Chương 49: Ta cũng có thể bảo vệ ngươi
Nhất Mặc Đan Tâm
19/09/2021
Edit: Tagoon
Bạch Húc thấy y nửa ngày không có động tĩnh gì, chỉ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia, cho rằng y chướng mắt nó nên mới kiên nhẫn khuyên bảo, "Cái này xác thật là một thanh thần binh, nếu có thể nhận chủ, đối với ngươi vô cùng hữu ích. Nhưng nếu ngươi thật sự không thích thì cũng không sao, phá huỷ nó đi, tuyệt đối đừng để rơi vào tay kẻ khác."
Dừng một chút, hắn đột nhiên nghĩ đến một chi tiết bèn vội vàng bổ sung, "Lấy máu nhận chủ, nhất thiết phải dùng máu đầu tim."
Tưởng tượng đến hậu quả ngày sau nếu y dám xem nhẹ chi tiết này, Bạch Húc không khỏi rùng mình một cái. Thanh kiếm kia không phải dễ đối phó, nếu như chỉ qua loa dùng tinh huyết vậy thì xong đời.
Dạ Vô Thương nỗ lực áp xuống những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, sâu thẳm nhìn hắn một cái, không chút nào do dự duỗi tay rạch một nhát trên ngực mình, một giọt máu đầu tim bị y khống chế tiến nhập vào trong thân kiếm.
Giọt máu kia tựa như một viên mã não tròn trịa đỏ rực, vừa chạm tới chuôi kiếm đã bị hút vào trong, nhưng hiện tượng phát sinh sau đó lại khiến người cảm thấy thập phần không thể tưởng tượng.
Rỉ sét trên bề mặt nhanh chóng tan đi để lộ ra thân kiếm màu đỏ thẫm, nhưng cùng với tốc độ tan dần chậm lại, từ trên thân kiếm bốc lên một tầng sương mù màu đỏ tươi, tản ra khí tức điềm xấu cực độ.
Nhìn thấy thế, Bạch Húc trong lòng căng thẳng, lập tức bày ra một cấm chế mạnh mẽ. Thanh Đồ Ma Kiếm này đang bài xích máu của Dạ Vô Thương!
Hắn vốn dĩ hy vọng Dạ Vô Thương có thể thu phục được thanh kiếm, sau này bất kể ở Tu Chân giới hay là Ma giới đều có thể hoành hành mà không bị ngăn trở. Nhưng thực hiển nhiên, hắn đã nghĩ việc này theo hướng quá đơn giản, mà vai ác đại nhân vô cùng có khả năng bởi vì chút tâm tư này của hắn mà gặp phải nguy hiểm!
Đồ Ma đồ ma, làm sao nó chịu nhận một vị Ma tộc làm chủ đây!
Nhưng chuyện đến nước này đã không còn cách nào quay ngược trở lại nữa rồi. Bạch Húc cắn răng một cái, tụ tập linh lực trong tay, chuẩn bị dưới tình huống không thương tổn đến Dạ Vô Thương hủy kiếm, nhưng Dạ Vô Thương lại đè xuống bấm tay niệm thần chú của hắn.
Bạch Húc không hiểu quay sang nhìn y, lại bị nụ cười quá đỗi xán lạn của Dạ Vô Thương làm cho chói mắt.
Dạ Vô Thương nhẹ nhàng nở nụ cười, độ cong nơi khoé miệng càng lúc càng lớn, cứ như y không hề có chút cảm giác đau đớn nào, bắt lấy thanh kiếm kia, thẳng tắp đâm vào chính ngực mình!
Bạch Húc bị động tác phóng đãng của y làm cho kinh hãi, nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần, chỉ nghe thấy thanh âm mang theo ý cười của Dạ Vô Thương vang lên:
"Thần phục ta!"
Y không hề che dấu sự khát máu và dã tâm của chính mình, trong giọng nói tràn đầy cuồng ngạo cùng khí phách bễ nghễ thiên hạ không khỏi khiến cho nhân tâm run rẩy.
Nếu hắn đã giao ngươi cho ta, vậy ngươi nhất thiết phải thuộc về ta!
Người ta muốn, ai cũng trốn không thoát, bất kể là ngươi, hay là hắn!
Tựa hồ cảm nhận được uy hiếp đến từ Dạ Vô Thương, Đoạ Thiên kịch liệt giãy giụa, trên thân kiếm không ngừng tản ra sương mù màu tím đậm, trong chốc lát lại biến thành màu đỏ tươi, tựa hồ đang cắn nuốt đối kháng lẫn nhau.
Tươi cười trên mặt Dạ Vô Thương càng thêm xán lạn, trên ngực máu chảy không ngừng, Bạch Húc nhìn mà cảm thấy hãi hùng khiếp vía một trận.
Ước chừng sau mười lăm phút, hoặc có lẽ chỉ có vài giây, nhưng đối với Bạch Húc mà nói thật sự là quá lâu, sương mù đỏ thẫm trên thân kiếm bị cắn nuốt hầu như không còn, tất cả vết rỉ đều bị hoà tan để lộ ra hình dạng ban đầu của kiếm.
Thanh kiếm dài mảnh ước chừng ba thước, thân kiếm màu đỏ thẫm, có khắc văn màu đen bên trên, nhìn qua vừa cổ xưa vừa hoa mỹ, lại tản ra khí tức điềm xấu nguy hiểm cực độ. Theo thân kiếm nhìn lên, ở chỗ gần chuôi kiếm có khắc hai chữ nhỏ.
"Đọa thiên".
Sờ lên hai chữ đầy phiêu dật này, nỗi lòng Dạ Vô Thương trong khoảng thời gian ngắn khó có thể bình tĩnh. Thì ra là Đoạ Thiên, thần binh đời trước Mặc Cô Thành dùng để đâm xuyên tim y, cũng là căn nguyên của mọi thống khổ y phải chịu.
Tất cả đồ vật đời trước từng thương tổn đến y, mang lại thống khổ cho y, giờ đây lại đều dễ như ăn cháo trở thành của y. Quá mức nực cười, đây sao có thể là may mắn.
Hết thảy điều này đều là sư huynh ban cho y.
Sư huynh luôn là như vậy, luôn lặng lẽ mà suy nghĩ thay cho y. Chỉ là trái tim của y giờ đây đã vô pháp thừa nhận thêm tình yêu dù chỉ một chút nhỏ nhoi.
Tựa như con cá bị mắc cạn, đối với cứu rỗi duy nhất, nhiệt liệt, chiếm hữu, tuyệt vọng......
Y quá yêu sư huynh, yêu đến...... Không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Sợ lực đạo của mình quá lớn, chạm vào sẽ khiến hắn vỡ nát......
Cuối cùng, y chỉ là duỗi tay nhẹ nhàng ôm Bạch Húc vào trong lòng, như bất đắc dĩ thở dài, "Sư huynh luôn đối với ta tốt như vậy."
Bạch Húc lúc này mới phục hồi lại tinh thần lại, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Hắn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Bất kể là đối mặt với tu sĩ hay Ma tộc, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, chớ nên tham công liều lĩnh."
Dạ Vô Thương lơ đãng gật đầu, lại tựa như hoàn toàn không nghe thấy tiếp tục tự mình nói, "Sư huynh đối với ta tình thâm ý trọng, ta lại không có gì tốt để hồi báo. Chỉ là vài ngày trước đó tìm được mấy khối tài liệu tốt, ta giúp sư huynh tinh luyện Ánh Tuyết có được không?"
Nói xong liền móc ra từ túi Càn Khôn mấy viên đá trắng như tuyết. Hai mắt Bạch Húc lập tức trừng lớn, cư nhiên là Băng Phách Tinh Tâm!
Ở phía Bắc đại lục Huyền Thiên có một mảnh cực hàn chi địa, hàng năm bị băng tuyết bao trùm, băng tuyết tích luỹ trên vạn năm, trở thành một vùng đất chết. Nơi đó băng kiên cố không phá vỡ nổi, tục truyền cho dù là thanh kiếm sắc bén nhất thế gian cũng không thể lưu lại ở trên đó dù chỉ một vết cắt.
Phàm là nơi như vậy thì đều có linh tính, hấp thu vô số cực hàn chi khí, trải qua trên vạn năm uẩn dưỡng, ở chính giữa lớp băng ngưng kết ra một tinh thể, gọi là Băng Phách Tinh Tâm.
Nói về mặt tài chất, nếu luyện nhập nó vào trong kiếm, tức khắc phẩm chất của kiếm này có thể tăng lên một lượng lớn, gần như trở thành kiếm Bán Tiên; Còn về mặt đặc tính, nó có thể giúp công pháp Băng hệ và Thủy hệ phát huy ra hiệu quả lớn nhất, cho dù là Băng Phong Vạn Lí, cũng chỉ cần chưa đến một phần tư linh lực lúc trước là có thể sử dụng.
Bảo vật như vậy có thể nói là vô giá, lại cực kì phù hợp với Bạch Húc.
Chỉ là càng quý lại càng khó lấy được, ít nhất cần tới năm tu sĩ đơn Hoả linh căn Nguyên Anh kỳ trở lên ngày đêm không ngừng nghỉ nung trong hơn ba tháng, mới có khả năng hoà tan hàn băng ngàn năm để lấy nó ra. Công trình to lớn nhường này quả thực khiến người khó có thể tưởng tượng.
Hắn duỗi tay sờ sờ khối tinh tâm kia, một tia rét lạnh thấu xương truyền đến khiến hắn không khỏi run lập cập, máu khắp người cơ hồ đều đông lại.
Không nghĩ tới thứ này lại lợi hại như vậy. Hắn thấy Dạ Vô Thương dùng tay không để cầm đúng thật là qua loa đại khái quá rồi.
Hắn run run rẩy rẩy rụt tay lại, vội nói, "Ngươi đừng chạm vào, mau cất đi, thứ này sợ là ngươi cũng ăn không tiêu, tiếp xúc lâu lại thương đến thân thể."
Dạ Vô Thương gật đầu, dịu dàng cười nói, "Sư huynh nếu tin tưởng ta, vậy giao Ánh Tuyết cho ta luyện chế được không? Mặt khác đưa ta ba giọt tinh huyết là được."
Bạch Húc sửng sốt, không hề hoài nghi làm theo. Hắn xác thật không tinh thông luyện khí, vai ác đại nhân đa tài đa nghệ, lại còn là người hắn tin tưởng tuyệt đối. Tinh huyết đương nhiên tuyệt đối không thể giao cho người khác, nhưng đối với bọn họ mà nói lại không tính cái gì.
Dạ Vô Thương tay trái nắm Ánh Tuyết kiếm, tay phải nắm ba giọt tinh huyết tròn xoe, cực lực khắc chế mới có thể khiến chính mình không hưng phấn đến mức phát run, thậm chí bất chấp cả dáng vẻ, bước chân lộn xộn chạy ra ngoài.
Y phân phó Thượng Quan Duệ chuẩn bị một gian phòng luyện đan rồi một mình đi vào, sau đó thả ra Băng Diễm nung chảy Ánh Tuyết kiếm. Đây là Băng Diễm màu xanh lam do y chuyên môn tìm tới. Màu sắc tuy rất lạnh nhưng nhiệt độ lại cực cao, xếp hạng thứ ba trong Bát Đại Hoả, là loại phù hợp nhất với linh kiếm Băng hệ.
Dạ Vô Thương chuyên chú nhìn chằm chằm vào đốm lửa, nhiệt độ nơi đáy mắt lại không hề thua kém chút nào với ngọn lửa kia. Ánh sáng chói mắt chiếu lên ngũ quan quá mức hoàn mỹ của y gợi lên một vẻ yêu dị dụ hoặc, vừa giống như Thần quân đến từ Thiên cung, lại như là Câu Hồn sứ giả bước ra từ địa ngục, quả thực là hoá thân hoàn mỹ giữa quang minh và hắc ám.
Chờ khi toàn thân Ánh Tuyết kiếm trở nên đỏ rực, dần dần ngưng tụ thành chất lỏng, y mới lấy Băng Phách Tinh Tâm ra, đưa nó vào trong đống lửa. Ngọn lửa màu trắng nhanh chóng bạo trướng, nhiệt độ tăng lên không ngừng, màu sắc của ngọn lửa cư nhiên trở thành màu trắng ngà gần như trong suốt.
Ngọn lửa lớn bùng lên cao, liếm láp trần nhà, tàn sát bừa bãi khắp căn phòng, tựa như có một con thú bị mù đang giãy giụa muốn thoát ra khỏi nhà giam.
Đối mặt kỳ cảnh như vậy, Dạ Vô Thương không có nửa điểm động dung, chỉ tiếp tục tập trung tinh lực khống chế linh lực phát ra trong tay.
Độ cứng của Băng Phách Tinh Tâm có thể nói là nghịch thiên, cho nên y không thể không hao phí thêm càng nhiều tinh thần. Đây là lần đầu tiên y luyện khí cho sư huynh, cũng có thể nói là việc thứ nhất làm vì hắn, cho nên cần phải hoàn thành một cách hoàn mỹ nhất, cho dù hơn một nửa linh lực trong cơ thể đều bị đào rỗng, kinh mạch gắng sức đến phát đau cũng vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục làm.
Trải qua hai ngày một đêm, lâu đến mức Bạch Húc bắt đầu lo lắng không ngừng bồi hồi ở ngoài cửa, nhiệt độ trong phòng mới dần dần hạ xuống. Băng Diễm đã thiêu đốt gần như lụi tàn, Băng Phách Tinh Tâm cũng hoàn toàn dung nhập vào trong kiếm. Hiện tại toàn thân Ánh Tuyết kiếm là một màu trắng như băng gần như trong suốt, bên trên viết hai chữ "Ánh tuyết" đầy phiêu dật.
Đây là y đích thân, từng nét từng nét tự tay khắc lên, chứa đầy bên trong tình ý cháy bỏng không nơi chứa đựng của y.
Đôi mắt Dạ Vô Thương vô cùng sáng, giống như cất vào đó cả bầu trời sao lộng lẫy, tươi cười trên mặt y càng lúc càng lớn. Nhưng kế tiếp, y cư nhiên mỉm cười, mặt không đổi sắc thẳng tắp đâm Ánh Tuyết kiếm vào ngực mình, thậm chí so với Đọa Thiên còn sâu hơn, gần như sắp xuyên thấu qua lưng!
Theo mũi kiếm rời đi thân thể, một tiếng "Phụt" phát ra khiến người không khỏi ê răng. Nhưng Dạ Vô Thương lại tưởng như hoàn toàn không có cảm giác gì, cười nhạt lấy hai giọt tinh huyết khác của Bạch Húc tiến nhập vào ngực mình.
Đồng thời tay không ngừng bấm niệm thần chú, theo động tác của y, vết thương trên ngực dần dần khép lại, trên da thịt bằng phẳng dần dần hiện ra một đồ án huyết sắc, hoa văn cực kỳ phức tạp, không ngừng lan tràn ra phía ngoài cho đến khi đầy toàn bộ ngực, tựa như là dây đằng bao bọc trái tim kín kẽ.
Nếu Bạch Húc ở đây lại còn nhận ra đồ án này, nhất định sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán, bởi vì đây cư nhiên là huyết khế, là khế ước đồng sinh cộng tử!
Bởi vì Bạch Húc không biết, cho nên Dạ Vô Thương ký kết chính là khế ước đơn phương. Nói cách khác, nếu Bạch Húc chết, y cũng không sống nổi, nhưng đồng thời y lại có thể cảm nhận được tình huống của Bạch Húc và cả vị trí nữa.
Như vậy, sẽ không bao giờ đánh mất sư huynh nữa......
Làm xong hết thảy điều này, y lại lấy ra một khối ngọc bội màu đen, không chút nào thương tiếc tiếp tục lấy ra máu đầu tim của chính mình, cho dù sắc mặt y đã tái nhợt như tờ giấy, động tác trên tay vẫn luôn ổn định như cũ.
Máu đầu tim có thể nói là phần máu quan trọng nhất đồng thời cũng ít ỏi nhất trong cơ thể, chỉ có mấy chục giọt. Ngắn ngủn mấy ngày đã tiêu hao hơn phân nửa, nếu không kịp thời chữa trị, thân thể chắc chắn sẽ phải chịu thương tổn khó lành.
Nhưng hết thảy những điều này Dạ Vô Thương lại chẳng chút nào chú ý, nhìn đồ vật trong tay dần dần thành hình, độ cong khóe miệng y càng lúc càng lớn, con ngươi sáng ngời lưu chuyển nhiệt độ nóng đến mức có thể thiêu đốt người khác.
Trên ngọc bội màu đen có khắc một đoá mạn châu sa cực kì sống động, ý nghĩa tử vong và địa ngục, nhưng nó lại có một cái tên cực kì tốt đẹp, chính là "Tử Kỳ".
Dĩ ngô chi mệnh, hoán tử quy kỳ......
Tác dụng của nó là chuyển dời đau đớn, có thể từ trên người đeo chuyển đến trên người thi pháp, nhiều nhất có thể dời 80% thương tổn.
Sư huynh, ngươi xem, ta cũng có thể bảo hộ ngươi......
Bạch Húc thấy y nửa ngày không có động tĩnh gì, chỉ nhìn chằm chằm vào thanh kiếm kia, cho rằng y chướng mắt nó nên mới kiên nhẫn khuyên bảo, "Cái này xác thật là một thanh thần binh, nếu có thể nhận chủ, đối với ngươi vô cùng hữu ích. Nhưng nếu ngươi thật sự không thích thì cũng không sao, phá huỷ nó đi, tuyệt đối đừng để rơi vào tay kẻ khác."
Dừng một chút, hắn đột nhiên nghĩ đến một chi tiết bèn vội vàng bổ sung, "Lấy máu nhận chủ, nhất thiết phải dùng máu đầu tim."
Tưởng tượng đến hậu quả ngày sau nếu y dám xem nhẹ chi tiết này, Bạch Húc không khỏi rùng mình một cái. Thanh kiếm kia không phải dễ đối phó, nếu như chỉ qua loa dùng tinh huyết vậy thì xong đời.
Dạ Vô Thương nỗ lực áp xuống những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, sâu thẳm nhìn hắn một cái, không chút nào do dự duỗi tay rạch một nhát trên ngực mình, một giọt máu đầu tim bị y khống chế tiến nhập vào trong thân kiếm.
Giọt máu kia tựa như một viên mã não tròn trịa đỏ rực, vừa chạm tới chuôi kiếm đã bị hút vào trong, nhưng hiện tượng phát sinh sau đó lại khiến người cảm thấy thập phần không thể tưởng tượng.
Rỉ sét trên bề mặt nhanh chóng tan đi để lộ ra thân kiếm màu đỏ thẫm, nhưng cùng với tốc độ tan dần chậm lại, từ trên thân kiếm bốc lên một tầng sương mù màu đỏ tươi, tản ra khí tức điềm xấu cực độ.
Nhìn thấy thế, Bạch Húc trong lòng căng thẳng, lập tức bày ra một cấm chế mạnh mẽ. Thanh Đồ Ma Kiếm này đang bài xích máu của Dạ Vô Thương!
Hắn vốn dĩ hy vọng Dạ Vô Thương có thể thu phục được thanh kiếm, sau này bất kể ở Tu Chân giới hay là Ma giới đều có thể hoành hành mà không bị ngăn trở. Nhưng thực hiển nhiên, hắn đã nghĩ việc này theo hướng quá đơn giản, mà vai ác đại nhân vô cùng có khả năng bởi vì chút tâm tư này của hắn mà gặp phải nguy hiểm!
Đồ Ma đồ ma, làm sao nó chịu nhận một vị Ma tộc làm chủ đây!
Nhưng chuyện đến nước này đã không còn cách nào quay ngược trở lại nữa rồi. Bạch Húc cắn răng một cái, tụ tập linh lực trong tay, chuẩn bị dưới tình huống không thương tổn đến Dạ Vô Thương hủy kiếm, nhưng Dạ Vô Thương lại đè xuống bấm tay niệm thần chú của hắn.
Bạch Húc không hiểu quay sang nhìn y, lại bị nụ cười quá đỗi xán lạn của Dạ Vô Thương làm cho chói mắt.
Dạ Vô Thương nhẹ nhàng nở nụ cười, độ cong nơi khoé miệng càng lúc càng lớn, cứ như y không hề có chút cảm giác đau đớn nào, bắt lấy thanh kiếm kia, thẳng tắp đâm vào chính ngực mình!
Bạch Húc bị động tác phóng đãng của y làm cho kinh hãi, nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại được tinh thần, chỉ nghe thấy thanh âm mang theo ý cười của Dạ Vô Thương vang lên:
"Thần phục ta!"
Y không hề che dấu sự khát máu và dã tâm của chính mình, trong giọng nói tràn đầy cuồng ngạo cùng khí phách bễ nghễ thiên hạ không khỏi khiến cho nhân tâm run rẩy.
Nếu hắn đã giao ngươi cho ta, vậy ngươi nhất thiết phải thuộc về ta!
Người ta muốn, ai cũng trốn không thoát, bất kể là ngươi, hay là hắn!
Tựa hồ cảm nhận được uy hiếp đến từ Dạ Vô Thương, Đoạ Thiên kịch liệt giãy giụa, trên thân kiếm không ngừng tản ra sương mù màu tím đậm, trong chốc lát lại biến thành màu đỏ tươi, tựa hồ đang cắn nuốt đối kháng lẫn nhau.
Tươi cười trên mặt Dạ Vô Thương càng thêm xán lạn, trên ngực máu chảy không ngừng, Bạch Húc nhìn mà cảm thấy hãi hùng khiếp vía một trận.
Ước chừng sau mười lăm phút, hoặc có lẽ chỉ có vài giây, nhưng đối với Bạch Húc mà nói thật sự là quá lâu, sương mù đỏ thẫm trên thân kiếm bị cắn nuốt hầu như không còn, tất cả vết rỉ đều bị hoà tan để lộ ra hình dạng ban đầu của kiếm.
Thanh kiếm dài mảnh ước chừng ba thước, thân kiếm màu đỏ thẫm, có khắc văn màu đen bên trên, nhìn qua vừa cổ xưa vừa hoa mỹ, lại tản ra khí tức điềm xấu nguy hiểm cực độ. Theo thân kiếm nhìn lên, ở chỗ gần chuôi kiếm có khắc hai chữ nhỏ.
"Đọa thiên".
Sờ lên hai chữ đầy phiêu dật này, nỗi lòng Dạ Vô Thương trong khoảng thời gian ngắn khó có thể bình tĩnh. Thì ra là Đoạ Thiên, thần binh đời trước Mặc Cô Thành dùng để đâm xuyên tim y, cũng là căn nguyên của mọi thống khổ y phải chịu.
Tất cả đồ vật đời trước từng thương tổn đến y, mang lại thống khổ cho y, giờ đây lại đều dễ như ăn cháo trở thành của y. Quá mức nực cười, đây sao có thể là may mắn.
Hết thảy điều này đều là sư huynh ban cho y.
Sư huynh luôn là như vậy, luôn lặng lẽ mà suy nghĩ thay cho y. Chỉ là trái tim của y giờ đây đã vô pháp thừa nhận thêm tình yêu dù chỉ một chút nhỏ nhoi.
Tựa như con cá bị mắc cạn, đối với cứu rỗi duy nhất, nhiệt liệt, chiếm hữu, tuyệt vọng......
Y quá yêu sư huynh, yêu đến...... Không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Sợ lực đạo của mình quá lớn, chạm vào sẽ khiến hắn vỡ nát......
Cuối cùng, y chỉ là duỗi tay nhẹ nhàng ôm Bạch Húc vào trong lòng, như bất đắc dĩ thở dài, "Sư huynh luôn đối với ta tốt như vậy."
Bạch Húc lúc này mới phục hồi lại tinh thần lại, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Hắn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Bất kể là đối mặt với tu sĩ hay Ma tộc, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình, chớ nên tham công liều lĩnh."
Dạ Vô Thương lơ đãng gật đầu, lại tựa như hoàn toàn không nghe thấy tiếp tục tự mình nói, "Sư huynh đối với ta tình thâm ý trọng, ta lại không có gì tốt để hồi báo. Chỉ là vài ngày trước đó tìm được mấy khối tài liệu tốt, ta giúp sư huynh tinh luyện Ánh Tuyết có được không?"
Nói xong liền móc ra từ túi Càn Khôn mấy viên đá trắng như tuyết. Hai mắt Bạch Húc lập tức trừng lớn, cư nhiên là Băng Phách Tinh Tâm!
Ở phía Bắc đại lục Huyền Thiên có một mảnh cực hàn chi địa, hàng năm bị băng tuyết bao trùm, băng tuyết tích luỹ trên vạn năm, trở thành một vùng đất chết. Nơi đó băng kiên cố không phá vỡ nổi, tục truyền cho dù là thanh kiếm sắc bén nhất thế gian cũng không thể lưu lại ở trên đó dù chỉ một vết cắt.
Phàm là nơi như vậy thì đều có linh tính, hấp thu vô số cực hàn chi khí, trải qua trên vạn năm uẩn dưỡng, ở chính giữa lớp băng ngưng kết ra một tinh thể, gọi là Băng Phách Tinh Tâm.
Nói về mặt tài chất, nếu luyện nhập nó vào trong kiếm, tức khắc phẩm chất của kiếm này có thể tăng lên một lượng lớn, gần như trở thành kiếm Bán Tiên; Còn về mặt đặc tính, nó có thể giúp công pháp Băng hệ và Thủy hệ phát huy ra hiệu quả lớn nhất, cho dù là Băng Phong Vạn Lí, cũng chỉ cần chưa đến một phần tư linh lực lúc trước là có thể sử dụng.
Bảo vật như vậy có thể nói là vô giá, lại cực kì phù hợp với Bạch Húc.
Chỉ là càng quý lại càng khó lấy được, ít nhất cần tới năm tu sĩ đơn Hoả linh căn Nguyên Anh kỳ trở lên ngày đêm không ngừng nghỉ nung trong hơn ba tháng, mới có khả năng hoà tan hàn băng ngàn năm để lấy nó ra. Công trình to lớn nhường này quả thực khiến người khó có thể tưởng tượng.
Hắn duỗi tay sờ sờ khối tinh tâm kia, một tia rét lạnh thấu xương truyền đến khiến hắn không khỏi run lập cập, máu khắp người cơ hồ đều đông lại.
Không nghĩ tới thứ này lại lợi hại như vậy. Hắn thấy Dạ Vô Thương dùng tay không để cầm đúng thật là qua loa đại khái quá rồi.
Hắn run run rẩy rẩy rụt tay lại, vội nói, "Ngươi đừng chạm vào, mau cất đi, thứ này sợ là ngươi cũng ăn không tiêu, tiếp xúc lâu lại thương đến thân thể."
Dạ Vô Thương gật đầu, dịu dàng cười nói, "Sư huynh nếu tin tưởng ta, vậy giao Ánh Tuyết cho ta luyện chế được không? Mặt khác đưa ta ba giọt tinh huyết là được."
Bạch Húc sửng sốt, không hề hoài nghi làm theo. Hắn xác thật không tinh thông luyện khí, vai ác đại nhân đa tài đa nghệ, lại còn là người hắn tin tưởng tuyệt đối. Tinh huyết đương nhiên tuyệt đối không thể giao cho người khác, nhưng đối với bọn họ mà nói lại không tính cái gì.
Dạ Vô Thương tay trái nắm Ánh Tuyết kiếm, tay phải nắm ba giọt tinh huyết tròn xoe, cực lực khắc chế mới có thể khiến chính mình không hưng phấn đến mức phát run, thậm chí bất chấp cả dáng vẻ, bước chân lộn xộn chạy ra ngoài.
Y phân phó Thượng Quan Duệ chuẩn bị một gian phòng luyện đan rồi một mình đi vào, sau đó thả ra Băng Diễm nung chảy Ánh Tuyết kiếm. Đây là Băng Diễm màu xanh lam do y chuyên môn tìm tới. Màu sắc tuy rất lạnh nhưng nhiệt độ lại cực cao, xếp hạng thứ ba trong Bát Đại Hoả, là loại phù hợp nhất với linh kiếm Băng hệ.
Dạ Vô Thương chuyên chú nhìn chằm chằm vào đốm lửa, nhiệt độ nơi đáy mắt lại không hề thua kém chút nào với ngọn lửa kia. Ánh sáng chói mắt chiếu lên ngũ quan quá mức hoàn mỹ của y gợi lên một vẻ yêu dị dụ hoặc, vừa giống như Thần quân đến từ Thiên cung, lại như là Câu Hồn sứ giả bước ra từ địa ngục, quả thực là hoá thân hoàn mỹ giữa quang minh và hắc ám.
Chờ khi toàn thân Ánh Tuyết kiếm trở nên đỏ rực, dần dần ngưng tụ thành chất lỏng, y mới lấy Băng Phách Tinh Tâm ra, đưa nó vào trong đống lửa. Ngọn lửa màu trắng nhanh chóng bạo trướng, nhiệt độ tăng lên không ngừng, màu sắc của ngọn lửa cư nhiên trở thành màu trắng ngà gần như trong suốt.
Ngọn lửa lớn bùng lên cao, liếm láp trần nhà, tàn sát bừa bãi khắp căn phòng, tựa như có một con thú bị mù đang giãy giụa muốn thoát ra khỏi nhà giam.
Đối mặt kỳ cảnh như vậy, Dạ Vô Thương không có nửa điểm động dung, chỉ tiếp tục tập trung tinh lực khống chế linh lực phát ra trong tay.
Độ cứng của Băng Phách Tinh Tâm có thể nói là nghịch thiên, cho nên y không thể không hao phí thêm càng nhiều tinh thần. Đây là lần đầu tiên y luyện khí cho sư huynh, cũng có thể nói là việc thứ nhất làm vì hắn, cho nên cần phải hoàn thành một cách hoàn mỹ nhất, cho dù hơn một nửa linh lực trong cơ thể đều bị đào rỗng, kinh mạch gắng sức đến phát đau cũng vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục làm.
Trải qua hai ngày một đêm, lâu đến mức Bạch Húc bắt đầu lo lắng không ngừng bồi hồi ở ngoài cửa, nhiệt độ trong phòng mới dần dần hạ xuống. Băng Diễm đã thiêu đốt gần như lụi tàn, Băng Phách Tinh Tâm cũng hoàn toàn dung nhập vào trong kiếm. Hiện tại toàn thân Ánh Tuyết kiếm là một màu trắng như băng gần như trong suốt, bên trên viết hai chữ "Ánh tuyết" đầy phiêu dật.
Đây là y đích thân, từng nét từng nét tự tay khắc lên, chứa đầy bên trong tình ý cháy bỏng không nơi chứa đựng của y.
Đôi mắt Dạ Vô Thương vô cùng sáng, giống như cất vào đó cả bầu trời sao lộng lẫy, tươi cười trên mặt y càng lúc càng lớn. Nhưng kế tiếp, y cư nhiên mỉm cười, mặt không đổi sắc thẳng tắp đâm Ánh Tuyết kiếm vào ngực mình, thậm chí so với Đọa Thiên còn sâu hơn, gần như sắp xuyên thấu qua lưng!
Theo mũi kiếm rời đi thân thể, một tiếng "Phụt" phát ra khiến người không khỏi ê răng. Nhưng Dạ Vô Thương lại tưởng như hoàn toàn không có cảm giác gì, cười nhạt lấy hai giọt tinh huyết khác của Bạch Húc tiến nhập vào ngực mình.
Đồng thời tay không ngừng bấm niệm thần chú, theo động tác của y, vết thương trên ngực dần dần khép lại, trên da thịt bằng phẳng dần dần hiện ra một đồ án huyết sắc, hoa văn cực kỳ phức tạp, không ngừng lan tràn ra phía ngoài cho đến khi đầy toàn bộ ngực, tựa như là dây đằng bao bọc trái tim kín kẽ.
Nếu Bạch Húc ở đây lại còn nhận ra đồ án này, nhất định sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán, bởi vì đây cư nhiên là huyết khế, là khế ước đồng sinh cộng tử!
Bởi vì Bạch Húc không biết, cho nên Dạ Vô Thương ký kết chính là khế ước đơn phương. Nói cách khác, nếu Bạch Húc chết, y cũng không sống nổi, nhưng đồng thời y lại có thể cảm nhận được tình huống của Bạch Húc và cả vị trí nữa.
Như vậy, sẽ không bao giờ đánh mất sư huynh nữa......
Làm xong hết thảy điều này, y lại lấy ra một khối ngọc bội màu đen, không chút nào thương tiếc tiếp tục lấy ra máu đầu tim của chính mình, cho dù sắc mặt y đã tái nhợt như tờ giấy, động tác trên tay vẫn luôn ổn định như cũ.
Máu đầu tim có thể nói là phần máu quan trọng nhất đồng thời cũng ít ỏi nhất trong cơ thể, chỉ có mấy chục giọt. Ngắn ngủn mấy ngày đã tiêu hao hơn phân nửa, nếu không kịp thời chữa trị, thân thể chắc chắn sẽ phải chịu thương tổn khó lành.
Nhưng hết thảy những điều này Dạ Vô Thương lại chẳng chút nào chú ý, nhìn đồ vật trong tay dần dần thành hình, độ cong khóe miệng y càng lúc càng lớn, con ngươi sáng ngời lưu chuyển nhiệt độ nóng đến mức có thể thiêu đốt người khác.
Trên ngọc bội màu đen có khắc một đoá mạn châu sa cực kì sống động, ý nghĩa tử vong và địa ngục, nhưng nó lại có một cái tên cực kì tốt đẹp, chính là "Tử Kỳ".
Dĩ ngô chi mệnh, hoán tử quy kỳ......
Tác dụng của nó là chuyển dời đau đớn, có thể từ trên người đeo chuyển đến trên người thi pháp, nhiều nhất có thể dời 80% thương tổn.
Sư huynh, ngươi xem, ta cũng có thể bảo hộ ngươi......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.