Chương 88: Phiên ngoại: Thù riêng oán cũ (1)
Nhất Mặc Đan Tâm
21/09/2021
Edit: Tagoon
Sau khi Tiên ma đại chiến kết thúc, có một đoạn thời gian rất dài tương đối yên tĩnh. Chỉ là khi những xao động bất an được bình ổn, hết thảy mọi hy sinh lúc trước đều trở nên càng thêm rõ ràng.
Theo thời gian trôi qua, sự sợ hãi của mọi người đối với Dạ Vô Thương dần dần yếu bớt, đi cùng với nó chính là dã tâm cùng dục vọng báo thù ngày càng bành trướng.
Chỉ cần là người có đầu óc thì đều biết một mặt cường công là không có khả năng, cho nên bọn họ liền đem chủ ý đánh tới cái người mà y đặt trên đầu quả tim kia.
Phiền một nỗi Dạ Vô Thương thật sự bảo hộ người quá tốt, hơn nữa Bạch Húc cũng chưa bao giờ đơn độc ra khỏi Ma giới, cần thiết phải có kẻ lẻn vào rồi bắt cóc người ra ngoài. Đến lúc đó bất kể là lấy hắn ra uy hiếp Dạ Vô Thương, hoặc là thông qua giết hắn để trả thù người kia thì đều là cọc mua bán thập phần có lời.
Đội ngũ mấy vạn người dưới sự tập kết của một kẻ dụng tâm kín đáo, từng nhóm ở các lối vào Ma giới tạo thành hỗn loạn. Bởi vì nhân số không hề ít nên Ma giới trong nháy mắt náo động, rất nhiều ma binh tập kết, xin được cấp phép chủ động cho mấy gia hoả tìm chết kia một ít giáo huấn.
Đồng thời trong lúc này, một tiểu đội nhân mã tựa như u linh từ một con đường nhỏ hẻo lánh ít dấu chân người lén lút đi vào. Không biết bọn họ dùng phương pháp gì, dọc theo đường đi thông suốt không bị ngăn trở, cho dù nghênh ngang trước mắt người ta cũng không bị phát hiện tung tích. Hơn nữa kẻ dẫn đầu tựa hồ tương đối quen thuộc với địa hình này, hành động vô cùng quỷ mị.
Thời điểm Dạ Vô Thương thu được tin tức thì vẫn còn đang nổi nóng. Mấy ngày hôm trước bởi vì y nhất thời hưng phấn làm quá mãnh liệt, cư nhiên bị sư huynh đá xuống giường, hiện tại căn bản ngay cả tay sư huynh cũng không được sờ vào!
Được rồi, y thừa nhận, y là năm ngày không để cho sư huynh xuống giường. Nhưng mà, trong lòng y luôn luôn có rất nhiều sợ hãi, chỉ có thời thời khắc khắc ôm người vào trong ngực đè ở dưới thân mới có thể giảm bớt cái loại khủng hoảng cùng bất an này.
Cho nên nói, y hoàn toàn không khống chế nổi mà!!
Đã sớm nghẹn một bụng hỏa khí, dục cầu bất mãn vai ác đại nhân hoàn toàn bị bậc lửa. Y lúc trước đã từng nói, Ma tộc sẽ không chủ động khiêu khích, đến nỗi đám kia tự đưa tới cửa, xem ra là do y quá nhân từ, bây giờ sẽ là lúc để cho bọn chúng vì sự ngu dốt của mình mà trả giá đại giới.
Trong nháy mắt khi y xuất hiện trên chiến trường liền lập tức ngây ngẩn, chỉ chút xíu người như vậy, cũng dám tới tấn công ma cung của y? Chẳng lẽ bọn chúng cho rằng Ma giới y không có ai sao!
Trên Vô Tẫn Thâm Uyên chỉ có mấy đội nhân mã, lác đác lưa thưa không thành quy mô, trong đó tu vi tối cao cũng chỉ có Luyện Hư kỳ, không biết là trưởng lão của tông môn nào, bị lôi ra để đảm đương áp chế vũ lực, nhưng chỉ thế này, còn chưa đủ đỡ được một chưởng của y ấy chứ.
Sau khi bị mất hứng thú, Dạ Vô Thương liền ngồi ngay ngắn tại hậu phương, nhìn thủ hạ của mình tựa như mèo vờn chuột trêu chọc mấy tên tiên tu xưa nay lấy danh môn chính đạo tự mình quảng cáo rùm beng, đảo cũng rất là thú vị.
Bạch Húc ngồi trên ghế quý phi ở tẩm điện, bởi vì phần eo tổn thương, hắn chỉ có thể hơi nghiêng người nửa nằm ở mặt trên, trong tay lật một quyển Ma tộc dã sử, trong đó rất nhiều cố sự thú vị làm hắn ngửi được mùi ngon, vội vàng lật qua một quyển lại vội vàng duỗi tay với lấy một quyển khác, nhưng chỉ cần một động tác như vậy lại liên lụy đến cái eo đang đau nhức, làm hắn lập tức nhăn mặt.
Mỗi khi hắn nhớ lại nguyên nhân khiến hắn trở nên thế này, ánh mắt thậm chí cũng mang theo sát khí, hơi có chút ý vị nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu chuẩn của vai chính, hàng to xài tốt công cẩu eo*, đây là đương nhiên. Nhưng mà khi cái vai chính quang hoàn này chuyển dời đến trên đầu Dạ Vô Thương, với hắn mà nói lại không phải chuyện gì vui vẻ.
*Công cẩu eo: Vòng eo nam tính, nhìn giống với vòng eo của con chó đực.
Bởi vì biết Dạ Vô Thương bất an cùng sợ hãi, cũng đau lòng y đã khổ sở giữ mình nhiều năm như vậy, cho nên hắn vẫn luôn ôm thái độ khoan dung muốn bồi thường cho y.
Nhưng là! Nhưng chính là!
Có ai thật sự có thể thừa nhận được một đêm bảy lần? Thậm chí hắn đã là Luyện Hư kỳ, lực phòng ngự thân thể có thể so với pháp khí cũng không chịu nổi, suốt năm ngày không xuống được giường!
Huống chi Ma tộc trọng dục, dục vọng càng thêm bành trướng lại cộng thêm tiêu chuẩn của vai chính......
A, quả nhiên hay là nên thiến bớt đi một bộ phận......
Bạch Húc oán hận xoa xoa eo mình. Ngay sau đó hắn cảm giác được có người phá vỡ cấm chế, biểu tình nháy mắt nghiêm túc lại.
Phòng của hắn từ trong ra ngoài đều được Dạ Vô Thương tự tay bày ra cấm chế, trừ bỏ hắn, bất cứ kẻ nào không được sự cho phép đều không thể tiến vào. Nếu như định mạnh mẽ phá vỡ thì ngay lập tức sẽ kích phát sát trận, thập tử vô sinh.
Nhưng lần này lại rất kỳ quái, hắn có thể cảm nhận được khí tức kẻ tới không phải người quen, nhưng cố tình lại có thể tránh khỏi bố trí của Dạ Vô Thương, lặng yên không một tiếng động mà ẩn náu đi vào.
Bạch Húc có chút lười biếng dựa lên lưng ghế, mặc kệ là kẻ nào, hắn hiện tại đều không muốn động thủ với gã, rốt cuộc thân thể thật sự vô cùng lười.
Cửa đột nhiên bị mở, một gương mặt khá anh tuấn lộ ra, giờ phút này trên mặt hắn tràn đầy mồ hôi, nhìn qua hơi chật vật. Người nọ thấy Bạch Húc sửng sốt, dường như cảm giác có chút xấu hổ, ngay sau đó lại xụ mặt, nghiêm trang nói, "Nhiều năm không gặp, Bạch đạo hữu phong thái vẫn như xưa."
Bạch Húc nửa híp mắt nhìn Phương Thiên Vận phía đối diện, tầm mắt đảo qua Bát Quái bàn trên tay hắn, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ. Khó trách có thể lặng yên không một tiếng động như vậy, Tiên Khí Bát Quái Khảm, trên phá thiên cơ, dưới định càn khôn, một cái cấm chế, xác thật không nói chơi, xem ra mục tiêu lần này, là hắn.
Hắn cười khẽ một tiếng, "Quả là đã lâu không gặp, không biết Phương đạo hữu lần này tiến đến, là vì chuyện gì?"
Bạch Húc khúc nâng cánh tay chống lên đầu mình, hành động này khiến vạt áo hơi rời rạc mở ra, để lộ vết đỏ trên cổ, tay áo trượt xuống dưới rơi xuống khuỷu tay, trên cánh tay trắng tinh như ngọc cũng có vô số dấu vết xanh xanh tím tím. Tư thái tuỳ ý như vậy càng khiến cho hắn tăng thêm một loại gợi cảm khác.
Phương Thiên Vận có chút không vui nhíu nhíu mày. Hắn không phải mao đầu tiểu tử chưa hiểu thế sự, đương nhiên rất rõ ràng mấy thứ này đại biểu cho cái gì. Mới đầu khi vừa nghe được tin tức này, hắn từng cho rằng Bạch Húc là bị đại ma đầu cưỡng bách, cho nên thậm chí chủ động xin ra trận tiếp nhận nhiệm vụ này, muốn cứu hảo hữu ngày xưa thoát khỏi bể khổ. Rốt cuộc hắn không hy vọng một người đã từng phong quang tễ nguyệt như vậy lại lưu lạc đến nông nỗi lấy sắc thờ người.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại xem ra, người này đã bị ma đầu kia mê hoặc tâm trí!
Phương Thiên Vận có chút hận sắt không thành thép lạnh lùng nói, "Bạch đạo hữu khiêm khiêm quân tử, làm sao có thể làm bạn với ma đầu? Số người chết trên tay y nhiều vô kể, tội ác phạm phải quả thực trúc không ghi hết! Ngươi nếu còn có một tia lương tri thì nên trợ giúp chúng ta diệt trừ y, mà không phải trợ Trụ vi ngược như vậy!"
Bạch Húc từ đầu đến cuối không có chút không vui nào, chỉ là khi nghe thấy hắn nói giết người vô số mới hơi thu liễm lại ý cười, "Xem ra là Phương đạo hữu chưa bao giờ giết người?"
Phương Thiên Vận không vui nói, "Ta đương nhiên đã từng giết, nhưng kẻ ta giết đều là những đại ma đầu tội ác chồng chất cùng mấy tên ma tu Ma tộc đáng chết đó. Đây là công tích, mở rộng chính nghĩa là chức trách đương nhiên của chúng ta."
"Mở rộng chính nghĩa ư......" Bạch Húc cười nhạo một tiếng. Từ khi nào, đến từ thế kỷ 21 hắn cũng từng ngây thơ như vậy, không có lúc nào là không lấy thánh nhân quảng cáo rùm beng chính mình. Nhưng giết người chính là giết người, sẽ không bởi vì giết người tốt hoặc là giết người xấu mà giảm bớt tội ác. Những cái lý luận đó, chẳng qua là để giảm bớt cảm giác tội nghiệt của mình, tự đặt mình ở một vị trí đạo đức tối cao, không đến mức mất tiên cơ thôi.
"Dạ Vô Thương là đứa nhỏ ta tự tay nuôi lớn, trước khi y nhập ma, giết người cũng là để tự bảo vệ mình, cho dù là sau khi nhập ma cũng chưa từng chủ động ra tay. Chẳng lẽ các ngươi cho rằng, y nên ngoan ngoãn đứng ở nơi đó mặc cho các ngươi giết sao?"
Sắc mặt Phương Thiên Vận càng thêm khó coi, nổi giận nói, "Quả thực cưỡng từ đoạt lí. Cho dù như thế, y cũng không nên giết nhiều người như vậy, y......"
"Hả? Thì ra Phương đạo hữu cho rằng, giết nhiều thì đó là tội ác, còn giết ít thì là vô tội? Hoá ra quan điểm thị phi của ngươi chỉ dùng con số để định đoạt sao? Ngươi có dám để tay lên ngực tự hỏi, chưa bao giờ vì tư dục của bản thân mà giết người!" Ngữ khí của Bạch Húc dần dần nghiêm khắc lên, lấy đạo nghĩa ra để giảng, quân địch đột kích bên ta đánh trả, nhiều như vậy cũng là đương nhiên, chẳng lẽ lại phải ngoan ngoãn đợi bị làm thịt sao!
"Ta......" sắc mặt Phương Thiên Vận lập tức trắng bệch, càng thêm khó coi. Nhưng nhớ tới mục đích của mình, hắn lại dần dần trở nên kiên định, "Đạo bất đồng khó lòng hợp tác. Bạch đạo hữu mồm miệng lanh lợi như vậy cũng vô dụng thôi. Hành vi phạm tội của Dạ Vô Thương đã sáng tỏ, ngươi lại cứ thế nối giáo cho giặc. Nếu đã như vậy, liền không còn gì để nói nữa!"
Hắn rút ra một sợi xích kim quang lấp lánh muốn bắt Bạch Húc. Bạch Húc nhẹ nhàng loé mắt, một kích sắc bén kia liền rơi vào khoảng không, "Ta đã từng bảo y hứa hẹn, tuyệt không chủ động gây chuyện, nhưng xem ra các ngươi vẫn không thỏa mãn. Ta nhưng thật ra rất tò mò, ngươi chính nghĩa như vậy, nếu bạn lữ của ngươi nhập ma, ngươi liệu sẽ vì đại nghĩa diệt thân?"
Phương Thiên Vận trong lòng rùng mình, giọng đầy căm hận, "A Hiên tuyệt sẽ không nhập ma, cho dù có một ngày...... Ta cũng sẽ mang theo hắn ẩn cư, khống chế hắn quyết không đi thương tổn người khác!"
Bạch Húc đạm nhiên cười, duỗi tay vuốt lên mặt mình một cái, biến trở về bộ dáng nam nhân trung niên đã từng trợ giúp hắn, "Những điều ta làm hiện tại, so với lời nói của ngươi, có gì khác nhau? Đồng dạng, đứng ở lập trường của ta, bên đó là kẻ thù đuổi theo, ngươi sẽ vì bảo hộ bạn lữ mà giết người chăng!"
Dây xích vàng nháy mắt rơi xuống đất, Phương Thiên Vận ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc kia. Chính là người này đã cho hắn dựng tử quả, giúp A Hiên của hắn một lần nữa có hy vọng sống sót.
Dựa theo cách nói của Bạch Húc, nếu như mình đứng ở vị trí của hắn thì sẽ làm như thế nào? Sẽ giao Dạ Vô Thương ra sao? Hắn sẽ vứt bỏ A Hiên sao?
Không, hắn tuyệt đối sẽ không...... Nhưng mà Dạ Vô Thương lại không giống a, y là ma đầu, y vốn là đáng chết, y......
Phương Thiên Vận sắc mặt biến đổi mấy lần, càng ngày càng khó coi. Bạch Húc cũng không có ý tứ khó xử hắn, một lần nữa nằm lại trên trường kỷ, thở dài nói, "Các ngươi cũng không nghĩ, Ma tộc không chủ động ra tay, ít nhất sẽ có một cơ hội để thở dốc. Nhưng các ngươi lại cố tình lần nữa chịu chết, liền tính giết được Dạ Vô Thương thì sẽ như thế nào? Không có Ma Tôn trói buộc, ngàn vạn ma binh nháy mắt có thể điên đảo toàn bộ đại lục, đến lúc đó, chết càng nhiều người, đây là mục đích của các ngươi sao?"
Phương Thiên Vận đột nhiên lui về phía sau một bước, tay chân bủn rủn lợi hại. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cân bằng như bây giờ xác thật là tốt nhất, hơn nữa sự cân bằng này lại là do nam nhân trước mắt mang đến. Bọn họ hiện tại lại ý đồ đánh vỡ loại cân bằng này, một lần nữa bậc lửa chiến hỏa, đến lúc đó trăm họ lầm than, có lẽ sẽ không còn nổi một đường sống.
Nỗi lòng hắn chạm xuống đáy, đã có ý muốn lui. Lại đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang sắc bén thẳng tắp đánh úp về phía Bạch Húc.
Sau khi Tiên ma đại chiến kết thúc, có một đoạn thời gian rất dài tương đối yên tĩnh. Chỉ là khi những xao động bất an được bình ổn, hết thảy mọi hy sinh lúc trước đều trở nên càng thêm rõ ràng.
Theo thời gian trôi qua, sự sợ hãi của mọi người đối với Dạ Vô Thương dần dần yếu bớt, đi cùng với nó chính là dã tâm cùng dục vọng báo thù ngày càng bành trướng.
Chỉ cần là người có đầu óc thì đều biết một mặt cường công là không có khả năng, cho nên bọn họ liền đem chủ ý đánh tới cái người mà y đặt trên đầu quả tim kia.
Phiền một nỗi Dạ Vô Thương thật sự bảo hộ người quá tốt, hơn nữa Bạch Húc cũng chưa bao giờ đơn độc ra khỏi Ma giới, cần thiết phải có kẻ lẻn vào rồi bắt cóc người ra ngoài. Đến lúc đó bất kể là lấy hắn ra uy hiếp Dạ Vô Thương, hoặc là thông qua giết hắn để trả thù người kia thì đều là cọc mua bán thập phần có lời.
Đội ngũ mấy vạn người dưới sự tập kết của một kẻ dụng tâm kín đáo, từng nhóm ở các lối vào Ma giới tạo thành hỗn loạn. Bởi vì nhân số không hề ít nên Ma giới trong nháy mắt náo động, rất nhiều ma binh tập kết, xin được cấp phép chủ động cho mấy gia hoả tìm chết kia một ít giáo huấn.
Đồng thời trong lúc này, một tiểu đội nhân mã tựa như u linh từ một con đường nhỏ hẻo lánh ít dấu chân người lén lút đi vào. Không biết bọn họ dùng phương pháp gì, dọc theo đường đi thông suốt không bị ngăn trở, cho dù nghênh ngang trước mắt người ta cũng không bị phát hiện tung tích. Hơn nữa kẻ dẫn đầu tựa hồ tương đối quen thuộc với địa hình này, hành động vô cùng quỷ mị.
Thời điểm Dạ Vô Thương thu được tin tức thì vẫn còn đang nổi nóng. Mấy ngày hôm trước bởi vì y nhất thời hưng phấn làm quá mãnh liệt, cư nhiên bị sư huynh đá xuống giường, hiện tại căn bản ngay cả tay sư huynh cũng không được sờ vào!
Được rồi, y thừa nhận, y là năm ngày không để cho sư huynh xuống giường. Nhưng mà, trong lòng y luôn luôn có rất nhiều sợ hãi, chỉ có thời thời khắc khắc ôm người vào trong ngực đè ở dưới thân mới có thể giảm bớt cái loại khủng hoảng cùng bất an này.
Cho nên nói, y hoàn toàn không khống chế nổi mà!!
Đã sớm nghẹn một bụng hỏa khí, dục cầu bất mãn vai ác đại nhân hoàn toàn bị bậc lửa. Y lúc trước đã từng nói, Ma tộc sẽ không chủ động khiêu khích, đến nỗi đám kia tự đưa tới cửa, xem ra là do y quá nhân từ, bây giờ sẽ là lúc để cho bọn chúng vì sự ngu dốt của mình mà trả giá đại giới.
Trong nháy mắt khi y xuất hiện trên chiến trường liền lập tức ngây ngẩn, chỉ chút xíu người như vậy, cũng dám tới tấn công ma cung của y? Chẳng lẽ bọn chúng cho rằng Ma giới y không có ai sao!
Trên Vô Tẫn Thâm Uyên chỉ có mấy đội nhân mã, lác đác lưa thưa không thành quy mô, trong đó tu vi tối cao cũng chỉ có Luyện Hư kỳ, không biết là trưởng lão của tông môn nào, bị lôi ra để đảm đương áp chế vũ lực, nhưng chỉ thế này, còn chưa đủ đỡ được một chưởng của y ấy chứ.
Sau khi bị mất hứng thú, Dạ Vô Thương liền ngồi ngay ngắn tại hậu phương, nhìn thủ hạ của mình tựa như mèo vờn chuột trêu chọc mấy tên tiên tu xưa nay lấy danh môn chính đạo tự mình quảng cáo rùm beng, đảo cũng rất là thú vị.
Bạch Húc ngồi trên ghế quý phi ở tẩm điện, bởi vì phần eo tổn thương, hắn chỉ có thể hơi nghiêng người nửa nằm ở mặt trên, trong tay lật một quyển Ma tộc dã sử, trong đó rất nhiều cố sự thú vị làm hắn ngửi được mùi ngon, vội vàng lật qua một quyển lại vội vàng duỗi tay với lấy một quyển khác, nhưng chỉ cần một động tác như vậy lại liên lụy đến cái eo đang đau nhức, làm hắn lập tức nhăn mặt.
Mỗi khi hắn nhớ lại nguyên nhân khiến hắn trở nên thế này, ánh mắt thậm chí cũng mang theo sát khí, hơi có chút ý vị nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu chuẩn của vai chính, hàng to xài tốt công cẩu eo*, đây là đương nhiên. Nhưng mà khi cái vai chính quang hoàn này chuyển dời đến trên đầu Dạ Vô Thương, với hắn mà nói lại không phải chuyện gì vui vẻ.
*Công cẩu eo: Vòng eo nam tính, nhìn giống với vòng eo của con chó đực.
Bởi vì biết Dạ Vô Thương bất an cùng sợ hãi, cũng đau lòng y đã khổ sở giữ mình nhiều năm như vậy, cho nên hắn vẫn luôn ôm thái độ khoan dung muốn bồi thường cho y.
Nhưng là! Nhưng chính là!
Có ai thật sự có thể thừa nhận được một đêm bảy lần? Thậm chí hắn đã là Luyện Hư kỳ, lực phòng ngự thân thể có thể so với pháp khí cũng không chịu nổi, suốt năm ngày không xuống được giường!
Huống chi Ma tộc trọng dục, dục vọng càng thêm bành trướng lại cộng thêm tiêu chuẩn của vai chính......
A, quả nhiên hay là nên thiến bớt đi một bộ phận......
Bạch Húc oán hận xoa xoa eo mình. Ngay sau đó hắn cảm giác được có người phá vỡ cấm chế, biểu tình nháy mắt nghiêm túc lại.
Phòng của hắn từ trong ra ngoài đều được Dạ Vô Thương tự tay bày ra cấm chế, trừ bỏ hắn, bất cứ kẻ nào không được sự cho phép đều không thể tiến vào. Nếu như định mạnh mẽ phá vỡ thì ngay lập tức sẽ kích phát sát trận, thập tử vô sinh.
Nhưng lần này lại rất kỳ quái, hắn có thể cảm nhận được khí tức kẻ tới không phải người quen, nhưng cố tình lại có thể tránh khỏi bố trí của Dạ Vô Thương, lặng yên không một tiếng động mà ẩn náu đi vào.
Bạch Húc có chút lười biếng dựa lên lưng ghế, mặc kệ là kẻ nào, hắn hiện tại đều không muốn động thủ với gã, rốt cuộc thân thể thật sự vô cùng lười.
Cửa đột nhiên bị mở, một gương mặt khá anh tuấn lộ ra, giờ phút này trên mặt hắn tràn đầy mồ hôi, nhìn qua hơi chật vật. Người nọ thấy Bạch Húc sửng sốt, dường như cảm giác có chút xấu hổ, ngay sau đó lại xụ mặt, nghiêm trang nói, "Nhiều năm không gặp, Bạch đạo hữu phong thái vẫn như xưa."
Bạch Húc nửa híp mắt nhìn Phương Thiên Vận phía đối diện, tầm mắt đảo qua Bát Quái bàn trên tay hắn, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ. Khó trách có thể lặng yên không một tiếng động như vậy, Tiên Khí Bát Quái Khảm, trên phá thiên cơ, dưới định càn khôn, một cái cấm chế, xác thật không nói chơi, xem ra mục tiêu lần này, là hắn.
Hắn cười khẽ một tiếng, "Quả là đã lâu không gặp, không biết Phương đạo hữu lần này tiến đến, là vì chuyện gì?"
Bạch Húc khúc nâng cánh tay chống lên đầu mình, hành động này khiến vạt áo hơi rời rạc mở ra, để lộ vết đỏ trên cổ, tay áo trượt xuống dưới rơi xuống khuỷu tay, trên cánh tay trắng tinh như ngọc cũng có vô số dấu vết xanh xanh tím tím. Tư thái tuỳ ý như vậy càng khiến cho hắn tăng thêm một loại gợi cảm khác.
Phương Thiên Vận có chút không vui nhíu nhíu mày. Hắn không phải mao đầu tiểu tử chưa hiểu thế sự, đương nhiên rất rõ ràng mấy thứ này đại biểu cho cái gì. Mới đầu khi vừa nghe được tin tức này, hắn từng cho rằng Bạch Húc là bị đại ma đầu cưỡng bách, cho nên thậm chí chủ động xin ra trận tiếp nhận nhiệm vụ này, muốn cứu hảo hữu ngày xưa thoát khỏi bể khổ. Rốt cuộc hắn không hy vọng một người đã từng phong quang tễ nguyệt như vậy lại lưu lạc đến nông nỗi lấy sắc thờ người.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại xem ra, người này đã bị ma đầu kia mê hoặc tâm trí!
Phương Thiên Vận có chút hận sắt không thành thép lạnh lùng nói, "Bạch đạo hữu khiêm khiêm quân tử, làm sao có thể làm bạn với ma đầu? Số người chết trên tay y nhiều vô kể, tội ác phạm phải quả thực trúc không ghi hết! Ngươi nếu còn có một tia lương tri thì nên trợ giúp chúng ta diệt trừ y, mà không phải trợ Trụ vi ngược như vậy!"
Bạch Húc từ đầu đến cuối không có chút không vui nào, chỉ là khi nghe thấy hắn nói giết người vô số mới hơi thu liễm lại ý cười, "Xem ra là Phương đạo hữu chưa bao giờ giết người?"
Phương Thiên Vận không vui nói, "Ta đương nhiên đã từng giết, nhưng kẻ ta giết đều là những đại ma đầu tội ác chồng chất cùng mấy tên ma tu Ma tộc đáng chết đó. Đây là công tích, mở rộng chính nghĩa là chức trách đương nhiên của chúng ta."
"Mở rộng chính nghĩa ư......" Bạch Húc cười nhạo một tiếng. Từ khi nào, đến từ thế kỷ 21 hắn cũng từng ngây thơ như vậy, không có lúc nào là không lấy thánh nhân quảng cáo rùm beng chính mình. Nhưng giết người chính là giết người, sẽ không bởi vì giết người tốt hoặc là giết người xấu mà giảm bớt tội ác. Những cái lý luận đó, chẳng qua là để giảm bớt cảm giác tội nghiệt của mình, tự đặt mình ở một vị trí đạo đức tối cao, không đến mức mất tiên cơ thôi.
"Dạ Vô Thương là đứa nhỏ ta tự tay nuôi lớn, trước khi y nhập ma, giết người cũng là để tự bảo vệ mình, cho dù là sau khi nhập ma cũng chưa từng chủ động ra tay. Chẳng lẽ các ngươi cho rằng, y nên ngoan ngoãn đứng ở nơi đó mặc cho các ngươi giết sao?"
Sắc mặt Phương Thiên Vận càng thêm khó coi, nổi giận nói, "Quả thực cưỡng từ đoạt lí. Cho dù như thế, y cũng không nên giết nhiều người như vậy, y......"
"Hả? Thì ra Phương đạo hữu cho rằng, giết nhiều thì đó là tội ác, còn giết ít thì là vô tội? Hoá ra quan điểm thị phi của ngươi chỉ dùng con số để định đoạt sao? Ngươi có dám để tay lên ngực tự hỏi, chưa bao giờ vì tư dục của bản thân mà giết người!" Ngữ khí của Bạch Húc dần dần nghiêm khắc lên, lấy đạo nghĩa ra để giảng, quân địch đột kích bên ta đánh trả, nhiều như vậy cũng là đương nhiên, chẳng lẽ lại phải ngoan ngoãn đợi bị làm thịt sao!
"Ta......" sắc mặt Phương Thiên Vận lập tức trắng bệch, càng thêm khó coi. Nhưng nhớ tới mục đích của mình, hắn lại dần dần trở nên kiên định, "Đạo bất đồng khó lòng hợp tác. Bạch đạo hữu mồm miệng lanh lợi như vậy cũng vô dụng thôi. Hành vi phạm tội của Dạ Vô Thương đã sáng tỏ, ngươi lại cứ thế nối giáo cho giặc. Nếu đã như vậy, liền không còn gì để nói nữa!"
Hắn rút ra một sợi xích kim quang lấp lánh muốn bắt Bạch Húc. Bạch Húc nhẹ nhàng loé mắt, một kích sắc bén kia liền rơi vào khoảng không, "Ta đã từng bảo y hứa hẹn, tuyệt không chủ động gây chuyện, nhưng xem ra các ngươi vẫn không thỏa mãn. Ta nhưng thật ra rất tò mò, ngươi chính nghĩa như vậy, nếu bạn lữ của ngươi nhập ma, ngươi liệu sẽ vì đại nghĩa diệt thân?"
Phương Thiên Vận trong lòng rùng mình, giọng đầy căm hận, "A Hiên tuyệt sẽ không nhập ma, cho dù có một ngày...... Ta cũng sẽ mang theo hắn ẩn cư, khống chế hắn quyết không đi thương tổn người khác!"
Bạch Húc đạm nhiên cười, duỗi tay vuốt lên mặt mình một cái, biến trở về bộ dáng nam nhân trung niên đã từng trợ giúp hắn, "Những điều ta làm hiện tại, so với lời nói của ngươi, có gì khác nhau? Đồng dạng, đứng ở lập trường của ta, bên đó là kẻ thù đuổi theo, ngươi sẽ vì bảo hộ bạn lữ mà giết người chăng!"
Dây xích vàng nháy mắt rơi xuống đất, Phương Thiên Vận ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc kia. Chính là người này đã cho hắn dựng tử quả, giúp A Hiên của hắn một lần nữa có hy vọng sống sót.
Dựa theo cách nói của Bạch Húc, nếu như mình đứng ở vị trí của hắn thì sẽ làm như thế nào? Sẽ giao Dạ Vô Thương ra sao? Hắn sẽ vứt bỏ A Hiên sao?
Không, hắn tuyệt đối sẽ không...... Nhưng mà Dạ Vô Thương lại không giống a, y là ma đầu, y vốn là đáng chết, y......
Phương Thiên Vận sắc mặt biến đổi mấy lần, càng ngày càng khó coi. Bạch Húc cũng không có ý tứ khó xử hắn, một lần nữa nằm lại trên trường kỷ, thở dài nói, "Các ngươi cũng không nghĩ, Ma tộc không chủ động ra tay, ít nhất sẽ có một cơ hội để thở dốc. Nhưng các ngươi lại cố tình lần nữa chịu chết, liền tính giết được Dạ Vô Thương thì sẽ như thế nào? Không có Ma Tôn trói buộc, ngàn vạn ma binh nháy mắt có thể điên đảo toàn bộ đại lục, đến lúc đó, chết càng nhiều người, đây là mục đích của các ngươi sao?"
Phương Thiên Vận đột nhiên lui về phía sau một bước, tay chân bủn rủn lợi hại. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cân bằng như bây giờ xác thật là tốt nhất, hơn nữa sự cân bằng này lại là do nam nhân trước mắt mang đến. Bọn họ hiện tại lại ý đồ đánh vỡ loại cân bằng này, một lần nữa bậc lửa chiến hỏa, đến lúc đó trăm họ lầm than, có lẽ sẽ không còn nổi một đường sống.
Nỗi lòng hắn chạm xuống đáy, đã có ý muốn lui. Lại đúng vào lúc này, một đạo kiếm quang sắc bén thẳng tắp đánh úp về phía Bạch Húc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.