Chương 75: Vai ác đại nhân nổi điên!
Nhất Mặc Đan Tâm
19/09/2021
Edit: Tagoon
Chuyện Bạch Húc hoàn toàn kích phát huyết mạch sớm đã lan truyền khắp toàn tộc. Hiện tại hắn bất kể là đi tới nơi nào thì đều sẽ thu được đủ loại ánh mắt tràn đầy hâm mộ, tò mò, lo lắng, không giống nhau.
Cũng may Bạch Long Phủ tương đối o bế, tộc nhân cũng đơn thuần hơn, cho nên không hề xuất hiện sự kiện khiêu khích nào. Bạch Húc yên lặng tính ngày, lần này ra ngoài đã gần một tháng, không sai biệt lắm cần phải trở về.
Hôm nay, hắn đột nhiên bị Bạch Nhược U gọi vào phòng khách. Vốn dĩ cho rằng chỉ là quan tâm như lúc bình thường, ai ngờ thời điểm nhìn thấy đông đảo oanh oanh yến yến mới cảm thấy một tia không ổn.
o
Đáng tiếc hắn còn chưa kịp chạy trốn đã bị mẫu thượng đại nhân dùng võ lực trấn áp, mạnh mẽ đem bắt hắn lại đây, chỉ vào một chúng nữ tử kia nói, "Tử Thanh a, ngươi xem ngươi cũng đã trưởng thành, tính toán khi nào tìm đạo lữ vậy? Ngươi xem, đây là Bạch Sở Nhiên, năm nay 30, Kim Đan hậu kỳ, đơn Thủy linh căn, là tư chất tốt nhất trong tộc, tướng mạo cũng là xuất sắc nhất. Nàng từ nhỏ đã được chiếu theo tộc thê mà bồi dưỡng, tính tình vô cùng dịu ngoan; Còn đây nữa, là Bạch Nhược Khê, năm nay 36, tu vi kém hơn chút đỉnh, được cái tính tình phi thường hoạt bát, còn người này......"
Bạch Húc bị Bạch Nhược U lôi kéo từng bước từng bước giới thiệu qua. Nhìn vô số tuyệt sắc đại mỹ nhân mà trong hiện thực chỉ trên TV mới có thể thấy ở trước mặt hắn sôi nổi bày ra đủ loại tư thái quyến rũ, vốn nên là mộng tưởng lớn nhất của trạch nam nói chung, nhưng Bạch Húc lại chỉ cảm thấy các nàng ở trước mặt mình thoắt ẩn thoắt hiện hoảng đến quáng cả mắt. Hơn nữa các loại mùi vị son phấn hỗn tạp quyện lại với nhau khiến hắn rất muốn hắt hơi.
"Mẫu thân...... Ta còn nhỏ, tạm thời không có tính toán tìm đạo lữ!" Thật vất vả tìm được cơ hội kháng nghị, lại bị Bạch Nhược U coi là trò đùa, "Tử Thanh của chúng ta ưu tú như vậy, tuyệt đối là thanh niên tài tuấn. Cũng không còn nhỏ nữa, sớm ngày thành thân, chúng ta cũng yên tâm hơn. Ngươi đứa nhỏ này, toàn bộ cô nương của Bạch Long Phủ đều để cho con chọn lựa, con còn làm bộ làm tịch. Người Bạch gia chúng ta, cho dù đặt ở bên ngoài cũng là tốt nhất đẹp nhất, con còn chướng mắt đấy à!"
Nàng tựa kiều tựa giận búng một cái lên trán Bạch Húc. Kỳ thật nàng cũng không muốn sớm như vậy đã tìm đạo lữ cho nhi tử, nhưng nàng có thể cảm giác được mối quan hệ giữa đứa nhỏ này với bọn họ thật sự quá nhạt nhẽo, hơn nữa bản thân thiên tư tu vi của hắn cũng là nhất đỉnh nhất hảo. Nếu như đặt trong gia đình tầm thường thì đã sớm vụng trộm vui vẻ. Chỉ là đối với bọn họ mà nói, lại là mất đi một cơ hội để thân cận với nhi tử.
Nếu như bọn họ không thể cung cấp cho hài tử nhiều tài nguyên tốt hơn, tình thương nhiều hơn, thì phải làm sao mới có thể khiến đứa nhỏ này cam tâm tình nguyện ở lại đây?
Dưới nỗi sợ hãi, nàng chỉ có thể ra hạ sách này. Phàm là người trong Bạch Long Phủ thì đều thông hôn trong tộc, hơn nữa nữ tu trong tộc ai cũng xinh đẹp. Cho nên nàng liền tính toán cho nhi tử đón dâu trước, tốt nhất là có thêm hài tử. Như vậy, đứa con trai này cũng sẽ không rời khỏi bọn họ.
"Không phải, mẫu thân ta không phải có ý tứ đó." Bạch Húc bị lời nói của Bạch Nhược U doạ sợ tới mức vò đầu bứt tai, lại cố tình không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể uyển chuyển nói, "Ta chỉ là không quen nhìn thấy nhiều người như vậy. Cô nương trong tộc tất nhiên đều rất tốt, nhưng mà ta thật sự là không thích ứng."
Bạch Nhược U thấy rõ đáy mắt hắn hiện lên vẻ kháng cự rõ ràng, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống, chỉ có thể lui bước nói, "Vậy được rồi. Cơ mà Sở Nhiên là người tốt, ta đưa hết người khác đi, con trước cùng nàng hảo hảo tâm sự."
Nói xong cũng không quản Bạch Húc kháng nghị, mang theo các nữ tu khác thong thả ung dung đi mất, một đoàn mênh mông, nhưng thật ra cũng không quá đồ sộ.
Bạch Sở Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Húc một cái, thấy tướng mạo Bạch Húc so với Bạch Uyên còn tuấn mỹ hơn ba phần, chút kháng cự lúc trước cũng liền tan thành mây khói.
Nàng là người có tư chất tốt nhất trong số các đại đệ tử, tướng mạo cũng là xuất sắc nhất, cho nên từ nhỏ đã bị coi trở thành hôn thê của Bạch Uyên để bồi dưỡng, nàng cũng tin tưởng vững chắc tương lai mình sẽ trở thành Thiếu phu nhân.
Mới đầu khi nàng nghe được phu nhân muốn giới thiệu nàng cho một kẻ gọi là nhị công tử trước nay chưa từng xuất hiện, đáy lòng còn có một tia bất mãn. Nhưng bây giờ xem ra, vị nhị công tử này so với Bạch Uyên còn ưu tú hơn nhiều. Không chỉ có tuổi tác nhỏ hơn, tu vi lại còn đã tới Nguyên Anh hậu kỳ, nghe nói thân phận cũng là đệ tử thân truyền của một vị Luyện Hư trưởng lão thuộc đệ nhất tiên tông Thiên Hoa Tông. Đủ loại yếu tố cộng lại khiến hắn sinh ra lực hấp dẫn trí mạng.
Bạch Sở Nhiên là nữ tử phi thường thông minh cũng cực kỳ có dã tâm. Nàng cảm thấy hôn phu tương lai của mình nhất định ở các phương diện đều là tốt nhất. Mới đầu tầm mắt nàng chỉ giới hạn bên trong Bạch Long Phủ, tự nhiên Bạch Uyên chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng hiện tại nàng biết bên ngoài còn có một thế giới càng rộng lớn hơn, nàng tất nhiên cũng muốn nhân cơ hội tranh thủ một phen.
Phần tâm tư này vừa lưu chuyển, tươi cười trên mặt nàng lại càng thêm tươi đẹp chân thành tha thiết, chủ động cúi người rót cho Bạch Húc một ly trà, cố ý triển lãm đường cong tuyệt diệu của mình. Nàng rất rõ ràng mình có ưu thế gì, cho nên cũng không hề quá mức chủ động, chỉ ngồi ở một vị trí cách Bạch Húc không xa không gần, sẽ không làm người nảy sinh phòng bị, cười nhạt nói, "Thiếu chủ không cần khẩn trương. Tính lên, ta còn là biểu muội của ngài đấy. Một nhân vật thần tiên như ngài, không muốn lập tức thành hôn cũng hoàn toàn có thể lý giải. Kỳ thật ta cũng không muốn đâu, ngài yên tâm, phu nhân nơi đó ta sẽ giúp ngài đánh yểm trợ."
"Thật không, kia thật sự vô cùng cảm tạ." Bạch Húc nghe thấy nàng thiện giải nhân ý như vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi quay đầu qua nhìn nàng, lúc này mới phát hiện, đây đích đích xác xác là một đại mỹ nhân.
Da dẻ cực kỳ mịn màng, một đôi mắt đẹp lưu chuyển vô cùng dịu dàng làm người không tự giác thả lỏng tinh thần, mũi quỳnh môi anh đào, đường cong mạn diệu, dáng người có thể nói cực kỳ hoàn mỹ. Cho dù là từng thấy kỹ thuật trang điểm thần cấp ở hiện đại nhưng Bạch Húc cũng chưa từng gặp qua mỹ nhân nào như vậy. Nếu thật sự muốn so sánh, có lẽ chỉ mình Viêm Nguyệt lúc trước là có thể cùng nàng tương so một vài. Một lạnh như băng sương, một ôn nhu như nước, hai phong tình đều là tuyệt sắc hiếm có.
Bạch Sở Nhiên thấy hắn quả nhiên giống với suy nghĩ của mình đặt ánh mắt trên người nàng, không khỏi lộ ra một nụ cười tự đắc.
Nam nhân sao, luôn luôn không thích có người vi phạm tới ý nghĩ của hắn. Lúc này, chỉ có biểu hiện ra là mình khoan dung rộng lượng cùng thiện giải nhân ý, mới có thể được hắn chân chính đặt vào trong mắt.
Bạch Húc nhìn nụ cười ôn hoà trên mặt nàng, đột nhiên cảm thấy nữ tử này so với đạo lữ thích hợp với Tiểu Dạ mà hắn từng tưởng tượng tựa hồ không sai biệt mấy. Vì thế hắn không dấu vết bắt đầu dò hỏi nàng đủ loại vấn đề, Bạch Sở Nhiên cũng mừng rỡ tự tại. Dưới tình huống cả hai đều cố ý, cuộc nói chuyện này diễn ra phi thường sung sướng, nhưng mà rơi vào trong mắt Dạ Vô Thương nghe tin chạy tới thì chính là một trận gió lốc.
Khí thế khắp người y cổ động không thôi, vòng qua Bạch Húc, trực tiếp đánh úp về phía nữ nhân chướng mắt kia. Mặt Bạch Sở Nhiên lập tức trắng bệch, bất chấp dáng vẻ là cái gì, hận không thể lăn lộn trên mặt đất vài vòng để tiêu trừ loại đau đớn thực cốt này. Cả khuôn mặt nàng đều trở nên dữ tợn, mồ hôi lạnh như thác nước rơi xuống không ngừng.
Bạch Húc cảm thấy được nàng không đúng, mới vừa định qua xem xét thì đã bị giam cầm ở trong một lồng ngực cường tráng, "Sư huynh, đã trễ thế này, còn chưa quay về nghỉ ngơi sao?"
Bạch Húc quay đầu lại, hơi ngơ ngác nhìn vai ác đại nhân sắc mặt rõ ràng không tốt. Hài tử nuôi lớn từ nhỏ tất nhiên phải hơn nữ nhân vừa mới nhận thức rồi, lực chú ý của hắn lập tức bị hấp dẫn lại đây, "Ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt kém như vậy."
Dạ Vô Thương không nói gì, hơi hơi kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, đem bàn tay định sờ mặt y của Bạch Húc hợp lại trước ngực, không để hắn tránh thoát mảy may, "Ta không có việc gì, ta đưa ngươi trở về thôi."
"Nhưng mà nàng......" Bạch Húc có chút lo lắng quay đầu, phát hiện sắc mặt Bạch Sở Nhiên đã khá hơn nhiều, chỉ là vẫn co rúm lại đoàn thành một đoàn, bộ dáng thật đáng thương, "Nếu không, chúng ta trước đưa Bạch cô nương trở về đi."
Dạ Vô Thương đang ôm cánh tay hắn đột nhiên căng thẳng, đến tận khi nghe thấy hắn kêu đau mới hơi nới lỏng ra. Y đột nhiên hút hai khẩu khí, nỗ lực bình phục máu và sát ý đang không ngừng sục sôi trong thân thể, tận lực duy trì ngữ khí ôn hòa, "Sư huynh, nam nữ khác biệt, ngươi đưa người ta trở về, vô duyên vô cớ làm hỏng mất danh dự của nàng."
Bạch Húc lúc này mới phản ứng lại được, âm thầm ảo não mình đã thiếu suy xét, chỉ có thể để hai thị nữ mà Bạch Sở Nhiên mang theo đưa nàng về phòng. Mà hắn, tắc bị Dạ Vô Thương gần như nửa ôm bắt cóc kéo về phòng, lại không hề chú ý tới Dạ Vô Thương trước khi đi còn gieo lên người Bạch Sở Nhiên một con ma cổ. Lần này không phải là muốn thu nàng làm người hầu, mà là sẽ không ngừng như tằm ăn rỗi ăn mòn thân thể của nàng, từng chút từng chút, cho đến khi toàn bộ hóa thành một bãi máu loãng, thuốc và châm cứu cũng vô dụng!
Thẳng đến khi bị ấn ở trên ghế, Dạ Vô Thương mới buông hắn ra, lại không có rời đi mà ngồi xổm xuống, nửa quỳ ở trước mặt Bạch Húc, cầm lấy ngón tay hắn thưởng thức, "Sư huynh, vừa nãy ở cùng nữ nhân kia làm cái gì? Chơi vui vẻ như vậy."
Bạch Húc hơi không được tự nhiên rụt rụt tay, lại không thành công, cũng đành mặc y đi, "Không làm cái gì," hắn cúi đầu nhìn bộ dáng tươi mới ngon miệng của cải trắng nhà mình, suy nghĩ lúc nãy lại lần thứ hai toát ra, không khỏi hỏi, "Nói, Tiểu Dạ cũng không nhỏ, có ý định tìm đạo lữ hay không?"
Bàn tay nắm ngón tay hắn đột nhiên cứng đờ, Dạ Vô Thương ngẩng đầu nhìn Bạch Húc, góc độ này rõ ràng nên có vẻ thực yếu thế, nhưng Bạch Húc lại cảm thấy mình đã hoàn toàn bị người trước mắt ngăn chặn, ngay cả hô hấp cũng không dám quá mạnh.
"Đạo lữ, ta tự nhiên là muốn, sư huynh thấy thế nào?" Dạ Vô Thương gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Húc, đáy mắt lại mười phần phức tạp, Bạch Húc bị câu trả lời của y làm cho sửng sốt, muốn?
"Vậy ngươi thích nữ tu như thế nào hả?"
Lần này Dạ Vô Thương không có lập tức trả lời hắn, mà biểu tình cổ quái nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, lâu đến mức khiến Bạch Húc cũng cảm thấy rợn tóc gáy, y mới từ từ mở miệng, "Nữ tu? A, sư huynh là thật sự không biết, hay là giả vờ không biết? Hả?" Y ghé sát vào Bạch Húc, khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa nắm tay, cảm giác hô hấp quấn quanh làm hắn rất chi là không khoẻ.
Bạch Húc hoảng loạn đứng lên, cưỡng chế xúc động muốn chạy trối chết, hỏi ngược lại, "Ngươi đây là có ý tứ gì, ta không hiểu."
Dạ Vô Thương lại cười, cười đến hết sức bừa bãi.
Giờ khắc này, cái gì khắc chế cái gì ẩn nhẫn, hết thảy bị y vứt ra sau đầu. Mấy ngày liền thấp thỏm lo âu lần nữa ăn mòn trái tim rung chuyển kia của y, đủ loại bất mãn, rốt cuộc tại một khắc này đã hoàn toàn bạo phát.
Y từng bước một đi về phía Bạch Húc, thẳng đến khi áp người đến góc tường mới vươn tay cánh tay, chống ở hai bên mặt tường cạnh người hắn, dùng thân thể của mình hình thành một nhà giam bó trụ con mồi ưa thích nhất của y.
Bạch Húc thấy Dạ Vô Thương như vậy, một ý niệm đã từng vô số lần xuất hiện ở trong đầu hắn, lại bị chính hắn mạnh mẽ làm lơ đột nhiên xông ra. Nhưng nó thật sự quá mức hoang đường, hoang đường đến mức hắn căn bản không dám nghĩ đến, chỉ có thể quay đầu ý định dời tầm mắt, "Đã khuya, ngươi nên đi nghỉ ngơi."
Nhưng mà Dạ Vô Thương không hề tiếp tục cho hắn cơ hội trốn tránh, y chờ đã đủ lâu rồi. Nhìn cái cổ thon dài và đôi môi bóng mượt không chút nào che dấu bại lộ trước mắt mình, một tia lý trí cuối cùng trong đầu y rốt cuộc đứt phựt, lộ ra mỉm cười ác ma, "Nếu sư huynh không hiểu, ta đây sẽ khiến cho ngươi minh bạch." Lời còn chưa dứt, không màng đến con ngươi đầy hoảng sợ của Bạch Húc hung hăng hôn xuống.
Bạch Húc trong đầu trống rỗng. Hai đời làm người hơn ba mươi năm, chưa từng gặp được bất cứ một sự kiện gì có thể khiến hắn thất thần giống như bây giờ. Hắn cảm giác có một đầu lưỡi trơn trượt không ngừng liếm láp lợi hắn, có ý đồ chui vào. Hắn vội vàng cắn chặt khớp hàm, chỉ là người nọ lại dường như nhận ra được suy nghĩ của hắn, đi trước một bước nắm lấy hàm dưới hắn, bức bách hắn chỉ có thể há miệng thật lớn, nghênh đón xâm phạm vô cùng xấu hổ kia.
Trong miệng nhiều thêm một thứ không thuộc về chính mình, cố tình còn linh hoạt vô cùng, lấy lực đạo gần như điên cuồng không ngừng liếm láp hàm trên và đáy lưỡi hắn. Mà cái lưỡi khắp nơi trốn tránh của hắn cũng cuối cùng bị tìm được, bị cường thế móc kéo lại, khoái cảm trong lúc không ngừng cọ xát khiến hắn thất thần.
Vài thập niên làm xử nam, hắn căn bản thừa nhận không nổi thế công như vậy, thực mau liền luân hãm vào trong, cơ hồ đều đã quên kẻ đè ở trên người hắn là ai.
Thẳng đến khi Bạch Húc sắp hít thở không thông, Dạ Vô Thương mới buông hắn ra. Nhìn sư huynh y ngày xưa vô cùng đạm mạc, giờ phút này khẽ hé miệng, cánh môi đỏ bừng, ẩn ẩn còn phiếm vệt nước, mà cặp mắt đẹp vẫn luôn trong sáng lúc này chỉ dư lại một mảnh mê mang, xem ra là vô cùng hưởng thụ.
Nhận tri này làm Dạ Vô Thương sung sướng bật cười thành tiếng. Người trong lòng đối với kỹ thuật hôn của mình rất vừa ý, chẳng phải là một chuyện đáng tự hào hay sao?
Y cúi đầu, lại ở khóe môi kia in xuống một cái hôn, sau đó ghé vào bên tai hắn, dùng ngữ điệu trầm thấp ái muội trêu đùa, "Như thế nào? Sư huynh có cảm thấy thoải mái không?"
Hơi thở cực nóng phun lên cái cổ vốn mẫn cảm của Bạch Húc làm hắn khó có thể ức chế run lên, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh lại, hắn vừa mới làm cái gì?
Phục hồi tinh thần, Bạch Húc dùng sức giãy giụa, "Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Hả? Ngươi cút ra ngoài cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!" Chỉ là lực độ giãy giụa dễ dàng đã bị Dạ Vô Thương chế trụ, nháy mắt tiếp theo hắn đã bị nam nhân đè ở trên giường.
Dạ Vô Thương ấn hai tay Bạch Húc lên trên đầu, một cái tay khác linh hoạt du tẩu ở trên người hắn, khắp nơi đốt lửa.
Đây là sư huynh của y, là sư huynh còn đang tỉnh táo!
Y cúi đầu gặm lên xương quai xanh duyên dáng kia, xúc cảm thật tốt khiến y vô cùng lưu luyến, thậm chí không khống chế nổi lực đạo, lưu lại một dấu hôn gần như màu đỏ thẫm, càng thêm kích khởi nhục dục của y.
Bạch Húc vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm nóc giường, trong óc một mảnh hỗn độn, đây là tình huống như thế nào?
Nam nhân đã từng được hắn coi như đệ đệ, như nhi tử dễ dàng chế trụ mà đè hắn dưới thân. Bất kể là trọng lượng hay là lực đạo xuống tay của người nọ đều đang nhắc nhở hắn, đây đã không còn là bánh bao nhỏ nhuyễn manh năm đó nữa.
Y đã trưởng thành làm một nam nhân chính cống, có thân thể cường kiện và bề ngoài tuấn mỹ, vốn nên là thứ tồn tại làm hắn vô cùng kiêu ngạo, nhưng mà giờ phút này, y lại đang đối với mình làm ra loại sự tình này?
"Vì...... Vì cái gì?" Trên người không ngừng truyền đến cảm thụ khác thường làm Bạch Húc đỏ mắt, liều mạng ức chế nỗi muốn rên rỉ thành tiếng. Hắn nên ngăn cản hết thảy chuyện này, đây là không đúng!
Vùi ở cần cổ hắn nâng đầu lên, đáy mắt Dạ Vô Thương tràn đầy tình dục cùng si mê. Y duỗi tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt phiếm hồng của Bạch Húc, từng chút một mút hôn khóe môi hắn, "Vì cái gì? Sư huynh thật sự không biết sao? Tình huống như thế nào sẽ khiến ta muốn đối với ngươi làm loại sự tình này? Tâm ý của ta, sư huynh thật sự không hề cảm thấy được?"
Bạch Húc trái phải quay đầu muốn tránh đi môi lưỡi nóng bỏng của y, lời Dạ Vô Thương nói lại làm hắn sững sờ tại chỗ. Phương thức hắn dưỡng hài tử sai ở chỗ nào, cư nhiên lại khiến Dạ Vô Thương sinh ra tâm tư như vậy đối với hắn? Nhưng cẩn thận hồi tưởng, chuyện này không phải không có một chút dấu hiệu, mà là mỗi lần đều bị chính hắn chủ động bỏ qua.
Hắn cắn răng, trừng mắt nhìn tên nam nhân đang cả gan làm loạn, gầm nhẹ, "Ngươi cút ngay cho ta, ngươi như vậy là không đúng, là sai ngươi có biết hay không?"
"Sai?" Dạ Vô Thương nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp gợn sóng của hắn, nhẹ nhàng hôn lên, lông mi run nhè nhẹ quét qua môi y kích khởi từng trận rùng mình. Y ngữ khí vô cùng lưu luyến, "Như thế nào là sai? Sai là muốn có được ngươi sao? Ta đây tình nguyện, sai đến tận cuối cùng!"
Lực đạo xuống tay lại không khống chế lập tức xé mở quần áo che đậy, để lộ ra cơ thể trắng tinh, giờ phút này bởi vì tình dục và phẫn nộ mà phiếm lên màu hồng nhàn nhạt của hắn. Dạ Vô Thương vô cùng si mê cúi đầu, gần như thành kính hôn xuống.
Trong nháy mắt khi điểm mẫn cảm nơi ngực bị ngậm lấy, Bạch Húc cảm giác mình quả thực sắp điên rồi! Hắn có dự cảm, nếu như tiếp tục không ngăn cản, nhất định sẽ phát sinh chuyện gì càng khủng bố hơn.
Đến nước này, bất chấp mất mặt hay không mất mặt, hắn gần như rít gào kêu gọi hệ thống, "Hệ thống, lăn ra đây cho ta!"
Tiểu nhân chibi nháy mắt xuất hiện, còn chưa kịp trào phúng như hằng ngày đã bị một màn trước mắt dọa ngây người, 【 A A A! Ngươi đang làm cái gì, cư nhiên bẻ cong điện hạ của ta? Ngươi đến tột cùng đã làm gì với y vậy! 】
Bạch Húc không để ý tới tiếng thét chói tai, lạnh lùng nhìn nó, "Ta mẹ nó còn muốn mắng người đây! Mau đổi cho ta quyển trục thuấn di, bằng không ký chủ của ngươi, liền thật sự sắp cùng điện hạ của ngươi làm gay!"
Hệ thống phản ứng lại, vội vàng ở hệ thống thương thành điên cuồng lật một hồi, thậm chí còn không thèm nhìn giá, 【 Đinh —— đổi quyển trục thuấn di cấp thấp, khấu trừ 2000 tích phân】
Bạch Húc sờ sờ đồ vật trong tay, nhìn nam nhân còn đang ở trên người hắn nỗ lực cày cấy lộ ra một mạt cười lạnh, đáy mắt là mười phần băng hàn, không chút do dự xé mở quyển trục, nháy mắt tiếp theo đã xuất hiện ở bên cạnh một vách núi.
Dạ Vô Thương cảm giác dưới thân trống không, chờ y phản ứng lại thì trước mặt đã không còn thân ảnh người nọ. Tất cả dục vọng lập tức tắt ngấm, tròng mắt y đỏ đậm, chậm rãi phiếm ra màu tím nhàn nhạt, linh lực trên người ở trong phòng tàn sát bừa bãi, khóe miệng cười lại đang không ngừng kéo lớn, "Sư huynh, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Húc: Tiểu Dạ có thể tưởng tượng muốn đạo lữ?
Dạ Vô Thương: Muốn, nằm mơ cũng muốn.
Bạch Húc: Vậy là tốt rồi, ta biết có mấy nữ tu đều không tồi, ngươi......
Dạ Vô Thương hung hăng lấp kín môi hắn: Đáng tiếc ta không thích nữ tu, chỉ thích sư huynh thôi!
Bạch Húc: Ngươi như vậy là sai!
Dạ Vô Thương: Sai? Ta đây tình nguyện, sai đến tận cuối cùng!
Đến nỗi đến hay không, mẹ ruột che lại mặt thuần khiết, tỏ vẻ không rõ ràng lắm a......
Editor: Cuối cùng cũng tỏ tình ????
Chuyện Bạch Húc hoàn toàn kích phát huyết mạch sớm đã lan truyền khắp toàn tộc. Hiện tại hắn bất kể là đi tới nơi nào thì đều sẽ thu được đủ loại ánh mắt tràn đầy hâm mộ, tò mò, lo lắng, không giống nhau.
Cũng may Bạch Long Phủ tương đối o bế, tộc nhân cũng đơn thuần hơn, cho nên không hề xuất hiện sự kiện khiêu khích nào. Bạch Húc yên lặng tính ngày, lần này ra ngoài đã gần một tháng, không sai biệt lắm cần phải trở về.
Hôm nay, hắn đột nhiên bị Bạch Nhược U gọi vào phòng khách. Vốn dĩ cho rằng chỉ là quan tâm như lúc bình thường, ai ngờ thời điểm nhìn thấy đông đảo oanh oanh yến yến mới cảm thấy một tia không ổn.
o
Đáng tiếc hắn còn chưa kịp chạy trốn đã bị mẫu thượng đại nhân dùng võ lực trấn áp, mạnh mẽ đem bắt hắn lại đây, chỉ vào một chúng nữ tử kia nói, "Tử Thanh a, ngươi xem ngươi cũng đã trưởng thành, tính toán khi nào tìm đạo lữ vậy? Ngươi xem, đây là Bạch Sở Nhiên, năm nay 30, Kim Đan hậu kỳ, đơn Thủy linh căn, là tư chất tốt nhất trong tộc, tướng mạo cũng là xuất sắc nhất. Nàng từ nhỏ đã được chiếu theo tộc thê mà bồi dưỡng, tính tình vô cùng dịu ngoan; Còn đây nữa, là Bạch Nhược Khê, năm nay 36, tu vi kém hơn chút đỉnh, được cái tính tình phi thường hoạt bát, còn người này......"
Bạch Húc bị Bạch Nhược U lôi kéo từng bước từng bước giới thiệu qua. Nhìn vô số tuyệt sắc đại mỹ nhân mà trong hiện thực chỉ trên TV mới có thể thấy ở trước mặt hắn sôi nổi bày ra đủ loại tư thái quyến rũ, vốn nên là mộng tưởng lớn nhất của trạch nam nói chung, nhưng Bạch Húc lại chỉ cảm thấy các nàng ở trước mặt mình thoắt ẩn thoắt hiện hoảng đến quáng cả mắt. Hơn nữa các loại mùi vị son phấn hỗn tạp quyện lại với nhau khiến hắn rất muốn hắt hơi.
"Mẫu thân...... Ta còn nhỏ, tạm thời không có tính toán tìm đạo lữ!" Thật vất vả tìm được cơ hội kháng nghị, lại bị Bạch Nhược U coi là trò đùa, "Tử Thanh của chúng ta ưu tú như vậy, tuyệt đối là thanh niên tài tuấn. Cũng không còn nhỏ nữa, sớm ngày thành thân, chúng ta cũng yên tâm hơn. Ngươi đứa nhỏ này, toàn bộ cô nương của Bạch Long Phủ đều để cho con chọn lựa, con còn làm bộ làm tịch. Người Bạch gia chúng ta, cho dù đặt ở bên ngoài cũng là tốt nhất đẹp nhất, con còn chướng mắt đấy à!"
Nàng tựa kiều tựa giận búng một cái lên trán Bạch Húc. Kỳ thật nàng cũng không muốn sớm như vậy đã tìm đạo lữ cho nhi tử, nhưng nàng có thể cảm giác được mối quan hệ giữa đứa nhỏ này với bọn họ thật sự quá nhạt nhẽo, hơn nữa bản thân thiên tư tu vi của hắn cũng là nhất đỉnh nhất hảo. Nếu như đặt trong gia đình tầm thường thì đã sớm vụng trộm vui vẻ. Chỉ là đối với bọn họ mà nói, lại là mất đi một cơ hội để thân cận với nhi tử.
Nếu như bọn họ không thể cung cấp cho hài tử nhiều tài nguyên tốt hơn, tình thương nhiều hơn, thì phải làm sao mới có thể khiến đứa nhỏ này cam tâm tình nguyện ở lại đây?
Dưới nỗi sợ hãi, nàng chỉ có thể ra hạ sách này. Phàm là người trong Bạch Long Phủ thì đều thông hôn trong tộc, hơn nữa nữ tu trong tộc ai cũng xinh đẹp. Cho nên nàng liền tính toán cho nhi tử đón dâu trước, tốt nhất là có thêm hài tử. Như vậy, đứa con trai này cũng sẽ không rời khỏi bọn họ.
"Không phải, mẫu thân ta không phải có ý tứ đó." Bạch Húc bị lời nói của Bạch Nhược U doạ sợ tới mức vò đầu bứt tai, lại cố tình không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể uyển chuyển nói, "Ta chỉ là không quen nhìn thấy nhiều người như vậy. Cô nương trong tộc tất nhiên đều rất tốt, nhưng mà ta thật sự là không thích ứng."
Bạch Nhược U thấy rõ đáy mắt hắn hiện lên vẻ kháng cự rõ ràng, ánh mắt lập tức ảm đạm xuống, chỉ có thể lui bước nói, "Vậy được rồi. Cơ mà Sở Nhiên là người tốt, ta đưa hết người khác đi, con trước cùng nàng hảo hảo tâm sự."
Nói xong cũng không quản Bạch Húc kháng nghị, mang theo các nữ tu khác thong thả ung dung đi mất, một đoàn mênh mông, nhưng thật ra cũng không quá đồ sộ.
Bạch Sở Nhiên ngẩng đầu liếc nhìn Bạch Húc một cái, thấy tướng mạo Bạch Húc so với Bạch Uyên còn tuấn mỹ hơn ba phần, chút kháng cự lúc trước cũng liền tan thành mây khói.
Nàng là người có tư chất tốt nhất trong số các đại đệ tử, tướng mạo cũng là xuất sắc nhất, cho nên từ nhỏ đã bị coi trở thành hôn thê của Bạch Uyên để bồi dưỡng, nàng cũng tin tưởng vững chắc tương lai mình sẽ trở thành Thiếu phu nhân.
Mới đầu khi nàng nghe được phu nhân muốn giới thiệu nàng cho một kẻ gọi là nhị công tử trước nay chưa từng xuất hiện, đáy lòng còn có một tia bất mãn. Nhưng bây giờ xem ra, vị nhị công tử này so với Bạch Uyên còn ưu tú hơn nhiều. Không chỉ có tuổi tác nhỏ hơn, tu vi lại còn đã tới Nguyên Anh hậu kỳ, nghe nói thân phận cũng là đệ tử thân truyền của một vị Luyện Hư trưởng lão thuộc đệ nhất tiên tông Thiên Hoa Tông. Đủ loại yếu tố cộng lại khiến hắn sinh ra lực hấp dẫn trí mạng.
Bạch Sở Nhiên là nữ tử phi thường thông minh cũng cực kỳ có dã tâm. Nàng cảm thấy hôn phu tương lai của mình nhất định ở các phương diện đều là tốt nhất. Mới đầu tầm mắt nàng chỉ giới hạn bên trong Bạch Long Phủ, tự nhiên Bạch Uyên chính là lựa chọn tốt nhất. Nhưng hiện tại nàng biết bên ngoài còn có một thế giới càng rộng lớn hơn, nàng tất nhiên cũng muốn nhân cơ hội tranh thủ một phen.
Phần tâm tư này vừa lưu chuyển, tươi cười trên mặt nàng lại càng thêm tươi đẹp chân thành tha thiết, chủ động cúi người rót cho Bạch Húc một ly trà, cố ý triển lãm đường cong tuyệt diệu của mình. Nàng rất rõ ràng mình có ưu thế gì, cho nên cũng không hề quá mức chủ động, chỉ ngồi ở một vị trí cách Bạch Húc không xa không gần, sẽ không làm người nảy sinh phòng bị, cười nhạt nói, "Thiếu chủ không cần khẩn trương. Tính lên, ta còn là biểu muội của ngài đấy. Một nhân vật thần tiên như ngài, không muốn lập tức thành hôn cũng hoàn toàn có thể lý giải. Kỳ thật ta cũng không muốn đâu, ngài yên tâm, phu nhân nơi đó ta sẽ giúp ngài đánh yểm trợ."
"Thật không, kia thật sự vô cùng cảm tạ." Bạch Húc nghe thấy nàng thiện giải nhân ý như vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi quay đầu qua nhìn nàng, lúc này mới phát hiện, đây đích đích xác xác là một đại mỹ nhân.
Da dẻ cực kỳ mịn màng, một đôi mắt đẹp lưu chuyển vô cùng dịu dàng làm người không tự giác thả lỏng tinh thần, mũi quỳnh môi anh đào, đường cong mạn diệu, dáng người có thể nói cực kỳ hoàn mỹ. Cho dù là từng thấy kỹ thuật trang điểm thần cấp ở hiện đại nhưng Bạch Húc cũng chưa từng gặp qua mỹ nhân nào như vậy. Nếu thật sự muốn so sánh, có lẽ chỉ mình Viêm Nguyệt lúc trước là có thể cùng nàng tương so một vài. Một lạnh như băng sương, một ôn nhu như nước, hai phong tình đều là tuyệt sắc hiếm có.
Bạch Sở Nhiên thấy hắn quả nhiên giống với suy nghĩ của mình đặt ánh mắt trên người nàng, không khỏi lộ ra một nụ cười tự đắc.
Nam nhân sao, luôn luôn không thích có người vi phạm tới ý nghĩ của hắn. Lúc này, chỉ có biểu hiện ra là mình khoan dung rộng lượng cùng thiện giải nhân ý, mới có thể được hắn chân chính đặt vào trong mắt.
Bạch Húc nhìn nụ cười ôn hoà trên mặt nàng, đột nhiên cảm thấy nữ tử này so với đạo lữ thích hợp với Tiểu Dạ mà hắn từng tưởng tượng tựa hồ không sai biệt mấy. Vì thế hắn không dấu vết bắt đầu dò hỏi nàng đủ loại vấn đề, Bạch Sở Nhiên cũng mừng rỡ tự tại. Dưới tình huống cả hai đều cố ý, cuộc nói chuyện này diễn ra phi thường sung sướng, nhưng mà rơi vào trong mắt Dạ Vô Thương nghe tin chạy tới thì chính là một trận gió lốc.
Khí thế khắp người y cổ động không thôi, vòng qua Bạch Húc, trực tiếp đánh úp về phía nữ nhân chướng mắt kia. Mặt Bạch Sở Nhiên lập tức trắng bệch, bất chấp dáng vẻ là cái gì, hận không thể lăn lộn trên mặt đất vài vòng để tiêu trừ loại đau đớn thực cốt này. Cả khuôn mặt nàng đều trở nên dữ tợn, mồ hôi lạnh như thác nước rơi xuống không ngừng.
Bạch Húc cảm thấy được nàng không đúng, mới vừa định qua xem xét thì đã bị giam cầm ở trong một lồng ngực cường tráng, "Sư huynh, đã trễ thế này, còn chưa quay về nghỉ ngơi sao?"
Bạch Húc quay đầu lại, hơi ngơ ngác nhìn vai ác đại nhân sắc mặt rõ ràng không tốt. Hài tử nuôi lớn từ nhỏ tất nhiên phải hơn nữ nhân vừa mới nhận thức rồi, lực chú ý của hắn lập tức bị hấp dẫn lại đây, "Ngươi làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt kém như vậy."
Dạ Vô Thương không nói gì, hơi hơi kéo khóe môi, lộ ra một nụ cười vô cùng quỷ dị, đem bàn tay định sờ mặt y của Bạch Húc hợp lại trước ngực, không để hắn tránh thoát mảy may, "Ta không có việc gì, ta đưa ngươi trở về thôi."
"Nhưng mà nàng......" Bạch Húc có chút lo lắng quay đầu, phát hiện sắc mặt Bạch Sở Nhiên đã khá hơn nhiều, chỉ là vẫn co rúm lại đoàn thành một đoàn, bộ dáng thật đáng thương, "Nếu không, chúng ta trước đưa Bạch cô nương trở về đi."
Dạ Vô Thương đang ôm cánh tay hắn đột nhiên căng thẳng, đến tận khi nghe thấy hắn kêu đau mới hơi nới lỏng ra. Y đột nhiên hút hai khẩu khí, nỗ lực bình phục máu và sát ý đang không ngừng sục sôi trong thân thể, tận lực duy trì ngữ khí ôn hòa, "Sư huynh, nam nữ khác biệt, ngươi đưa người ta trở về, vô duyên vô cớ làm hỏng mất danh dự của nàng."
Bạch Húc lúc này mới phản ứng lại được, âm thầm ảo não mình đã thiếu suy xét, chỉ có thể để hai thị nữ mà Bạch Sở Nhiên mang theo đưa nàng về phòng. Mà hắn, tắc bị Dạ Vô Thương gần như nửa ôm bắt cóc kéo về phòng, lại không hề chú ý tới Dạ Vô Thương trước khi đi còn gieo lên người Bạch Sở Nhiên một con ma cổ. Lần này không phải là muốn thu nàng làm người hầu, mà là sẽ không ngừng như tằm ăn rỗi ăn mòn thân thể của nàng, từng chút từng chút, cho đến khi toàn bộ hóa thành một bãi máu loãng, thuốc và châm cứu cũng vô dụng!
Thẳng đến khi bị ấn ở trên ghế, Dạ Vô Thương mới buông hắn ra, lại không có rời đi mà ngồi xổm xuống, nửa quỳ ở trước mặt Bạch Húc, cầm lấy ngón tay hắn thưởng thức, "Sư huynh, vừa nãy ở cùng nữ nhân kia làm cái gì? Chơi vui vẻ như vậy."
Bạch Húc hơi không được tự nhiên rụt rụt tay, lại không thành công, cũng đành mặc y đi, "Không làm cái gì," hắn cúi đầu nhìn bộ dáng tươi mới ngon miệng của cải trắng nhà mình, suy nghĩ lúc nãy lại lần thứ hai toát ra, không khỏi hỏi, "Nói, Tiểu Dạ cũng không nhỏ, có ý định tìm đạo lữ hay không?"
Bàn tay nắm ngón tay hắn đột nhiên cứng đờ, Dạ Vô Thương ngẩng đầu nhìn Bạch Húc, góc độ này rõ ràng nên có vẻ thực yếu thế, nhưng Bạch Húc lại cảm thấy mình đã hoàn toàn bị người trước mắt ngăn chặn, ngay cả hô hấp cũng không dám quá mạnh.
"Đạo lữ, ta tự nhiên là muốn, sư huynh thấy thế nào?" Dạ Vô Thương gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Húc, đáy mắt lại mười phần phức tạp, Bạch Húc bị câu trả lời của y làm cho sửng sốt, muốn?
"Vậy ngươi thích nữ tu như thế nào hả?"
Lần này Dạ Vô Thương không có lập tức trả lời hắn, mà biểu tình cổ quái nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, lâu đến mức khiến Bạch Húc cũng cảm thấy rợn tóc gáy, y mới từ từ mở miệng, "Nữ tu? A, sư huynh là thật sự không biết, hay là giả vờ không biết? Hả?" Y ghé sát vào Bạch Húc, khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa nắm tay, cảm giác hô hấp quấn quanh làm hắn rất chi là không khoẻ.
Bạch Húc hoảng loạn đứng lên, cưỡng chế xúc động muốn chạy trối chết, hỏi ngược lại, "Ngươi đây là có ý tứ gì, ta không hiểu."
Dạ Vô Thương lại cười, cười đến hết sức bừa bãi.
Giờ khắc này, cái gì khắc chế cái gì ẩn nhẫn, hết thảy bị y vứt ra sau đầu. Mấy ngày liền thấp thỏm lo âu lần nữa ăn mòn trái tim rung chuyển kia của y, đủ loại bất mãn, rốt cuộc tại một khắc này đã hoàn toàn bạo phát.
Y từng bước một đi về phía Bạch Húc, thẳng đến khi áp người đến góc tường mới vươn tay cánh tay, chống ở hai bên mặt tường cạnh người hắn, dùng thân thể của mình hình thành một nhà giam bó trụ con mồi ưa thích nhất của y.
Bạch Húc thấy Dạ Vô Thương như vậy, một ý niệm đã từng vô số lần xuất hiện ở trong đầu hắn, lại bị chính hắn mạnh mẽ làm lơ đột nhiên xông ra. Nhưng nó thật sự quá mức hoang đường, hoang đường đến mức hắn căn bản không dám nghĩ đến, chỉ có thể quay đầu ý định dời tầm mắt, "Đã khuya, ngươi nên đi nghỉ ngơi."
Nhưng mà Dạ Vô Thương không hề tiếp tục cho hắn cơ hội trốn tránh, y chờ đã đủ lâu rồi. Nhìn cái cổ thon dài và đôi môi bóng mượt không chút nào che dấu bại lộ trước mắt mình, một tia lý trí cuối cùng trong đầu y rốt cuộc đứt phựt, lộ ra mỉm cười ác ma, "Nếu sư huynh không hiểu, ta đây sẽ khiến cho ngươi minh bạch." Lời còn chưa dứt, không màng đến con ngươi đầy hoảng sợ của Bạch Húc hung hăng hôn xuống.
Bạch Húc trong đầu trống rỗng. Hai đời làm người hơn ba mươi năm, chưa từng gặp được bất cứ một sự kiện gì có thể khiến hắn thất thần giống như bây giờ. Hắn cảm giác có một đầu lưỡi trơn trượt không ngừng liếm láp lợi hắn, có ý đồ chui vào. Hắn vội vàng cắn chặt khớp hàm, chỉ là người nọ lại dường như nhận ra được suy nghĩ của hắn, đi trước một bước nắm lấy hàm dưới hắn, bức bách hắn chỉ có thể há miệng thật lớn, nghênh đón xâm phạm vô cùng xấu hổ kia.
Trong miệng nhiều thêm một thứ không thuộc về chính mình, cố tình còn linh hoạt vô cùng, lấy lực đạo gần như điên cuồng không ngừng liếm láp hàm trên và đáy lưỡi hắn. Mà cái lưỡi khắp nơi trốn tránh của hắn cũng cuối cùng bị tìm được, bị cường thế móc kéo lại, khoái cảm trong lúc không ngừng cọ xát khiến hắn thất thần.
Vài thập niên làm xử nam, hắn căn bản thừa nhận không nổi thế công như vậy, thực mau liền luân hãm vào trong, cơ hồ đều đã quên kẻ đè ở trên người hắn là ai.
Thẳng đến khi Bạch Húc sắp hít thở không thông, Dạ Vô Thương mới buông hắn ra. Nhìn sư huynh y ngày xưa vô cùng đạm mạc, giờ phút này khẽ hé miệng, cánh môi đỏ bừng, ẩn ẩn còn phiếm vệt nước, mà cặp mắt đẹp vẫn luôn trong sáng lúc này chỉ dư lại một mảnh mê mang, xem ra là vô cùng hưởng thụ.
Nhận tri này làm Dạ Vô Thương sung sướng bật cười thành tiếng. Người trong lòng đối với kỹ thuật hôn của mình rất vừa ý, chẳng phải là một chuyện đáng tự hào hay sao?
Y cúi đầu, lại ở khóe môi kia in xuống một cái hôn, sau đó ghé vào bên tai hắn, dùng ngữ điệu trầm thấp ái muội trêu đùa, "Như thế nào? Sư huynh có cảm thấy thoải mái không?"
Hơi thở cực nóng phun lên cái cổ vốn mẫn cảm của Bạch Húc làm hắn khó có thể ức chế run lên, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh lại, hắn vừa mới làm cái gì?
Phục hồi tinh thần, Bạch Húc dùng sức giãy giụa, "Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không? Hả? Ngươi cút ra ngoài cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!" Chỉ là lực độ giãy giụa dễ dàng đã bị Dạ Vô Thương chế trụ, nháy mắt tiếp theo hắn đã bị nam nhân đè ở trên giường.
Dạ Vô Thương ấn hai tay Bạch Húc lên trên đầu, một cái tay khác linh hoạt du tẩu ở trên người hắn, khắp nơi đốt lửa.
Đây là sư huynh của y, là sư huynh còn đang tỉnh táo!
Y cúi đầu gặm lên xương quai xanh duyên dáng kia, xúc cảm thật tốt khiến y vô cùng lưu luyến, thậm chí không khống chế nổi lực đạo, lưu lại một dấu hôn gần như màu đỏ thẫm, càng thêm kích khởi nhục dục của y.
Bạch Húc vô cùng khiếp sợ nhìn chằm chằm nóc giường, trong óc một mảnh hỗn độn, đây là tình huống như thế nào?
Nam nhân đã từng được hắn coi như đệ đệ, như nhi tử dễ dàng chế trụ mà đè hắn dưới thân. Bất kể là trọng lượng hay là lực đạo xuống tay của người nọ đều đang nhắc nhở hắn, đây đã không còn là bánh bao nhỏ nhuyễn manh năm đó nữa.
Y đã trưởng thành làm một nam nhân chính cống, có thân thể cường kiện và bề ngoài tuấn mỹ, vốn nên là thứ tồn tại làm hắn vô cùng kiêu ngạo, nhưng mà giờ phút này, y lại đang đối với mình làm ra loại sự tình này?
"Vì...... Vì cái gì?" Trên người không ngừng truyền đến cảm thụ khác thường làm Bạch Húc đỏ mắt, liều mạng ức chế nỗi muốn rên rỉ thành tiếng. Hắn nên ngăn cản hết thảy chuyện này, đây là không đúng!
Vùi ở cần cổ hắn nâng đầu lên, đáy mắt Dạ Vô Thương tràn đầy tình dục cùng si mê. Y duỗi tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt phiếm hồng của Bạch Húc, từng chút một mút hôn khóe môi hắn, "Vì cái gì? Sư huynh thật sự không biết sao? Tình huống như thế nào sẽ khiến ta muốn đối với ngươi làm loại sự tình này? Tâm ý của ta, sư huynh thật sự không hề cảm thấy được?"
Bạch Húc trái phải quay đầu muốn tránh đi môi lưỡi nóng bỏng của y, lời Dạ Vô Thương nói lại làm hắn sững sờ tại chỗ. Phương thức hắn dưỡng hài tử sai ở chỗ nào, cư nhiên lại khiến Dạ Vô Thương sinh ra tâm tư như vậy đối với hắn? Nhưng cẩn thận hồi tưởng, chuyện này không phải không có một chút dấu hiệu, mà là mỗi lần đều bị chính hắn chủ động bỏ qua.
Hắn cắn răng, trừng mắt nhìn tên nam nhân đang cả gan làm loạn, gầm nhẹ, "Ngươi cút ngay cho ta, ngươi như vậy là không đúng, là sai ngươi có biết hay không?"
"Sai?" Dạ Vô Thương nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp gợn sóng của hắn, nhẹ nhàng hôn lên, lông mi run nhè nhẹ quét qua môi y kích khởi từng trận rùng mình. Y ngữ khí vô cùng lưu luyến, "Như thế nào là sai? Sai là muốn có được ngươi sao? Ta đây tình nguyện, sai đến tận cuối cùng!"
Lực đạo xuống tay lại không khống chế lập tức xé mở quần áo che đậy, để lộ ra cơ thể trắng tinh, giờ phút này bởi vì tình dục và phẫn nộ mà phiếm lên màu hồng nhàn nhạt của hắn. Dạ Vô Thương vô cùng si mê cúi đầu, gần như thành kính hôn xuống.
Trong nháy mắt khi điểm mẫn cảm nơi ngực bị ngậm lấy, Bạch Húc cảm giác mình quả thực sắp điên rồi! Hắn có dự cảm, nếu như tiếp tục không ngăn cản, nhất định sẽ phát sinh chuyện gì càng khủng bố hơn.
Đến nước này, bất chấp mất mặt hay không mất mặt, hắn gần như rít gào kêu gọi hệ thống, "Hệ thống, lăn ra đây cho ta!"
Tiểu nhân chibi nháy mắt xuất hiện, còn chưa kịp trào phúng như hằng ngày đã bị một màn trước mắt dọa ngây người, 【 A A A! Ngươi đang làm cái gì, cư nhiên bẻ cong điện hạ của ta? Ngươi đến tột cùng đã làm gì với y vậy! 】
Bạch Húc không để ý tới tiếng thét chói tai, lạnh lùng nhìn nó, "Ta mẹ nó còn muốn mắng người đây! Mau đổi cho ta quyển trục thuấn di, bằng không ký chủ của ngươi, liền thật sự sắp cùng điện hạ của ngươi làm gay!"
Hệ thống phản ứng lại, vội vàng ở hệ thống thương thành điên cuồng lật một hồi, thậm chí còn không thèm nhìn giá, 【 Đinh —— đổi quyển trục thuấn di cấp thấp, khấu trừ 2000 tích phân】
Bạch Húc sờ sờ đồ vật trong tay, nhìn nam nhân còn đang ở trên người hắn nỗ lực cày cấy lộ ra một mạt cười lạnh, đáy mắt là mười phần băng hàn, không chút do dự xé mở quyển trục, nháy mắt tiếp theo đã xuất hiện ở bên cạnh một vách núi.
Dạ Vô Thương cảm giác dưới thân trống không, chờ y phản ứng lại thì trước mặt đã không còn thân ảnh người nọ. Tất cả dục vọng lập tức tắt ngấm, tròng mắt y đỏ đậm, chậm rãi phiếm ra màu tím nhàn nhạt, linh lực trên người ở trong phòng tàn sát bừa bãi, khóe miệng cười lại đang không ngừng kéo lớn, "Sư huynh, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được sao?"
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Húc: Tiểu Dạ có thể tưởng tượng muốn đạo lữ?
Dạ Vô Thương: Muốn, nằm mơ cũng muốn.
Bạch Húc: Vậy là tốt rồi, ta biết có mấy nữ tu đều không tồi, ngươi......
Dạ Vô Thương hung hăng lấp kín môi hắn: Đáng tiếc ta không thích nữ tu, chỉ thích sư huynh thôi!
Bạch Húc: Ngươi như vậy là sai!
Dạ Vô Thương: Sai? Ta đây tình nguyện, sai đến tận cuối cùng!
Đến nỗi đến hay không, mẹ ruột che lại mặt thuần khiết, tỏ vẻ không rõ ràng lắm a......
Editor: Cuối cùng cũng tỏ tình ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.