thế này, còn phải bắt đầu kể từ lúc hắn vừa trở về.
Lúc ấy, Dạ Vô Thương một tấc cũng không rời hắn, thật sự có một đoạn thời gian rất dài đều căn bản không để cho hắn bước được xuống giường. Chính vụ ngày thường toàn bộ vứt sang một bên, có một ít chuyện cần cấp bách xử lý đều sẽ cho người dọn đến tẩm cung. Cần phải bảo đảm y vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy Bạch Húc, duỗi ra tay là có thể đụng tới hắn, mới có thể thanh thản ổn định xử lý sự vụ.
Nhưng cho dù như vậy, y cũng thường xuyên sẽ đem một nửa số chính vụ ném sang một bên rồi đến bên cạnh Bạch Húc, cho dù không làm gì cũng phải ôm hắn một cái, hoặc là trộm hôn một cái rồi mới có thể tiếp tục phê duyệt.
Bạch Húc đã từng đối với hành vi gần như giám thị như vậy cảm giác có chút hít thở không thông. Nhưng ngay khi hắn đưa ra mong muốn có một chút thời gian riêng tư, lại bị Dạ Vô Thương làm cho đến mức nằm liệt trên giường bảy ngày!
"Sư huynh, ta cảm thấy ta mắc phải một loại bệnh, mà ngươi chính là phương thuốc duy nhất. Ta nhất thiết phải bảo đảm thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy ngươi, chạm được vào ngươi, như vậy ta mới có thể cảm thấy ta đang tồn tại. Cho nên sư huynh đừng chê ta phiền, ngươi bực có thể đánh ta mắng ta, nhưng đừng đuổi ta đi. Rời khỏi ngươi, ta sống không nổi......" Y đã nói như thế.
Bạch Húc áy náy với hơn 200 năm chờ đợi cùng tuyệt vọng kia, cho nên đối với y phá lệ bao dung. Nhưng mà con người rốt cuộc vẫn nhất định phải có khoảng thời gian cho riêng mình, cứ như thế này, bị trói định hoàn toàn như sinh đôi liền thể, một ngày hai ngày còn được, nhưng mười năm hai mươi năm thì sao?
Huống chi lấy tình huống của bọn họ, ít nhất sẽ ở bên nhau hàng ngàn hàng vạn năm nữa. Nếu vẫn luôn như thế này, hắn sợ mình một ngày nào đó sẽ hỏng mất, đến lúc đó chắc hẳn sẽ lại làm ra chuyện gì mất lý trí rồi một lần nữa tổn thương trái tim người này.
Cho nên hắn tận tình khuyên bảo, gần như thề thốt khiến Dạ Vô Thương một lần nữa trở lại trên đại điện một mình xử lý công vụ. Là Ma Tôn, công vệc mỗi ngày y phải làm cũng không ít, cho dù chỉ là nửa khắc nhất thời, đối hai người mà nói đều là một cơ hội thở dốc.
Chỉ là, cũng không có tác dụng gì.
Ma Vực nghênh đón vị Ma Tôn kỳ ba nhất trong lịch sử, nhìn thì như bình tĩnh lắng nghe người phía dưới báo cáo, nhưng còn chưa được mười lăm phút sau sắc mặt sẽ lập tức đại biến, đứng ngồi không yên, sau đó liền phất tay áo rời đi. Đám người bên dưới chỉ biết hai mặt nhìn nhau, còn tưởng rằng là mình vừa nói điều gì đắc tội tới y.
Nhưng Dạ Vô Thương chỉ là trở lại tẩm cung, nhìn thấy người kia còn ngoan ngoãn ngốc tại nơi đó, mới có thể yên tâm lại, một lần nữa quay về xử lý chính vụ. Cứ thế lặp đi lặp lại, tất cả mọi người chậm rãi bình tĩnh, hai vị vai chính của trung tâm sự kiện lại càng thêm nôn nóng.
Bạch Húc là cảm thấy một trận tuyệt vọng, nếu y vẫn luôn như vậy, nhất thời nửa khắc đều không rời khỏi mình được, vậy cái gọi là độc lập kia có ích lợi gì? Căn bản không có bất cứ ý nghĩa nào!
Mà Dạ Vô Thương thì lại là càng thêm táo bạo, không thể vừa nhấc đầu đã nhìn thấy sư huynh, điều này làm cho y luôn có một loại sợ hãi, sư huynh lại đi mất, bỏ lại một mình y......
Như vậy khó có thể miêu tả mà thống khổ tra tấn y, khiến y cuối cùng quyết định, đưa luôn Bạch Húc tới đại điện. Chỉ cần bảo đảm mình có thể nhìn thấy hắn, bảo đảm hắn không hề rời đi, vậy thì ở đâu cũng chẳng sao.
Chỉ là mang theo người yêu của mình tới tham gia hội nghị, quả thực là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả*. Cho nên ánh mắt mọi người nhìn Bạch Húc lại càng thêm kỳ quái. Ngoại trừ một số ít bộ hạ theo y ngay từ đầu, đám người còn lại vẫn luôn tò mò, một nam tử như vậy, rốt cuộc là làm thế nào lại có thể khiến cho tôn thượng anh minh thần võ của bọn họ mê đảo thành cái dáng vẻ kia?
*Tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả: Trước chưa từng có ai, sau này cũng không ai làm được như vậy.
Chú ý tới tầm mắt của thuộc hạ, Dạ Vô Thương càng thêm âm lãnh. Y không thích có bất cứ kẻ nào dám mơ ước sư huynh, nhưng y lại không muốn rời xa hắn, làm sao bây giờ?
Vì thế sau khi một vài người kiến nghị, nghĩ ra một cái chủ ý như vậy. Vừa có thể thời khắc chú ý đến người nọ, lại có thể độc chiếm hắn, tựa hồ rất tốt đẹp, chỉ là lại xem nhẹ tâm tư cùng suy nghĩ của Bạch Húc.
Nhìn khuôn mặt lãnh ngạnh ngày càng thành thục của Dạ Vô Thương, Bạch Húc khẽ thở dài một cái. Hắn biết chính mình năm đó thật sự là chưa để lại được cho người này bất cứ một hồi ức tốt đẹp nào, chỉ là cứ tiếp tục phát triển như vậy, người này một ngày nào đó sẽ đi vào một con đường lầm lạc. Hắn tựa hồ vẫn luôn không có biện pháp cho người ta cảm giác an toàn, có phải bởi vì những điều hắn làm chưa đủ nhiều hay không?
Nếu là như thế này, vậy vì người mà mình để ý, thay đổi nhiều hơn chút, cũng hẳn là việc nên làm.
Hôm nay, Dạ Vô Thương bị Bạch Húc gần như cường ngạnh yêu cầu tự mình đi xử lý chính vụ, hơn nữa nói rõ, nếu như dám giữa chừng chạy về, vậy sẽ có một đoạn thời gian rất dài không được gặp hắn.
Sợ hãi chưa từng có thổi quét trong lòng, trái tim Dạ Vô Thương dần dần lạnh xuống. Y nhìn nam nhân như băng tuyết ngưng kết trước mặt, đôi mắt dần dần đỏ lên. Cầm tù hắn, hung hăng chiếm hữu hắn, làm cho hắn không có biện pháp tiếp tục rời khỏi ngươi!
Chỉ là đối diện với đôi con ngươi tràn ngập kiên quyết kia, y phát hiện mình đã không thể thốt ra được bất cứ lời cự tuyệt nào.
Đối với người này, y hoàn toàn chịu thua, cho dù biết hắn muốn cắm dao lên ngực mình, y cũng chỉ sẽ mỉm cười đem ngực dâng lên, còn dịu dàng nhắc nhở hắn cẩn thận không cứa vào tay.
Y yêu đến thâm trầm lại hèn mọn như thế, lại vẫn là không chiếm được trái tim người này....
Dạ Vô Thương cuối cùng thật sâu liếc nhìn Bạch Húc một cái, xoay người rời đi, mỗi một bước, đều cảm giác trái tim mình như bị xé rách ra một lỗ hổng, càng lúc càng lớn, càng ngày càng đau, rồi sau đó thậm chí đã hoàn toàn vỡ thành bột mịn, đánh mất năng lực cảm giác.
Nguyên một buổi sáng, y đều ngồi yên trên ngự toà của mình, người phía dưới nói cái gì, y một câu cũng không nghe lọt vào tai. Thế giới của y, hiện tại chính là một mảnh xám xịt ảm đạm, tất cả mọi thứ đều phảng phất lâm vào yên lặng, không có thanh âm, không có chuyển động, không có màu sắc, cái gì cũng không có.
Chỉ riêng một mạt màu trắng trong đầu kia là ngày càng rõ. Ánh mắt y gắt gao lần theo ánh sáng duy nhất đó, thẳng đến khi toàn bộ đại điện đều chỉ còn lại một mình, y mới bừng tỉnh, thì ra đã đi suốt hai canh giờ.
Đây là một lần duy nhất y đã lâu như vậy không nhìn thấy sư huynh, thậm chí cường ngạnh khắc chế chính mình không cần suy nghĩ đến tồn tại đó, nhưng thực hiển nhiên đã thất bại.
Ngay khi tâm tình y gần như rơi vào tuyệt vọng đẩy cửa điện ra, lại lập tức ngây người tại chỗ.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đỏ rực chói mắt, mảnh rèm đỏ thẫm từ nóc nhà buông xuống tận mặt đất, chăn chiếu trên giường cũng cùng một màu đỏ thẫm, thậm chí ngay cả ngọn nến đều đổi hết thành nến đỏ, vì vậy cung điện âm trầm nháy mắt thêm một mạt sắc màu ấm áp.
Mà khiến y khiếp sợ nhất chính là, Bạch Húc cởi xuống áo gấm màu trắng xưa nay vẫn thường mặc, thay vào một thân hỉ phục đỏ thẫm, thậm chí hoa văn mặt trên đều giống hệt với bộ mà y từng tự tay mặc cho người nọ.
"Ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau lại đây!" Bạch Húc quay đầu, ý cười doanh doanh nhìn Dạ Vô Thương, vươn tay về phía y. Bàn tay vốn đã trắng tinh như ngọc, dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, thậm chí hơi hơi phiếm quang, khiến y không tự chủ được nắm lấy.
Chỗ trống trong mắt y một lần nữa bị lấp đầy, phông nền màu xám dần dần thêm lên vô số màu sắc tươi sáng, đặc biệt là một mạt đỏ rực ở trung tâm kia làm y hoàn toàn vô pháp rời tầm mắt. Máu y một lần nữa bắt đầu lưu động, tựa hồ trong nháy mắt, thế giới thuộc về y một lần nữa sống lại.
Dạ Vô Thương hoảng hốt trong chớp mắt, trong đầu y hiện lên một đoạn ngắn, chính là nhiều năm trước ở Ngọc Lâm Phong Long Hổ đại hội, y đã từng trải qua một cái ảo cảnh như vậy. Tuy rằng y cuối cùng đã phá, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, đối với cảnh tượng như vậy y khát vọng đã lâu, lại một chút cũng không dám đụng vào, tựa như có được một tuyệt thế trân bảo nhưng chỉ dám từ xa nhìn lại, ngay cả duỗi tay sờ một chút cũng không dám.
Nhưng bây giờ, sư huynh lại chủ động làm chuyện này cho y, dù đã đến nước này nhưng y vẫn hơi có chút khó tin. Vì vậy y chỉ tiếp tục gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Húc, mặc cho hắn đùa nghịch chính mình, thay vào một bộ hỉ phục cùng màu.
Bạch Húc cảm nhận được thân hình dưới tay run nhè nhẹ, vuốt ve lên cơ thể hoàn mỹ kia, bất chợt quay đầu đi, thẳng đến khi giúp y mặc xong mới phát hiện Dạ Vô Thương vẫn đang ở trong trạng thái ngẩn ngơ. Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng, duỗi tay kéo cổ y xuống, trán của hai người dán vào nhau.
Trong nháy mắt, khoái cảm cực hạn từ nơi hai người tương tiếp lan tràn ra khắp nơi, kích thích khiến Dạ Vô Thương lập tức đỏ mắt, Bạch Húc cũng có chút khó có thể ức chế than nhẹ một tiếng.
Thần thức tương giao, là một loại song tu, nhưng lại càng thêm trực tiếp cùng thâm nhập, hoàn toàn mở ra thức hải của mình, đem hết thảy của mình mở ra với người nọ, thần thức tương triền, quá khứ hết thảy dù tốt hay xấu, tất cả đều không chỗ nào che giấu. Có thể nói, không phải tình lữ tuyệt đối tín nhiệm thì căn bản không dám làm như vậy. Bởi vì thần thức là căn bản của một người, một khi bên khác có một tia ác ý là có thể dễ dàng giết người này.
Nhưng Bạch Húc lại làm không chút do dự, thậm chí hoàn toàn rộng mở chính mình, nghênh đón thần thức còn cường thế bá đạo hơn kia của Dạ Vô Thương, "Con người của ta không biết cách ăn nói, ta cũng biết ngươi không có cách nào nhanh như vậy đã tin tưởng ta thiệt tình, cho nên tự ngươi xem, tự mình thể hội, cảm thụ tâm ý của ta đối với ngươi......"
Âm cuối biến mất giữa đôi môi hai người. Đêm nay, Dạ Vô Thương gần như điên cuồng, sau khi làm vài lần lại quấn lấy thần thức hắn một lần lại một lần nữa. Y chưa bao giờ dám tưởng tượng, thì ra có một ngày, quan hệ giữa y và sư huynh có thể trở thành như vậy, trở thành nông nỗi tất cả mọi người đều không có quyền ngăn cản cùng chen chân.
"Lòng ta tất cả đều là ngươi, cho nên không cần tiếp tục bất an. Ngươi cứ lo được lo mất như vậy sẽ làm ta đau lòng. Ngươi phải tin tưởng mị lực của mình, càng phải tin tưởng tầm quan trọng của ngươi đối với ta......"
Y nhớ rõ sư huynh đã nói như thế. Hoá ra, y thật sự có thể chờ được người này. Như vậy, sẽ không có bất cứ người nào hoặc chuyện gì có thể chia cắt được chúng ta......
Gần đây Tam Thiên Giới nổ mạnh duy nhất một tin tức chính là, Ma Tôn đại hôn!
Việc này nháo đến ồn ào huyên náo, không ai không biết. Lần này Ma Tôn Dạ Vô Thương chỉ là một tên mao đầu tiểu tử, người y yêu là một nam tu, hơn nữa còn từng là đệ nhất thiên tài của Thiên Hoa Tông đã bị huỷ diệt.
Năm đó cũng là một người kinh tài tuyệt diễm, hiện tại mỗi khi bị nhắc tới lại toàn là lắc đầu, thở dài hắn tự hạ thân phận, lấy sắc thờ người, không tiếc phụng dưỡng ma đầu để bảo mệnh.
Cho dù có không ít người tin tưởng theo cách nói cái gọi là chân ái kia, nhưng lại càng có nhiều người đối với chuyên này khịt mũi coi thường hơn. Không nói đến lập trường hai người bất đồng, thậm chí chủng tộc cũng bất đồng, đây có thể là thứ tình yêu chó má gì?
Cho nên mọi người đều đang cười nhạo hắn ngu xuẩn, chờ mong tin tức hắn sau này bị Ma Tôn ghét bỏ rồi xám xịt trở lại Tu chân giới.
Chỉ là đáng tiếc, Ma giới cư nhiên truyền đến tin tức Ma Tôn đại hôn, đối tượng đúng là nam nhân kia?
Hắn rốt cuộc có mị lực gì, cư nhiên có thể làm Ma Tôn công nhiên cùng Tu chân giới gọi nhịp, thậm chí đứng vững trước áp lực của thần dân để cưới một người nam nhân như vậy? Cho dù nhất thời luẩn quẩn trong lòng, mối quan hệ cùng cảm tình dị dạng như vậy có lẽ cũng không được lâu dài. Chỉ là thật đáng tiếc, theo thời gian trôi đi, thậm chí lâu đến mức đám tu sĩ bàn luận chuyện này đều đã ngã xuống, hai người lại vẫn luôn ân ái ngọt ngào như năm đó, thậm chí hình dung cũng chưa từng thay đổi nửa phần.
Trăm năm, ngàn năm, vạn năm, thậm chí đời đời kiếp kiếp, không có gì, lại có thể chia cắt được chúng ta......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.